PDA

Xem đầy đủ chức năng : Bà bảo mẫu dễ xương của tui



Pe_ly
25-10-2008, 08:39 PM
Nhỏ là bạn thân của tôi nhưng tôi có phải là bạn thân của nhỏ không thì tôi không rõ nữa.
Có lẽ là có. Tôi đoán vậy. Chứ chẳng biết nhỏ nghĩ gì?
Chỉ biết tôi ở đâu là có nhỏ ở đó. Nhỏ giống như vệ sĩ của tôi, chỉ cần thêm nột chút xíu là nhỏ trở thành “vệ sĩ mẹ” trong quảng cáo sữa Fiso nữa thui.

Tên nhỏ là Phương Anh- Lương Thị Phương Anh. Vậy mà chẳng hiểu sao tôi cứ thích gọi cả họ, cả tên cho nó đầy đủ.
Nhưng nhỏ không chịu, đúng hơn là phản đối quyết liệt. Mỗi lần tôi gọi toáng lên như thế là y như rằng tôi sẽ nhận được bao nhiêu là thứ, gồm:
1 cái liếc xéo , 1 cái nhéo tai, 1 cái bóp cổ và 1 cái thọc lét. Để cho bõ tức, tôi gọi nhỏ là “Phanh”= “Ph”+ “anh”.
Và nhân tiện tôi lấy đó làm tên cho em mèo cưng của tôi. “Phanh Phanh”, có lẽ nó cũng thích cái tên đó.

Và hễ lần nào muốn chửi nhỏ là tôi lôi em mèo ra để t8m, để mắng iu, để cho bàn dân thiên hạ bàn tán.
Nghe thấy tên mình được quảng bá rộng rãi, nhỏ tức hộc máu nhưng chẳng biết làm gì, bỏ mặc tôi một mình cười sung sướng và hạnh phúc.
.................................................. .........
12h trưa, nắng chói chang, nóng đổ lửa, tôi- người trần trụi, áo dây, quần đùi, không áo khoác, không mũ, không kính, không khẩu trang.

Tôi vật vã đạp xe lên nhà nhỏ, gọi eo éo:

- Phanh ơi! Phanh ơi Phanh!

Chị nhỏ mắt nhắm mắt mở, ra mở cửa cho tôi, còn tôi thì chạy ngay vào phòng nhỏ, dựng óc nhỏ dậy , miệng thì luôn mồm:

- Phanh dễ thương!

- Phanh dậy đi với Pé!

- Phanh thương Pé lém mừ!

Nhỏ lờ mờ tỉnh dậy:

- Đi đâu? Hẹn với chàng nào à?

- Ưhm! Tau hẹn với bác Dũng bên tòa soạn.

- Ặc1 Hôm nào mi chả bác Dũng với anh Dũng, gặp mãi chai mặt. Sao lại bảo tau đi cùng

- Thì hôm nay đi một mình buồn, xa lắm! Mi đi với tau hey!

Nhỏ không nói gì chỉ vào trong nhà, thay quần áo. Hehe, vậy là tôi đã được tha thứ.
Chẳng hiểu sao, tôi bảo nhỏ làm việc gì cũng không nhưng hễ nghe tôi chuẩn bị đi đâu.
Đúng hơn là đi ra khỏi nhà là nhỏ tò tò đi theo cho bằng được. Có lẽ sau hôm tôi rủ nhỏ đi chợ, nhỏ không chịu đi.
Vậy là tôi đi một mình, rủa thầm rủa thì thế nào mà có chiếc xe máy nó “hun” tôi.
Nhan sắc của tôi bị tổn hại trầm trọng và kéo theo một nỗi day dứt lớn trong lòng nhỏ.
Từ đó, tôi muốn đi đâu mà không có nhỏ thì phải lẳng lặng rút xe ra mà đi.
Giống như hôm trước tôi lén đi đua bài cho anh Dũng, nhỏ biết được, giận tôi suốt 2 tiếng đồng hồ nên bây giờ tôi mới phải ra vẻ hối lỗi như thế này đây.

Nhỏ thay quần áo xong, quay trở ra, đôi cho tôi một mớ lùm xùm:áo khoác này , mũ này, khẩu trang này thêm cả cặp găng tay nữa.
Nhìn là ngán thấu trời lun. Quay sang bên, tôi thấy nhỏ đang vật lộn với cặp găng tay, tôi phì cười. Nhỏ ghét nhất là ba cái thứ lằng nhằng dây
dợ này nhưng hễ đi với tôi thì bắt buộc phải như vậy, không thì đừng có mơ.
Tôi ngoan ngoãn khoác thêm mấy kí vải lên người. chị nhỏ chỉ biết nhìn hai đứa mà lắc đầu.

Tôi và nhỏ vật vã đạp xe đi, xa ơi là xa, mệt ơi là mệt nhưng có nhỏ thì chẳng bao giờ buồn cả.
Hì hục đạp lên con dốc, tôi chợt mỉm cười. Tôi nhớ cái hôm tôi và nhỏ đi nhà sách, hai con đầu thân trụi lụi đạp lên đạp xuống mấy con dốc.
Không biết anh tôi đi đâu về thấy được hai cái mặt đỏ gay vì nắng. Về đến nhà, ảnh chửi tôi một trận tơi bời hoa lá

lại còn nhắn tin qua cho nhỏ bảo: “Hôm nào hai đứa ra đường thì nhớ đội cái mũ”.

Nhỏ đọc xong, không nói chuyên với tôi suốt một ngày liền. Chỉ có điều, từ đó trở đi, lúc nào đi đâu với nhỏ là tôi phải hóa trang thành “vũ trang quân sự” như thế này đây.

Nghĩ ngợi miên man, tôi cười một mình. Nhỏ nhìn tôi, rồi nói to cả đường:

- A! Con điên!

Cắt ra khỏi dòng suy nghĩ, tôi đốp lại:

- A! Bạn của con điên!

- Kít!

Vừa đến nơi, nộp bài, đi về, nhỏ tiễn tôi về đến tận nhà.

Sau cái vẫy tay và nụ cười tươi rói. Ngay lập tức, nhỏ lôi hết mớ xùm xụp đó ra, hì hục đi về nhà.

Tôi biết ngay mà, nhỏ chỉ như vậy khi đi với tôi, chứ nhỏ đi một mình thì never....

Tôi cười, đúng là nhỏ, nhỏ của tui.

tieuquai
25-10-2008, 09:00 PM
vui qua, nhung hoi kho hieu 2 ngươi ni

gooddythin_nd1996
26-10-2008, 01:52 AM
hai cái người này đúng là như hình với bóng!

josephjne
26-10-2008, 05:41 AM
;)) chà bạn thân ghê ^_______________^

Joe§…¶«µñ™
26-10-2008, 07:04 AM
ơ đc đấy chứ, 2 ng` họ tếu thik^^!

♥_Vampire_♥
26-10-2008, 07:11 AM
ừ truyện vui thật nhưng mà viết hay.. Post tiếp nha bạn

Pe_ly
28-10-2008, 09:08 PM
Nghĩ lại cũng tức cười, tôi đúng là một kon điên chính cống. Nhớ mấy bũa hè, bố mẹ nhỏ về quê một tuần.
Với tinh thần quyết chiến, mẹ không cho ta cũng sẽ đi. Mặc dù vậy nhưng tôi cũng lăn vào bếp, nằn nì với mẹ, nào là:

- Kon Phanh nó cần con!

- Kon Phanh nó không biết nấu cơm mẹ nừ, nó gầy đi thì tội lém!

- Một mình nó ở nhà, thân gái liễu yếu đào tơ!

- Kon Phanh sẽ nhắc con đi học đúng giờ

- Đi mừ mẹ, kon Phanh nó....

Tôi thì thao thao bất tuyệt, còn mẹ thì đang loay hoay với mấy bộ quần áo,

nhét thêm vào túi cho tôi, dặn dò tôi đủ điều. Tôi sung sướng:

- Vậy là mẹ cho đi mẹ há? Hura, mẹ tuyệt nhất trên đời.

Lăng xăng đạp xe lên nhà nhỏ, tôi tí ta tí tởn vừa đi vừa hát.

Chẳng hiểu sao trời nó .... mưa. Tôi hậm hực trách móc ông trời bất công và ác độc.

Mưa vẫn cứ rơi:

- Lỗ tai ông bị điếc hay sao mà không ngớt mưa đi cho tôi nhờ

Mưa rơi xối xả vào mặt, nó hét lớn:

- Lại còn to hơn nữa, bộ ông định giỡn tôi

Nó vừa đi, vừa la lớn khiến cho mấy người đi đường bị mắc muâ

cũng phải quay đầu lại ngoái nhìn xem có phải đứa nào từ trại tâm tâm thần trốn ra hay không.

Mặc dù vậy nhưng nó vẫn quyết định đi tiếp.

Gì chứ về nhà luc này thì ở lại luôn nhé cưng, khỏi đi đau hết.

Thôi thì đã lỡ thì cho nó loét luôn. Đến nhà nhỏ, tôi hắt hơi gọi:

- Phanh ơi Phanh! Hơ...hơ...hắt xì!

Nhỏ vừa chạy ra đã nhận được cái hắt hơi trời giáng của tôi.

Kéo cái túi to oạch vào trong nhà. Tôi ngồi lên ghế, thở hắt rồi thiếp đi từ lúc nào không biết.

Chỉ biết khi tỉnh dậy thì người tôi nóng ran mùi dầu gió, trán tôi nóng bừng, chân tay không nhích nổi.

Tôi bị sốt 39,7 độ C. Nhỏ vừa lấy cái nhiệt kế ra khỏi miệng tôi đã thở dài:

- Tại tau cả, lẽ ra phải qua đón mi.

Tôi nhéo nhỏ một cái thật đau:

- Hehe....Hôm nay mi phải chăm bẵm tau cho kĩ nghe chưa.

Nhỏ cười khì sau đó liền nhảy vào chăn, hai đứa đánh một giấc cho đến chiều.

Tôi không ngủ được, có lẽ vì bị sốt nhưng mỗi lần nhìn nhỏ là tôi lại phì cười.

Ai đời chăm sóc người bệnh mà lại gác ngang gác dọc lên người ta.

Sốt 39,7 độ C mà không biết giặt cái khăn ướt, chỉ có nhỏ mới vậy.

Đúng là nhỏ của tôi.

Chiều, nhỏ lăn vào bếp nấu cháo cho tui. Nồi cháo đầu tiên, cháy.

Nồi cháo thứ hai, mặn.

Nồi cháo thứ ba, lạt.

Chưa kịp đến nồi cháo thứ tư thì đã có tiếng “Xoảng”trong bếp.

Im lặng, tất cả đều im lặng.

Lo lắng, tôi lồm cồm bò ra khỏi chăn, lết từng bước một.

Nhỏ đang ngồi thu mình lại trong góc bếp. Tôi đến gần, vỗ vai nhỏ. Nhỏ ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe.

Nhỏ khóc. Tôi ôm choàng lấy nhỏ, siết vai nhỏ thật chặt. Nhỏ gục đầu vào vai tôi, khóc òa lên.

Bây giờ thì nhỏ mới khóc thành tiếng. Nhỏ chỉ cố làm ra vẻ mạnh mẽ mà thôi , mà nhỏ đâu cần phải thế

, nhỏ ngốc ạ. Nhỏ nấc lên từng hồi, sụt sịt nói:

- Ly ơi! Tau ... tau xin lỗi

Cứ thế, tôi ôm nhỏ thật lâu, thật lâu.

Đến tối, chúng tôi mới được ăn. Lại thêm một câu chuyện có 1- 0 - 2,

người bệnh ăn bánh ngọt thay cháo

. Lần đó, tôi qua nhà nhỏ bảy ngày thì ốm hết năm ngày nhưng dường như trong quãng thời gian đó tôi và nhỏ đã hiểu nhau hơn rất nhiều.

Phải không nhỏ?
.................................................. ...................

gooddythin_nd1996
28-10-2008, 09:54 PM
đúng là qua những hoàn cảnh như vậy mới hiểu thêm được nhau!

Pe_ly
30-10-2008, 02:19 AM
hiểu nhau thêm để xa nhau chỉ thêm nhớ về nhau
Đôi lúc tưởng chừng như những người bình thường lại là người quan trọng nhất của cuộc đời bạn , và Phanh Phanh cũng đến với tôi như thế:blow:

Pe_ly
30-10-2008, 06:15 PM
Vô năm học, sách vở ngập đầu, nhưng nhỏ vẫn chăm bẵm cho tôi “kĩ càng và chu đáo”.

Tôi buồn, nhỏ cười cho tôi vui. Tôi khóc, nhỏ ngồi nghe tôi thút thít. Tôi vui, nhỏ vui cùng tôi.

Tôi cười, nhỏ tíu tít với tôi. Đôi lúc tôi tự hỏi : “Tại sao?” và bây giờ thì tôi đã biết bởi vì

“Nhỏ là nhỏ của tôi” Nhỏ không có khiếu an ủi người khác nhưng những hành động của nhỏ luôn tỏ rõ sự quan tâm, giúp đỡ họ.

Tôi hay ngồi nghĩ ngợi một mình rồi lại phì cười. Hôm nọ, đi chơi với lớp, tôi nhất quyết không chịu mang mũ, nhỏ tức tôi hộc máu, liền đi về, làm tôi chạy theo, mệt bở cả hơi tai.

Hay bữa trước lên lớp, tôi không học bài, nhỏ ngồi cạnh một bên, trợn ngược hai mắt lên, dò đến khi nào tôi thuộc hết sạch trơn mới thôi.

Ngoài ra, tôi còn là một con nhóc học thể dục yếu không thể tả, còn nhỏ lại là một tay karate cự phách.

Trong khi điểm thể dục của tôi cứ lè đè dưới đất 2, 3 còn nhỏ thì cao vút tận trời 9, 10 .

Thời gian đầu nhỏ còn tập cho tôi, chứ sau này cứ đến tiết thể dục là nhỏ liếc xéo tôi:

- Học hành cho đàng hoàng vào!

Hay thấy tôi than vãn vì bị điểm kém là nhỏ giở giọng:

- Ai biểu mi không chịu tập !

Mỗi lần nghe nhỏ nói thế, tôi cũng giận mình nhiều.

Có hôm, mới ăn 2 xong lại nghe nhỏ nói xóc tôi thế là tôi bật khóc ngon lành.

Tôi ức lắm , chân tôi dài hơn nhỏ cả thước vậy mà nhảy xa lúc nào cũng thua nhỏ.

Thậm chí tôi còn tự hào rằng, tôi chẳng cần tập thể dục thể thao gì mà dáng vẫn chuẩn hơn nhỏ.

Vậy mà....Nghe tiếng tôi thút thít, nhỏ vừa chạy đến, ngỡ ngàng. Nhỏ liền khoác lấy vai tôi, thơm thật nhẹ vào má tôi, rồi kéo cái miệng của tôi ra, cười đến tận mang tai.

Tôi lại cười, vì thật lòng tôi chẳng giận ai được lâu và cũng vì tôi biết nhỏ chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi.

Phải không hả nhỏ?

gooddythin_nd1996
30-10-2008, 09:26 PM
mình nghĩ thật sự " bà bảo mẫu ấy" chỉ muốn tốt cho bạn thôi mà^^

Pe_ly
01-11-2008, 06:10 PM
Chiều thứ 2, trời mưa tầm tã, chúng tôi được bãi tiết chào cờ. Tôi bước ra khỏi cổng, tâm trạng não nùng. Nhìn qua nhìn lại nhìn trái nhìn phải nhìn tren nhìn dưới cũng chẳng có ai đến đón tôi. Huhu... Mọi người quên tôi hết cả rồi. Ông trời thật là bất công. Đang mãi tức giận và khổ đau, chợt có cái kéo tôi thật mạnh từ phía sau làm tôi suýt ngã. Tôi luống cuống sải chân theo. Là nhỏ, thì ra là nhỏ, vậy mà cứ làm tôi hết cả hồn. Nhỏ lôi xồng xộc tôi về nhà nhỏ giống như mọi hôm tôi vẫn dụ khị nhỏ ra căng - tin. Chỉ có một cái ô, tôi cười:
- Tau thương mi lắm, tau nhường hết cho mi đó.
Nhỏ nhìn tôi với đôi mắt hình viên đạn:
- Mi không che ô thì đừng có nhìn mặt tau
Tôi ngoan ngoãn làm theo, chẳng phải vì sao cả. Bởi lẽ, tôi sợ nhỏ buồn, tôi sợ nhỏ tự trách mình. Mỗi lần như thế, nhìn nhỏ trông đến tội.
Về đến nhà nhỏ(gần xịt trường), nhỏ đưa cho tôi cốc nước nóng, sau đó lọc cọc lấy xe đạp chở tôi về. Đúng như tôi dự đoán. Sau sự vây hãm của cái ô là cái áo mưa. Nhỏ trùm cái mớ vải xanh xù xì và xấu xí ấy lên đầu tôi, lại còn vuốt vuốt và bảo:
- Pé ngoan ghê ta!
Xe đi, nhỏ chở tôi về. Nhỏ và tôi tíu tít trò chuyện. Mưa ào ào như trút nước, Về đến nhà, tôi ướt như chuột lột. Giơ năm ngond tay mũm mĩm, cười thật tươi, tôi tạm biệt nhỏ. Nhỏ cũng xòe năm ngòn tay mũm mĩm, cười khoe 32 chiếc răng trắng đều chào tôi rồi ngay lập tức sau đó, nhỏ lôi cái áo mưa đáng ghét và kinh dị kia ra, đội mưa về nhà. Trời ơi, đến luc mưa gió bão bùng thế này mà nhỏ vẫn... Tôi chỉ có nước lắc đầu nhìn theo, mong cho trời ngớt mưa...
Tôi đứng ngoài hiên , mưa rơi ào ào, mưa rơi lộp bộp, mưa roi tí tách rồi mưa ngớt hẳn. Khuôn mặt tôi như bừng sáng, ánh mắt tôi như vui hơn. Tôi lặng lẽ mỉm cười và bước vào nhà. Mẹ trông thấy tôi, cười hỏi:
- Kon Phanh chở con về à?
Tôi cười toe:
-Nó bắt con mặc áo mưa, đến khi nó về thì lại “đầu đội trời chân nhấn pê đan”. Mẹ tôi lắc đầu bảo:
- Kon bé này thiệt là....
Tôi hấp tấp:
- Thiệt là sao hở mẹ?
- Thiệt là giống con.
Tôi mỉm cười, định cãi lại nhưng lại thôi. Ai bảo nhỏ và tôi là best friend forever cơ chứ! Mẹ tôi bỗng cười:
- Dẫu sao thì kon bé đó cũng dễ thương!
- Bộ con gái mẹ không xjnh bằng nó à?
Mẹ tôi nói tiếp:
- Mà kon bé này trông con hộ mẹ rất chi là tốt. Mẹ bảo con không nghe mà nó bảo thì con nghe lời răm rắp

