Xem đầy đủ chức năng : Thừa kế
golem
16-02-2008, 04:39 PM
“bốp..rầm ..binh..binh”
e..ò e..ò e..í e… -Cảnh sát tới chạy đi nhanh lên!
Cả bọn nhóc vừa đánh nhau xong trên đường vắng bỏ chạy, mỗi đứa mỗi ngả. Và trong đám đó có một tên không rõ nam nữ mặc chạy vào một hẻm vắng thở hồng hộc và gỡ cái nón kết ra khỏi đầu, một mái tóc dài buông xoã xuống, một đôi môi hồng xinh đẹp và một gương mặt hồng hào xinh xắn hiện ra nhưng điểm trên gương mặt tuyệt hảo đó chính là một vết xước dài trên gương mặt một vết bầm trên trán và đôi môi đang rướm máu.
Một thằng nhóc chạy đến bên cạnh hỏi nhỏ:
-Cậu không sao chứ, Zen cậu trông không ổn lắm để mình đưa cậu về!
-Không sao hết Ken đừng có làm nhặng xị lên mình sẽ tự về nhà , mình sẽ tự làm mọi việc cậu đừng lo và cấm cậu bèn mảng đến nhà mình trong đêm nay . Và không được để mẹ mình biết gì eh61t mẹ mình có hỏi thí nói mình cùng bạn đi mua đồ.Nghe rõ chưa!
Trở về nhà trong tình trạng thê thảm như thế này mẹ mà thấy là mình tiêu đời liệu phải về trước khi mẹ trở về và phải xoá sạch chứng tích.-Zen thầm nghĩ Chạy thật nhanh trở về nhà và mở cửa thật nhanh và nhẹ nhàng chuồn êm qua khỏi cửa rón rén bước đến bên cầu thang chuẩn bị chạy lên lầu thì đèn trong nhà vụt sáng:
-Con đi đâu mà giờ này mới về hả Zen ?Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
-Dạ thưa mẹ , con qua nhà Ken có chút chuyện mẹ đừng lo không có gì đâu thôi con lên phòng nha.vừa nói vừa len lén rút lên cầu thang hi vọng mọi chuyện êm xuôi.
-Con lên lầu nghỉ sớm mai còn phải đi học và ngày mai mẹ có chuyện muốn nói với con.
Zen bước lên lầu và cơn buốn ngủ nhanh chóng ập đến nhanh chóng nằm xoãi ra giường không cần thay quần áo hay lau những vết thương đối với cô giấc ngủ bây giờ là tất cả cô không cần gì cả chì cần ngủ
CHƯƠNG 1: TRỞ VỀ
Rrrrrrrrrrreeeeeeeeeeeennnnnnnnnnggggggg……….
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Zen tỉnh dậy bước vào nhà tắm và nhìn mình trong gương thật thảm hại những vệt máu đã khô, gương mặt cô thâm tím những vết bầm
Nhưng cô nghĩ "không sao".
Sau 15’ từ trong nhà tắm bước ra cô trở thành một người khác hẳn tối qua, một học sinh ngoan ngoãn với hai bím tóc thắt chặt đồng phục học sinh ngay ngắn, và trên gương mặt cô những vết bầm được thay bằng một lớp phấn rất tự nhiên không để lại dấu vết gì hết nhưng điều mà mọi người sẽ thấy khác biệt là bây giờ trông cô rất giống một học sinh chăm học tử tế với đây vẻ nhút nhát trên gương mắt và cái trí thức của cô được thể hiện ở ngay cặp đít chai dày cộm trên mắt . Đó chính là hình dáng mỗi ngày đến trường của Zen phải làm cho mình trông xấu xí đi và trở thành học sinh ngoan ngoãn là những việc mà mẹ yêu cầu cô làm từ nhỏ, cô không thắc mắc lí do vì bik tính mẹ dù cô có hỏi bà cũng không trả lời , nhưng cô biết nó có liên quan tới người cha quá cố của cô
Cùng một lúc đó ở một nơi khác , có một người đàn ông đứng tuổi đang nghe báo cáo từ những nhân viên của mình:
-Báo cáo ông chủ, đã tìm ra phu nhân và đại tiểu thư hiện giờ họ đang sống ở một ngôi nàh nhỏ ở phái tây Tokyo .
Người đàn ông ngước lên chiếu đôi mắt sâu đầy uy lực của mình vào đám nhân viên :
-Ta muốn các ngươi tìm hiểu hết tất cả về đại tiểu thư và đại phu nhân và cuộc sống của họ trong những năm qua và còn một điều nữa nhanh chóng bảo luật sư Zun soạn một văn kiện pháp lí để có thể đưa đại tiểu thư trở về nhà nghe rõ chưa ?
-Dạ rõ- Các nhân viên cúi đầu lặng lẽ đi ra
Còn một mình trong căn phòng vắng lặng , người đàn ông lôi từ trong hộc tủ ra một tầm hình một gia đình hạnh phúc, trong hình một đôi vợ chống trẻ đang ôm một em bé rất bụ bẫm dễ thương
-Zogu cuối cùng cha cũng đã tìm được gia đình của con và ta sẽ chuộc lại lỗi lầm năm xưa và gia tộc ta đã có người thưa kế đó chính là con gái của con , ta sẽ chăm sóc nó bảo vệ nó và Minako họ sẽ an toàn và ta sẽ bù đắp cho họ , con hãy yên nghỉ và tha thứ cho ta
Đó chính là Kennichi Koizimaru ông chủ của tập đoàn genzo nổi tiếng nhất Nhật Bản đồng thời cuãng là ông trùm của giới yakuza toàn nước Nhật
golem
16-02-2008, 06:58 PM
Ở ngôi trường mà Zen đang theo học thì Zen là một con người khác hoàn toàn khép kín không nổi bật gì trừ học lực luôn đừng đầu trường trong mọi kì thi , nhưng nó không quan trọng bởi vì chẳng ai thèm để ý một con nhỏ quê mùa lúc nào cũng chỉ ôm sách đầu chỉ có mỗi một kiểu tóc và gương mặt thiên thần được giấu kín đằng sau một cái đít chai dày cộm(bởi vì sau 16 sau năm có mặt trên cõi đời này thì gần như Zen đã hoá trang như thế hết 2/3 thời gian để được sống yên ổn)HICHIC TÔI QUÁ
Thử nghĩ coi Zen mà để hình dạng của mình ra thì chắc khối chàng công tử phải quỳ xuống xin theo và Zen sẽ không được chơi cùng những người bạn đường phố chất phác nữa, mà đối với Zen họ chính là những người bạn quan trọng nhất dù rằng Zen chính là thủ lĩnh của tất cả băng bụi đời đó, chúng rất yêu thương nhau và chúng đương nhiên rất ủng hộ người thủ lĩnh tài năng đã cưu mang chúng đã tập hợp chúng dẫn dắt chúng.
Và sáng ngay sau khi tới trường , Zen lại bắt đầu cuộc sống giả tạo của cô mà từ khi lên năm Zen đã phải đối mặt mà không có lí do nào cả, Zen hoàn toàn là người cô độc trong trường này vì không ai muốn làm quen với cô mà có chỉ đơn giản là hỏi về bài học mà những thứ đó thì Zen chỉ cần trả lời cho qua chuyện (với IQ 180 thì không cần học Zen cũng đủ trí thông minh để học chương trình cấp 3 ở nhưng ngôi trường hàng đầu chứ đừng nói đến ngôi trường nhỏ không tiếng tăm này và trong ngôi trường này
Mọi người cũng không mấy thân thiện với Zen có lẽ vì Zen luôn đứng ngoài mọi chuyện và chưa bao giờ có ý định bước vào cuộc sống bon chen này, và một ngày học mệt mỏi đã trôi qua.Zen leo lên xe đạp trở về nhà và lân đầu tiên sau ngần ấy năm ở một con đường vắng vẻ với ánh nắng hoàng hôn.
Zen đã gỡ cho tóc mình bay trong gió và gỡ cặp kiếng ra khỏi mắt cùng vài phụ kiện hoá trang và Zen không hề hay biết rằng có một ánh mắt dõi theo cô và ánh mắt đó ngỡ ngàng khi thấy một con vịt xấu xí đã trở thành con thiên nga vô cùng xinh đẹp đầy kiêu hãnh tự tịn.
Ánh mắt đó xuất phát từ mộ anh chàng mặc một đồ thể thao rất coll trên chiếc limousine màu đen đầy vẻ sang trọng đó chính là Akira Hanazawa – cháu trai của chủ tịch hội đồng quản trị đồng thời là người thứa kế duy nhứt của Otis tập đoàn vận chuyển đứng đầu thế giới và vào giây phút đó Akira quyết định phải tìm hiểu về cô gái này "dựa vào bộ đồng phục cô ta mặc trên người vơi hệ thống điều tra tiên tiến nhứt cùng đội ngũ đông đảo những thám tử thì chuyện này quá dễ đối với cậu" , nhưng đó chỉ là những gì cậu nghĩ vì ngày hôm đó chính là ngày cuối cùng Zen khoác trên mình bộ đồng phục đó
có j góp ý tí nha
Lakshmi
16-02-2008, 07:49 PM
uhm` mình thấy cũng hay đấy chứ
nhưng hình như sự việc diễn biến hơi bị nhanh đấy
golem
16-02-2008, 09:55 PM
Đứng trước cửa nhà mình Zen không khỏi ngac nhiên khi nhìn thầy toàn những người mặc những bộ đồ đen đang đứng trước cửa cùng một hàng xe cũng đen nốt bóng lóng như gương đang đậu trước cửa nhà mình , khi cô bước đến gần cử thì tất cả những người mặc đồ đen đó đều cúi rạp người xuống và đồng thanh lên tiếng:
-xin chào tiểu thư –Cô ngơ ngác không hiểu gì cả và đi vội vào nhà dù thuộc loại ngườicứng rắn và mạnh mẽ như con trai nhưng đây quả thật là một chuyện rất lạ cô muốn nghe một lời giải thích ở trong nhà đâu đâu cũng là những người mặc đồ đen ai thấy cô cũng cúi người xuống chào cô chạy vào phòng khách nhưng trước khi mở cửa phòng khách thì một người mặc đồ đen đã chặn cô lại và nói :
-Không được thưa đại tiểu thư , bang chủ đang nói chuyện với đại phu nhân không được
vào trong
-Tranh ra đây là nhà của tôi , tôi muốn làm gì không cần các người can thiệp hay cho phép –Sự ngac nhiên dần được thay bằng sự tức giận và nó đã bùng phát cô nắm áo người đàn ông đó và gằn từng tiếng một :
-Tránh ra một bên !Nghe rõ chưa?
-Để cho nó vào đi- Một giọng nói trầm không to nhưng đầy uy lực đủ lực ép dù không cần
thấy chủ nhân của giọng nói đó nhưng nó đã trấn áp cơn giận đang chợt bùng nổ trong cô
và cô bước vào phòng một người đàn ông đang ngồi trước mặt mẹ cô , là một người đàn
ông đứng tuổi tóc hoa râm, gương mặt toát lên một sự uy nghiêm đầy kiêu hãnh
Dc chưa mình ko bik là như vầy thì mọi người nhìn đã rõ chưa nếu chưa nữ thì bó tay rùi
Cả bọn nhóc vừa đ1nh nhau xong trên đường vắng bỏ chạy, mỗi đứa mỗi ngả. Và trong đám đó có một tên không rõ nam nữ mặc chạy vào một hẻm vắng thở hồng hộc và gỡ cái nón kết ra khỏi đầu, một mái tóc dài buông xoã xuống, một đôi môi hồng xinh đẹp và một gương mặt hồng hào xinh xắn
giống 1 bộ phim mỹ nhưng tên thì wên rồi :D
ông trùm của giới yakuza toàn nước Nhật
vậy chắc golem cũng bik tendo, con gái ông trùm yazuka và tg của 1 bộ phim nổi tiếng: nhật kí nàng geisha
golem
16-02-2008, 11:08 PM
bik chứ nhưng mà chuyện này golem vừa nghĩ ra sáng nay ko liên quan gì đến chuyện nàng geisha hay ai hết
ah nhưng cũng phải cảm ơn riku vì riku là người duy nhat cm cho truyện mắt xanh của golem mc dù truỵên đó giờ golem dừng post rồi
bik chứ nhưng mà chuyện này golem vừa nghĩ ra sáng nay ko liên quan gì đến chuyện nàng geisha hay ai hết
ah nhưng cũng phải cảm ơn riku vì riku là người duy nhat cm cho truyện mắt xanh của golem mc dù truỵên đó giờ golem dừng post rồi
sao lại dừng :-O
tưởng golem ko onl trên 4rum nhưng ko ngờ golem lại dừng
truyện này nội dung ok đó :D :D
golem
17-02-2008, 03:21 AM
Và mẹ của Zen đang ngồi trước người đàn ông đó có vẻ run rẩy , bà xanh như tàu lá gương mặt đầy vẻ lo sợ và Zen đã cất tiếng hỏi :
-Mẹ ơi đây là ai ? Ông ta đến đây có việc gì?
Và người đàn ông đó cất tiếng nói thay cho mẹ cyả Zen và ông ta đã trả một câu trả lời làm thay đổi số phận của Zen :
-Ta chính là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Genzo đồng thời cũng chính là ông nội của cháu , mười bốn năm trước cháu đã được đưa ra khỏi gia đình Koizimaru sau khi con trai ta tức là cha cháu qua đời , và ta đã ra sức truy tìm cháu nhưng không một tin tức gì trong suốt mười bốn năm qua và hôm nay sau mười bốn năm chờ đợi ta đến để đưa cháu trở về bởi vì cháu là cháu gái duy nhứt của ta và đồng thời là người thừa kế duy nhứt của tập đoàn Genzo và “ Nhật Long Bang ” bang hội uy tín nhất trong giới yakuza của Nhật.
Người đàn ông đó đứng dậy đặt một bàn tay lên vai Zen chỉ một cái đặt tay nhẹ nhưng nó đem đến một cái gì đó nặng trĩu trong lòng Zen và ông nói:
-Chào mừng trở về với đại gia tộc của chúng ta Zenkio Koizimaru và từ nay cháu sẽ về sống với ta .
-Không -tiếng cả mẹ Zen bật lên đầy phẫn uất lần đầu tiên kể từ lúc về nhà Zen mới nghe thấy giọng của mẹ:
-Không nó sẽ không trở về bên ông, ngày xưa trước khi Zogu qua đời đã căn đạn không được để Zen về bên ông và tôi sẽ không để nó sống bên cạnh ông tôi đã thề và sẽ giữ lời hứa với Zogu cho dù phải hi sinh mạng sống,
Cô nghĩ là cô có thể ngăn cản ta sao, đừng có ngu ngốc như thế-kèm theo một giọng nói đe doạ là một cái nhìn sắc lạnh
Hum nay tới đây thui hen có gì mai rãnh golem post tip
tienu
17-02-2008, 04:05 AM
Well....
Vài lời góp ý nhỏ (???) nhé ^^
- Truyện của bạn có cốt truyện rất hấp dẫn (Thích nhất là lúc anh chàng mặc áo đen nhìn thấy Zen ^^), nghe nó hơi na ná Tiểu thư lạnh lùng và Hoàng Tử Nụ cười...Nhưng hình như bạn chưa biết ngắt đoạn ngắt câu và dòng cho đúng và hợp lí -----> Đọc liền liền ko ngơi ko nghỉ ko có mạch đập ----> Chán và mệt...
- Bạn lặp lại từ "và" quá nhiều!!!
- Bạn dùng từ ngữ còn khá đơn giản... Chưa thực sự thể hiện đc phong cách nào riêng biệt cho cách viết văn, -----> Người ta đọc thấy Đây-ko-phải-là-truyện nữa mà chỉ đơn giản là 1...bài kể truyện bình thường Ko màu sắc... Chính vì những điểm yếu này đã dẫn đến những tình tiết mà tôi cho là Rất-thú-vị trong truyện bị giảm bớt phần nào tính chất của mình, nên người ta thấy nó Vù vù vù chạy như Siêu Nhân... -----> Ko gây ấn tượng cho lắm...
- Nghệ thuật...cách dòng của bạn còn chưa thật sự hay cho lắm... Có lẽ bạn nghĩ đây là 1 ý kiến vớ vẩn, nhưng tin tôi đi!!! Cách dòng hợp lí, chấm câu, phẩy câu đúng chỗ là 1 dụng cụ, hay vũ khí Quan-trọng Ko-thể-thiếu trong văn viết... -----> Cách dòng các bạn trong pic nói ko chỉ đơn giản mang nghĩa là Cách-xa-ra, nhưng còn cảnh báo bạn về cách sắp xếp thứ tự trong bản thảo mình vậy ^^
- Bạn có ý tưởng rất dồi dào, phong phú và trí tưởng tượng xa... Khúc dạo đầu quả thật rất ấn tượng và kích thích trí tò mò... Chỉ cần bạn vượt qua những điểm Basic Basic bên trên sẽ cho truyện 1 bước ngoặt lớn!!!
Chúc thành công!!! ^^
bik chứ nhưng mà chuyện này golem vừa nghĩ ra sáng nay ko liên quan gì đến chuyện nàng geisha hay ai hết
ah nhưng cũng phải cảm ơn riku vì riku là người duy nhat cm cho truyện mắt xanh của golem mc dù truỵên đó giờ golem dừng post rồi
-----> Có lẽ nên ấp ủ ý tưởng lâu chút bạn nhỉ ^^ Như thế sẽ tránh đc Ngõ Cụt về sau của truyện mà Khá Nhiều Tác giả Đã-mắc-phải ^^
golem
17-02-2008, 04:49 PM
Cám ơn những gì tiên nữ góp ý nha nhưng truyện mắt xanh của golem ko phải là golem dừng viết hay là hết ý tưởng ,mà vì là ko thấy ai có ý kiến gì hết nên nghĩ mọi người ko thix nó vì nó thuộc thể loại hơi người lớn một chút . =>nên golem mới hổng post tip còn về vụ dấu chấm phẩy là do viết nhanh quá cho nên gõ thiếu hơi nhiều golem sẽ cố gắng sửa chữa nha (vì mấy cái pic trên vừa nghĩ vừa viết trong một ngày nên hơi vội quá) thanhks tiennu và mọi người nhìu nghen :wavey:
Torika_rufu
17-02-2008, 08:18 PM
ah` , nội dung thì thấy ok lắm , nhưng đúng là diễn biến hơi nhanh , và chấm phẩy ko đúng lúc ( ngoắt dong cũng vậy ) , y het65 như tienu nói....
