Jewel
08-08-2005, 03:31 PM
When the night falls down
Tác giả: Dean R-Koontz.
Dịch theo bản tiếng Anh bởi Jewel.
Bốn trọng án trong hai ngày, điều này xem chừng khá bình thường trong một thành phố như New York. Nhưng có điều lạ là các nạn nhân không hề bị đâm hay bị bắn chết mà là bị cào và cấu đến chết. Phải chăng cái chết của họ do loài vật gây ra? Trên xác họ, có hàng ngàn dấu vết không thể xác định được. Chuyện thật là khủng khiếp, kỳ lạ và mang tính ma quái……nhưng các nhân viên hình sự New York lại không chấp nhận chuyện ma quái này ngoại trừ Dawson. Nhờ tình cờ mà anh đã lần ra manh mối khi phát hiện ra một người Haiti với những bùa phép ma quái của hắn.
CHƯƠNG MỞ ĐẦU
1 giờ 12 sáng thứ tư 8 tháng 12.
Penny Dawson thức giấc và nghe trong đêm có một tiếng động vụng trộm.
Bé tưởng mình vẫn đang mơ. Lúc nãy, trong giấc mơ bé đã mơ thấy các chú ngựa và đó là giấc mơ tuyệt nhất trong suốt quãng đời ngắn ngủi mười một năm của bé. Bé cố ngủ lại để trở về với giấc mơ dịu dàng đó, nhưng tiếng động lạ thường đã làm bé sợ. Bé thầm nghĩ hẳn đó chỉ là tiếng động gây ra bởi con ngựa trong giấc mơ của bé hoặc tiếng rơm rạ trong chuồng ngựa và chẳng có gì để phải hốt hoảng. Tuy vậy, ý nghĩ đó không làm bé an tâm. Bé không thể tin cái tiếng động lạ lùng đó xuất phát từ giấc mơ và vì thế bé sực tỉnh hẳn.
Tiếng động đó xuất phát từ giường Davey, ở cuối phòng. Nhưng đó chẳng phải là tiếng khò khè của đứa em trai đang ngủ sau bữa tối no nê. Đó là thứ tiếng xuẫn động, vờ vĩnh. Rõ ràng là như thế.
Penny thầm nghĩ, không biết thằng bé đang giở trò gì đây? Nó tính chơi trò xỏ lá gì?
Penny ngồi dậy và nhướng mắt nhìn vào bóng đêm dày đặc nhưng không trông thấy gì. Bé ngẩng đầu, lắng tai nghe ngóng.
Sự tĩnh mịch của đêm bị phá vỡ bởi tiếng rì rào, một tiếng thở dài. Rồi im bặt. Penny nín thở, cố lắng tai nghe.
Một tiếng rít. Rồi một thứ tiếng tựa như tiếng cào. Hoặc tiếng cọ xát.
Tối đen như mực, nhưng cửa phòng vẫn để hé mở. Hai đứa bé luôn để cửa mở khi ngủ để bố của chúng có thể nghe thấy tiếng, trong trường hợp chúng thức giấc và gọi bố. Tuy vậy, mọi đèn đuốc của căn hộ đều tắt cả.
Penny gọi nhỏ:
_ Davey?
Không có tiếng trả lời.
_ Davey em đó hả?
Hoow……Hoow……
_ Thôi đi Davey!!!
Không có tiếng trả lời.
Penny nghĩ thầm, bọn nhóc bảy tuổi quá tinh nghịch đến mức không chịu nổi. Cô bé nói:
_ Nếu em còn tiếp tục chơi cái trò ngu xuẩn đó thì sẽ biết tay chị.
Một tiếng động khô khốc tựa như chiếc lá vàng bị bàn chân ai dẫm và thứ tiếng động đó đang tiến lại gần.
_ Davey! Đừng làm trò quỷ nữa!!!
Và tiếng động càng gần hơn. Một cái gì đó băng ngang căn phòng, hướng về cái giường. Penny biết không phải Davey bởi thằng bé còn quá nhỏ để có thể đùa dai ở mức độ tài tình như vậy.
Tim Penny đập nhanh trong lồng ngực khi cô bé cho rằng đây có thể là giấc mơ, tựa như bé mơ thấy ngựa, nhưng lần này không êm ả chút nào.
Nhưng đồng thời Penny biết mình đang tỉnh.
Cô bé chảy cả nước mắt khi chăm chăm nhìn vào bóng tối. Bé đưa tay bật cây đèn ngủ ở đầu giường nhưng trong một lúc lâu, bé không tìm được nút bấm. Bé vô vọng sờ soạng trong bóng tối.
