PDA

Xem đầy đủ chức năng : Tuổi 17



Bunny_1702
10-04-2008, 09:37 PM
Thuở bé, tôi cùng nó thường ra sân banh nhìn người ta thả diều. Chúng tôi thích thú nhìn những chiếc diều ngày càng bay xa tít mang theo những ước mơ nhỏ của chúng tôi bay cao. Chúng tôi thỏa sức tưởng tượng, hòa mình vào bầu trời ngập tràn màu sắc...
-
Tôi và nó có thói quen hay thơ thẩn trên đường đi học về, ngước nhìn bầu trời trên mặt chúng tôi. Thật trong xanh. Thật thanh bình. Lòng tôi giống như bầu trời lúc bấy giờ.. Không một chút rối ren. Không một chút gợn sóng.
-
Chiều mưa lất phất. Không dù. Không vội vã. Không hấp tấp. Tôi và nó vẫn thong thả bước đi. Gió thổi se lạnh nhưng tôi không hề rùng mình. Trong tôi rất ấm. Ấm của tình thương...
-
Gần hè. Mùa có cỏ gà. Chúng tôi quanh quẩn bên bờ ghè sân banh tìm các chú cỏ gà ẩn đâu đó trong những đám cỏ xanh mướt. Đó cũng chính là niềm vui hè về của chúng tôi. Chơi thua nhưng cười thật tươi, thật hồn nhiên. Lúc đó, giữa chúng tôi chưa tồn tại khái niệm ích kỉ và háo thắng.
-
Lớn hơn một chút. Chúng tôi được phép đi dạo phố đêm. Trên chiếc xe đạp nhỏ xinh xinh, vi vu cùng gió, chúng tôi đã có một tuổi thơ thật hạnh phúc. Đối với tôi, cuộc sống như thế là đủ. Thời gian cho phép chúng tôi quen thuộc với mọi nẻo đường, đủ để ăn kem hoặc ghé đâu đó ăn một chút gì khác. Tôi và nó cứ thế lớn dần theo thời gian...
*****
Đến giờ tôi đã 17t...
-
Tôi không còn mơ ước vì tôi biết những giấc mơ ấy xa với hiện thực.
-
Bầu trời cũng không trong xanh như ngày trước. Đã xuất hiện vài đám mây đen. Ngày càng nhiều. Như lòng tôi, ngày càng có nhiều ưu tư, suy nghĩ. Tôi đã không còn hồn nhiên.
-
Trời mưa. Tôi chạy vội tìm chỗ nấp, mong trời mau hết mưa... Và bất chợt tôi phát giác ra một điều, lòng tôi đang rất cô đơn, rất lạnh.
-
Không hè. Không cỏ gà. Tôi lao vào các buổi học thêm liên tục. Đầu óc tôi giờ đây chỉ có điểm số, điểm số và chứa đựng cả sự ích kỉ, nhỏ nhen.
-
Rồi đến nhỏ bạn thân. Thời gian chúng tôi bên nhau cũng ít dần đi. Hình như chúng tôi bị quây quanh quá nhiều thứ, nào là học tập, bạn bè, gia đình...Có rất nhiếu thứ chúng tôi phải lo, phải quan tâm, phải làm... Cuộc sống hối thúc con người ta quên đi những niềm vui nho nhỏ. Vì quá bận rộn mà dần dần mất đi cái mọi người gọi là tình yêu.
*****
Tự nhiên tôi muốn mình là một đứa trẻ. Thì tôi có thể nhìn đời đơn giản hơn rồi, không cần phức tạp như lúc này đây. Rất muốn. Ước gì tôi mãi là một đứa con nít.

mưa_buồn
10-04-2008, 11:10 PM
con người lạ thật nhỉ...khi còn ấu thơ thì cứ mong mình đc trở thành người lớn...đến khi trưởng thành thì lại ước trở lại tuổi thơ....:rain:....ai cũng vậy hik...

zatharalee
11-04-2008, 12:22 AM
Con người thì ai cũng phải trưởng thành đó là điều tất yếu
Trái Đất vẫn đang quay, sau 24h thì ta đâu phải trờ vè vị trí của 24h trước

lừa_đảo_tiểu_thư
11-04-2008, 01:19 AM
tôi 17.tôi thấy mình đã lớn.nhưng sao tôi vẫn còn mơ hồ về tương lai của mình.không biết sau này tôi sẽ ra sao.nhìn lại bản thân tôi thấy mình vẫn chẳng có gì có thể làm chút vốn riêng vào đời cả.có chăng cũng chỉ là một chút kiến thức còm cõi thu gom được trên ghế nhà trường.
tôi 17.tôi nhìn lại các mối quan hệ của mình.tôi thấy sao mình sống mờ nhạt quá.lơ lửng trên không và gần như tôi không có người bạn thân thật sự nào để tôi có thể chia sẻ mọi nỗi niềm của mình.tôi thấy sợ con người tôi.chính tôi còn không hiểu thật sự tôi cần gì và muốn gì.
tuổi 17.vẫn còn quá trẻ để thấy mình lớn nhưng cũng chẳng còn trẻ để nhõng nhẽo như con nít.
tuổi 17.lơ lửng trong không trung.không thực tế mà cũng chẳng phải mơ.
cứ sống và cuối cùng thấy tuổi 17 cũng hay đó chứ.được làm những thú con nít không dược phép và có những thứ mà người lớn ghen tị.cứ sống vui trong tuổi 17 nhé.

me0c0n
13-04-2008, 04:49 AM
uh hãy sống ở tuổi 17 mãi nhé !!! dù thời gian có đi qua...........tuổi 17 trong sáng ngây thơ...như me0c0n nè........chừ chẳng còn gì để làm me0c0n phải khóc nữa cả........quên đi mọi nỗi buồn hãy sống thật yêu đời vào dù đời đôi lúc có lạnh lùng với mình......
Hãy sống và cười thật nhiều để tuổi 17 là tuổi tươi đẹp và mai sau cũng sẽ đẹp tươi....
17 ơi !!!! đừng quên nhé !

»i«minh»i«
13-04-2008, 11:57 AM
Người lớn và trẻ con thật là khó hiểu phải kô nào.Khi ta con bé muôn thành người lớn để được tự do thoải mái.Nhưng khi ta lớn lên thì có bao nhiêu điều cần suy nghĩ.Và khi đó cảm thấy buồn chán lai muốn là trẻ con để kô ưu tư suy nghĩ j` cả.Thạt chẳng biết đâu mà lần?:thatall: Cần phải suy nghĩ nhiều về vấn đề naj`:nooo: