kuachihuahua
14-09-2008, 11:41 AM
Thuở trời đất nổi cơn gió bụi,
Khách má hồng nhiều nỗi truân chiên
Xanh kia thăm thẳm từng trên,
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này?
Trống Tràng An lung lay bóng nguyệt,
Khói Cam toàn mù mịt thức mây.
Chín lần gươm báu chống tay,
Nửa đêm truyền dịch địch ngày xuất chinh.
Nước thanh bình ba trăm năm cũ,
Áo nhung trao quan vũ từ đây.
Sứ trời sớm giục đường mây
Phép công là trọng,miền tây sá nào?
Đường dong ruổi, lưng đeo cung tiễn
Buổi tiễn đưa, lòng bịn thê noa.
Bóng cờ, tiếng trống xa xa,
Sầu lên ngọn ải, oán ra cửa phòng.
Chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt,
Xếp bút nghiên, theo việc đao cung.
Thành liền mong tiến bệ rồng,
Thước gươm đã quyết chẳng rong giặc trời.
Chí làm trai:dặm nghìn da ngựa,
Gieo Thái sơn nhẹ nữa hồng mao
Giã nhà, đeo bức chiến bào,
Thét roi cầu Vị, ào ào gió thâu.
Ngòi đầu cầu nước trong như lọc,
Đường bên cầu, cỏ mọc còn non.
Đưa chàng lòng dặc dặc buồn,
Bộ khôn bằng ngựa, thủy khôn bằng thuyền.
Nước có chảy mà phiền chẳng tả
Cỏ có thơm mà dạ chẳng khuây.
Nhủ rồi, nhủ lại cầm tay,
Bước đi một bước dây dây lại dừng.
Lòng thiếp tựa bóng trăng theo dõi,
Lòng chàng xa tìm cõi Thiên Sơn.
Múa gươm, rượu tiễn chưa tàn,
Chỉ ngang ngọn giáo vào ngàn hang beo.
Săn Lâu Lan, rằng theo Giới Tử,
Tới Man Khê, bàn sự Phục Ba.
Áo chàng đỏ tựa ráng pha,
Ngựa chàng sắc trắng như là tuyết in.
Tiếng nhạc ngựa lần chen tiếng trống,
Giáp mặt rồi phút bỗng chia tay.
Hà lương chia ghẽ đường này,
Bên đường trông lá cờ bay ngùi ngùi.
Xe trước đã gần ngoài doanh Liễu,
Kỵ sau còn ngất nẻo Tràng Dương.
Quân đưa chàng ruổi lên đường,
Liễu dương biết thiếp đoạn trường này chăng?
Tiếng địch trỗi, nghe chừng đồng vọng
Hàng cờ đi trông bóng phất phơ
Dấu chàng theo lớp mây đưa
Thiếp nhìn rặng núi ngẩn ngơ nỗi nhà.
Chàng thì đi cõi xa mưa gió,
Thiếp thì về buồng cũ chiếu chăn
Đoái trông theo đã cách ngăn,
Tuôn màu mây biếc phơi hằn núi xanh.
Chốn Hàm Kinh chàng còn ngoảnh lại,
Ngác Tiêu Dương thiếp hãy trông sang.
Khói Tiêu Dương cách Hàm Dương
Cây Hàm Dương cách Tiêu Dương mấy trùng.
Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy,
Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu.
Ngàn dâu xanh ngắt một màu,
Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai?
Chàng tư đi vào nơi gió cát,
Đêm trăng này nghỉ mát phương nao?
Xưa nay chiến địa dương bao,
Nội không muôn dặm siết bao dãi sầu
Hơi gió lạnh người giầu mặt dạn
Dòng nước sâu, ngựa nản chân chồn.
Ôm yên, gối trống đã mòn,
Nằm vùng cát trắng ngủ cồn rêu xanh.
Nay Hán xuống Bạch thành đóng lại,
Mai Hồ vào Thanh Hải nhòm qua.
Hình khe, thế núi gần xa,
Đứt thôi lại nối, thấp đà lại cao.
Sương đầu núi buổi chiều như gội
Nước lòng khe, nẻo lội cong sâu.
Thương người áo giáp bấy lâu,
Lòng quê, qua đó, mặt sầu chẳng khuây.
Trên trướng gấm thấu hay chăng nhẽ?
Mệt wa mai viết tiếp bibi:tlh::kick::wave:
Khách má hồng nhiều nỗi truân chiên
Xanh kia thăm thẳm từng trên,
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này?
Trống Tràng An lung lay bóng nguyệt,
Khói Cam toàn mù mịt thức mây.
Chín lần gươm báu chống tay,
Nửa đêm truyền dịch địch ngày xuất chinh.
Nước thanh bình ba trăm năm cũ,
Áo nhung trao quan vũ từ đây.
Sứ trời sớm giục đường mây
Phép công là trọng,miền tây sá nào?
Đường dong ruổi, lưng đeo cung tiễn
Buổi tiễn đưa, lòng bịn thê noa.
Bóng cờ, tiếng trống xa xa,
Sầu lên ngọn ải, oán ra cửa phòng.
Chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt,
Xếp bút nghiên, theo việc đao cung.
Thành liền mong tiến bệ rồng,
Thước gươm đã quyết chẳng rong giặc trời.
Chí làm trai:dặm nghìn da ngựa,
Gieo Thái sơn nhẹ nữa hồng mao
Giã nhà, đeo bức chiến bào,
Thét roi cầu Vị, ào ào gió thâu.
Ngòi đầu cầu nước trong như lọc,
Đường bên cầu, cỏ mọc còn non.
Đưa chàng lòng dặc dặc buồn,
Bộ khôn bằng ngựa, thủy khôn bằng thuyền.
Nước có chảy mà phiền chẳng tả
Cỏ có thơm mà dạ chẳng khuây.
Nhủ rồi, nhủ lại cầm tay,
Bước đi một bước dây dây lại dừng.
Lòng thiếp tựa bóng trăng theo dõi,
Lòng chàng xa tìm cõi Thiên Sơn.
Múa gươm, rượu tiễn chưa tàn,
Chỉ ngang ngọn giáo vào ngàn hang beo.
Săn Lâu Lan, rằng theo Giới Tử,
Tới Man Khê, bàn sự Phục Ba.
Áo chàng đỏ tựa ráng pha,
Ngựa chàng sắc trắng như là tuyết in.
Tiếng nhạc ngựa lần chen tiếng trống,
Giáp mặt rồi phút bỗng chia tay.
Hà lương chia ghẽ đường này,
Bên đường trông lá cờ bay ngùi ngùi.
Xe trước đã gần ngoài doanh Liễu,
Kỵ sau còn ngất nẻo Tràng Dương.
Quân đưa chàng ruổi lên đường,
Liễu dương biết thiếp đoạn trường này chăng?
Tiếng địch trỗi, nghe chừng đồng vọng
Hàng cờ đi trông bóng phất phơ
Dấu chàng theo lớp mây đưa
Thiếp nhìn rặng núi ngẩn ngơ nỗi nhà.
Chàng thì đi cõi xa mưa gió,
Thiếp thì về buồng cũ chiếu chăn
Đoái trông theo đã cách ngăn,
Tuôn màu mây biếc phơi hằn núi xanh.
Chốn Hàm Kinh chàng còn ngoảnh lại,
Ngác Tiêu Dương thiếp hãy trông sang.
Khói Tiêu Dương cách Hàm Dương
Cây Hàm Dương cách Tiêu Dương mấy trùng.
Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy,
Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu.
Ngàn dâu xanh ngắt một màu,
Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai?
Chàng tư đi vào nơi gió cát,
Đêm trăng này nghỉ mát phương nao?
Xưa nay chiến địa dương bao,
Nội không muôn dặm siết bao dãi sầu
Hơi gió lạnh người giầu mặt dạn
Dòng nước sâu, ngựa nản chân chồn.
Ôm yên, gối trống đã mòn,
Nằm vùng cát trắng ngủ cồn rêu xanh.
Nay Hán xuống Bạch thành đóng lại,
Mai Hồ vào Thanh Hải nhòm qua.
Hình khe, thế núi gần xa,
Đứt thôi lại nối, thấp đà lại cao.
Sương đầu núi buổi chiều như gội
Nước lòng khe, nẻo lội cong sâu.
Thương người áo giáp bấy lâu,
Lòng quê, qua đó, mặt sầu chẳng khuây.
Trên trướng gấm thấu hay chăng nhẽ?
Mệt wa mai viết tiếp bibi:tlh::kick::wave: