Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Vết Tình Đầu



Hiennie*
05-10-2008, 07:31 PM
Chân Dung tôi được bạn bè phác thảo nhanh thế này:"..răng thưa thưa, mắt buồn buồn... lúc đầu tưởng không phải người thành phố..."
Gần hết năm thứ 2 của đại học, bọn bạn thân lắc đầu " đấy, bà thấy chưa, bà tưởng ai cũng hiểu bà như chúng tôi à? tự sống ép xác tỏ ra có trách nhiêm, cao cả...sao mà lãng mạn thế. Thử sống thật với chính mình xem nào? là người ai chẳng thích ăn ngon mặc đẹp , thích ngao du và Yêu đương..."
Những lúc như thế tôi chỉ cười. tôi biết chúng nó lo cho tôi nên mới "chỉnh ". Nhưng Lấy con mắt chủ quan áp đặt lên người khác thì chẳng có hiệu quả gì. Tuy vậy là thiểu số nên tôi chỉ theo đuổi những gý nghĩa riêng hoặc có thểdo tôi ngại tranh luận chăng? Thằng Thành Nhiều lúc giễu cợt tôi như thể tôi không biết yêu. NÓ nói về cô bé nó phải lòng như thể nói về 1 nhân vật lớn lao kỳ vĩ lắm và nhìn tôi như muốn hỏi :" có ai nghĩ về chị như thế không?"
Trong thâm tâm tôi chả mong được bay lơ lửng trong ai để rồi lúc nào đó lại rơi phịch xuống và lăn lông lốc...Thằng Đức đẹp trai , Học giỏi hào hao thế mà hóa ra cũng chỉ là 1 thằng si tình. Mà đã si tình thì như thằng Trung bảo " húc đâu đổ đấy ". Ba tháng trước bị tình yêu đầu phản bội, Đức đòi tự Tử rồi bỏ nhà đi vài ngày với chữ " hận tình " to tướng ấy vậy mà hôm qua đã bảo kéo cả bọn ra quán cafe khao người yêu mới. Dĩ nhiên , lần này: Nàng cũng là cuộc sống của tao. May thay, tôi chưa bị sống gián đoạn lần nào !
Cái Trinh thì khác. nó yêu thành nghề. Đấy là quyền của nó, hơn nữa nó vẫn luôn là con ngoan, trò giỏi. Thầy MInh , người yêu nó hay cập kè với con bé đang học trung học , nó điềm nhiên : " Mày đừng lo, chắc chắn là không có gì chắc chắn cả. Nó vẫn là người yêu của tao , vẫn chiều tao , sợ tao...Thế là đủ ".
"thế nó không đến mày có mong không " - "Mong nhớ chỉ là tình yêu đầu thôi, còn bây giờ. Đến là trách nhiệm của nó , tao chỉ là người chấm công : A Biết thế là tốt đấy chú em !...
Với tôi , Yêu là phải khác. Phải nhớ nhung , Mong ngóng , Hẹn thề...phải khát khao gặp gỡ gần gũi nhau. có lẽ đó chính à lý do tại sao tôi vẫn sống đơn điệu, Chểnh mảng ở cái tuổi không thể thiếu tình yêu này.
Rồi anh đến với tôi nồng nàn , tha thiết. tôi sẽ không thể hiểu anh và chúng tôi đã đến với nhau như thế nào nếu anh anh không nhắc lại chiều hè ấy.

Hiennie*
05-10-2008, 08:30 PM
...Gió biển thổi lồng lộng , mái tóc dài của tôi được dịp thỏa chí tung bay. Từng sợi tóc nhỏ cố vươn mình bay lên từ những lọn tóc nhỏ mà chiếc lược vừa chia đều tăm tắm. Hương vị biển vẫn không mất đi và quyện vào hương dầu gội tạo nên mùi tóc lạ. Tôi và hai cô bạn nắm tay nhau bước từng bước dài trên bờ biển. Những bước chân trần , những gót chân son nhón nhén sợ dẫm mạnh làm cát đau...Tôi cứ suy nghĩ vẩn vơ mặc các bạn tít tít mọi thứ chuyện đời. Bỗng có tiếng gọi với và một chàng trai bước vội đến :" Đuổi mãi mới kịp , các bạn cho mình nhập cuộc ới "... Anh đứng cạnh tôi, bàn tay chìa ra , đôi măt' sáng thành khan^?. Tôi xoè bàn trái hết sức vô tư và cả bọn đi tiếp. Anh là người quen của 2 cô bạn nên chuyện trò rôm rả lắm. " Anh ta là người cùng khóa mình " tôi chỉ biết vậy mà tiếp tục theo đuổi ý nghĩa riêng...Suốt mấy ngày ở biển , nhóm tôi có thêm ạnh " Kể cũng vui hơn " - Tôi chẳng hề vương vấn đến ánh măt' cử chỉ anh dành riêng cho tôi.
Sau chuyến đi , Bỗng dưng công việc làm cho tôi và anh gần nhau hơn. Anh thường trực bên tôi. Lúc bườn có anh an ủi , giúp đỡ , động viên. Lúc vui , có anhchi sẻ , chúc mừng...và tự lúc nào tôi đâm ra lảnh tránh ánh mắt của anh - Ánh mắt cháy cồn lên điều gì đó khó tả , dịu dàng mà mãnh liệt. Anh cũng nghèo - 1 sinh viên " 5 Không " chinh cống nhưng lạc quan và có ý chí. Anh rất cần tôi để chuyện trò , trao đổi suy nghĩ cũng như nhận sét bao điều. Chúng tôi đồng cảm với nhau và tôi không cảm thấy mình bị thừa thừa thế nào ấy như khi chơi với bọn bạn nhà giàu no đủ. Khác với các : cây si đại thụ " hay " cây si trồng thử " Trước, anh chịu khó lo lắng cho tôi, tìm hiểu và quan sát tôi. anh hiểu thơ tôi hơn người khác. Anh cũng viết tặng tôi những bài thơ mộc mạc dễ hiểu mặn nồng. Tôi quen với cuộc sống có anh.
Quá Tham lam với công việc , bệnh tim của tôi tái phát . Rủi vào đúng kỳ nghỉ nên bạn bè vắng hết. Tôi đơn độc trong căn nhà lạnh tủi thân phát khóc. Anh đến thường xuyên làm tôi ấm lòng. Anh ân cần chu đáo như 1 bà mẹ. Bắt mạch cho tôi xong, anh nâng bàn tay lên môi và thì thầm " " cho anh quan tâm tới em nhé. Anh rất yêu em ! " Tôi lắc đầu và khóc : " Em không có gì để cho anh cả. Em không đem nổi hạnh phúc lại cho anh đâu..." " Hãy nhận của anh trước đã. Em cần có người quan tâm , chăm sóc. Hãy tin anh đi ! ". TÔi biết mình cũng có chút khả năng , có bản lĩnh và có định hướng rõ ràng nhưng tôi ốm thế này. Tôi chẳng cần ai phải hy sinh vì mình mặc dù bản thân tôi luôn sống cho người khác...Nhưng tôi cũng muốn có anh :" Vâng , Chỉ quan tâm thì được..."." Anh Hiểu , anh hiểu...". Và anh cao hứng nhảy 1 mình mấy vũ điệu. Tôi thèm được sống vui tươi như anh. chợt buồn , tôi không hề biết nhảy.
Tôi khỏi ốm lại lao vào guồng quay cuộc sống. Chiều , anh hay đón tôi từ chỗ làm thêm và chúng tôi đạp xe sóng đôi qua phố. Thường thường , chúng tôi dừng lại quán nước mía rìa đường - đó là condduong` đẹp nhất thành phố. Đã cuối thu, lá rụng nhiều như reo rắc xuống những nỗi niềm. chúng tôi thảng thốt nhìn nhau như lạ như quen, như xa như gần...Anh thường cầm tay tôi và nhắc lại ấn tượng về tôi trên biển. Còn tôi, mỗi lần như vậy tôi vẫn cứ ngượng ngập muốn rút tay lại. Khi bàn tay cứng rắn của anh xiết nhè nhẹ tôi nghe cả người nóng ran. Anh Luôn ước ":" mình cầm tay nhau đi suốt cuộc đời em nhé. Dù khó khăn.." Có lẽ , chẳng bao giờ tôi quên được nhừng phút giây êm đềm lãng mạn đó.
Tôi sẽ là người hạnh phúc nếu như anh không tỏ ra vội vàng mạnh mẽ. Ánh mắt anh ngày làm tôi thêm sờ sợ. Nó chất chứa 1 sức mạnh mà tôi tin rằng không chịu nổi. Tôi biết anh đang khát khao tìm kiếm, khám phá và tôi luôn lẩn tránh. lần ấy dưới cơn mưa , anh nắm chặt bàn tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi...Tôi run rẩy " E..Em bệnh tim đấy !". Úp mặt vào ngực anh thổn thức như 1 đứa trẻ. Anh Hôn lên đầu , lên tóc , lên trán tôi và hôn vào môi tôi mỗi lúc một mạnh mẽ. Tôi hoảng sợ. Tim đập thình thịch , Người run bần bật không kìm lại được. Tôi khóc trong vòng tay anh và trận mưa hôn thứ 2 khiến tôi như vỡ vụn Và cũng từ lúc ấy tôi hiểu rằng mình không có khả năng yêu như anh muốn.

Hiennie*
05-10-2008, 08:45 PM
Ssau buổi tối có ba trận mưa ấy, tôi cương quyết chia tay anh dù nụ hôn đầu đời còn bỏng rát. Anh khổ sở hụt hẫn và mất niềm tịn anh bảo : cũng biết nóng vội không làm được việc gì như vì anh quá yêu tôi. tôi hỏi : " Em có gì để mà yêu?" Quả thực anh không trả lời nổi. tôi thấy mình mất mát quá nhiều. Nhưng cảm xúc dịu ngọt trước đây như bốc hơi.
Thế Là tôi chẳng có dịp công khai mối tình đầu với bạn Chúng vẫn chê bai, Giều cợt và lại dạy cho tôi những bài học , : chẳng hạn như " Bọn con trai thằng nào cũng muốn biết tuốt. Bọn con gái không muốn là người mít đặc nhưng lại sợ mất sạch...Còn bà , Lúc nào cũng ngộ nhỡ thì thôi ,cứ ở xó nhà mà làm thơ...".Tôi uống hết cốc MIlo và cafe của chứng nó còn đầy. Nhìn chúng nhâm nhi rề rà , điệu nghệ phát sót ruột. Tôi tò mò nhìn từng khuôn mặt sành sỏi mà bật cười tưởng tượng ra cảnh những cái mặt khổ sở , nai tơ trước mặt các nàng , các chàng...Bất giác , anh lại hiện len trong tâm trí tôi. Tôi thầm ước lúc này anh xuất hiện song phải trong vị thế một người lạ tiến đến làm quen và chúng tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu. Tôi lén lút sợ lũ bạn đọc được điều viển vông ngớ ngẩn kia. Nhưng không cả bọn đang cười hồn nhiên và sảng khoái. Hình như , cái Trinh vừa triết lý 1 câu gì hay lắm !

gooddythin_nd1996
09-10-2008, 05:43 AM
đây có phải là truyện thật ko bạn hay chỉ là tưởng tượng!