pháp sư lửa
20-08-2008, 08:24 AM
Từ nhỏ đến giờ đối với tui cấp 2 là nh~ ngày tháng thất bại nhất nhưng đó lại là thời gian mà tui zui nhất, khi ấy tui mới thật sự là chính tui.
Nhưng tui đã gạt bỏ tất cả, từ bỏ tui thật sự, từ bỏ niềm vui bao ngày wa, từ bỏ ông- ng` mà tui luôn xem là 1 chỗ dực nh~ khi buồn khi khóc.Ông tưởng tui zui sao,tui ko zui chút nào, hôm ấy tui đã cố tình nói nh~ lời thật tàn nhẫn, thật tổn thương với ông, tui chỉ mong ông ghét tui, tui thấy như zậy sẽ dễ chịu hơn. Giờ chỉ cdn2 mình tui bước đi, ko có ông bên cạnh mọi buồn zui điều chỉ mình tui. Thật cô đơn, đến giờ phút này đây trong lòng tui trống rỗng, tui như bị lấy mất trái tim ko còn cảm giác vui buồn, nh~ cảm xúc thik' thương yêu như ko hề tồn tại.
Tui sẽ giấu nh~ giọt nước mắt ko cho ng` khác thấy tui khóc, hay ít nhất ko cho ông thấy tui khóc, tui ko muốn cứ dực vào ông, ko muốn làm ông mệt mỏi vì tui.
Thật ra tui có rất n` chuyện muốn nói với ông, muốn hỏi ông rất n` nhưng ngay cả nhìn mặt ông, chat với ông tui cũng ko làm đc.Tui muốn hỏi ông còn thik' tui ko? dù bik' ông có trả lời thế nào thì sự tậht vẫn ko thay đổi nhưng tui vẫn muốn hỏi, tui bik' chắc ông sẽ nói "ko bik'"(ko hỉu ông ko bik' thật hay ko bik' trả lời ra sao, hay sợ tui bị sock, sợ tui khóc) Khi xưa cứ mong học chung lớp, mong ông đi xe đến trường để có thể chở tui zề, có thể cùng dạo phố nh~ khi zề sớm; giờ nh~ mong muốn đó điều đến nhưng tui với ông lại ko như xưa nữa rồi. Học chung lớp để làm j` khi ko nhìn mặt nhau,ko thể nói chuyện với nhau.Tui ko thể way xuống vì như thế ông sẽ thấy tui nhìn ông, thệt sự tui muốn nhìn ông đeo kính tui thik' thế, nhưng tui sợ khi đó tui sẽ lại mở miệng nói chuyện với ông rồi công sức tui bỏ ra bao ngày tự đóng băng tình cảm sẽ như ko.Nên ko ít lần tui vừa way đầu lại nhưng lại thôi.Nhìn thấy ông thân với Q tui thấy chướng mắt thấy khó chịu nhưng tui đâu thể nói thẳng với ông như trước đc, tui ko có qn` và cũng ko thể làm thế.
Giờ tui đã trở lại đc 60% như cấp 1 chỉ khác là tui ko còn zui zẻ, tự nhiên với ông như xưa nữa.Nếu đc tui chỉ hi vọng đừng có nh~ ngày tháng cấp 2 với ông thà tui cứ thik' ông với tình cảm của con nít thì ít ra bây giờ tui sẽ ko phải từ bỏ ông- từ bỏ chỗ dựa của tui, ít ra trong lòng tui cũng còn lại 1 chút niềm vui, còn lại cảm giác thik' 1 ai đó. Sẽ ko lạnh lùng như bây giờ.
Chỉ còn lại mình tui chạy trên nh~ con đường-mình tui thôi- và nghĩ tới khi ngồi sau 1 cái lưng ấm áp mà dựa vào và lòng thấy bình yên. Tui sẽ khóc nhưng khóc 1 mình, ko còn ông bên cạnh tui phải dực vào chính mình. Dù tận đáy lòng cứ mong sẽ có 1 chỗ dựa, mong nhìn thấy khuôn mặt vừa cưòi vùa mắc cỡ của ông, mong rất n` nhưng ko bao giờ làm đc.
Tui đã ko way lại đc rồi đã tham gia cuộc chơi thì ko thể way lại, chỉ mong sau khi tả tơi vìchiến đấu khi way đầu nhìn lại tui còn nhìn thấy khuôn mặt vừa cười vừa mắc cỡ của ông.Mong còn đc bạn bè đón nhận chỉ thế thôi.
Nhưng tui đã gạt bỏ tất cả, từ bỏ tui thật sự, từ bỏ niềm vui bao ngày wa, từ bỏ ông- ng` mà tui luôn xem là 1 chỗ dực nh~ khi buồn khi khóc.Ông tưởng tui zui sao,tui ko zui chút nào, hôm ấy tui đã cố tình nói nh~ lời thật tàn nhẫn, thật tổn thương với ông, tui chỉ mong ông ghét tui, tui thấy như zậy sẽ dễ chịu hơn. Giờ chỉ cdn2 mình tui bước đi, ko có ông bên cạnh mọi buồn zui điều chỉ mình tui. Thật cô đơn, đến giờ phút này đây trong lòng tui trống rỗng, tui như bị lấy mất trái tim ko còn cảm giác vui buồn, nh~ cảm xúc thik' thương yêu như ko hề tồn tại.
Tui sẽ giấu nh~ giọt nước mắt ko cho ng` khác thấy tui khóc, hay ít nhất ko cho ông thấy tui khóc, tui ko muốn cứ dực vào ông, ko muốn làm ông mệt mỏi vì tui.
Thật ra tui có rất n` chuyện muốn nói với ông, muốn hỏi ông rất n` nhưng ngay cả nhìn mặt ông, chat với ông tui cũng ko làm đc.Tui muốn hỏi ông còn thik' tui ko? dù bik' ông có trả lời thế nào thì sự tậht vẫn ko thay đổi nhưng tui vẫn muốn hỏi, tui bik' chắc ông sẽ nói "ko bik'"(ko hỉu ông ko bik' thật hay ko bik' trả lời ra sao, hay sợ tui bị sock, sợ tui khóc) Khi xưa cứ mong học chung lớp, mong ông đi xe đến trường để có thể chở tui zề, có thể cùng dạo phố nh~ khi zề sớm; giờ nh~ mong muốn đó điều đến nhưng tui với ông lại ko như xưa nữa rồi. Học chung lớp để làm j` khi ko nhìn mặt nhau,ko thể nói chuyện với nhau.Tui ko thể way xuống vì như thế ông sẽ thấy tui nhìn ông, thệt sự tui muốn nhìn ông đeo kính tui thik' thế, nhưng tui sợ khi đó tui sẽ lại mở miệng nói chuyện với ông rồi công sức tui bỏ ra bao ngày tự đóng băng tình cảm sẽ như ko.Nên ko ít lần tui vừa way đầu lại nhưng lại thôi.Nhìn thấy ông thân với Q tui thấy chướng mắt thấy khó chịu nhưng tui đâu thể nói thẳng với ông như trước đc, tui ko có qn` và cũng ko thể làm thế.
Giờ tui đã trở lại đc 60% như cấp 1 chỉ khác là tui ko còn zui zẻ, tự nhiên với ông như xưa nữa.Nếu đc tui chỉ hi vọng đừng có nh~ ngày tháng cấp 2 với ông thà tui cứ thik' ông với tình cảm của con nít thì ít ra bây giờ tui sẽ ko phải từ bỏ ông- từ bỏ chỗ dựa của tui, ít ra trong lòng tui cũng còn lại 1 chút niềm vui, còn lại cảm giác thik' 1 ai đó. Sẽ ko lạnh lùng như bây giờ.
Chỉ còn lại mình tui chạy trên nh~ con đường-mình tui thôi- và nghĩ tới khi ngồi sau 1 cái lưng ấm áp mà dựa vào và lòng thấy bình yên. Tui sẽ khóc nhưng khóc 1 mình, ko còn ông bên cạnh tui phải dực vào chính mình. Dù tận đáy lòng cứ mong sẽ có 1 chỗ dựa, mong nhìn thấy khuôn mặt vừa cưòi vùa mắc cỡ của ông, mong rất n` nhưng ko bao giờ làm đc.
Tui đã ko way lại đc rồi đã tham gia cuộc chơi thì ko thể way lại, chỉ mong sau khi tả tơi vìchiến đấu khi way đầu nhìn lại tui còn nhìn thấy khuôn mặt vừa cười vừa mắc cỡ của ông.Mong còn đc bạn bè đón nhận chỉ thế thôi.