PDA

Xem đầy đủ chức năng : Viết cho em - Tuổi 18 dại khờ



m2mnamtuocbongtoi
27-07-2008, 04:43 AM
Tuổi 18, lứa tuổi trải qua nhiều chuyển biến trong cuộc sống. Tuổi 18, con người bắt đầu lớn lên với biết bao niềm tin, hi vọng...

Tuổi 18, tôi bắt đầu biết thích cô bạn ngồi bên, biết viết thư tỏ tình rồi đỏ mặt khi người ta chẳng nói. Vui sướng như điên khi nhận được bức thư hồi âm! Tim dao động rồi như muốn rớt ra ngoài! Tuổi 18, tôi đã biết chút chút về tình yêu, biết bẽn lẽn ngồi hỏi má: ”Khi xưa ba má yêu thế nào?”. Tuổi 18, tôi bắt đầu biết rung cảm với tình yêu đầu, rồi hẹn hò vu vơ, rồi giận rồi hờn...

Tuổi 18, tôi biết xót lòng khi nhìn mẹ quên ăn mà vắt sức ra làm cho việc học của anh em tôi! Tôi bắt đầu có cái suy nghĩ bỏ học để đi làm đỡ đần cho mẹ nhưng cái suy nghĩ thiếu chín chắn ấy đã bị mẹ gạt đi rồi mắng cho một trận ra trò! Tuổi 18, tôi ngốc lắm, vẫn chưa biết gì nhiều lắm đâu, đôi khi vẫn là thằng nhóc mãi nũng nịu với mẹ! Nói ra mà hai má đỏ bừng lên! Tuổi 18 mà cứ ngỡ còn con nít lắm!

http://vtc.vn/newsimage/original/vtc_185954_1.jpg


Tuổi 18, tôi bắt đầu chú ý đến những việc xung quanh, những việc mà xưa nay tôi chỉ cho rằng người lớn mới nên quan tâm tới! Biết buồn cho một cơn bão tràn qua nước bạn, biết vui vì nước mình phát triển hội nhập. Biết tự hào vì nước nhà đăng quang nhiều giải thưởng lớn! Tuổi 18 tôi cũng đã mang trong mình một ngọn lửa tình yêu, tình yêu Tổ quốc đến cháy bỏng! Nhiệt huyết của tuổi 18 sao mà tràn trề thế, tuổi 18 - tuổi của sức trẻ, tuổi mà tôi phải sống để cống hiến!
Tuổi 18, tôi bắt đầu nhận ra mình phải dẹp ngay mấy trò vu vơ với thằng em trai, dẹp ngay những buổi phá làng phá xóm khiến người ta mắng vốn ỏm tỏi. Tuổi 18, thương lắm cánh diều trên đê mà chỉ biết ngắm chứ không dám tham gia. 18 rồi còn gì! Người lớn chút đi là vừa! Tự bảo thế rồi lại cười vu vơ! Thì ra 18 tuổi cũng có nhiều cái hay lắm chứ!

Tuổi 18, chẳng hiểu sao nhiều người lại biết đến sinh nhật của tôi đến thế! Mẹ dành trọn tháng lương để làm cho tôi một buổi tiệc nho nhỏ. Lần đầu tiên trong đời thằng con trai khóc vì cảm động. Tuổi 18, tôi ôm mẹ rồi tự dưng nước mắt cứ tuôn trào. Tuổi 18 của tôi tương đương với 18 năm mẹ phải bươn chải ngược xuôi, vất vả lo cho tôi đầy đủ như mấy đứa bạn cùng trang lứa!

Tuổi 18, tôi sắp phải xa mái trường cấp ba, xa thầy cô. Yêu lắm thầy giám thị, ngày nào còn bày trò chọc phá thầy vì thầy cứ hay bắt con này nọ, thế mà hôm nay ôm thầy khóc nức nở khi sắp phải rời xa! Tuổi 18 tôi biết rung cảm mạnh trước những đổi thay quá lớn của cuộc đời! Ừ thì tuổi 18 - sống sao cho đáng với 18 năm mẹ tất tả ngược xuôi! Ừ thì tuổi 18, cái tuổi không quá lớn nhưng cũng không còn nhỏ để có những hành động thiếu suy nghĩ!

Con thầm cảm ơn mẹ, cảm ơn thầy cô vì 18 năm qua đã luôn bên con. Nâng đôi cánh cho con để bây giờ con sắp sẽ bay thật xa, tung đôi cánh lên bầu trời cao! Vẫn mãi sẽ là tuổi 18, nhớ lắm tuổi 18 yêu thương…

(Theo MucTim)

muathutim
28-07-2008, 02:25 AM
Tôi nhìn thấy em vào một ngày hè kì lạ. Tôi quen em trong một thời khắc kì lạ. Tôi chỉ hơn em 1 tuổi. Tôi nghe em kể chuyện đời mình.


Gương mặt cô bé 18 tuổi còn chưa thôi bàng hoàng đau xót. Trông em yếu đuối và già dặn hơn nhiều so với cái tuổi của mình. Và em kể. Và tôi khóc. Thương em - cô bé cả tin.

Em không có tuổi thơ êm đềm. Không phải bố mẹ ngược đãi, không phải gia đình em thiếu thốn, không phải em dốt nát. Em bị bệnh. Căn bệnh mà bố mẹ em tưởng là không có thật.

Em bị hoang tưởng và tự kỉ. Có lẽ do em đọc quá nhiều cuốn tiểu thuyết đẫm nước mắt. Cũng có thể do em bị núp dưới cái bóng quá lớn của người chị giỏi giang. Nhưng em mắc bệnh. Em bệnh rất nặng. Em tưởng bố mẹ ghét em dù họ yêu em vô cùng. Em tự nhủ với mình và rêu rao với mọi người rằng em bị bố mẹ đánh đập dù chưa một lần nào, bố mẹ nặng lời với em. Em tưởng mình là đứa trẻ đáng thương bị gia đình ruồng bỏ. Em khắc một chữ “HẬN” lên khắp bức tường phòng mình, xung quanh treo đầy những bộ xương khô phát sáng người ta hay bán ở các hàng lưu niệm. Em lấy dao lam vạch những đường ngang dọc lên tay mình, mặc cho từng giọt máu đỏ tươi cứ thấm xuống nền nhà lạnh. Em nhìn chúng và không một cảm xúc. Em không biết mình bị bệnh. Em cứ chìm đắm trong những đau khổ do mình tưởng tượng suốt gần 10 năm trời. Không ai biết em bị bệnh…

Cuộc sống của em cứ thế trôi, cho đến ngày em mười bảy tuổi. Em lớn lên xinh đẹp hơn bao giờ hết. Em vẽ đẹp, viết văn hay nhưng lại chỉ viết những câu chuyện buồn. Em có cái miệng xinh xinh với nụ cười rực rỡ. Nhưng em không biết. Em ghét vẽ. Em hầu như chẳng bao giờ cười. Em luôn thấy mình là đứa xấu xí, đáng thương nhưng chẳng ai thương. Tội nghiệp cho em tôi…

Rồi em quen anh ấy. Anh ấy là người duy nhất nghe em nói, hiểu và lo lắng cho em. Anh ấy dành cho em những tình cảm nồng nàn nhất, yêu thương nhất mà em tưởng trước đây chưa bao giờ em được nhận. Em hân hoan đón anh ta vào trái tim mình. Em chẳng cần biết anh ta như thế nào, dù em chỉ quen anh ta qua mạng. Em vui sướng vì em có người yêu, vì ít ra em nghĩ cũng đã có người yêu em thật lòng. Thấm thoắt, em đã yêu anh ta được một năm.

Trong một năm ấy, anh ta yêu chiều em nhưng không ngừng đòi hỏi. Anh ta bảo em rằng yêu là phải dâng hiến trọn vẹn. Em không nghe. Một chút lí trí lóe lên bảo em rằng làm thế là sai lầm.

Nhưng hôm ấy trời mưa …

Em và anh ta tắm mưa cho đến khi ướt sũng. Bộ quần áo vải cứ dính chặt lấy em, làm lồ lộ cơ thể con gái trinh nguyên nõn nà. Chuyện gì đến cũng đến. Anh ta lao vào em như một con thiêu thân thấy ánh sáng. Và em đã trao trọn cho anh ta những gì quí giá nhất của đời con gái. Nhưng em không hối hận. Anh ta cho em thứ tình yêu mà mười mấy năm qua em không hề có hoặc em tưởng mình không có, còn em trao cho anh ta những gì em gìn giữ. Có gì là sai trái? Em tự thấy hài lòng về tình yêu đang đơm hoa kết trái của mình.

Những ngày tháng sau, em chẳng học hành được gì nữa, lao vào vòng tay anh ta với tất cả nỗi khát khao được yêu thương. Rồi em trượt Đại học. Và em có thai. Cái thai đã được gần 5 tháng. Bố mẹ em gần như hóa điên. Chị gái em ngày nào cũng ôm em khóc. Còn em? Trơ lì không cảm xúc. Em đòi lấy anh ta. Em bảo em không cần học. Em muốn sinh đứa con này cho anh ta.

Ngày hôm đó

Bố mẹ em muối mặt xin gia đình anh ta chấp nhận em, cưới em. Mơ ước vỡ vụn. Bố mẹ anh ta chửi vào mặt bố mẹ em. Nói bố mẹ em không biết dạy con, để con gái chửa hoang. Nói em là đồ hư đốn lăng loàn không biết nhục còn dám chạy đến đây mà xin cưới. Người ta không chấp nhận thứ dâu con như đĩ điếm dễ dãi với đàn ông như em. Anh ta lặng đứng bên cạnh bố mẹ anh ta, mặc nhiên để họ chửi bới gia đình em. Sự thật phơi bày. Anh ta sẽ không cưới em. Em thấy nhục nhã. Đời em chưa bao giờ nhục nhã đến thế. Em muốn chết đi cho bố mẹ em đỡ chịu cái nhục có đứa con gái đáng tởm như em. Bố mẹ em lủi thủi ra về. Cay đắng…

Hôm sau

Bố đưa em đi phá thai. Bố em - một đời ngẩng cao đầu, giờ nhục nhã theo đứa con lên bệnh viện phụ sản phá thai. Bố em - tính nóng như lửa, giờ cúi gằm mặt đưa em đi, không nói một câu nào. Em ở trong phòng chờ người ta hút cái thai ra khỏi bụng em. Còn bố em thấp thỏm ở ngoài vừa thương vừa giận đứa con gái hư hỏng. Em thét lên, em đau đớn. Em không biết là phá đi một sinh linh lại đau đến thế. Em đau tưởng như ngất đi được. Em gào khóc. Bà bác sĩ nạt nộ: ”Kêu như bò rống. Lúc mày sướng mày có kêu thế không?” Em nhục nhã quá. Nước mắt lặng lẽ chảy. Cũng chẳng đủ sức kêu nữa rồi…Em chỉ im lặng khóc. Khóc vì đau. Khóc vì nhục. Khóc vì em đã yêu nhầm một thằng sở khanh.

Em về nhà. Chẳng ăn uống. Bố mẹ ngày nào cũng lên phòng em khuyên nhủ. Mẹ cứ thấy em là khóc. Khuyên em phải vững vàng làm lại. Em thương bố mẹ em quá. Sao lúc ấy em mới nhận ra họ yêu thương em thật lòng? Em thấy nhục quá. Vì em mà bố mẹ em khổ sở thế. Em dằn vặt với tội lỗi của mình. Và em còn dằn vặt vì em vẫn yêu anh ta - kẻ đã phụ bạc em.

Em tự tử. Em rạch nát cổ tay mình. Nhưng gia đình em-lại một lần nữa cứu em. Em không chết. Nước mắt hối hận của một đứa trẻ đã lầm lỗi lăn mãi, cứ lã chã, cứ thổn thức, cứ day dứt không nguôi…

Nửa năm đã qua đi

Em vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau cú sốc đó. Em ngồi đối diện với tôi. Kể về những nỗi đau em đã trải qua - khi chưa đầy 18 tuổi. Em vừa ôn thi lại và đang chờ kết quả. Em không còn hoang tưởng nữa. Nhưng nỗi đau cứ âm ỉ, cứ chôn giấu trong ánh mắt, khóe môi của em. Em lo sợ. Rồi ai sẽ yêu em? Ai sẽ lấy đứa con gái lỡ lầm như em? Ai sẽ đủ vị tha để bao dung với quá khứ của em? Làm sao em có thể thanh thản với quá khứ tăm tối ấy?

……

Em gái ạ, chị biết, em chịu đựng quá nhiều so với tuổi của em. Nhưng đừng bi quan, em của chị! Đời em còn dài, trên thế giới này, ở một nơi nào đó, sẽ có một người nào đó dành cho em, luôn dang rộng vòng tay đón em. Quá khứ dù có lỗi lầm cũng chỉ là quá khứ. Chỉ cần lạc quan tin tưởng và nhẫn nại tìm kiếm, em sẽ tìm thấy hạnh phúc thực sự. Đứng vững và mạnh mẽ bước tới nhé, em ngoan của chị. Chị tin ở em…

Hoàng Ánh Ngọc - Theo DT

happydoll
28-07-2008, 02:29 AM
tuổi 18 chắc fai? đẹp lắm nhi??

sutu_hadong
28-07-2008, 04:14 AM
chẳng còn bjk nói j` ngoài : Thật đáng thương !

Miss.Ka
28-07-2008, 06:00 AM
Cuộc Đời Đôi Khj Thật Nhạt ,....! Nhưng....! Nhat....Để Mjk` Nhận Ra ĐƯợc Đâu Là Hương Vị CUộc SốNg :tim:

Miss.Ka
28-07-2008, 06:10 AM
Mjk` Chuẩn Bj Bước Sang Tuổi 18 :hum: Còn Mí Ngày Nữa Thoy :box: Nhưng Xa Tuổi 17 CUk Buồn, Tuổi 17 là đẹp nhất ! ^^

mưa_buồn
28-07-2008, 09:05 PM
Cái tuổi thay đổi , thì con người cũng thay đổi...thay đổi một ít trong cái suy nghĩ , trong cái dáng dấp , trong cái tính cách , trong cái ước mơ và hi vọng .....thay đổi cả cách nhìn cuộc sống và thay đổi cả cảm xúc...:rain:..........

BaBy YoYo
29-07-2008, 02:14 AM
tuổi 18 là tuồi của những cái cảm xúc kì lạ, hít ( yoyo bjk có nhiu đó ah tại chưa từng trải wa )

sutu_hadong
29-07-2008, 08:09 PM
cực kì hay ! Đúng ghê lun ! :)

m2mnamtuocbongtoi
31-07-2008, 12:45 PM
tuổi 18 là tuồi của những cái cảm xúc kì lạ, hít ( yoyo bjk có nhiu đó ah tại chưa từng trải wa )

chưa từng trải wa à............. mí tuổi rùi.............. :D

rimikio
31-07-2008, 07:57 PM
chẹp , tuổi 18 đúng là phức tạp ra phết nhỉ ?

Timmy™
01-08-2008, 06:50 AM
Tuổi 18 đúng là cơn ác mộng , nhưng cơn ác mộng ấy lại giúp em trưởng thành hơn rất nhiều.Em đang trải qua tuổi 18 đầy khó khăn và thử thách nhưng với tuổi 18 em cũng nhận ra nhiều thứ ý nghĩ biết bao:huglove:

lừa_đảo_tiểu_thư
01-08-2008, 06:56 AM
tuổi 18 vừa là tuổi làm em đau đầu nhất nhưng cũng là tuổi khiến em mang trong mình những cảm xúc kì lạ nhất :) tuổi 18 là tuổi mà em giữ gìn nâng niu nhất :)

m2mnamtuocbongtoi
01-08-2008, 07:01 AM
tuổi 18 vừa là tuổi làm em đau đầu nhất nhưng cũng là tuổi khiến em mang trong mình những cảm xúc kì lạ nhất :) tuổi 18 là tuổi mà em giữ gìn nâng niu nhất :)

thế em đang ở tuổi nào thế................... :D
anh thik tuổi 16 hơn.................... :D

rjn
01-08-2008, 07:08 AM
hì hay ghê , chỉ tiếc rjn chưa 18 tuổi thôi

lừa_đảo_tiểu_thư
01-08-2008, 07:19 AM
thế em đang ở tuổi nào thế................... :D
anh thik tuổi 16 hơn.................... :D

nói ra kể cũng buồn cười :so_funny: em đang ở trong tuổi 18 :haha:

m2mnamtuocbongtoi
01-08-2008, 07:31 AM
hjc chịu rùi.................... :kaka:
nói thế thì chịu rùi........... thế tuổi 18 có khác tuổi 16 nhìu hok nhỷ.,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,, :D

lừa_đảo_tiểu_thư
01-08-2008, 07:46 AM
cũng kơng khác nhau nhiều lắm :D cũng lãng đãng mơ mộng như nhau :D cũng buồn phền ganh tị chuyện bè bạn :D nhưng tuổi 18 trưởng thành hơn một chút,người lớn hơn một chút và suy nghĩ sâu hơn một chút :D biết đâu là cái mốc để dừng lại và biết đâu là bắt đầu cần thiết :D

m2mnamtuocbongtoi
01-08-2008, 08:06 AM
:D sax lại hem phải vn rùi thế thì chán rùi. các cháu trong vn đã đc bước ra XH rùi................. :sr:
tưởi 18.................. :vui:

Conzin
02-08-2008, 10:18 AM
hjc chịu rùi.................... :kaka:
nói thế thì chịu rùi........... thế tuổi 18 có khác tuổi 16 nhìu hok nhỷ.,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,, :D

Khác chứ,16 tuổi chưa được đi bầu cử còn 18 thì được.kaka.........:kaka:

pe_mom
02-08-2008, 11:04 AM
@muathutim:câu chuyện đẫm nước mắt và cả máu.....T_T

kem dâu mút
07-08-2008, 02:54 AM
Viết cho em - tuổi 18 xa vời...

Em đã đi qua tuổi 18 - tuổi tròn trăng tự bao giờ. Phút chốc thoáng qua mà dài tận thế kỉ, em quên mất mình đã có trong tay những gì, quên mất mình đã tận hưởng những gì ở vào cái tuổi tươi đẹp ấy. Hình như em đã bỏ dở dang lại sau lưng tuổi 18 rất nhiều. Em thấy nuối tiếc nhưng chẳng định hình tiếc nuối điều chi, chỉ vì - tuổi 18 đã quá xa vời...

Em đã đi qua tuổi 18 - tuổi tròn trăng tự bao giờ. Hình như em đã có quãng thời gian tròn trịa cho những mơ ước khát khao cuộc đời, những niềm vui trong trẻo để rồi giờ nhìn lại phía sau em lại thấy nuối tiếc khi em đã lỡ bước...

Em ơi! Tuổi 18 tươi đẹp! Mỉm cười cho những tháng ngày đang qua đi để đừng nuối tiếc những điều chưa định hình được. 18 tròn trịa nhưng trăng, em ơi!

ru_a
07-08-2008, 03:31 AM
đang 17
sắp bước sang 18
có cái gì hồi hộp,âu lo và một chút tiếc nuối
17 đẹp
nhưng 17 cũng hơi buồn
và biết đâu...18 cũng vây...đẹp...nhưng lại buồn