dragon89
02-11-2008, 09:46 PM
lòng bình an ko sóng gió...
nhưng sao vẫn thoáng buồn...
chơi vơi nhỉ...
cứ tưởng đã quyết tâm nhưng thật ra vẫn do dự...
cứ nghĩ phải kiên cường nhưng lòng vẫn tràn đầy lo âu...
cứ tưởng cần vững bước nhưng nội tâm đầy lo sợ...
cứ cho rằng mình lớn rồi nhưng thật ra vẫn quá nhỏ bé...
cứ nghĩ rằng mình trưởng thành rồi nhưng thật ra vẫn quá non nớt...
chẳng lớn hơn tí nào...
chẳng khôn ra được tí nào...
chẳng tin tưởng bản thân tí nào...
chẳng vượt qua được chính mình tí nào...
vạn sự khởi đầu nan...
khi gian nan bắt đầu nản...
lòng như tơ rối...
ko biết gỡ khúc nào...
đứng giữa dòng người thấy mình lẻ loi...
người ta cứ nhìn mình như nhìn người sao hoả...
họ trợn mắt dữ dằn...
hoặc nhìn với cặp mắt ngạc nhiên...
mình quái lạ lắm sao...
mình kì dị lắm àh...
con đường đã qua lắm chông gai...
con đường phía trước càng nhìu bão táp...
chỉ 1 mình tớ bước thoy...
cười...
trong lòng vô hồn ko còn cảm xúc...
mà thật ra quá nhìu cảm xúc ko tên...
xung quanh chỉ 1 chữ buồn...
phía trước giông tố đang chờ...
làm sao vui được chứ...
chỉ biết mắt nhắm mắt mở bước được cứ bước...
những người thân iu ngày xưa giờ trở nên quá xa lạ...
những kẻ lạ lẫm ngày nay lại tưởng chừng đã quen lâu rồi...
đời trớ trêu...
hay do ông trời cố ý an bài...
buồn vui lẫn lộn...
bình an lo sợ hỗn loạn...
yếu đuối kiên cường cách nhau gang tấc...
liệu còn đứng vững đc bao lâu...
tay nắm tay buông liệu kết quả thế nào...
tương lai có thật sự xoá bỏ mọi lỗi lầm và kí ức...
ôi...trời lại mưa...
lòng lại 1 lần nữa nổi bão táp...
:spin2:
nhưng sao vẫn thoáng buồn...
chơi vơi nhỉ...
cứ tưởng đã quyết tâm nhưng thật ra vẫn do dự...
cứ nghĩ phải kiên cường nhưng lòng vẫn tràn đầy lo âu...
cứ tưởng cần vững bước nhưng nội tâm đầy lo sợ...
cứ cho rằng mình lớn rồi nhưng thật ra vẫn quá nhỏ bé...
cứ nghĩ rằng mình trưởng thành rồi nhưng thật ra vẫn quá non nớt...
chẳng lớn hơn tí nào...
chẳng khôn ra được tí nào...
chẳng tin tưởng bản thân tí nào...
chẳng vượt qua được chính mình tí nào...
vạn sự khởi đầu nan...
khi gian nan bắt đầu nản...
lòng như tơ rối...
ko biết gỡ khúc nào...
đứng giữa dòng người thấy mình lẻ loi...
người ta cứ nhìn mình như nhìn người sao hoả...
họ trợn mắt dữ dằn...
hoặc nhìn với cặp mắt ngạc nhiên...
mình quái lạ lắm sao...
mình kì dị lắm àh...
con đường đã qua lắm chông gai...
con đường phía trước càng nhìu bão táp...
chỉ 1 mình tớ bước thoy...
cười...
trong lòng vô hồn ko còn cảm xúc...
mà thật ra quá nhìu cảm xúc ko tên...
xung quanh chỉ 1 chữ buồn...
phía trước giông tố đang chờ...
làm sao vui được chứ...
chỉ biết mắt nhắm mắt mở bước được cứ bước...
những người thân iu ngày xưa giờ trở nên quá xa lạ...
những kẻ lạ lẫm ngày nay lại tưởng chừng đã quen lâu rồi...
đời trớ trêu...
hay do ông trời cố ý an bài...
buồn vui lẫn lộn...
bình an lo sợ hỗn loạn...
yếu đuối kiên cường cách nhau gang tấc...
liệu còn đứng vững đc bao lâu...
tay nắm tay buông liệu kết quả thế nào...
tương lai có thật sự xoá bỏ mọi lỗi lầm và kí ức...
ôi...trời lại mưa...
lòng lại 1 lần nữa nổi bão táp...
:spin2: