Miiuyaoi
03-11-2008, 08:04 PM
Author: Vie+ Mì.
Category: Angst, SA, tragedy.
Rating: M
Warn: nhân vật chính là con gái, ai có hứng hãy đọc còn đâu Mì xin cam đoan rằng đây là một fic SA.
Summary: Gì đây chứ? Liệu có quá cay đắng? Gì đây chứ? Liệu có quá ngọt ngào? Gì đây chứ? Liệu có quá mơ hồ? Gì đây chứ? Liêu chỉ là hư vô?
************
Nó ngồi co chân bất động ở một góc trong căn phòng tối. Đôi mắt thâm quầnh nhìn vào khoảng không vô định. Mái tóc dài xõa xuống khuôn mặt nhợt nhạt của nó. Đôi môi khô khẽ mấp máy không thành lời. Cả căn phòng trìm trong bóng tối và sự tĩnh lặng đến rùng mình. Và rồi đôi mắt nó cũng từ từ nhắm lại một cách mệt mỏi. Bây giờ nó cần có người đó bên mình, rất cần nhưng… đã không còn đôi tay ấm áp luôn quan tâm đến nó nữa. Không còn nữa rồi. Mọi thứ đối với nó giờ chỉ là một màu đen tối tăm. Giọt nước mắt chảy dài trên vòm má nó, đôi mi khẽ giao động nhưng nó dần trở về sự bình yên trong giấc ngủ nặng nề.
Nếu biết trước thì có tốt hơn không?
Lặng.
Nó rảo bước trên con đường quen thuộc. Ánh đèn điện đường chợp chờn trong màn đêm. Giờ này mọi nhà đều đã chìm vào giấc ngủ, cả con đường quạnh vắng không một bóng người. Trong lòng nó nổi lên một sự lo lắng khi thấy có bóng người đi đằng sau mình. Nó nhanh chân chạy quẹo vào một ngõ nhỏ gần nhà mình. Bỗng có hai thanh niên chặn nó trước đầu ngõ, mỉm cười dâm dục:
- Cô em đi đâu mà về khuya quá vậy?- một tên vừa nói vừa giữ khư khư tay nó.
-Bỏ tôi ra không tôi hét lên đó- nó vung tay thật mạnh nhưng sức gái sao có thể thắng sức trai.
-La đi, có la đến mấy cũng chẳng ai nghe thấy đâu cô em ạ- tên kia lại nở nụ cười dâm dục. Hắn ta lại gần nó hơn và giật mạnh cái áo khoác của nó.
-Không, cứu với, tha…- Nó vừa la lên thì đã bị tên kia bịt mồm lại một cách thô bạo.
-Thả cô ấy ra- một bóng đen đứng khuất ánh đèn ở phía bên kia đầu ngõ nói.
-Không phải việc của ngươi, biến đi- con dao trong túi được mở ra và xoay vài vòng một cách điêu luyện.
-Có dao à? thế thôi chào- Bóng đen bước qua mặt nó một cách hững hờ và đi thẳng không thèm để ý đến sự chống cự của nó với hai tên kia. Bỗng cái bóng quay lại, lao đến đánh thẳng vào gáy thằng cầm dao làm nó ngất đi rồi đá xoáy vào mặt tên còn lại. Tên kia rút từ trong túi ra một con dao găm định đứng dậy đâm vào cái bóng nhưng anh ta đã nhanh hơn hắn một bước, đá thẳng con dao ra khỏi tay hẳn và đạp vào gáy làm hắn ngất đi. Xong xuôi mọi việc, cái bóng quay sang nó mỉm cười hỏi:
-Cô không sao chứ?
- Thật cảm ơn anh quá- nó ngẩng lên mỉm cười thân thiện.
- Không có g..- nhưng khi cái bóng mỉm cười trả lời thì đã bị nó tát một cái không chần chừ.
