::hiru::
25-03-2008, 02:31 AM
Nó...Đang đứng giữa con đường khôg trải hoa hồng...!!!
Nó,cứ như 1 sân ga cho lữ khách lỡ bước trú chân..Rồi bước đi khôg ngoái lại tiếc nuối...Có nhữg khoảnh khắc nó tưởg chừg như tất cả im lặng trước nó, màn trời mù mịt xám xịt, tim nó cứ như ngừng đập, nước mắt cay xè tràn khỏi viền mi nó...Có lẽ nhữg lúc đó, nó đang đau nhói ! Nó sống dưới sự dè bỉu, soi mói của thiên hạ. Nhữg ánh mắt nhìn như cứa vào ruột gan nó, nó sợ hãi, bàng hoàng rồi bối rối. Nó đã sai ư..??? Đôi khi bước trên đường bằng đôi chân run rẩy, hình như nó sợ mọi người bàn tán về nó...!!!Người ta nói, nó có cái đôi mắt của 1 con đĩ, ánh mắt nhìn kéo người khác sụp đổ??? Bàng hoàng quá ! Nó tự soi mình trong gương...có cái gì đó giống như mọi người đã nói...đã nhiều lần nó bị cuốn theo chính ánh mắt của nó trong chiếc gương phản chiếu...Nhưg mắt nó hoen rỉ cả nước mắt đấy thôi..có ai nhìn ra đâu..mắt nó vẫn chứa cả 1 vùng đau thương đấy thôi..có ai hiểu cho nó đâu..!!! Cuộc sống cứ làm nó phải cười giả dối như thế đấy...Nó vẫn cứ tủi thân vì số phận nó đấy thôi...Tủi vì nó luôn kém kỏi mọi người, luôn bị bắt nạt,coi thường...Khi trước nó luôn kiêu ngạo vì với khuôn mặt, ngoại hình không hề bắt mắt như nó lại được nhiều thằg con trai để ý đến.Dù là bé hay lớn, hay cả 1 ông già...Hình như nó nhầm tưởng...!!!Tất cả nhữg gã đàn ông, nhữg thằg con trai để ý nó như món đồ chơi xa xỉ bọn họ cần.Bọn họ muốn có nó để khám phá, để sử dụng theo ý thích...Còn nó, có lẽ đã bất lực trước tất cả...Nó đã từng mong ước, hi vọng vào 1 tình yêu bền đẹp. Nhưg có phải tất cả nhữg gì là đẹp, là hoàn mĩ đều không bao giờ thuộc về nó??? Nó đã 1 thời dốc cạn nước mắt cho cuộc tình mà có lẽ là vô vọng, là ảo tưởng.Rồi tiếp tục vẫp ngã không biết bao lần yêu nữa..Giờ đây, nó nắm trong tay 1 cuộc tình sẽ có thể bền vững hơn, 1 chỗ dựa vữg vàg để nó có thể gục vào mọi hoàn cảnh...Nhưg bền vững có phải là mãi mãi...???Nó chỉ biết hi vọng...và hi vọng...
[...]Cuộc sống khiến nó cứ phải lạh nhạt, thờ ơ..vô tâm và vô cảm...Đôi khi nó thấy mình thật tẻ nhạt, vô vị..Nhưg có phải nó vô tâm như mọi người nói, và như nó thườg áp đặt cho mình...Nó từg khóc khi thấy cụ già lang thang ko manh áo ngồi nép ở xó đườg trog cái tiết trời buốt thấu xươg...Nó từg khóc khi xem đoạn phim cảm động...Nó từg thấy tim bị bóp chặt khi nhữg người thân yêu của nó đau...Nó vô tâm thật ư???Nó vẫn phải nuốt nhữg giọt nước mắt mặn đắng vào bên trong đấy chứ...!!!...Khi bé, nó từg muốn được mặc chiếc áo dài trắg như các chị học sinh.Nhưg giờ, khi nó đã lớn hơn, nó lại thấy đau khi khoác lên mình chiếc áo dài trắg ý...Bởi lẽ, cuộc sốg đã cướp đi nhữg thứ đơn giản nhất của tuổi 17. Cuộc sốg đầy cạm bẫy vượt qua ngưỡg chịu đựg của nó.Cuộc sốg làm nó k thơ ngây, khôg vui cười thoả thích như nhữg bạn bè cùg trang lứa.Thay vào đó, nó phải đón nhận quá nhiều cái đau, nhiều cái bất công..!!!
