hoahongxula
28-09-2008, 06:54 PM
uh nhỉ, đã bao lần tự nhủ thầm câu nì, quên được thì quên, nhưng có lẽ như người ta vẫn nói, càng cố quên thì lại càng nhớ... thôi thì cứ nhớ vậy, thì đến bao giờ sẽ quên...
Nhớ... nhớ nhiều lắm... nhớ mỗi bữa trưa mình đi ăn lunch cùng nhau, em cứ dỗi hờn khi anh để em đợi... 5 phút để anh chạy ra xe đổi sách... để rồi anh lại ôm ghì em vào lòng bẹo nhẹ vào má và bảo "knuckle head"
Nhớ... nhớ nhiều lắm... nhớ mỗi sáng anh lại nhắn tin hỏi em đã đến trường chưa... rồi hôm nào em có lớp trễ anh lại nhắn tin gọi em dậy sớm để chắc chắn rằng em ko viện cớ trễ để nhịn bữa sáng... đến trường anh lại nhường parking cho em vì anh bảo... "lazy butt... I know u never want to walk"
Nhớ... nhớ nhiều lắm... nhớ những đêm em thức khuya học bài... anh ko nhắn tin cho em để em lo học bài sớm rồi đi ngủ... sáng hôm sau anh lại đến lớp đưa cho em cofffee... mặc dù anh vẫn luôn trả lời khi em đòi cofffee... "no babe coffee is not good for u"
Giờ thì ko còn gì nữa rồi anh nhỉ, chẳng còn ai nhắn tin cho em năn nỉ em uống thuốc, chẳng còn ai nhắn tin em mỗi sáng với 1 dòng tin nhắn cố định "good morning baby how r u", chẳng còn ai nhường parking cho em để em đỡ phải vác cái cặp nặng gần bằng em và đi bộ cả đoạn đường dài, chẳng còn ai gọi em là "knuckle head" và cũng chẳng còn ai để mà nhắc em ko được bỏ bữa mỗi buổi sáng. Em tự trách mình quá trẻ con để đánh mất 1 tình yêu đẹp. Em đã từng nói "ur the most beautiful thing ever happened to me, I will never let you go" nhưng em đã để anh đi... đi mãi ra khỏi đời em...
1 lời cuối em cũng ko thể nói với anh "i love you hunni...goodbye..."
Nhớ... nhớ nhiều lắm... nhớ mỗi bữa trưa mình đi ăn lunch cùng nhau, em cứ dỗi hờn khi anh để em đợi... 5 phút để anh chạy ra xe đổi sách... để rồi anh lại ôm ghì em vào lòng bẹo nhẹ vào má và bảo "knuckle head"
Nhớ... nhớ nhiều lắm... nhớ mỗi sáng anh lại nhắn tin hỏi em đã đến trường chưa... rồi hôm nào em có lớp trễ anh lại nhắn tin gọi em dậy sớm để chắc chắn rằng em ko viện cớ trễ để nhịn bữa sáng... đến trường anh lại nhường parking cho em vì anh bảo... "lazy butt... I know u never want to walk"
Nhớ... nhớ nhiều lắm... nhớ những đêm em thức khuya học bài... anh ko nhắn tin cho em để em lo học bài sớm rồi đi ngủ... sáng hôm sau anh lại đến lớp đưa cho em cofffee... mặc dù anh vẫn luôn trả lời khi em đòi cofffee... "no babe coffee is not good for u"
Giờ thì ko còn gì nữa rồi anh nhỉ, chẳng còn ai nhắn tin cho em năn nỉ em uống thuốc, chẳng còn ai nhắn tin em mỗi sáng với 1 dòng tin nhắn cố định "good morning baby how r u", chẳng còn ai nhường parking cho em để em đỡ phải vác cái cặp nặng gần bằng em và đi bộ cả đoạn đường dài, chẳng còn ai gọi em là "knuckle head" và cũng chẳng còn ai để mà nhắc em ko được bỏ bữa mỗi buổi sáng. Em tự trách mình quá trẻ con để đánh mất 1 tình yêu đẹp. Em đã từng nói "ur the most beautiful thing ever happened to me, I will never let you go" nhưng em đã để anh đi... đi mãi ra khỏi đời em...
1 lời cuối em cũng ko thể nói với anh "i love you hunni...goodbye..."