PDA

Xem đầy đủ chức năng : tiếng nói của cuộc sống



DarkMythology
28-11-2008, 02:48 AM
Xin chào! Tôi là cuộc sống đây. Hôm nay tôi sẽ cố giải quyết mọi vấn đề bạn đang gặp phải để bạn đừng than trách tôi nữa…

Nếu bạn bị tắc đường và kẹt xe, đừng thất vọng. Còn rất nhiều người trên thế giới này, mà đối với họ, lái xe là một niềm mơ ước không thể thực hiện.

Nếu bạn cảm thấy học hành thật chán ngán. Hãy nghĩ đến người đã hàng năm trời rồi không được đi học.

Nếu bạn thất vọng vì một chuyện tình cảm đang đến hồi tan vỡ. Hãy nghĩ đến người chưa bao giờ biết yêu thương và được yêu thương là như thế nào.

Nếu bạn buồn vì một cuối tuần nữa lại sắp trôi qua. Hãy nghĩ đến những người phụ nữ ở môi trường làm việc khắc nghiệt, phải làm việc 12 tiếng một ngày, 7 ngày một tuần để nuôi con.

Nếu bạn cảm thấy mất mát và tự hỏi mình cuộc sống là gì và có mục đích gì. Hãy nghĩ đến những người bệnh tật, biết trước mình không còn sống được bao lâu nữa, và không còn cơ hội để tự hỏi mình nữa.

Nếu bạn cảm thấy khủng khiếp khi là nạn nhân của những trò đùa, những sự nhỏ mọn… của người khác. Hãy nhớ: Thế nhưng vẫn chưa là gì đâu, vì tồi tệ hơn nữa là khi: bạn có thể là chính những người đó!

DarkMythology
28-11-2008, 02:49 AM
Chẳng ai có thể vẽ cho mình một bản thân toàn mĩ bởi nó không tồn tại khi ta kiếm tìm và cố tạo dựng nó.

Thức dậy vào buổi sáng, ta là giọt nước mắt chảy tràn chào ngày mới, đó là nỗi buồn hay là niềm vui, là giọt nước trào ra từ ngày hôm trước, hay là giọt nước chảy trôi tới ngày mai, mông lung , không rõ ràng. Ta cố định hình suy nghĩ, suy nghĩ khiến ta mệt mỏi.Có lẽ những điều ấy bắt đầu từ khi ai đó chẳng may reo vào ta cái sự "nghĩ". Sự nghĩ ấy đôi chút thật lkhó hiểu và càng khó định nghĩa .

Ta nghĩ đến đấy, và dùng màu sáp vẽ vào óc ta một khối tròn, rồi cứ thế xoay vòng vòng cây bút màu tạo thành một mớ hỗn độn các suy nghĩ đan xen vào nhau.

Màu xanh cho những suy nghĩ hy vọng.

Màu đen cho "tự vấn".

Màu hồng cho những phút bâng quơ "iêu iêu".

Màu vàng cho những buổi chiều nắng như rót mật.

Màu trắng cho cái tinh khôi dành tặng đôi mắt trong ngần .

Ta đang bước qua ngày sinh để chào tuổi mới, để thấy 20 năm thời gian đã chứng kiến ta. Chậm nhưng đôi khi lại nhanh như một cái chớp mắt. Nhưng với ta, bước sang mùa là cả một chiều mưa.

Bước sang phố là cả một thế giới hoàn toàn khác của ồn ào và náo nhiệt.

Bước sang kia đường là cả một rừng người với người.

Bước sang người là cả một câu chuyện.

Bước sang ngày mới là cả một giấc mơ dài.

Ta nghĩ đến đấy, và dùng màu nứơc nhỏ vào hai khoang mắt, mỗi bên một giọt. Thế là ta đã có một đôi mắt. Màu trong veo. Màu của nước mưa còn đọng lá. Màu của nỗi nhớ âm ỉ bỗng trào ra. Màu của cái líếc mắt. Màu của kí ức. Sẽ lưu giữ những gì đẹp nhất. Để khi ta buồn, ta lại chiếu vào ta những nụ cười...

