Tháng Tư
30-06-2008, 07:13 PM
Khi còn thơ bé, tôi mê nhất là trò thổi bong bong xà phòng. Những quả bong lấp lánh ấy cứ trong suốt ấy khiến tôi chỉ nhìn thì đó là những vòng tròn. Những vòng tròn tíu tít nối đuôi nhau tuôn sau cái ống thổi thật rữc rỡ và tinh khiết. Tôi mê chúng vì chúng có vẻ đẹp của cầu vòng và 1 hình hài hoàn hảo. Tôi thường vẽ những vòng tròn cố sao cho thật tròn.....
Lớn hơn 1 chút, tôi bước vào cấp 1. Đó là chuỗi ngày tôi gắn mình với bạn bè và những trò chơi tập thể. Cô giáo lập ra vòng tròn và chúng tôi – thật thú vị được là 1 phần của vòng tròn đó. Cô đứng giữa hài hoà vui ve, lúc bắt đầu 1 bài hát, lúc lại làm chủ cuộc chơi...đó cũng là lúc tôi nhận ra vòng tròn có 1 cái tâm.
Tôi vô cùng thích với trò chơi của vòng tròn. Những buổi sinh hoạt thường bắt đầu với trò chơi của tình bạn. Chỉ cần cô giáo đưa 2 tay lên cao, kết 2 bàn tay lại là trên đầu cô đã xuất hiện 1 vòng tròn – tín hiệu tập hợp vòng tròn. Chúng tôi, tay nắm tay chạy vòng quay sân để tạo 1 vòng tròn thật lớn, thật đẹp. Cô giáo bắt đầu dạy chúng tôi múa, khi múa lúc chúng tôi dòn lại, vòng tròn bé tý, lúc chúng tôi dãn ra – vòng tròn nở như 1 bông hoa. Và chính lúc ấy chúng tôi có thể thay đổi 1 hình tròn.
Đến cấp 2, tôi lại tập làm người lớn, một vòng tròn vô hình lại xuất hiện – vòng tròn tình cảm. Tôi thích 1 bạn trai, bạn trai đó lại thích 1 bạn gái, bạn gái lại thích một trai khác, và bạn trai ấy lại...thích tôi. Câu chuyện về vòng tròn ấy lẳng lặng nhưng day dứt, khó quên. Một vòng tròn quái oăm, ko đầu ko kết.
Hôm nay tôi lại nhận ra mình lại đang vẽ 1 hình tròn. Ko cố gắng vẽ thật tròn như khi còn bé thơ, tôi vẽ nó với nỗi sợ hãi mơ hồ e dè thầm kín. Tôi ở giữa, ko cho phép mình bước ra, cũng ko cho ai bước vào. Đó là vòng trò tự kỷ. Tôi ko dám nói, ko dám la thật to khi giận dữ, lại ko dám cười, cũng chẳng dám khóc. Tôi sợ người khác nhìn thấy điểm yếu của mình.tôi sợ cả nụ cười mỉm của mọi. Vòng tròn ấy khép lại, ko có lố thoát...
Hình tròn của cuộc sống ko đơn giản vẽ bằng compa, ko đo bằng chu vi hay diện tích, chúng đc vẽ từ cuộc sống muôn màu. Có cái thật tròn, tinh khiết và lộng lẫy như tuổi thơ, có cái lại trái ngang như tình cảm, còn có ko tốt như thói tự kỷ....
Lớn hơn 1 chút, tôi bước vào cấp 1. Đó là chuỗi ngày tôi gắn mình với bạn bè và những trò chơi tập thể. Cô giáo lập ra vòng tròn và chúng tôi – thật thú vị được là 1 phần của vòng tròn đó. Cô đứng giữa hài hoà vui ve, lúc bắt đầu 1 bài hát, lúc lại làm chủ cuộc chơi...đó cũng là lúc tôi nhận ra vòng tròn có 1 cái tâm.
Tôi vô cùng thích với trò chơi của vòng tròn. Những buổi sinh hoạt thường bắt đầu với trò chơi của tình bạn. Chỉ cần cô giáo đưa 2 tay lên cao, kết 2 bàn tay lại là trên đầu cô đã xuất hiện 1 vòng tròn – tín hiệu tập hợp vòng tròn. Chúng tôi, tay nắm tay chạy vòng quay sân để tạo 1 vòng tròn thật lớn, thật đẹp. Cô giáo bắt đầu dạy chúng tôi múa, khi múa lúc chúng tôi dòn lại, vòng tròn bé tý, lúc chúng tôi dãn ra – vòng tròn nở như 1 bông hoa. Và chính lúc ấy chúng tôi có thể thay đổi 1 hình tròn.
Đến cấp 2, tôi lại tập làm người lớn, một vòng tròn vô hình lại xuất hiện – vòng tròn tình cảm. Tôi thích 1 bạn trai, bạn trai đó lại thích 1 bạn gái, bạn gái lại thích một trai khác, và bạn trai ấy lại...thích tôi. Câu chuyện về vòng tròn ấy lẳng lặng nhưng day dứt, khó quên. Một vòng tròn quái oăm, ko đầu ko kết.
Hôm nay tôi lại nhận ra mình lại đang vẽ 1 hình tròn. Ko cố gắng vẽ thật tròn như khi còn bé thơ, tôi vẽ nó với nỗi sợ hãi mơ hồ e dè thầm kín. Tôi ở giữa, ko cho phép mình bước ra, cũng ko cho ai bước vào. Đó là vòng trò tự kỷ. Tôi ko dám nói, ko dám la thật to khi giận dữ, lại ko dám cười, cũng chẳng dám khóc. Tôi sợ người khác nhìn thấy điểm yếu của mình.tôi sợ cả nụ cười mỉm của mọi. Vòng tròn ấy khép lại, ko có lố thoát...
Hình tròn của cuộc sống ko đơn giản vẽ bằng compa, ko đo bằng chu vi hay diện tích, chúng đc vẽ từ cuộc sống muôn màu. Có cái thật tròn, tinh khiết và lộng lẫy như tuổi thơ, có cái lại trái ngang như tình cảm, còn có ko tốt như thói tự kỷ....