Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Phiên bản tuổi 18 - Minh Nhật



gooddythin_nd1996
17-08-2008, 03:59 AM
Câu chuyện: " Phiên bản tuổi 18- Minh Nhật"



Nhân vật: Trầm, Ngọc Anh, Tú, Hiệp



.................................................. .................................................. ...........................



Trầm phóng con Dream thân yêu biển 921 của nó bằng tốc độ đầu 3 đít... chơi vơi, vừa huýt sáo một bản nhạc B. ON. D vừa lẩm bẩm cái địa chỉ cửa hàng truyện trong đầu. Tú- con bạn béo của nó- có việc gì đó rất khủng nên xin về từ tiết 3, trước khi đi vứt lại tờ giấy phẳng phiu" Phóng ra 17 Bạch Mai trả cho tao mấy quyển truyện này, kẻo mai gấp đôi tiền thì tao treo cổ tự vẫn". Mặc dù Trầm biết Tú có treo cổ thì sức nặng của nó cái dây cũng sẽ đứt không lưu luyến thôi, nhưng nó cũng đang nhởn nhơ nên hứng tình" nghĩa hiệp"
chút vây.



Trầm tắt máy, đá chân chống, quăng cái túi nylon đen ( rất mafia) đựng 13 quyển " con nhà giàu" lên bàn: " Trả truyện! ". Nó tưởng sau câu nói súc tích và kém lịch sự kia, nó sẽ nhanh chóng được leo lên con... 921 dấu yêu, nhưng ( chỉ một giây lầm lỡ! ) Trầm ngước cái gọng kính màu xanh lục lên nhìn... cái dáng mảnh mai của kẻ đang lặng lẽ gạch và tính tiền truyện cho nó, Trầm đã biết mình vừa đợơc Thiên Lôi giáng cho một tia sét. Chàng trai có khuôn mặt đẹp hơn bất cứ vật thể gì Trầm từng gặp, ít ra ngay lúc ấy là như thế. Đeo một cặp kính gọng trắng, đôi mắt lạnh lẽo không nhiều cảm xúc, còn đôi tay lứơt nhanh với cây bút bi quay tròn và những cuốn truyện. Khuôn mặt ngẩng lên, nói nhanh không một từ thừa:



- 13 cuốn, 6.500đ. Lấy tiếp không?



Phải đến khi câu cuối được nhắc lại tới lần thứ hai thì khổ chủ của trái tim đang đập tầm trăm nhịp trên phút kia mới ấp úng được vài câu:



- À... dạ... à... vâng. Lấy... 10 tập tiếp... đi... ạ!



Chàng trai xoay người, hai bàn tay gạt và rút truyện nhanh như một con rô- bốt, trong khi chân của Trầm vẫn cứ như chôn chặt bắt vít xuống sàn...



************************************************** **************



Mặt của Tú và Ngọc Anh đều biểu hiện chúng nó đang quan tâm tới túi táo dầm trước mặt hơn là bài diễn thuyết hùng hồn của Trầm. Tú vừa chấm táo vào ớt vừa chớp chớp với Ngọc Anh.



- Này, không phải nó đang nói về Hiệp đấy chứ?



Ngọc Anh chun mũi lại:



- Chả ông ý thì ai? Nhưng mà Trầm này, tao thấy ông ý cũng đâu có gì bùng nổ lắm. Gọi là dễ coi.



Trầm vểnh môi lên:



- Thế mà chúng mày kêu thưòng thì tao cũng thật nể chúng mày. Eo ơi, sao mà đẹp trai thế!



Tú xua tay:



- Vẻ đẹp thuộc về thẩm mỹ. Thẩm mỹ là phạm trù cá nhân. Cá nhân thì chẳng ai giống ai. Chúng mày tranh luận làm gì. Nhưng Trầm ơi, anh ý lạnh hơn bất cứ kem gì mày từng ăn, buốt răng lắm đây con hâm ạ!



- Chúng mày ơi, nhưng nếu bố mẹ tao đã cho tao một trái tim, thì ngoài con chuột bạch của thằng Dũng ra, anh ý là sinh vật đầu tiên làm trái tim tao đập mạnh mẽ đến tí nữa thì nhồi máu cơ tim như thế. Bọn maỳ phải giúp tao, trưòng kỳ kháng chiến cho tới khi thắng lợi thì thôi!...