Ta vẽ tên mình bằng màu đen rõ nét, để bất chợt đôi lúc ai đó bỗng gọi tên, để có thể mỉm cười vì vẫn có những người xung quanh mình, những người nhớ đến mình, những người muốn gọi tên mình, để có thể quay lại và mỉm cười "Ừ, mình đây"...

Ta nghĩ đến đấy, và dùng mực đỏ vẽ đôi môi. Để ta còn có thể gọi ai đó. Để đời ta không chỉ có tên ta. Để gọi tình bạn bằng cái ôm và tình yêu bằng cái hôn.

Ta còn muốn vẽ nhiều điều tốt đẹp cho bản thân. Xét cho cùng thì ai mà không muốn mình tốt đẹp?

Ta hăng hái phác họa một đôi tay chắc khỏe, một đôi chân mượt mà, một mái tóc bồng bềnh. Đẹp. ta muốn mình đẹp...

DarkMythology
28-11-2008, 02:52 AM
Nước mắt là kết tinh cảm xúc, tình cảm của con người. Đừng cố che giấu những giọt nước mắt. Hãy khóc để là chính mình...

Lúc còn bé mới được sinh ra, khi ta “oa oa” cất tiếng khóc chào đời thì là lúc giọt nước mắt bắt đầu chảy. Giọt nước mắt trẻ thơ thấy thương thương làm sao!

Đó là giọt nước mắt của một thiên thần bé nhỏ, giọt nước mắt hạnh phúc vì được sinh ra trên đời này, được nằm trong vòng tay của người mẹ, được ngắm nhìn bằng ánh mắt sung sướng của người cha. Đôi mắt dễ thương tuôn ra những giọt nước mắt trong ngần, không pha chút bụi trần.

Rồi theo tháng năm ta lớn lên, những lần ham chơi trốn học cạnh bờ ao đuổi bướm, hái hoa cùng cô bé nhà bên rồi bị mẹ đánh đòn. Và nước mắt lại rơi… Giọt nước mắt hờn hờn, tủi tủi. Giọt nước mắt rơi từ đôi mắt thơ ngây, chưa biết suy ngẫm cái nào đúng, cái nào sai. Giọt nước mắt đó đã bắt đầu pha lẫn chút cảm xúc dạo đầu của trẻ con, khóc mà cứ mếu miệng không biết tại sao lại khóc!

Thời gian lại chầm chậm trôi, ta lớn khôn thêm tí nữa. Những lần bị mẹ cha la rầy, ta lại khóc. Nước mắt lại rơi vì lúc đó ta đã biết được rằng mình đã sai. Giọt nước mắt là giọt nước mắt ý thức. Đó là giọt nước mắt hối hận kèm lời xin lỗi “ba mẹ ơi, con đã sai”.

Và rồi, khi thực sự bước vào tuổi trưởng thành thì mỗi giọt nước mắt của ta mang một sắc thái tâm trạng hoàn toàn khác. Đó là giọt nước mắt sau khi đã thấm thía một điều gì đó. Có thể là giọt nước mắt của những lần vấp ngã thật đau trong cuộc sống. Dù có cứng rắn và tự nhủ lòng “không được khóc” nhưng mà… ta vẫn khóc.

Khóc để rồi đứng lên bước tiếp vì cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ ta nếu cố gắng và có niềm tin.

Thời gian trôi đi theo quy luật của tạo hóa thì giọt nước mắt vẫn theo ta trên chặng dường ta bước. Nhưng dù sao đi nữa, khóc chưa hẳn là buồn, vì có những giọt nước mắt tuôn chảy khi ta thực sự hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sinh ra trên đời; hạnh phúc vì có ba có mẹ, có anh chị em; hạnh phúc vì có một người bạn thân để sẻ chia; hạnh phúc vì có một người để yêu, để nhớ, để giận hờn; hạnh phúc vì có một người bạn trăm năm; hạnh phúc vì có thêm một đứa trẻ ra đời,….

Vì vậy, trong cuộc sống, bạn ơi hãy nhớ rằng, đừng cố gắng che giấu những giọt nước mắt. Hãy khóc để là chính mình, bạn nhé! Vì nước mắt là kết tinh của những cảm xúc, tình cảm của con người. Hãy khóc để rồi cười chứ đừng cười nhiều để rồi phải khóc.
(st