Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Mưa Mùa Hè



chip_pi
14-04-2008, 10:32 PM
Trời mưa!, cơn mưa như xả xối đi tất cả những gì tàn tro mùa đông còn xót lại!
Mà sao mưa ko trôi đi wá khứ tăm tối đó?

Mưa !...

Mưa cho tóc rối

Mưa !..

Từng giọt mưa xối vào mặt.

Mưa !...

Tràn vào khóe mắt !...
Hòa với nước mắt !....
Giấu hạt nước mặn mặn!....

Mưa !...

Ko trôi đi cặn bã... Ko trôi đi nhơ bẩn

Ướt lút thút, ướt lút thút ...
18 năm trôi qua ... 18 năm với những cơn mơ hoang dại!
18 năm trôi qua ... 18 năm với vết hằn sâu trong tim... sâu trong trí nhớ...sâu trên thân thể...Thân thể nhơ nhuốc, nhục nhã !
Ko ! Buông con ra , bố ơi , con xin bố ! hức... hức... ưh ....ưh ....
Mẹ ơi ! ai ơi, có ai ko ? ... cứu con với , cứu cháu với !

Tiếng hét xé màn đêm yên lặng , yên lặng đến rợn người ...
Đêm đầu hè , trời nhiều sao thế ? sao lấp lánh thế?

lừa_đảo_tiểu_thư
14-04-2008, 10:59 PM
không dám bình luận bất kỳ một lời nào về bài này vì chỉ sợ có những lời bình luận làm người viết nên nó hoặc những người trong hoàn cảnh này đau hơn.

zatharalee
14-04-2008, 11:35 PM
Za chỉ có thể đọc và lặng im.......

smile
15-04-2008, 02:07 AM
thật sự....đọc và lặng im..cảm thấy đau nhói...sao mà tha thiết thế...

Daisuke Niwa
16-04-2008, 12:02 AM
không hiểu cho lắm nhưng chỉ biết im lặng:rain:

chip_pi
22-04-2008, 03:20 AM
Xiết tiếp vào nỗi đau đang đau ....
Cứa tiếp vào vết thương vẫn rỉ máu....
.....Biển rộng quá , nước biển trong xanh quá ! Mặn nữa ....
Muốn nhảy xuống đó...muốn hòa mình vào đó ....muốn hòa mình với sóng.... với gió... với vị mặn của biển này nữa....
không biết sóng này ...gió này...nước này ... có cuốn trôi đi nhơ bẩn này ko ?
khôg biết sóng này...gió này...nước này... có cuốn trôi đi cặn bã này ko ?
.................
Gục ngã.........
Em lao ra biển khơi ... biển sóng ơi .... cuốn trôi em đi nhé.... trôi khỏi cuộc đời u tối, nhơ nhuốc , cặn bã này !
Em muốn thoát khỏi nó !
Em sợ ...... em sợ rồi ........em ko bước đi nổi nữa !

Veronica Nguyên
22-04-2008, 03:38 AM
Có những nỗi đau, như vết thương không bao giờ có thể lành được, chỉ đợi lúc trái gió trở trời là lại hằn lên những nhức nhối, những đớn đau.

Nếu những ước mơ có phép màu nào để thành sự thực, sẽ không dưới 1 lần, ta ước mình là một viên sỏi vô tri, vô giác để đừng bao giờ tự làm mình đau.

Và nếu những ước mơ có phép màu nào để thành sự thực, ta sẽ ước mình được hồn nhiên cười, hồn nhiên khóc và hồn nhiên đón nhận những nỗi đau.

Và nếu, những ước mơ chẳng đủ lớn để thành hiện thực, chẳng có phép màu nào xảy ra, ta chỉ còn cách tự đứng lên, xoay lưng lại với nổi đau của mình.

Cưộc đời mỗi con người, ai cũng cần một điểm tựa để nhận chút Bình Yên trong những phút bão lòng; ai cũng cần nhận lấy vài nỗi đau để biết cách thưởng thức Hạnh Phúc... Phải lớn lên, bởi vì ta sẽ bưộc phải thế. Đừng tự làm mình đau thêm hơn nữa, chỉ trách, mình đã quá nhạy cảm để nhận nhiều cơn đau hơn người khác. Phải tự lớn lên thôi...