PDA

Xem đầy đủ chức năng : Forgotten Children



ciapika
12-07-2008, 07:33 AM
Tác giả : Ciapika

On-going

Category : Romance, Vile

Vì em mà tôi đã viết nên câu chuyện hoang đường, mơ mộng, kỳ dị này, hỡi người yêu dấu.

.................................................. .................................................. .......

Trời mưa. Tôi thức dậy với cơn đau âm ỉ từ cổ họng.

Thứ bảy, ngày 17 tháng 7, sáng, trời mưa không ngớt.

Tôi khoác vội chiếc áo, chụp vội chiếc áo mưa, hối hả băng qua màn mưa trên chiếc xe đạp. Tôi chạy vội đến nhà y.

Tôi đã nghĩ có lẽ y còn ngủ. Nhưng không, y đang thức, y nằm dài trên chiếc giường đầy chăn gối, nhưng đúng là y đã thức. Cái máy hát vẫn đang nhả những lời ca lê thê, đầy ảm đạm.

"Chiều hôm thức dậy

Ngồi ôm tóc dài

Chập chờn lau trắng trong tay

................."

Tôi thích dùng danh xưng "y" khi nói về y như một người thứ ba. Chỉ đơn giản vì có dùng từ y, tôi mới hình dung ra 1 cái dáng cao gầy, chỉ độc một màu đen, vững chãi và yếu đuối, mạnh mẽ và cô độc.

Y hay mặc màu đen, áo thun đen và quần đen, tóc y dai quá vai và đen kìn kịt. Y trông lúc nào cũng cẩu thả một cách đẹp đẽ. Và ngay lúc này đây, trong đám chăn gối lùng bùng, y vẫn đẹp như vậy.

"Chị vẫn chưa đến à?"

Y gật nhẹ đầu rồi nhấp một ngụm cà phê từ cái ly cũng đen tuyền.

Y yêu màu đen cuồng nghiệt.

Chị khác với y, chị yêu tất cả các màu sắc. Chị không mặc riêng một màu nào, cũng không đóng bộ mình trong một khuôn phong cách nào. Y gọi chị là "tắc kè". Chị hôm nay có thể mặc theo kiểu Tomboy, hôm sau lại váy áo đính đầy đăng-ten. Sáng có thể là một cô nàng emo hoàn chỉnh, tối lại theo kiểu lolita kinh điển.

Chị không phải bạn gái y.

Tôi không phải em trai y.

Chị càng không phải chị gái tôi.

Ba chúng tôi là những người tình cờ gặp nhau trong một chuyến xe từ đây ra Đà Lạt.

Năm đó tôi 16 tuổi, bỏ nhà đi vì bất đắc chí.

Năm đó chị 18 tuổi, vừa thi rớt Đại Học.

Năm đó y 20 tuổi, vừa bị bạn thân lẫn người yêu phản bội.

Tôi ngồi kế y, chị ngồi đằng sau chúng tôi, rồi tự thân chị bắt chuyện với cả hai. Thế là thành quen. Chị hỏi chúng tôi xem có chỗ ở chưa, rồi chị bảo "hay là về nhà tôi đi" Và chúng tôi đã ở nhà ngoại chị trong suốt một tuần.Và đến tận bây giờ, chúng tôi vẫn thường tụ họp ở căn hộ bé nhỏ của y.

Chị giống như bạn gái của y và giống như mẹ của tôi. Mỗi lần đến, chị đều mua cả đống thực phẩm chất đầy trong tủ lạnh của y, thỉnh thoảng chị nhắc tôi cắt tóc, hay hỏi han qua việc học của tôi, hoặc chị sẽ ngồi đơm lại cái khuy áo hoặc mạng lại chỗ rách trên quần áo tôi và y.

Nhưng chị và y chưa bao giờ từng yêu nhau. Và cả hai cũng không bao giờ muốn thử.

Bình thường, chị và y sẽ gọi nhau bằng tên hoặc "này". Lúc vui vui hay khi đùa cợt, y sẽ gọi chị là "em yêu" hoặc "vợ yêu" và chị sẽ đáp lại "anh yêu" hay "ông xã". Nhưng chị và y xưng hô "mày, tao, tớ, cậu" vẫn cứ là chủ yếu.

