kokubu karin
07-10-2008, 11:32 PM
Chuyện người không quen
Nếu bạn muốn post truyện do kokubu karin viết lên các website/blog…, xin vui lòng liên hệ trực tiếp với karin qua Y!H: nhung_luv_yaoi221085, hoặc vào website: http://ficland.info/index.php gửi tin nhắn cá nhân; mọi hành vi post truyện không xin phép sẽ bị coi là xâm phạm quyền của tác giả, chủ sở hữu quyền tác giả.
Author: Kokubu karin
Nguồn: http://ficland.info/showthread.php?t=2144
Category: Series – General – Redisu - ABH
Rating: T
Warnings: Vô cùng trong sáng. Người lớn không nên đọc vì đây là truyện cho trẻ con. Trẻ con không nên xem vì đây là truyện cho người lớn. Ai đọc cũng được hết, vì nó trong sáng đến nao lòng.
Note: Khi đọc, hãy là nhân vật chính trong vở kịch.
Email: [email protected]
Thoả thuận
Tác giả: Kokubu Karin
(Nằm trong series Chuyện người không quen)
Căn phòng vốn chìm trong sự thinh lặng đột ngột bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức. Nó kêu inh ỏi, dội vào bốn bức tường kín mít những tấm hình lớn bé đủ loại chỉ độc ba màu cơ bản xanh-đỏ-vàng phối hợp với nhau bằng nhiều đường nét uốn lượn kỳ quái , bật trở ngược lại phủ lên đống bù xù đang cuộn mình sâu hơn vào chiếc chăn mỏng có hoạ tiết từ các hình kỷ hà.
Tiếng “rinh rinh” kiên trì hoàn thành công việc khi bạn hất tung tấm chăn, trườn mình lên chiếc gối bị lõm xuống ở giữa, với tay tắt đồng hồ. Vẫn mái tóc dài loà xoà phủ trên vai, bạn ngước khuôn mặt ngái ngủ nhìn về cửa sổ, nhận ra bên kia tấm rèm bằng ren là nắng đã phủ lên mọi vật, trừ căn phòng này. Một bên quai của chiếc áo hai dây trượt khỏi vai, buông thõng đến trơ trọi nơi bắp tay, bạn không bận tâm đến việc kéo về vị trí cũ, cũng không đoái hoài tình trạng chiếc áo hớ hênh đang lộ ra một bên gò bồng đảo trắng nõn nà của bạn. Tâm trí bạn lúc này đang dật dờ lững thững trôi theo tiếng rao đâu đó từ ngoài đường vọng lại “Đồng chì nhôm nát sắt vụn bán đê… Ai đồng chì nhôm nát sắt vụn bán đê…”
Đợi tiếng rao chìm nghỉm trong nhiều tiếng động va chạm của các sinh hoạt thường ngày từ những căn nhà hàng xóm, bạn mới tự gật gù với bản thân:
- Ừ, sáng rồi. Dậy thôi, tôi ơi! – Cùng lúc với câu nói là tấm rèm cửa sổ khẽ rung nhẹ, gió từ ngoài lướt nhanh vào phòng như sợ mất đi cơ hội hiếm có. Bạn uể oải thả ánh mắt dõi theo chuyển động duy nhất trong phòng.
Rất nhanh, một vạt nắng vàng đọng lại trên sàn nhà, bạn nhìn thấy cả những hạt bụi li ti bay bay trong không trung. Tấm rèm thôi lay động, kéo theo tia nắng ít ỏi tìm về với thế giới bên ngoài. Sàn nhà lại trở về sự ảm đạm lạnh lẽo vốn có, căn phòng tiếp tục chìm trong sự lặng lẽ như trước khi chuông đồng hồ báo thức đổ chuông; nhưng lần này có một điểm khác biệt: bạn đã ra khỏi giường_cái đống bùi nhùi trên giường đã lạnh ngắt bởi vị chủ nhân đang đi chân trần trên sàn gây cảm giác tê lạnh nơi lòng bàn chân.
Từng bước, bạn bỏ mặc đôi dép bông hình con thỏ xanh lá cây chua loét nằm còng queo nơi chân giường, thản nhiên đếm từng bước buốt hết gan bàn chân tiến về cánh cửa xếp màu vàng nhạt. Kéo nhẹ cửa, cơ thể bạn lướt vào bên trong, hình ảnh đầu tiên đập vào đôi mắt có màu đen chông chênh là khuôn mặt xanh xao tái nhợt như rằng rất lâu rồi máu không đoái hoài đến công việc tuần hoàn lưu thông, tạo ra vẻ hồng hào tươi mát cần có của một cô gái ở tuổi hai mươi tư.
Bạn mỉm cười nhẹ để chào đón ngày mới, nhưng cơ miệng chỉ giật giật vẽ ra một cử chỉ mà theo lý trí phân tích, đó là thứ chưa đạt đến nụ cười theo đúng nghĩa cần cười.
Bạn vặn vòi nước, tiếng rào rào của nước nhảy múa đi vào tai, thứ âm thanh vốn trong lành vô hại đó xảy ra cùng lúc với cái giật tay đau nhói. Tay bạn vừa chạm phải nước đã phản xạ nhanh đến mức cú vung tay đập vào cần gạt nước, đỏ tấy khớp ngón trỏ. Đôi mày bạn chau lại, màu đen của mắt khẽ dao động khi nhìn thấy nơi cổ tay một lớp băng trắng lạnh lẽo. Nước thấm ướt qua lớp băng khiến chúng dính sát vào tay đầy khó chịu, bạn cảm nhận bên kia chỗ gạc băng kín là một ký ức đừng nên tìm hiểu, nhưng trí nhớ dù kém đến mấy, bạn cũng chỉ còn cách từ tốn buông tiếng thở dài, mặc kệ thước phim quay chậm của những ngày gần đây diễu hành qua trước mắt: bạn chia tay người yêu với lý do người yêu của bạn trở thành chồng người đàn bà không là bạn vào ngày hôm nay.
Yêu nhau bốn năm lẻ hai tháng dư tám ngày, một tình yêu bên cạnh thư viện chỉ toàn sách là sách, một tình yêu ít nụ hôn và nhiều cái nắm tay ấm áp bình dị. Bạn hài lòng với tình yêu chưa thông báo với gia đình, chưa ra mắt bạn bè, chưa vượt qua ranh giới mà báo chí truyền hình thường vui tính nhắc đến với sự mỉa mai là “giới trẻ có lớn mà chưa có khôn”.
Yêu nhau bởi bạn yêu người đó, bởi người đó yêu bạn. Đơn giản không cầu kỳ như cái xã hội vốn luôn rối bời cùng nhiều tình huống trên trời rơi xuống, dưới đất chui lên, tựa rằng viết được thành thiên tiểu thuyết gay cấn, bạn từng nghĩ tình yêu của bạn là như vậy. Sống với suy nghĩ đó hơn bốn năm bình yên, chưa kịp bước sang năm thứ năm thì những thứ ngoài mong đợi, không hề mong đợi, chắn ngang suy nghĩ của bạn, tạt cả xô nước lạnh hơn đá vào suy nghĩ cần nghĩ suy lại: người đó yêu bạn.
Chia tay. Ngắn gọn, súc tích. Không rườm rà. Người đó nói lời chia tay nhẹ lắm, bạn ngoài việc xoe tròn đôi mắt từng lấp lánh cười hạnh phúc sững sờ đón nhận thông tin đó. Bộ não bị ngừng trệ không thèm thông báo trước với bạn, đến khi nó miễn cưỡng quay về quỹ đạo thì trước mặt bạn chỉ còn lại cốc café nguội ngắt đang ném cái nhếch môi giễu cợt từng đường nét ẩn hiện trên khuôn bạn.
Chia tay. Vì quá nhẹ nhàng nên bạn bắt đầu có phản ứng ngược lại với điều này. Bạn làm một việc mà ngay cả trong mơ cũng chưa bao giờ thèm nghĩ đến: cắt cổ tay, gọi điện cho một người không còn uống giùm bạn café mỗi lần ở bên nhau. Kết quả: người cần đến không đến, thay thế vào khoảng trống là những hàng nước mắt kèm vô số lời chì chiết trách mắng có cả yêu thương, có cả phiền muộn từ một người bạn gọi là mẹ. Xen kẽ nước mắt là câu hỏi nguyên do cho hành động dại dột xuẩn ngốc của bạn.
Đó là việc xảy ra tuần trước, hôm đó câu trả lời không có, hôm đó chỉ có ánh nhìn mệt mỏi tần tảo của mẹ phủ lên cơ thể bạn. Ánh mắt không còn sắc linh hoạt bởi thời gian bào mòn theo năm tháng vẫn in đậm mỗi khi bạn nhớ lại hình ảnh mẹ siết chặt tay vào giây phút bạn tỉnh dậy giữa mùi ete nồng nặc.
Ngót nghét cũng một tuần sống dật dờ bởi vết cắt khá sâu luôn nhức buốt hành hạ, hôm nay dù muốn dù không, dù từng nghĩ sẽ cáo bệnh giam mình trong chăn, nhưng kết cục bạn vẫn quyết định diện bộ váy màu xanh lá mạ để đến mừng đám cưới của người ở thì quá khứ.
Chiếc váy mang màu xanh của lần đầu gặp gỡ, hiện đang ìm lìm trên tay chờ bạn khoác vào cơ thể không còn một mảnh vải. Khoảng thời gian đắm mình trong những cung bậc cảm xúc của quá khứ bằng quãng đường bạn từ nhà tắm đi đến tủ quần áo, vừa khớp với việc chiếc áo hai dây tuột khỏi cơ thể bạn.
Ngắm mình trong gương, dùng lược chải hờ mái tóc suôn dài, và hành động cuối cùng là tháo lớp gạc nơi cổ tay, đặt chúng lên chiếc bàn trang điểm.
Vết cắt chưa kéo da non, trông sần sùi xấu xí. Bạn nhìn đăm đăm vào vết thương chưa thể khép miệng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, mày chau lại tạo thành cái rãnh bên trên sống mũi khi bạn buông nhẹ:
- Liệu đây có phải thứ cuối cùng anh để lại trong em?
Căn phòng hoàn toàn im lìm thiếu vắng lời đáp. Bạn dừng lại ngước nhìn xung quanh, vẫn là bốn bức tường với nhiều tấm hình có màu sắc rối loạn, nơi đây không còn ai có thể trả lời cho bạn.
Cố chấp chờ đến năm phút, các tấm hình vẫn lạnh nhạt thờ ơ với sự chờ đợi của bạn. Cuối cùng kim đồng hồ chỉ đến con số mười đã dứt bạn khỏi việc bướng bỉnh chờ điều không thể hồi đáp cho bạn. Cất tiếng thở dài vào lại lồng ngực, bạn thả tay áo nãy giờ vẫn được kéo lên cao khiến lớp sa tanh màu xanh lá mạ rơi tự do ôm gọn cánh tay, kéo dài đến hơn nửa bàn tay bởi lớp ren cùng màu.
Tấm rèm nơi cửa sổ lần thứ hai tung mình lên cao, lộ ra cơn gió nãy giờ vẫn chơi trốn tìm hòng tìm cơ hội lẻn vào phòng. Cơn gió láu cá cố lay động chiếc váy bên ngoài cơ thể bạn, làm chuyển động những bông hồng xanh in nổi trên bề mặt như thổi vào đó chút sinh khí sống. Bạn đưa tay giữ lại cái chao mình của nếp váy, tay kia chộp mạnh chiếc xắc tay trên bàn trang điểm và tiến về phía cửa; lãng quên hoàn toàn khung cử sổ bỏ ngỏ đang bị gió chiếm hữu.
