conpedangghet
18-11-2008, 08:05 AM
Fải là nó đêý
nó của hiện tại
đang sống vật vờ........................ngày này qua ngày khác
như 1 kái xác VÔ HỒN...
nó BÙN,
bùn kinh khủng
chẳng thể djễn tả hết
nó hok hỉu
thật sự hok hỉu
rốt cuộc thì kái j đã làm nó bùn như thế
nó đã cố gắng
cố gắng quên tất cả những chuyện hok vui trc đây
cố gắng xóa hết tất cả những chuyện chẳng hay ho j ra khỏi đầu
nhưng dường như
nó càng cố gắng quên thì nó lại càng nhớ
nó càng cố gắng xóa thì lại càng hiện rõ
nó càng cố vui thì lại càng bùn thêm
chẳng bít từ bao h
nó đã hình thành lên "thói quen" tự hành hạ mình
dằn vặtđau khổ
nhưng nó vẫn cười
nó cười mà tjm nó đau nhói
nó cười vì hok thể nào khóc đc nữa
fải
hok thể khóc đc nữa
nó đã khóc quá nhìu rùi
nó cười vì hok muốn ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại của nó
nó hok khóc vì hok muốn ai nhìn thấy nó yếu đuối
nó hok muốn ng ta thương hại nó
nó ghétghét lắm
ghét kái cách ng ta nhìn nó
nó chán nản
mệt mỏi
nó hok còn chút sức sống nào nữa
dường như có kái j đó đang đè nặng lên nó
cố vùng vẫy
để rùi
đuối sức
càng ngày càng lún sâu
nó rơi vào tuyệt vọng
nó hok còn bít fải làm thế nào để thoát ra
từng ấy với nó là quá đủ rùi
nó hok thể chịu đựng đc hơn nữa....................
đến giờ
nó vẫn nhớ như in buổi tối hôm đó
buổi tối bắt đầu cho những ngày tháng tồi tệ của nó
sau buổi tối hôm đó
nó đã dần nhận thức đc
chuyện j đang xảy ra với nó
với gia đình nó
nó ngồi trên trần
nhìn xa xămđầu óc trống rỗng
có thể nghĩ đc kái j vào lúc ấy chứ
nó đã khóc
đau đớn nghĩ đến những chuyện đã qua, nghĩ đến những chuyện có thể xảy đến
trong nay mai
đau đớn vì nó chỉ có thể đứng nhìn những nó thương yêu nhất rời bỏ nó
mà hok thể làm j đc
thời gian trôi qua
nó cứ ngỡ mình có thể vượt qua nỗi đau đó
nhưng không
nó đã nhầm
nó hok mạnh mẽ như mọi ng thấy
hok còn lạc quan như trc
trc mặt mọi ng nó vẫn cười
để che jấu sự đau khổ đang dày xéo tâm can nó
có lẽ
nó đã vượt qua nếu như ba nó hok bị tai nạnvà bà nó hok ………………
lại 1 lần nữa................
nó đau khổ
nó thật sự hok còn tin tưởng đc kái j nữa
sau cơn mưa trời lại sáng sao???????
hok
hok fải thế
mọi ng gạt nó
trước mắt nó bây h chỉ còn lại 1 màu đen
sâu thẳm........
nó nhớ bà nónhớ các chú nó
khi ở trong căn nhà nhỏ của bà
nhìn đâu nó cũng thấy đc hình ảnh của bà
và rùi
nó lại hy vọng
hy vọng tất cả chỉ là mơvà bà sẽ về với nó
nhưng nó hy vọng bao nhiu thì fải thất vọng bấy nhiu
trc đây cũng thế
và bây h cũng vậy
nó hok tin nổi là ng đó lại bỏ nó đj như thếhok 1 lời tạm biệtnó nhớ ng ấy quáchẳng bít làm jnó ngồi nghĩ lại những ngày tháng quacó ng ấy vui bít baovậy mà h đây…………….nó fải làm thế nào bây h
nó hok thể hỉu nổi
tại sao những ng mà nó yêu nhất lại cứ lần lượt rời xa nó
chẳng lẽ ông trời hạnh hạ nó bấy lâu vẫn chưa đủ hay sao
nó còn fải chịu đựng như thế này đến bao h nữa???????????