Giờ đây, có thứ âm thanh êm nhẹ đang phát ra cạnh giường bé. Cái vật đó đang ở cận bé.
Cuối cùng bàn tay bé đã chạm được vào cây đèn và bấm nút. Ánh sáng tỏa xuống giường và sàn nhà. Chẳng thấy một sinh vật nào đáng sợ trong vùng sáng. Tuy ánh sáng đèn không đủ mạnh để đẩy lùi toàn bộ bóng tối nhưng cũng đủ để Penny hiểu rằng chẳng có gì nguy hiểm và đáng sợ. Ở giường bên kia, Davey đang ngon giấc trên giường của nó.
Penny không còn nghe thấy một tiếng động lạ nào nữa. Bé biết đó không phải là chuyện tưởng tượng và bé cũng không phải là loại người chỉ biết tắt đèn và trùm chăn kín để quên đi mọi chuyện. Bố thường bảo bé là người tò mò nhất trên đời mà! Và thế là bé tung chăn, ra khỏi giường và đứng lặng im nghe ngóng.
Không một tiếng động.
Penny bước về phía giường Davey để nhìn kỹ thằng nhóc hơn. Ở đây tuy không sáng lắm nhưng cũng đủ để bé biết Davey đang ngủ say. Penny cúi người để xem mi mắt của Davey có xao động không và cô bé biết rằng thằng nhóc không giả vờ ngủ.
Tiếng động lại phát ra phía sau Penny.
Cô bé quay phắt người lại.
Lúc này tiếng động phát ra từ dưới giường. Đó là tiếng nghe như tiếng rít, tiếng cào cào hoặc tiếng của cái lúc lắc ngân lên nhè nhẹ, không ồn ào lắm mà cũng chẳng dịu êm.
Cái vật dưới giường như hiểu rõ Penny đang nghĩ gì và nó gây ra tiếng động để trêu chọc, dọa dẫm bé.
Penny nghĩ thầm, hẳn đó chẳng phải là một vật cũng không phải là ông ba bị. Chuyện ông ba bị……chỉ Davey mới tin……chứ Penny này thì lớn rồi……Hẳn chỉ là một con chuột. Đúng vậy!
Penny cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm. Bé không thích lũ chuột, nhất là khi chúng chui xuống giường để phá phách. Nhưng một chú chuột nhắc thì không có gì để phải khiếp sợ.
Penny cứ đứng như thế một lúc, tự hỏi không biết mình phải làm gì bây giờ. Cuối cùng, bé nghĩ đến bố.
Penny không muốn đánh thức bố khi bé chưa chắc có phải là con chuột mà không thấy thì bố sẽ xem bé như là “con nhóc” và đó là điều mà bé không thích chút nào. Chỉ hai tháng nữa, bé sẽ được mười hai tuổi và điều mà bé thù ghét nhất là bị xem như một con nhóc tì.
Bé biết mình không thể nhìn vào dưới giường bởi dưới đó quá tối, đã vậy còn bị chăn mềm che khuất.
Cái vật dưới giường – hay con chuột – rít lên rồi phát ra tiếng ùng ục tựa như tiếng người, thứ tiếng người khàn đục, lạnh lùng, hung dữ, đang nói với Penny bằng một thứ ngôn ngữ mà bé không thể hiểu.
Penny thắc mắc, không biết chuột có thể phát ra thứ tiếng như thế?
Rồi bé nhìn sang Davey. Thằng bé đang ngủ, nơi tường, cạnh giường nó là cây gậy bóng chày bằng nhựa. Penny cầm lấy.
Dưới giường cái tiếng động lạ lùng khó chịu đó – thứ tiếng rít – cào – cọ xát – vẫn liên tục được phát ra.
Penny đi về phía giường và qùi xuống. Cầm gậy bóng chày trong tay, bé hất mớ chăn mền lên. Chẳng thể trông thấy gì hết. Dưới giường tối thui như hang động.
Tiếng động ngưng hẳn.
Penny cảm thấy khiếp đảm. Bé tưởng chừng như có cái gì đó đang núp trong tăm tối và rình rập bé……một cái gì đó không phải là chuột……Một cái gì đó biết rằng bé chỉ là đứa con gái nhỏ……Một cái gì đó qủi quái, xảo trá, có thể vồ lấy bé và nuốt chửng……
Rồi bé thầm nghĩ, đó chỉ là ý tưởng của đứa con nít.
Bé cắn môi, dứt khoát không thể cam chịu như một đứa con nít. Rồi bé dùng gậy bóng chày quơ lung tung dưới giường nhằm cho con chuột phải kêu lên hoặc buộc nó phải chạy ra.
