PDA

Xem đầy đủ chức năng : Mưa



Kem Mùa Đông
11-10-2008, 07:24 AM
...18h00...
Khung cảnh phía trước chỉ là một màu xám nhòe nhoẹt…nó chỉ có thể thấy thế…Có lẽ vì mưa đang rơi…nên qua lớp cửa kính kia nó chỉ thấy những làn nước nhạt nhòa…Hay có lẽ lòng nó cũng đang có mưa…Dường như bây giờ nó chẳng biết gì đến xung quanh cho dù trời có sập…cũng dễ hiểu…chỉ vì những tiếng động trên thế giới này dường như đã bị cái Ipod của nó che lấp…nó đang đắm chìm trong thế giới của nó…Thiên thần tuyết…nó đang nghe bài đó…nhưng nó chẳng hiểu gì…đơn giản là nó đang nghe nhạc Hàn…Nhưng nó vẫn nghe…vì nó rất thích giai điệu của nhạc...

...17h30...

Nó đang ngồi ở nơi mà trước đây chưa bào giờ nó thử đặt chân vào…cũng bởi vì nó thuộc top người thích nơi yên tĩnh…Nhưng hôm nay nó lại đặt chân đến đấy…Một nơi ồn ào…đông đúc…Dường như nó sợ mình bị cô đơn hay sợ ko ai nhìn thấy mình…Dường như nó đang rất sợ cái cảm giác đấy…cái cảm giác mà trước kia nó rất thích…Nó thích một mình…Nó tìm thấy một cái bàn trống ngay bên cạnh khung kính khổng lồ…Nó tưởng tượng từ đây…nó có thể thấy được tất cả bên ngoài…Nhưng chỉ nghĩ vậy…nó ngồi xuống…chẳng cần nhìn Menu… “Chị cho em một Cafe đen”…Như mọi ngày nó chỉ uống sữa nóng…hoặc cafe sữa…còn cafe đen là món mà nó đã từng hét lên rằng có chết cũng ko uống…Nhưng hôm nay thì thế…Cafe cũng có…nó chằm chằm nhìn ly cafe đen ngầu…ko có chút màu sữa nào như mọi hôm…Nó nhìn gói đường…rồi lắc đầu…Muỗng cafe đầu tiên đã chạm vào đầu lưỡi nó…nó nhăn mặt…rồi muỗng thứ 2…Hôm nay nó thấy cafe đen ngon lạ kỳ…Dường như lâu nay nó đã bỏ quên rất nhiều thứ…nó thấy sao có lỗi quá…


...17h42...


Nó giật mình và quay đầu sang trái…quay qua khung kính khổng lồ…nó mở tròn mắt…thoáng qua vài giây…nó mở miệng…nhưng dường như là thở dài…và ko ai biết rằng trong tiếng thở dài đó…nó còn thốt lên một từ : Mưa!!!...Trước đấy cả thế giới như không tồn tại với nó...nhưng chỉ những hạt mưa bé nhỏ mà làm nó phải giật mình...đơn giản vì nó và mưa có một mối quan hệ rất đặc biệt...Nó bắt đầu thấy mắt mình cay…và có cái gì đó ươn ướt chảy xuống má nó…cái má đang ửng hồng vì lạnh…Nó nhìn mưa qua lớp kính dày…nó đặt tay lên tấm kính đó…như muốn chạm vào mưa…Nó cảm nhận được cái lạnh buốt…cái cô đơn…và cái nổi buồn của mưa…cũng như của nó…Và rồi nó ko còn thấy rõ cái gì nữa…đơn giản là vì…cái màu nhạt nhòa ấy...

...18h01...
Cái màu đấy chính là do mưa…nhưng nó còn thấy những màu sắc khác nữa…dường như đó là màu của bảy sắc cầu vồng…nhưng đó là từ nước mắt của nó…Bây giờ nó mới để ý người ta bắt đầu bật đèn…và những tia sáng đó đang phản chiếu trong từng giọt nước mắt nó…Nó khóc…Khóc thật to…mặc kệ cho mọi người nhìn…Mặc kệ cái Ipod đang bị nước mắt nó nhỏ lên…Mặc kệ ly cho ly cafe đang bị pha loãng do đá tan dần…Nó vẫn khóc…Mọi người thôi không nhìn nó nữa…Nó biết và thầm cảm ơn…Nó tiếp tục khóc...

...18h04...


Nó thôi không khóc nữa…Nó ngẩng mặt dậy…Định lấy tay lau nước mắt…Cầm lấy này!!!...Nó sững sờ…Một ai đấy…nó không quen…một boy…đưa cho nó một cái mùi xoa…ko đẹp trai…ko ăn diện…chỉ bình thường như bao thằng con trai khác...không phải hoàng tử như nó hay nhìn thấy trong giấc mơ…Nhưng nó vẫn cười…Nó cảm ơn…Nó đứng dậy…Chạy đến bên quầy phục vụ…Nó nói nhỏ một cái gì đó mà chỉ có nó và người nghe nó nói biết…5 phút sau…Ánh đèn trong quán chợt tắt…và thay đó vào đó là những ánh sáng của đèn neon nhẹ nhàng…Trước mặt mọi người…nó xuất hiện…Tay nó đang cầm mic…Giai điệu nhạc vang lên…Bụi bay vào mắt…Và nó nhắm mắt…môi nó hé mở…nó bắt đầu hát… “ bụi bay vào mắt chứ đâu khóc đâu”…dường như ai cũng hiểu được tâm trạng nó…mọi người đều mỉm cười…một nụ cười thật đáng iu…vì mọi người hỉu đc rằng nó đang cố thanh minh cho chuyện lúc nãy...
...18h20...

Kết thúc bài hát…nó nhận đc biết bao nhiu tràn vỗ tay…lòng nó cảm thấy ấm hẳn…nó bẽn lẽn cười và bước xuống…Nó tiến về chỗ của nó…Xách cái balô và đến quầy tính tiền…nó nhận đc lời cảm ơn của chủ quán…Cảm ơn vì nó đã làm cho không khí trong quán có một sự thay đổi kỳ lạ mà chính nó cũng ko biết…Và nó đc miễn phí ly cafe đen này…Nó lại bẽn lẽn nở một nụ cười một lần nữa...Nó chào tạm biệt…và bước ra khỏi quán…Mưa vẫn to lắm…nó đang định chạy mưa về…Nhưng bỗng nhiên có một bàn tay giữ nó lại…Nó lại nhận được một cái dù…nhưng lần này về ko chỉ có mình nó…mà còn có cả chủ nhân của cái dù ( nó quá giang mà )…nó im lặng đi bên người đó…người đã cho nó mượn khăn mùi xoa…Nó mỉm cười…Nó bỗng thấy cuộc đời sao bỗng nhiên đáng yêu quá…và nó biết còn nhiều thứ đáng yêu hơn là nó tưởng…Nó biết mưa cũng đang vui cùng nó…Nó cảm ơn mưa…Nó chạy ra khỏi dù…Nó hét : Anh ơi…Em yêu mưa…Rồi nó bật cười…Người đó cũng bật cười…Và cầm tay nó…Ôm nó…Người đấy bảo : Đừng buồn nữa nhé…Nó nhẹ nhàng gật đầu…Rồi cả hai cùng bước đi dưới mưa...

...19h00...

Đưa nó đến nhà…người đó quay đi…mặc cho nó ngạc nhiên vì chưa kịp biết gì về người đó…Nó chỉ nhớ đến câu…Nếu một ngày nào đó gặp lai…anh sẽ gọi em trước…Em tin điều đó nhé…Rồi cứ khuất dần dưới mưa…người đó biến mất…Nó mỉm cười...Bước vào nhà…Câu đầu tiên nó thốt lên khi gặp mẹ nó : Mẹ ơi con yêu mẹ…Rồi nó ôm mẹ và cười thật tươi…mặc cho sự ngạc nhiên của mọi người nhìn vào con bé kì lạ như nó…

Bước vào phòng...miệng nó vẫn lẫm bẩm bài hát : When You Believe...

babynhoc16
31-10-2008, 11:08 PM
Bài văn đầy cảm xúc, lúc đầu có vẻ thoáng buồn nhưng gần kết thì... ấn tượng, tớ rất thích bài này của ây... hay ^^. Đọc xong thì có cảm giác gì đó khó nói, khó diễn tả :), nhưng nói chung HAY..
Tớ cũng thích mưa giống ây... cũng từng đi dưới mưa với 1 người con trai nhưng chưa đủ can đảm hét lên câu : Anh ơi , em yêu mưa
^^!

josephjne
01-11-2008, 05:58 AM
ohhh, nhiều cảm xúc thật
... Mưa !!!

girlbabycu_meocathi
02-11-2008, 08:27 AM
Mưa buồn lắm đó,nhiều lúc cú mèo muốn khóc luôn khi nhớ về tất cả những kỉ niệm trong một màn mưa nhạt nhòa,nhớ cả những lần xa trường và lòng không muốn chút nào