mưa_buồn
07-11-2008, 05:54 AM
Tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi túa ra ướt sũng.....nhịp tim vẫn loạn.
Nhìn bóng tối bao trùm xung quanh , chỉ có một chút ánh sáng thưa thớt từ chiếc đèn ngủ bé tẹo....tôi cố dằn lòng, tự trấn an rồi ngã người nằm xuống tiếp, nhưng không thể nào ngủ được nữa...
Tôi hồi tưởng lại với những kí ức đứt đoạn về giấc mơ vừa làm tôi khiếp sợ...một giấc mơ, cũng như bao giấc mơ bình thường khác, nhưng điều đặc biệt là trong giấc mơ đó, tôi-không-sống.
Phải, tôi mơ thấy -mình chết. Không nhớ rõ sự việc diễn ra thế nào nữa , điều mà tôi nhớ rõ nhất là sự hoảng loạn.
Tôi trở thành ma, một con ma đúng nghĩa , cứ bay lơ lửng, tôi bay về phía nhà mình, đến bên cạnh những người thân của mình, nhưng chẳng ai nhìn thấy tôi cả, điều đó khiến tôi đau khổ lắm , tôi chạy vội đến bên những người bạn của mình , nhưng hiển nhiên , tôi là ma mà, làm sao họ thấy được...
Cứ quanh quẩn bên họ, tôi cố gắng gào thét, làm mọi thứ hành động dù là điên rồ nhất , nhưng vẫn vô vọng...
Tôi là ma, họ không thấy được cũng phải, nhưng tại sao , tất cả mọi người...đều rất vui vẻ, cứ như bình thường, chẳng ai nhận ra rằng...không-có-tôi...?
Giấc mơ đứt đoạn , tôi chẳng biết gì nữa , choàng tỉnh.....dù vậy vẫn sợ lắm , tôi ngồi , thu mình vào một góc , nghĩ...
Tôi không hiểu tại sao mọi người vẫn vui vẻ, khi tôi chết? thậm chí họ còn tỏ vẻ mãn nguyện...
Dù đó là giấc mơ nhưng tôi lại sợ nó xảy ra thật, tôi tự hỏi phải chăng mình thật sự tệ đến mức họ xem việc tôi chết đi là niềm hạnh phúc?
Ngẫm thử, tôi tự hỏi bản thân đã bao giờ khiến người khác nhận ra mình tồn tại?...
Ngẫm thử, tôi tự hỏi mình đã làm điều gì sai trái?
Ngẫm thử, tôi tự hỏi chính tôi có quan tâm đến người khác bao giờ chưa mà đòi hỏi nhận được sự quan tâm từ họ?
Ngẫm thử, tôi trong gia đình đã làm đúng bổn phận hay chưa?
Ngẫm thử, tôi của những người bạn có thực là người bạn tốt?
.....Còn rất, rất nhiều điều phải tự suy ngẫm lại về bản thân...
Tôi sợ hãi, tôi chưa bao giờ muốn tất cả ngó lơ mình hoặc dửng dưng với mình cả....tôi hi vọng, ược ao được sự quan tâm của mọi người...
Nhưng dường như , tôi đã quên mất rằng , trước khi muốn nhận được một điều gì đó thì chính bản thân phải cho đi thứ gì để đánh đổi ...
Mình không là người tốt- điều đó tôi có thể tự nhận ra , nhưng dù vậy , đừng để mình trở thành người xấu - phải tự nhắc nhủ như thế...
Giấc mơ, kết thúc rồi, nhưng có lẽ chẳng bao giờ tôi quên được , đó chính là bài học về tương lai, để tôi ngẫm ra được cách sống ở hiện tại.....
Giấc mơ, giấc mơ vẫn tồn tại trong kí ưc của tôi , giấc mơ về một ngày tôi không sống...
Còn bạn? nếu một ngày bạn mơ thấy mình chết thì bạn nghĩ đó sẽ là giấc mơ như thế nào? có tệ hại như của tôi chăng?..
Nhìn bóng tối bao trùm xung quanh , chỉ có một chút ánh sáng thưa thớt từ chiếc đèn ngủ bé tẹo....tôi cố dằn lòng, tự trấn an rồi ngã người nằm xuống tiếp, nhưng không thể nào ngủ được nữa...
Tôi hồi tưởng lại với những kí ức đứt đoạn về giấc mơ vừa làm tôi khiếp sợ...một giấc mơ, cũng như bao giấc mơ bình thường khác, nhưng điều đặc biệt là trong giấc mơ đó, tôi-không-sống.
Phải, tôi mơ thấy -mình chết. Không nhớ rõ sự việc diễn ra thế nào nữa , điều mà tôi nhớ rõ nhất là sự hoảng loạn.
Tôi trở thành ma, một con ma đúng nghĩa , cứ bay lơ lửng, tôi bay về phía nhà mình, đến bên cạnh những người thân của mình, nhưng chẳng ai nhìn thấy tôi cả, điều đó khiến tôi đau khổ lắm , tôi chạy vội đến bên những người bạn của mình , nhưng hiển nhiên , tôi là ma mà, làm sao họ thấy được...
Cứ quanh quẩn bên họ, tôi cố gắng gào thét, làm mọi thứ hành động dù là điên rồ nhất , nhưng vẫn vô vọng...
Tôi là ma, họ không thấy được cũng phải, nhưng tại sao , tất cả mọi người...đều rất vui vẻ, cứ như bình thường, chẳng ai nhận ra rằng...không-có-tôi...?
Giấc mơ đứt đoạn , tôi chẳng biết gì nữa , choàng tỉnh.....dù vậy vẫn sợ lắm , tôi ngồi , thu mình vào một góc , nghĩ...
Tôi không hiểu tại sao mọi người vẫn vui vẻ, khi tôi chết? thậm chí họ còn tỏ vẻ mãn nguyện...
Dù đó là giấc mơ nhưng tôi lại sợ nó xảy ra thật, tôi tự hỏi phải chăng mình thật sự tệ đến mức họ xem việc tôi chết đi là niềm hạnh phúc?
Ngẫm thử, tôi tự hỏi bản thân đã bao giờ khiến người khác nhận ra mình tồn tại?...
Ngẫm thử, tôi tự hỏi mình đã làm điều gì sai trái?
Ngẫm thử, tôi tự hỏi chính tôi có quan tâm đến người khác bao giờ chưa mà đòi hỏi nhận được sự quan tâm từ họ?
Ngẫm thử, tôi trong gia đình đã làm đúng bổn phận hay chưa?
Ngẫm thử, tôi của những người bạn có thực là người bạn tốt?
.....Còn rất, rất nhiều điều phải tự suy ngẫm lại về bản thân...
Tôi sợ hãi, tôi chưa bao giờ muốn tất cả ngó lơ mình hoặc dửng dưng với mình cả....tôi hi vọng, ược ao được sự quan tâm của mọi người...
Nhưng dường như , tôi đã quên mất rằng , trước khi muốn nhận được một điều gì đó thì chính bản thân phải cho đi thứ gì để đánh đổi ...
Mình không là người tốt- điều đó tôi có thể tự nhận ra , nhưng dù vậy , đừng để mình trở thành người xấu - phải tự nhắc nhủ như thế...
Giấc mơ, kết thúc rồi, nhưng có lẽ chẳng bao giờ tôi quên được , đó chính là bài học về tương lai, để tôi ngẫm ra được cách sống ở hiện tại.....
Giấc mơ, giấc mơ vẫn tồn tại trong kí ưc của tôi , giấc mơ về một ngày tôi không sống...
Còn bạn? nếu một ngày bạn mơ thấy mình chết thì bạn nghĩ đó sẽ là giấc mơ như thế nào? có tệ hại như của tôi chăng?..