Khổ nỗi, có cái gì đó đã bấu vào đầu gậy. Penny cố đẩy nó ra nhưng không thể được. Penny cố lắc mạnh cây gậy, vặn vẹo đủ chiều nhưng không thể được.
Thế rồi bỗng nhiên, cây gậy vuột khỏi tay bé và biến mất vào gầm giường trong một tiếng động khô đục. Penny ngã bật ngửa ra sau, chạm vào giường Davey, vậy mà bé tưởng mình bất động. Chỉ vài giây trước đây, bé đã quì bên giường Davey, nhìn thằng nhóc ngủ và giờ đây, đầu bé đập vào tấm nệm giường nó. Trong giấc ngủ, Davey ú ớ vài tiếng, rồi thở dài và tiếp tục say ngủ.
Dưới giường Penny, chẳng còn tiếng động nào nữa.
Giờ đây Penny đang nghĩ đến chuyện kêu cứu bố. Cô bé gào lên, nhưng tiếng kêu chỉ vang vọng trong tâm trí. “Bố ơi! Bố, bố ơi!”, không một âm thanh nào thoát ra từ cổ họng bé. Trong phút chốc bé hoàn toàn tắt tiếng.
Ánh đèn bỗng dưng nhấp nháy. Sợi dây đèn được cắm vào một ổ điện phía sau giường và cái vật đó đang tìm cách rút sợi dây.
_ Bố ơi……
Lần này bé có thể thốt lên tiếng kêu cứu, nhưng đó chỉ là tiếng thều thào bị bóp nghẹn.
Cây đèn nhấp nháy một lúc rồi tắt ngúm.
Một lần nữa căn phòng chìm trong tăm tối. Penny nghe có sự chuyển động. Cái vật đó đang ra khỏi gầm giường và chạy trên sàn.
_ Bố ơi……
Penny gào lên. Nhưng vẫn chỉ là tiếng thều thào. Cổ họng cô bé khô khốc. Bé cố nuốt nước bọt để cổ họng được thông.
Có tiếng ken két.
Nhìn chăm chăm bóng đèn bằng đôi mắt lạc thần, Penny bắt đầu run rẩy và thốt lên những tiếng kêu nho nhỏ.
Thế rồi bé hiểu ra rằng tiếng ken két đó là tiếng của những cái bản lề cửa bị khô dầu.
Bé đoán rằng cái cửa đang dao động, tuy không thấy, nhưng cũng hiểu rằng có một mảng tăm tối đang lộ ra trên những tối tăm dày đặc hơn. Cánh cửa hé mở và giờ đây, hẳn đang mở toang. Không còn tiếng ken két. Cái thứ tiếng rít-cào bí ẩn đó đang xa dần. Dẫu sao cái vật đó sẽ không tấn công bé bởi nó đang bỏ đi.
Bây giờ nó đang ở ngưỡng cửa.
Bây giờ nó đang ở ngoài hành lang.
Bây giờ nó đang ở cách cửa khoảng ba thước.
Bây giờ……nó đã đi rồi.
Đó không phải là con chuột cũng không phải giấc mơ. Thế thì là cái gì?
Cuối cùng Penny nhổm dậy. Đôi chân bé mềm nhũn. Bé bước đi dò dẫm trong đêm tối để tìm cây đèn ngủ ở đầu giường Davey. Nút bấm phát ra tiếng kêu “tách” và ánh sáng tỏa xuống đứa bé trai đang ngủ. Penny vội vã đưa tay hướng chụp đèn sang một bên.
Rồi bé đi về phía cửa, đứng im ở ngưỡng cửa và lắng nghe. Tất cả đều im lặng. Vẫn còn run rẩy, bé đóng cửa lại rồi chùi hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào áo ngủ. Giờ đây, căn phòng đủ sáng để bé có thể trở lại giường. Bé khom người để nhìn xuống dưới giường. Chẳng có gì đáng sợ cả. Bé cầm lấy cây gậy bóng chày: đầu cây gậy đã bị khoét sâu bởi những lỗ nho nhỏ. Penny thắc mắc không hiểu nó đã bị soi thủng bởi cái gì? Phải chăng bởi móng vuốt?
Penny vặn người để cắm lại sợi dây đèn đã bị rời ra khỏi ổ. Rồi bé tắt cây đèn trên đầu giường Davey.
Ngồi ở đầu giường một lúc, bé nhìn chăm chăm vào cái cửa đóng kín một lúc. Cuối cùng bé thốt lên:
_ Chuyện gì đã xảy ra thế nhỉ?
Càng suy nghĩ bé càng thấy sự việc đã xảy ra xem chừng không có thực. Có thể cây gậy bóng chày đã bị vướng vào trong giát lò xo giường và bị mớ đinh ốc ở đó làm thủng. Có thể cửa phòng đã bị gió đẩy.
Có thể lắm chứ…….
Cuối cùng, không dằn được sự tò mò, bé đứng dậy, đi ra hành lang, thắp sáng đèn và cẩn thận đóng cửa lại.
Tĩnh mịch.
Như thường lệ, cánh cửa phòng của bố vẫn để hé mở. Bé thò đầu vào, nghe ngóng. Có tiếng ngày đều đều của bố, ngoài ra chẳng có một động tĩnh nào khác lạ. Một lần nữa, bé thầm nghĩ liệu mình có nên đánh thức bố không? Bố là sĩ quan cảnh sát: trung úy Jack Dawson. Và bố có súng. Nếu thực sự căn hộ này bị xâm nhập thì bố sẽ bắn nát kẻ thù ngay. Mặt khác nếu bé đánh thức bố nhưng rồi sau đó chẳng phát hiện được gì, thì bố sẽ xem bé như đứa con nít và trêu chọc bé. Như thế thì nhục quá. Nghĩ đến đó, cô bé thở dài và rút êm. Hồi hộp, bé đi dọc theo hành lang, đến cửa chính để kiểm tra: cửa đã khóa kỹ. Nơi mắc áo gắn trên tường, gần cửa, có treo cây dù. Bé cầm lấy nó, chỉa cái mũi nhọn về phía trước, đi vào phòng khách, thắp sáng đèn và quan sát mọi nơi. Rồi bé sang phòng ăn và căn bếp nhỏ hình chữ L.
Chẳng có gì khác thường.
Phía trên bồn rửa bát, cửa sổ để mở. Không khí lạnh tháng chạp len qua khe hở khoảng vài chục phân.
Penny biết rõ cái cửa sổ này đã được khép lại và cài chốt lúc đầu đêm, trước khi bé đi ngủ. Bé biết chắc như thế. Nếu sau đó bố có mở ra để hít thở đôi chút khí trời, thì hẳn bố đã đóng lại.
Kéo chiếc ghế đẩu lại gần bồn rửa bát, bé leo lên và đẩy cửa để có thể nghiêng người ra ngoài. Cơn gió giá buốt khiến bé phải cau mặt. Mọi vật đều yên tĩnh. Dọc theo tòa nhà, gần cửa sổ phòng ngủ, có một cái thang thoát hiểm bằng sắt chạy thẳng xuống con hẻm. Nhưng phía căn bếp thì chẳng có thang cũng chẳng có mép tường. Chẳng một phương tiện nào khả dĩ để cho kẻ trộm có thể leo lên hoặc bám vào để xâm nhập. Bé biết thứ tiếng động phát ra lúc nãy không phải do kẻ trộm bởi kẻ trộm quá to để có thể núp dưới giường của bé.
Penny đóng cửa sổ lại và đặt chiếc ghế đẩu vào chỗ cũ. Bé miễn cưỡng cất cây dù. Luyến tiếc phải rời bỏ vũ khí, bé tắt đèn và không dám nhìn vào vùng tối phía sau, bé về phòng, nằm xuống giường và kéo chăn lên cổ.
Davey vẫn ngủ ngon giấc. Bên ngoài cửa sổ, gió đêm rít lên từng cơn, xôn xao. Xa xa có tiếng còi hụ thê lương của chiếc xe cấp cứu.
Penny ngồi dậy, tựa người vào gối kê, dưới vùng sáng che chở của ngọn đèn ngủ. Bé cảm thấy buồn ngủ, muốn ngã lưng xuống nhưng lại sợ tắt đèn. Nỗi sợ làm bé bứt rứt khó chịu. Bé thầm nghĩ, mình đã gần mười hai tuổi rồi chứ? Kể từ khi mẹ mất, mình đã làm người nội trợ cai quản gia đình. Khoảng mười phút sau, tự ái nổi lên, bé tắt đèn và ngã người xuống giường. Tuy vậy, tâm trí bé vẫn còn ray rứt. Bé thầm nghĩ, cái gì thế.
Không có gì. Chẳng qua đó chỉ là một mảnh của giấc mơ. Hoặc cũng có thể là một luồng gió lang thang.
Chỉ có thế thôi. Không có gì khác.
Tối đen.
Bé nghe ngóng.
Tĩnh mịch.
Bé chờ đợi.
Chẳng có gì.
Bé chìm vào giấc ngủ.
Tác giả: Dean R-Koontz.
Dịch theo bản tiếng Anh bởi Jewel.
Bốn trọng án trong hai ngày, điều này xem chừng khá bình thường trong một thành phố như New York. Nhưng có điều lạ là các nạn nhân không hề bị đâm hay bị bắn chết mà là bị cào và cấu đến chết. Phải chăng cái chết của họ do loài vật gây ra? Trên xác họ, có hàng ngàn dấu vết không thể xác định được. Chuyện thật là khủng khiếp, kỳ lạ và mang tính ma quái……nhưng các nhân viên hình sự New York lại không chấp nhận chuyện ma quái này ngoại trừ Dawson. Nhờ tình cờ mà anh đã lần ra manh mối khi phát hiện ra một người Haiti với những bùa phép ma quái của hắn.
CHƯƠNG MỞ ĐẦU
1 giờ 12 sáng thứ tư 8 tháng 12.
Penny Dawson thức giấc và nghe trong đêm có một tiếng động vụng trộm.
Bé tưởng mình vẫn đang mơ. Lúc nãy, trong giấc mơ bé đã mơ thấy các chú ngựa và đó là giấc mơ tuyệt nhất trong suốt quãng đời ngắn ngủi mười một năm của bé. Bé cố ngủ lại để trở về với giấc mơ dịu dàng đó, nhưng tiếng động lạ thường đã làm bé sợ. Bé thầm nghĩ hẳn đó chỉ là tiếng động gây ra bởi con ngựa trong giấc mơ của bé hoặc tiếng rơm rạ trong chuồng ngựa và chẳng có gì để phải hốt hoảng. Tuy vậy, ý nghĩ đó không làm bé an tâm. Bé không thể tin cái tiếng động lạ lùng đó xuất phát từ giấc mơ và vì thế bé sực tỉnh hẳn.
Tiếng động đó xuất phát từ giường Davey, ở cuối phòng. Nhưng đó chẳng phải là tiếng khò khè của đứa em trai đang ngủ sau bữa tối no nê. Đó là thứ tiếng xuẫn động, vờ vĩnh. Rõ ràng là như thế.
Penny thầm nghĩ, không biết thằng bé đang giở trò gì đây? Nó tính chơi trò xỏ lá gì?
Penny ngồi dậy và nhướng mắt nhìn vào bóng đêm dày đặc nhưng không trông thấy gì. Bé ngẩng đầu, lắng tai nghe ngóng.
Sự tĩnh mịch của đêm bị phá vỡ bởi tiếng rì rào, một tiếng thở dài. Rồi im bặt. Penny nín thở, cố lắng tai nghe.
Một tiếng rít. Rồi một thứ tiếng tựa như tiếng cào. Hoặc tiếng cọ xát.
Tối đen như mực, nhưng cửa phòng vẫn để hé mở. Hai đứa bé luôn để cửa mở khi ngủ để bố của chúng có thể nghe thấy tiếng, trong trường hợp chúng thức giấc và gọi bố. Tuy vậy, mọi đèn đuốc của căn hộ đều tắt cả.
Penny gọi nhỏ:
_ Davey?
Không có tiếng trả lời.
_ Davey em đó hả?
Hoow……Hoow……
_ Thôi đi Davey!!!
Không có tiếng trả lời.
Penny nghĩ thầm, bọn nhóc bảy tuổi quá tinh nghịch đến mức không chịu nổi. Cô bé nói:
_ Nếu em còn tiếp tục chơi cái trò ngu xuẩn đó thì sẽ biết tay chị.
Một tiếng động khô khốc tựa như chiếc lá vàng bị bàn chân ai dẫm và thứ tiếng động đó đang tiến lại gần.
_ Davey! Đừng làm trò quỷ nữa!!!
Và tiếng động càng gần hơn. Một cái gì đó băng ngang căn phòng, hướng về cái giường. Penny biết không phải Davey bởi thằng bé còn quá nhỏ để có thể đùa dai ở mức độ tài tình như vậy.
Tim Penny đập nhanh trong lồng ngực khi cô bé cho rằng đây có thể là giấc mơ, tựa như bé mơ thấy ngựa, nhưng lần này không êm ả chút nào.
Nhưng đồng thời Penny biết mình đang tỉnh.
Cô bé chảy cả nước mắt khi chăm chăm nhìn vào bóng tối. Bé đưa tay bật cây đèn ngủ ở đầu giường nhưng trong một lúc lâu, bé không tìm được nút bấm. Bé vô vọng sờ soạng trong bóng tối.
Giờ đây, có thứ âm thanh êm nhẹ đang phát ra cạnh giường bé. Cái vật đó đang ở cận bé.
Cuối cùng bàn tay bé đã chạm được vào cây đèn và bấm nút. Ánh sáng tỏa xuống giường và sàn nhà. Chẳng thấy một sinh vật nào đáng sợ trong vùng sáng. Tuy ánh sáng đèn không đủ mạnh để đẩy lùi toàn bộ bóng tối nhưng cũng đủ để Penny hiểu rằng chẳng có gì nguy hiểm và đáng sợ. Ở giường bên kia, Davey đang ngon giấc trên giường của nó.
Penny không còn nghe thấy một tiếng động lạ nào nữa. Bé biết đó không phải là chuyện tưởng tượng và bé cũng không phải là loại người chỉ biết tắt đèn và trùm chăn kín để quên đi mọi chuyện. Bố thường bảo bé là người tò mò nhất trên đời mà! Và thế là bé tung chăn, ra khỏi giường và đứng lặng im nghe ngóng.
Không một tiếng động.
Penny bước về phía giường Davey để nhìn kỹ thằng nhóc hơn. Ở đây tuy không sáng lắm nhưng cũng đủ để bé biết Davey đang ngủ say. Penny cúi người để xem mi mắt của Davey có xao động không và cô bé biết rằng thằng nhóc không giả vờ ngủ.
Tiếng động lại phát ra phía sau Penny.
Cô bé quay phắt người lại.
Lúc này tiếng động phát ra từ dưới giường. Đó là tiếng nghe như tiếng rít, tiếng cào cào hoặc tiếng của cái lúc lắc ngân lên nhè nhẹ, không ồn ào lắm mà cũng chẳng dịu êm.
Cái vật dưới giường như hiểu rõ Penny đang nghĩ gì và nó gây ra tiếng động để trêu chọc, dọa dẫm bé.
Penny nghĩ thầm, hẳn đó chẳng phải là một vật cũng không phải là ông ba bị. Chuyện ông ba bị……chỉ Davey mới tin……chứ Penny này thì lớn rồi……Hẳn chỉ là một con chuột. Đúng vậy!
Penny cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm. Bé không thích lũ chuột, nhất là khi chúng chui xuống giường để phá phách. Nhưng một chú chuột nhắc thì không có gì để phải khiếp sợ.
Penny cứ đứng như thế một lúc, tự hỏi không biết mình phải làm gì bây giờ. Cuối cùng, bé nghĩ đến bố.
Penny không muốn đánh thức bố khi bé chưa chắc có phải là con chuột mà không thấy thì bố sẽ xem bé như là “con nhóc” và đó là điều mà bé không thích chút nào. Chỉ hai tháng nữa, bé sẽ được mười hai tuổi và điều mà bé thù ghét nhất là bị xem như một con nhóc tì.
Bé biết mình không thể nhìn vào dưới giường bởi dưới đó quá tối, đã vậy còn bị chăn mềm che khuất.
Cái vật dưới giường – hay con chuột – rít lên rồi phát ra tiếng ùng ục tựa như tiếng người, thứ tiếng người khàn đục, lạnh lùng, hung dữ, đang nói với Penny bằng một thứ ngôn ngữ mà bé không thể hiểu.
Penny thắc mắc, không biết chuột có thể phát ra thứ tiếng như thế?
Rồi bé nhìn sang Davey. Thằng bé đang ngủ, nơi tường, cạnh giường nó là cây gậy bóng chày bằng nhựa. Penny cầm lấy.
Dưới giường cái tiếng động lạ lùng khó chịu đó – thứ tiếng rít – cào – cọ xát – vẫn liên tục được phát ra.
Penny đi về phía giường và qùi xuống. Cầm gậy bóng chày trong tay, bé hất mớ chăn mền lên. Chẳng thể trông thấy gì hết. Dưới giường tối thui như hang động.
Tiếng động ngưng hẳn.
Penny cảm thấy khiếp đảm. Bé tưởng chừng như có cái gì đó đang núp trong tăm tối và rình rập bé……một cái gì đó không phải là chuột……Một cái gì đó biết rằng bé chỉ là đứa con gái nhỏ……Một cái gì đó qủi quái, xảo trá, có thể vồ lấy bé và nuốt chửng……
Rồi bé thầm nghĩ, đó chỉ là ý tưởng của đứa con nít.
Bé cắn môi, dứt khoát không thể cam chịu như một đứa con nít. Rồi bé dùng gậy bóng chày quơ lung tung dưới giường nhằm cho con chuột phải kêu lên hoặc buộc nó phải chạy ra.