[...] Ngày xưa,nó vẫn được nuôg chiều, cung phụng cứ như thẩy 1 cô côg chúa.Nó vẫn thườg được e ấp trog căn nhà mà nó ngỡ như là hoàg cung ấy..Nó tha thẩn trog lãnh địa của nó thế thôi, khôg bao giờ tiếp xúc với bên ngoài..1 cuộc sống vốn dĩ khép kín và đi theo chuẩn mực..!! Để sau này đây, nó quá bỡ ngỡ với cuộc sốg...luôn bon chen,sai trái...ko như nhữg gì được in sâu vào tiềm thức của nó...Nó hoang mag, vô định để quyết định mọi điều...Nó quá được nâg niu để giờ khôg chịu đựg nổi dù chỉ là cái gai nhỏ trog cả cuộc sốg...Nhữg gì nó đã từg trải qua có thể sẽ chỉ là khởi đầu...vậy mà nó đã rối bời lắm, hụt hẫg lắm...Rồi sau này nó sẽ ra sao...??? Nó phải trách ai đây...??? Hay cứ trách chính bản thân mình vậy thôi..!!! Rồi sau này, ai sẽ là người nắm lấy đôi tay quá đỗi bé nhỏ của nó để nó khôg bị sa ngã trog bầu trời to lớn..??? Tâm hồn nó thấm đẫm đau đớn chứ đâu có được trog vắt như nhữg cánh hoa kia...Ai sẽ là người gom nhặt nắg nuôi hi vọg cho tâm hồn đã chết của nó...!!!! Sẽ là 1 vị thần đó nhỉ...nó nghĩ thế đấy..!!!
Nó- 25/03/08
21h08'Những dòng nó viết cho chính nó...!!!
Cấm sao chép dưới mọi hình thức.!!
Nó,cứ như 1 sân ga cho lữ khách lỡ bước trú chân..Rồi bước đi khôg ngoái lại tiếc nuối...Có nhữg khoảnh khắc nó tưởg chừg như tất cả im lặng trước nó, màn trời mù mịt xám xịt, tim nó cứ như ngừng đập, nước mắt cay xè tràn khỏi viền mi nó...Có lẽ nhữg lúc đó, nó đang đau nhói ! Nó sống dưới sự dè bỉu, soi mói của thiên hạ. Nhữg ánh mắt nhìn như cứa vào ruột gan nó, nó sợ hãi, bàng hoàng rồi bối rối. Nó đã sai ư..??? Đôi khi bước trên đường bằng đôi chân run rẩy, hình như nó sợ mọi người bàn tán về nó...!!!Người ta nói, nó có cái đôi mắt của 1 con đĩ, ánh mắt nhìn kéo người khác sụp đổ??? Bàng hoàng quá ! Nó tự soi mình trong gương...có cái gì đó giống như mọi người đã nói...đã nhiều lần nó bị cuốn theo chính ánh mắt của nó trong chiếc gương phản chiếu...Nhưg mắt nó hoen rỉ cả nước mắt đấy thôi..có ai nhìn ra đâu..mắt nó vẫn chứa cả 1 vùng đau thương đấy thôi..có ai hiểu cho nó đâu..!!! Cuộc sống cứ làm nó phải cười giả dối như thế đấy...Nó vẫn cứ tủi thân vì số phận nó đấy thôi...Tủi vì nó luôn kém kỏi mọi người, luôn bị bắt nạt,coi thường...Khi trước nó luôn kiêu ngạo vì với khuôn mặt, ngoại hình không hề bắt mắt như nó lại được nhiều thằg con trai để ý đến.Dù là bé hay lớn, hay cả 1 ông già...Hình như nó nhầm tưởng...!!!Tất cả nhữg gã đàn ông, nhữg thằg con trai để ý nó như món đồ chơi xa xỉ bọn họ cần.Bọn họ muốn có nó để khám phá, để sử dụng theo ý thích...Còn nó, có lẽ đã bất lực trước tất cả...Nó đã từng mong ước, hi vọng vào 1 tình yêu bền đẹp. Nhưg có phải tất cả nhữg gì là đẹp, là hoàn mĩ đều không bao giờ thuộc về nó??? Nó đã 1 thời dốc cạn nước mắt cho cuộc tình mà có lẽ là vô vọng, là ảo tưởng.Rồi tiếp tục vẫp ngã không biết bao lần yêu nữa..Giờ đây, nó nắm trong tay 1 cuộc tình sẽ có thể bền vững hơn, 1 chỗ dựa vữg vàg để nó có thể gục vào mọi hoàn cảnh...Nhưg bền vững có phải là mãi mãi...???Nó chỉ biết hi vọng...và hi vọng...
[...]Cuộc sống khiến nó cứ phải lạh nhạt, thờ ơ..vô tâm và vô cảm...Đôi khi nó thấy mình thật tẻ nhạt, vô vị..Nhưg có phải nó vô tâm như mọi người nói, và như nó thườg áp đặt cho mình...Nó từg khóc khi thấy cụ già lang thang ko manh áo ngồi nép ở xó đườg trog cái tiết trời buốt thấu xươg...Nó từg khóc khi xem đoạn phim cảm động...Nó từg thấy tim bị bóp chặt khi nhữg người thân yêu của nó đau...Nó vô tâm thật ư???Nó vẫn phải nuốt nhữg giọt nước mắt mặn đắng vào bên trong đấy chứ...!!!...Khi bé, nó từg muốn được mặc chiếc áo dài trắg như các chị học sinh.Nhưg giờ, khi nó đã lớn hơn, nó lại thấy đau khi khoác lên mình chiếc áo dài trắg ý...Bởi lẽ, cuộc sốg đã cướp đi nhữg thứ đơn giản nhất của tuổi 17. Cuộc sốg đầy cạm bẫy vượt qua ngưỡg chịu đựg của nó.Cuộc sốg làm nó k thơ ngây, khôg vui cười thoả thích như nhữg bạn bè cùg trang lứa.Thay vào đó, nó phải đón nhận quá nhiều cái đau, nhiều cái bất công..!!!
[...] Ngày xưa,nó vẫn được nuôg chiều, cung phụng cứ như thẩy 1 cô côg chúa.Nó vẫn thườg được e ấp trog căn nhà mà nó ngỡ như là hoàg cung ấy..Nó tha thẩn trog lãnh địa của nó thế thôi, khôg bao giờ tiếp xúc với bên ngoài..1 cuộc sống vốn dĩ khép kín và đi theo chuẩn mực..!! Để sau này đây, nó quá bỡ ngỡ với cuộc sốg...luôn bon chen,sai trái...ko như nhữg gì được in sâu vào tiềm thức của nó...Nó hoang mag, vô định để quyết định mọi điều...Nó quá được nâg niu để giờ khôg chịu đựg nổi dù chỉ là cái gai nhỏ trog cả cuộc sốg...Nhữg gì nó đã từg trải qua có thể sẽ chỉ là khởi đầu...vậy mà nó đã rối bời lắm, hụt hẫg lắm...Rồi sau này nó sẽ ra sao...??? Nó phải trách ai đây...??? Hay cứ trách chính bản thân mình vậy thôi..!!! Rồi sau này, ai sẽ là người nắm lấy đôi tay quá đỗi bé nhỏ của nó để nó khôg bị sa ngã trog bầu trời to lớn..??? Tâm hồn nó thấm đẫm đau đớn chứ đâu có được trog vắt như nhữg cánh hoa kia...Ai sẽ là người gom nhặt nắg nuôi hi vọg cho tâm hồn đã chết của nó...!!!! Sẽ là 1 vị thần đó nhỉ...nó nghĩ thế đấy..!!!
Nó- 25/03/08
21h08'Những dòng nó viết cho chính nó...!!!
Cấm sao chép dưới mọi hình thức.!!