Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Vu vơ [Shot fjc]



_Fiona_
24-08-2008, 04:38 AM
Author: It's me, Fi Fi ^^
Note: Viết theo tâm trạng, dành tặng cho các oppa trong DBSK:hun:

STORY 1:MƯA


Anh đã từng hỏi em em mong chờ điều gì từ tình yêu của chúng ta
Và câu hỏi ấy vẫn chưa có hồi đáp....
Đơn giản vì...nó không cần nữa!

Jun Su


_Này cô bé, sao lại ngồi thẩn thơ một mình ở đây thế??? Bộ mới chia tay người yêu sao???

Giọng nói trầm trầm cùng cái điệu cười tươi rói đến lạ. Nụ cười của nắng thu. Em ngước nhìn lên anh sau một hồi câm lặng, thầm nhăn mặt tội cho một người xinh đẹp nhưng ăn nói thì...thua.

_Có gì buồn thì đừng giấu trong lòng, nếu không thì sẽ bị bệnh trầm cảm đó, nhóc!

Đấy, vừa cô bé giờ lại nhóc. Tưởng mình có chiều cao lí tưởng là anh có quyền nói em thế sao hả chàng trai??? Anh..ngây thơ quá!

_Nè... sao anh nói nãy giờ mà chẳng trả lời vậy??? Em sao thế???

Em vẫn cứ ngồi câm lặng, bó gối nhìn nắng vàng trải dài khắp nơi. Nắng bắt đầu gắt rồi kìa!

_Không thèm nói nữa! Ghét!

Anh ỉu xìu ngồi xụp xuống cạnh bên, khuôn mặt chẳng thể khoe nổi nụ cười nắng thu nào nữa. Nó nhăn nhúm lại khổ sở. Em khẽ cười thầm, cười cho một con người ngốc nghếch cứ thích lẽo đẽo theo một con nhỏ quê mùa, rồi cũng chỉ để cuối cùng ngồi nhăn nhó, buồn thảm vì bị lơ đẹp.

Anh là một công tử nhà giàu, học giỏi, ga lăng có tiếng, chơi thể thao thì khỏi chê. Chẳng thế mà còn là một cây văn nghệ của trường. Điều đó khiến bao cô nàng phải xao xuyến, chỉ xếp hàng dài trông chờ một sự quan tâm nhỏ nhặt của anh.

Em là một con bé từ quê lên, nhà thuộc hạng trung bình, học tạm và cực ghét thể thao. Em chẳng có gì nổi bật ngoài cái giọng hát trong trẻo được di truyền từ mẹ. Nhưng tất cả lại làm anh quan tâm, anh luôn thích đi theo em, thích chọc ghẹo cho em vui, thích ngồi im lặng hàng giờ chỉ để ngắm nhìn khuôn mặt tầm thường của em. À, anh còn thích...tỏ ra ngốc nghếch nữa!

Anh có biết những điều em vừa kể lại khiến em thắc mắc và áy náy vì sao anh lại quan tâm em nhiều đến thế không hả??? Anh chỉ giỏi làm người ta khó xử thôi!


_Mưa rồi!

Anh giơ tay lên trời, lầm bầm kèm theo vẻ mặt lo lắng. Em cũng nhìn ra ngoài, nhưng khuôn mặt thì không giấu nổi vẻ thích thú. Em yêu mưa cực kì luôn ấy!

_Vào thôi! Ở ngoài này nhóc sẽ cảm lạnh đấy!

Em lắc đầu, phản ứng đầu tiên sau một thời gian trò chuyện mà đến giờ anh mới thu được. Nhưng có vẻ anh không hài lòng lắm với cái phản ứng thờ ơ này. Anh nhăn nhó:

_Em vào trong đi, nhé!

_.......

_Anh xin đấy! Vào đi rồi...anh dẫn đi chơi.

_.......

_Thua em rồi! Mặc kệ đấy!

Giọng anh giận dỗi, rồi tiếng bước chân ngập ngừng pha lẫn chút tức giận dượm đi. Em vẫn ngồi thu lu đó, mỉm cười khi nhận thấy những giọt mưa mát lạnh khẽ thấm trên khuôn mặt mình. Hạt mưa như những hạt ngọc trong suốt quý giá, rơi nhè nhẹ và dịu dàng, cái mát lạnh mưa đem đến cũng thật dễ chịu, khoan khoái như khi ta đang hưởng cái sự đặc ân của trời đất.

_Mát thật! Hèn chi em cứ ngồi thừ ra đấy!

_.....

_Đừng nhìn anh bằng cặp mắt như thế, anh ...anh không vì em đâu! Anh thích ngắm mưa ấy chứ! Mát thế mà lại.

_Anh chỉ giỏi biện hộ thôi!

_Đấy, em chịu nói với anh rồi nhé!

_Em đâu có bị câm đâu mà ^^

_Nhưng em vô cảm lắm!

Anh phụng phịu, hai đôi má phúng phính, trắng hồng như em bé phồng lên đáng yêu không thể tả. Em bật cười, hai tay béo nhẹ lên đôi má xinh xắn, giọng trêu đùa:

_Anh đến khi nào mới lớn đây, định lấy vẻ mặt này dụ dỗ em hả chàng "đa tài"???

_Dụ được thì đã mừng...Nhưng mà...tay em thanh thật đấy!

Anh bỗng nắm chặt lấy đôi tay đang béo má mình, bàn tay to lớn ấy xoa nhẹ nhàng từng ngón tay khiến em nhột nhột. Vì mưa làm em sốt hay tại đôi bàn tay ấm áp của anh đây???

_Chậc...đỏ mặt rồi kìa!

_Tinh tướng >"<

_Này....em đi đâu đấy????

_Tắm mưa.

Mưa nhẹ nhàng ôm gọn lấy kỉ niệm của em và anh. Mưa thấm ướt cả người nhưng thu lại là sự ấm áp của con tim. Mưa rơi nhè nhẹ cho tiếng cười trong vắt và mát lòng như ngày mưa.

Nhưng....

Đâu phải cơn mưa nào cũng tồn tại mãi mãi....đúng không anh???

_Nó đã kêu tên cậu suốt cho đến khi nhắm mắt. Nó đã cười...cậu ạ! Nó cười mãn nguyện lắm!....

Tiếng nói nghẹn ngào che giấu cơn nức nở. Bà cố nén từng dòng nước mắt chực trào dâng. Jun Su bước từng bước chầm chậm đến gần.

Giờ nơi đây là cái xác vô hồn nằm gọn trong chiếc khăn trắng tinh còn ám mùi bệnh viện, đâu rồi nước da ngăm đen khoẻ mạnh cùng mái tóc ngắn đáng yêu, đâu rồi làn môi chúm chím hồng luôn cuốn hút anh không thể rời mắt, đâu rồi đôi mắt long lanh, tỏa sáng như hai hòn bi ve mà trong đó luôn ánh lên tia nhìn tinh nghịch, đâu rồi hàng lông mi cong vút khuất sau cái mái dài. Em lạnh lắm phải không Hye Jin???

Mưa rồi! Vẫn những là hạt ngọc trong veo,dịu nhẹ rơi trên mặt đường, con phố xưa vẫn còn đó, mưa cũng đã rơi...Nhưng em đâu rồi???

Mưa rơi mang trong mình sự mát lạnh, nhưng nó cũng cuốn trôi em đi. Mưa chẳng còn ấm áp tiếng cười chúng ta nữa! Sẽ chẳng còn hình ảnh một chàng trai ngày nào cứ bám dai dẳng cô gái với cái nụ cười tỏa nắng dưới cơn mưa nhẹ nhàng, sẽ chẳng còn sự hạnh phúc, tâm hồn bừng sáng khi hạt mưa khẽ thấm ướt áo. Vì em...đâu còn nữa đúng không???

Anh sẽ vẫn hạnh phúc khi ngắm mưa??? Anh sẽ không ghét mưa chứ??? Vì mưa mang em đến bên anh, rồi cũng lại đem em đi mất. Mưa gắn kết tình yêu của đôi ta, rồi lại kéo chúng ta rời xa nhau như thế! Mưa cũng đâu hiền lành như em nghĩ, anh nhỉ???

Hãy hạnh phúc dù không có em anh nhé!

Cũng đừng ghét mưa đấy, đó là khung trời kỉ niệm của hai ta mà!

mây_lãng_du
24-08-2008, 04:44 AM
Bé yêu ! ^^ Nhẹ nhàng và tình cảm ^^ nhưng nó lại không được khắc hoạ sâu sắc ^^ Cố lên !

_Fiona_
27-08-2008, 09:39 AM
@mây lãng du: Ủa, ai mà kêu "Bé yêu" nghe ngọt thế :"> Cảm ơn lời nx của ấy!

STORY 2: NẮNG


Có những sự tình cờ nhưng là mãi mãi
Còn chúng ta là định mệnh..nhưng sao lại không là vĩnh cửu???

Yoo Chun

_Hắt xì. Ghét thế không biết!

Min Jy nhăn nhó rút chiếc khăn tay mềm mại lau nhẹ lên mũi. Sóng mũi cay xè trông cứ như cô vừa trải qua một trận "mưa nước mắt" thảm hại lắm. Ôi cái chứng dị ứng đáng ghét >"<.

Tiết trời Seoul lại vào đông rồi!

Min Jy tựa mình vào bức tường gỗ phủ đầy tuyết trắng xóa, miệng mấp máy muốn nói, nhưng mỗi từ ngữ dường như ứ đọng ở cuống họng. Lại nhớ rồi! Anh luôn trở về mỗi khi mùa đông tràn vào Seoul này! Mà không, anh luôn luôn nằm trong trái tim cô, chỉ là lúc này mọi hình ảnh về anh lại dấy lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

_Cô...không sao chứ???

Một cánh tay chai sạn chìa ra trước mặt Min Jy, cô đưa đôi mắt mệt mỏi lên nhìn. Trước mặt cô bây giờ là một chàng trai khá cao ráo, nước da sạm đen càng nổi bật trong chiếc áo len màu trắng kem. Khuôn mặt anh bị chiếc kính đen che gần nửa, mái tóc cắt ngắn đậm chất lãng tử phất phơ nhẹ nhàng theo từng làn gió nhẹ nhàng. Cô mỉm cười, lắc đầu rồi lại gục xuống đầy chán nản.

_Cô...có thật là không sao không??? Tôi thấy cô nhợt nhạt lắm! Có vẻ không ổn cho lắm!

_......

Và rồi anh cũng ngồi thụp xuống, đối diện với cô, đôi mắt giấu sau cặp kính đen vẫn không ngừng ánh lên nét lo lắng. Bình thường anh đã chẳng màng quan tâm mà bỏ đi, nhưng ở cô có cái gì đó khiến anh lưu tâm, hay là anh đã vô tình bắt gặp hình ảnh người con gái ấy ở cô???

10 phút trôi qua. 2 người vẫn ngồi như 2 bức tượng. Và Min Jy không khỏi cám thấy ảy náy khi có người cứ lom lom nhìn mình không hề có dấu hiệu bỏ đi. Khẽ ngước đầu lên, vẫn là dáng người ấy chống cằm nhìn cô, mái tóc nâu vẫn bay nhẹ trong gió như một sự quyến rũ kì lạ!

_Anh có thể ...đi chơi với tôi được chứ???

-------------------
_Chỗ này...chỗ này...cả chỗ kia nữa!

Min Jy nở nụ cười thích thú, bàn tay trắng ngần cứ chỉ chỏ khắp lượt các trò chơi trong công viên như một đứa trẻ nhỏ lần đầu tiên được mẹ dẫn đi chơi.Anh trố mắt nhìn theo đầy ngạc nhiên.

_Còn chơi nữa hả??? Nãy giờ không mệt sao "cô nương"???

_Mệt chứ! Nhưng cứ thấy trò chơi vui vui là hết à!

Min Jy tủm tỉm nhìn anh, không giấu nổi vẻ nũng nịu của cô gái đang yêu. Anh phì cười trước cái cách ví von của mình. Đang yêu...thế cô ấy thực sự rất giống em.

_Ừ...thì đành chiều quý cô vậy!

_Thôi, đùa anh đấy! Chơi một trò nữa rồi còn về. Cũng chiều rồi còn gì ^^

_Phù, tưởng phải cắm rễ ở công viên này luôn chứ!

Anh đặt tay thở phảo nhẹ nhõm, Min Jy bật cười, kéo tay anh đi đến chỗ chiếc đu quay khổng lồ, có vẻ là khu trò chơi to nhất của công viên.

