LeeHanSu
13-04-2008, 10:35 PM
Đôi khi ... bạn mỏi mệt ... với đôi chân rã rời qua muôn ngàn nẻo đường ... Dừng lại đâu đó bên vệ đường và nhìn lại sau lưng ... Tưởng chừng có thể dựa vào một chút ... nghỉ ngơi một chút ...
Và ... bạn chợt nhận ra ... bạn chỉ có một mình ... và đôi chân ko còn có thể đứng vững ...
Nhìn thấy sự cô độc của mình ... và bạn ao ước ... mong mỏi ... cho mình một điểm tựa trong cuộc đời ...
Nhưng ... cũng chính lúc ấy ... bạn lại nhìn thấy ... con đường mình đang đi ...
là 1 ngõ cụt ... Bạn cố tìm cách bước đi ... cố quay lại ...
Khi bạn vấp ngã ... bạn lại ao ước ... Có ai đó đỡ mình dậy ... hoặc ít nhất ... có một tiếng nói động viên bạn ...
Vì sao lại có free-hug nhỉ ... những cái ôm rất đáng giá phải ko ...
Nhưng trên con đường đó ... với những mỏi mệt mà bạn đã có ...
1 đôi chân chỉ chực chờ nhào té ...
Một cơ thể rũ rượi ...
Cái ôm trở thành một mong ước xa xỉ ...
Cần gì ... một phút giây ngồi xuống ... nghỉ mệt ...
Một câu nói động viên từ chính mình hoặc từ ai đó ...
Đôi khi chúng ta mong ước những điều quá lớn lao ...
trong một tình huống ngặt nghèo ... để rồi nhận ra ...
Ko thể thực hiện và rồi mỏi mệt , nản chí ...
Tôi mong chờ gì trong cuộc sống này ?
Ko mong đợi một điểm tựa bất kì nào đó ... vì tôi chẳng có gì cả ...
Nếu có một ai đó làm điểm tựa cho tôi ... họ sẽ gục ngã ... vì sức nặng mà tôi mang ... những áp lực ...
Sự cuốn theo ko mong đợi ...
Và tôi sợ khi ở gần mọi người ...
Ko mong đợi một bàn tay đỡ tôi dậy khi tôi té ngã ...
Vì biết đâu ... bàn tay yếu ớt ấy ... ko đủ sức ... và ...
họ sẽ ngã nhào lên tôi ...
Tôi sợ ... khi chìa tay mình ra cho một ai đó ...
Nhưng ... tôi lại luôn mong chờ những điều đó ...
để biết mình ko cô độc ...
Ít nhất ... cũng đã có 1 bàn tay chìa ra ...
1 câu nói ấm áp ... đủ để tôi vực dậy và bước tiếp ...
1 người để tôi gục đầu vào khi không còn sức bước đi tiếp ...
Thế nhưng ... một đôi lúc ... đôi khi ...
ngay lúc tôi cần ... tôi mong đợi ...
tôi gục ngã ... tôi chỉ thấy mình ... với con đường dài bất tận sau lưng ... một ngõ cụt phía trước ...
và một đôi chân trầy trụa ...
Dù vậy ... vẫn xin cám ơn cuộc đời ...
khi mỗi sáng thức giấc ... tôi biết mình vẫn đang sống ... vẫn chưa gục ngã ... trong chính bản thân mình ...
Và ... bạn chợt nhận ra ... bạn chỉ có một mình ... và đôi chân ko còn có thể đứng vững ...
Nhìn thấy sự cô độc của mình ... và bạn ao ước ... mong mỏi ... cho mình một điểm tựa trong cuộc đời ...
Nhưng ... cũng chính lúc ấy ... bạn lại nhìn thấy ... con đường mình đang đi ...
là 1 ngõ cụt ... Bạn cố tìm cách bước đi ... cố quay lại ...
Khi bạn vấp ngã ... bạn lại ao ước ... Có ai đó đỡ mình dậy ... hoặc ít nhất ... có một tiếng nói động viên bạn ...
Vì sao lại có free-hug nhỉ ... những cái ôm rất đáng giá phải ko ...
Nhưng trên con đường đó ... với những mỏi mệt mà bạn đã có ...
1 đôi chân chỉ chực chờ nhào té ...
Một cơ thể rũ rượi ...
Cái ôm trở thành một mong ước xa xỉ ...
Cần gì ... một phút giây ngồi xuống ... nghỉ mệt ...
Một câu nói động viên từ chính mình hoặc từ ai đó ...
Đôi khi chúng ta mong ước những điều quá lớn lao ...
trong một tình huống ngặt nghèo ... để rồi nhận ra ...
Ko thể thực hiện và rồi mỏi mệt , nản chí ...
Tôi mong chờ gì trong cuộc sống này ?
Ko mong đợi một điểm tựa bất kì nào đó ... vì tôi chẳng có gì cả ...
Nếu có một ai đó làm điểm tựa cho tôi ... họ sẽ gục ngã ... vì sức nặng mà tôi mang ... những áp lực ...
Sự cuốn theo ko mong đợi ...
Và tôi sợ khi ở gần mọi người ...
Ko mong đợi một bàn tay đỡ tôi dậy khi tôi té ngã ...
Vì biết đâu ... bàn tay yếu ớt ấy ... ko đủ sức ... và ...
họ sẽ ngã nhào lên tôi ...
Tôi sợ ... khi chìa tay mình ra cho một ai đó ...
Nhưng ... tôi lại luôn mong chờ những điều đó ...
để biết mình ko cô độc ...
Ít nhất ... cũng đã có 1 bàn tay chìa ra ...
1 câu nói ấm áp ... đủ để tôi vực dậy và bước tiếp ...
1 người để tôi gục đầu vào khi không còn sức bước đi tiếp ...
Thế nhưng ... một đôi lúc ... đôi khi ...
ngay lúc tôi cần ... tôi mong đợi ...
tôi gục ngã ... tôi chỉ thấy mình ... với con đường dài bất tận sau lưng ... một ngõ cụt phía trước ...
và một đôi chân trầy trụa ...
Dù vậy ... vẫn xin cám ơn cuộc đời ...
khi mỗi sáng thức giấc ... tôi biết mình vẫn đang sống ... vẫn chưa gục ngã ... trong chính bản thân mình ...