Trang Sassy
28-03-2008, 05:03 PM
Có một ngày, không phải là ngày xửa ngày xưa nữa. Có một cô bé, ngồi dung dăng trên khung cửa sổ, nhìn ra khoảng trời tự do bất tận của mình. Phía chân trời kia, là biển cả, là những con sóng trắng xóa, bàng bạc, biêng biếc, nhòa nhòa. Chỉ rõ nhất, là màu đỏ của cánh buồm. Cô bé hạnh phúc, và tin vào niềm tin của mình ...
Nhưng đến một ngày kia ... Cô bé chợt nhận ra rằng, khung cửa sổ của cô nhỏ bé quá. Cái cô nhìn thấy, ko phải là bầu trời, mà là những song sắt, những hàng rào, và những đường dây điện chằng chịt. Khung trời của cô bị đâm ngang dọc bởi những thanh kim loại lạnh ngắt. Cô bé vẫy vùng, nắm chặt tay vào những song sắt, mà tuyệt vọng nhìn ra ngoài.
Vẫn còn cánh buồm đỏ thắm ấy...
Cánh buồm ấy, ko đứng yên mà chuyển động. Nó đang tiến dần về phía cô. Nhưng càng tới gần, cô càng cảm thấy như những thanh kim loại kia đang thít chặt lấy ngực cô. Cô chới với ... hoảng hốt vẫy tay qua những khoảng trống của song sắt ...
Cánh buồm ấy đã đến ...
Nhưng ko thể mang cô đi ...:)
Người ta sinh ra biết sợ.Nhưng tất cả nỗi sợ, đều vô hình.Nếu không tin rằng có ma, liệu có sợ ma không? :so_funny:
Nhưng đến một ngày kia ... Cô bé chợt nhận ra rằng, khung cửa sổ của cô nhỏ bé quá. Cái cô nhìn thấy, ko phải là bầu trời, mà là những song sắt, những hàng rào, và những đường dây điện chằng chịt. Khung trời của cô bị đâm ngang dọc bởi những thanh kim loại lạnh ngắt. Cô bé vẫy vùng, nắm chặt tay vào những song sắt, mà tuyệt vọng nhìn ra ngoài.
Vẫn còn cánh buồm đỏ thắm ấy...
Cánh buồm ấy, ko đứng yên mà chuyển động. Nó đang tiến dần về phía cô. Nhưng càng tới gần, cô càng cảm thấy như những thanh kim loại kia đang thít chặt lấy ngực cô. Cô chới với ... hoảng hốt vẫy tay qua những khoảng trống của song sắt ...
Cánh buồm ấy đã đến ...
Nhưng ko thể mang cô đi ...:)
Người ta sinh ra biết sợ.Nhưng tất cả nỗi sợ, đều vô hình.Nếu không tin rằng có ma, liệu có sợ ma không? :so_funny: