kathynguyen1109
01-09-2008, 11:51 PM
Cô công chúa nhỏ ( Chap 1 )
Reng reng… reng reng. “ Cái chuông báo thức chết tiệt” , vừa lầm bầm nó vừa ngồi dậy. Không dậy sao được chứ vì hôm nay là ngày đầu tiên nó học ở Học viện mà. Trời ơi, sao nó ghét đi học ở cái nơi ấy thế không biết.
Nó, một đứa con gái 15 tuổi, không xinh mà cũng chẳng xấu. Đấy là bố mẹ nó an ủi bảo thế. Nó là con lai, mẹ người Việt , bố người Úc. Nó lại giống mẹ nhiều hơn giống bố- chán. Bố nó hay true bảo rằng nó không thong minh như anh , chọn toàn những nét đẹpc ủa bố. Còn nó thì tóc đen, mắt đen giống mẹ, da trắng và mũi cao thì giống bố. Nó vừa kết thúc những năm tháng tươi đẹp của học sinh cấp 2 tại một trường công ở Việt Nam. Năm nay cấp3 , bố mẹ nó bắt nó phải vào Học viện . Cái học viện chán ngắt ấy nó còn chả nhớ nổi tên ( ai bảo mấy ông sang lập đặt tên dài , ai mà nhớ được) có từ cấp 1 đến cấp3. Anh trai của nó thì học từ hồi lớp 1 rồi còn nó ghét học ở đây nên được bố mẹ thương cho chuyển trường.
Nó vừa ngáp vừa đứng dậy làm vệ sinh cá nhân. Mặc dù ghét nhưng nó là người cầu toàn nên muốn mọi thứ trong ngày đầu tiên phải thật hoàn hảo. Đầu tóc gọn gang, mặt mũi sạch sẽ rồi, nó quay sang thay đồng phục. Tại các trường mà nó học trước đây thì đồng phục là thứ nó ghét nhất. Những bộ quần áo đó luôn làm nó cảm thấy mình thật lố bịch và ngu ngốc. Nhưng trong trường hợp này lại khác, đồng phục có lẽ là thứ nó thích nhất ở trường này. Đồng phục Học viện khá đẹp , áo sơ mi trắng có áo giê lê mỏng khoác ngoài màu đen với nơ nhỏ sau lưng, còn quần thì tự chọn. Nó lấy cho mình cái quần bò đen may mắn. Chưa đi học mà giờ nó đã nghĩ xem ngày mai nên mặc gì (đúng là hâm quá) tại trường chỉ yêu cầu mặc đồng phục vào thứ 2 thôi.
Bố nó gọi to “ little princess”. Đấy đấy, nó còn bé bỏng gì đâu mà bố suốt ngày gọi nó như thế. Nó biết rằng nếu như không xuống nhanh lấy đồ ăn sang mà đi học thì sẽ muộn mất. Lao vội xuống cầu thang, lấy suất ăn của mình, nó thầm cảm ơn mẹ và hôn tạm biệt rồi chạy biến. Nó ngồi ăn ngấu nghiến cái bánh sandwich của mình , đấy là món nó thích nhất mà >.<.
Đã đến nơi rồi, nó chẳng muốn xuống xe chút nào cả. Không phải vì nó sợ đâu mà là vì nó ghét. Ông anh quý hoá đã chẳng cho nó chần chừ them một phút giây nào nữa, nắm chặt lấy tay nó mà lôi tuột ra ngoài. Nó có cảm giác như cả trường quay lại nhìn nó. Không phải vì nó xinh hay kỳ quái gì đâu, mà là vì nó đang nắm tay một người rất ư là đẹp trai ( tức anh nó). Không những thế, anh còn đang là hội trưởng hội học sinh nữa. Nó buông vội tay anh ra, từ từ đi vào trường. Cả trường im phăng phắc dõi theo nó, có mấy cô gái ở góc sân hình như đang lườm xéo nó thì phải. Ôi ôi, nó buồn cười đến chết mất thôi, sao mọi người lại nghĩ nó là người yêu của anh Huy cơ chứ. Anh Huy ở ngoài thấy thương em đành lên tiếng nói “ Em gái tôi mong mọi người giúp đỡ”. Có vài tiếng à nho nhỏ phát ra từ mấy cô gái. Nó dám cá là anh Huy sẽ không thể yên than với nó trong vài tuần sắp tới. Anh đã bắt kịp nó , tận tình chỉ cho nó phòng học. Tầng 1 , may quá , nó ghét trèo lên cầu thang lắm.
Nó bước vào lớp , nhận xét đầu tiên là vô cùng sạch sẽ và khá ít bàn ghế , trông lớp học thật thoáng. Nó chọn cho mình cái bàn ở chính giữa lớp học. Chẳng hiểu sao nó luôn thích cái vị trí đó. Một vài người quay lại nhìn nó chằm chằm rồi thôi. Nó đảo măt một vòng quanh lớp xem có anh nào đẹp zai không ( con gái mà >.< ). Cũng được nhưng nhìn hơi công tử bột, không mấy nam tính gì cả. Bổng một anh chàng đẹp trai bước vào lớp, đi thẳng đến chỗ nó:
- Đứng dậy. đây là chỗ của tôi.
Nó ngước mắt lên, giả bộ ngơ ngác rồi loay hoay soi cái bàn:
- Để tôi tìm xem trên bàn có ghi tên anh không nhé. Mà hình như là không có thì phải. – Nó cười một nụ cười hết sức gian >.<
- Tôi bảo cô đứng dậy cơ mà , đây là chỗ tôi hay ngồi.
- Ô ô , hoá ra trường ta mới có quy định anh hay ngồi đồng nghĩa với việc chỗ này là của anh à ? Mà hôm nay là buổi đầu .
- Có lẽ cô mới vào nên không biết. Chúng tôi đã học với nhau từ năm lớp 1 và lớp có 1 quy định, chỗ chính giữa lớp là chỗ của tôi.
- Đúng đúng rồi. Tôi mới vào lớp mà , nên cái quy định quái gở ấy sẽ chẳng áp dụng được với tôi đâu. Thôi anh chịu khó tìm chỗ khác nhé, quanh tôi còn nhiều chỗ lắm , không nhất thiết phải ngồi cạnh tôi đâu.
- Cô…
Hắn ta tối sầm mặt lại, quanh mình xuống cái ghế ngay trước mặt nó. Dù sao cũng chỉ là vị trí ngồi thôi, mà sao hắn lại có vẻ tức đến thế , đúng là cái đồ dở hơi. Nó mở cặp lôi cái laptop than yêu màu hồng của nó ra chuẩn bị sẵn sàn viết bài. Tiết đầu hôm nay là tiết làm quen giữ học sinh với nhau. Nó luôn chán ghét cái trò làm quen hâm dở này. Cả lớp đã quen nhau rồi , chẳng còn gì phải nói lại cả , còn mỗi mình nó. Cái tên dở người kia vẫn không chịu buông tha nó . Hắn cứ nhìn chằm chằm vào nó nhưng nó kệ xác hắn, phớt lờ cái ánh mắt không mấy dễ chịu kia,
Tới giờ ăn trưa, nó đã quen được vài người trong lớp. Họ rủ nó đi ăn cùng , nó cũng vui vẻ nhận lời thôi, đâu mất gì mà. Họ nói họ nể phục nó vì đã dám bật tên Tuấn kia ( tức tên gàn dở ấy). Hắn ta từ khi học lớp 1 đã lạnh lung và hung dữ thế rồi nên cái gì cả lớp cũng phải nhịn nó. Nghe mọi người nói mà nó càng ghét hắn, hắn ta ngoài cái vẻ đẹp trai thì cũng có gì đâu cơ chứ. Suốt cả ngày hôm đó nó ngồi rủa hắn. Cái cổ hắn làm nó thấy khó chịu ( vì hắn cao lắm mà ) mỗi khi nhìn lên bảng. Dù sao hắn cũng không gây sự gì với nó cho tới hết ngày.