- Anh nghĩ gì khi đưa thiệp hồng cho em?
****************
Bước vào hội trường, khung cảnh sang trọng, hối hả nhưng đầy ắp tiếng cười rạng rỡ chúc phúc mở tung não bạn, ném vào đó hình vẽ đôi chim bồ câu ngậm bông hồng và dải lụa lồng với nhau trên nền phông xanh tím thẫm. Bên trên chữ “Hạnh phúc” là tên của một nam một nữ, cái tên mà bạn từng có thời nghĩ mình sẽ tự tay trang trí tên của bạn trong lễ vu quy của chính bạn.
Những lẵng hoa đang khoe sắc bên cạnh chiếc bánh cưới năm tầng đẩy hương thơm nồng vào cánh mũi, khiến bạn thấy ngạt thở, đầu trở nên quay cuồng, chân run run đến lạ lùng. Có một phụ nữ lớn tuổi đi đến nắm tay bạn, miệng cằn nhằn điều gì đó mà bộ não đang đình công không chịu cập nhật thông tin, bạn đoán là nói về việc đến trễ của bạn. Đi theo cái kéo tay của người phụ nữ, bạn để mặc cơ thể trôi bồng bềnh len lỏi giữa người và người ăn mặc sang trọng. Khá nhiều bàn đang cụng bia ồn ào, nhiều người mặc đồng phục nhân viên phục vụ xẹt qua xẹt lại mang theo các khay đựng thức ăn nóng hổi bốc khói, nhiều ánh mắt mỉm cười với bạn như gặp được người quen.
Mọi thứ diễn ra xung quanh, bạn đều biết nó vẫn tiếp diễn, nhưng bạn không thể tập trung hay ép bản thân phải hoà mình vào cái sự ồn ào vui vẻ đáng ghét đó. Bạn thực sự vui không nổi. Dù lý trí luôn gào thét “Mày làm được! Mày làm được! Làm được!”
Nhưng, rõ ràng, bạn đã không làm được.
Ngay cả việc vì sao bạn biết cô dâu đang ở trên phòng nghỉ trên lầu, bạn cũng không rõ ai đưa thông tin đó cho bạn. Điều duy nhất bạn hiểu là bản thân vừa từ chối ngồi xuống một bàn gồm mấy đứa bạn thân hồi cấp ba, chân thì bước về phía cầu thang dẫn đến nơi có người con gái đã tìm được bến đỗ cho cuộc đời.
Từ hội trường đến cầu thang là một khoảng khá xa, nằm khuất phía sau khu bếp đang xào nấu các món trong thực đơn, bạn ngửi thấy một số mùi vị của vài món ăn yêu thích, khoé miệng vô thức kéo lên như rằng đang cười. Dù bạn không hề muốn cười.
Rẽ sang phải để đi lên lầu cũng là lúc bộ não của bạn đã trở về với cơ thể sau quãng đường phiêu du tận đâu đâu. Bạn nhận ra tiếng ồn vọng tới đây đã bị hãm ở mức thấp nhất có thể, mọi tiếng trò chuyện rôm rả của khách khứa cứ như xuất hiện trên một kênh truyền hình bị nhiễu sóng, nó rè rè và thiếu rõ ràng. Điều này làm bạn thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ngay lúc đó, trái tim vốn đang yên bình đều đều gõ nhịp trong lồng ngực bạn chợt khựng lại bối rối. Rồi nó dộng binh binh, rối loạn và trương phình tựa xé toạc lồng ngực để thoát ra ngoài. Bạn nín thở, cố điều chỉnh nhịp tim nhưng thứ gây ra sự rối loạn không cho bạn cơ hội bình tĩnh. Thứ đó siết bạn bằng gọng kìm rắn chắc được bao bọc bởi bộ vest màu đen sang trọng kiểu cách, thứ đó lôi tuột bạn vào góc khuất nơi lưng chừng cầu thang thông ra một ban công nhỏ hẹp.
Thứ đó tiếp tục phủ lên bạn sự sợ hãi hoảng loạn khi môi bạn bị nuốt trọn bởi thứ gì đó mềm và nóng ấm. Một con rắn khéo léo cạ cạ vào răng bạn, cố tách chúng ra rồi luồn lách vào bên trong. Bạn thấy nó trơn trợt đầy ranh ma, bạn cố dùng lý trí kêu gọi cơ thể đừng để bị chi phối. Nhưng vô ích. Lưỡi bạn đã hoà làm một với con rắn, từ tốn thám hiểm khoang miệng bạn, kết thúc bằng việc con rắn quyến rũ lưỡi bạn thoát ra ngoài, hút luôn tất cả oxi trong buồng phổi.
Điều cuối cùng bạn cảm nhận được trong cả chuỗi bị vồ vập là cơ thể bạn dựa hẳn vào một thứ vô cùng vững chãi, hai chân thì run run không còn chút sức lực. Nụ hôn như không còn có ngày mai đã lấy đi mọi thứ lý trí dựng lên cho bạn. Giờ đây, cơ thể bạn chỉ còn cảm giác tê rần và sống lưng lạnh ngắt. Đáng nhẽ bạn vẫn giữ nguyên tình trạng lọt thỏm trong vòng tay của bộ vest đắt tiền, nhưng bồng hồng song hỉ trên ngực bộ vest cạ cạ vào vai bạn đầy bực bội, bạn cảm nhận chiếc lá nhiều răng cưa và vài nhánh baby đang phản đối khung cảnh này.
Gom mọi cố gắng của lý trí, bạn đẩy vòng tay mà bạn không hề muốn rời xa ra khỏi người bạn, rồi giang tay tát thật mạnh:
- Khốn nạn! Anh muốn ngoại tình ngay trong ngày cưới đấy à?
Bộ vest sang trọng sửng sốt nhìn bạn, đôi mắt một mí xuất hiện đám mây xám, rọi vào bạn những tia nhìn ảm đạm u uất. Bạn từng yêu đôi mắt biết nói đó, nhưng giờ đây chúng chỉ khiến bạn bức bối, rối ren.
- Anh nghĩ gì khi làm thế?
- Không phải em đến đây là vì đồng ý sao?
- Tôi là loại người dễ dãi đến thế à? Hay anh nghĩ tôi yêu anh đến mức chấp nhận làm kẻ lén lút bên lề cuộc đời của anh? Nếu người khác trông thấy thì sao? Chuyện đến tai cô ấy cũng không sao?
Những câu hỏi được kiềm lại vì bạn nghe thấy tiếng chân người đang đến gần. Khuôn mặt xuất hiện đầu cầu thang chính là người phụ nữ đầu tiên bạn gặp khi bước vào hội trường. Bạn quay ngoắt, tiếp tục đi lên lầu tiến về phòng nghỉ của cô dâu, bạn không muốn có thêm người thứ hai nhìn thấy masscara và lớp phấn đang bị trôi thành dòng trên gò má.
Chiếc gương nhỏ được lôi ra khỏi xắc tay khi bạn dừng lại trước cánh cửa phòng nghỉ của cô dâu, bạn chậm lại phấn, xoá đi mọi thứ vừa bị thứ nóng hổi cuốn trôi xuống cằm. Chiếc gương quá nhỏ, bạn lại để gần mặt nên sau khi kẻ xong viền mắt, dặm thêm chút phấn hồng để che đi nét xanh xao, bạn di chuyển gương xuống dưới với ý nghĩ sẽ thoa chút son lên đôi môi vừa bị con rắn ranh ma chiếm hữu. Tia nhìn vừa chạm vào bờ môi đã khiến bạn giật mình, đôi môi vẫn chưa hết run rẩy. Bờ môi hé ra như chào đón, như bơ vơ đầy cô độc.
Quyết định cuối cùng để bạn chấm dứt hành động soi gương là: đến nhà vệ sinh cuối hành lang trước khi mở cánh cửa trước mặt.
*******************
Hai giờ bốn mươi tám phút sáng, kim đồng hồ xác định thời gian cho bạn biết rằng bạn đang trằn trọc lăn qua lăn lại suốt ba tiếng đồng hồ. Tấm ga giường nhầu nhĩ hơn mỗi lần bạn xoay nghiêng hay nằm úp mặt vào gối, hít hít cái mùi hoa nhài quen thuộc luôn được bạn chậm lên đồ dùng.
Mái tóc đen xổ tung trên chiếc gối, vài sợi bám vào cổ khi bạn quay nghiêng về phía cửa sổ. Tấm rèm bằng ren đã được bạn kéo ra trước lúc lên giường, giờ đang im lìm cùng bạn ngắm vầng trăng đầu tháng treo lơ lửng trên cao. Thứ ánh sáng vàng nhờ nhờ đó toả ra đầy dịu dàng như muốn ôm trọn tán lá đang đung đưa trong gió. Bạn vốn không thích màu vàng, cũng không thích cây cối, nên cảnh vật bên kia khung cửa sổ bỏ ngỏ dù thật hiền hoà, nhưng đối với bạn là trơ khấc, thiếu cảm xúc, hoặc không tạo được cảm xúc.
Bức tranh thiên nhiên trước mắt câm lặng trong mắt bạn thêm được một lúc, khi kim đồng hồ gõ nhịp báo đã ba giờ sáng thì bạn bật dậy. Vẫn chân trần trên sàn lạnh buốt, bạn thấy gan bàn chân tê tê khá thú vị, bạn tiến đến bàn trang điểm. Kéo ngăn tủ thứ hai ra, lôi chiếc hộp bằng gỗ nâu gụ có chiếc khoá sắt nhỏ xíu đặt lên mặt bàn. Trong ánh sáng của đèn ngủ màu xanh lá mạ, bạn nhận ra tấm gương lớn của bàn trang điểm đang hiện rõ một cô gái vô cùng xấu xí với nụ cười mơ hồ không xác định được.
Tiếng “tách” của sự va chạm giữa chìa khoá và chiếc khoá là âm thanh duy nhất có trong phòng. Bạn mở nắp hộp ra, rồi nhìn chăm chăm món đồ bên trong. Rất nhiều lá thư được xếp cẩn thận ngay ngắn, tất cả đều có màu vàng nhàn nhạt như vầng trăng vẫn đang bị treo bên ngoài cửa sổ.
Chỉ bằng mồi lửa đỏ, từng lá thư thành than trong tay bạn.
Lá đầu tiên vào ngày hai mươi tháng mười, bạn vẫn còn nhớ như in cảm giác lạ lẫm nửa vui nửa buồn cười khi nhận thư tỏ tình được kẹp vào quyển “Cuốn theo chiều gió”.
Lá thư thứ hai là vào đêm Noel muộn khi hai người nắm tay nhau hoà mình vào dòng người bước lên bậc thềm tiến vào nhà thờ. Cái nắm tay đính kèm hộp quà thắt nơ xanh, bên trong đặt bức thơ màu vàng hiện rõ đôi chữ yêu thương.
Lá thư thứ ba là vào ngày mùng bốn tết, ngay khi bạn vừa từ dưới quê lên.
Lá thư thứ tư là…
Vừa tiêu huỷ thứ màu vàng bạn không thích, bạn vừa cười vừa rơi nước mắt. Vài giọt nhỏ xuống tay, chạm vào vết thương nơi cổ tay không bị băng gạc.
Nước mắt rơi lã chã lên vết thương mà bạn tưởng đã kéo da non, nó gờn gợn khó chịu như đang cào xé da thịt bạn. Mồi lửa vẫn đang liếm láp từng lá thư đượm tình cảm nồng nàn ngày nào. Khi một giọt nước rơi trúng ngọn lửa, lá thư trên tay bạn được cứu ngay đúng chữ “yêu em” viết đầy một trang giấy.
Đến lúc này, lý trí không còn điều khiển được bản thân nữa, bạn chộp lấy di động nằm chỏng chơ cách đó gang tay, ấn con số quen thuộc. Và, giọng nói sũng nước vang lên:
- Em đồng ý!
Hết
To all: Thực sự karin sẽ rất buồn khi các bạn đọc xong fic mà không review. Có thể động viên tinh thần karin bằng việc để lại cảm xúc sau khi đọc cho karin biết không!?
Thoả thuận
Tác giả: Kokubu Karin
(Nằm trong series Chuyện người không quen)
Căn phòng vốn chìm trong sự thinh lặng đột ngột bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức. Nó kêu inh ỏi, dội vào bốn bức tường kín mít những tấm hình lớn bé đủ loại chỉ độc ba màu cơ bản xanh-đỏ-vàng phối hợp với nhau bằng nhiều đường nét uốn lượn kỳ quái , bật trở ngược lại phủ lên đống bù xù đang cuộn mình sâu hơn vào chiếc chăn mỏng có hoạ tiết từ các hình kỷ hà.
Tiếng “rinh rinh” kiên trì hoàn thành công việc khi bạn hất tung tấm chăn, trườn mình lên chiếc gối bị lõm xuống ở giữa, với tay tắt đồng hồ. Vẫn mái tóc dài loà xoà phủ trên vai, bạn ngước khuôn mặt ngái ngủ nhìn về cửa sổ, nhận ra bên kia tấm rèm bằng ren là nắng đã phủ lên mọi vật, trừ căn phòng này. Một bên quai của chiếc áo hai dây trượt khỏi vai, buông thõng đến trơ trọi nơi bắp tay, bạn không bận tâm đến việc kéo về vị trí cũ, cũng không đoái hoài tình trạng chiếc áo hớ hênh đang lộ ra một bên gò bồng đảo trắng nõn nà của bạn. Tâm trí bạn lúc này đang dật dờ lững thững trôi theo tiếng rao đâu đó từ ngoài đường vọng lại “Đồng chì nhôm nát sắt vụn bán đê… Ai đồng chì nhôm nát sắt vụn bán đê…”
Đợi tiếng rao chìm nghỉm trong nhiều tiếng động va chạm của các sinh hoạt thường ngày từ những căn nhà hàng xóm, bạn mới tự gật gù với bản thân:
- Ừ, sáng rồi. Dậy thôi, tôi ơi! – Cùng lúc với câu nói là tấm rèm cửa sổ khẽ rung nhẹ, gió từ ngoài lướt nhanh vào phòng như sợ mất đi cơ hội hiếm có. Bạn uể oải thả ánh mắt dõi theo chuyển động duy nhất trong phòng.
Rất nhanh, một vạt nắng vàng đọng lại trên sàn nhà, bạn nhìn thấy cả những hạt bụi li ti bay bay trong không trung. Tấm rèm thôi lay động, kéo theo tia nắng ít ỏi tìm về với thế giới bên ngoài. Sàn nhà lại trở về sự ảm đạm lạnh lẽo vốn có, căn phòng tiếp tục chìm trong sự lặng lẽ như trước khi chuông đồng hồ báo thức đổ chuông; nhưng lần này có một điểm khác biệt: bạn đã ra khỏi giường_cái đống bùi nhùi trên giường đã lạnh ngắt bởi vị chủ nhân đang đi chân trần trên sàn gây cảm giác tê lạnh nơi lòng bàn chân.
Từng bước, bạn bỏ mặc đôi dép bông hình con thỏ xanh lá cây chua loét nằm còng queo nơi chân giường, thản nhiên đếm từng bước buốt hết gan bàn chân tiến về cánh cửa xếp màu vàng nhạt. Kéo nhẹ cửa, cơ thể bạn lướt vào bên trong, hình ảnh đầu tiên đập vào đôi mắt có màu đen chông chênh là khuôn mặt xanh xao tái nhợt như rằng rất lâu rồi máu không đoái hoài đến công việc tuần hoàn lưu thông, tạo ra vẻ hồng hào tươi mát cần có của một cô gái ở tuổi hai mươi tư.
Bạn mỉm cười nhẹ để chào đón ngày mới, nhưng cơ miệng chỉ giật giật vẽ ra một cử chỉ mà theo lý trí phân tích, đó là thứ chưa đạt đến nụ cười theo đúng nghĩa cần cười.
Bạn vặn vòi nước, tiếng rào rào của nước nhảy múa đi vào tai, thứ âm thanh vốn trong lành vô hại đó xảy ra cùng lúc với cái giật tay đau nhói. Tay bạn vừa chạm phải nước đã phản xạ nhanh đến mức cú vung tay đập vào cần gạt nước, đỏ tấy khớp ngón trỏ. Đôi mày bạn chau lại, màu đen của mắt khẽ dao động khi nhìn thấy nơi cổ tay một lớp băng trắng lạnh lẽo. Nước thấm ướt qua lớp băng khiến chúng dính sát vào tay đầy khó chịu, bạn cảm nhận bên kia chỗ gạc băng kín là một ký ức đừng nên tìm hiểu, nhưng trí nhớ dù kém đến mấy, bạn cũng chỉ còn cách từ tốn buông tiếng thở dài, mặc kệ thước phim quay chậm của những ngày gần đây diễu hành qua trước mắt: bạn chia tay người yêu với lý do người yêu của bạn trở thành chồng người đàn bà không là bạn vào ngày hôm nay.
Yêu nhau bốn năm lẻ hai tháng dư tám ngày, một tình yêu bên cạnh thư viện chỉ toàn sách là sách, một tình yêu ít nụ hôn và nhiều cái nắm tay ấm áp bình dị. Bạn hài lòng với tình yêu chưa thông báo với gia đình, chưa ra mắt bạn bè, chưa vượt qua ranh giới mà báo chí truyền hình thường vui tính nhắc đến với sự mỉa mai là “giới trẻ có lớn mà chưa có khôn”.
Yêu nhau bởi bạn yêu người đó, bởi người đó yêu bạn. Đơn giản không cầu kỳ như cái xã hội vốn luôn rối bời cùng nhiều tình huống trên trời rơi xuống, dưới đất chui lên, tựa rằng viết được thành thiên tiểu thuyết gay cấn, bạn từng nghĩ tình yêu của bạn là như vậy. Sống với suy nghĩ đó hơn bốn năm bình yên, chưa kịp bước sang năm thứ năm thì những thứ ngoài mong đợi, không hề mong đợi, chắn ngang suy nghĩ của bạn, tạt cả xô nước lạnh hơn đá vào suy nghĩ cần nghĩ suy lại: người đó yêu bạn.
Chia tay. Ngắn gọn, súc tích. Không rườm rà. Người đó nói lời chia tay nhẹ lắm, bạn ngoài việc xoe tròn đôi mắt từng lấp lánh cười hạnh phúc sững sờ đón nhận thông tin đó. Bộ não bị ngừng trệ không thèm thông báo trước với bạn, đến khi nó miễn cưỡng quay về quỹ đạo thì trước mặt bạn chỉ còn lại cốc café nguội ngắt đang ném cái nhếch môi giễu cợt từng đường nét ẩn hiện trên khuôn bạn.
Chia tay. Vì quá nhẹ nhàng nên bạn bắt đầu có phản ứng ngược lại với điều này. Bạn làm một việc mà ngay cả trong mơ cũng chưa bao giờ thèm nghĩ đến: cắt cổ tay, gọi điện cho một người không còn uống giùm bạn café mỗi lần ở bên nhau. Kết quả: người cần đến không đến, thay thế vào khoảng trống là những hàng nước mắt kèm vô số lời chì chiết trách mắng có cả yêu thương, có cả phiền muộn từ một người bạn gọi là mẹ. Xen kẽ nước mắt là câu hỏi nguyên do cho hành động dại dột xuẩn ngốc của bạn.
Đó là việc xảy ra tuần trước, hôm đó câu trả lời không có, hôm đó chỉ có ánh nhìn mệt mỏi tần tảo của mẹ phủ lên cơ thể bạn. Ánh mắt không còn sắc linh hoạt bởi thời gian bào mòn theo năm tháng vẫn in đậm mỗi khi bạn nhớ lại hình ảnh mẹ siết chặt tay vào giây phút bạn tỉnh dậy giữa mùi ete nồng nặc.
Ngót nghét cũng một tuần sống dật dờ bởi vết cắt khá sâu luôn nhức buốt hành hạ, hôm nay dù muốn dù không, dù từng nghĩ sẽ cáo bệnh giam mình trong chăn, nhưng kết cục bạn vẫn quyết định diện bộ váy màu xanh lá mạ để đến mừng đám cưới của người ở thì quá khứ.
Chiếc váy mang màu xanh của lần đầu gặp gỡ, hiện đang ìm lìm trên tay chờ bạn khoác vào cơ thể không còn một mảnh vải. Khoảng thời gian đắm mình trong những cung bậc cảm xúc của quá khứ bằng quãng đường bạn từ nhà tắm đi đến tủ quần áo, vừa khớp với việc chiếc áo hai dây tuột khỏi cơ thể bạn.
Ngắm mình trong gương, dùng lược chải hờ mái tóc suôn dài, và hành động cuối cùng là tháo lớp gạc nơi cổ tay, đặt chúng lên chiếc bàn trang điểm.
Vết cắt chưa kéo da non, trông sần sùi xấu xí. Bạn nhìn đăm đăm vào vết thương chưa thể khép miệng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, mày chau lại tạo thành cái rãnh bên trên sống mũi khi bạn buông nhẹ:
- Liệu đây có phải thứ cuối cùng anh để lại trong em?
Căn phòng hoàn toàn im lìm thiếu vắng lời đáp. Bạn dừng lại ngước nhìn xung quanh, vẫn là bốn bức tường với nhiều tấm hình có màu sắc rối loạn, nơi đây không còn ai có thể trả lời cho bạn.
Cố chấp chờ đến năm phút, các tấm hình vẫn lạnh nhạt thờ ơ với sự chờ đợi của bạn. Cuối cùng kim đồng hồ chỉ đến con số mười đã dứt bạn khỏi việc bướng bỉnh chờ điều không thể hồi đáp cho bạn. Cất tiếng thở dài vào lại lồng ngực, bạn thả tay áo nãy giờ vẫn được kéo lên cao khiến lớp sa tanh màu xanh lá mạ rơi tự do ôm gọn cánh tay, kéo dài đến hơn nửa bàn tay bởi lớp ren cùng màu.
Tấm rèm nơi cửa sổ lần thứ hai tung mình lên cao, lộ ra cơn gió nãy giờ vẫn chơi trốn tìm hòng tìm cơ hội lẻn vào phòng. Cơn gió láu cá cố lay động chiếc váy bên ngoài cơ thể bạn, làm chuyển động những bông hồng xanh in nổi trên bề mặt như thổi vào đó chút sinh khí sống. Bạn đưa tay giữ lại cái chao mình của nếp váy, tay kia chộp mạnh chiếc xắc tay trên bàn trang điểm và tiến về phía cửa; lãng quên hoàn toàn khung cử sổ bỏ ngỏ đang bị gió chiếm hữu.
- Anh nghĩ gì khi đưa thiệp hồng cho em?
****************
Bước vào hội trường, khung cảnh sang trọng, hối hả nhưng đầy ắp tiếng cười rạng rỡ chúc phúc mở tung não bạn, ném vào đó hình vẽ đôi chim bồ câu ngậm bông hồng và dải lụa lồng với nhau trên nền phông xanh tím thẫm. Bên trên chữ “Hạnh phúc” là tên của một nam một nữ, cái tên mà bạn từng có thời nghĩ mình sẽ tự tay trang trí tên của bạn trong lễ vu quy của chính bạn.
