Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Giả dối và bồng bột - Xuyến Chi



Biin Boon Boon
14-04-2008, 06:21 AM
Tôi về Việt Nam lần thứ 2! Lần thứ 2 tôi đã được trỡ về với nơi mà tôi đã sinh ra và lớn lên trong 9 năm để rồi tới năm thứ 10 tôi phải ra đi để sinh sống ở 1 xứ sở khác. Đặt chân tới sân bay Nội Bài được 5', tôi cảm thấy cái nóng bao trùm xung quanh, không khí rất ẩm ướt và khó thở. Có lẽ vì tôi đã quen với thời tiết khô ráo và lạnh buốt của bên ấy, nên về đây tôi hơi khó chịu, nhưng sau đó tôi cố gắng hết sức để quen với cái nóng và ẩm. Tôi cảm thấy dễ chịu vì tôi đã về tới NHÀ thật sự. 3 tiếng sau tôi đã có mặt ở TP HCM. Điều đầu tiên tôi cảm thấy ở đây là – nóng. Nóng dữ dội, nhưng không còn cái giác ẩm thấp như ở HN, tiếc thật, đôi khi tôi thích ẩm thấp. Tôi bắt đầu thỏa mãn cái nhìn của tôi về người dân Sài Gòn lần thứ 2, việc mà lần trước về tôi đã không làm vì còn quá bé để chú ý tới 1 cái gì đó. Người dân ở đây có 1 đặc điểm chung là làn da đen vì nắng nóng và cũng nhỏ bé như tôi, chứ không to và cao giống như người Châu Âu. Tóc họ cũng đen như tôi, có vài cô gái thì nhuộm tóc vàng hoe và ăn mặc theo kiểu hip hop hay harajuku, tôi đoán họ là người Nhật Bản hoặc Hàn Quốc. Mặc kệ họ, điều quan trọng là tôi cảm thấy thoải mái rất nhiều khi về tới đây…

Tôi đã sống ở Châu Âu 5 năm, không nhiều, cũng không ít, nhưng có lẽ trong 5 năm đó tôi chưa có khái niệm gì nhiều về Việt Nam lắm. Môi trường sống của tôi ở bên này khá khắt nghiệt hay có thể nói là cạnh tranh gay gắt. Hồi mới chuẩn bị lên máy bay để đi, tâm trạng của con bé 9 tuổi khá hồ hỡi và vui sướng vì mình được ra nước ngoài, còn các bạn khác chỉ ở trong nước để học. Tôi thấy tôi như bà hoàng và điên lên vì thích thú, nhưng… Sau những tháng ngày tôi ở đây, mọi thứ thay đổi, bề ngoài, tâm lý, cách nhìn về cuộc sống. Tôi sống 1 cách kín đáo và kiệm lời, ít khi nào tôi nói chuyện với ai nhiều. Người Việt ở đây đối với tôi hơi khó tiếp xúc, có vài người quá bua xùa, một số quá kiểu cách không thèm nói chuyện với tôi. Tôi phải giấu kín những bí mật và cảm xúc thật của mình để sống trong cái vỏ bọc kiểu cách và khá bảo thủ. Đôi khi tôi thèm được như ở Việt Nam, có thể yên tâm nói chuyện với 1 ai đó mà không sợ họ sẽ đem những bí mật ra kể cho người khác. Nói cách khác, tôi không có nhiều bạn, những người mà tôi có thể tâm sự là cô dạy tiếng Anh tên là Quyên, chị giúp việc Thanh và mẹ tôi. Ở trường tôi phải tranh từng con điểm với con bé người Việt Nam học chung trong lớp để không bị gọi là học kém. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, và tôi cứ khe khẽ sống. Tôi ít nói chuyện với các học sinh trong trường, nhưng tôi có 2 đứa bạn thân là Kate và Lina. Tôi trải qua 3 năm học ở trường 127 và rồi chuyển sang trường khác học cấp tốc lớp 8,9 trong 1 năm. Đến năm lên lớp 10 tôi về VN vào tháng 11…

2 mẹ con tôi khá chật vất vác đống hành lý tới chỗ kêu xe taxi, đồ khá nhiều.
_Mẹ vác cả cái thành phố ấy về làm quà cho mẹ Vân và bà à!” - Tôi nói đùa với mẹ khi kéo xe.
_Kệ tui đi cô nàng! Đợi xem vài năm nửa cô lấy chồng thì có tay xách, nách mang như tui không?
_Mẹ ơi! Mốt con có “tài xế” xách chứ không “chơi sang” như mẹ đi xe taxi đâu...
_Con được cái cãi giỏi..
_Hì..