Anh biết không, Ji Huyn....

Em đã thực sự tưởng ánh nắng đã từ bỏ em từ lâu rồi! Giống như anh từ bỏ em vậy!

Và em sống trên đời này, không một lí tưởng nào cả! Em sống để tự thấy mình tồn tại, thế thôi!

Nhưng em hiểu rằng, ánh dương đâu đó vẫn còn dành cho em, thật đấy! Khi em lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy cười, cái người đang đi cùng em ấy!

Nụ cười của nắng, nó khiến em..xao xuyến lạ! Và em biết rằng, ánh nắng vẫn chưa tắt anh à!

Nắng vẫn còn lưu trên nụ cười của một ai đó! Nắng vẫn còn sưởi ấm lòng em, nắng vẫn còn rực rỡ và thu hút. Ánh nắng là vĩnh hằng mà, đúng không anh???

Em không biết ông trời có ý gì khi cho em tình cờ gặp anh ấy, hay chỉ đơn giản là khiến em hiểu rằng...ít nhất, con tim em vẫn còn sự ấm áp bao phủ, rằng nó chưa hề đóng băng như em vẫn hay tưởng, nhưng em vẫn khẳng định rằng, em thực sự biết ơn sự gặp gỡ này. Cho dù chỉ là thoáng qua, cho dù chỉ là trong phút chốc, hay rút lại chúng em sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau, em vẫn cảm ơn điều này nhiều nhiều lắm!

_Này cô bé! Nãy giờ "tại hạ" vẫn chưa được biết quý danh "tiểu thơ" đấy!

Anh nháy mắt với nụ cười tinh nghịch, coi kìa, nụ cười anh ấm áp lạ kì lại khiến con tim cô xao động. Min Jy mỉm cười, tay đưa lên miệng ra dấu im lặng.

_Nếu có duyên sẽ gặp lại ^^

Rồi cô nhướn người, đặt lên má anh một nụ hôn. Thoáng qua thôi! Nhưng nó lại khiến con tim ai đó đánh trống liên hồi, cảm giác như vừa tận hưởng cái ngọt ngào, nhẹ nhàng nhất nhất vậy!

_Tạm biệt nhé! Nắng ^^

Min Jy quay bước đi, từng bước chân thanh thản, nhẹ nhàng tưởng chừng như đang múa. Tuyết vẫn phủ đầy khắp mọi nẻo đường, cái lạnh buốt vẫn vây lấy mọi người, nhưng tâm hồn ta vẫn ấm, đúng không nào???

_Nhưng anh là Park Yoo Chun mà!

Anh nheo mắt nhìn theo dáng người bé nhỏ đang tung tăng đi trên con đường, miệng nói lẩm bẩm câu cuối cùng.

Có phải nắng thực sự đã trở về, hay chỉ là con người nên biết từ bỏ cái gì đó để đạt được hạnh phúc???

gooddythin_nd1996
17-10-2008, 09:14 AM
câu hỏi cuối gợi cho mình một câu trả lời : "con người nên biết từ bỏ cái gì đó để đạt được hạnh phúc"

josephjne
22-10-2008, 06:57 AM
heheheeee truyện của Fi vjk lúc nào cũng thật nhẹ nhàng nhưng mà cũng khjến người ta phải suy nghĩ, Nắng và Mưa là 2 hiện tượng tự nhiên trái ngược nhau mà lại đều có cùng 1 câu chuyện tình thật dễ thương gắn với nó, Fi viết hay thât. Nhưng mà truyện đầu có hơi đột ngột ở cái lúc nv nữ ra đi mà ko bjk nguyên nhân, jose nghĩ tg nên thêm vào 1 vài câu jì đó nói lên tâm trạng của minh rồi hãy miêu tả những cảm xúc trong mưa ^^

ShiningSakhalin
04-07-2009, 02:54 AM
Giờ mới để ý thấy topic này của bà :D
Hơi lạm dụng lời thoại, nhưng không nhàm chán.

Có điều.... hạn chế icon giùm tôi, mụ già - -'

-‘๑’-Poly ốc♥ღ♥
04-07-2009, 06:41 AM
lãng mạn nhưng ko sâu sắc :)