Những lẵng hoa đang khoe sắc bên cạnh chiếc bánh cưới năm tầng đẩy hương thơm nồng vào cánh mũi, khiến bạn thấy ngạt thở, đầu trở nên quay cuồng, chân run run đến lạ lùng. Có một phụ nữ lớn tuổi đi đến nắm tay bạn, miệng cằn nhằn điều gì đó mà bộ não đang đình công không chịu cập nhật thông tin, bạn đoán là nói về việc đến trễ của bạn. Đi theo cái kéo tay của người phụ nữ, bạn để mặc cơ thể trôi bồng bềnh len lỏi giữa người và người ăn mặc sang trọng. Khá nhiều bàn đang cụng bia ồn ào, nhiều người mặc đồng phục nhân viên phục vụ xẹt qua xẹt lại mang theo các khay đựng thức ăn nóng hổi bốc khói, nhiều ánh mắt mỉm cười với bạn như gặp được người quen.
Mọi thứ diễn ra xung quanh, bạn đều biết nó vẫn tiếp diễn, nhưng bạn không thể tập trung hay ép bản thân phải hoà mình vào cái sự ồn ào vui vẻ đáng ghét đó. Bạn thực sự vui không nổi. Dù lý trí luôn gào thét “Mày làm được! Mày làm được! Làm được!”
Nhưng, rõ ràng, bạn đã không làm được.
Ngay cả việc vì sao bạn biết cô dâu đang ở trên phòng nghỉ trên lầu, bạn cũng không rõ ai đưa thông tin đó cho bạn. Điều duy nhất bạn hiểu là bản thân vừa từ chối ngồi xuống một bàn gồm mấy đứa bạn thân hồi cấp ba, chân thì bước về phía cầu thang dẫn đến nơi có người con gái đã tìm được bến đỗ cho cuộc đời.
Từ hội trường đến cầu thang là một khoảng khá xa, nằm khuất phía sau khu bếp đang xào nấu các món trong thực đơn, bạn ngửi thấy một số mùi vị của vài món ăn yêu thích, khoé miệng vô thức kéo lên như rằng đang cười. Dù bạn không hề muốn cười.
Rẽ sang phải để đi lên lầu cũng là lúc bộ não của bạn đã trở về với cơ thể sau quãng đường phiêu du tận đâu đâu. Bạn nhận ra tiếng ồn vọng tới đây đã bị hãm ở mức thấp nhất có thể, mọi tiếng trò chuyện rôm rả của khách khứa cứ như xuất hiện trên một kênh truyền hình bị nhiễu sóng, nó rè rè và thiếu rõ ràng. Điều này làm bạn thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ngay lúc đó, trái tim vốn đang yên bình đều đều gõ nhịp trong lồng ngực bạn chợt khựng lại bối rối. Rồi nó dộng binh binh, rối loạn và trương phình tựa xé toạc lồng ngực để thoát ra ngoài. Bạn nín thở, cố điều chỉnh nhịp tim nhưng thứ gây ra sự rối loạn không cho bạn cơ hội bình tĩnh. Thứ đó siết bạn bằng gọng kìm rắn chắc được bao bọc bởi bộ vest màu đen sang trọng kiểu cách, thứ đó lôi tuột bạn vào góc khuất nơi lưng chừng cầu thang thông ra một ban công nhỏ hẹp.
Thứ đó tiếp tục phủ lên bạn sự sợ hãi hoảng loạn khi môi bạn bị nuốt trọn bởi thứ gì đó mềm và nóng ấm. Một con rắn khéo léo cạ cạ vào răng bạn, cố tách chúng ra rồi luồn lách vào bên trong. Bạn thấy nó trơn trợt đầy ranh ma, bạn cố dùng lý trí kêu gọi cơ thể đừng để bị chi phối. Nhưng vô ích. Lưỡi bạn đã hoà làm một với con rắn, từ tốn thám hiểm khoang miệng bạn, kết thúc bằng việc con rắn quyến rũ lưỡi bạn thoát ra ngoài, hút luôn tất cả oxi trong buồng phổi.
Điều cuối cùng bạn cảm nhận được trong cả chuỗi bị vồ vập là cơ thể bạn dựa hẳn vào một thứ vô cùng vững chãi, hai chân thì run run không còn chút sức lực. Nụ hôn như không còn có ngày mai đã lấy đi mọi thứ lý trí dựng lên cho bạn. Giờ đây, cơ thể bạn chỉ còn cảm giác tê rần và sống lưng lạnh ngắt. Đáng nhẽ bạn vẫn giữ nguyên tình trạng lọt thỏm trong vòng tay của bộ vest đắt tiền, nhưng bồng hồng song hỉ trên ngực bộ vest cạ cạ vào vai bạn đầy bực bội, bạn cảm nhận chiếc lá nhiều răng cưa và vài nhánh baby đang phản đối khung cảnh này.
Gom mọi cố gắng của lý trí, bạn đẩy vòng tay mà bạn không hề muốn rời xa ra khỏi người bạn, rồi giang tay tát thật mạnh:
- Khốn nạn! Anh muốn ngoại tình ngay trong ngày cưới đấy à?
Bộ vest sang trọng sửng sốt nhìn bạn, đôi mắt một mí xuất hiện đám mây xám, rọi vào bạn những tia nhìn ảm đạm u uất. Bạn từng yêu đôi mắt biết nói đó, nhưng giờ đây chúng chỉ khiến bạn bức bối, rối ren.
- Anh nghĩ gì khi làm thế?
- Không phải em đến đây là vì đồng ý sao?
- Tôi là loại người dễ dãi đến thế à? Hay anh nghĩ tôi yêu anh đến mức chấp nhận làm kẻ lén lút bên lề cuộc đời của anh? Nếu người khác trông thấy thì sao? Chuyện đến tai cô ấy cũng không sao?
Những câu hỏi được kiềm lại vì bạn nghe thấy tiếng chân người đang đến gần. Khuôn mặt xuất hiện đầu cầu thang chính là người phụ nữ đầu tiên bạn gặp khi bước vào hội trường. Bạn quay ngoắt, tiếp tục đi lên lầu tiến về phòng nghỉ của cô dâu, bạn không muốn có thêm người thứ hai nhìn thấy masscara và lớp phấn đang bị trôi thành dòng trên gò má.
Chiếc gương nhỏ được lôi ra khỏi xắc tay khi bạn dừng lại trước cánh cửa phòng nghỉ của cô dâu, bạn chậm lại phấn, xoá đi mọi thứ vừa bị thứ nóng hổi cuốn trôi xuống cằm. Chiếc gương quá nhỏ, bạn lại để gần mặt nên sau khi kẻ xong viền mắt, dặm thêm chút phấn hồng để che đi nét xanh xao, bạn di chuyển gương xuống dưới với ý nghĩ sẽ thoa chút son lên đôi môi vừa bị con rắn ranh ma chiếm hữu. Tia nhìn vừa chạm vào bờ môi đã khiến bạn giật mình, đôi môi vẫn chưa hết run rẩy. Bờ môi hé ra như chào đón, như bơ vơ đầy cô độc.
Quyết định cuối cùng để bạn chấm dứt hành động soi gương là: đến nhà vệ sinh cuối hành lang trước khi mở cánh cửa trước mặt.
*******************
Hai giờ bốn mươi tám phút sáng, kim đồng hồ xác định thời gian cho bạn biết rằng bạn đang trằn trọc lăn qua lăn lại suốt ba tiếng đồng hồ. Tấm ga giường nhầu nhĩ hơn mỗi lần bạn xoay nghiêng hay nằm úp mặt vào gối, hít hít cái mùi hoa nhài quen thuộc luôn được bạn chậm lên đồ dùng.
Mái tóc đen xổ tung trên chiếc gối, vài sợi bám vào cổ khi bạn quay nghiêng về phía cửa sổ. Tấm rèm bằng ren đã được bạn kéo ra trước lúc lên giường, giờ đang im lìm cùng bạn ngắm vầng trăng đầu tháng treo lơ lửng trên cao. Thứ ánh sáng vàng nhờ nhờ đó toả ra đầy dịu dàng như muốn ôm trọn tán lá đang đung đưa trong gió. Bạn vốn không thích màu vàng, cũng không thích cây cối, nên cảnh vật bên kia khung cửa sổ bỏ ngỏ dù thật hiền hoà, nhưng đối với bạn là trơ khấc, thiếu cảm xúc, hoặc không tạo được cảm xúc.
Bức tranh thiên nhiên trước mắt câm lặng trong mắt bạn thêm được một lúc, khi kim đồng hồ gõ nhịp báo đã ba giờ sáng thì bạn bật dậy. Vẫn chân trần trên sàn lạnh buốt, bạn thấy gan bàn chân tê tê khá thú vị, bạn tiến đến bàn trang điểm. Kéo ngăn tủ thứ hai ra, lôi chiếc hộp bằng gỗ nâu gụ có chiếc khoá sắt nhỏ xíu đặt lên mặt bàn. Trong ánh sáng của đèn ngủ màu xanh lá mạ, bạn nhận ra tấm gương lớn của bàn trang điểm đang hiện rõ một cô gái vô cùng xấu xí với nụ cười mơ hồ không xác định được.
Tiếng “tách” của sự va chạm giữa chìa khoá và chiếc khoá là âm thanh duy nhất có trong phòng. Bạn mở nắp hộp ra, rồi nhìn chăm chăm món đồ bên trong. Rất nhiều lá thư được xếp cẩn thận ngay ngắn, tất cả đều có màu vàng nhàn nhạt như vầng trăng vẫn đang bị treo bên ngoài cửa sổ.
Chỉ bằng mồi lửa đỏ, từng lá thư thành than trong tay bạn.
Lá đầu tiên vào ngày hai mươi tháng mười, bạn vẫn còn nhớ như in cảm giác lạ lẫm nửa vui nửa buồn cười khi nhận thư tỏ tình được kẹp vào quyển “Cuốn theo chiều gió”.
Lá thư thứ hai là vào đêm Noel muộn khi hai người nắm tay nhau hoà mình vào dòng người bước lên bậc thềm tiến vào nhà thờ. Cái nắm tay đính kèm hộp quà thắt nơ xanh, bên trong đặt bức thơ màu vàng hiện rõ đôi chữ yêu thương.
Lá thư thứ ba là vào ngày mùng bốn tết, ngay khi bạn vừa từ dưới quê lên.
Lá thư thứ tư là…
Vừa tiêu huỷ thứ màu vàng bạn không thích, bạn vừa cười vừa rơi nước mắt. Vài giọt nhỏ xuống tay, chạm vào vết thương nơi cổ tay không bị băng gạc.
Nước mắt rơi lã chã lên vết thương mà bạn tưởng đã kéo da non, nó gờn gợn khó chịu như đang cào xé da thịt bạn. Mồi lửa vẫn đang liếm láp từng lá thư đượm tình cảm nồng nàn ngày nào. Khi một giọt nước rơi trúng ngọn lửa, lá thư trên tay bạn được cứu ngay đúng chữ “yêu em” viết đầy một trang giấy.
Đến lúc này, lý trí không còn điều khiển được bản thân nữa, bạn chộp lấy di động nằm chỏng chơ cách đó gang tay, ấn con số quen thuộc. Và, giọng nói sũng nước vang lên:
- Em đồng ý!
Hết
To all: Thực sự karin sẽ rất buồn khi các bạn đọc xong fic mà không review. Có thể động viên tinh thần karin bằng việc để lại cảm xúc sau khi đọc cho karin biết không!?
Nếu bạn muốn post truyện do kokubu karin viết lên các website/blog…, xin vui lòng liên hệ trực tiếp với karin qua Y!H: nhung_luv_yaoi221085, hoặc vào website: http://ficland.info/index.php gửi tin nhắn cá nhân; mọi hành vi post truyện không xin phép sẽ bị coi là xâm phạm quyền của tác giả, chủ sở hữu quyền tác giả.
Author: Kokubu karin
Nguồn: http://ficland.info/showthread.php?t=2144
Category: Series – General – Redisu - ABH
Rating: T
Warnings: Vô cùng trong sáng. Người lớn không nên đọc vì đây là truyện cho trẻ con. Trẻ con không nên xem vì đây là truyện cho người lớn. Ai đọc cũng được hết, vì nó trong sáng đến nao lòng.
Note: Khi đọc, hãy là nhân vật chính trong vở kịch.
Email: [email protected]
Thoả thuận
Tác giả: Kokubu Karin
(Nằm trong series Chuyện người không quen)
Căn phòng vốn chìm trong sự thinh lặng đột ngột bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức. Nó kêu inh ỏi, dội vào bốn bức tường kín mít những tấm hình lớn bé đủ loại chỉ độc ba màu cơ bản xanh-đỏ-vàng phối hợp với nhau bằng nhiều đường nét uốn lượn kỳ quái , bật trở ngược lại phủ lên đống bù xù đang cuộn mình sâu hơn vào chiếc chăn mỏng có hoạ tiết từ các hình kỷ hà.
Tiếng “rinh rinh” kiên trì hoàn thành công việc khi bạn hất tung tấm chăn, trườn mình lên chiếc gối bị lõm xuống ở giữa, với tay tắt đồng hồ. Vẫn mái tóc dài loà xoà phủ trên vai, bạn ngước khuôn mặt ngái ngủ nhìn về cửa sổ, nhận ra bên kia tấm rèm bằng ren là nắng đã phủ lên mọi vật, trừ căn phòng này. Một bên quai của chiếc áo hai dây trượt khỏi vai, buông thõng đến trơ trọi nơi bắp tay, bạn không bận tâm đến việc kéo về vị trí cũ, cũng không đoái hoài tình trạng chiếc áo hớ hênh đang lộ ra một bên gò bồng đảo trắng nõn nà của bạn. Tâm trí bạn lúc này đang dật dờ lững thững trôi theo tiếng rao đâu đó từ ngoài đường vọng lại “Đồng chì nhôm nát sắt vụn bán đê… Ai đồng chì nhôm nát sắt vụn bán đê…”
Đợi tiếng rao chìm nghỉm trong nhiều tiếng động va chạm của các sinh hoạt thường ngày từ những căn nhà hàng xóm, bạn mới tự gật gù với bản thân:
- Ừ, sáng rồi. Dậy thôi, tôi ơi! – Cùng lúc với câu nói là tấm rèm cửa sổ khẽ rung nhẹ, gió từ ngoài lướt nhanh vào phòng như sợ mất đi cơ hội hiếm có. Bạn uể oải thả ánh mắt dõi theo chuyển động duy nhất trong phòng.
Rất nhanh, một vạt nắng vàng đọng lại trên sàn nhà, bạn nhìn thấy cả những hạt bụi li ti bay bay trong không trung. Tấm rèm thôi lay động, kéo theo tia nắng ít ỏi tìm về với thế giới bên ngoài. Sàn nhà lại trở về sự ảm đạm lạnh lẽo vốn có, căn phòng tiếp tục chìm trong sự lặng lẽ như trước khi chuông đồng hồ báo thức đổ chuông; nhưng lần này có một điểm khác biệt: bạn đã ra khỏi giường_cái đống bùi nhùi trên giường đã lạnh ngắt bởi vị chủ nhân đang đi chân trần trên sàn gây cảm giác tê lạnh nơi lòng bàn chân.
Từng bước, bạn bỏ mặc đôi dép bông hình con thỏ xanh lá cây chua loét nằm còng queo nơi chân giường, thản nhiên đếm từng bước buốt hết gan bàn chân tiến về cánh cửa xếp màu vàng nhạt. Kéo nhẹ cửa, cơ thể bạn lướt vào bên trong, hình ảnh đầu tiên đập vào đôi mắt có màu đen chông chênh là khuôn mặt xanh xao tái nhợt như rằng rất lâu rồi máu không đoái hoài đến công việc tuần hoàn lưu thông, tạo ra vẻ hồng hào tươi mát cần có của một cô gái ở tuổi hai mươi tư.
Bạn mỉm cười nhẹ để chào đón ngày mới, nhưng cơ miệng chỉ giật giật vẽ ra một cử chỉ mà theo lý trí phân tích, đó là thứ chưa đạt đến nụ cười theo đúng nghĩa cần cười.
Bạn vặn vòi nước, tiếng rào rào của nước nhảy múa đi vào tai, thứ âm thanh vốn trong lành vô hại đó xảy ra cùng lúc với cái giật tay đau nhói. Tay bạn vừa chạm phải nước đã phản xạ nhanh đến mức cú vung tay đập vào cần gạt nước, đỏ tấy khớp ngón trỏ. Đôi mày bạn chau lại, màu đen của mắt khẽ dao động khi nhìn thấy nơi cổ tay một lớp băng trắng lạnh lẽo. Nước thấm ướt qua lớp băng khiến chúng dính sát vào tay đầy khó chịu, bạn cảm nhận bên kia chỗ gạc băng kín là một ký ức đừng nên tìm hiểu, nhưng trí nhớ dù kém đến mấy, bạn cũng chỉ còn cách từ tốn buông tiếng thở dài, mặc kệ thước phim quay chậm của những ngày gần đây diễu hành qua trước mắt: bạn chia tay người yêu với lý do người yêu của bạn trở thành chồng người đàn bà không là bạn vào ngày hôm nay.
Yêu nhau bốn năm lẻ hai tháng dư tám ngày, một tình yêu bên cạnh thư viện chỉ toàn sách là sách, một tình yêu ít nụ hôn và nhiều cái nắm tay ấm áp bình dị. Bạn hài lòng với tình yêu chưa thông báo với gia đình, chưa ra mắt bạn bè, chưa vượt qua ranh giới mà báo chí truyền hình thường vui tính nhắc đến với sự mỉa mai là “giới trẻ có lớn mà chưa có khôn”.
Yêu nhau bởi bạn yêu người đó, bởi người đó yêu bạn. Đơn giản không cầu kỳ như cái xã hội vốn luôn rối bời cùng nhiều tình huống trên trời rơi xuống, dưới đất chui lên, tựa rằng viết được thành thiên tiểu thuyết gay cấn, bạn từng nghĩ tình yêu của bạn là như vậy. Sống với suy nghĩ đó hơn bốn năm bình yên, chưa kịp bước sang năm thứ năm thì những thứ ngoài mong đợi, không hề mong đợi, chắn ngang suy nghĩ của bạn, tạt cả xô nước lạnh hơn đá vào suy nghĩ cần nghĩ suy lại: người đó yêu bạn.
Chia tay. Ngắn gọn, súc tích. Không rườm rà. Người đó nói lời chia tay nhẹ lắm, bạn ngoài việc xoe tròn đôi mắt từng lấp lánh cười hạnh phúc sững sờ đón nhận thông tin đó. Bộ não bị ngừng trệ không thèm thông báo trước với bạn, đến khi nó miễn cưỡng quay về quỹ đạo thì trước mặt bạn chỉ còn lại cốc café nguội ngắt đang ném cái nhếch môi giễu cợt từng đường nét ẩn hiện trên khuôn bạn.
Chia tay. Vì quá nhẹ nhàng nên bạn bắt đầu có phản ứng ngược lại với điều này. Bạn làm một việc mà ngay cả trong mơ cũng chưa bao giờ thèm nghĩ đến: cắt cổ tay, gọi điện cho một người không còn uống giùm bạn café mỗi lần ở bên nhau. Kết quả: người cần đến không đến, thay thế vào khoảng trống là những hàng nước mắt kèm vô số lời chì chiết trách mắng có cả yêu thương, có cả phiền muộn từ một người bạn gọi là mẹ. Xen kẽ nước mắt là câu hỏi nguyên do cho hành động dại dột xuẩn ngốc của bạn.
Đó là việc xảy ra tuần trước, hôm đó câu trả lời không có, hôm đó chỉ có ánh nhìn mệt mỏi tần tảo của mẹ phủ lên cơ thể bạn. Ánh mắt không còn sắc linh hoạt bởi thời gian bào mòn theo năm tháng vẫn in đậm mỗi khi bạn nhớ lại hình ảnh mẹ siết chặt tay vào giây phút bạn tỉnh dậy giữa mùi ete nồng nặc.
Ngót nghét cũng một tuần sống dật dờ bởi vết cắt khá sâu luôn nhức buốt hành hạ, hôm nay dù muốn dù không, dù từng nghĩ sẽ cáo bệnh giam mình trong chăn, nhưng kết cục bạn vẫn quyết định diện bộ váy màu xanh lá mạ để đến mừng đám cưới của người ở thì quá khứ.
Chiếc váy mang màu xanh của lần đầu gặp gỡ, hiện đang ìm lìm trên tay chờ bạn khoác vào cơ thể không còn một mảnh vải. Khoảng thời gian đắm mình trong những cung bậc cảm xúc của quá khứ bằng quãng đường bạn từ nhà tắm đi đến tủ quần áo, vừa khớp với việc chiếc áo hai dây tuột khỏi cơ thể bạn.
Ngắm mình trong gương, dùng lược chải hờ mái tóc suôn dài, và hành động cuối cùng là tháo lớp gạc nơi cổ tay, đặt chúng lên chiếc bàn trang điểm.
Vết cắt chưa kéo da non, trông sần sùi xấu xí. Bạn nhìn đăm đăm vào vết thương chưa thể khép miệng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, mày chau lại tạo thành cái rãnh bên trên sống mũi khi bạn buông nhẹ:
- Liệu đây có phải thứ cuối cùng anh để lại trong em?
Căn phòng hoàn toàn im lìm thiếu vắng lời đáp. Bạn dừng lại ngước nhìn xung quanh, vẫn là bốn bức tường với nhiều tấm hình có màu sắc rối loạn, nơi đây không còn ai có thể trả lời cho bạn.
Cố chấp chờ đến năm phút, các tấm hình vẫn lạnh nhạt thờ ơ với sự chờ đợi của bạn. Cuối cùng kim đồng hồ chỉ đến con số mười đã dứt bạn khỏi việc bướng bỉnh chờ điều không thể hồi đáp cho bạn. Cất tiếng thở dài vào lại lồng ngực, bạn thả tay áo nãy giờ vẫn được kéo lên cao khiến lớp sa tanh màu xanh lá mạ rơi tự do ôm gọn cánh tay, kéo dài đến hơn nửa bàn tay bởi lớp ren cùng màu.
Tấm rèm nơi cửa sổ lần thứ hai tung mình lên cao, lộ ra cơn gió nãy giờ vẫn chơi trốn tìm hòng tìm cơ hội lẻn vào phòng. Cơn gió láu cá cố lay động chiếc váy bên ngoài cơ thể bạn, làm chuyển động những bông hồng xanh in nổi trên bề mặt như thổi vào đó chút sinh khí sống. Bạn đưa tay giữ lại cái chao mình của nếp váy, tay kia chộp mạnh chiếc xắc tay trên bàn trang điểm và tiến về phía cửa; lãng quên hoàn toàn khung cử sổ bỏ ngỏ đang bị gió chiếm hữu.
- Anh nghĩ gì khi đưa thiệp hồng cho em?
****************
Bước vào hội trường, khung cảnh sang trọng, hối hả nhưng đầy ắp tiếng cười rạng rỡ chúc phúc mở tung não bạn, ném vào đó hình vẽ đôi chim bồ câu ngậm bông hồng và dải lụa lồng với nhau trên nền phông xanh tím thẫm. Bên trên chữ “Hạnh phúc” là tên của một nam một nữ, cái tên mà bạn từng có thời nghĩ mình sẽ tự tay trang trí tên của bạn trong lễ vu quy của chính bạn.
Những lẵng hoa đang khoe sắc bên cạnh chiếc bánh cưới năm tầng đẩy hương thơm nồng vào cánh mũi, khiến bạn thấy ngạt thở, đầu trở nên quay cuồng, chân run run đến lạ lùng. Có một phụ nữ lớn tuổi đi đến nắm tay bạn, miệng cằn nhằn điều gì đó mà bộ não đang đình công không chịu cập nhật thông tin, bạn đoán là nói về việc đến trễ của bạn. Đi theo cái kéo tay của người phụ nữ, bạn để mặc cơ thể trôi bồng bềnh len lỏi giữa người và người ăn mặc sang trọng. Khá nhiều bàn đang cụng bia ồn ào, nhiều người mặc đồng phục nhân viên phục vụ xẹt qua xẹt lại mang theo các khay đựng thức ăn nóng hổi bốc khói, nhiều ánh mắt mỉm cười với bạn như gặp được người quen.
Mọi thứ diễn ra xung quanh, bạn đều biết nó vẫn tiếp diễn, nhưng bạn không thể tập trung hay ép bản thân phải hoà mình vào cái sự ồn ào vui vẻ đáng ghét đó. Bạn thực sự vui không nổi. Dù lý trí luôn gào thét “Mày làm được! Mày làm được! Làm được!”
Nhưng, rõ ràng, bạn đã không làm được.
Ngay cả việc vì sao bạn biết cô dâu đang ở trên phòng nghỉ trên lầu, bạn cũng không rõ ai đưa thông tin đó cho bạn. Điều duy nhất bạn hiểu là bản thân vừa từ chối ngồi xuống một bàn gồm mấy đứa bạn thân hồi cấp ba, chân thì bước về phía cầu thang dẫn đến nơi có người con gái đã tìm được bến đỗ cho cuộc đời.
Từ hội trường đến cầu thang là một khoảng khá xa, nằm khuất phía sau khu bếp đang xào nấu các món trong thực đơn, bạn ngửi thấy một số mùi vị của vài món ăn yêu thích, khoé miệng vô thức kéo lên như rằng đang cười. Dù bạn không hề muốn cười.
Rẽ sang phải để đi lên lầu cũng là lúc bộ não của bạn đã trở về với cơ thể sau quãng đường phiêu du tận đâu đâu. Bạn nhận ra tiếng ồn vọng tới đây đã bị hãm ở mức thấp nhất có thể, mọi tiếng trò chuyện rôm rả của khách khứa cứ như xuất hiện trên một kênh truyền hình bị nhiễu sóng, nó rè rè và thiếu rõ ràng. Điều này làm bạn thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ngay lúc đó, trái tim vốn đang yên bình đều đều gõ nhịp trong lồng ngực bạn chợt khựng lại bối rối. Rồi nó dộng binh binh, rối loạn và trương phình tựa xé toạc lồng ngực để thoát ra ngoài. Bạn nín thở, cố điều chỉnh nhịp tim nhưng thứ gây ra sự rối loạn không cho bạn cơ hội bình tĩnh. Thứ đó siết bạn bằng gọng kìm rắn chắc được bao bọc bởi bộ vest màu đen sang trọng kiểu cách, thứ đó lôi tuột bạn vào góc khuất nơi lưng chừng cầu thang thông ra một ban công nhỏ hẹp.
Thứ đó tiếp tục phủ lên bạn sự sợ hãi hoảng loạn khi môi bạn bị nuốt trọn bởi thứ gì đó mềm và nóng ấm. Một con rắn khéo léo cạ cạ vào răng bạn, cố tách chúng ra rồi luồn lách vào bên trong. Bạn thấy nó trơn trợt đầy ranh ma, bạn cố dùng lý trí kêu gọi cơ thể đừng để bị chi phối. Nhưng vô ích. Lưỡi bạn đã hoà làm một với con rắn, từ tốn thám hiểm khoang miệng bạn, kết thúc bằng việc con rắn quyến rũ lưỡi bạn thoát ra ngoài, hút luôn tất cả oxi trong buồng phổi.
Điều cuối cùng bạn cảm nhận được trong cả chuỗi bị vồ vập là cơ thể bạn dựa hẳn vào một thứ vô cùng vững chãi, hai chân thì run run không còn chút sức lực. Nụ hôn như không còn có ngày mai đã lấy đi mọi thứ lý trí dựng lên cho bạn. Giờ đây, cơ thể bạn chỉ còn cảm giác tê rần và sống lưng lạnh ngắt. Đáng nhẽ bạn vẫn giữ nguyên tình trạng lọt thỏm trong vòng tay của bộ vest đắt tiền, nhưng bồng hồng song hỉ trên ngực bộ vest cạ cạ vào vai bạn đầy bực bội, bạn cảm nhận chiếc lá nhiều răng cưa và vài nhánh baby đang phản đối khung cảnh này.
Gom mọi cố gắng của lý trí, bạn đẩy vòng tay mà bạn không hề muốn rời xa ra khỏi người bạn, rồi giang tay tát thật mạnh:
- Khốn nạn! Anh muốn ngoại tình ngay trong ngày cưới đấy à?
Bộ vest sang trọng sửng sốt nhìn bạn, đôi mắt một mí xuất hiện đám mây xám, rọi vào bạn những tia nhìn ảm đạm u uất. Bạn từng yêu đôi mắt biết nói đó, nhưng giờ đây chúng chỉ khiến bạn bức bối, rối ren.
- Anh nghĩ gì khi làm thế?
- Không phải em đến đây là vì đồng ý sao?
- Tôi là loại người dễ dãi đến thế à? Hay anh nghĩ tôi yêu anh đến mức chấp nhận làm kẻ lén lút bên lề cuộc đời của anh? Nếu người khác trông thấy thì sao? Chuyện đến tai cô ấy cũng không sao?
Những câu hỏi được kiềm lại vì bạn nghe thấy tiếng chân người đang đến gần. Khuôn mặt xuất hiện đầu cầu thang chính là người phụ nữ đầu tiên bạn gặp khi bước vào hội trường. Bạn quay ngoắt, tiếp tục đi lên lầu tiến về phòng nghỉ của cô dâu, bạn không muốn có thêm người thứ hai nhìn thấy masscara và lớp phấn đang bị trôi thành dòng trên gò má.
Chiếc gương nhỏ được lôi ra khỏi xắc tay khi bạn dừng lại trước cánh cửa phòng nghỉ của cô dâu, bạn chậm lại phấn, xoá đi mọi thứ vừa bị thứ nóng hổi cuốn trôi xuống cằm. Chiếc gương quá nhỏ, bạn lại để gần mặt nên sau khi kẻ xong viền mắt, dặm thêm chút phấn hồng để che đi nét xanh xao, bạn di chuyển gương xuống dưới với ý nghĩ sẽ thoa chút son lên đôi môi vừa bị con rắn ranh ma chiếm hữu. Tia nhìn vừa chạm vào bờ môi đã khiến bạn giật mình, đôi môi vẫn chưa hết run rẩy. Bờ môi hé ra như chào đón, như bơ vơ đầy cô độc.
Quyết định cuối cùng để bạn chấm dứt hành động soi gương là: đến nhà vệ sinh cuối hành lang trước khi mở cánh cửa trước mặt.
*******************
Hai giờ bốn mươi tám phút sáng, kim đồng hồ xác định thời gian cho bạn biết rằng bạn đang trằn trọc lăn qua lăn lại suốt ba tiếng đồng hồ. Tấm ga giường nhầu nhĩ hơn mỗi lần bạn xoay nghiêng hay nằm úp mặt vào gối, hít hít cái mùi hoa nhài quen thuộc luôn được bạn chậm lên đồ dùng.
Mái tóc đen xổ tung trên chiếc gối, vài sợi bám vào cổ khi bạn quay nghiêng về phía cửa sổ. Tấm rèm bằng ren đã được bạn kéo ra trước lúc lên giường, giờ đang im lìm cùng bạn ngắm vầng trăng đầu tháng treo lơ lửng trên cao. Thứ ánh sáng vàng nhờ nhờ đó toả ra đầy dịu dàng như muốn ôm trọn tán lá đang đung đưa trong gió. Bạn vốn không thích màu vàng, cũng không thích cây cối, nên cảnh vật bên kia khung cửa sổ bỏ ngỏ dù thật hiền hoà, nhưng đối với bạn là trơ khấc, thiếu cảm xúc, hoặc không tạo được cảm xúc.
Bức tranh thiên nhiên trước mắt câm lặng trong mắt bạn thêm được một lúc, khi kim đồng hồ gõ nhịp báo đã ba giờ sáng thì bạn bật dậy. Vẫn chân trần trên sàn lạnh buốt, bạn thấy gan bàn chân tê tê khá thú vị, bạn tiến đến bàn trang điểm. Kéo ngăn tủ thứ hai ra, lôi chiếc hộp bằng gỗ nâu gụ có chiếc khoá sắt nhỏ xíu đặt lên mặt bàn. Trong ánh sáng của đèn ngủ màu xanh lá mạ, bạn nhận ra tấm gương lớn của bàn trang điểm đang hiện rõ một cô gái vô cùng xấu xí với nụ cười mơ hồ không xác định được.
Tiếng “tách” của sự va chạm giữa chìa khoá và chiếc khoá là âm thanh duy nhất có trong phòng. Bạn mở nắp hộp ra, rồi nhìn chăm chăm món đồ bên trong. Rất nhiều lá thư được xếp cẩn thận ngay ngắn, tất cả đều có màu vàng nhàn nhạt như vầng trăng vẫn đang bị treo bên ngoài cửa sổ.
Chỉ bằng mồi lửa đỏ, từng lá thư thành than trong tay bạn.
Lá đầu tiên vào ngày hai mươi tháng mười, bạn vẫn còn nhớ như in cảm giác lạ lẫm nửa vui nửa buồn cười khi nhận thư tỏ tình được kẹp vào quyển “Cuốn theo chiều gió”.
Lá thư thứ hai là vào đêm Noel muộn khi hai người nắm tay nhau hoà mình vào dòng người bước lên bậc thềm tiến vào nhà thờ. Cái nắm tay đính kèm hộp quà thắt nơ xanh, bên trong đặt bức thơ màu vàng hiện rõ đôi chữ yêu thương.
Lá thư thứ ba là vào ngày mùng bốn tết, ngay khi bạn vừa từ dưới quê lên.
Lá thư thứ tư là…
Vừa tiêu huỷ thứ màu vàng bạn không thích, bạn vừa cười vừa rơi nước mắt. Vài giọt nhỏ xuống tay, chạm vào vết thương nơi cổ tay không bị băng gạc.
Nước mắt rơi lã chã lên vết thương mà bạn tưởng đã kéo da non, nó gờn gợn khó chịu như đang cào xé da thịt bạn. Mồi lửa vẫn đang liếm láp từng lá thư đượm tình cảm nồng nàn ngày nào. Khi một giọt nước rơi trúng ngọn lửa, lá thư trên tay bạn được cứu ngay đúng chữ “yêu em” viết đầy một trang giấy.
Đến lúc này, lý trí không còn điều khiển được bản thân nữa, bạn chộp lấy di động nằm chỏng chơ cách đó gang tay, ấn con số quen thuộc. Và, giọng nói sũng nước vang lên:
- Em đồng ý!
Hết
To all: Thực sự karin sẽ rất buồn khi các bạn đọc xong fic mà không review. Có thể động viên tinh thần karin bằng việc để lại cảm xúc sau khi đọc cho karin biết không!?
Thoả thuận
Tác giả: Kokubu Karin
(Nằm trong series Chuyện người không quen)
Căn phòng vốn chìm trong sự thinh lặng đột ngột bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức. Nó kêu inh ỏi, dội vào bốn bức tường kín mít những tấm hình lớn bé đủ loại chỉ độc ba màu cơ bản xanh-đỏ-vàng phối hợp với nhau bằng nhiều đường nét uốn lượn kỳ quái , bật trở ngược lại phủ lên đống bù xù đang cuộn mình sâu hơn vào chiếc chăn mỏng có hoạ tiết từ các hình kỷ hà.
Tiếng “rinh rinh” kiên trì hoàn thành công việc khi bạn hất tung tấm chăn, trườn mình lên chiếc gối bị lõm xuống ở giữa, với tay tắt đồng hồ. Vẫn mái tóc dài loà xoà phủ trên vai, bạn ngước khuôn mặt ngái ngủ nhìn về cửa sổ, nhận ra bên kia tấm rèm bằng ren là nắng đã phủ lên mọi vật, trừ căn phòng này. Một bên quai của chiếc áo hai dây trượt khỏi vai, buông thõng đến trơ trọi nơi bắp tay, bạn không bận tâm đến việc kéo về vị trí cũ, cũng không đoái hoài tình trạng chiếc áo hớ hênh đang lộ ra một bên gò bồng đảo trắng nõn nà của bạn. Tâm trí bạn lúc này đang dật dờ lững thững trôi theo tiếng rao đâu đó từ ngoài đường vọng lại “Đồng chì nhôm nát sắt vụn bán đê… Ai đồng chì nhôm nát sắt vụn bán đê…”
Đợi tiếng rao chìm nghỉm trong nhiều tiếng động va chạm của các sinh hoạt thường ngày từ những căn nhà hàng xóm, bạn mới tự gật gù với bản thân:
- Ừ, sáng rồi. Dậy thôi, tôi ơi! – Cùng lúc với câu nói là tấm rèm cửa sổ khẽ rung nhẹ, gió từ ngoài lướt nhanh vào phòng như sợ mất đi cơ hội hiếm có. Bạn uể oải thả ánh mắt dõi theo chuyển động duy nhất trong phòng.
Rất nhanh, một vạt nắng vàng đọng lại trên sàn nhà, bạn nhìn thấy cả những hạt bụi li ti bay bay trong không trung. Tấm rèm thôi lay động, kéo theo tia nắng ít ỏi tìm về với thế giới bên ngoài. Sàn nhà lại trở về sự ảm đạm lạnh lẽo vốn có, căn phòng tiếp tục chìm trong sự lặng lẽ như trước khi chuông đồng hồ báo thức đổ chuông; nhưng lần này có một điểm khác biệt: bạn đã ra khỏi giường_cái đống bùi nhùi trên giường đã lạnh ngắt bởi vị chủ nhân đang đi chân trần trên sàn gây cảm giác tê lạnh nơi lòng bàn chân.
Từng bước, bạn bỏ mặc đôi dép bông hình con thỏ xanh lá cây chua loét nằm còng queo nơi chân giường, thản nhiên đếm từng bước buốt hết gan bàn chân tiến về cánh cửa xếp màu vàng nhạt. Kéo nhẹ cửa, cơ thể bạn lướt vào bên trong, hình ảnh đầu tiên đập vào đôi mắt có màu đen chông chênh là khuôn mặt xanh xao tái nhợt như rằng rất lâu rồi máu không đoái hoài đến công việc tuần hoàn lưu thông, tạo ra vẻ hồng hào tươi mát cần có của một cô gái ở tuổi hai mươi tư.
Bạn mỉm cười nhẹ để chào đón ngày mới, nhưng cơ miệng chỉ giật giật vẽ ra một cử chỉ mà theo lý trí phân tích, đó là thứ chưa đạt đến nụ cười theo đúng nghĩa cần cười.
Bạn vặn vòi nước, tiếng rào rào của nước nhảy múa đi vào tai, thứ âm thanh vốn trong lành vô hại đó xảy ra cùng lúc với cái giật tay đau nhói. Tay bạn vừa chạm phải nước đã phản xạ nhanh đến mức cú vung tay đập vào cần gạt nước, đỏ tấy khớp ngón trỏ. Đôi mày bạn chau lại, màu đen của mắt khẽ dao động khi nhìn thấy nơi cổ tay một lớp băng trắng lạnh lẽo. Nước thấm ướt qua lớp băng khiến chúng dính sát vào tay đầy khó chịu, bạn cảm nhận bên kia chỗ gạc băng kín là một ký ức đừng nên tìm hiểu, nhưng trí nhớ dù kém đến mấy, bạn cũng chỉ còn cách từ tốn buông tiếng thở dài, mặc kệ thước phim quay chậm của những ngày gần đây diễu hành qua trước mắt: bạn chia tay người yêu với lý do người yêu của bạn trở thành chồng người đàn bà không là bạn vào ngày hôm nay.
Yêu nhau bốn năm lẻ hai tháng dư tám ngày, một tình yêu bên cạnh thư viện chỉ toàn sách là sách, một tình yêu ít nụ hôn và nhiều cái nắm tay ấm áp bình dị. Bạn hài lòng với tình yêu chưa thông báo với gia đình, chưa ra mắt bạn bè, chưa vượt qua ranh giới mà báo chí truyền hình thường vui tính nhắc đến với sự mỉa mai là “giới trẻ có lớn mà chưa có khôn”.
Yêu nhau bởi bạn yêu người đó, bởi người đó yêu bạn. Đơn giản không cầu kỳ như cái xã hội vốn luôn rối bời cùng nhiều tình huống trên trời rơi xuống, dưới đất chui lên, tựa rằng viết được thành thiên tiểu thuyết gay cấn, bạn từng nghĩ tình yêu của bạn là như vậy. Sống với suy nghĩ đó hơn bốn năm bình yên, chưa kịp bước sang năm thứ năm thì những thứ ngoài mong đợi, không hề mong đợi, chắn ngang suy nghĩ của bạn, tạt cả xô nước lạnh hơn đá vào suy nghĩ cần nghĩ suy lại: người đó yêu bạn.
Chia tay. Ngắn gọn, súc tích. Không rườm rà. Người đó nói lời chia tay nhẹ lắm, bạn ngoài việc xoe tròn đôi mắt từng lấp lánh cười hạnh phúc sững sờ đón nhận thông tin đó. Bộ não bị ngừng trệ không thèm thông báo trước với bạn, đến khi nó miễn cưỡng quay về quỹ đạo thì trước mặt bạn chỉ còn lại cốc café nguội ngắt đang ném cái nhếch môi giễu cợt từng đường nét ẩn hiện trên khuôn bạn.
Chia tay. Vì quá nhẹ nhàng nên bạn bắt đầu có phản ứng ngược lại với điều này. Bạn làm một việc mà ngay cả trong mơ cũng chưa bao giờ thèm nghĩ đến: cắt cổ tay, gọi điện cho một người không còn uống giùm bạn café mỗi lần ở bên nhau. Kết quả: người cần đến không đến, thay thế vào khoảng trống là những hàng nước mắt kèm vô số lời chì chiết trách mắng có cả yêu thương, có cả phiền muộn từ một người bạn gọi là mẹ. Xen kẽ nước mắt là câu hỏi nguyên do cho hành động dại dột xuẩn ngốc của bạn.
Đó là việc xảy ra tuần trước, hôm đó câu trả lời không có, hôm đó chỉ có ánh nhìn mệt mỏi tần tảo của mẹ phủ lên cơ thể bạn. Ánh mắt không còn sắc linh hoạt bởi thời gian bào mòn theo năm tháng vẫn in đậm mỗi khi bạn nhớ lại hình ảnh mẹ siết chặt tay vào giây phút bạn tỉnh dậy giữa mùi ete nồng nặc.
Ngót nghét cũng một tuần sống dật dờ bởi vết cắt khá sâu luôn nhức buốt hành hạ, hôm nay dù muốn dù không, dù từng nghĩ sẽ cáo bệnh giam mình trong chăn, nhưng kết cục bạn vẫn quyết định diện bộ váy màu xanh lá mạ để đến mừng đám cưới của người ở thì quá khứ.
Chiếc váy mang màu xanh của lần đầu gặp gỡ, hiện đang ìm lìm trên tay chờ bạn khoác vào cơ thể không còn một mảnh vải. Khoảng thời gian đắm mình trong những cung bậc cảm xúc của quá khứ bằng quãng đường bạn từ nhà tắm đi đến tủ quần áo, vừa khớp với việc chiếc áo hai dây tuột khỏi cơ thể bạn.
Ngắm mình trong gương, dùng lược chải hờ mái tóc suôn dài, và hành động cuối cùng là tháo lớp gạc nơi cổ tay, đặt chúng lên chiếc bàn trang điểm.
Vết cắt chưa kéo da non, trông sần sùi xấu xí. Bạn nhìn đăm đăm vào vết thương chưa thể khép miệng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, mày chau lại tạo thành cái rãnh bên trên sống mũi khi bạn buông nhẹ:
- Liệu đây có phải thứ cuối cùng anh để lại trong em?
Căn phòng hoàn toàn im lìm thiếu vắng lời đáp. Bạn dừng lại ngước nhìn xung quanh, vẫn là bốn bức tường với nhiều tấm hình có màu sắc rối loạn, nơi đây không còn ai có thể trả lời cho bạn.
Cố chấp chờ đến năm phút, các tấm hình vẫn lạnh nhạt thờ ơ với sự chờ đợi của bạn. Cuối cùng kim đồng hồ chỉ đến con số mười đã dứt bạn khỏi việc bướng bỉnh chờ điều không thể hồi đáp cho bạn. Cất tiếng thở dài vào lại lồng ngực, bạn thả tay áo nãy giờ vẫn được kéo lên cao khiến lớp sa tanh màu xanh lá mạ rơi tự do ôm gọn cánh tay, kéo dài đến hơn nửa bàn tay bởi lớp ren cùng màu.
Tấm rèm nơi cửa sổ lần thứ hai tung mình lên cao, lộ ra cơn gió nãy giờ vẫn chơi trốn tìm hòng tìm cơ hội lẻn vào phòng. Cơn gió láu cá cố lay động chiếc váy bên ngoài cơ thể bạn, làm chuyển động những bông hồng xanh in nổi trên bề mặt như thổi vào đó chút sinh khí sống. Bạn đưa tay giữ lại cái chao mình của nếp váy, tay kia chộp mạnh chiếc xắc tay trên bàn trang điểm và tiến về phía cửa; lãng quên hoàn toàn khung cử sổ bỏ ngỏ đang bị gió chiếm hữu.
- Anh nghĩ gì khi đưa thiệp hồng cho em?
****************
Bước vào hội trường, khung cảnh sang trọng, hối hả nhưng đầy ắp tiếng cười rạng rỡ chúc phúc mở tung não bạn, ném vào đó hình vẽ đôi chim bồ câu ngậm bông hồng và dải lụa lồng với nhau trên nền phông xanh tím thẫm. Bên trên chữ “Hạnh phúc” là tên của một nam một nữ, cái tên mà bạn từng có thời nghĩ mình sẽ tự tay trang trí tên của bạn trong lễ vu quy của chính bạn.
Những lẵng hoa đang khoe sắc bên cạnh chiếc bánh cưới năm tầng đẩy hương thơm nồng vào cánh mũi, khiến bạn thấy ngạt thở, đầu trở nên quay cuồng, chân run run đến lạ lùng. Có một phụ nữ lớn tuổi đi đến nắm tay bạn, miệng cằn nhằn điều gì đó mà bộ não đang đình công không chịu cập nhật thông tin, bạn đoán là nói về việc đến trễ của bạn. Đi theo cái kéo tay của người phụ nữ, bạn để mặc cơ thể trôi bồng bềnh len lỏi giữa người và người ăn mặc sang trọng. Khá nhiều bàn đang cụng bia ồn ào, nhiều người mặc đồng phục nhân viên phục vụ xẹt qua xẹt lại mang theo các khay đựng thức ăn nóng hổi bốc khói, nhiều ánh mắt mỉm cười với bạn như gặp được người quen.
Mọi thứ diễn ra xung quanh, bạn đều biết nó vẫn tiếp diễn, nhưng bạn không thể tập trung hay ép bản thân phải hoà mình vào cái sự ồn ào vui vẻ đáng ghét đó. Bạn thực sự vui không nổi. Dù lý trí luôn gào thét “Mày làm được! Mày làm được! Làm được!”
Nhưng, rõ ràng, bạn đã không làm được.
Ngay cả việc vì sao bạn biết cô dâu đang ở trên phòng nghỉ trên lầu, bạn cũng không rõ ai đưa thông tin đó cho bạn. Điều duy nhất bạn hiểu là bản thân vừa từ chối ngồi xuống một bàn gồm mấy đứa bạn thân hồi cấp ba, chân thì bước về phía cầu thang dẫn đến nơi có người con gái đã tìm được bến đỗ cho cuộc đời.
Từ hội trường đến cầu thang là một khoảng khá xa, nằm khuất phía sau khu bếp đang xào nấu các món trong thực đơn, bạn ngửi thấy một số mùi vị của vài món ăn yêu thích, khoé miệng vô thức kéo lên như rằng đang cười. Dù bạn không hề muốn cười.
Rẽ sang phải để đi lên lầu cũng là lúc bộ não của bạn đã trở về với cơ thể sau quãng đường phiêu du tận đâu đâu. Bạn nhận ra tiếng ồn vọng tới đây đã bị hãm ở mức thấp nhất có thể, mọi tiếng trò chuyện rôm rả của khách khứa cứ như xuất hiện trên một kênh truyền hình bị nhiễu sóng, nó rè rè và thiếu rõ ràng. Điều này làm bạn thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ngay lúc đó, trái tim vốn đang yên bình đều đều gõ nhịp trong lồng ngực bạn chợt khựng lại bối rối. Rồi nó dộng binh binh, rối loạn và trương phình tựa xé toạc lồng ngực để thoát ra ngoài. Bạn nín thở, cố điều chỉnh nhịp tim nhưng thứ gây ra sự rối loạn không cho bạn cơ hội bình tĩnh. Thứ đó siết bạn bằng gọng kìm rắn chắc được bao bọc bởi bộ vest màu đen sang trọng kiểu cách, thứ đó lôi tuột bạn vào góc khuất nơi lưng chừng cầu thang thông ra một ban công nhỏ hẹp.
Thứ đó tiếp tục phủ lên bạn sự sợ hãi hoảng loạn khi môi bạn bị nuốt trọn bởi thứ gì đó mềm và nóng ấm. Một con rắn khéo léo cạ cạ vào răng bạn, cố tách chúng ra rồi luồn lách vào bên trong. Bạn thấy nó trơn trợt đầy ranh ma, bạn cố dùng lý trí kêu gọi cơ thể đừng để bị chi phối. Nhưng vô ích. Lưỡi bạn đã hoà làm một với con rắn, từ tốn thám hiểm khoang miệng bạn, kết thúc bằng việc con rắn quyến rũ lưỡi bạn thoát ra ngoài, hút luôn tất cả oxi trong buồng phổi.
Điều cuối cùng bạn cảm nhận được trong cả chuỗi bị vồ vập là cơ thể bạn dựa hẳn vào một thứ vô cùng vững chãi, hai chân thì run run không còn chút sức lực. Nụ hôn như không còn có ngày mai đã lấy đi mọi thứ lý trí dựng lên cho bạn. Giờ đây, cơ thể bạn chỉ còn cảm giác tê rần và sống lưng lạnh ngắt. Đáng nhẽ bạn vẫn giữ nguyên tình trạng lọt thỏm trong vòng tay của bộ vest đắt tiền, nhưng bồng hồng song hỉ trên ngực bộ vest cạ cạ vào vai bạn đầy bực bội, bạn cảm nhận chiếc lá nhiều răng cưa và vài nhánh baby đang phản đối khung cảnh này.
Gom mọi cố gắng của lý trí, bạn đẩy vòng tay mà bạn không hề muốn rời xa ra khỏi người bạn, rồi giang tay tát thật mạnh:
- Khốn nạn! Anh muốn ngoại tình ngay trong ngày cưới đấy à?
Bộ vest sang trọng sửng sốt nhìn bạn, đôi mắt một mí xuất hiện đám mây xám, rọi vào bạn những tia nhìn ảm đạm u uất. Bạn từng yêu đôi mắt biết nói đó, nhưng giờ đây chúng chỉ khiến bạn bức bối, rối ren.
- Anh nghĩ gì khi làm thế?
- Không phải em đến đây là vì đồng ý sao?
- Tôi là loại người dễ dãi đến thế à? Hay anh nghĩ tôi yêu anh đến mức chấp nhận làm kẻ lén lút bên lề cuộc đời của anh? Nếu người khác trông thấy thì sao? Chuyện đến tai cô ấy cũng không sao?
Những câu hỏi được kiềm lại vì bạn nghe thấy tiếng chân người đang đến gần. Khuôn mặt xuất hiện đầu cầu thang chính là người phụ nữ đầu tiên bạn gặp khi bước vào hội trường. Bạn quay ngoắt, tiếp tục đi lên lầu tiến về phòng nghỉ của cô dâu, bạn không muốn có thêm người thứ hai nhìn thấy masscara và lớp phấn đang bị trôi thành dòng trên gò má.
Chiếc gương nhỏ được lôi ra khỏi xắc tay khi bạn dừng lại trước cánh cửa phòng nghỉ của cô dâu, bạn chậm lại phấn, xoá đi mọi thứ vừa bị thứ nóng hổi cuốn trôi xuống cằm. Chiếc gương quá nhỏ, bạn lại để gần mặt nên sau khi kẻ xong viền mắt, dặm thêm chút phấn hồng để che đi nét xanh xao, bạn di chuyển gương xuống dưới với ý nghĩ sẽ thoa chút son lên đôi môi vừa bị con rắn ranh ma chiếm hữu. Tia nhìn vừa chạm vào bờ môi đã khiến bạn giật mình, đôi môi vẫn chưa hết run rẩy. Bờ môi hé ra như chào đón, như bơ vơ đầy cô độc.
Quyết định cuối cùng để bạn chấm dứt hành động soi gương là: đến nhà vệ sinh cuối hành lang trước khi mở cánh cửa trước mặt.
*******************
Hai giờ bốn mươi tám phút sáng, kim đồng hồ xác định thời gian cho bạn biết rằng bạn đang trằn trọc lăn qua lăn lại suốt ba tiếng đồng hồ. Tấm ga giường nhầu nhĩ hơn mỗi lần bạn xoay nghiêng hay nằm úp mặt vào gối, hít hít cái mùi hoa nhài quen thuộc luôn được bạn chậm lên đồ dùng.
Mái tóc đen xổ tung trên chiếc gối, vài sợi bám vào cổ khi bạn quay nghiêng về phía cửa sổ. Tấm rèm bằng ren đã được bạn kéo ra trước lúc lên giường, giờ đang im lìm cùng bạn ngắm vầng trăng đầu tháng treo lơ lửng trên cao. Thứ ánh sáng vàng nhờ nhờ đó toả ra đầy dịu dàng như muốn ôm trọn tán lá đang đung đưa trong gió. Bạn vốn không thích màu vàng, cũng không thích cây cối, nên cảnh vật bên kia khung cửa sổ bỏ ngỏ dù thật hiền hoà, nhưng đối với bạn là trơ khấc, thiếu cảm xúc, hoặc không tạo được cảm xúc.
Bức tranh thiên nhiên trước mắt câm lặng trong mắt bạn thêm được một lúc, khi kim đồng hồ gõ nhịp báo đã ba giờ sáng thì bạn bật dậy. Vẫn chân trần trên sàn lạnh buốt, bạn thấy gan bàn chân tê tê khá thú vị, bạn tiến đến bàn trang điểm. Kéo ngăn tủ thứ hai ra, lôi chiếc hộp bằng gỗ nâu gụ có chiếc khoá sắt nhỏ xíu đặt lên mặt bàn. Trong ánh sáng của đèn ngủ màu xanh lá mạ, bạn nhận ra tấm gương lớn của bàn trang điểm đang hiện rõ một cô gái vô cùng xấu xí với nụ cười mơ hồ không xác định được.
Tiếng “tách” của sự va chạm giữa chìa khoá và chiếc khoá là âm thanh duy nhất có trong phòng. Bạn mở nắp hộp ra, rồi nhìn chăm chăm món đồ bên trong. Rất nhiều lá thư được xếp cẩn thận ngay ngắn, tất cả đều có màu vàng nhàn nhạt như vầng trăng vẫn đang bị treo bên ngoài cửa sổ.
Chỉ bằng mồi lửa đỏ, từng lá thư thành than trong tay bạn.
Lá đầu tiên vào ngày hai mươi tháng mười, bạn vẫn còn nhớ như in cảm giác lạ lẫm nửa vui nửa buồn cười khi nhận thư tỏ tình được kẹp vào quyển “Cuốn theo chiều gió”.
Lá thư thứ hai là vào đêm Noel muộn khi hai người nắm tay nhau hoà mình vào dòng người bước lên bậc thềm tiến vào nhà thờ. Cái nắm tay đính kèm hộp quà thắt nơ xanh, bên trong đặt bức thơ màu vàng hiện rõ đôi chữ yêu thương.
Lá thư thứ ba là vào ngày mùng bốn tết, ngay khi bạn vừa từ dưới quê lên.
Lá thư thứ tư là…
Vừa tiêu huỷ thứ màu vàng bạn không thích, bạn vừa cười vừa rơi nước mắt. Vài giọt nhỏ xuống tay, chạm vào vết thương nơi cổ tay không bị băng gạc.
Nước mắt rơi lã chã lên vết thương mà bạn tưởng đã kéo da non, nó gờn gợn khó chịu như đang cào xé da thịt bạn. Mồi lửa vẫn đang liếm láp từng lá thư đượm tình cảm nồng nàn ngày nào. Khi một giọt nước rơi trúng ngọn lửa, lá thư trên tay bạn được cứu ngay đúng chữ “yêu em” viết đầy một trang giấy.
Đến lúc này, lý trí không còn điều khiển được bản thân nữa, bạn chộp lấy di động nằm chỏng chơ cách đó gang tay, ấn con số quen thuộc. Và, giọng nói sũng nước vang lên:
- Em đồng ý!
Hết
To all: Thực sự karin sẽ rất buồn khi các bạn đọc xong fic mà không review. Có thể động viên tinh thần karin bằng việc để lại cảm xúc sau khi đọc cho karin biết không!?