To golem : là tiên ù í , chứ ko phải là tiên nữ đâu =)) =)) , nhìn kĩ lại đi tg =))
golem
18-02-2008, 03:06 AM
sorry tienu nghen goi lộn tên
Ông ta nhìn thẳng vào gương mặt đang chứa đầy nỗi sợ hãi và căm giận của mẹ Zen –bà Minako và ông buông từng tiếng nhỏ và chắc nịch :
-Ta sẽ đưa cháu gái của ta trở về gia đình đúng nghĩa của mình số mạng của nó sinh ra đã là trở thành người kế vị , và không có bất cứ ai trên thế giới này có thể ngăn cản điều đó và những người muốn chống lại điều đó đều có kết quả thảm khốc nhất .Và ngươi… có hai sự lựa chọn –và giọng nói giờ đây chỉ lớn hơn tiếng thì thầm nhưng đầy sát khí
-Thứ nhất cùng ta và Zen trở về cùng kế thứa sự nghiệp của gia tộc và ngoan ngoãn nghe lời còn bằng không thì sự lựa chọn thứ hai là cái chết lặng lẽ không người biết đến!”
Cơn giận trong người Zen sôi lên cô không cần biết người đàn ông đứng trước mặt cô là ai nhưng hắn dám xông vào nhà cô còn uy hiếp mẹ cô và bắt cô rời khỏi đây thì điều đó thật sự quá sức chịu đựng và nó bùng ra :
-Tôi thật sự không biết ông là ai nhưng nghe cho rõ đây tôi và mẹ tôi không rời khỏi đây nửa bước ông dù có là ai cũng không được quyền phá hoại cuộc sống của chúng tôi , mười bốn năm nay chúng tôi luôn di chuyển khắp mọi nơi và tôi luôn cô độc và đây là nơi duy nhất tôi có những người bạn ,tôi sẽ không rời khỏi đây nửa bước !
-Nghe đây, ta không muốn ép buộc hai mẹ con cháu trở về nhà nếu như không phải vì những hoàn cảnh bắt buộc cháu nên hiểu là dù có muốn chối bỏ thì trong người chúa luôn chảy dòng máu của gia tộc Koizimaru
-Tôi chẳng được thừa hưởng cái quái gì của gia tộc các người cả cuộc sống hôm nay của tôi là do nỗ lực bản thân mà có chứ không ềh nhờ bất cứ ai
-Dù cháu có phủ nhận gì đi nữa thì chẳng phải cháu đã thừa hưởng dòng máu lãnh đạo những người yếu kém hơn hay sao và cháu đã được thửa hưởng thứ quan trọng nhất của gia tộc …
-Không…. Những tiếng cuối của ông bi tắt lịm trong tiếng thét -.. không…..đúng đừng có nói như thể tôi phải lệ thuộc vào các người cuộc sống của tôi là do tôi quyết định đừng làm như các người là những thánh nhân quyết định cuộc đời tôi, cuộc sống của tôi là do tôi làm chủ , và yêu cầu đi ra khỏi nhà tôi ngay
golem
19-02-2008, 02:52 AM
-Đừng tự trốn tránh sự thật, ngày hôm nay nếu cháu không cùng ta trở về thì cháu nên biết ta sẽ là cho những người bên cạnh cháu nguy hiểm chỉ cần ta gọi một cuộc điện thoại thì ngày mai cháu sẽ mất đi những người cháu yêu thương nhất .Hãy nhớ đấy,mỗi một lựa chọn hay quyết định của cháu sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người, bọn trẻ ấy sẽ….
Gương mặt Zen biến sắc cô không ngờ người đàn ông này đã tìm hiểu về nhược điểm của cô tường tận như vậy , ông ta biết chuyện về bọn trẻ thì có nghĩa ông ta cũng biết về người đó..những hình ảnh khủng khiếp lướt nhanh qua đầu Zen và một quyết định đã được đưa ra mà không hề do dự
-Tôi sẽ theo ông trở về cái nhà ấy với một điều kiện…nhưng ông phải hứa với tôi là sẽ thực hiện nó.
-Nếu cháu chịu theo ta trở về nhà thì đừng nói là một điều kiện cho dù mười điều kiện ta cũng sẽ đáp ứng cho cháu , ta hứa danh dự với cái tên của ta.
-Không con không thể làm thế chúng ta không bao giờ bước vào ngôi nhà đó mãi mãi đó là di nguyện của bố con, con không thể để những nỗ lực của bố con biến mất…
-Ông…tại sao ông không để chúng tôi yên thân , chúng tôi đã bỏ lại mọi thứ từ khi bỏ đi chúng tôi đâu còn liên quan gì đến ông, Zogu đã trả lại mọi thứ kể cả tính mạng anh ấy để bảo đảm cuộc sống trong sạch của Zen , tại sao nhất quyết ông phải kéo Zen vào vũng bùn đó?
-Bởi vì nó là Zenkio bản thân cái tên của nó đã là một bằng chứng là nó thuộc dòng họ Kozimaru và nó trước khi sinh ra đã được quyết định là người kế thừa đứng đâu gia tộc này đó là số mạng của nó, không một ai thay đổi được, và hôm nay sau mười bốn năm chờ đợi và tìm kiếm , người thừa kế đã trở về ngôi nhà của dòng họ.
-Ông đừng vội mừng tôi nói là mình sẽ trở về nhà chỉ sau khi ông thực hiện điều kiện mà tôi đưa ra..
-Được cháu nói đi, ta sẽ nghe-nó là người đâu tiên và duy nhất dám đặt điều kiện với ta quả thật nó thừa kế trọn vẹn tình cách của một ozobie ta đã chọn đúng và nó sẽ trở thành bang chủ nữ duy nhất và vĩ đại nhất trong lịch sử của nhất Long Bang là người lãnh đạo hoàn hảo
-Tôi sẽ trỡ về ngôi nhà đó vào sáng ngày mai, nếu như ông tránh xa bọn trẻ và chu cấp cho bọn chúng hàng tháng, không được đụng đến những người đã từng cưu mang chúng tôi và tôi sẽ phá nát mọi thứ nếu ông dám đụng đến một sợi tóc nào của bạn tôi ông rõ chưa?
-Được ta sẽ để mọi thứ toàn vẹn nếu cháu thực hiện lời hứa , sáng mai 8h sẽ có người đến đón cháu về nhà, bây giờ ta sẽ trở về thu xếp mọi thứ cho cháu.-Ông Koizimaru quay bước ra cửa, lúc này mẹ của Zen mới lên tiếng dường như bây giờ tiếng nói mới trở về với bà, bà nghẹn ngào:
-Tại sao con lại dễ dàng nghe lời ông ta như vậy hà Zen, chúng ta trốn tránh đến ngày hôm nay là vì lẽ gì , tất cả chỉ vì tương lai của con, chúng ta không hề muốn con lún vào vũng bùn đó, chúng ta…
-Mẹ đừng nói nữa , tương lai của con đã được quyết định từ trước hơn nữa hi sinh môt tương lai của con để đổi lại tương lai của lũ trẻ chẳng phải tốt hơn sao, dẫu gì con cũng chẳng quan tâm đến tương lai mình sẽ ra sao, nó tươi sáng hay tốt đẹp chẳng quan trọng, đối với con đều vô nghĩa, hơn nữa con có một thứ cần bào vệ hơn là tính mạng của mình…. Những giọt nước mắt tưởng đã khô từ lâu nay lại lăn trên mặt Zen…Zen dùng tay quẹt những giọt nước mắt đó đi và giọng của Zen ráo hoảnh:
-Con đi đây một chút có lẽ tối nay con sẽ về muộn và Zen phóng như bay ra khỏi nhà mà không hay biết rằng những hành động của cô đã bị cặp mắt sâu thẳm của ông Koizimaru nhìn thấy, từ bên góc đường, ông lẩm bẩm:
-Tình yêu làm cho con người ta trở nên ngu ngốc và nông nổi, nhưng nó cũng làm người ta can đảm hơn và hi sinh nhiều hơn, Zen lai đang bước đi trên con đường ngày xưa của cha nó.
golem
20-02-2008, 01:46 AM
Đôi chân của Zen chạy nhanh đấn nỗi trông cô như một bóng ma xẹt qua người khác, thời gian không còn nữa cô muốn gặp người ấy cô phải nhìn thấy người ấy một lần, và phải nói cho người ấy biết được tình cảm của cô trước khi quá muộn , nhưng đang chạy bỗng
Rầm…. Hàng vạn ngôi sao đang nhảy múa trước mặt Zen, nhưng dương như lúc này cô không còn cảm thấy đau nữa vì lí trí lúc này không để cho cảm giác ngự trị , không kịp nhận ra người vừa tông mình là ai Zen vùng đứng dậy thì giọng nói cất lên làm Zen choàng tỉnh:
-Zen cậu đi đâu mà như ma đuổi vậy, bộ có ai đang đuổi cậu hả?-Đó chính là Ken thằng bạn thân nhất của Zen nhưng cũng là người mà Zen lo lắng nhất chỉ sau người ấy, Zen nói vắn tắt:
-Mình phải tới nhà thờ , mình muốn gặp anh Tatsuya, chào cậu!
-Để mình đưa cậu đi sẽ nhanh hơn , leo lên đi, vừa nói Ken vừa chỉ vào xe đạp . Zen gật đầu leo lên xe của Ken mà không hay biết rằng trong trái tim của Ken đang có tiếng nói”lại là anh Tatsuya, tại sao trong đầu của cậu chỉ có duy nhất người đàn ông đó vậy, trong mắt cậu không có mình hay sao? Cậu không dành cho mình một góc nhỏ nào trong trái tim cậu sao, dù đã 4 năm trôi qua”.
golem
20-02-2008, 03:23 AM
Nhắn với tiên ú tí làm ơn post típ truyện Say that You love me
Hu hu truyện tiên hay nhưng mừh golem ko rành tiếng Anh (phải nói gần như là mù tịt) nên có mấy câu chả hỉu gì buồn hết sức thiên hạ chờ chuyện đó dài cổ rùi
Cái tựa truyện golem còn chưa hỉu mấy nhưng cũng ráng đọc hết
golem
23-02-2008, 03:59 AM
Nhà thờ hiện ra trong tầm mắt của Zen, nơi bình yên duy nhất trong trái tim cô, nơi duy nhất cô không cảm thấy cô đơn mỗi khi ở đó là nơi bình yên duy nhất mỗi khi cô không muốn ở nhà một mình vào mỗi buổi tối.
CHƯƠNG 2: QUÁ KHỨ.
Khoảng sân quanh nhà thờ yên tĩnh đến cô quạnh nó gợi cho Zen cái ngày định mệnh của Zen cái ngày cô gặp người thay đổi cô.Tiếng phong cầm đột nhiên vang lên , nó êm dịu nhẹ nhàng nhưng có gì đó nghe thật cô độc nhưng lại ve vuốt đến dịu dàng , nó làm người ta như tĩnh lại và âm thanh đó chính là chìa khoá mở quá khứ ra , và Zen bắt đầu chạy vì sợ Ken sẽ nhìn thấy nước mắt của mình , đó chính là tiếng đàn của Tatsuya , và bản nhạc anh đang chơi là bản nhạc mà lần đầu hai người gặp gỡ anh đã chơi.
Bốn năm trước….
Một trận đấu đầy căng thẳng của một thằng con trai , đứa con trai đó không phải gầy gò hay nhỏ bé so với tuổi của nó, nhưng trông nó thật nhỏ bé đầy thất thế trong trận đánh với 6 tên khổng lồ (hic hic “ba đánh một không chột cũng què” mà đằng này lại những “sáu thằng” chắc liệt luôn quá). Và một trận đấu không công bằng đó đã lọt vào mắt Zen, với bản tính ghét cay đáng những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu và sự thẳng thắn không bỏ qua chuyện chướng tai gai mắt, Zen tiến lại gần đám đó:
-Thả cậu ấy ra nhanh lên, không thì coi chừng tao!
Cả bọn kia quay lại coi thử giọng nói đó là của đứa “láo lếu” nào và cả bọn nhìn lại thì thấy “đứa đó” chính là một đứa con gái, một đứa ra giọng giễu cợt:
-Á à thì ra là một cô em vắt mũi chưa sạch , khôn hồn thì tránh ra cho bọn anh xử thằng này không thì coi chừng đó !Vừ nói hắn vừa tiến lại gần Zen và đưa cánh tay hộ pháp ra gần Zen.
Chát…bốp…Zen đá thẳng một cú vào mặt tên vừa nói câu đó, hắn ngã sóng xoài trên mặt đất, Zen tiến tới dõng dạc :
-Còn tên nào muốn thử sức không? Cả đám còn lại sau khi bất ngờ về cảnh vừa rồi đã nhanh chóng định thần và cùng quay lại sấn xổ vào Zen , bỏ mặc thằng nhóc đang bị thương trên đất , cả bọn sấn vào Zen. Tuy là một cao thủ trong môn karatê và kiếm đạo nhưng chỉ là một cô gái mười hai tuổi mảnh mai đấu với 6 tên to con- mười sáu tuổi . Cuộc chiến không cân sức diễn ra và Zen càng lúc càng bất lợi, Zen đã mất sức khá nhiều, các thế võ của cô càng lúc càng mất độ chính xác tốc độ và sức mạnh đã giảm đi nhiều, trong khi 6 tên kia thì quyết tâm hạ Zen trả thù.Và… Zen tung 1 cú đá vào người tên to nhất có vẻ là thủ lĩnh, nhưng hắn đã chặn lại được và Zen bị mất đà ngã ngược ra sau. “phen này tiêu rồi” đó là tất cả những gì Zen có thể nghĩ thì có một cánh tay của ai đã đỡ Zen và đó chính là ….
golem
27-02-2008, 02:25 AM
Một thanh niên trong bộ trang phục trắng đã đỡ Zen, anh ta trông giống như một thiên sứ vừa giáng trần trong ánh nắng hoàng hôn . (một khung cảnh vô cùng romantic) chàng trai này sau khi cứu Zen ,chỉ nhẹ nhàng đặt Zen xuống và nhẹ nhàng đến gần đám thanh niên với một gương mặt điềm tĩnh đến đến sợ nhưng trên gương mặt dó là một nụ cười mỉm có thể làm bất cứ ai đối diện bị hớp hồn dù là ai, chìa một bàn tay ra đám thanh niên côn đồ kia :
-Tôi là Tatsuya Zanakimaru có thể gọi tôi là Tatsuya, tôi có thể nói với các bạn đôi lời không?
-Đó chính là Tasuya” vương tử”đó-một thằng trong đám kia thì thầm với mấy thằng bạn
-Không thể nào “vương tử “ không thể nào nhã nhặn như thế!
-Cho phép tôi nói đôi lời chứ?-người thanh niên vẫn nhẹ nhàng hỏi lại
-Được, anh muốn nói gì hả?
-Các cậu có tới tận sáu người to khoẻ đầy lực lưỡng , mà lại đi hiếp đáp một thằng nhóc tì và một cô gái yếu đuối thì chẳng đáng mặt nam nhi chút nào!
-Mắc mớ gì đến mày? Tại sao một ngày gì àm có những tới hai kẻ nhiều chuyện đầu tiên là con nhỏ kia giờ lại mày! Hay là mày muốn chung số phận với hai đứa kia?
-Các cậu có thể đánh tôi nhưng các cậu có thể tha cho cô bé này và cậu bé kia không?-giọng nói vẫn nhẹ nhàng điềm tĩnh đến lạ thường không cò gì gọi là đe doạ hay áp lực nhưng không khí chung quanh thì dường như đông cứng lại càng lúc càng căng thẳng, cái đám côn đồ kia không còn một chút dũng khí nào, chúng như những quả bong bóng bị chích xì hơi , xẹp xuống một cách nhanh chóng , và thằng to nhất lên tiếng:
-Đi thôi! Chúng quay gót nhưng trước khi bỏ đi gã to nhất còn nói một câu :
-Bọn ta tha cho con bé và thằng nhóc đó là vì cảm thấy hôm nay là đủ chứ không phải vì ngán mày rõ chưa?
-Được thôi bất cứ lúc nào muốn gặp tôi trả thù cứ đến nhà thờ Maria(hic hic tg không phải dân rong đạo cho nên không bik đặt tên nhà thờ thế này đúng không?) lúc nào tôi cũng ở đó
golem
02-03-2008, 02:14 AM
-Cô bé có thể đứng dậy được không?-giọng nói dịu dàng làm trái tim thiếu nữ tan chảyO:-)
-Ừhm!-Zen từ từ đứng dậy trên cái chân bị thương bầm tím của mình, Tatsuya từ từ tiến lại gần chú nhóc và cẩn thận kiểm tra tất cả các vết thương cậu bé, rồi nhẹ nhàng đỡ cậu bé đứng dậy.dìu cậu bé bước từng bước nặng nhọc trong khi Zen còn đang phân vân không biết nên làm gì?
-Cô có thể cùng tôi đến nhà thờ được không? Ở đó tôi có thể băng bó vết thương cho cô và cậu ấy !-giọng nói nhẹ nhàng như hút hồn Zen và Zen đành ngoan ngoãn nghe theo như một con rối(tội nghiệp bị trúng sét rùi).8->
Nhà thờ hiện ra trong tầm mắt Zen , dù không phải là một con chiên nhưng Zen cảm nhận được đấy chính là nhà thờ ấm áp nhất mà Zen từng thấy , ấy là Zen đã đi qua rất nhiều nơi rồi đó nhe. Ngôi nhà thờ tạo một cảm goia1c bình yên đến mức người ta đến đây như đã đi được nửa đường đến thiên đường cảm nhận được tình yêu lớn của Chúa và Thiên Đàng rất gần.:-?
Hic hic Shin làm ơn thương giùm golem đừng xé và đốt tem nghen, ai có tem hãy trân trọng và giữ gìn nghen
golem
07-03-2008, 01:21 PM
-Hãy đi theo tôi vào đây !Tatsuya đã dẫn Zen vào một căn phòng nhỏ trong nhà thờ , nó gọn gàng sạch sẽ đến nỗi có cảm tưởng như chủ nhân của nó là một cô gái chứ không phải là một chàng trai(con trai là chúa ở dơ) nhưng căn phòng này mang một màu trắng rất tinh khiết nhưng không có cảm giác cô độc như những căn phòng trắng toát lạnh lẽo ở các bệnh viện mà nó rất dịu dàng ấm áp , cảm giác như ở đây sẽ được tẩy đi những ô uế. Nó làm Zen như được ôm ấp vuốt ve.
-Cô ngồi xuống đi tôi sẽ lấy thuốc cho cô! Tatsuya đến gần một cái tủ nhỏ(màu trắng tuốt, màu ưa thích của tác giả đó)lấy ra một hộp cứu thương và Tat suya tiến lại gần Zen và bắt đầu thoa thuốc cho Zen
-Tôi có thể tự làm việc đó, không cần anh giúp đâu!Zen đẩy bàn tay của anh ta ra
-Nhưng nếu có tôi giúp cô , công việc sẽ nhanh hơn đúng không, hơn nữa cô phải giúp tôi chăm sóc cậu bé kia nữa! Vừ nói Tatsuya vừa cười lại nụ cười có thể chinh phục người khác làm cho người nhìn thấy nó không thể khước từ bất cứ điều gì.
Bàn tay anh ta nhẹ nhàng thoa vết thương lên người Zen, và Zen cảm thấy trái tim mình như đang dần dần ấm lại cảm giác như Zen lại được một lần nữa gặp lại cha, và đôi mắt Zen bắt đầu cảm thấy ươn ướt , Zen vội quay mặt đi
-Cô không sao chứ, tôi làm cô đau à?
-Không chỉ là hình như có hạt bụi rơi vào mắt tôi thôi.(Hic hic cái lí do nhảm nhí nhất bởi vì trong phong như thế này lấy đâu ra bụi mà rơi vào mắt cơ chứ)Zen thầm nghĩ
-Nếu cô thấy đau nhớ nói cho tôi biết tôi sẽ làm nhẹ nhàng hơn!
Hic hic làm ơn đừng tán lung tung nữa mà tg chỉ muốn biết cảm tưởng về truyện thui. Tg hâm mộ vampire cho nên cũng biết biết chút chút về máu , nhưng nói thiệt có ai từng kề cổ hôn vào một người chưa cảm nhân mạch máu đang chảy nè mùi hương của máu tươi rất khác máu khô no rất đã tg từng cắt tay nhìu người rồi uống thử, mau mỗi người vị ngon và độ ngọt hoàn toàn khac nhau không tởm như các máu của động vật khác đâu, chỉ có con cho là tg chưa muốn uống máu thui còn mấy con khác như bò bê gà vịt heo hay con mèo và đặc biệt là máu người nếm hoài
golem
07-03-2008, 09:58 PM
Tại sao một con người lần đầu tiên gặp gỡ lại làm cho Zen cảm thấy như mình đang trở về quá khứ , một quá khứ hạnh phúc êm đềm của những ngày tháng có ba có mẹ bên cạnh , trong kí ức của Zen hình ảnh của cha không nhiều bởi vì cha của Zen –ông Zogu đã mất khi Zen chì mới hơn ba tuổi nhưng trong kí ức của Zen , ba là người rất vui vẻ yêu thương chìu chuộng Zen . Trong kí ức không có nhiều hình ảnh những cuộc vui chơi của gia đình trong công viên nhưng lại có rất nhiều hình ảnh của buổi hoàng hôn, Zen ngồi trong lòng ba bên một hàng ba mà Zen không thể nhớ nỗi là ở đâu , chính tại đây ba đã cho Zen biết ý nghĩa cái tên của cô:
-Zen ơi, con có thấy những con chim xinh đẹp kia đang trở về nhà không?
-Uhm…uhm cô bé Zen vừa chỉ có ba tuổi đã nhìn một cách chăm chú vào hướng chỉ của ngón tay của ba, cô nhìn thấy những con chim đang trở về tổ sau một ngày mệt mỏi.
-Zen biết không những con chim này sẽ không thể trở về tổ của mình nếu có mưa giông và sấm sét(zen).
-Tại sao vì con mà mấy con chim không thể về tổ? Cô bé mở to đôi mắt huyền hỏi ba
-ha..ha không phải vì Zen mà chúng không thể trở về, Zen của cha ơi con là thiên thần nhỏ đáng yêu, tên của con là Zenkio nó có hai ý nghĩa một là sấm sét nhưng nghĩa thứ hai mới là ý nghĩa khi ta đặt cho con cái tên đó.
-“Thiên thần” cha gọi con là thiên thần hả cha ,thiệt không ? cô bé Zen hỏi lại một cách ngây thơ như để chắc chắn từ cô nghe là thật
-Ưhm con là thiên thần của ta . thiên thần đang yêu nhất từng hầu hạ bên chúa trời ,tên của con có nghĩa là thiền(Zen) là người nắm giữ tâm an lành cho tất cả nhân loại.
-Thiệt hả cha con là thiên thần hầu hạ chúa trời sao? Tuyệt.. quá…
-Đúng thiên thần hầu hạ thân cận nhất của chúa trời đã mắc sai lầm nên trở thành nỗi sợ hãi của toàn nhân loại, đó cũng là số mệnh của con , liệu con có sai lầm rồi không thể quay đầu lại, hay con sẽ lựa chọn được con đường hạnh ohu1c tươi sáng, Zen ba muốn ở bên cạnh con đẩ theo dõi bước đi của con nhìn thấy con trường thành nhưng thời gian của ta không còn dài, ta đành hi vọng vào tương lai thôi-câu cuồi cùng đó của cha Zen không bao giờ biết bởi vì cha đã nói rất nhỏ giống như ông đang tự nói với bản thân mình chỉ có tg và đọc giả biết thui, Zen hổng biết đâu).
golem
08-04-2008, 04:24 AM
Cái kí ức về cha đã làm cho những giọt nước mắt tưởng đã cạn khô dồn nén bấy lâu nay
chảy dài trên má Zen, nó như một làn nước ấm làm những tảng bắng trong lòng Zen tan
chảy , và Zen đột nhiên bật khóc thật to, như để trôi đi tất cả những đè nén đau khổ chịu
đựng. Tatsuya trông thấy Zen khóc thì không còn hỏi nữa bởi vì khi một người bật khóc to
như thế thì họ đang nghĩ về một quá khứ nào đó rất đau khổ nên anh ấy chỉ nhẹ nhàng
ngồi yên cho Zen khóc thật đã , anh nhẹ nhàng vỗ về Zen cho mượn bờ vai. Người ta
thường nói khi đau khổ nhất thì lời nói không cần thốt ra hành động là minh chứng tôt
nhất, Tatsuya chỉ im lặng và sự im lặng đã xoa dịu nỗi đau tốt hơn lời an ủi. Sau khi Zen
khóc xong , hai mắt đỏ hoe , cả hai cùng băng bó vết thương cho cậu bé đó, và cậu bé đó
sau này trở thành bạn thân của Zen –Ken Aizawahara
Trong lúc Zen còn đang mải suy nghĩ hồi tưởng về quá khứ thì ở một nơi khác, có một
bóng người đang trở về một trong những trang viên cổ xưa nhất trên đất Nhật , người đó
đang bước vào tầng hầm cổ xưa nhất và sâu thẳm hàng dặm dưới lòng đất , được xây
dựng bằng những phương thức bí mật nhất , để có thể giự vững qua thời gian ở cái đất
nước quanh năm bị các chấn động ngầm nhiều nhất thế giới. MỖi khi trải qua một đời
chủ nhân thì nơi đó lại có thêm một chốt bảo vệ bằng máu và bóng người đó đang bước
qua từng tường rào bảo vệ dòng máu trên tay chính là chía khoá duy nhất và an toàn nhất
để mở ra các bức tường bảo vệ, nhưng bóng người đó bước đền một cắn phòng trống
trước mắt có một cánh cửa bàng đá lớn đầy rêu phong , cánh cửa mà dòng máu kia ko thể
mở đc , trên cánh cửa khắc hình một thiếu nữ rất đẹp nhưng đầy đau khổ trong tư thế của
Eva đềy thần bí nhưng lại có sức quyến rũ chết người. Bóng người đó quý xuống dưới cánh
cửa và cất giọng đầy đau khổ:
-Hỡi người đã sinh ra chủng tộc thượng đẳng , dòng máu của chúng ta đã trải qua 3000
năm cư ngụ trên hành tinh này, đáng lẽ chúng ta có thể thống trị tất cả mọi sinh vật
nhưng vì một lỗi lầm trong quá khứ , dòng máu của chúng con bị pha tạp , trải qua nhiều
thế hệ được tẩy máu và thanh huyết , chúng con đã tạo ra được đứa trẻ thuần huyết , và
không bao lâu nữa, nó sẽ trở về đây mở ra cánh cửa này và đón nhận sức mạnh lớn nhất
và trong trách cao cả nhất- nói xong người đó từ từ ngước lên để lộ gương mặt vào vùng
ánh sáng
golem
13-04-2008, 03:58 PM
CHƯƠNG 3:NỖI SỢ HÃI
-Cô bé hình như đang tìm tôi đúng không ?-giọng nói nhẹ nhàng như một bản nhạc ballad trầm tĩnh đầy yêu thương. Zen quay lại , đứng đằng sau cô giữa khoảng sân rông của nhà thờ chính là “hoàng tử” của Zen: Tatsuya
Vẫn là cảm giac của 4 năm về trước , vừa thân thiện như một thiên thần nhưng lại có sự oai nghi như một hòng tử làm cho người ta có cảm giác không tểh với tới , Zen nói giọng rất nhỏ:
-Em đang tìm anh, nhưng giờ gặp anh rồi!
