Ridiculous
23-08-2008, 10:07 PM
Thấy ở đây đông zui quá Rid cũng mún bon chen chút xí, post tp đầu tay (vẫn còn trong giai đoạn hoàn thành), nếu có phản hồi tốt thì continue còn như hông ai thèm đếm xỉa thì... dẹp lun.
******************
Kì 1: Phi - Get start
Sáng muộn. Ngày thứ 13 kể từ khi bài test cuối cùng của Học Kì 2 kết thúc,
không cần thiết phải đến trường nữa, cũng chẳng ích gì cứ lo lắng về kết quả
đến 99,99% là đầu Học Kì sau mới được công bố… Thêm một mùa hè vô vị uể oải gõ cửa… Qua khe hở mảnh trên bức rèm, một tia nắng óng ánh vô số những hạt bụi nhảy nhót cắt đôi căn phòng nhỏ. Chết tiệt! Cái sự quả quyết điên rồ về ý tưởng muốn được sở hữu căn phòng với tấm kính lớn phía đông này giờ đang khiến tôi phát cáu. Ngày chuyển về nhà mới, tôi nhanh nhảu khuân tất cả đồ đạc cá nhân vào để “xí” bằng được căn phòng với ý nghĩ lãng mạn hiếm có “mỗi sáng sớm ta sẽ đứng tựa đầu bên tấm kính trong suốt mà đón ánh bình minh”. Tiếc cho cái sự thông minh, mưu trí tung hoành suốt hai mươi năm lại có ngày sảy chân. Cái tấm kính ngu ngốc đó hình như chỉ làm được mỗi việc là hấp thu ánh sáng và nhiệt độ, nhất là vào mùa hè oi ả như bây giờ thì càng khủng khiếp hơn… Mới hơn 8h mà nóng hầm hập thế này thì ngủ thế quái nào được… Tôi bật dậy với cái đầu cay cú nóng còn hơn cả nhiệt độ phòng. Giọng mẹ càu nhàu tiếng được tiếng mất lẫn trong mớ âm thanh lanh canh của đống nồi niêu xoong chảo… Dám cá 12 tia nắng là nguồn cơn của bực bội chẳng ai khác ngoài tôi. Thật buồn cười! Nếu bất mãn thì cứ đem trút hết lên tôi đây này, việc gì mà khi một mình mẹ cũng không ngớt cấm cẳng. Chỉ tổ khổ thân cái thớt bị băm vằm quá tay hay mấy cái nồi ngày càng móp méo khi va vào nhau rổn rảng... Dù chưa kịp đánh răng tôi vẫn vừa đi vừa nhảy tưng tưng xuống cầu thang, húng hắng ho cốt “đánh động” cho mẹ biết cô con gái …hư đã chịu chui ra khỏi giường. Nếu không, bà còn than thở về cái thói ngủ dậy muộn của tôi cho đến tối. Ló mặt qua ô cửa bếp, bà mát mẻ:
- Dậy sớm thế! Vẫn còn chưa tới giờ ăn trưa mà…
- Ơ, thế mà con cứ tưởng đã đến giờ ăn tối rồi cơ, haha…
Nói rồi tôi phi như bay ba bậc một lên cầu thang trước khi tiếng quát tức tối của bà kịp chói vào hai tai. Kì lạ! Dù biết rõ hơn ai hết sở thích cằn nhằn của mẹ, tôi vẫn không lí giải nổi tại sao đôi khi lại thấy thích thú vì làm cho bà phải phát điên lên, rồi mắng, rồi lại cằn nhằn… trong khi tôi cười toét miệng. Hệt như lúc này đây. Có lẽ là vì nếu không nhờ mẹ, những ngày hè rảnh rỗi của tôi còn kéo dài lê thê, bất tận hơn nữa. Nghe thật vô lí nhưng chẳng phải khi đối mặt khó khăn con người ta thường nghĩ về những điều ít tồi tệ hơn sao? Được nghe một ai đó nói (dù là lời trách mắng, kể lể, buộc tội, than thở hay bất cứ lời nói nào khiến con người ta bực mình chết được) vẫn còn tốt chán so với sự im lặng và cô đơn. Bật cười với lối liên tưởng khập khiễng, tôi nhìn mình trong gương đang cào cào mái tóc trước khi buộc túm lại bằng sợi chun màu. Phần tóc trước vừa dày vừa dài che khuất cả vầng trán và nửa khuôn mặt. Nếu không thế, người ta sẽ cười đến phát sặc vì cái bộ dạng quái gở của tôi mất: mái tóc phồng dày, khuôn mặt tròn, má phúng… tất cả được gắn lên một cái cổ dài nhòng nối với thân hình tong teo. Cứ như ai đó nghịch ngợm photoshop mà cắm đầu của tiểu thư Jone lên dáng vóc mảnh mai của Julia Robert vậy! Đôi lúc ước muốn cải thiện ba vòng đo nghèo nàn thôi thúc, tôi cắm đầu ăn điên cuồng, rồi điên cuồng hơn gấp hai mươi lần khi body chẳng mấy nhúc nhích mà khuôn mặt và hai bên má ngày càng tròn trịa, phúng phính. Ác mộng!
