thichduthu
03-05-2008, 11:58 PM
... Nhưng lúc đó cô trẻ con quá, cô sợ nếu đến đó, ngồi đối diện với anh rồi cô không thể che giấu được sự thật rằng cô đã yêu anh...
Luyên lục tung đống sách báo bị vứt lung tung trên bàn. Cuốn giáo trình vừa hôm trước vẫn còn ở đây thế mà hôm nay đã không thấy đâu. Thực ra đó là cuốn giáo trình môn học từ kỳ học đầu tiên nhưng hôm nay cô cần kiểm tra lại một chút kiến thức để bổ sung vào bản báo cáo khoa học.
Bới tung cả giá sách lên mà vẫn chẳng tìm thấy cuốn giáo trình đâu, Luyên bực phát khóc. Rúc sâu xuống dưới gầm giá sách để lôi ra một thùng các-tông đựng sách cũ, Luyên thở phào nhẹ nhõm khi thấy cuốn giáo trình bị rơi xuống đây từ lúc nào. Trước khi đẩy chiếc thùng các-tông về vị trí cũ, Luyên bỗng tò mò vì một dải lụa màu đỏ thắm buông ngoài mép một cuốn sổ bìa đen cũ kỹ. Đó là cuốn nhật ký của cô khi mới là cô học trò trường huyện.
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay mình nhận được một lá thư lạ trong hộc bàn. Có người muốn kết bạn với mình. Cũng thú vị đấy chứ. Cái Lan bảo mình lãng mạn viển vông. Lãng mạn cũng có làm sao đâu? Kèm theo đó là một lá thư viết trên giấy học trò. Nét chữ rắn rỏi nghiêng nghiêng viết bằng mực xanh đã hơi phai màu.
Ngày... tháng... năm...
Thư người ấy viết ngày càng dài. Hóa ra "người ấy" cũng có sở thích ép hoa khô giống mình. Cái Lan bảo con trai như thế là quá lãng mạn. Nó kết luận rằng không nên lấy chồng lãng mạn bởi anh ta sẽ không lo lắng cho gia đình, mà như thế thì người phụ nữ sẽ vất vả lắm! Sao nó lại nghĩ tới chuyện chồng con lúc này nhỉ. Mình còn bao nhiêu việc phải làm... mình còn phải học đại học nữa cơ mà!
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay là ngày thứ 3 không có thư của "người ấy". Mình vẫn gửi thư nhưng chẳng có người nhận. Chắc "người ấy" bận? Hay ốm? Hay người ấy chuyển chỗ ngồi và không muốn liên lạc với mình nữa? Cũng tại mình hôm trước tự dưng lại gây chuyện với "người ấy". Giá như mình đừng trẻ con như thế!
Ngày... tháng... năm...
Hóa ra "người ấy" ốm. Thật lạ lùng, chỉ mình đến lớp sớm một chút hoặc người ấy về muộn một chút thôi là chúng mình sẽ biết mặt nhau. Thế mà cả hai lại không hề có ý định làm như thế. Cái Lan bảo mình "người ấy" hâm. Nó khẳng định: "Chỉ có hâm mới ngồi tưởng tượng đủ thứ chuyện viển vông như mày!". Ừ, có khi mình hâm thật đấy chứ!
Ngày... tháng... năm...
Cuối cùng thì giờ chia tay cũng đến rồi... Buồn quá... Mình chỉ muốn khóc. Ngồi trong lớp mà đầu óc cứ để đi đâu. Người ấy gửi tặng mình một đóa hồng nhưng ép khô. Hẳn người ấy đã rất cầu kỳ để làm một bông hồng khô đẹp đến thế. "Người ấy" muốn gặp mình để "nói một chuyện quan trọng". Mình có nên đến điểm hẹn không? Cuốn nhật ký kết thúc đột ngột.