************************************************** ***************



Trong ba đứa, Tú là đứa khá khẩm nhất về khoản đầu óc, nó vẫn thưòng có những ý tưởng sáng tạo, về phạm trù tình cảm và xem chừng, nó cũng rất hiểu lũ con trai, ít nhất là hơn hai con còn lại- suốt ngày chỉ há hốc mồm " à thế à". Nhưng Tú có một tật xấu là nó... nói nhiêù. Những lời laỉ nhaỉ từ đôi môi không son phấn gì hết ( ăn quà cho tiện! ) của nó rơi ra tí tách, đều đều và liên hồi như những giọt nước từ cái voì nước khoá không kỹ. Khi con điên mắc bệnh cuồng mồm này đã bắt đầu tuôn ra hàng tràng câu cảm thán, câu mệnh lệnh, câu kể, câu lễ, câu buôn câu bán như vậy và không có ai nhét giẻ vaò mồm, thì Tú cứ... nói mãi, giống như một cái đồng hồ chạy bằng pin nguyên tử, không bao giờ biết dừng! Sau khi đề cập đến một vấn đề nó lại ngoặc đơn, ngoặc kép, giải thích, ví dụ, rồi ngoằng sang những vấn đề không liên quan tí gì, cuối cùng chẳng kết luận được gì và ngắm cứ toạ đã... ngủ gần hết



Hiện giờ, khi giảng giải cho Trầm hiểu làm sao để cưa đưọc một chàng trai, nó cũng đang như vậy. Nói liên hồi, đến nỗi Ngọc Anh phải ngôì bên cạnh nhét bỏng vào mồm con bạn liên tục để đương sự giảm tốc độ nói. Sau khi " hắn" liên tục chừng một vòng kim phút, nó mới đủng đỉnh:



- Đấy là lý thuyết sơ cấp, còn bây giờ vào trường hợp cụ thể của anh ý nhé mày!



Hai con bạn gần như ngã ngửa, cươì mếu máo:



- Vậy cụ thể phải làm sao hả mày?



Câu trả lơì của Tú tí thì làm bạn bè nó truỵ tim khẩn cấp:
- Bây giờ thì tao... chưa biết phải làm gì!



Trầm nói lí nhí như chuột:



- Vậy bao giờ thì mày biết!



Tú tỉnh bơ:



- Ờ thì khi đã biết một mớ kha khá thông tin về anh ý!



Trầm vò đầu rất khổ sở ( cứ như lắm gàu lắm không bằng)



- Làm sao kiếm được chứ! Nhất là anh ý lại luôn trong trạng thái 0 độ C



Tú nháy mắt tinh quái:



- Không quá lạnh đâu, chỉ ít nói thôi. Mơí lại, ông ý rất quý con này



Nó chỉ vào Ngọc Anh. Bây giờ Trầm mới để ý, nãy giờ Ngọc Anh chỉ ngồi đút bỏng và... cười! Thảo nào!














.

gooddythin_nd1996
17-08-2008, 08:21 PM
Vậy là cuộc trường chinh chia ra làm hai mũi, Ngọc Anh tiếp tục xây dựng tình cảm trong anh để moi tin tức tình báo. Còn Tú tiếp tục công cuộc truyền dạy kinh nghiệm và... " kỹ xảo" cho Trầm, thậm chí nó còn bắt Trầm" thí nghiệm" một vài chiêu thức" trên một số đứa con trai khác để thử " tác dụng". Kết quả khá mỹ mãn, và các ngón đòn của Trầm được Tú chỉ bảo đều ghi điểm cao.



Về phía Ngọc Anh, không ào ào như đê vỡ, nhưng nó cũng tạo đợơc những bước tiến gần hơn tới anh. Dù sao anh cũng nói chuyện với nó nhiều hơn những người khác. Một hôm, Ngọc Anh mang một tờ trắc nghiệm bản thân bằng Tiếng Anh tới, nhờ anh dịch hộ và làm mẫu. " Nếu không, anh sẽ coi như dịch vô ích, vì không làm mẫu thử thì em sẽ không hiểu đâu" - Ngọc Anh nài nỉ. Anh nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu. Sau lần ấy, cả bon biết được một số thông tin cá nhân của anh ý - bài trắc nghiệm ấy do con Tú đạo diễn ra mà. Nhưng mấy câu về ngày tháng năm sinh không thấy anh ấy trả lời, chắc không muốn nói. Cái đầu óc thiên tài của con mắc bênh nói nhiều kia lại phải vận động cật lực ( cùng với nhịp độ của một cái đồng hồ quả lắc) , thế mà cũng bật ra một trò siêu hay, đúng là túng là tính! Tú nhờ một thằng bạn nó làm một tờ danh sách ghi lăng nhăng chừng 20 cái tên, ăn mặc nghiêm chỉnh, sau đó mang món quà nhỏ là một cái bút bi xinh xinh, được gói cẩn thận tới nhà anh, và nói đó là hàng bảo đảm ( tất nhiên Tú đủ khôn ngoan và cẩn thận để in những mẩu giấy bưu điện, y - như - thật dán lên gói quà, cùng với một con dấu zớ zẩn để loè anh). Để lấy hàng bảo đảm, ngoài việc đăng ký nhận vào tờ giấy chứng nhận, người ta còn phải mang chứng minh thư ra nữa. Và gã bạn của Tú đã lưu ngay trong óc cái cần lưu!



- Anh ý thuộc nhóm C3, cung Song Ngư mà ạ.



Sau một loạt những trò- rất- logic- và- quái- thai, Tú đã thu thập được đủ lượng cần thiết thông tin nó vỗ đùi cái đốp:



- Nào được rồi đấy! Tao cảm thấy có thể bắt đầu được rồi đấy. Sẵn sàng đi Trầm.



Trầm chu mỏ lên, mắt sáng rực:



- Tao đã sẵn sàng từ lâu rồi!



Tú gật đầu:



- OK! Dù chúng ta thắng hay thua, mọi thứ cũng phải dừng lại trước tháng ba. Trường hợp chúng ta không lay chuyển được anh ý, hãy hứa với tao mày sẽ bỏ cuộc vào 29- 2. Tao không muốn để sát vào lúc chúng mình thi đại học.

gooddythin_nd1996
20-08-2008, 10:34 PM
Trầm mặt buồn thiu:
- Sao không vào ngày 3-3 cho rồi!
Tú xoay cái dây buộc tóc:
- Được. 3- 3 cũng được. Nhưng mày yên tâm, tao sẽ làm hết sức mình để mày có thể không cẩn quan tâm tới ngày ấy.
Ngọc Anh đang ngồi chơi " Tam quốc diễn nghĩa" trên máy Play station 2 hét ầm lên khiến 2 con bạn phải quay người lại:
- Chém đi! Chém đi chứ! Chúng mày ơi, " thằng" Quan Công không chém ngang bằng lực E được à?
Tú quay lại, mím môi:
- Ngu! Chạy vào góc. Đấy! Rồi giữ tam giác, nháy 0. Thả ra. Đấy! Thấy chưa?
Trầm quay mặt lên trời than:
- Trời phật ơi! Liệu con đặt trọn niềm tin vào hai đứa " dẫn đường tận tụy" này là có sai lầm không?
Nó chắp tay, vái vái ba cái trong khi hai con bạn vẫn la hét ầm ĩ đầy nữ tính( !)
************************************************** **************

gooddythin_nd1996
21-08-2008, 05:51 AM
Có lẽ cũng đã đến lúc phải giới thiệu sơ qua về các nhân vật của chúng ta rồi nhỉ?
Trầm và Tú cầm tinh con Miu có lông vằn vằn. Ngọc Anh thì nhỉnh hơn hai đứa một tuổi, hồi bé bị cái bệnh gì phải" chơi với các cô y tá trong bệnh viện gần một năm" nên đi học muộn. Ba nàng đều đang học Việt Đức, chơi với nhau từ cấp II, " có vẻ" khá thân tuy tính cách cứ tát nhau đôm đốp: đứa yêu Văn, đứa mê Anh, đứa lại kết Hoá. Con thì suốt ngày phim kinh dị, con lại ăn phim hài, ngủ phim hài, còn con thì lại chỉ... hoạt hình. Ăn uống chơi bời cũng mỗi đứa một kiểu, thế nên chẳng bao giờ có chuyện ba đứa cùng làm cái gì đó được lâu. Thế nào cũng ỏm tỏi hết lên như họp chợ. Vậy nên, chuyện lần này là lần đầu tiên có hiện tượng" tam kiếm hợp bích". Chưa bao giờ Trầm thấy cần mớ kiến thức hổ lốn về con trai của Tú đến thế, cũng như chưa bao giờ nó thấy cái vẻ phớt đời và bùng nổ của Ngọc Anh có ích tới vậy! Giá trị đảo lộn hết cả, chẳng biết đường nào mà lần!
Hiệp cao 1m78 và nặng 68 cân không thừa thiếu, sở hữu một dáng vẻ thèm thuồng của những đứa có mộng thi Sân khấu Điện ảnh. Mặt mũi hiền lành. Tính cách như mặt mũi. Ăn nói được, đẹp trai phết. Vậy chết gì? Nhát! Nhát lắm! Nhưng không phải nhát một con gì đó( con gái! ) mà là nhát thi. Hiệp có thể học rất giỏi, nhưng tâm lý kém và cứ thi là chết! Và cái vẻ lạnh lùng bây giờ cũng là kết quả của hai lần thi trượt đại học. Lần thứ hai trượt. Hiệp buồn. Khi tuổi 20, ngay cả nỗi buồn cũng khác thời 18. Trăn trở và âu lo... Nhớ lần đầu nếm cảm giác hụt hẫng ấy, Hiệp đã lang thang dưới trời mưa tầm tã cho niềm tuyệt vọng ngấm dần vào da thịt, nhưng rồi lại trở về trong vòng tay bao dung và thông cảm của cha mẹ. Còn lần thứ hai, đối diện với Hiệp là khoảng không tím ngắt... Không còn nước mắt cho điều vô ích. Hiệp hiểu- mình đã lớn thật rồi.Đi qua tuổi 18 hồn nhiên bằng khát vọng của con thuyền lần đầu trước biển, Hiệp từng mơ ước mình trở thành nhà báo. Chỉ một nửa điểm thiếu. Nhưng đến lần thứ hai vẫn là nửa điểm, Hiệp hiểu điều đó không còn là chuyện có thể bỏ qua và nó biết cần phải thay đổi hướng đi. Hiệp không thi nữa, nó xin đi làm, để cảm thấy tự tin hơn, rồi chuyện thi cử tính sau...
************************************************** ************************
9 giờ tối, Ngọc Anh nhảy tưng tưng như con Kunguru vào cửa hàng:
- Êu, anh Hiệp! Tí nữa dọn hàng đi chơi game không?
Hiệp lắc đầu:
- Muộn rồi, lúc khác đi.
Ngọc Anh kéo kéo tay Hiệp:
- Đi chơi tầm này mới vui. Đi đi, em khao!
Hiệp khoát tay:
- Chỉ một tiếng thôi. Anh phải về thu nốt hộ đứa bạn cái đĩa.
Ngọc Anh nháy mắt:
- Yên tâm đại ca! 11 giờ kém 5, em bế đại ca về tận nhà! - Nó hỏi vẻ tình cờ- À, mà nhà anh ở đâu vậy?
Hiệp không nghi ngờ gì, nói ra địa chỉ. Ngọc Anh gật gù ghi nhớ. Vậy là đã biết được địa chỉ, chẳng bù cái lúc làm cái trò tặng quà để lấy ngày sinh, bọn nó phải nhờ thằng bạn Tú mang gói quà đến cửa hàng, trông thê không thể chịu được!
10 giờ, hai đứa lò mò ra Sega. Ngọc Anh đi loăng quăng rủ Hiệp chơi đập ếch và đua xe. Rồi, rất- ngẫu - nhiên, Ngọc Anh chỉ về phía Dance Game, reo lênL
- Ôi, chị kia nhảy đẹp quá anh Hiệp kìa!
Hiệp ngước mắt khỏi màn hình lướt ván, nhìn lên. Dĩ nhiên, chúng ta có thể đoán được ngay: người đang nhảy là Trầm. Trầm có khả năng nhảy rất tốt, nhất là Break dance, do mấy gã anh kết nghĩa trong nhóm SMF dạy. Và hình tưọng đầu tiên mà Tú định xây dựng cho Trầm là một cô gái năng động, mê dance, kết quần áo hip- hop...
Ngọc Anh đóng vai chân gỗ, đứng phím cho" Hiệp" :
- Trông chị ấy tuyệt quá. Anh ra làm quen và rủ đi uống nước đi!
Hiệp trả lời hững hờ:
- Xin em.
Ngọc Anh vớt vát:
- Anh ngại gì? Thử đi!
Hiệp lắc đầu:
- Trông đâu có gì hay? Sang kia chơi Bơling đi.
Ngọc Anh cưòi như mếu. Nó vừa đi thep Hiệp vừa bí mật rút máy ra nhắn cho Tú: " Phiên bản 1 thất bại! "
************************************************** ***********************