Tôi từng bảo chị nếu chị và y yêu nhau thì hai người sẽ là một cặp hoàn hảo nhất thế gian.
Giống hai miếng ghép khác nhau có điểm giống nhau sẽ tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh.

Y ít nói, thích đọc sách, thích cà phê, nghe nhạc Trịnh, nhạc Ngô Thụy Miên, ..., thích sự hoàn hảo, thích màu sắc.

Chị nói nhiều, thích đọc sách, manga, thích trà, không thích cà phê vì bị say, nghe nhạc Trịnh, nhạc Ngô Thụy Miên,..., cho rằng ý tưởng đòi hỏi sự hoàn hảo là sai lầm, đam mê câu chữ.

Và chị cười, bảo chị sợ sự ràng buộc.

Và y cười, vẻ mặt đầy u tối.

Mỗi lần chị cười, tôi đều cảm thấy nếu chị có một đứa con, nó sẽ hạnh phúc biết bao.

Mỗi lần y cười, tôi đều thấy thấp thoáng một quá khứ mờ mịt.

Tôi đã và đang sống trong một thứ thật mờ mịt. Cha bỏ mẹ và tôi năm tôi 2 tuổi, vét hết tiền bạc đi theo một người đàn bà khác, rồi trả lại những đồng trợ cấp cần thiết.

Tôi cũng thật sự không hiểu mẹ có yêu tôi không? Mẹ nhìn tôi với đôi mắt dành cho cha, đầy yêu và đầy căm hận. Và tôi cũng căm hận mình, mỗi lúc nhìn vào tấm gương, với gương mặt ngày càng giống cha.

Và bà vẫn nuôi tôi.

Mỗi ngày đều đi làm thật sớm, về nhà, tắm rửa, ăn qua quýt thức ăn trên bàn, và vào phòng xem ti vi.

Mỗi tuần đều để một xấp tiền trên bàn.

Mỗi tuần, cả hai đều nói với nhau những câu lạnh nhạt.

Thực ra mẹ có yêu tôi không?

Thực ra tất cả có phải chỉ vì trách nhiệm không?

Và chị ôm lấy tôi, trong cơn cùng cực mẹ gào lên trong cơn say, tôi cắt cổ tay mình. Chị khóc và ôm lấy tôi. Y lặng lẽ băng bó vết thương cho tôi. Trong cơn cùng cực, tôi đã gọi điện cầu cứu họ.

Nhưng đã một tuần nay chị không hề đến.

"Mùi hương phấn người

Một hôm nhớ lại

Hẹn ngày sau sẽ mua vui..."

By Ciapika

rimikio
12-07-2008, 08:04 AM
buồn, đó là cảm giác duy nhất còn sót lại sau khi đọc truyện này!
Tôi ở đây là cậu hả pika ?

30101990
12-07-2008, 08:20 AM
cho hỏi câu chuyện này kthúc chưa nhỉ?nó đã làm mìh suy nghĩ nhìu lắm đây

ShiningSakhalin
12-07-2008, 08:27 AM
Trời mưa. Tôi thức dậy với cơn đau âm ỉ từ cổ họng.

Thứ bảy, ngày 17 tháng 7, sáng, trời mưa không ngớt.
"Trời mưa" bị lặp lại. Shin hiểu mục đích củab ạn là gì ưhng cách sử dụng của bạn ko đúng ^^


Nhưng không, y đang thức, y nằm dài trên chiếc giường đầy chăn gối, nhưng đúng là y đã thức.
cái này cũng tương tự

lừa_đảo_tiểu_thư
12-07-2008, 09:05 AM
hay , nhẹ nhàng, đang tự hỏi ciapika đây có phải là Ciapika tác giả của một loạt truyện shounen-ai được post bởi lilac bên yaoiland không :D thấy phong cách gân giống nhau :D

ciapika
12-07-2008, 08:04 PM
Ừm, nhân vật "tôi" không phải là tớ.

Truyện vẫn chưa kết thúc đâu bạn. Tớ để "On-going" mà.

@ Shinning: Vậy nếu là bạn, bạn sẽ viết thế nào?

Ờ, tớ là ciapika của YAL. Còn lilac là em tớ. Tưởng qua đây thì không ai biết đến cái tên này chứ ^^.

.................................................. .................................................. .................................................. .

Chị là một đóa hoa trắng xinh đẹp và mục ruỗng *.

Đó là một cuộc sống được lập trình, và con người hành động theo tất cả sự việc đã được lên kế hoạch một cách chuẩn xác đến từng giây.

Một căn biệt thự lộng lẫy.

Những bộ cánh đắt tiền.

Cha mẹ là trí thức thành đạt.

Và chị đã không được nuôi lớn thành một con người.

Ở căn nhà đó, chị phải liên tục là học sinh xuất sắc trong suốt 12 năm liền.

Ở căn nhà đó, chị phải học chơi piano, học vẽ và học nghe nhạc.

Ở căn nhà đó, chị học cách nấu ăn và bày biện thật đẹp.

Ở căn nhà đó, chị học may vá, thêu thùa, đan móc.

Ở căn nhà đó, chị phải học cách ăn mặc cho có "chất". Phong cách nào cũng được, nhưng không được làm cho cha mẹ xấu hổ.

Ở căn nhà đó, chị phải làm vừa lòng tất cả.

Bởi cha mẹ chị để ý đến sĩ diện hơn là suy nghĩ đứa con gái độc nhất của mình.

Chị bảo họ từ lâu đã chán ghét nhau lắm rồi, nhưng vẫn sống với nhau. Ấy cũng là do sự sĩ diện.

Chị bảo họ coi chị như một con búp bê để mỗi khi có khách lại lôi ra tán tụng. Ấy cũng là do sự sĩ diện.

Và thế là, họ tạo nên chị, một cô gái hoàn hảo với trái tim đầy khiếm khuyết.

Ngày qua ngày, chị lớn lên không yêu đương, không hận thù, không căm ghét, không lưu luyến. Một khối thịt vô cảm.

Có lần, chị và tôi, trên đường đi gặp bạn hồi cấp ba của chị. Họ đưa cho chị một tấm thiếp mời đi họp lớp. Chị cười nói vui vẻ như thể họ là bạn thân của chị. Họ đi rồi, chị bỏ ngay tấm thiếp vào sọt rác. Tôi hỏi vì sao vậy. Mắt chị cười đầy vô hồn. Mọi người đối với chị giống như hạt mưa, đã rơi xuống rồi là không quay lại nữa, người đi đường có tiếc nuối vì một hạt mưa rơi?

" Vậy với chị em là gì? Y là gì?"

"Hai người là gia đình"

"Nếu em và y bỏ đi, chị có khóc không?"

"Không"

"Chị có yêu em không?"

"Có"

"Nói thật lòng không?"

"Không"

"Nhưng em thì rất yêu chị, nói thật lòng đó"

"Ừ"

Và chị cười, chị hay cười giống như ánh nắng, rạng rỡ và dịu dàng. Chị không thể đáp lại, chỉ có thể cảm nhận nó.

Gia đình. Không yêu thì vẫn cứ là gia đình. Gia đình thì không bao giờ xa lìa nhau. Phải không?

Mẹ chị rất thích ra giá.

Người trong một gia đình có nên ra giá với nhau không?

Thi đậu vào cấp hai trường nổi tiếng, mua cho chiếc máy vi tính.

Thi đậu vào cấp ba trường chuyên, mua cho latop.

Thi đậu vào đại học, mua cho xe.

Và một lần, chị đã ra giá với y khi có chuyện nhờ vả y. Y đã tát thẳng vào mặt chị "Nếu muốn nhờ thì cứ nói, không cần phải ra giá vậy" Và chị cười "À, đó là một thói quen xấu đã ngấm vào máu"

Tôi biết chị học rất giỏi. Việc chị đậu vào trường đại học đó là điều hiển nhiên. Vậy mà chị đã không đậu. Chị đậu vào một trường khác không nổi tiếng bằng.

Chị dễ dàng giải các bài toán của tôi, các bài toán trong sách luyện thi đại học với những cách làm ngắn gọn và hay hơn. Có lần tôi hỏi chị "chị cố tình thi rớt phải không? Vì sao vậy?"

"Vì chị chán làm tiêu bản sống lắm rồi"

"Cha mẹ chị thì sao?"

"Họ làm như chị đã ăn trộm hay giết người ấy. Nói tóm lại là thất vọng toàn tập"

Năm chị 19 tuổi, mẹ bảo chị nộp đơn thi lại vào cái trường đại học mà chị đã rớt. Một lý do duy nhất, ngắn gọn "Bởi nó danh giá hơn"

Và chị vẫn cứ vùng vẫy, cố thoát ra khỏi chiếc chuông pha lê khổng lồ mà mỗi ngày lại được đắp dày hơn.

Chị bảo chị thích y lắm. Y vững chãi, y độc lập.

Chị bảo chị thích tôi lắm. Tôi mềm yếu, tôi mạnh mẽ.

Tôi hỏi chị chị có từng yêu ai chưa. Chị bảo đôi khi chị nghĩ là chị đã yêu ai đó, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra chị yêu người đó vì người đó giống chị. Tóm lại là không yêu ai cả.

Tôi hỏi chị thích cả hai chúng tôi vì chúng tôi đều giống chị phải không.

Chị đáp "ừ"

Chị hay cười, nhờ nhờ như một bông hoa trắng thiếu sức sống.

Chị không yêu, chị không ghét, nhưng cái chị cho đi là một thứ không thể định nghĩa nổi.

Chị vác đến nhà y đủ thứ linh tinh, khi thì một con búp bê sứ, khi thì chiếc phong linh, khi thì bộ ấm tách của riêng chị, vì chị bảo trong nhà y chả có thứ gì để có thể đựng trà, và những chiếc rèm cửa, những cái gối, những quyển sách, những đĩa nhạc.

Cuối cùng, trong nhà y lúc nào cũng đầy hình bóng của chị.

"Có chút cô đơn hả?"

Y hỏi tôi trong khi bắt đầu phác những nét chì trên tờ giấy trắng.

"Chẳng phải anh cũng vậy sao?"

Y không đáp, trên nền giấy, gương mặt chị bắt đầu hiện ra một cách rõ nét hơn. Đôi mắt, cái mũi, cặp môi hay hờn dỗi, mái tóc, nét cười.

Có lẽ, họ đã yêu nhau theo một nghĩa nào đó.

*Hoa trắng : theo như thần thoại Hy Lạp, Narcis vì yêu bản thân mình, khi nhìn thấy hình bóng mình ở dưới nước thì lao xuống và bị chết đuối. Ở nơi Narcis chết mọc lên hoa thủy tiên trắng. Vì thế hoa thủy tiên trắng trở thành một biểu tượng cho thói ích kỷ, chỉ biết yêu bản thân mình.

By Ciapika

lừa_đảo_tiểu_thư
13-07-2008, 01:23 AM
Miêu tả chị nhẹ nhàng quá ^^ Dù cảm thấy có chút gì đó hời hợt khi miêu tả chị nhưng nó khắc họa chị cũng rõ. Hình như đa phần truyện nào của Ciapika cũng mang cái vẻ hời hợt nhưng thật ra nó đau đớn lắm^^ À tớ hay đọc ké bên YAL lắm^^ Thích mấy truyện của Ciapika vì cái hời hợt trong truyện nhưng đau đớn vô cùng^^ Thích những cái mảng đen trong đó ^^

ciapika
13-07-2008, 08:04 PM
Umm, tớ cũng không hiểu tại sao tớ lại viết theo phong cách này nữa. -________- Type nhân vật sao cứ vừa đơn giản vừa phức tạp? Thôi thì cứ hy vọng bạn sẽ thích fic này như mấy cái fic bạn đã đọc trong YAL. (Nói thật, tớ ít khi viết fic bình thường lắm. Vì không có cảm hứng)

.................................................. .................................................. ........................................

Con bướm đen cười khùng khục, ngạo nghễ cười khùng khục.

Con bướm đen ngạo nghễ...

Cha mẹ y là ai?

Y có anh chị em gì không?

Tất cả những điều đó đều được y đáp lại bằng một cái cười đăm đắm.

"Đừng hỏi nữa"

Cái câu đó chất chứa trong ánh nhìn, và nó khiến người ta ngậm miệng lại.

Có một tấm ảnh y đứng cùng môt người đàn ông khoảng U30, còn y lúc đó chừng 15, 16. Tôi hỏi y người đó là ai. Y đáp gọn lỏn "Người dưng".

Y làm việc cho một công ty quảng cáo, nhưng tôi xem chừng y thích hợp để làm một họa sĩ hơn. Y rất thường vẽ, y vẽ đủ thứ, những bức vẽ trừu tượng, siêu thực. Y gửi tranh trong Gallery của một người bạn. Những bức tranh của y không bán được thì thôi, nhưng nếu bán được thì thường là bán với giá rất cao. Những lúc đó, y trúng đậm. Và y thường mua quà cho chúng tôi, y sẽ mua cho chị một chiếc váy hay một hộp phấn mắt, còn tôi là những chiếc áo thun, áo sơ mi rồi cả đám sẽ đi ăn nhậu một trận. Chị hay bảo y nên gửi tiền vào ngân hàng, và y cười đáp với chị "tiền bạc chỉ là vật phù du thôi"

Có lần y vẽ chị. Chị mặc chiếc váy áo trắng y tặng, ngồi cạnh cửa sổ trong một ráng chiều. Đó là một trong những bức tranh tả thực ít ỏi của y. Y bảo y thích mắt chị, vừa trẻ trung lại vừa già nua, và tôi nghĩ là y thật sự thành công trong việc khắc họa đôi mắt đó.

Thế là tôi bảo y "Anh bỏ quách cái công ty đó làm họa sĩ luôn đi"

Và y đáp "Thế thì sẽ cứ phải vẽ theo đơn đặt hàng thôi"

Người bạn của y, trong một ngày mưa, đến chơi, cứ nằn nì y đem bức tranh đó treo ở Gallery. Y thuận tình cho anh ta mượn, nhưng không bán. Ai ngờ bức tranh đó được trả giá rất cao, y vẫn nhất định không bán và y đem nó về. Người bạn y hỏi " cô gái trong tranh là người yêu mày sao?"

Y cười lặng lẽ "Quan trọng hơn người yêu "

Những điều đó tôi đều chứng kiến, y bảo tôi đừng nói với chị. Nhưng thật ra, chúng tôi đều biết vị trí của bản thân trong lòng nhau rồi. Đúng không?

Tình cờ, y gặp lại người yêu cũ và anh bạn thân của mình trên đường.

Đó là cuộc gặp gỡ không đáng có. Nhưng y vẫn cười.

Cái cười của y không giả tạo, không gượng gạo. Y cười như thể họ chỉ là một tia nắng đã vụt qua đời y phút chốc.

Ở điểm đó thì y và chị giống nhau.

Chị liền nắm lấy tay y rất tình tứ. Đôi mắt chị khinh khỉnh nhìn họ, nụ cười chị tỏa rạng bừng gương mặt.

Y hỏi chị tại sao lại làm vậy.

Và chị đáp tỉnh rụi "Để cô ta biết đã bỏ lỡ một người thế nào. Và để anh chàng đó biết anh ta kém cỏi thế nào. Anh mất cô ấy thì vẫn có thể kiếm được một cô nàng xinh hơn, đúng không?"

Chị cười giòn, những lúc đó, chị thật sự biến thành một con người quái tính đến sợ.

Tôi hỏi y rằng y yêu cô ta nhiều không? Có đau khổ nhiều không khi bị người bạn thân và người yêu nhất của mình phản bội?

Y đáp y không biết, có lẽ có. Có lẽ y đã yêu cô ta nhiều đến mức khi chuyện đó xảy ra, y đã thấy mọi thứ như một cây kéo cắt phựt sợi chỉ. Và có lẽ vì thế mà y không nhung nhớ nhiều, vì y đã không còn gì hối tiếc rồi.

Tôi hỏi y sau chuyện đó, y còn rung động trước ai không.

Y cười, y bảo y sợ sự phản bội.

Tôi bảo nếu y và chị yêu nhau, y sẽ không bao giờ bị phản bội.

Và y bảo nhưng vậy sẽ không bao giờ gần chị. Nếu cứ như bây giờ, ít ra chị sẽ tháo bớt lớp mặt nạ và ở bên chúng tôi chân thật hơn.

Y bảo chị tự tin đến kiêu ngạo, và tự ti đầy đáng thương.

Chị bảo y là kẻ yếu đuối.

Y không phản đối. Y nằm dựa lên vai tôi và nắm lấy tay chị. Đó cũng là một chiều nắng hiu hắt.

Y có một hình xăm con bướm ở ngay cổ, đôi cánh bướm lan rộng đến miếng táo của y.

Tôi hỏi y "Ở đâu mà anh có hình xăm đó vậy?"

Và y đáp rất trầm ngâm:" Một người bạn đã xăm cho"

Y kể về anh bạn đó, một người trong nhóm ba người bạn thân, cậu ta rất khù khờ và ngây ngô. Y bảo loại người đó đáng ra không nên tồn tại ở cuộc đời này mới đúng. Cậu ta tin và yêu tất cả mọi người, như thể cậu ta được sinh ra từ vườn địa đàng. Tôi hỏi y "anh ta đâu?"

Y nhìn xuống bàn tay mình, cái nhìn đầy tội lỗi "Tôi đã nhuộm bẩn cậu ta"

"Cậu ta yêu anh phải không?"

Tôi giật mình nhìn chị.

Y giật mình nhìn chị, cái nhìn thảng thốt.

Rồi dịu lại, y giấu đôi mắt tan vỡ sau mái tóc dài, sau cặp kiếng tròn. Bàn tay y tự động xoa lên đầu chị như y vẫn thường làm. Y sượt qua cả hai chúng tôi.

"Anh đi làm đi, tôi sẽ nấu món nào đó"

Chị quay lại nói, giọng vẫn tỉnh queo như thường.

"Ok, hẹn gặp lại, vợ yêu. Này con, mau ra phụ mẹ đi"

Y làm dấu chào chị và nháy mắt với tôi.

Có lẽ, chị giống với y nhiều hơn tôi. Và chị đã đưa tay chạm đến chỗ đen tối nhất của y.

Y cần chị, đúng không? Chị có lẽ nói đúng, y là kẻ yếu đuối mạnh mẽ và mạnh mẽ yếu đuối.

Có lần, chị ôm y trong bóng tối, y khóc. Căn phòng tối, lắt leo một vài tia nắng chiều, y với bộ áo đen như bị bóng tối nuốt chửng. Trong bóng tối, chiếc váy của chị trắng đến đáng sợ.

Một cánh thư phương xa màu úa, người bạn mà y nhắc đến đã mất .

"Chẳng phải anh cần chị ấy hơn tôi sao?"

Tôi ngồi lật giở những bức vẽ phác thảo của y. Trong khi y đang quệt những nét màu đầu tiên trên tấm vải.

"Nếu hết ngày hôm nay mà không có tin tức, tôi sẽ đến nhà cô ấy"

"Kiểu hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến giải cứu công chúa à?"

"Đi không nhóc?"

"Được thôi"

Trời vẫn mưa rơi rớt, mưa rơi rớt.

"...Ngoài hiên mưa rơi rơi

Lòng ai như chơi vơi

Người ơi mắt ướt hoen mi rồi..."

Ca từ vẫn rơi rụng như những giọt mưa ngoài song thưa.

Con bướm đen trên cổ y như chết đứng, cánh rệu rã.

By Ciapika