bLueseasun
30-09-2008, 06:58 PM
" Trong trái tim mỗi con người đều ó một con mắt, nó mở suốt ngày đêm"
Em vẫn còn nhớ ngày xưa ấy bên giàn hoa giấy, anh vẫn nô đùa cùng em, cùng chơi làm nhà dưới giàn hoa giấy ấy. Những cành liêu xiêu của nó rũ xuống, che bóng mát, những tia nắng lấp lánh chiếu xuyên qua những chiếc lá mỏng manh. Đó là những gì mà em còn nhớ được sau một tai nạn làm cho đôi mắt em không còn thấy được nữa. Anh đã dọn nhà đi trước khi em gặp chuyện và có lẽ anh vẫn không biết em đang tự mình đối phó với những khó khăn như thế nào.
Em vẫn không muốn bước ra khỏi thế giới nhỏ bé của mình, một thế giới chỉ toàn bóng đêm, em dày vò mình, không biết bây giờ đã là mấy giờ nữa, là sáng hay tối thì việc đó cũng chẳng còn quan trọng với em. Nằm oài trên giường chẳng muốn nhấc mình ra khỏi giường, em biết đó chắc là buổi sáng vì những tia nắng ấm áp đang lan tỏa khắp người, tiếng chim hót vang như thúc giục em diều gì đó.
Em ngồi dậy, quờ quạng đến chiếc bàn trang điểm, không biết mặt mũi mình như thế nào nữa, mái tóc mình chắc đã dài lắm, cầm chiếc lược mò mẫm từng động tác chải tóc. Mình rất nhớ được ngồi trước gương này, được thoa cho mình một ít son, một ít má hồng để kịp bước ra ngoài cùng ban mai. Còn giờ đây, mình chỉ là một người đẹp mà đi trong bóng đêm, dù có trang diểm thì mình cũng không thể nhìn thấy được. Mình ghét nó! Mình ghét cái nó phản chiếu, phản chiếu một người như mình sao? Thật tức giận cho bản thân, mình hất hết mọi thứ trên bàn xuống.
Xoảnggggggg! Mình nghe tiếng bước chân ai đó hấp tấp chạy vào, là mẹ, đôi bàn tay quen thuộc ấy dìu mình lên giường, mình nghe được tiếng thút thít của mẹ. Sao mình không chết đi cho rồi, sao cứ mãi sống mà làm khổ mọi người như thế. Những ước mơ những tài năng của mình giờ không còn làm gì được nữa. Mình đã từng mơ, sẽ cầm mãi cây cọ để vẽ, vẽ bất tuyệt những gì mà mình được nhìn thấy trong cuộc đời. Được viết lên trang giấy nhũng dòng thơ mình sáng tác. Với người nghệ sỹ đôi mắt là cả cuộc đời, không có đôi mắt thì không thể cảm nhận được cuộc sống thay đỏi thế nào. Mình chỉ còn nhớ nó trong quá khứ.
Một ngày như mọi ngày, mẹ vào phòng và nói có người đến thăm mình. Mình tức giận vô cùng:
- " COn đã nói với mẹ không ai được đến đây mà!"
Tiếng bước chân lại gần mình hơn, đôi bàn tay ấm áp đặt lên vai của mình, rắn chắt, mạnh mẽ và pha chút gì quen thuộc
- anh là ai mà vào đây, mau đi ra nhanh lên
- em không nhớ anh thật sao?
- Anh là ai? Tôi không quen biết ai hết
- EM còn nhớ giàn hoa giấy không, ngôi nhà của anh và em đó
Mọi cảm xúc như tràn về, tôi lục lọi trog kí ức của mình. Một giàn hoa giấy rũ mình xuống, khẽ hòa mình vào ánh nắng để phết lên một màu xanh óng ả, một màu xanh dịu dàng. Mình thầm nghĩ là anh sao, là anh đã về thăm em sao. Nhưng... không! không thể choa nht hấy bộ dạng này của mình, mình không muốn.....mọi thứ đang dày vò trong tâm trí mình
để chút viết tip nha
Em vẫn còn nhớ ngày xưa ấy bên giàn hoa giấy, anh vẫn nô đùa cùng em, cùng chơi làm nhà dưới giàn hoa giấy ấy. Những cành liêu xiêu của nó rũ xuống, che bóng mát, những tia nắng lấp lánh chiếu xuyên qua những chiếc lá mỏng manh. Đó là những gì mà em còn nhớ được sau một tai nạn làm cho đôi mắt em không còn thấy được nữa. Anh đã dọn nhà đi trước khi em gặp chuyện và có lẽ anh vẫn không biết em đang tự mình đối phó với những khó khăn như thế nào.
Em vẫn không muốn bước ra khỏi thế giới nhỏ bé của mình, một thế giới chỉ toàn bóng đêm, em dày vò mình, không biết bây giờ đã là mấy giờ nữa, là sáng hay tối thì việc đó cũng chẳng còn quan trọng với em. Nằm oài trên giường chẳng muốn nhấc mình ra khỏi giường, em biết đó chắc là buổi sáng vì những tia nắng ấm áp đang lan tỏa khắp người, tiếng chim hót vang như thúc giục em diều gì đó.
Em ngồi dậy, quờ quạng đến chiếc bàn trang điểm, không biết mặt mũi mình như thế nào nữa, mái tóc mình chắc đã dài lắm, cầm chiếc lược mò mẫm từng động tác chải tóc. Mình rất nhớ được ngồi trước gương này, được thoa cho mình một ít son, một ít má hồng để kịp bước ra ngoài cùng ban mai. Còn giờ đây, mình chỉ là một người đẹp mà đi trong bóng đêm, dù có trang diểm thì mình cũng không thể nhìn thấy được. Mình ghét nó! Mình ghét cái nó phản chiếu, phản chiếu một người như mình sao? Thật tức giận cho bản thân, mình hất hết mọi thứ trên bàn xuống.
Xoảnggggggg! Mình nghe tiếng bước chân ai đó hấp tấp chạy vào, là mẹ, đôi bàn tay quen thuộc ấy dìu mình lên giường, mình nghe được tiếng thút thít của mẹ. Sao mình không chết đi cho rồi, sao cứ mãi sống mà làm khổ mọi người như thế. Những ước mơ những tài năng của mình giờ không còn làm gì được nữa. Mình đã từng mơ, sẽ cầm mãi cây cọ để vẽ, vẽ bất tuyệt những gì mà mình được nhìn thấy trong cuộc đời. Được viết lên trang giấy nhũng dòng thơ mình sáng tác. Với người nghệ sỹ đôi mắt là cả cuộc đời, không có đôi mắt thì không thể cảm nhận được cuộc sống thay đỏi thế nào. Mình chỉ còn nhớ nó trong quá khứ.
Một ngày như mọi ngày, mẹ vào phòng và nói có người đến thăm mình. Mình tức giận vô cùng:
- " COn đã nói với mẹ không ai được đến đây mà!"
Tiếng bước chân lại gần mình hơn, đôi bàn tay ấm áp đặt lên vai của mình, rắn chắt, mạnh mẽ và pha chút gì quen thuộc
- anh là ai mà vào đây, mau đi ra nhanh lên
- em không nhớ anh thật sao?
- Anh là ai? Tôi không quen biết ai hết
- EM còn nhớ giàn hoa giấy không, ngôi nhà của anh và em đó
Mọi cảm xúc như tràn về, tôi lục lọi trog kí ức của mình. Một giàn hoa giấy rũ mình xuống, khẽ hòa mình vào ánh nắng để phết lên một màu xanh óng ả, một màu xanh dịu dàng. Mình thầm nghĩ là anh sao, là anh đã về thăm em sao. Nhưng... không! không thể choa nht hấy bộ dạng này của mình, mình không muốn.....mọi thứ đang dày vò trong tâm trí mình
để chút viết tip nha