Nếu không phải vì mẹ đã “dí” lên tới cửa phòng thì có lẽ tôi còn than thở và nguyền rủa bản thân đến chết mất. Chống hai tay bên hông, bà dò chừng:
- Lại tính đi đâu nữa à?
- Lại gì chứ! Cả tuần nay con còn chưa ra khỏi nhà… con vù qua đây tí thôi, về ngay mà - Tôi hất cái túi cái bang qua vai, lẹ làng và dễ dàng lách qua khe cửa hẹp mà bà đang bệ vệ đứng áng, ào xuống cầu thang càng nhanh càng tốt. Tiếng bà gọi với đuổi ngay sau lưng:
- Liệu hồn mà về trước giờ cơm đấy!
- Yên tâm, con sẽ về trước giờ cơm… tối mà - Tôi cười toét dắt xe ra khỏi nhà, dám cá cả con Jupiter này là bà đang tức tối giẫm chân thình thịch trên kia cho mà xem, haha.
******************
Kì 1: Phi - Get start
Sáng muộn. Ngày thứ 13 kể từ khi bài test cuối cùng của Học Kì 2 kết thúc,
không cần thiết phải đến trường nữa, cũng chẳng ích gì cứ lo lắng về kết quả
đến 99,99% là đầu Học Kì sau mới được công bố… Thêm một mùa hè vô vị uể oải gõ cửa… Qua khe hở mảnh trên bức rèm, một tia nắng óng ánh vô số những hạt bụi nhảy nhót cắt đôi căn phòng nhỏ. Chết tiệt! Cái sự quả quyết điên rồ về ý tưởng muốn được sở hữu căn phòng với tấm kính lớn phía đông này giờ đang khiến tôi phát cáu. Ngày chuyển về nhà mới, tôi nhanh nhảu khuân tất cả đồ đạc cá nhân vào để “xí” bằng được căn phòng với ý nghĩ lãng mạn hiếm có “mỗi sáng sớm ta sẽ đứng tựa đầu bên tấm kính trong suốt mà đón ánh bình minh”. Tiếc cho cái sự thông minh, mưu trí tung hoành suốt hai mươi năm lại có ngày sảy chân. Cái tấm kính ngu ngốc đó hình như chỉ làm được mỗi việc là hấp thu ánh sáng và nhiệt độ, nhất là vào mùa hè oi ả như bây giờ thì càng khủng khiếp hơn… Mới hơn 8h mà nóng hầm hập thế này thì ngủ thế quái nào được… Tôi bật dậy với cái đầu cay cú nóng còn hơn cả nhiệt độ phòng. Giọng mẹ càu nhàu tiếng được tiếng mất lẫn trong mớ âm thanh lanh canh của đống nồi niêu xoong chảo… Dám cá 12 tia nắng là nguồn cơn của bực bội chẳng ai khác ngoài tôi. Thật buồn cười! Nếu bất mãn thì cứ đem trút hết lên tôi đây này, việc gì mà khi một mình mẹ cũng không ngớt cấm cẳng. Chỉ tổ khổ thân cái thớt bị băm vằm quá tay hay mấy cái nồi ngày càng móp méo khi va vào nhau rổn rảng... Dù chưa kịp đánh răng tôi vẫn vừa đi vừa nhảy tưng tưng xuống cầu thang, húng hắng ho cốt “đánh động” cho mẹ biết cô con gái …hư đã chịu chui ra khỏi giường. Nếu không, bà còn than thở về cái thói ngủ dậy muộn của tôi cho đến tối. Ló mặt qua ô cửa bếp, bà mát mẻ:
- Dậy sớm thế! Vẫn còn chưa tới giờ ăn trưa mà…
- Ơ, thế mà con cứ tưởng đã đến giờ ăn tối rồi cơ, haha…
Nói rồi tôi phi như bay ba bậc một lên cầu thang trước khi tiếng quát tức tối của bà kịp chói vào hai tai. Kì lạ! Dù biết rõ hơn ai hết sở thích cằn nhằn của mẹ, tôi vẫn không lí giải nổi tại sao đôi khi lại thấy thích thú vì làm cho bà phải phát điên lên, rồi mắng, rồi lại cằn nhằn… trong khi tôi cười toét miệng. Hệt như lúc này đây. Có lẽ là vì nếu không nhờ mẹ, những ngày hè rảnh rỗi của tôi còn kéo dài lê thê, bất tận hơn nữa. Nghe thật vô lí nhưng chẳng phải khi đối mặt khó khăn con người ta thường nghĩ về những điều ít tồi tệ hơn sao? Được nghe một ai đó nói (dù là lời trách mắng, kể lể, buộc tội, than thở hay bất cứ lời nói nào khiến con người ta bực mình chết được) vẫn còn tốt chán so với sự im lặng và cô đơn. Bật cười với lối liên tưởng khập khiễng, tôi nhìn mình trong gương đang cào cào mái tóc trước khi buộc túm lại bằng sợi chun màu. Phần tóc trước vừa dày vừa dài che khuất cả vầng trán và nửa khuôn mặt. Nếu không thế, người ta sẽ cười đến phát sặc vì cái bộ dạng quái gở của tôi mất: mái tóc phồng dày, khuôn mặt tròn, má phúng… tất cả được gắn lên một cái cổ dài nhòng nối với thân hình tong teo. Cứ như ai đó nghịch ngợm photoshop mà cắm đầu của tiểu thư Jone lên dáng vóc mảnh mai của Julia Robert vậy! Đôi lúc ước muốn cải thiện ba vòng đo nghèo nàn thôi thúc, tôi cắm đầu ăn điên cuồng, rồi điên cuồng hơn gấp hai mươi lần khi body chẳng mấy nhúc nhích mà khuôn mặt và hai bên má ngày càng tròn trịa, phúng phính. Ác mộng!
Nếu không phải vì mẹ đã “dí” lên tới cửa phòng thì có lẽ tôi còn than thở và nguyền rủa bản thân đến chết mất. Chống hai tay bên hông, bà dò chừng:
- Lại tính đi đâu nữa à?
- Lại gì chứ! Cả tuần nay con còn chưa ra khỏi nhà… con vù qua đây tí thôi, về ngay mà - Tôi hất cái túi cái bang qua vai, lẹ làng và dễ dàng lách qua khe cửa hẹp mà bà đang bệ vệ đứng áng, ào xuống cầu thang càng nhanh càng tốt. Tiếng bà gọi với đuổi ngay sau lưng:
- Liệu hồn mà về trước giờ cơm đấy!
- Yên tâm, con sẽ về trước giờ cơm… tối mà - Tôi cười toét dắt xe ra khỏi nhà, dám cá cả con Jupiter này là bà đang tức tối giẫm chân thình thịch trên kia cho mà xem, haha.