_Luvin Yesterday_
26-04-2008, 01:24 AM
-anh đang vẽ đấy à ?
-ừm...
-mây đen ư ?
-ừm...
-mưa ư ?
-gió ?
-ừm...
-ảm đạm quá ! chỉ có một màu đen thôi ư ?
-còn có màu trắng nữa ...
-vâng , còn có màu trắng ...
hắn buông cây cọ vẽ xuống , bước về phía cửa sổ .
-mưa kìa
-à , nó hợp với người đang cô đơn như anh đấy , nó sẽ cuốn trôi đi nỗi cô đơn .
-anh cô đơn ?
-không đúng sao ?
-có thể , nhưng anh không có cảm giác cô đơn ... anh đang tận hưởng những ngày tháng bình lặng và anh thích sự yên ả này .
-đây không thực sự là thế giới dành cho anh đâu . bên ngoài căn phòng này có những thứ thú vị hơn giá vẽ của anh nhiều .
-thật thế ư ?
-vâng , thật là như thế .
hắn quay lưng lại , một nụ cười hiện lên nơi khoé miệng , nhẹ nhàng , phảng phất sự mệt mỏi ... sau lưng hắn , những hạt mưa vẫn tiếp tục rơi , bầu trời chỉ là một màu xám ảm đạm , màu giống màu đôi mắt của hắn...
-vậy thì em cứ trở về cái thế giới vui vẻ đó một mình đi , anh muốn ở lại đây.
-vì sao?
-vì anh phải vẽ...
-không phải... vì anh lo sợ những người bên ngoài căn phòng này sẽ cười nhạo , sẽ chế diễu đôi mắt của anh ư...?
-anh phải vẽ , em nghe thấy chứ , anh đã sắp không còn thời gian nữa , anh sắp mù hẳn rồi...hắn hét lên , tiếng hắn len lỏi trong màn mưa , rồi lịm dần... bầu trời vẫn chỉ là một màu xám
-em...
-em về đi , nếu em không muốn thì đừng đến đây nữa...
-nhưng... thôi được..em về đây , nhưng anh có biết , khi em đóng cánh cửa này lại , em cũng rất cô đơn không ?
...
trên bức tranh giang dở , dần hiện lên hình bóng một cô gái nhỏ sau màn mưa , với đôi vai gầy run run...
một thời gian sau...
- em.. em có thể vào không?
không có tiếng đáp lại...
cánh cửa được mở ra , bên trong vẫn là căn phòng đấy , ám đầy bụi , bức tranh hôm nào vẫn còn nguyên trên khung...
- cô quay lại rồi đấy à?
-vâng...anh ấy đi đâu rồi ạ?
-cậu ấy... chết rồi , bị đụng xe... bẹnh viện người ta khám nghiệm bảo rằng có thể nguyên nhân là vì mắt cậu ấy đột ngột không nhìn đươc nữa...
-tại... tại sao...
-từ một tháng trước rồi , tiền thuê phòng vẫn còn , mà tôi cũng chẳng muốn dọn đi , tôi biết là cô sẽ quay lại mà...
cánh cửa khép lại , cô gái tiến tới gần khung tranh , sụp xuống , oà khóc , bên ngoài cánh cửa có tiếng thở dài và tiếng bước chân đi xa dần.
ở một góc của bức trang , có những hàng chữ đã mờ đi vì bụi.
-khi tất cả màu sắc hoà trộn vào nhau , nó sẽ trở thành màu đen...và chỉ có màu trắng thay đổi được nó mà thôi...anh muốn vẽ những bức tranh chỉ có anh và em , chỉ có riêng hai ta...
-...anh xin lỗi...xin em đừng khóc...
-...khi em quay về bên anh...anh sẽ cùng em bước ra bên ngoài...thế giới vui vẻ mà em nói.
-...bức tranh này...em còn nhớ ngày anh gặp em không , mưa... và anh đã hỏi vì sao em khóc , và...
ở sau mỗi dòng chữ là ngày tháng của nó , mỗi ngày...mỗi ngày... chờ đợi... và dòng cuối cùng là dòng chữ ghi : anh vẫn đang ngóng chờ em...
ngoài trời , những đám mây xám bắt đầu vẽ lại ngày hôm ấy... có tiếng nức nở xen lẫn tiếng mưa rơi...
