minh199x
05-03-2008, 01:54 AM
Vengeance
Tôi chuyển về trường mới.Qua lời thầy hiệu trưởng,tôi biết đó là một nơi đòi hỏi trình độ cao,tập trung nhiều nhân tài,và cả những thành phần máu mặt.Hội đồng thi đòi hỏi một bài kiểm tra khi kì tuyển sinh đã qua.Tôi không thấy sợ khi đối diện với họ.Tôi luôn tự nhủ mình làm được mọi việc.
Bố mẹ mất từ năm tôi lên 10.Bố tôi bỏ nhà ra đi lúc trẻ,cả dòng họ giàu có không ai cưu mang một đứa bé,mà theo họ là lạc loài.Mẹ tôi người gốc Mỹ.Gia tộc đằng ngoại cách nửa vòng Trái Đất cũng bặt vô âm tín.Một người đưa tôi vào cô nhi viện rồi bỏ lại đó.Lớn lên chỉ có một mình,ngoại trừ trí thông minh tuyệt đỉnh tôi không còn dựa vào ai để sống.Hiệu trưởng cô nhi viện phát hiện trình độ của tôi vượt xa những người trong cô nhi viện.Ông nộp đơn cho tôi vào ngôi trường mới tốt hơn.
Tôi đạt 30/30 tuyệt đối.Cả hội đồng trầm trồ bằng đủ thứ ngôn ngữ.Giấy mời chuyển về sau đó.Tài năng hé lộ,bắt đầu bước ra từ tăm tối.
Choáng ngợp từ lần đầu vì diện tích một sân bóng đá quốc tế,tôi ngơ ngác hoàn toàn.Từng ô đá hoa cương bóng lộn hắt lên tiếng giày như mắng kẻ gây ồn.Và từng milimét bằng thứ vật liệu cao cấp trên những cấu trúc nửa cổ nửa mới mẻ hiện diện kiêu hãnh.Con cừu non là tôi buộc phải men theo con đường to nhất,cố gắng tìm phòng hiệu trưởng
Ơn trời,tấm bảng đồng nằm trên cánh cửa gỗ mới cóng cuối con đường.Mấy chữ Phòng hiệu trưởng phòng hiệu trưởng nhá lên ánh sáng nhiệm màu.
NẮm cửa đồng êm ru xoay nhẹ.Không gian rộng hội tụ hướng nhìn về một chiếc bàn đầy giấy tờ lộn xộn.Một phụ nữ đang đợi.
KHẽ gật đầu trước kết quả học tập của tôi cùng điểm thi tuyển,hiệu trưởng mỉm cười ý nhị rồi đưa tôi về lớp học.Tiếp xúc trong thời gian ngắn làm tôi không thể hiểu hết về hiệu trưởng.Có thể là quý phái,nghiệm nghị hay đầy quyền lực.
Lớp học lớn không làm giảm bớt số ánh mắt hướng về người mới.Tôi vội vã tiến về cuối lớp sau khi hiệu trưởng bỏ đi.45 ánh mắt soi mói làm tôi khó chịu.
1 tiết học trôi qua mau lẹ.Úp mặt xuống bàn,tôi cố nghĩ ra một việc để làm.Còn lâu tôi mới hoà đồng vời mọi người ở đây,mà có thể là chẳng bao giờ.Cả nỗi sợ cô đơn cũng không làm những âm thanh kia nhỏ lại.
-Nhìn phát tao biết là nhà quê.Kiểu đi như vừa đến từ thời tiền sự
-Thì ai chả biết,nhưng mà thôi,đừng nói mà tội người ta.
-Ôi dào,có tội hay không cũng thế.
-Cẩn thận người ta giận,người ta đánh cho.
-VÀo đây!Tao sợ bọn nhà quê chắc?
Tôi hiểu họ nói về mình.Càng hiểu mình đang mất kiềm chế.Quay thẳng lại những người
vừa nói,tôi hỏi,ép sự giận dữ đến mức tột cùng:
-Ít ra cũng không nên nói về người khác kiểu đó,khi mà họ chẳng hè quen và chẳng hề làm gì mình.
-Ôi chao!Sao mà nhã nhặn thế?Tôi nói sao chả được.
-Nói kiểu đấy không làm người khác vui đâu!
-Thế cũng chẳng sao!Ai cần bọn nhà quê chân đất mắt toét vừa lòng.
Câu nói kết thúc bằng giọng điệu khinh khỉnh.Tôi bỏ ra ngoài chẳng kịp để ý chiếc chân chìa ra bất ngờ.
Oạch!
Tiếng cười vang khắp phòng như một đàn ong vỡ tổ.Cô gái vừa ngáng chân tôi,đồng tác giả những câu nói khinh miệt,cười ngặt nghẽo.
Bốp!
Nhận diện kẻ gây rối và tát lên bộ mặt phấn son là hai việc nối tiếp.Trước khi kịp nhìn đôi mắt nảy lửa của cô gái,gần một nửa con trai của lớp lao vào tôi.
Tất cả tối sầm.Âm thanh hỗn loạn.
Tôi lại về phòng hiệu trưởng.lại ngồi trước chiếc bàn giấy đã gọn gàng.Cặp kính đen nhìn thẳng vào tôi.Dẫu đôi mắt vô cảm nhưng giọng nói đầy thất vọng.
-Em về trường chưa đầy hai tiếng đồng hồ,gây ra một vụ lộn xộn khó gỡ.Chưa đầy hai tiếng mà em đã quá ấn tượng rồi.
Xoa vết bầm tê tái,tôi nhớ đến những ánh mắt thoả mãn khi rời phòng.Cố biện hộ cho bản thân về vụ lộn xộn ấy bằng giọng bình tĩnh nhất.
-Em chẳng làm gì cả.
-Em tát một bạn nữ,đánh nhau với nhiều bạn nam,không thể là không có gì.
-Họ xúc phạm em!
-Vậy thì cố mà kiềm chế!
Cô đập bàn và nói bằng giọng cứng rắn.Tôi cụp mắt,biện hộ với chính mình bằng những lời
khinh miệt khi nãy.Giọng cô lại dịu dàng trở lại.
-Họ chỉ trích em phải không?
-Còn hơn cả chỉ trích-Giọng tôi khản đặc.
Rời chiếc bàn,cô di chuyển đến gần tủ.Từ một góc tối bí hiểm cô lôi ra một tấm hình.Nó
nằm trong tay tôi,khi cô trở lại bàn làm việc.
Căn phòng rơi vào im lặng.Cô rót nước trà,mặc tôi khám phá tấm ảnh.
Một cô gái,ăn mặc kiểu xưa cũ đứng trước một ngôi trường xa lạ.Cổng trường rỉ sét đến
mức không đọc được chữ.Vài người vây quanh cô,ăn mặc dân dã y như cô vậy.Vẻ đẹp ánh lên sự thông minh sắc sảo làm cô nổi bật giữa tất cả.
Tôi ngẩng đầu lên,ngỡ ngàng hỏi khi gặp một khuôn mặt quen thuộc:
-Là cô phải không?Cô gái đứng giữa ấy?
Cô gật đầu,tóc rung nhè nhẹ:
-7năm trước cô tốt nghiệp loại giỏi rồi trở về gửi thân tại một ngôi trường vô danh,mức lương và tiếng tăm thấp hơn hẳn những gì cô mong đợi.Nhưng mỗi lần gặp ánh mắt buồn của ông hiệu trưởng cô ngại ngùng việc xin đi.
-Nhưng mọi người hiểu cô đã dừng chân ở một môi trưưòng không phù hợp.Như em vậy,họ hiểu nơi này mới là đất để cô tung hoành.Cả hội đồng bí mật nộp đơn cho cô gia nhập.Đến khi cô biết thì sự đã rồi.
-Chẳng còn cách nào,cô đành nghe lời họ.Như em,cô cảm nhận sự khinh thường từ những ngay đầu đi dạy.Chẳng trách họ được,nhưng cô cũng chẳng thấy thoải mái gì.
-Và giờ như em thấy cô ngồi đây trên cương vị hiệu trưởng.Ai trong trường cũng vẫn như xưa,chẳng chịu gọi tên cô cho thân mật.Cứ hiệu trưởng và hiệu trưởng.Họ hình thành thói quen cố hữu:cúi gập người mỗi khi thấy cô.
Cứ để nguyên cho cô nói tôi không ngăn cản.KHông khí ngột ngạt loãng dần.Lời nói của cô làm tôi thấy cởi mở.
-Nhưng cô nói với em để làm gì?
-Để cảnh báo.Như cô không bao giờ dám chống đối một ai khi đó,em nên ý thức mình đang sống giữa những kẻ giàu sang và nguy hiểm.Đừng có thò tay vào lửa.