Lên taxi ngồi để về nhà và ngắm đường phố Sài Gòn rất thích. Nhà cửa, người dân, tất cả có lẽ đã khác rất nhiều so với trước đây. Nhưng cái nóng quanh năm thì vẫn y chang như vậy không hề đổi khác, mặc dù đó là tháng 11, tháng mưa..

Mưa rơi, để xoa nhẹ nỗi đau…

mưa_buồn
14-04-2008, 03:23 PM
Sau một thời gian...tất cả đều thay đổi nhỉ....:rain:..ngay cả con người cũng vậy...

BOY_TRIEU_PHU
17-04-2008, 03:06 AM
ban ơi post típ đi...post đc 1 chút roy` im hơi lặng tiếng lun dzị

Biin Boon Boon
17-04-2008, 11:56 PM
Vì lí do tác giả "lười" nên mọi người thông cảm cho Biin ít post nhé :D. Đây là truyện của Xuyến Chi, là 1 người bạn của Biin :D!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mưa rơi rất nhiều..! Lúc đó tình yêu đang đến gần tôi…

Tôi ngồi trong quán café dành cho giới trẻ với 1 vài người bạn mới quen được. Tôi biết họ qua chị Lan, 1 người lớn hơn tôi 2 tuổi. Chị Lan đang 16 tuổi và sắp lên 17, cũng sắp trở thành thiếu nữ. Lan không xinh, nhưng nhí nhảnh và còn khá con nít, không suy nghĩ quá nhiều, cũng không ít. Đôi khi tôi vẫn hơi “coi thường” Lan vì cái vẻ quá con nít của chị, Lan là em gái của bạn trai chị tôi.

Trong quán có vẻ đông người, tôi không thích tới những chổ ồn ào, mà nể tôi mới đi. Nhóm chị Lan khoảng 6 người, 3 trai và 3 gái, chẳng có gì đặc biệt cả. Rồi không hiểu sao tôi nhìn lướt qua 2 người con trai trong nhóm, 1 người là Bảo Hy, nguời còn lại là Vy Bân, 2 con người khá đặc biệt. Bảo Hy khá cao và ốm, có 1 khuôn mặt dài, nhưng nét rất đàn ông, có thể gọi là “nhìn cũng được”, anh ta mang vẻ rất trầm tĩnh, ít nói, hơi đáng sợ. Tôi thích cái vẻ “hoàng nhoáng” của anh ta, đơn giản thôi, đẹp trai ai mà không thích. Còn Vy Bân thì ngược lại, cao, hơi to, còn mặt thì tròn quay như heo, không đẹp, hay cười và rất vui tính, nói nhiều nửa, tôi cũng thích anh ta vì tính cách có vẻ chơi được. . Những người còn lại là Hải, Ngọc, Phương Anh, họ khá dễ thương đấy, còn hay cười nửa. 3 người này thật sự không có chút gì ấn tượng để lại cho tôi, quá con nít, và bình thường. Tôi cười nói khá vui, phải nói là sau khi chia tay “bạn trai” cũ hồi hè thì tính tới nay mới có buổi trò chuyện hài như vầy. Khoảng 1 tiếng sau thì Phương Anh phải về nhà, chị ấy không đi chơi được nhiều vì ba mẹ cấm. Thế là Hải với Ngọc cũng về theo, còn lại tôi và 3 người kia. Tôi nảy ra 1 ý nghĩ..

_ Mấy giờ chị phải về chị Lan?

_ Khoảng tiếng rưỡi nửa anh Bân và Hy phải về rồi em à. 2 anh đi sinh nhật của chị anh Hy, chơi thoải mai đi em.

_ Ôi! Hay mình gửi xe cho bảo vệ rồi đi ra Dinh Độc Lập đi. Em muốn ra đó cho biết!

_ Nhưng…

_ Anh Bân! Anh Hy! 2 anh nghĩ sao?

_ Để anh hỏi xem sao đã. – anh Bân trả lời với 1 giọng hơi ngại ngùng..

Lúc đó tôi không biết rằng mọi người rất ngại vì gửi xe ở VN có chắc chắn đâu, mất khi nào không hay. Nhưng thấy tôi quá “tự nhiên” và “ngây thơ” nên anh Bân đã đồng ý. Tôi giành nhau trả tiền nước với anh Bân, anh thắng, Bân trả tiền.

Tôi ra khỏi quán và vươn vai như con cún lười mới thức giấc, nắng gắt chiếu vào mặt tôi làm ửng hồng nên. Bân nói là tôi giống con mèo con đáng yêu và trong sang, tôi đỏ mặt và cảm ơn vì lời khen. Chúng tôi đi dạo trên đường phố đầy bụi xe của Sài Gòn…

mưa_buồn
24-04-2008, 01:04 PM
sao hok post típ nhỉ...:rain:....