Br@nD
21-05-2008, 09:16 AM
Dairy
Cuối xuống, đưa tay bứt cành hồng cuối cùng, vân vê nó trong tay…
Cành hồng đỏ thắm …..
Thật xinh đẹp, thật rực rỡ……
Bất thình lình, bông hoa ấy bị bóp chặt, nghiền nát…
Một giọt máu trên tay túa ra….màu của máu, màu của hoa hồng, hòa lẫn vào nhau, nương theo gió, rơi xuống đất….
Nụ cười thoáng hiện ra trên khóe môi…. Nghe mặn đắng vị nước mắt….lần cuối cùng tôi khóc…….
- Đi thật sao?
- Ừm!
- Sẽ quay lại, đúng không?
- Đương nhiên rồi, nhỏ ạ!
- …………………………..
- Đừng lo cho tao.
Cái siết tay cuối cùng, ấm áp.
Máy bay lên cao, lên xa, xung quanh là những đám mây trắng xóa. Ừm, mây vốn là màu trắng mà, chỉ có những đứa ngốc mới tin rằng mây màu hồng.
Từ nay sẽ không ngốc nữa……..
Xin lỗi mày, nhưng tao cần phải đi, nhanh thôi, nhưng vẫn phải đi.
Để xóa sạch những thứ mang tên “kỉ niệm”
Sẽ ổn thôi, đừng lo nhé…
- Ổn mà!
- Chắc không?
- Ừm……..
Hai năm sau….
Lee đón tôi ở sân bay, mới hai năm, mà trông nhỏ khác đi nhiều quá, dĩ nhiên là trông xinh hơn. Tôi cười thầm
- Nhưng cái tật nói nhiều vẫn không bỏ.
- Thôi đi nhỏ, không cảm ơn tao đã ra đây đón mày sao? – nó đánh mạnh vào vai tôi, đau điếng.
Hai đứa ôm nhau cười ngất, ừ! So với hai năm trước, mọi thứ đều đã thay đổi, trừ tình bạn…..
Sân bay giờ cao điểm, nhiều người quay lại nhìn chúng tôi…
Sau bữa trưa, nhỏ nhướng mắt sang chiếc ba lô, hỏi tôi:
-Tính đi nữa sao nhỏ?
-Không
Một chút nhẹ nhõm thoáng qua trên gương mặt nhỏ bạn thân, nó làm tôi chạnh lòng.
- Tao sẽ ở đây mãi, được chưa! – nắm lấy tay Lee, tôi hứa. Dù không biết mình sẽ giữ được lời hứa đó trong bao lâu
Nhỏ liếc tôi, tỏ vẻ không tin- Bây giờ đi đâu?
- Không muốn về nhà!
- Vậy thì sang nhà tao, dù gì cũng dọn phòng cho mày cả rồi – nó khẽ thở dài – và cũng nộp hồ sơ xin nhập học lại rồi, một tuần nữa khai giảng – Với gương mặt tỉnh bơ, Lee thông báo, rồi xách giỏ đứng lên, gườm gườm – nghe lời tao lần này thôi, hiểu chưa nhỏ!
Về lại trường ư? Ừm, dù sao thế cũng tốt. Phải học cách sồng chung với quá khứ, con người mới có thể tồn tại được…
Tôi lắc đầu, cười nhẹ – Mày vẫn là đứa hiểu tao nhất, Lee ạ!
- Chào cô chủ! Chào cô Min Hyo
- Chào chị! Việc tôi nhờ đến đâu rồi?
- Vâng, phòng đã dọn xong ạ!
- Cảm ơn, cứ để chúng tôi tự nhiên! – Lee quay sang tôi , nheo mắt cười – Nào! Bây giờ nghỉ ngơi đi, rồi kể cho tao nghe mày đã làm những gì trong suốt những năm qua, nhé nhỏ……………………
Phía tây thành phố Nagasaki, trong một ngôi biệt thự cổ kính, không khí trang nghiêm, tĩnh mịch đang bao trùm lên sự vật, người đàn ông đứng tuổi trong bộ vét đen, gương mặt lạnh như băng, lặng lẽ đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
- thưa ngài! Cô Hyo đã xuống sân bay!