gooddythin_nd1996
21-08-2008, 08:51 PM
Ngọc Anh thuê truyện ở cửa hàng Hiệp làm đã từ lâu, còn trước cả khi Hiệp xin được vào làm cả năm. Nên hồi Hiệp mới vào, chính Ngọc Anh lại là người... dẫn dắt. Nó chỉ cho Hiệp truyện nào để chỗ nào, truyện nào là truyện hay. Thậm chí, một vài lần Hiệp đi đòi những chuyện lâu trả, Ngọc Anh còn phải dẫn Hiệp đi, vì nó là dấu" bản địa" ở khu toàn những ngõ ngách đan nhau này. Vì thế, Hiệp rất quý Ngọc Anh, và hầu như không đối xử với ai như thế. Do vậy, lúc Ngọc Anh nì nèo đòi Hiệp đi mua sách cùng vào ngày nghỉ, Hiệp cũng đồng ý mà không phàn nàn gì.
Chủ nhật, hiệu sách Tràng Tiền lăn tăn khách, hai đứa gửi xe, rồi Ngọc Anh chạy tót lên tần hai, nơi bán sách Tiếng Anh. Đi lại một lúc, nó ra ý kiến:
- Anh xuống quầy văn học trước đi. Em lên tầng ba mua ít vở rồi xuống.
Hiệp gật đầu, thong thả đi ra cầu thang. Ngọc Anh đứng vịn vào lan can, ngó xuống chờ cuộc song đấu giữa một trái tim lạnh lẽo và một trái tim đang đập hồi hộp...
Ở cửa, thấy Hiệp đi xuống, Trầm quay sang Tú, lẩy bẩy.
- Mày ơi, tao run quá!
Tú chống nạnh:
- Mày ngại quái gì. Khi người ta đã cảm thấy có cái gì là mạnh mẽ, là lớn lao, thì cứ phải nói ra bằng bất cứ giá nào ,ngay cả khi...
- Thôi, được rồi, tao hiểu rồi! - Trầm phải nói chen vào để ngăn cái sự lên dây cót của Tú, nếu không con này sẽ đứng đấy bắn một tràng đến đêm mất.
Hôm nay, Trầm buộc tóc hai bên, nó đội một cái mũ trắng, bỏ kính ra và chơi nguyên" cây" màu hồng. Hình ảnh lần này mà Tú dựng lên là một cô bé ngoan ngoãn, lãng mạn, yêu văn học...
- Anh thích Jack London à?
Hiệp quay người lại, anh nhìn Trầm không nhiều cảm xúc, khẽ trả lời rất dè chừng:
- Không. Tôi thích Balzac, chỉ tình cờ cầm cuốn này thôi! - Nói rồi, anh đặt cuốn sách của London xuống giá.
Trầm tiến thêm một bước.
- Em cũng rất thích Balzac, anh đã đọc được những tác phẩm nào của Balzac rồi?
Hiệp không trả lời câu hỏi của Trầm mà hỏi lại :
- Ừm. Em có vẻ yêu thích văn học nhỉ?
Trầm mỉm cười:
- Hồi em nhỏ bà em thường đọc cho em nghe truyện Andersen trước khi đi ngủ. Từ đó em yêu thích văn học