gooddythin_nd1996
01-11-2008, 08:04 PM
hì! đúng là tinhg bạn nè, hay quá, post tiếp nha bạn!

Pe_ly
02-11-2008, 07:37 PM
mong bà con thông cảm, dẹo này bận we' nên hông post dc

fanmg
03-11-2008, 03:32 AM
hì,truyện này vui wa' hén,tràn ngập những kỉ niệm của tình bạn Phanh và Pes,cho tớ hỏi có phải dey là truyện thật ko vậy ^^ vì tớ thấy bạn viết tự nhiên wa'
cố lên nhé
tớ sẽ ko nói nhìu vì lỗi lắm đâu vì có vẻ như dey là một câu chuyện về tình bạn tuổi teen nên ko cần wa' trau chuốt hay tình tiết làm gì
nhưng bạn nên chú ý thêm về cốt truyện vì tớ thấy nó hơi...uhm......kể lể một chút,từ truyện này kể sang truyện kia cuối cùng chẳng bít đâu là thực,đâu là kỉ niệm ^^!

Pe_ly
03-11-2008, 05:33 AM
uh! thank! rat zui sau khi nghe câu hỏi cua bạn và zui hơn nữa vì đây là một câu chuyện coa thât! hj`hj`, Phanh và pe là 2 kon heo idol trong lop về mọi mặt,nhưng tiếc là kon Phanh mun kết thuc câu chuyện ở lần típ theo vì nó bảo chuyện giữa pe' và nó dài dòng lém, nói nhìu khó hịu
Thui thì chờ bức thư của anh heo gửi cho pe vit nha

Pe_ly
03-11-2008, 06:57 PM
Tôi ngắc ngứ:
- Mà con, mà con...
- Chắc nó chuẩn bị trở thành bảo mẫu của con gái tôi rồi.
Tôi nhìn mẹ ngẩn ngơ rồi bần thần nghĩ ngợi. Phải vậy không nhỏ? Nhỏ có bao giờ chịu nổi kon nhóc lắm điều như tôi không? Có khi nào vì thế mà nhỏ giận tôi không? Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, tôi miên man quay trở lại kí ức. Xa xa,ỉ có cảnh tôi và nhỏ cùng nhau đội nắng đội mưa, chỉ có cảnh hai con heo giành giựt nhau đến miếng kem cuối cùng, rồi cười xòa đắc thắng. Và mãi mãi chỉ có cảnh một kon nhóc khoác vai một kon nhóc đang thút thít mà thôi. Và trong thâm tâm tôi biết, tôi và nhỏ sẽ mãi như thế, phait không nhỏ?
.................................................. ............................
Ngoài trời nắng đã ngập vàng cửa sổ, con Phanh Phanh đang dụi nhẹ vào lòng tôi. Tôi và nhỏ nhìn nhau khẽ mỉm cười - Một nụ cười hạnh phúc.
.................................................. .................................
Chuyện hết rùi, coa ai đoá cho cảm nhận đi, Phanh và p3 lun lun lắng nghe và sửa chữa

gooddythin_nd1996
03-11-2008, 09:35 PM
truyện này mình thấy kể hơi nhiều, miêu tả lại ít!