tieu_bao_999
03-12-2008, 07:37 AM
Trong mỗi người... luôn tồn tại... cái gọi là... CÁI CÔ ĐƠN
Hôm nay… hôm qua… hôm trước… vẫn thế…
Bước thật nhanh… để nỗi nhớ… đừng mãi theo anh nữa…
Nhưng… anh… đang bước… trên con đường đầy… kỷ niệm…
Chiều hoàng hôn… anh… đi sang đầu đường bên này…
rồi… bước lại đầu đường bên kia… cứ như thế… như người vô hồn…
Người ta… chắc cũng thắc mắc… rằng… “Cau bé này sao thế”…
Anh… không quan tâm… không có gì… để quan tâm…
Đêm... dần xuống… Mưa... nhẹ rơi…
Lạnh... buốt giá...
Và... anh vẫn nơi đây... chờ em... chờ một bóng người... đã xa...
Ngày hôm qua… cũng giống… ngày hôm nay…
đối với người ta… nhưng… với anh… hoàn toàn khác…
khác với cả ngày hôm trước…
và những ngày sau sau đó nữa… những ngày… đi một mình...
Không còn ai... trên phố...
Thật ra thì… vẫn có…. nhưng… với anh thì…
ngoài em ra… không còn ai là… quan trọng…
trong mắt anh…
Nhìn xuống lòng đường… mưa… cứ rơi xuống… những vòng tròn loang lỗ…
Nhìn lên… ánh đèn đường… chói lòa… chớp nháy… liên tục…
cũng dần mờ nhạt… Cảm xác... lạnh lẽo... cô đơn... cứ tràn đến... ngập cả không gian...
Cố quên... để rồi nhớ... Cố nhớ... để lại đau... tim thổn thức...
vết thương lòng...in hằn... từ ngày... em ra đi...
Chưa bao giờ... quên được... em của ngày ấy...
Ngày em đến... nắng tỏa khắp không gian...
chưa bao giờ... hạnh phúc như thế...
Nhưng… những ngày hôm nay…
chỉ có mưa giăng lối… Và...
sau hạnh phúc... chỉ còn là niềm đau... bất tận...
Anh không hiểu... chuyện gì đã xảy ra...
Anh không hiểu... em sai... hay... anh có lỗi...
Em đi... không một lý do... không một lời từ biệt...
Dưới chiếc ô nhỏ bé... có một dáng người nhỏ bé...
chóng chọi... giữa cái sự cô đơn... tuyệt đối...
Tình yêu chỉ đẹp... khi... cách xa nhau... phải không em...?
Hay... tình yêu... chỉ là... một trò chơi... luôn có... kết thúc đau buồn...
Ước như... em... chưa bao giờ... gặp anh...
Ước như... anh biết được... hôm nay... Ước như... anh biết nói "Không" ngày trước…
Nhưng... mơ ước... chỉ là... ước mơ...
Có bao giờ... là thật... đâu em...
Thời gian… trôi… không quay lại…
như… một quy luật…
Đến bây giờ... anh vẫn hỏi... tại sao...
anh... không bao giờ... quên... những gì đã xảy ra...?
Nó... luôn ở đây...trong tâm trí... sâu trong tim...
chưa bao giờ tắt... Nhớ... nhớ nhiều lắm... nhớ về em..
những kỉ niệm... đẹp biết bao nhiêu...
nhưng... em... nhẫn tâm... xóa bỏ nó...
không thương tiếc... cho một mối tình...
lãng mạn biết bao nhiêu...
Mưa... đang khóc... phải không em...?
Nếu không khóc…
thì sao… lại mang cho người khác…
cảm giác… muốn… hòa theo… nó…
Gió… thổi thật mạnh… làm… hất tung… cái ô ấy…
anh… vẫn đứng đấy… trong mưa ào ạt…
Và... nước mắt... đang... tuôn rơi... đâu đây... nhòa lệ...
Vì... một người không đáng...
Biết là thế... Nhưng sao... vẫn khóc...
vẫn nhớ...
Muốn... xóa... hình ảnh… em... ra khỏi tâm trí... ngốc nghếch...
nhưng... có bao giờ... làm được... đâu em...
Anh chỉ biết... chờ đợi... nhớ nhung...
mong ước...
khóc lóc...
Có làm em... quay về được... không em...?
Mãi mãi...
chỉ là không...
anh biết... biết tất cả... những gì anh làm... là ngốc đấy chứ...
Nhưng... còn cách nào hơn... hở em...?
Quên đi ư...?
Xin lỗi... anh không làm được...
nó... cứ rạo rực... trong tim... và... đau nhói... khi... nhắc đến em
... Em... không bao giờ… trở về...
còn mình anh... với bóng đêm... lạnh lẽo... cơn mưa... vô tình...
Nhưng nếu em quay về bên anh và nguyện Ý cùng Làm lại từ đầu...
sẽ không bao giờ đồng ý...
Vì khi anh yêu em nhất em anh ra đi tìm tình yêu mới....
Riêng một mình anh cô đơn...
Nhưng khi em không hạnh phúc thì em lại quay về bên anh....
Thật bất công với anh...
Thật thà cho một tình yêu cho em ra đi mãi...
còn hơn là giữ 1 TÌnh YÊu Không hề có....
Hôm nay… hôm qua… hôm trước… vẫn thế…
Bước thật nhanh… để nỗi nhớ… đừng mãi theo anh nữa…
Nhưng… anh… đang bước… trên con đường đầy… kỷ niệm…
Chiều hoàng hôn… anh… đi sang đầu đường bên này…
rồi… bước lại đầu đường bên kia… cứ như thế… như người vô hồn…
Người ta… chắc cũng thắc mắc… rằng… “Cau bé này sao thế”…
Anh… không quan tâm… không có gì… để quan tâm…
Đêm... dần xuống… Mưa... nhẹ rơi…
Lạnh... buốt giá...
Và... anh vẫn nơi đây... chờ em... chờ một bóng người... đã xa...
Ngày hôm qua… cũng giống… ngày hôm nay…
đối với người ta… nhưng… với anh… hoàn toàn khác…
khác với cả ngày hôm trước…
và những ngày sau sau đó nữa… những ngày… đi một mình...
Không còn ai... trên phố...
Thật ra thì… vẫn có…. nhưng… với anh thì…
ngoài em ra… không còn ai là… quan trọng…
trong mắt anh…
Nhìn xuống lòng đường… mưa… cứ rơi xuống… những vòng tròn loang lỗ…
Nhìn lên… ánh đèn đường… chói lòa… chớp nháy… liên tục…
cũng dần mờ nhạt… Cảm xác... lạnh lẽo... cô đơn... cứ tràn đến... ngập cả không gian...
Cố quên... để rồi nhớ... Cố nhớ... để lại đau... tim thổn thức...
vết thương lòng...in hằn... từ ngày... em ra đi...
Chưa bao giờ... quên được... em của ngày ấy...
Ngày em đến... nắng tỏa khắp không gian...
chưa bao giờ... hạnh phúc như thế...
Nhưng… những ngày hôm nay…
chỉ có mưa giăng lối… Và...
sau hạnh phúc... chỉ còn là niềm đau... bất tận...
Anh không hiểu... chuyện gì đã xảy ra...
Anh không hiểu... em sai... hay... anh có lỗi...
Em đi... không một lý do... không một lời từ biệt...
Dưới chiếc ô nhỏ bé... có một dáng người nhỏ bé...
chóng chọi... giữa cái sự cô đơn... tuyệt đối...
Tình yêu chỉ đẹp... khi... cách xa nhau... phải không em...?
Hay... tình yêu... chỉ là... một trò chơi... luôn có... kết thúc đau buồn...
Ước như... em... chưa bao giờ... gặp anh...
Ước như... anh biết được... hôm nay... Ước như... anh biết nói "Không" ngày trước…
Nhưng... mơ ước... chỉ là... ước mơ...
Có bao giờ... là thật... đâu em...
Thời gian… trôi… không quay lại…
như… một quy luật…
Đến bây giờ... anh vẫn hỏi... tại sao...
anh... không bao giờ... quên... những gì đã xảy ra...?
Nó... luôn ở đây...trong tâm trí... sâu trong tim...
chưa bao giờ tắt... Nhớ... nhớ nhiều lắm... nhớ về em..
những kỉ niệm... đẹp biết bao nhiêu...
nhưng... em... nhẫn tâm... xóa bỏ nó...
không thương tiếc... cho một mối tình...
lãng mạn biết bao nhiêu...
Mưa... đang khóc... phải không em...?
Nếu không khóc…
thì sao… lại mang cho người khác…
cảm giác… muốn… hòa theo… nó…
Gió… thổi thật mạnh… làm… hất tung… cái ô ấy…
anh… vẫn đứng đấy… trong mưa ào ạt…
Và... nước mắt... đang... tuôn rơi... đâu đây... nhòa lệ...
Vì... một người không đáng...
Biết là thế... Nhưng sao... vẫn khóc...
vẫn nhớ...
Muốn... xóa... hình ảnh… em... ra khỏi tâm trí... ngốc nghếch...
nhưng... có bao giờ... làm được... đâu em...
Anh chỉ biết... chờ đợi... nhớ nhung...
mong ước...
khóc lóc...
Có làm em... quay về được... không em...?
Mãi mãi...
chỉ là không...
anh biết... biết tất cả... những gì anh làm... là ngốc đấy chứ...
Nhưng... còn cách nào hơn... hở em...?
Quên đi ư...?
Xin lỗi... anh không làm được...
nó... cứ rạo rực... trong tim... và... đau nhói... khi... nhắc đến em
... Em... không bao giờ… trở về...
còn mình anh... với bóng đêm... lạnh lẽo... cơn mưa... vô tình...
Nhưng nếu em quay về bên anh và nguyện Ý cùng Làm lại từ đầu...
sẽ không bao giờ đồng ý...
Vì khi anh yêu em nhất em anh ra đi tìm tình yêu mới....
Riêng một mình anh cô đơn...
Nhưng khi em không hạnh phúc thì em lại quay về bên anh....
Thật bất công với anh...
Thật thà cho một tình yêu cho em ra đi mãi...
còn hơn là giữ 1 TÌnh YÊu Không hề có....