nó của hiện tại
đang sống vật vờ........................ngày này qua ngày khác
như 1 kái xác VÔ HỒN...
nó BÙN,
bùn kinh khủng
chẳng thể djễn tả hết
nó hok hỉu
thật sự hok hỉu
rốt cuộc thì kái j đã làm nó bùn như thế
nó đã cố gắng
cố gắng quên tất cả những chuyện hok vui trc đây
cố gắng xóa hết tất cả những chuyện chẳng hay ho j ra khỏi đầu
nhưng dường như
nó càng cố gắng quên thì nó lại càng nhớ
nó càng cố gắng xóa thì lại càng hiện rõ
nó càng cố vui thì lại càng bùn thêm
chẳng bít từ bao h
nó đã hình thành lên "thói quen" tự hành hạ mình
dằn vặtđau khổ
nhưng nó vẫn cười
nó cười mà tjm nó đau nhói
nó cười vì hok thể nào khóc đc nữa
fải
hok thể khóc đc nữa
nó đã khóc quá nhìu rùi
nó cười vì hok muốn ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại của nó
nó hok khóc vì hok muốn ai nhìn thấy nó yếu đuối
nó hok muốn ng ta thương hại nó
nó ghétghét lắm
ghét kái cách ng ta nhìn nó
nó chán nản
mệt mỏi
nó hok còn chút sức sống nào nữa
dường như có kái j đó đang đè nặng lên nó
cố vùng vẫy
để rùi
đuối sức
càng ngày càng lún sâu
nó rơi vào tuyệt vọng
nó hok còn bít fải làm thế nào để thoát ra
từng ấy với nó là quá đủ rùi
nó hok thể chịu đựng đc hơn nữa....................
đến giờ
nó vẫn nhớ như in buổi tối hôm đó
buổi tối bắt đầu cho những ngày tháng tồi tệ của nó
sau buổi tối hôm đó
nó đã dần nhận thức đc
chuyện j đang xảy ra với nó
với gia đình nó
nó ngồi trên trần
nhìn xa xămđầu óc trống rỗng
có thể nghĩ đc kái j vào lúc ấy chứ
nó đã khóc
đau đớn nghĩ đến những chuyện đã qua, nghĩ đến những chuyện có thể xảy đến
trong nay mai
đau đớn vì nó chỉ có thể đứng nhìn những nó thương yêu nhất rời bỏ nó
mà hok thể làm j đc
thời gian trôi qua
nó cứ ngỡ mình có thể vượt qua nỗi đau đó
nhưng không
nó đã nhầm
nó hok mạnh mẽ như mọi ng thấy
hok còn lạc quan như trc
trc mặt mọi ng nó vẫn cười
để che jấu sự đau khổ đang dày xéo tâm can nó
có lẽ
nó đã vượt qua nếu như ba nó hok bị tai nạnvà bà nó hok ………………
lại 1 lần nữa................
nó đau khổ
nó thật sự hok còn tin tưởng đc kái j nữa
sau cơn mưa trời lại sáng sao???????
hok
hok fải thế
mọi ng gạt nó
trước mắt nó bây h chỉ còn lại 1 màu đen
sâu thẳm........
nó nhớ bà nónhớ các chú nó
khi ở trong căn nhà nhỏ của bà
nhìn đâu nó cũng thấy đc hình ảnh của bà
và rùi
nó lại hy vọng
hy vọng tất cả chỉ là mơvà bà sẽ về với nó
nhưng nó hy vọng bao nhiu thì fải thất vọng bấy nhiu
trc đây cũng thế
và bây h cũng vậy
nó hok tin nổi là ng đó lại bỏ nó đj như thếhok 1 lời tạm biệtnó nhớ ng ấy quáchẳng bít làm jnó ngồi nghĩ lại những ngày tháng quacó ng ấy vui bít baovậy mà h đây…………….nó fải làm thế nào bây h
nó hok thể hỉu nổi
tại sao những ng mà nó yêu nhất lại cứ lần lượt rời xa nó
chẳng lẽ ông trời hạnh hạ nó bấy lâu vẫn chưa đủ hay sao
nó còn fải chịu đựng như thế này đến bao h nữa???????????