pé Sỏi
12-10-2008, 06:05 AM
Một ngày trở gió ! Hàng cây vẫn rì rào. Cơn gió cuốn chiếc lá bay xa , gió lướt ngọn cỏ cành hoa. Gió cuốn anh về miền quá khứ. Một thời anh đã từng xao xuyến và được yêu như thế.
Khoảng trời kỷ niệm như gió, cứ mơn man quanh anh . Ngày ấy, cái ngày của thơ ngây ấy anh đã sống như vậy đó. Ngây ngô và nhiệt tình .Như ngọn lửa không thể tắt trước những cơn giông bão vô hình anh vẫn cứ cháy lên những khao khát và ước mơ. Vì ngày đó anh có em, có tất cả ! Anh sống hết mình cho yêu thương. Cho tất cả những ai đang và sẽ được yêu, cho tất cả những gì mà chúng ta dược cuộc đời ban tặng.
Nhẹ nhàng bên cạnh anh , nói lời yêu thương, anh biết mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Những buổi chiều nhẹ như không, anh và em đi trên con đường đến trường quen thuộc . Anh kể em nghe những câu chuyện vui, những câu chuyện không đầu không cuối, vậy mà em vẫn thích. Giờ thấy mình ngốc thật đấy! Anh không đón nhận tình cảm của em thật nồng nàn, đôi khi anh hờ hững. Nhưng em có biết em vẫn ở trong trái tim anh , nơi rộn ràng yêu thương.
Ngày tháng cứ qua đi. Yêu rồi giận hờn, nhưng em và anh đã có những khoảng trời tuyệt đẹp. Khoảng trời có em, có anh, có mơ ước khát khao. Nếu cuộc sống là nơi có nhiều ô cửa, thì có lẽ quãng đường này của em và anh là ô cửa màu hồng. Anh từng nghĩ như vậy đó. Nhưng rồi theo chuyến tàu của thời gian tất cả cũng đã thay đổi .
Anh biết, không có gì là không thể xảy ra, kể cả việc một ngày nào đó chúng ta rời xa nhau, anh cũng đã từng dự đoán. Thế nhưng anh vẫn buồn em ạ. Đã không còn những chiều đẹp trên con phố cùng nhau sánh bước. Không còn những ngày mưa nắm tay em anh hỏi "Có lạnh không em ?" .Tất cả cũng đã đi qua như cơn gió vô tình kia vậy. Giống như sáng nay cơn mưa bất chợt đến, đứng dưới hàng cây ngoài cổng trường anh vẫn ngóng trông. Từng giọt mưa hắt lên mi trong thoáng chốc anh đã nhận ra...Sao mình ngốc thế nhỉ ? Đứng đợi ai đây ???Con đường bỗng dưng dài và mịt mùng đến thế. Mưa lẫn tan vào từng giọt nước mắt. Sẽ chẳng ai biết rằng anh đã khóc. Anh đã chấp nhận mọi chuyện thế sao em lại buồn nhỉ? Anh không biết, anh không muốn biết. Anh sẽ không nói rằng anh đang cô đơn và càng không bao giờ muốn nói "anh nhớ em !". Thật đấy ! Nhẹ nhàng đến bên nhau và khi rời xa cũng vậy. Tất cả đều êm ả như thời gian. Anh không muốn nói ai là người có lỗi cả. Anh cũng không giận em . Nhưng anh biết trong anh đã có vết thương lòng, chỉ là anh đang giấu kín . Một lời chia tay, một lời tạm biệt , vô tình anh đã mất em , mà không , nói đúng hơn là chúng ta đang rời xa nhau mà không ai hay biết, hoặc là em biết anh không biết.
Vẫn nhìn nhau, vẫn nụ cười , vẫn ánh mắt nhưng tất cả đều nhuộm một màu buồn ! Không có câu trả lời nào cho tất cả. Sự im lặng ấy thật đáng sợ. Nhưng anh biết và không đòi hỏi bất cứ một điều gì. Thay đổi, đúng rồi vạn vật thay đổi, con người cũng thay đổi và trái tim cũng có lối đi riêng phải không em ?Chỉ có anh ngây ngô của ngày nào mới tin rằng một lần là mãi mãi, rằng là suốt đời này sẽ có hai trái tim chung nhịp đập mà thôi. Thật buồn cười và trẻ con phải không ???
Nhưng không sao em ạ, trong anh em đã và sẽ mãi là kỷ niệm. Một kỷ niệm của một thời đáng nhớ. Anh sẽ cất giữ nó vào thành ký ức trong tim anh , nơi mà chỉ có anh , khoảng trời và cơn gió biết. Những người biết anh , đã và muốn quen anh tất cả đều đi qua. Không phải vì anh không còn trái tim yêu thương, càng không phải là anh đang mong một ngày chúng ta lại có nhau. Anh sẽ không hát lại bản tình ca đợi chờ ngày nào nữa. Nhưng anh phải lấy lại cho mình những nhiệt huyết của ngày nào. Anh muốn cho tình yêu được nuôi dưỡng thật lớn trong trái tim anh em ạ. Anh không muốn tất cả chỉ là cảm xúc mà nó phải là một tình yêu thực sự, một tình yêu làm cho anh tin rằng " một lần là mãi mãi!" . Đừng như anh em nhé! hãy sống như mình muốn , hãy làm tất cả nhưng gì có thể và hãy tin vào tình yêu !
Anh và em có được gọi là chuyện tình không em nhỉ?. Một chuyện tình nhẹ nhàng qua đi như chưa bao giờ kết thúc. Và tình yêu vẫn còn đó. Vẫn còn đẹp như giấc mơ trong khoảng trời quá khứ của anh . Ngôi sao của anh vẫn tỏa sáng! Hôm nay nơi đường xưa, anh vẫn bước_con đường này vẫn còn xanh lắm em ạ !
