PDA

Xem đầy đủ chức năng : Câu chuyện đêm giáng sinh cảm động.......!!!



tốc độ
25-11-2008, 09:13 PM
Như thường lệ,mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quà anh tôi tặng-một chiếc xe hơi mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...
Đã 7 giờ tối, mọi người trong công ty đã ra về gần hết, tôi cũng đang đi đến gara để lấy xe và về nhà ăn Giáng sinh.

Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần, "Đây là xe của cô ạ?". Tôi khẽ gật đầu, "Đó là quà Giáng sinh anh cô tặng cho." Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời. "Ý cô là...anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì?" "Ôi! Cháu ước gì...". Cậu bé vẫn ngập ngừng.

Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều gì tiếp theo. Cậu muốn có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức. "Cháu ước...", cậu bé tiếp tục "...cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy". Tôi nhìn cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé, "Cháu nghĩ saonếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe này?". Như sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời: "Cháu thích lắm ạ!"

Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng, "Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?". Tôi cười và gật đầu. Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm..."Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ..."

Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om, tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng hình như lần này cậu không chạy như lúc nãy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi bàn chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận, và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi.

"Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hãy nghĩ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa!".

Tôi không thể cầm được nước mắt, và tôi đã bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nhìn tôi đầy vẻ cảm phục và thân thiện.

Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố, một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi zẽ không bao giờ quên, khi những bông tuyết lạnh giá của đêm Giáng sinh bắt đầu rơi.

Và cũng trong đêm Giáng sinh ấy, tôi đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa một câu nói của chúa Giê-su: "Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc."

(Internet)

nữhiệpnáothiênquân
30-11-2008, 03:58 AM
bài này thật xúc động wá ... trên thế giới này còn biết bao đứa nhỏ bị cảnh này nữa

tốc độ
30-11-2008, 04:00 AM
bài này thật xúc động wá ... trên thế giới này còn biết bao đứa nhỏ bị cảnh này nữa

Nghĩ còn nhiều lắm...........!!!
Mỗi người mỗi hoàn cảnh mà ! :timvo:

coheo
01-12-2008, 07:17 AM
đây là một bài học mà tất cả mọi người đều phải học hết.khi chúng ta đã có rất nhiều thứ nhưng chúng ta chưa bao giờ thấy là đủ cho mình.nhưng chúng ta nên nghĩ nhuwngx gì chúng ta có mà những em nghèo không có.nhiều lúc ước mơ nhỏ nhoi cua nó cũng không thực hiện được,vì thế mình hay nghe bài"ĐỨA BÉ",vì thế khi ta có một thứ gì đó ta hãy nên chia sẽ với người khác một phần niềm vui của mình .như thế là đem hạnh phúc đến chongười khác rồi đó

tốc độ
01-12-2008, 08:27 AM
đây là một bài học mà tất cả mọi người đều phải học hết.khi chúng ta đã có rất nhiều thứ nhưng chúng ta chưa bao giờ thấy là đủ cho mình.nhưng chúng ta nên nghĩ nhuwngx gì chúng ta có mà những em nghèo không có.nhiều lúc ước mơ nhỏ nhoi cua nó cũng không thực hiện được,vì thế mình hay nghe bài"ĐỨA BÉ",vì thế khi ta có một thứ gì đó ta hãy nên chia sẽ với người khác một phần niềm vui của mình .như thế là đem hạnh phúc đến chongười khác rồi đó
Uhm !
Có những lúc mình thấy mình bất hạnh, cuộc sống của mình ko đủ đầy, ông trời thật bất công với mình quá.........và khi nghĩ về những đứa bé mồ côi, những người già ko nơi nương tựa.........thấy ở họ một nghị lực sống thật phi thường, trong chúng ta ít ai chịu đựng những nỗi đau, mất mác lớn đến như vậy.
Được sống đó là một tặng phẩn rồi, vì thế chúng ta phải biết quý trọng cưộc sống này và giúp đỡ những mãnh đời ko may mắn !!!

lukhachmuathu
01-12-2008, 08:48 AM
Tôi chợt nhớ đến một câu chuyện mà mình đã đọc, khi bạn không hạnh phúc, bạn nghèo, nhưng bạn cũng nên biết, còn vô số những người khác còn nghèo hơn, ít hạnh phúc hơn bạn, vậy thì tại sao trong khả năng có thể, ta không cho đi hạnh phúc mà ta đang có, để rồi nhận lại một hạnh phúc sâu hơn, hạnh phúc từ những người mà ta không hề quen biết

p/s: Một bài học đáng giá ^^

♥_Vampire_♥
03-12-2008, 11:47 AM
Ừ bài này cảm động quá..hoàn cảnh của cậu bé bất hạnh này thật đáng thương....đọc câu chuyện trên mình lại nhớ đến câu chuyện Cô bé bán diêm mà hồi nhỏ mình hay đọc...thế giới còn biết bao nhiêu hoàn cảnh đáng thương như vậy nhưng vẫn chưa được cánh tay nào nâng đỡ...nếu chúng ta cảm thấy hạnh phúc thì nên chia sẽ bớt cho những người kém may mắn hơn mình....chỉ như vậy thôi cũng làm cho người ấy cảm thấy ấm lòng và hạnh phúc hơn...cảm ơn bài viết của heo