-Anh nghĩ tôi sẽ nói thế chắc? Mơ à? Anh có biết tôi sợ đến mức khóc thét ra rồi đây không hả? Bộ anh không thể cứu luôn mà không cần đóng kịch à?- Nó khoác hẳn hoi cái áo lên người giận dữ nói.
-Này cô, tôi cứu cô mà cô không cảm ơn còn tát tôi một cái. Cô cũng biết chúng nó có dao con gì?- cái bóng uất ức quay ra quát vào mặt nó.
-Ngụy biện, anh có võ sợ gì chúng nó, có mà anh muốn dọa tôi thì có. Đừng tưởng tôi không biết những chiêu thức anh dùng là ở võ karate, cấm cãi- nó hùng hồn chỉ vào mặt anh ta như tố cáo một tội gì đó rất nghiêm trọng.
-Thôi tôi chịu cô, đúng như cô nói tôi muốn dọa cô đấy thì đã sao nào?- Cái bóng không ngừng vênh mặt lên đối chấp với nó và hậu quả là một cái tát nữa ở bên má còn lai.
-Theo phương pháp luận siêu hình nếu đã chót tát ai thì phải tát cả má kia cho đều kẻo có hậu họa sau này, tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi- nó mỉm cười dễ mến, rồi quay ra đạp vào bụng hai tên kia- Cho chúng mày chết này, định giở trò với bà hả, bà cho chúng mày chết đừng tưởng bà hiền là bắt nạt được nhé. Chết này, chết này, chết này.
Cái bóng đứng lặng im nhìn nó đạp túi bụi vào bọn kia không ngần ngại. Cuối cùng, anh ta cũng phải lên tiếng.
-Thôi, nếu cô đá nữa bọn chúng sẽ chết đó- hắn kéo nó lùi lại.
-Thì thôi vậy- nó nói thế những vẫn cố đạp thêm một cái- chết này.
-Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về?- cái bóng khẽ hỏi.
-Cuối ngõ này quẹo phải đi thêm 100m quẹo trái rồi lại quẹo phải rồi lại quẹo trái đi sâu đến ngõ quẹo tráii và đi thẳng cuối ngõ là nhà tôi- Nó nói một lèo không thèm nghỉ.
-Thôi cô dẫn đường đi, tôi không nhớ nổi- cái bóng vừa nói vừa cố nhớ xem con đường đó ra sao.
-Mà này, anh là ai nhà anh ở đâu? Sao tôi chưa từng gặp anh vậy?- Nó tiến lại gần dò hỏi- Sao anh lại đòi dẫn tôi về nhà? bộ có ý đồ đen tối gì à? Này nói cho mà biết vừa nãy tôi chỉ đóng kịch thôi chứ tôi cũng biết võ đấy.
-Cô hay nhỉ? Tôi chỉ lo cho sự an toàn của cô thôi. Thân là phận đàn bà mà đi sớm về khuya. Nhỡ chẳng may cô đi đến cuối ngõ kia lại gặp thêm mấy đám như tụi này nữa thì sao?- Cái bóng nhún vai nói. Nó chân chân nhìn anh ta, trong lòng nghĩ khẽ gật đầu với những điều ah ta vừa nói- Nhà tôi ở đây. Tôi mới chuyển đến hôm qua nên cô không biết là điều tất nhiên.- vừa nói anh vừa chỉ vào ngôi nhà ở gần đó. Nó ngứơc nhìn ngôi nhà chắc nhẩm người này là con nhà giàu có.
-Anh tên gì?- Nó hất hàm hỏi.
-Khải. Mà cô hỏi làm gì?- đôi lông mày của anh ta khẽ nheo lại tỏ vẻ nghi ngờ, rồi lại nở nụ cười quỷ quái- chẳng lẽ cô muốn tán tỉnh tôi à?
-Anh ăn gì mà thông minh quá vậy?- Nó tròn mắt ngây thơ hỏi lại- Thông minh đến mức tôi phát nôn- nhưng ngay sau đó là một cái xì dài.
-Rồi rồi, tôi chịu cô rồi, bây giờ về được chưa?- Khải cau có vì bị quê.
-Về thì về- Nó mỉm cười thỏa mãn bước đi trước.
-Mà này, cô tên là gì?- Khải hỏi lại.
-Vy, Lưu Nhật Vy- nó ngoảnh đầu lại mỉm cười.
-Tên hay mà người thì…- Khải khẽ lầm bầm nhỏ.Anh rảo bước theo gót nó- Sao cô về khuya quá vậy?
-Tại ở sinh nhật bạn tôi kéo dài lầu quá mà tụi nó say hết nên đành tự về- Vy nhảy chân sáo, miệng khẽ ngân nga một bài nào đó.
-Yêu đời quá ha, nếu không có tôi khi nãy thì cô đã tan tác rồi- Khải khẽ nhếch mép cười.
-Đừng mơ, tôi định lúc anh quay đi thụi cho chúng nó mỗi thằng vào háng rồi chạy nào ngờ anh quay lại, thế cũng tốt- Vy vừa nói vừa diễn tả bằng hành động rồi cười lớn. Rôi cô quẹo sang trái khi đi đến cuối ngõ.
-Ơ khoan sao cô lại đi…đường này cơ mà - Khải lắp bắp nói, chỉ tay sang phía bên phải.
- Đến nhà tôi rồi, chào- Vy bước nhanh lên bậc của một căn nhà ngay gần đó, nhanh tay mở khóa cổng.
- Ơ sao..?- Khải vẫn không ngừng chỉ tay về phía bên kia.
-Tôi đùa anh thôi, dù sao cũng cảm ơn đễ cứu, mai sẽ đền đáp còn bây giờ thì chào- nói xong Vy đóng xầm cổng lại chạy vào nhà.
-Ôi chúa ơi, nó chơi xỏ mình, nhà nó cách mình có 2 nhà không à- Khải lầm bầm trong bụng, lòng tức anh ách những vẫn cảm thấy có gì đó hay hay.
Category: Angst, SA, tragedy.
Rating: M
Warn: nhân vật chính là con gái, ai có hứng hãy đọc còn đâu Mì xin cam đoan rằng đây là một fic SA.
Summary: Gì đây chứ? Liệu có quá cay đắng? Gì đây chứ? Liệu có quá ngọt ngào? Gì đây chứ? Liệu có quá mơ hồ? Gì đây chứ? Liêu chỉ là hư vô?
************
Nó ngồi co chân bất động ở một góc trong căn phòng tối. Đôi mắt thâm quầnh nhìn vào khoảng không vô định. Mái tóc dài xõa xuống khuôn mặt nhợt nhạt của nó. Đôi môi khô khẽ mấp máy không thành lời. Cả căn phòng trìm trong bóng tối và sự tĩnh lặng đến rùng mình. Và rồi đôi mắt nó cũng từ từ nhắm lại một cách mệt mỏi. Bây giờ nó cần có người đó bên mình, rất cần nhưng… đã không còn đôi tay ấm áp luôn quan tâm đến nó nữa. Không còn nữa rồi. Mọi thứ đối với nó giờ chỉ là một màu đen tối tăm. Giọt nước mắt chảy dài trên vòm má nó, đôi mi khẽ giao động nhưng nó dần trở về sự bình yên trong giấc ngủ nặng nề.
Nếu biết trước thì có tốt hơn không?
Lặng.
Nó rảo bước trên con đường quen thuộc. Ánh đèn điện đường chợp chờn trong màn đêm. Giờ này mọi nhà đều đã chìm vào giấc ngủ, cả con đường quạnh vắng không một bóng người. Trong lòng nó nổi lên một sự lo lắng khi thấy có bóng người đi đằng sau mình. Nó nhanh chân chạy quẹo vào một ngõ nhỏ gần nhà mình. Bỗng có hai thanh niên chặn nó trước đầu ngõ, mỉm cười dâm dục:
- Cô em đi đâu mà về khuya quá vậy?- một tên vừa nói vừa giữ khư khư tay nó.