Sau câu nói của vị thư kí, không gian lại tiếp tục chìm vào thinh lặng.
Hồi lâu, người đàn ông mới bắt đầu lên tiếng, chậm rãi, đều đặn, không chút cảm xúc
- nó vẫn khỏe chứ!
- Vâng, trông cô ấy ổn!
- Cậu ra ngoài làm việc đi!
Vị thư kí cúi đầu chào, lặng lẽ lui ra ngoài. Trong một giây lát trước khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn, ông nhìn thấy vị chủ tịch của mình khép mắt lại, sự vui mừng xen lẫn với chút chua xót hiện ra trên gương mặt ông lão ngoài 60………
- Cảm ơn chúa đã mang cháu về đây, Hyo!
Hôm nay là ngày đầu tiên của một năm học mới. Ngoài sân, những tia nắng vàng nhẹ buông mình trên những cành cây khô, tiếng chim khuyên ríu rít nô đùa mang thêm âm sắc cho ngày mới.
Những ngày khởi đầu cho mùa xuân thật đẹp, nhưng liệu có quá tàn nhẫn không, khi nó đã đẩy mùa đông ra đi một cách âm thầm, lặng lẽ……..
Thật khó khăn để chui ra khỏi chiếc chăn ấm áp, mặc vào người bộ đồng phục Lee mới đưa ngày hôm qua. Có lẽ tôi phải dùng chút nước, đầu lưỡi sao nghe đắng ngắt…..
- Trông mày rất tuyệt, Kim Tae Hyo ạ! – Lee từ phía sau bước tới, khẽ cười khi nhìn thấy tôi. Nhỏ hôm nay cũng thật xinh.
- Đừng gọi tao bằng cả tên họ như thế chứ, ngốc!
Tôi không còn cảm giác háo hức, hồi hộp chờ ngày khai trường như những ngày ấy nữa, có lẽ thời gian đã làm cho tôi thay đổi….
Người giúp việc già đón chúng tôi dưới chân cầu thang. Đang cười, gương mặt Lee chợt tối sầm lại, lạnh tanh không cảm xúc.
- Chào con! – Một người phụ nữ lên tiếng khi nhìn thấy Lee, ngồi cạnh bà ta là cha của Lee, người đàn ông trung niên có gương mặt phúc hậu, hiền lành. Thật không hiểu sao một người như bác ấy lại có thể yêu và cưới người đàn bà suốt ngày phấn son lòe loẹt này, cùng nụ cười giả tạo cố hữu .
Lee phản đối gay gắt chuyện bà ta trở thành mẹ kế của mình, nó lướt ngang qua chỗ hai người đang ngồi, bỏ cả bữa sáng. Trong ngôi nhà này, ngôi nhà mẹ nó rất mực yêu mến khi còn sống, tuyệt đối không được để cho người đàn bà kia làm nhơ nhuốc.
Cha Lee nhìn theo bóng con gái, khẽ thở dài. Cuối xuống chào ông, tôi thấy rõ nụ cười đắc ý trên gương mặt mũm mĩm của bà ta. Hạng đàn bà này thật đáng sợ….
Ngồi vào ô tô, tôi nắm lấy tay Lee
- Mày ổn mà, đúng không?
- Nhỏ phì cười– tự lo cho bản thân trước đi ngốc ạ! – dừng một chút, nó nhìn tôi lo lắng – bây giờ, quay trở lại nhé!
- Không, đi tiếp đi, phải biết đối diện với quá khứ mà sống. Mày đã từng bảo tao như thế mà…- Tôi nhắm mắt lại, tránh trả lời những câu hỏi tiếp theo của Lee, Kim Tae Hyo hai năm trước không còn nữa rồi!
Br@nD
Cuối xuống, đưa tay bứt cành hồng cuối cùng, vân vê nó trong tay…
Cành hồng đỏ thắm …..
Thật xinh đẹp, thật rực rỡ……
Bất thình lình, bông hoa ấy bị bóp chặt, nghiền nát…
Một giọt máu trên tay túa ra….màu của máu, màu của hoa hồng, hòa lẫn vào nhau, nương theo gió, rơi xuống đất….
Nụ cười thoáng hiện ra trên khóe môi…. Nghe mặn đắng vị nước mắt….lần cuối cùng tôi khóc…….
- Đi thật sao?
- Ừm!
- Sẽ quay lại, đúng không?
- Đương nhiên rồi, nhỏ ạ!
- …………………………..
- Đừng lo cho tao.
Cái siết tay cuối cùng, ấm áp.
Máy bay lên cao, lên xa, xung quanh là những đám mây trắng xóa. Ừm, mây vốn là màu trắng mà, chỉ có những đứa ngốc mới tin rằng mây màu hồng.
Từ nay sẽ không ngốc nữa……..
Xin lỗi mày, nhưng tao cần phải đi, nhanh thôi, nhưng vẫn phải đi.
Để xóa sạch những thứ mang tên “kỉ niệm”
Sẽ ổn thôi, đừng lo nhé…
- Ổn mà!
- Chắc không?
- Ừm……..
Hai năm sau….
Lee đón tôi ở sân bay, mới hai năm, mà trông nhỏ khác đi nhiều quá, dĩ nhiên là trông xinh hơn. Tôi cười thầm
- Nhưng cái tật nói nhiều vẫn không bỏ.
- Thôi đi nhỏ, không cảm ơn tao đã ra đây đón mày sao? – nó đánh mạnh vào vai tôi, đau điếng.
Hai đứa ôm nhau cười ngất, ừ! So với hai năm trước, mọi thứ đều đã thay đổi, trừ tình bạn…..
Sân bay giờ cao điểm, nhiều người quay lại nhìn chúng tôi…
Sau bữa trưa, nhỏ nhướng mắt sang chiếc ba lô, hỏi tôi:
-Tính đi nữa sao nhỏ?
-Không
Một chút nhẹ nhõm thoáng qua trên gương mặt nhỏ bạn thân, nó làm tôi chạnh lòng.
- Tao sẽ ở đây mãi, được chưa! – nắm lấy tay Lee, tôi hứa. Dù không biết mình sẽ giữ được lời hứa đó trong bao lâu
Nhỏ liếc tôi, tỏ vẻ không tin- Bây giờ đi đâu?
- Không muốn về nhà!
- Vậy thì sang nhà tao, dù gì cũng dọn phòng cho mày cả rồi – nó khẽ thở dài – và cũng nộp hồ sơ xin nhập học lại rồi, một tuần nữa khai giảng – Với gương mặt tỉnh bơ, Lee thông báo, rồi xách giỏ đứng lên, gườm gườm – nghe lời tao lần này thôi, hiểu chưa nhỏ!
Về lại trường ư? Ừm, dù sao thế cũng tốt. Phải học cách sồng chung với quá khứ, con người mới có thể tồn tại được…
Tôi lắc đầu, cười nhẹ – Mày vẫn là đứa hiểu tao nhất, Lee ạ!
- Chào cô chủ! Chào cô Min Hyo
- Chào chị! Việc tôi nhờ đến đâu rồi?
- Vâng, phòng đã dọn xong ạ!
- Cảm ơn, cứ để chúng tôi tự nhiên! – Lee quay sang tôi , nheo mắt cười – Nào! Bây giờ nghỉ ngơi đi, rồi kể cho tao nghe mày đã làm những gì trong suốt những năm qua, nhé nhỏ……………………
Phía tây thành phố Nagasaki, trong một ngôi biệt thự cổ kính, không khí trang nghiêm, tĩnh mịch đang bao trùm lên sự vật, người đàn ông đứng tuổi trong bộ vét đen, gương mặt lạnh như băng, lặng lẽ đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
- thưa ngài! Cô Hyo đã xuống sân bay!
Sau câu nói của vị thư kí, không gian lại tiếp tục chìm vào thinh lặng.
Hồi lâu, người đàn ông mới bắt đầu lên tiếng, chậm rãi, đều đặn, không chút cảm xúc
- nó vẫn khỏe chứ!
- Vâng, trông cô ấy ổn!
- Cậu ra ngoài làm việc đi!
Vị thư kí cúi đầu chào, lặng lẽ lui ra ngoài. Trong một giây lát trước khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn, ông nhìn thấy vị chủ tịch của mình khép mắt lại, sự vui mừng xen lẫn với chút chua xót hiện ra trên gương mặt ông lão ngoài 60………
- Cảm ơn chúa đã mang cháu về đây, Hyo!
Hôm nay là ngày đầu tiên của một năm học mới. Ngoài sân, những tia nắng vàng nhẹ buông mình trên những cành cây khô, tiếng chim khuyên ríu rít nô đùa mang thêm âm sắc cho ngày mới.
Những ngày khởi đầu cho mùa xuân thật đẹp, nhưng liệu có quá tàn nhẫn không, khi nó đã đẩy mùa đông ra đi một cách âm thầm, lặng lẽ……..
Thật khó khăn để chui ra khỏi chiếc chăn ấm áp, mặc vào người bộ đồng phục Lee mới đưa ngày hôm qua. Có lẽ tôi phải dùng chút nước, đầu lưỡi sao nghe đắng ngắt…..
- Trông mày rất tuyệt, Kim Tae Hyo ạ! – Lee từ phía sau bước tới, khẽ cười khi nhìn thấy tôi. Nhỏ hôm nay cũng thật xinh.
- Đừng gọi tao bằng cả tên họ như thế chứ, ngốc!
Tôi không còn cảm giác háo hức, hồi hộp chờ ngày khai trường như những ngày ấy nữa, có lẽ thời gian đã làm cho tôi thay đổi….
Người giúp việc già đón chúng tôi dưới chân cầu thang. Đang cười, gương mặt Lee chợt tối sầm lại, lạnh tanh không cảm xúc.
- Chào con! – Một người phụ nữ lên tiếng khi nhìn thấy Lee, ngồi cạnh bà ta là cha của Lee, người đàn ông trung niên có gương mặt phúc hậu, hiền lành. Thật không hiểu sao một người như bác ấy lại có thể yêu và cưới người đàn bà suốt ngày phấn son lòe loẹt này, cùng nụ cười giả tạo cố hữu .
Lee phản đối gay gắt chuyện bà ta trở thành mẹ kế của mình, nó lướt ngang qua chỗ hai người đang ngồi, bỏ cả bữa sáng. Trong ngôi nhà này, ngôi nhà mẹ nó rất mực yêu mến khi còn sống, tuyệt đối không được để cho người đàn bà kia làm nhơ nhuốc.
Cha Lee nhìn theo bóng con gái, khẽ thở dài. Cuối xuống chào ông, tôi thấy rõ nụ cười đắc ý trên gương mặt mũm mĩm của bà ta. Hạng đàn bà này thật đáng sợ….
Ngồi vào ô tô, tôi nắm lấy tay Lee
- Mày ổn mà, đúng không?
- Nhỏ phì cười– tự lo cho bản thân trước đi ngốc ạ! – dừng một chút, nó nhìn tôi lo lắng – bây giờ, quay trở lại nhé!
- Không, đi tiếp đi, phải biết đối diện với quá khứ mà sống. Mày đã từng bảo tao như thế mà…- Tôi nhắm mắt lại, tránh trả lời những câu hỏi tiếp theo của Lee, Kim Tae Hyo hai năm trước không còn nữa rồi!
Br@nD