Ép giữa hai trang cuối cùng là một bông hồng khô có thắt một dải ruy băng đỏ. Cành hồng được uốn khéo léo thành hình một trái tim nhỏ xinh. Luyên cầm bông hồng lên, từng cánh hoa rụng xuống tả tơi. Cô vẫn nhớ, ngày ấy cô không gặp "người ấy" dù cô có đến điểm hẹn. "Người ấy" đúng như cô hình dung, mắt sáng, trán cao, tóc bồng bềnh... Cô vẫn nhớ như in dáng ngồi bồn chồn và ánh mắt ngong ngóng ra cửa chờ đợi của "người ấy".
Cô ngồi khuất sâu trong góc quán và quan sát. Cô đã không đủ can đảm để bước đến và ngồi xuống trước mặt "người ấy". "Người ấy" đã ngồi chờ Luyên rất lâu. Sau ngày ấy, họ bặt tin nhau. Trước kia họ có hộc bàn làm điểm hẹn trao đổi, giờ cả hai đã rời đi mà chẳng để lại cho nhau một cái tên hay một dòng địa chỉ.
Luyên khẽ nhắm mắt, một giọt nước long lanh tràn ra. Giá như quay ngược lại được thời gian thì Luyên sẽ đến buổi hẹn đó. Nhưng lúc đó cô trẻ con quá, cô sợ nếu đến đó, ngồi đối diện với anh rồi cô không thể che giấu được sự thật rằng cô đã yêu anh. Bởi cô biết mình còn rất nhiều việc phải làm trước khi nhận lời yêu một ai đó.
Mọi người đều nói với Luyên rằng những chuyện tình học trò nhanh đến nhanh qua. Luyên cũng ngỡ rằng mình đã quên cho tới buổi chiều hôm nay, khi tay cô chạm vào bông hồng khô "người ấy" tặng thì cô mới biết mình chưa thể quên.
Một cách vô tình, Luyên tháo dải lụa đỏ ra khỏi cành hồng, một dòng chữ viết nắn nót bằng mực bi xanh: "Số điện thoại này sẽ luôn mở để chờ bạn: 091...". Trái tim Luyên run lên, đây phải chăng là sự sắp xếp của số phận khi cho cô có cơ hội gặp lại "người ấy" sau từng ấy thời gian xa cách? Liệu người ấy có còn chờ Luyên không? Cô không biết nhưng dù thế nào thì cô cũng sẽ không thể đánh mất cơ hội của trái tim mình thêm một lần nữa.
Luyên lục tung đống sách báo bị vứt lung tung trên bàn. Cuốn giáo trình vừa hôm trước vẫn còn ở đây thế mà hôm nay đã không thấy đâu. Thực ra đó là cuốn giáo trình môn học từ kỳ học đầu tiên nhưng hôm nay cô cần kiểm tra lại một chút kiến thức để bổ sung vào bản báo cáo khoa học.
Bới tung cả giá sách lên mà vẫn chẳng tìm thấy cuốn giáo trình đâu, Luyên bực phát khóc. Rúc sâu xuống dưới gầm giá sách để lôi ra một thùng các-tông đựng sách cũ, Luyên thở phào nhẹ nhõm khi thấy cuốn giáo trình bị rơi xuống đây từ lúc nào. Trước khi đẩy chiếc thùng các-tông về vị trí cũ, Luyên bỗng tò mò vì một dải lụa màu đỏ thắm buông ngoài mép một cuốn sổ bìa đen cũ kỹ. Đó là cuốn nhật ký của cô khi mới là cô học trò trường huyện.
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay mình nhận được một lá thư lạ trong hộc bàn. Có người muốn kết bạn với mình. Cũng thú vị đấy chứ. Cái Lan bảo mình lãng mạn viển vông. Lãng mạn cũng có làm sao đâu? Kèm theo đó là một lá thư viết trên giấy học trò. Nét chữ rắn rỏi nghiêng nghiêng viết bằng mực xanh đã hơi phai màu.
Ngày... tháng... năm...
Thư người ấy viết ngày càng dài. Hóa ra "người ấy" cũng có sở thích ép hoa khô giống mình. Cái Lan bảo con trai như thế là quá lãng mạn. Nó kết luận rằng không nên lấy chồng lãng mạn bởi anh ta sẽ không lo lắng cho gia đình, mà như thế thì người phụ nữ sẽ vất vả lắm! Sao nó lại nghĩ tới chuyện chồng con lúc này nhỉ. Mình còn bao nhiêu việc phải làm... mình còn phải học đại học nữa cơ mà!
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay là ngày thứ 3 không có thư của "người ấy". Mình vẫn gửi thư nhưng chẳng có người nhận. Chắc "người ấy" bận? Hay ốm? Hay người ấy chuyển chỗ ngồi và không muốn liên lạc với mình nữa? Cũng tại mình hôm trước tự dưng lại gây chuyện với "người ấy". Giá như mình đừng trẻ con như thế!
Ngày... tháng... năm...
Hóa ra "người ấy" ốm. Thật lạ lùng, chỉ mình đến lớp sớm một chút hoặc người ấy về muộn một chút thôi là chúng mình sẽ biết mặt nhau. Thế mà cả hai lại không hề có ý định làm như thế. Cái Lan bảo mình "người ấy" hâm. Nó khẳng định: "Chỉ có hâm mới ngồi tưởng tượng đủ thứ chuyện viển vông như mày!". Ừ, có khi mình hâm thật đấy chứ!
Ngày... tháng... năm...
Cuối cùng thì giờ chia tay cũng đến rồi... Buồn quá... Mình chỉ muốn khóc. Ngồi trong lớp mà đầu óc cứ để đi đâu. Người ấy gửi tặng mình một đóa hồng nhưng ép khô. Hẳn người ấy đã rất cầu kỳ để làm một bông hồng khô đẹp đến thế. "Người ấy" muốn gặp mình để "nói một chuyện quan trọng". Mình có nên đến điểm hẹn không? Cuốn nhật ký kết thúc đột ngột.
Ép giữa hai trang cuối cùng là một bông hồng khô có thắt một dải ruy băng đỏ. Cành hồng được uốn khéo léo thành hình một trái tim nhỏ xinh. Luyên cầm bông hồng lên, từng cánh hoa rụng xuống tả tơi. Cô vẫn nhớ, ngày ấy cô không gặp "người ấy" dù cô có đến điểm hẹn. "Người ấy" đúng như cô hình dung, mắt sáng, trán cao, tóc bồng bềnh... Cô vẫn nhớ như in dáng ngồi bồn chồn và ánh mắt ngong ngóng ra cửa chờ đợi của "người ấy".
Cô ngồi khuất sâu trong góc quán và quan sát. Cô đã không đủ can đảm để bước đến và ngồi xuống trước mặt "người ấy". "Người ấy" đã ngồi chờ Luyên rất lâu. Sau ngày ấy, họ bặt tin nhau. Trước kia họ có hộc bàn làm điểm hẹn trao đổi, giờ cả hai đã rời đi mà chẳng để lại cho nhau một cái tên hay một dòng địa chỉ.
Luyên khẽ nhắm mắt, một giọt nước long lanh tràn ra. Giá như quay ngược lại được thời gian thì Luyên sẽ đến buổi hẹn đó. Nhưng lúc đó cô trẻ con quá, cô sợ nếu đến đó, ngồi đối diện với anh rồi cô không thể che giấu được sự thật rằng cô đã yêu anh. Bởi cô biết mình còn rất nhiều việc phải làm trước khi nhận lời yêu một ai đó.
Mọi người đều nói với Luyên rằng những chuyện tình học trò nhanh đến nhanh qua. Luyên cũng ngỡ rằng mình đã quên cho tới buổi chiều hôm nay, khi tay cô chạm vào bông hồng khô "người ấy" tặng thì cô mới biết mình chưa thể quên.
Một cách vô tình, Luyên tháo dải lụa đỏ ra khỏi cành hồng, một dòng chữ viết nắn nót bằng mực bi xanh: "Số điện thoại này sẽ luôn mở để chờ bạn: 091...". Trái tim Luyên run lên, đây phải chăng là sự sắp xếp của số phận khi cho cô có cơ hội gặp lại "người ấy" sau từng ấy thời gian xa cách? Liệu người ấy có còn chờ Luyên không? Cô không biết nhưng dù thế nào thì cô cũng sẽ không thể đánh mất cơ hội của trái tim mình thêm một lần nữa.