-Bỏ tôi ra không tôi hét lên đó- nó vung tay thật mạnh nhưng sức gái sao có thể thắng sức trai.
-La đi, có la đến mấy cũng chẳng ai nghe thấy đâu cô em ạ- tên kia lại nở nụ cười dâm dục. Hắn ta lại gần nó hơn và giật mạnh cái áo khoác của nó.
-Không, cứu với, tha…- Nó vừa la lên thì đã bị tên kia bịt mồm lại một cách thô bạo.
-Thả cô ấy ra- một bóng đen đứng khuất ánh đèn ở phía bên kia đầu ngõ nói.
-Không phải việc của ngươi, biến đi- con dao trong túi được mở ra và xoay vài vòng một cách điêu luyện.
-Có dao à? thế thôi chào- Bóng đen bước qua mặt nó một cách hững hờ và đi thẳng không thèm để ý đến sự chống cự của nó với hai tên kia. Bỗng cái bóng quay lại, lao đến đánh thẳng vào gáy thằng cầm dao làm nó ngất đi rồi đá xoáy vào mặt tên còn lại. Tên kia rút từ trong túi ra một con dao găm định đứng dậy đâm vào cái bóng nhưng anh ta đã nhanh hơn hắn một bước, đá thẳng con dao ra khỏi tay hẳn và đạp vào gáy làm hắn ngất đi. Xong xuôi mọi việc, cái bóng quay sang nó mỉm cười hỏi:
-Cô không sao chứ?
- Thật cảm ơn anh quá- nó ngẩng lên mỉm cười thân thiện.
- Không có g..- nhưng khi cái bóng mỉm cười trả lời thì đã bị nó tát một cái không chần chừ.
-Anh nghĩ tôi sẽ nói thế chắc? Mơ à? Anh có biết tôi sợ đến mức khóc thét ra rồi đây không hả? Bộ anh không thể cứu luôn mà không cần đóng kịch à?- Nó khoác hẳn hoi cái áo lên người giận dữ nói.
-Này cô, tôi cứu cô mà cô không cảm ơn còn tát tôi một cái. Cô cũng biết chúng nó có dao con gì?- cái bóng uất ức quay ra quát vào mặt nó.
-Ngụy biện, anh có võ sợ gì chúng nó, có mà anh muốn dọa tôi thì có. Đừng tưởng tôi không biết những chiêu thức anh dùng là ở võ karate, cấm cãi- nó hùng hồn chỉ vào mặt anh ta như tố cáo một tội gì đó rất nghiêm trọng.
-Thôi tôi chịu cô, đúng như cô nói tôi muốn dọa cô đấy thì đã sao nào?- Cái bóng không ngừng vênh mặt lên đối chấp với nó và hậu quả là một cái tát nữa ở bên má còn lai.
-Theo phương pháp luận siêu hình nếu đã chót tát ai thì phải tát cả má kia cho đều kẻo có hậu họa sau này, tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi- nó mỉm cười dễ mến, rồi quay ra đạp vào bụng hai tên kia- Cho chúng mày chết này, định giở trò với bà hả, bà cho chúng mày chết đừng tưởng bà hiền là bắt nạt được nhé. Chết này, chết này, chết này.
Cái bóng đứng lặng im nhìn nó đạp túi bụi vào bọn kia không ngần ngại. Cuối cùng, anh ta cũng phải lên tiếng.
-Thôi, nếu cô đá nữa bọn chúng sẽ chết đó- hắn kéo nó lùi lại.
-Thì thôi vậy- nó nói thế những vẫn cố đạp thêm một cái- chết này.
-Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về?- cái bóng khẽ hỏi.
-Cuối ngõ này quẹo phải đi thêm 100m quẹo trái rồi lại quẹo phải rồi lại quẹo trái đi sâu đến ngõ quẹo tráii và đi thẳng cuối ngõ là nhà tôi- Nó nói một lèo không thèm nghỉ.