Khổ nỗi, có cái gì đó đã bấu vào đầu gậy. Penny cố đẩy nó ra nhưng không thể được. Penny cố lắc mạnh cây gậy, vặn vẹo đủ chiều nhưng không thể được.
Thế rồi bỗng nhiên, cây gậy vuột khỏi tay bé và biến mất vào gầm giường trong một tiếng động khô đục. Penny ngã bật ngửa ra sau, chạm vào giường Davey, vậy mà bé tưởng mình bất động. Chỉ vài giây trước đây, bé đã quì bên giường Davey, nhìn thằng nhóc ngủ và giờ đây, đầu bé đập vào tấm nệm giường nó. Trong giấc ngủ, Davey ú ớ vài tiếng, rồi thở dài và tiếp tục say ngủ.
Dưới giường Penny, chẳng còn tiếng động nào nữa.
Giờ đây Penny đang nghĩ đến chuyện kêu cứu bố. Cô bé gào lên, nhưng tiếng kêu chỉ vang vọng trong tâm trí. “Bố ơi! Bố, bố ơi!”, không một âm thanh nào thoát ra từ cổ họng bé. Trong phút chốc bé hoàn toàn tắt tiếng.
Ánh đèn bỗng dưng nhấp nháy. Sợi dây đèn được cắm vào một ổ điện phía sau giường và cái vật đó đang tìm cách rút sợi dây.
_ Bố ơi……
Lần này bé có thể thốt lên tiếng kêu cứu, nhưng đó chỉ là tiếng thều thào bị bóp nghẹn.
Cây đèn nhấp nháy một lúc rồi tắt ngúm.
Một lần nữa căn phòng chìm trong tăm tối. Penny nghe có sự chuyển động. Cái vật đó đang ra khỏi gầm giường và chạy trên sàn.
_ Bố ơi……
Penny gào lên. Nhưng vẫn chỉ là tiếng thều thào. Cổ họng cô bé khô khốc. Bé cố nuốt nước bọt để cổ họng được thông.
Có tiếng ken két.
Nhìn chăm chăm bóng đèn bằng đôi mắt lạc thần, Penny bắt đầu run rẩy và thốt lên những tiếng kêu nho nhỏ.
Thế rồi bé hiểu ra rằng tiếng ken két đó là tiếng của những cái bản lề cửa bị khô dầu.
Bé đoán rằng cái cửa đang dao động, tuy không thấy, nhưng cũng hiểu rằng có một mảng tăm tối đang lộ ra trên những tối tăm dày đặc hơn. Cánh cửa hé mở và giờ đây, hẳn đang mở toang. Không còn tiếng ken két. Cái thứ tiếng rít-cào bí ẩn đó đang xa dần. Dẫu sao cái vật đó sẽ không tấn công bé bởi nó đang bỏ đi.
Bây giờ nó đang ở ngưỡng cửa.
Bây giờ nó đang ở ngoài hành lang.
Bây giờ nó đang ở cách cửa khoảng ba thước.
Bây giờ……nó đã đi rồi.
Đó không phải là con chuột cũng không phải giấc mơ. Thế thì là cái gì?
Cuối cùng Penny nhổm dậy. Đôi chân bé mềm nhũn. Bé bước đi dò dẫm trong đêm tối để tìm cây đèn ngủ ở đầu giường Davey. Nút bấm phát ra tiếng kêu “tách” và ánh sáng tỏa xuống đứa bé trai đang ngủ. Penny vội vã đưa tay hướng chụp đèn sang một bên.
Rồi bé đi về phía cửa, đứng im ở ngưỡng cửa và lắng nghe. Tất cả đều im lặng. Vẫn còn run rẩy, bé đóng cửa lại rồi chùi hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào áo ngủ. Giờ đây, căn phòng đủ sáng để bé có thể trở lại giường. Bé khom người để nhìn xuống dưới giường. Chẳng có gì đáng sợ cả. Bé cầm lấy cây gậy bóng chày: đầu cây gậy đã bị khoét sâu bởi những lỗ nho nhỏ. Penny thắc mắc không hiểu nó đã bị soi thủng bởi cái gì? Phải chăng bởi móng vuốt?
Penny vặn người để cắm lại sợi dây đèn đã bị rời ra khỏi ổ. Rồi bé tắt cây đèn trên đầu giường Davey.
Ngồi ở đầu giường một lúc, bé nhìn chăm chăm vào cái cửa đóng kín một lúc. Cuối cùng bé thốt lên:
_ Chuyện gì đã xảy ra thế nhỉ?
Càng suy nghĩ bé càng thấy sự việc đã xảy ra xem chừng không có thực. Có thể cây gậy bóng chày đã bị vướng vào trong giát lò xo giường và bị mớ đinh ốc ở đó làm thủng. Có thể cửa phòng đã bị gió đẩy.
Có thể lắm chứ…….
Cuối cùng, không dằn được sự tò mò, bé đứng dậy, đi ra hành lang, thắp sáng đèn và cẩn thận đóng cửa lại.
Tĩnh mịch.
Như thường lệ, cánh cửa phòng của bố vẫn để hé mở. Bé thò đầu vào, nghe ngóng. Có tiếng ngày đều đều của bố, ngoài ra chẳng có một động tĩnh nào khác lạ. Một lần nữa, bé thầm nghĩ liệu mình có nên đánh thức bố không? Bố là sĩ quan cảnh sát: trung úy Jack Dawson. Và bố có súng. Nếu thực sự căn hộ này bị xâm nhập thì bố sẽ bắn nát kẻ thù ngay. Mặt khác nếu bé đánh thức bố nhưng rồi sau đó chẳng phát hiện được gì, thì bố sẽ xem bé như đứa con nít và trêu chọc bé. Như thế thì nhục quá. Nghĩ đến đó, cô bé thở dài và rút êm. Hồi hộp, bé đi dọc theo hành lang, đến cửa chính để kiểm tra: cửa đã khóa kỹ. Nơi mắc áo gắn trên tường, gần cửa, có treo cây dù. Bé cầm lấy nó, chỉa cái mũi nhọn về phía trước, đi vào phòng khách, thắp sáng đèn và quan sát mọi nơi. Rồi bé sang phòng ăn và căn bếp nhỏ hình chữ L.
Chẳng có gì khác thường.
Phía trên bồn rửa bát, cửa sổ để mở. Không khí lạnh tháng chạp len qua khe hở khoảng vài chục phân.
Penny biết rõ cái cửa sổ này đã được khép lại và cài chốt lúc đầu đêm, trước khi bé đi ngủ. Bé biết chắc như thế. Nếu sau đó bố có mở ra để hít thở đôi chút khí trời, thì hẳn bố đã đóng lại.
Kéo chiếc ghế đẩu lại gần bồn rửa bát, bé leo lên và đẩy cửa để có thể nghiêng người ra ngoài. Cơn gió giá buốt khiến bé phải cau mặt. Mọi vật đều yên tĩnh. Dọc theo tòa nhà, gần cửa sổ phòng ngủ, có một cái thang thoát hiểm bằng sắt chạy thẳng xuống con hẻm. Nhưng phía căn bếp thì chẳng có thang cũng chẳng có mép tường. Chẳng một phương tiện nào khả dĩ để cho kẻ trộm có thể leo lên hoặc bám vào để xâm nhập. Bé biết thứ tiếng động phát ra lúc nãy không phải do kẻ trộm bởi kẻ trộm quá to để có thể núp dưới giường của bé.
Penny đóng cửa sổ lại và đặt chiếc ghế đẩu vào chỗ cũ. Bé miễn cưỡng cất cây dù. Luyến tiếc phải rời bỏ vũ khí, bé tắt đèn và không dám nhìn vào vùng tối phía sau, bé về phòng, nằm xuống giường và kéo chăn lên cổ.
Davey vẫn ngủ ngon giấc. Bên ngoài cửa sổ, gió đêm rít lên từng cơn, xôn xao. Xa xa có tiếng còi hụ thê lương của chiếc xe cấp cứu.
Penny ngồi dậy, tựa người vào gối kê, dưới vùng sáng che chở của ngọn đèn ngủ. Bé cảm thấy buồn ngủ, muốn ngã lưng xuống nhưng lại sợ tắt đèn. Nỗi sợ làm bé bứt rứt khó chịu. Bé thầm nghĩ, mình đã gần mười hai tuổi rồi chứ? Kể từ khi mẹ mất, mình đã làm người nội trợ cai quản gia đình. Khoảng mười phút sau, tự ái nổi lên, bé tắt đèn và ngã người xuống giường. Tuy vậy, tâm trí bé vẫn còn ray rứt. Bé thầm nghĩ, cái gì thế.
Không có gì. Chẳng qua đó chỉ là một mảnh của giấc mơ. Hoặc cũng có thể là một luồng gió lang thang.
Chỉ có thế thôi. Không có gì khác.
Tối đen.
Bé nghe ngóng.
Tĩnh mịch.
Bé chờ đợi.
Chẳng có gì.
Bé chìm vào giấc ngủ.