-ừm...
-mây đen ư ?
-ừm...
-mưa ư ?
-gió ?
-ừm...
-ảm đạm quá ! chỉ có một màu đen thôi ư ?
-còn có màu trắng nữa ...
-vâng , còn có màu trắng ...
hắn buông cây cọ vẽ xuống , bước về phía cửa sổ .
-mưa kìa
-à , nó hợp với người đang cô đơn như anh đấy , nó sẽ cuốn trôi đi nỗi cô đơn .
-anh cô đơn ?
-không đúng sao ?
-có thể , nhưng anh không có cảm giác cô đơn ... anh đang tận hưởng những ngày tháng bình lặng và anh thích sự yên ả này .
-đây không thực sự là thế giới dành cho anh đâu . bên ngoài căn phòng này có những thứ thú vị hơn giá vẽ của anh nhiều .
-thật thế ư ?
-vâng , thật là như thế .
hắn quay lưng lại , một nụ cười hiện lên nơi khoé miệng , nhẹ nhàng , phảng phất sự mệt mỏi ... sau lưng hắn , những hạt mưa vẫn tiếp tục rơi , bầu trời chỉ là một màu xám ảm đạm , màu giống màu đôi mắt của hắn...
-vậy thì em cứ trở về cái thế giới vui vẻ đó một mình đi , anh muốn ở lại đây.
-vì sao?
-vì anh phải vẽ...
-không phải... vì anh lo sợ những người bên ngoài căn phòng này sẽ cười nhạo , sẽ chế diễu đôi mắt của anh ư...?
-anh phải vẽ , em nghe thấy chứ , anh đã sắp không còn thời gian nữa , anh sắp mù hẳn rồi...hắn hét lên , tiếng hắn len lỏi trong màn mưa , rồi lịm dần... bầu trời vẫn chỉ là một màu xám
-em...
-em về đi , nếu em không muốn thì đừng đến đây nữa...
-nhưng... thôi được..em về đây , nhưng anh có biết , khi em đóng cánh cửa này lại , em cũng rất cô đơn không ?
...
trên bức tranh giang dở , dần hiện lên hình bóng một cô gái nhỏ sau màn mưa , với đôi vai gầy run run...
một thời gian sau...
- em.. em có thể vào không?
không có tiếng đáp lại...
cánh cửa được mở ra , bên trong vẫn là căn phòng đấy , ám đầy bụi , bức tranh hôm nào vẫn còn nguyên trên khung...
- cô quay lại rồi đấy à?
-vâng...anh ấy đi đâu rồi ạ?
-cậu ấy... chết rồi , bị đụng xe... bẹnh viện người ta khám nghiệm bảo rằng có thể nguyên nhân là vì mắt cậu ấy đột ngột không nhìn đươc nữa...
-tại... tại sao...
-từ một tháng trước rồi , tiền thuê phòng vẫn còn , mà tôi cũng chẳng muốn dọn đi , tôi biết là cô sẽ quay lại mà...
cánh cửa khép lại , cô gái tiến tới gần khung tranh , sụp xuống , oà khóc , bên ngoài cánh cửa có tiếng thở dài và tiếng bước chân đi xa dần.
ở một góc của bức trang , có những hàng chữ đã mờ đi vì bụi.
-khi tất cả màu sắc hoà trộn vào nhau , nó sẽ trở thành màu đen...và chỉ có màu trắng thay đổi được nó mà thôi...anh muốn vẽ những bức tranh chỉ có anh và em , chỉ có riêng hai ta...
-...anh xin lỗi...xin em đừng khóc...
-...khi em quay về bên anh...anh sẽ cùng em bước ra bên ngoài...thế giới vui vẻ mà em nói.
-...bức tranh này...em còn nhớ ngày anh gặp em không , mưa... và anh đã hỏi vì sao em khóc , và...
ở sau mỗi dòng chữ là ngày tháng của nó , mỗi ngày...mỗi ngày... chờ đợi... và dòng cuối cùng là dòng chữ ghi : anh vẫn đang ngóng chờ em...
ngoài trời , những đám mây xám bắt đầu vẽ lại ngày hôm ấy... có tiếng nức nở xen lẫn tiếng mưa rơi...