-Thôi cô dẫn đường đi, tôi không nhớ nổi- cái bóng vừa nói vừa cố nhớ xem con đường đó ra sao.
-Mà này, anh là ai nhà anh ở đâu? Sao tôi chưa từng gặp anh vậy?- Nó tiến lại gần dò hỏi- Sao anh lại đòi dẫn tôi về nhà? bộ có ý đồ đen tối gì à? Này nói cho mà biết vừa nãy tôi chỉ đóng kịch thôi chứ tôi cũng biết võ đấy.
-Cô hay nhỉ? Tôi chỉ lo cho sự an toàn của cô thôi. Thân là phận đàn bà mà đi sớm về khuya. Nhỡ chẳng may cô đi đến cuối ngõ kia lại gặp thêm mấy đám như tụi này nữa thì sao?- Cái bóng nhún vai nói. Nó chân chân nhìn anh ta, trong lòng nghĩ khẽ gật đầu với những điều ah ta vừa nói- Nhà tôi ở đây. Tôi mới chuyển đến hôm qua nên cô không biết là điều tất nhiên.- vừa nói anh vừa chỉ vào ngôi nhà ở gần đó. Nó ngứơc nhìn ngôi nhà chắc nhẩm người này là con nhà giàu có.
-Anh tên gì?- Nó hất hàm hỏi.
-Khải. Mà cô hỏi làm gì?- đôi lông mày của anh ta khẽ nheo lại tỏ vẻ nghi ngờ, rồi lại nở nụ cười quỷ quái- chẳng lẽ cô muốn tán tỉnh tôi à?
-Anh ăn gì mà thông minh quá vậy?- Nó tròn mắt ngây thơ hỏi lại- Thông minh đến mức tôi phát nôn- nhưng ngay sau đó là một cái xì dài.
-Rồi rồi, tôi chịu cô rồi, bây giờ về được chưa?- Khải cau có vì bị quê.
-Về thì về- Nó mỉm cười thỏa mãn bước đi trước.
-Mà này, cô tên là gì?- Khải hỏi lại.
-Vy, Lưu Nhật Vy- nó ngoảnh đầu lại mỉm cười.
-Tên hay mà người thì…- Khải khẽ lầm bầm nhỏ.Anh rảo bước theo gót nó- Sao cô về khuya quá vậy?
-Tại ở sinh nhật bạn tôi kéo dài lầu quá mà tụi nó say hết nên đành tự về- Vy nhảy chân sáo, miệng khẽ ngân nga một bài nào đó.
-Yêu đời quá ha, nếu không có tôi khi nãy thì cô đã tan tác rồi- Khải khẽ nhếch mép cười.
-Đừng mơ, tôi định lúc anh quay đi thụi cho chúng nó mỗi thằng vào háng rồi chạy nào ngờ anh quay lại, thế cũng tốt- Vy vừa nói vừa diễn tả bằng hành động rồi cười lớn. Rôi cô quẹo sang trái khi đi đến cuối ngõ.
-Ơ khoan sao cô lại đi…đường này cơ mà - Khải lắp bắp nói, chỉ tay sang phía bên phải.
- Đến nhà tôi rồi, chào- Vy bước nhanh lên bậc của một căn nhà ngay gần đó, nhanh tay mở khóa cổng.
- Ơ sao..?- Khải vẫn không ngừng chỉ tay về phía bên kia.
-Tôi đùa anh thôi, dù sao cũng cảm ơn đễ cứu, mai sẽ đền đáp còn bây giờ thì chào- nói xong Vy đóng xầm cổng lại chạy vào nhà.
-Ôi chúa ơi, nó chơi xỏ mình, nhà nó cách mình có 2 nhà không à- Khải lầm bầm trong bụng, lòng tức anh ách những vẫn cảm thấy có gì đó hay hay.