End chap 1
Có thể đọc tại blog của tớ :http://blog.360.yahoo.com/blog-9gO8jB4hc6.GvPg4OsbF26x53g--;_ylt=Aia1NuwtXNSrwoYyXkV.LV2qAOJ3?cq=1
Reng reng… reng reng. “ Cái chuông báo thức chết tiệt” , vừa lầm bầm nó vừa ngồi dậy. Không dậy sao được chứ vì hôm nay là ngày đầu tiên nó học ở Học viện mà. Trời ơi, sao nó ghét đi học ở cái nơi ấy thế không biết.
Nó, một đứa con gái 15 tuổi, không xinh mà cũng chẳng xấu. Đấy là bố mẹ nó an ủi bảo thế. Nó là con lai, mẹ người Việt , bố người Úc. Nó lại giống mẹ nhiều hơn giống bố- chán. Bố nó hay true bảo rằng nó không thong minh như anh , chọn toàn những nét đẹpc ủa bố. Còn nó thì tóc đen, mắt đen giống mẹ, da trắng và mũi cao thì giống bố. Nó vừa kết thúc những năm tháng tươi đẹp của học sinh cấp 2 tại một trường công ở Việt Nam. Năm nay cấp3 , bố mẹ nó bắt nó phải vào Học viện . Cái học viện chán ngắt ấy nó còn chả nhớ nổi tên ( ai bảo mấy ông sang lập đặt tên dài , ai mà nhớ được) có từ cấp 1 đến cấp3. Anh trai của nó thì học từ hồi lớp 1 rồi còn nó ghét học ở đây nên được bố mẹ thương cho chuyển trường.
Nó vừa ngáp vừa đứng dậy làm vệ sinh cá nhân. Mặc dù ghét nhưng nó là người cầu toàn nên muốn mọi thứ trong ngày đầu tiên phải thật hoàn hảo. Đầu tóc gọn gang, mặt mũi sạch sẽ rồi, nó quay sang thay đồng phục. Tại các trường mà nó học trước đây thì đồng phục là thứ nó ghét nhất. Những bộ quần áo đó luôn làm nó cảm thấy mình thật lố bịch và ngu ngốc. Nhưng trong trường hợp này lại khác, đồng phục có lẽ là thứ nó thích nhất ở trường này. Đồng phục Học viện khá đẹp , áo sơ mi trắng có áo giê lê mỏng khoác ngoài màu đen với nơ nhỏ sau lưng, còn quần thì tự chọn. Nó lấy cho mình cái quần bò đen may mắn. Chưa đi học mà giờ nó đã nghĩ xem ngày mai nên mặc gì (đúng là hâm quá) tại trường chỉ yêu cầu mặc đồng phục vào thứ 2 thôi.
Bố nó gọi to “ little princess”. Đấy đấy, nó còn bé bỏng gì đâu mà bố suốt ngày gọi nó như thế. Nó biết rằng nếu như không xuống nhanh lấy đồ ăn sang mà đi học thì sẽ muộn mất. Lao vội xuống cầu thang, lấy suất ăn của mình, nó thầm cảm ơn mẹ và hôn tạm biệt rồi chạy biến. Nó ngồi ăn ngấu nghiến cái bánh sandwich của mình , đấy là món nó thích nhất mà >.<.
Đã đến nơi rồi, nó chẳng muốn xuống xe chút nào cả. Không phải vì nó sợ đâu mà là vì nó ghét. Ông anh quý hoá đã chẳng cho nó chần chừ them một phút giây nào nữa, nắm chặt lấy tay nó mà lôi tuột ra ngoài. Nó có cảm giác như cả trường quay lại nhìn nó. Không phải vì nó xinh hay kỳ quái gì đâu, mà là vì nó đang nắm tay một người rất ư là đẹp trai ( tức anh nó). Không những thế, anh còn đang là hội trưởng hội học sinh nữa. Nó buông vội tay anh ra, từ từ đi vào trường. Cả trường im phăng phắc dõi theo nó, có mấy cô gái ở góc sân hình như đang lườm xéo nó thì phải. Ôi ôi, nó buồn cười đến chết mất thôi, sao mọi người lại nghĩ nó là người yêu của anh Huy cơ chứ. Anh Huy ở ngoài thấy thương em đành lên tiếng nói “ Em gái tôi mong mọi người giúp đỡ”. Có vài tiếng à nho nhỏ phát ra từ mấy cô gái. Nó dám cá là anh Huy sẽ không thể yên than với nó trong vài tuần sắp tới. Anh đã bắt kịp nó , tận tình chỉ cho nó phòng học. Tầng 1 , may quá , nó ghét trèo lên cầu thang lắm.
Nó bước vào lớp , nhận xét đầu tiên là vô cùng sạch sẽ và khá ít bàn ghế , trông lớp học thật thoáng. Nó chọn cho mình cái bàn ở chính giữa lớp học. Chẳng hiểu sao nó luôn thích cái vị trí đó. Một vài người quay lại nhìn nó chằm chằm rồi thôi. Nó đảo măt một vòng quanh lớp xem có anh nào đẹp zai không ( con gái mà >.< ). Cũng được nhưng nhìn hơi công tử bột, không mấy nam tính gì cả. Bổng một anh chàng đẹp trai bước vào lớp, đi thẳng đến chỗ nó:
- Đứng dậy. đây là chỗ của tôi.
Nó ngước mắt lên, giả bộ ngơ ngác rồi loay hoay soi cái bàn:
- Để tôi tìm xem trên bàn có ghi tên anh không nhé. Mà hình như là không có thì phải. – Nó cười một nụ cười hết sức gian >.<
- Tôi bảo cô đứng dậy cơ mà , đây là chỗ tôi hay ngồi.
- Ô ô , hoá ra trường ta mới có quy định anh hay ngồi đồng nghĩa với việc chỗ này là của anh à ? Mà hôm nay là buổi đầu .
- Có lẽ cô mới vào nên không biết. Chúng tôi đã học với nhau từ năm lớp 1 và lớp có 1 quy định, chỗ chính giữa lớp là chỗ của tôi.
- Đúng đúng rồi. Tôi mới vào lớp mà , nên cái quy định quái gở ấy sẽ chẳng áp dụng được với tôi đâu. Thôi anh chịu khó tìm chỗ khác nhé, quanh tôi còn nhiều chỗ lắm , không nhất thiết phải ngồi cạnh tôi đâu.
- Cô…
Hắn ta tối sầm mặt lại, quanh mình xuống cái ghế ngay trước mặt nó. Dù sao cũng chỉ là vị trí ngồi thôi, mà sao hắn lại có vẻ tức đến thế , đúng là cái đồ dở hơi. Nó mở cặp lôi cái laptop than yêu màu hồng của nó ra chuẩn bị sẵn sàn viết bài. Tiết đầu hôm nay là tiết làm quen giữ học sinh với nhau. Nó luôn chán ghét cái trò làm quen hâm dở này. Cả lớp đã quen nhau rồi , chẳng còn gì phải nói lại cả , còn mỗi mình nó. Cái tên dở người kia vẫn không chịu buông tha nó . Hắn cứ nhìn chằm chằm vào nó nhưng nó kệ xác hắn, phớt lờ cái ánh mắt không mấy dễ chịu kia,
Tới giờ ăn trưa, nó đã quen được vài người trong lớp. Họ rủ nó đi ăn cùng , nó cũng vui vẻ nhận lời thôi, đâu mất gì mà. Họ nói họ nể phục nó vì đã dám bật tên Tuấn kia ( tức tên gàn dở ấy). Hắn ta từ khi học lớp 1 đã lạnh lung và hung dữ thế rồi nên cái gì cả lớp cũng phải nhịn nó. Nghe mọi người nói mà nó càng ghét hắn, hắn ta ngoài cái vẻ đẹp trai thì cũng có gì đâu cơ chứ. Suốt cả ngày hôm đó nó ngồi rủa hắn. Cái cổ hắn làm nó thấy khó chịu ( vì hắn cao lắm mà ) mỗi khi nhìn lên bảng. Dù sao hắn cũng không gây sự gì với nó cho tới hết ngày.
End chap 1
Có thể đọc tại blog của tớ :http://blog.360.yahoo.com/blog-9gO8jB4hc6.GvPg4OsbF26x53g--;_ylt=Aia1NuwtXNSrwoYyXkV.LV2qAOJ3?cq=1