-Để khuyên nhủ.Cô ấn tượng với trình độ của em từ những dòng học bạ đầu tiên.Em chẳng thua kém ai nơi này cả.
-Cuối cùng,nên gác lại ý định trả thù mà cô thấy trong mắt em.Chẳng tốt chút nào.
Tôi lại buông lời phản kháng.Giọng điệu con bé hồi nãy,một âm sắc chê bai tuyệt vời.
-Nhưng em không thể như cô,nuốt trôi mọi thứ căm phẫn.
-Vậy trả thù bằng cách khác.Cho chúng điên lên vì ghen tị với tài năng của em.Đừng vội tưởng tượng cảm giác khi ấy.Thú vị hơn em tưởng.
Đôi mắt cô loé sáng khi chữ cuối cùng kết thúc.Trở lại vẻ đạo mạo nghiêm chỉnh,cô mời tôi quay lại lớp.Tự nhiên thấy mình thay đổi hẳn.Chẳng còn sợ ai và đầu tràn đầy phấn khởi.
-Mà em có biết gì về cô bé em đã tát chứ?
Vọng về trong tiềm thức một cái tên ai đó thét lên khi cả hội con trai vây đánh tôi.Cái tên bóng nhoáng!
-Nhã Thư,em chỉ biết có thế.
-Vậy thì nên biết thêm!Cô bé là con ông chủ tập đoàn Kim Thiên.Siêu giàu có và hợm mình.Nội chi nhánh ngoài này đã nhiều đến khó đếm.Trụ sở chính trong đó thì em đừng tưởng tượng làm gì mất công.Cô bé là con một.Không thiếu bất cứ một thứ gì ngoài kinh nghiệm trường đời và sự dạy dỗ đúng đắn.
-Sẽ khó cho cô khi dãn xếp vụ này đấy.
-Yên tâm!Lo cho mình trước đi.Ngoài những thứ người khác cho,cái cô bé có là sự hợm mình của tiểu thư nhà giàu và nhan sắc.Chấm hết.Chẳng thông minh bằng 1/10 của em.
Tôi khẽ cười,nhận ra mình đã lạnh lùng lại như trước.Cánh cửa đóng lại nhẽ nhàng sau 30' đàm đạo.
Hết phần 1
Tôi chuyển về trường mới.Qua lời thầy hiệu trưởng,tôi biết đó là một nơi đòi hỏi trình độ cao,tập trung nhiều nhân tài,và cả những thành phần máu mặt.Hội đồng thi đòi hỏi một bài kiểm tra khi kì tuyển sinh đã qua.Tôi không thấy sợ khi đối diện với họ.Tôi luôn tự nhủ mình làm được mọi việc.
Bố mẹ mất từ năm tôi lên 10.Bố tôi bỏ nhà ra đi lúc trẻ,cả dòng họ giàu có không ai cưu mang một đứa bé,mà theo họ là lạc loài.Mẹ tôi người gốc Mỹ.Gia tộc đằng ngoại cách nửa vòng Trái Đất cũng bặt vô âm tín.Một người đưa tôi vào cô nhi viện rồi bỏ lại đó.Lớn lên chỉ có một mình,ngoại trừ trí thông minh tuyệt đỉnh tôi không còn dựa vào ai để sống.Hiệu trưởng cô nhi viện phát hiện trình độ của tôi vượt xa những người trong cô nhi viện.Ông nộp đơn cho tôi vào ngôi trường mới tốt hơn.
Tôi đạt 30/30 tuyệt đối.Cả hội đồng trầm trồ bằng đủ thứ ngôn ngữ.Giấy mời chuyển về sau đó.Tài năng hé lộ,bắt đầu bước ra từ tăm tối.
Choáng ngợp từ lần đầu vì diện tích một sân bóng đá quốc tế,tôi ngơ ngác hoàn toàn.Từng ô đá hoa cương bóng lộn hắt lên tiếng giày như mắng kẻ gây ồn.Và từng milimét bằng thứ vật liệu cao cấp trên những cấu trúc nửa cổ nửa mới mẻ hiện diện kiêu hãnh.Con cừu non là tôi buộc phải men theo con đường to nhất,cố gắng tìm phòng hiệu trưởng
Ơn trời,tấm bảng đồng nằm trên cánh cửa gỗ mới cóng cuối con đường.Mấy chữ Phòng hiệu trưởng phòng hiệu trưởng nhá lên ánh sáng nhiệm màu.
NẮm cửa đồng êm ru xoay nhẹ.Không gian rộng hội tụ hướng nhìn về một chiếc bàn đầy giấy tờ lộn xộn.Một phụ nữ đang đợi.
KHẽ gật đầu trước kết quả học tập của tôi cùng điểm thi tuyển,hiệu trưởng mỉm cười ý nhị rồi đưa tôi về lớp học.Tiếp xúc trong thời gian ngắn làm tôi không thể hiểu hết về hiệu trưởng.Có thể là quý phái,nghiệm nghị hay đầy quyền lực.
Lớp học lớn không làm giảm bớt số ánh mắt hướng về người mới.Tôi vội vã tiến về cuối lớp sau khi hiệu trưởng bỏ đi.45 ánh mắt soi mói làm tôi khó chịu.
1 tiết học trôi qua mau lẹ.Úp mặt xuống bàn,tôi cố nghĩ ra một việc để làm.Còn lâu tôi mới hoà đồng vời mọi người ở đây,mà có thể là chẳng bao giờ.Cả nỗi sợ cô đơn cũng không làm những âm thanh kia nhỏ lại.
-Nhìn phát tao biết là nhà quê.Kiểu đi như vừa đến từ thời tiền sự
-Thì ai chả biết,nhưng mà thôi,đừng nói mà tội người ta.
-Ôi dào,có tội hay không cũng thế.
-Cẩn thận người ta giận,người ta đánh cho.
-VÀo đây!Tao sợ bọn nhà quê chắc?
Tôi hiểu họ nói về mình.Càng hiểu mình đang mất kiềm chế.Quay thẳng lại những người
vừa nói,tôi hỏi,ép sự giận dữ đến mức tột cùng:
-Ít ra cũng không nên nói về người khác kiểu đó,khi mà họ chẳng hè quen và chẳng hề làm gì mình.
-Ôi chao!Sao mà nhã nhặn thế?Tôi nói sao chả được.
-Nói kiểu đấy không làm người khác vui đâu!
-Thế cũng chẳng sao!Ai cần bọn nhà quê chân đất mắt toét vừa lòng.
Câu nói kết thúc bằng giọng điệu khinh khỉnh.Tôi bỏ ra ngoài chẳng kịp để ý chiếc chân chìa ra bất ngờ.
Oạch!
Tiếng cười vang khắp phòng như một đàn ong vỡ tổ.Cô gái vừa ngáng chân tôi,đồng tác giả những câu nói khinh miệt,cười ngặt nghẽo.
Bốp!
Nhận diện kẻ gây rối và tát lên bộ mặt phấn son là hai việc nối tiếp.Trước khi kịp nhìn đôi mắt nảy lửa của cô gái,gần một nửa con trai của lớp lao vào tôi.
Tất cả tối sầm.Âm thanh hỗn loạn.
Tôi lại về phòng hiệu trưởng.lại ngồi trước chiếc bàn giấy đã gọn gàng.Cặp kính đen nhìn thẳng vào tôi.Dẫu đôi mắt vô cảm nhưng giọng nói đầy thất vọng.
-Em về trường chưa đầy hai tiếng đồng hồ,gây ra một vụ lộn xộn khó gỡ.Chưa đầy hai tiếng mà em đã quá ấn tượng rồi.
Xoa vết bầm tê tái,tôi nhớ đến những ánh mắt thoả mãn khi rời phòng.Cố biện hộ cho bản thân về vụ lộn xộn ấy bằng giọng bình tĩnh nhất.
-Em chẳng làm gì cả.
-Em tát một bạn nữ,đánh nhau với nhiều bạn nam,không thể là không có gì.
-Họ xúc phạm em!
-Vậy thì cố mà kiềm chế!
Cô đập bàn và nói bằng giọng cứng rắn.Tôi cụp mắt,biện hộ với chính mình bằng những lời
khinh miệt khi nãy.Giọng cô lại dịu dàng trở lại.
-Họ chỉ trích em phải không?
-Còn hơn cả chỉ trích-Giọng tôi khản đặc.
Rời chiếc bàn,cô di chuyển đến gần tủ.Từ một góc tối bí hiểm cô lôi ra một tấm hình.Nó
nằm trong tay tôi,khi cô trở lại bàn làm việc.
Căn phòng rơi vào im lặng.Cô rót nước trà,mặc tôi khám phá tấm ảnh.
Một cô gái,ăn mặc kiểu xưa cũ đứng trước một ngôi trường xa lạ.Cổng trường rỉ sét đến
mức không đọc được chữ.Vài người vây quanh cô,ăn mặc dân dã y như cô vậy.Vẻ đẹp ánh lên sự thông minh sắc sảo làm cô nổi bật giữa tất cả.
Tôi ngẩng đầu lên,ngỡ ngàng hỏi khi gặp một khuôn mặt quen thuộc:
-Là cô phải không?Cô gái đứng giữa ấy?
Cô gật đầu,tóc rung nhè nhẹ:
-7năm trước cô tốt nghiệp loại giỏi rồi trở về gửi thân tại một ngôi trường vô danh,mức lương và tiếng tăm thấp hơn hẳn những gì cô mong đợi.Nhưng mỗi lần gặp ánh mắt buồn của ông hiệu trưởng cô ngại ngùng việc xin đi.
-Nhưng mọi người hiểu cô đã dừng chân ở một môi trưưòng không phù hợp.Như em vậy,họ hiểu nơi này mới là đất để cô tung hoành.Cả hội đồng bí mật nộp đơn cho cô gia nhập.Đến khi cô biết thì sự đã rồi.
-Chẳng còn cách nào,cô đành nghe lời họ.Như em,cô cảm nhận sự khinh thường từ những ngay đầu đi dạy.Chẳng trách họ được,nhưng cô cũng chẳng thấy thoải mái gì.
-Và giờ như em thấy cô ngồi đây trên cương vị hiệu trưởng.Ai trong trường cũng vẫn như xưa,chẳng chịu gọi tên cô cho thân mật.Cứ hiệu trưởng và hiệu trưởng.Họ hình thành thói quen cố hữu:cúi gập người mỗi khi thấy cô.
Cứ để nguyên cho cô nói tôi không ngăn cản.KHông khí ngột ngạt loãng dần.Lời nói của cô làm tôi thấy cởi mở.
-Nhưng cô nói với em để làm gì?
-Để cảnh báo.Như cô không bao giờ dám chống đối một ai khi đó,em nên ý thức mình đang sống giữa những kẻ giàu sang và nguy hiểm.Đừng có thò tay vào lửa.
-Để khuyên nhủ.Cô ấn tượng với trình độ của em từ những dòng học bạ đầu tiên.Em chẳng thua kém ai nơi này cả.
-Cuối cùng,nên gác lại ý định trả thù mà cô thấy trong mắt em.Chẳng tốt chút nào.
Tôi lại buông lời phản kháng.Giọng điệu con bé hồi nãy,một âm sắc chê bai tuyệt vời.
-Nhưng em không thể như cô,nuốt trôi mọi thứ căm phẫn.
-Vậy trả thù bằng cách khác.Cho chúng điên lên vì ghen tị với tài năng của em.Đừng vội tưởng tượng cảm giác khi ấy.Thú vị hơn em tưởng.
Đôi mắt cô loé sáng khi chữ cuối cùng kết thúc.Trở lại vẻ đạo mạo nghiêm chỉnh,cô mời tôi quay lại lớp.Tự nhiên thấy mình thay đổi hẳn.Chẳng còn sợ ai và đầu tràn đầy phấn khởi.
-Mà em có biết gì về cô bé em đã tát chứ?
Vọng về trong tiềm thức một cái tên ai đó thét lên khi cả hội con trai vây đánh tôi.Cái tên bóng nhoáng!
-Nhã Thư,em chỉ biết có thế.
-Vậy thì nên biết thêm!Cô bé là con ông chủ tập đoàn Kim Thiên.Siêu giàu có và hợm mình.Nội chi nhánh ngoài này đã nhiều đến khó đếm.Trụ sở chính trong đó thì em đừng tưởng tượng làm gì mất công.Cô bé là con một.Không thiếu bất cứ một thứ gì ngoài kinh nghiệm trường đời và sự dạy dỗ đúng đắn.
-Sẽ khó cho cô khi dãn xếp vụ này đấy.
-Yên tâm!Lo cho mình trước đi.Ngoài những thứ người khác cho,cái cô bé có là sự hợm mình của tiểu thư nhà giàu và nhan sắc.Chấm hết.Chẳng thông minh bằng 1/10 của em.
Tôi khẽ cười,nhận ra mình đã lạnh lùng lại như trước.Cánh cửa đóng lại nhẽ nhàng sau 30' đàm đạo.
Hết phần 1