Khoảng trời kỷ niệm như gió, cứ mơn man quanh anh . Ngày ấy, cái ngày của thơ ngây ấy anh đã sống như vậy đó. Ngây ngô và nhiệt tình .Như ngọn lửa không thể tắt trước những cơn giông bão vô hình anh vẫn cứ cháy lên những khao khát và ước mơ. Vì ngày đó anh có em, có tất cả ! Anh sống hết mình cho yêu thương. Cho tất cả những ai đang và sẽ được yêu, cho tất cả những gì mà chúng ta dược cuộc đời ban tặng.
Nhẹ nhàng bên cạnh anh , nói lời yêu thương, anh biết mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Những buổi chiều nhẹ như không, anh và em đi trên con đường đến trường quen thuộc . Anh kể em nghe những câu chuyện vui, những câu chuyện không đầu không cuối, vậy mà em vẫn thích. Giờ thấy mình ngốc thật đấy! Anh không đón nhận tình cảm của em thật nồng nàn, đôi khi anh hờ hững. Nhưng em có biết em vẫn ở trong trái tim anh , nơi rộn ràng yêu thương.
Ngày tháng cứ qua đi. Yêu rồi giận hờn, nhưng em và anh đã có những khoảng trời tuyệt đẹp. Khoảng trời có em, có anh, có mơ ước khát khao. Nếu cuộc sống là nơi có nhiều ô cửa, thì có lẽ quãng đường này của em và anh là ô cửa màu hồng. Anh từng nghĩ như vậy đó. Nhưng rồi theo chuyến tàu của thời gian tất cả cũng đã thay đổi .
Anh biết, không có gì là không thể xảy ra, kể cả việc một ngày nào đó chúng ta rời xa nhau, anh cũng đã từng dự đoán. Thế nhưng anh vẫn buồn em ạ. Đã không còn những chiều đẹp trên con phố cùng nhau sánh bước. Không còn những ngày mưa nắm tay em anh hỏi "Có lạnh không em ?" .Tất cả cũng đã đi qua như cơn gió vô tình kia vậy. Giống như sáng nay cơn mưa bất chợt đến, đứng dưới hàng cây ngoài cổng trường anh vẫn ngóng trông. Từng giọt mưa hắt lên mi trong thoáng chốc anh đã nhận ra...Sao mình ngốc thế nhỉ ? Đứng đợi ai đây ???Con đường bỗng dưng dài và mịt mùng đến thế. Mưa lẫn tan vào từng giọt nước mắt. Sẽ chẳng ai biết rằng anh đã khóc. Anh đã chấp nhận mọi chuyện thế sao em lại buồn nhỉ? Anh không biết, anh không muốn biết. Anh sẽ không nói rằng anh đang cô đơn và càng không bao giờ muốn nói "anh nhớ em !". Thật đấy ! Nhẹ nhàng đến bên nhau và khi rời xa cũng vậy. Tất cả đều êm ả như thời gian. Anh không muốn nói ai là người có lỗi cả. Anh cũng không giận em . Nhưng anh biết trong anh đã có vết thương lòng, chỉ là anh đang giấu kín . Một lời chia tay, một lời tạm biệt , vô tình anh đã mất em , mà không , nói đúng hơn là chúng ta đang rời xa nhau mà không ai hay biết, hoặc là em biết anh không biết.
Vẫn nhìn nhau, vẫn nụ cười , vẫn ánh mắt nhưng tất cả đều nhuộm một màu buồn ! Không có câu trả lời nào cho tất cả. Sự im lặng ấy thật đáng sợ. Nhưng anh biết và không đòi hỏi bất cứ một điều gì. Thay đổi, đúng rồi vạn vật thay đổi, con người cũng thay đổi và trái tim cũng có lối đi riêng phải không em ?Chỉ có anh ngây ngô của ngày nào mới tin rằng một lần là mãi mãi, rằng là suốt đời này sẽ có hai trái tim chung nhịp đập mà thôi. Thật buồn cười và trẻ con phải không ???
Nhưng không sao em ạ, trong anh em đã và sẽ mãi là kỷ niệm. Một kỷ niệm của một thời đáng nhớ. Anh sẽ cất giữ nó vào thành ký ức trong tim anh , nơi mà chỉ có anh , khoảng trời và cơn gió biết. Những người biết anh , đã và muốn quen anh tất cả đều đi qua. Không phải vì anh không còn trái tim yêu thương, càng không phải là anh đang mong một ngày chúng ta lại có nhau. Anh sẽ không hát lại bản tình ca đợi chờ ngày nào nữa. Nhưng anh phải lấy lại cho mình những nhiệt huyết của ngày nào. Anh muốn cho tình yêu được nuôi dưỡng thật lớn trong trái tim anh em ạ. Anh không muốn tất cả chỉ là cảm xúc mà nó phải là một tình yêu thực sự, một tình yêu làm cho anh tin rằng " một lần là mãi mãi!" . Đừng như anh em nhé! hãy sống như mình muốn , hãy làm tất cả nhưng gì có thể và hãy tin vào tình yêu !
Anh và em có được gọi là chuyện tình không em nhỉ?. Một chuyện tình nhẹ nhàng qua đi như chưa bao giờ kết thúc. Và tình yêu vẫn còn đó. Vẫn còn đẹp như giấc mơ trong khoảng trời quá khứ của anh . Ngôi sao của anh vẫn tỏa sáng! Hôm nay nơi đường xưa, anh vẫn bước_con đường này vẫn còn xanh lắm em ạ !