-Cô bé tìm tôi có chuyện gì không? Tôi có thể giúp gì cho cô bé?
-Không ! hôm nay em chỉ muốn rủ anh Tatsuya và Ken đi chơi thôi
-Uhm , hôm nay anh rảnh chúng ta đi đâu vậy?
-Bờ sông … anh ra đó nhé!
-Uhm anh sẽ ra liền, em ra đó trước đợi anh nhé!
-Dạ . em sẽ mua sẵn thức ăn ở ngoài đó!
Zen chạy như bay ra khỏi nhà thờ , Zen rủ Ken đến tiệm tạp hoá mua rất nhiều thức ăn và một két bia(1 két bia của nhật có 6 chai thui), trước giờ Zen không bao giờ mua nhiều bia đến như vậy , Ken ngạc nhiên hỏi:
-Hôm nay sao cậu mua nhiều bia thế , có chuyện gì đặc biệt hả?
-Bí mật không để cậu biết được! Thui mình ra bờ sông đi có lẽ anh Tatsuya đã ra đó rồi!khi nói câu đó gương mặt Zen có vẻ gì đó rất lạ , hình như có gì đó long lanh trong mắt Zen
-..Nhưng….,? Ken đã nhìn ra điều đó, cậu cố hỏi, và Zen kết thúc bằng một vẻ mặt cương quyết:
-Đã nói là bí mật mà Ken cậu mà hỏi nữa tôi đá cậu xuống sông đó
Nhanh lên ra ngoài lấy xe đi chúng ta phải đi nhanh
Cà hai đến bờ sông , cái bờ sông đầy kỉ niệm , cái bờ sông mà lần đầu tiên cả ba người gặp nhau, , nó là nơi bắt đều lương duyên của cả ba, và khi Zen và Ken đến đó , Tatsuya đã ở đó chờ, buổi tối đó cả ba chơi rất vui vẻ thi nhau tạt bia xem ai ướt trước, trét bánh vào mặt và khi đồng hồ trên tay Ken chỉ 11 h 55’ thì Zen nói:
-Có lã , tối nay là lần cuối chúng ta ở bên nahu như thế này, ngày mai em và mẹ sẽ pah3i rời khỏi đây rồi!
-Cái gì?cậu không đùa chứ Zen , ngày mai cậu đi mà tới hôm nay cậu mới cho mình biết, bạn bè kiểu gì vậy/
-Mình cũng không muốn đâu , đây là quyêt định vừa mới được đưa ra vào hôm nay, và ngày mai mình sẽ đi đến nơi nào kể cả mình cũng không biết, mình chỉ hi vọng chúng ta sẽ luôn nhớ về nhau. Tình bạn này mình sẽ luôn nhớ.
-Nếu em đã nói ngày mai sẽ đi anh chúc em sẽ luôn hạnh phúc và vui vẻ ở nơi nào đó, phải nhớ lúc nào anh cũng chúc phúc cho em
-Uhm, em cũng vậy sẽ luôn nhớ về anh! và trong trái tim Zen và cái gì đó đang rạn nứt, tạm biệt anh , tình cảm em dành cho anh có lẽ vẫn luôn là một bí mật em sẽ chôn chặt nó trong tim mình, nó mãi mãi là khối thuỷ tinh bần vững trong trái tim em
-Và cậu cũng phải nhớ về mình nhe, Ken ngả lên người Zen khóc, thủ thì
-Mình làm sao có thể quên cậu được bạn thân tốt nhất đầu tiên của mính
-Hãy cạn vì tình bạn , chơi hết đếm nay nhé
golem
14-04-2008, 03:09 PM
CHƯƠNG 4: NGÔI NHÀ MỚI
Sáng hôm sau đúng như giao hẹn với ông nội , Zen và mẹ chuẩn bì gói ghém đồ đạc, cũng không có gì nhiều bởi vì hai mẹ con đã có quá nhiều kinh nghiệm trong việc dọn nhà, nhưng đây có lã là nơi để lại cho Zen nhiều kỉ niệm nhất
_Con dọn dẹp xong hết cả chưa Zen? Mẹ của Zen bước vào phong khi Zen đang dọn những món đồ cuối cùng vào vali.
-Rồi mẹ ạh con chỉ còn vài món đồ nhỏ nữa thôi!
-Con thật sự muốn trở về đó sao Zen, sau khi chúng ta phải cố gắng lắm mới thoat ra được khỏi đó, bố sẽ không tha thứ cho mẹ về việc này, bố đã dặn mẹ không bao giờ được để con trở về nơi đó…hưc hức…
-Mẹ ơi , không phải lỗi của mẹ đây là quyết định của con, không thể vì chúng ta mà hi sinh người khác được
-Nhưng mà , con sẽ ra sao đây ông ấy là một người kinh khủng…chúa ơi…
-Con sẽ không để ông ấy điều khiển đâu, con trở về để giẫm nát những thứ mà ông ta đã gầy dựng, và sẽ trả thù cho cha….
-Con đừng làm điều ngu ngốc đừng chống lại ông ấy nếu không thì… nếu con có mệnh hệ nào mẹ sẽ không sống nổi… bố đã mất mẹ chỉ còn lại mình con ….
-Mẹ đừng lo con sẽ cẩn thận….Chúng ta dọn cho xong những thứ này đã sắp đến giờ rồi…
Hai người lúi húi thu dọn mọi thứ, và đúng 8h sáng hai chiếc xe màu đen hiệu Mercedes dừng trước cổng nhà Zen, một người mặc đồ đen bước ra tiến vào nhà giọng kính cẩn:
-Tiểu thư Zen, chúng tôi đến đây theo lệnh của ông chủ để đưa cô trở về….
-Tôi biết rồi, tôi sẽ mang hành lí ra….Zen trả lời lạnh lùng..
-Tiểu thư không cần phải mang ra đâu, chúng ta sẽ khiêng ra, mời tiểu thư vào xe, ông chủ đang đợi…
Zen và mẹ bước lên xe ngồi chờ, chỉ trong vòng chưa đầy năm phút, hành lí đã được đưa lên, và , hai chiếc xe lăn bánh….
Ở đằng xa, có một ánh mắt dõi theo bóng hai chiếc xe, thì thầm:
-Cậu đã bước vào thế giới nào vậy hà Zen?
-Thưa cậu chủ chúng ta phải trở về nhà thôi, ông chủ đang đợi ở nhà…
-Tôi biết rồi, cho xe chạy đi….
golem
15-04-2008, 02:04 PM
oa golem đã cố lắm rồi mà mấy trang đầu golem vit đâu có cách dòng nhìu lắm đó típ nè
Xe chạy trên những con đường dài ngoằn ngoèo , đến khu vực đầy những trang viên cổ kính, và nó chạy đến trang viên rộng lớn nhất , nó dừng lại trước một cánh cổng bằng gỗ đầy cổ kình, một người quản gia rất già ra mở cửa, và theo sau ông ta là khoảng hai mươi người mặc đồng phục đeo kính đen nhìn rất oai phong, tất cả đều kính cẩn cúi mình khi Zen và mẹ bước xuống xe:
-Kính chào đại phu nhân và tiểu thư trở về! Tất cả rất đồng loạt không một sơ suất nhỏ.
Người quản gia sau màn chào hỏi, bằng một giọng kình cẩn:
-Thưa đại phu nhân và tiểu thư, ông chủ đang đợi hai vị dùng bữa sáng trong nhà lớn mời hai vị theo tôi!
Vậy là cả ba người nhanh chóng bước vào nhà, băng qua dãy hành lang dài ngoằn , hai ba lớp cửa, họ dừng trước một căn phòng rất rộng lớn xây theo lối cổ điển trần thấp nhưng rộng, cửa gỗ dán giấy shoji( bằng giấy trắng tinh nên ánh sáng có thể chiếu vào ), nên ánh sáng lọt vào phòng rất ấm nhưng phòng đó lại thông với một cánh cửa fusama( cả hai mặt đều bằng giấy mờ). Người đàn ông mặc yukata ngồi theo cách truyền thống trên một chiếc đệm nhỏ, bên một cái bản thấp trên bà là một bình trả nhỏ và có một âm trà nhỏ đang sôi tí tách trên một bếp than đặt trên bàn . Ngoài ra trên bàn có một món điểm tâm nhẹ , đây là một bữa ăn sáng truyền thống đúng phong cách cổ điển.Người đàn ông đó ngước lên và nói:
-Hai mẹ con , chuẩn bì ngồi xuống đây ăn sáng nào….quay qua ông quản gia:
-Ông lấy ra đây thêm hai cái đệm tami và hai bộ đồ ăn cho đại phu nhân và tiểu thư dùng bữa nào.
-Dạ sẽ có ngay ông chủ!-vị quản gia lại quay ra bảo những người hầu chuẩn bị.
Sau khi mọi thứ được bày ra, cả hai mẹ con Zen cùng ngồi xuống dùng bữa sáng, không khí im lặng đến đáng sợ, không có một âm thanh nào được phát ra trừ tiếng lanh canh chạm vào nhau của bát đũa, mọi người chỉ cúi đầu ăn điểm tâm….
Và bữa ăn kết thúc, người hầu dọn lên một đĩa rất nhiều hoa quả bánh trái các loại, ông Kennichi lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng:
-Ta biết cháu và mẹ không thích sống trong gian nhà chính này nên ta đã sai người dọn dẹp lại căn biệt thự đằng sau trang viên nó không rộng lắm , nhưng ta nghĩ chắc hai mẹ con sẽ sống thoải mái hơn ở đây…ngoài ra từ ngày mai , đã là nghỉ hè, cháu sẽ bắt đầu nghỉ ở nhà và học các lễ nghi để hoà nhập vào xã hội thượng lưu ….và đừng có cố tình làm sai bất cứ điều gì học hành cho tử tế….
Zen không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe, trong đầu Zen đang suy nghĩ làm thế nào để trốn tránh những công việc tẻ nhạt này nhưng cô hiểu, tốt hơn lúc này đừng manh độngvà đồng ý tất cả:
-Được, đó là tất cả đúng không? Vậy là từ nay chúng ta sẽ không cần ngồi chung nữa chứ gì, xin thứ lỗi tôi no rồi, tôi đi đây!
Và Zen đừng dậy bước ra ngoài bò lại sau lưng vẻ mặt lạnh băng của ông Kennichi và gương mặt sợ hãi của mẹ
golem
16-04-2008, 02:54 PM
Zen bước nhanh ra ngoài, cảm giác nghèn nghẹn bóp chặt lấy trái tim dần được giải toả, tại sao không để cô được yên chứ?
Zen chạy , chạy mà không hay biết là mình đang bắt đầu lạc đi trong gian nhà rộng mênh mông này….Khi bình tĩnh lại thì cô đã ở trong một nơi nào đó mà cô không hề hay biết…. Nó là một nơi rất rộng lớn có một thảm cỏ xanh mượt , những bông hoa ở đây rất xinh đẹp nhưng cũng rất kì ảo, mong manh nhưng đầy bí ẩn, xa hơn một chút là một hồ nước trong vắt trên đó có rất nhiều những đàn chim bay lương… Và ở cuối tầm mắt của Zen, một ngôi nhà trông như một biệt thư cổ kính , rất rộng lớn, nó có gì đó rất thu hút gợi trí tò mò khiến cho ai nhìn thấy nó cũng không thể rời mắt….
Zen tiến lại gần ngôi biệt thự, từ từ một cách chậm rãi, bước chân đi mà không cần điều khiển như có ma lực hấp dẫn, cánh cửa của ngôi nhà không có khoá cô chỉ đẩy nhẹ để đi vào, nó là một ngôi nhà xây theo lối kiến trúc Pháp cổ điển đây sang trọng nhưng lại rất ấm áp….
Mọi vật dụng trong ngôi nhà này toàn là đố đắt tiền, mà ai ở đây nhỉ?-Zen tự đặt cho mình câu hỏi nhưng chợt….
-Vậy là cháu đã tìm ra nơi mà ông dự định sẽ đưa cháu đến…!
-Hả? Vậy là sao?
-Đây là nơi mà cháu sẽ ở, ta biết cháu không thích sống trong gian nhà chính vì nó quá rộng lớn và qui tắc, đây là ngôi nhà của riêng cháu, nó đã được ta cho xây từ rất lâu rồi, nó bị bỏ trống ví kho6g có người ở nhưng bây giờ nữ chủ nhân đã trở về thì cháu sẽ ở đây…
-Thật chứ?Ông không lừa tôi chứ?
-Không! Cháu sẽ ở đây cùng mẹ! Hàng ngày cháu sẽ cùng học nghi thức với các gia sư! Nhưng ta có một yêu cầu hay chính xác hơn là một điều kiên!
-Ông nói đi!
-Sau 2 tháng nữa là cháu sẽ nhập học tại trường mới, bởi vậy trước đó ta muốn coi cháu tiếp thu được gì từ các gia sư , cuối mỗi tuần cháu phải đến dùng bữa tối tại gian nhà chính lúc 6 h được chứ?
-Tôi sẽ thực hiên yêu cầu của ông?
Vậy là Zen đã chính thức bước “ngôi nhà mới”
golem
18-04-2008, 01:45 AM
CHƯƠNG 5: LỄ RA MẮT
Zen bắt đầu cuộc sống với mẹ trong một ngôi nhà mà bao nhiêu người mơ ước, nhưng không bao giờ còn nhìn thấy Zen nở nụ cười, tất cả niềm vui của Zen dường như đã bay đi đâu đó để lại nơi đây một tảng băng không cười không cảm xúc chi có sống theo một “chương trình” được lập trình sẵn…
Một ngày của Zen bắt đầu vào lúc 6h sáng được người hầu chuẩn bì sẵn mọi thứ tắm rửa vệ sinh , 6h 30 được chải tóc đưa đi dùng bữa, và đúng 7 giờ Zen phải chuẩn bị sẵn sàng để học những nghi lễ truyền thống . Quần áo trên người Zen bây giờ là những bộ cánh đắt tiền, mái tóc trên đầu luôn được giữ cẩn thận, hàng ngày có người chăm sóc da cho cô, thợ trang điểm chuyên nghiệp chăm sóc vóc dáng , và Zen đã có những tiến bộ vượt bậc.Nhưng hàng ngày Zen dành thời gian để hoc tập và làm những việc vặt vãnh trong nhà như chăm cây và ngắm hồ nước, thời gian còn lại không một ai có thể thấy mặt Zen cô sống hoàn toàn khép kín và không một ai có thể vào phòng cô kể cả mẹ, dường như thế giới thật của cô chỉ còn lại chút gì đó gói gọn nhỏ bé trong căn phòng đó….
Những buổi tối cuối tuần mà Zen và mẹ phải dùng bữa tối với ông Kennichi là dịp để ông đánh gí sự tiến bộ của Zen và buổi tối cuối cùng sau 6 tuần Zen theo học, cũng như những lần trước không gian luôn là sự im lặng đến tuyệt đối, không một ai lên tiếng, và có lẽ nó cũng kết thúc như mọi lần là dùng bữa xong mẹ và Zen ra về, nhưng hôm nay thì không , đang dùng món tráng miệng ông Kennichi lên tiếng:
-Sau 6 tuần cháu học tập với các gia sư cháu đã thay đổi rất nhiều, vậy là ta có thể yên tâm đưa cháu đến buổi lễ ra mắt của dòng họ, vào cuối tuần này tại châteaux des monster cháu nên chuẩn bị sẵn sàng đi, hôm đó sẽ có rất người trong gia tộc tới
sillyrain05
20-04-2008, 05:33 PM
oà truyện mang tính chất mapia nhỉ:D
nhưng dù sao cũng rất cuốn hút hehe
golem
20-04-2008, 06:09 PM
sorry thông cảm cho golem đang thi nên mỗi lần viết đưc có một tẹo àh nhưng yên tâm là sẽ post đều
-Đó là tất cả những gì mà ông cần đúng không ? Vậy ngày đó tôi sẽ tới, tôi về nhà đây1
Và cũng như những lần Zen bước nhanh ra cửa mà không hề ngoái lại , lần nào cũng như vậy luôn nhanh chóng bắt đầu và kết thúc trong vội vã….
Zen trải qua một tuần không hề có những vướng bận, dường như mọi thứ tồn tại lúc này chỉ là một ảo ảnh , một giấc mơ trong con mắt của Zen, và ngày đó đã tới, từ sáng Zen đã bắt đầu được các chuyên gia cũng như người hầu chuẩn bị, từ váy áo, kiểu tóc , trang điểm cung như các dặn dò cần thiết và các một bài thuyết giáo về cách hành xử trong lễ nghi, cách ăn uống… hôm nay đùng như một buổi “kiểm tra kết quả học tập” của Zen nên Zen phải được ôn luyện sẵn sàng “chiến đấu” và tầm 5h chiều xe đến rước Zen và mẹ đi…
Palace châteaux des monster là một nơi rất nổi tiếng của giới thương lưu các buổi hội họp nổi tiếng toàn thế giới đều được diễn ra ở đây và nó thuộc sở hữu của tập đoàn Koizimaru, trong khu vườn tuyệt đẹp cả Palace, hàng dãy xe bóng loáng của các đại gia có thế lực, những ông trùm đừng đầu các giới kinh doanh có thể làm lũng đoạn nền kinh tế Nhật Bản nói riêng và thế giới nói chung , hôm nay chính là lễ ra mắt của người thứa kế tập đoàn hàng đầu, và đương nhiên đây là dịp để các tập đoàn khác đưa theo người kế vị của mình….
Trong giới tài chính Nhật Bản có bốn đại gia đừng đầu bốn tập đoàn hùng mạnh nhất Koiziimaru, Aizawahara, Zanakimaru , Hanazawa. Hôm nay cả bốn tập đoàn lớn đều lần đầu tiên cho xuất hiện bốn người thừa kế , và theo nguồn tin mà báo giới thì có vẻ như cả bốn người thừa kế này đều cỡ tuổi nhau …
Buổi lễ diễn ra trong không khí vui vẻ theo như thoả thuận của bốn nhân vật chính thì , những người kế thừa sẽ vào cùng một lúc tại bốn cửa Động Tây Nam Bắc của Palace …
Vào tầm 7h của buổi lễ một chiếc xe BMW S500 chạy vào và một thiếu niên mặc trên người bộ veste màu đen xuất hiện đi theo lối vip đến cửa Đông của Palace , sau đó là một cậu thiếu niên khác với bộ veste trắng đên cửa Tây , Ở cửa Bắc có một chàng trai với bộ veste màu rượu chát đang đảy cửa bước vào vá cửa nam chính là nhân vật chính của chúng ta…
Đoán xem bốn người đó là ai? Và đai tiểu thư của chúng ta mặc màu gì nghen
golem
21-04-2008, 05:22 PM
Hôm nay Zenkio Koizimaru sẽ ra mắt hàng triệu người thông qua các kênh truyền hình lớn, cùng với cô còn có ba vị công tử khác thuộc ba tập đoàn hàng đầu cùng xuất hiện có thể nói, hôm nay là ngày trọng đại của nền kinh tế Nhật…những thế hệ mới của nền kinh tế quôc gia…
Người đầu tiên bước vào sảnh chính là công tử của gia đình Hanazawa : Akira , hôm nay trong bộ veste màu rượu chát
Người thứ hai đại thiếu gia của tập đoàn Aizawahara: Kentaziro với bộ veste đen
Người thứ ba, con trai duy nhất của tập đoàn Zanakimaru: Tatsuya cùng bộ veste trắng
Và cuối cùng là đại tiểu thư kiêm nhân vật chính cua chúng ta xuất hiện một cách lộng lẫy đầy kiêu sa trong bộ váy màu đỏ bordeau cùng một bộ trang sức kiêm cương đầy quý phái, không một ai còn nhận ra đó là Zen ngày nào…
Khi cả bốn người thừa kế xuất hiện thì gương mặt họ đều có một điểm chung là không hề có một nụ cười tất cả chỉ có mộ gương mặt đầy lạnh lùng, không một cảm xúc, nhưng sự xuất hiện của họ đã là một chuyện gây kinh ngạc dường như tất cả mọi người đều phải hướng ánh mắt đầy ngưỡng mộ đến giữa sảnh đường nơi mà bốn bước chân đầu hướng đấn và cả bốn người khi chạm mặt nhau đếu ngỡ ngàng…..
Shana
21-04-2008, 11:51 PM
golem ác wa T.T đúng ngay chỗ hay nhất mới dừng T.T
mà Kentachiro có phải là ken ở nhà cũ của Zen ko =.=
golem
22-04-2008, 01:53 AM
Bốn con người nhìn nhau và trong phút chốc đếu bất ngờ Zen không ngờ trước mặt mình chính là hai người thân nhất Ken va anh Tatsuya, Zen không thể ngờ rằng mình không phải là người duy nhất có bí mật. Suốt bốn năm bên nhau, cả ba người đều không thể ngờ họ sẽ phải đối diện với hoàn cảnh thật của chính mình…
Trong lúc ba người kia còn đang ngỡ ngàng về thân phận của họ thì người duy nhất mang tâm trạng vui sướng vì tìm ra cô gái ngày nào, và trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện xuất hiện một nụ cười nửa miệng đầy kiêu ngạo …. Đó chính là Akira Hanazawa …suốt một tháng rưỡi qua cậu ta đã cho lục tung hồ sơ của các trường trung học để tìm kiếm bóng dáng cô gái bí ẩn hôm nào nhưng vô ích cứ như cô ấy biến mất trên cõi đời này không một dấu vết , hôm nay theo cha đến nơi này cứ ngỡ là rất vô vị nhưng bây h mới thấy hôm nay là rất có ích , vì it nhất là đã tìm thấy người làm cho toàn bộ hệ thống đều tra tìm kiếm của Otis điêu đứng
golem
22-04-2008, 02:30 AM
May dong ngan ngui vua roi la cong suc 45’ lao dong cua golem doa
Cô ấy quả thật rất đẹp, dường như thượng đế đã phú cho cô ấy một dung nhan quá nhiều ưu đãi , trên cả tuyệt vời một làn da trắng hồng tự nhiên một đội mắt to tròn , làn mi cong đôi gò má hồng hào, cánh mũi cao thẳng duyên dáng vóc dáng của cô ấy thì dương như các cô người mẫu còn phải phục đầy sức hấp dẫn rất gợi cảm , nhưng gương mặt cô ấy không có chút gì gọi là hạnh phúc dường như chỉ thấy ở đó một con robot xinh đẹp nhưng ko có tình cảm, cô ấy lạnh lẽo như một tảng băng ở vùng Nam cực xa xôi…- đó là tất cả suy nghĩ của cậu chủ Akira (nói người ta không cười không vui, nhưng lúc xuất hiện ông cũng đâu có cười đâu, chỉ vì gặp đượng “nàng” nên mới phơi phới lên tí chút vậy mà bày đặt ý kiến này nọ)
Là Zen ư cậu ấy sao lại đẹp đến thế này? Như một nàng công chúa bước ra từ cậu chuyện cổ tích đầy diễm lệ nhưng lại lạnh lùng, làm bạn suốt bốn năm dù luôn hiểu rằng cậu ấy luôn là một người xinh đẹp nhưng hôm nay quả thật cậu ấy đã đẹp hơn hẳn mọi ngày, có lẽ cậu ấy cũng như mình cố che giấu một bí mật nào đó chăng…bí am65t đó làm cho cậu ấy luôn giấu mình….
Em vẫn vậy vẻ đẹp của em như một ánh trăng luôn bị mây che phủ nhưng một lúc nào đó nó sẽ rực sáng xua tan mây đen. Dẫu biết rất muốn giữ em bên cạnh là điều không thể không muốn em chia sẻ vẻ đẹp ấy cho ai khác, luôn bảo vệ em nhưng em đã rời khỏi nơi ta có thể bảo vệ em…
Có đúng là anh Tatsuya đang ở trước mặt mình không hôm nay anh ấy thật lạ, anh ấy vẫn mặc trên mình màu trắng tinh khôi nhưng hôm nay không còn thấy nụ cười ấm áp hôm nào của anh, anh lạ quá không phải là anh Tatsuya mà mình biết, còn Ken nữa chưa bao giờ mình thấy cậu ấy trong bột trang phục đó, thật ra cả hai người này có phải là những người mình đã từng thân thiết không?
golem
23-04-2008, 02:10 AM
Nhưng không một ai trong cả bốn người kế vị phát ra một âm thanh nào tất cả chỉ im lặng trong không khí vô cùng căng thẳng cho đến khi có một người vỗ đôi bàn tay bắt đầu gây nên một tràng pháo tay , cả khán phòng vỗ tay theo,…. Một cô gái trông như kí giả bắt đầu bước đến tiến gần Zen đưa ra một chiếc micro và đặt câu hỏi đầu tiên:
-Gia tộc Koizimaru là một trong những gia tộc nổi tiếng của giới tài chính toàn Nhật Bản, nhưng suốt nhiều năm qua gia tộc chưa hề đưa ra một bằng chứng cụ thể nào về người kế vị có mặt trên đời sau cái chết của ông Zogu Koizimaru – con trai của chủ tịch hội đồng quản trị . Vậy xin hỏi cô có quan hệ gì với chủ tịch hội đồng Koizimaru?
-T6en của tôi là Zenkio Koizimaru , tôi là cháu gái duy nhất gọi ông Koizimaru là ông nội, người được cô nhắc đến chính là cha ruột tôi?
-Vậy cô có thể cho chúng tôi biết làm cách nào sau chừng ấy cô không hề xuất hiện trên các phương tiện truyền thông báo chí , cô dường như chưa bao giờ xuất thiện trong bất kì hoạt động nào của giới thương lưu?
-Đó là vì tôi không thấy có bất cứ lí do gì để phải xuất hiện trước các phương tiện thông tin đại chúng khi chưa cần thiết!- Zen trả lời một các đầy bản lĩnh những câu hỏi do cô phóng viên kia đặt ra….
…………………………………………� �…..
Tất cả những câu hỏi này Zen đã được chỉ dạy cho cách trả lời việc còn lại chỉ là diễn sao cho đạt thôi , và Zen bị xuya vòng vòng với những câu hỏi, những cuộc bặt chuyện ra mắt và thoáng chốc buổi tiệc đã tàn mà Zen vẫn không có cơ hội đến gần những người “kế vị” còn lại để xác định họ là ai? Có phải là những người bạn yêu dấu của mình không? Hay chỉ là người giống người ? Tất cả chỉ có thể là câu hỏi bởi vì đúng 10h một chiếc xe đã đến và đưa Zen trở về nơi cô ra đi. Liệu cô cơ hội nào để gặp lại họ không?
Thử đoán coi chương kế họ có gặp lại nhau không? Có lẽ vài ngày nữa mới post tip vì chuẩn bị cuối tuần này thi rui ai đoán trúng thì hoan hô vô cùng, golem sẽ mời cùng cộng tác
golem
25-04-2008, 02:56 PM
hic hic thương mọi người cổ cò cho nên golem post trước nửa chương vậy
CHƯƠNG 6: TRƯỜNG HỌC MỚI
Bóng tối phủ lên căn phòng Zen đã nhiều ngày trôi qua từ buổi ra mắt đó Zen không có một chút biểu hiện nào, chỉ khoá cửa lại nhốt mình trong phòng không một chút ánh sáng dường như căn phòng chính là hiện thân cho trái tim Zen đầy u tối không một chút ánh sáng, có lẽ nó đã từng rất tối rồi có ánh sáng nhưng sau đó lại dìm trong bóng tối…
Bà Suzue – mẹ của Zen rất lo lắng cho tình trạng sức khoẻ của con gái, bà thực sự rất lo sợ không biết sẽ có chuyện gì xảy ra . Bà không muốn chuyện gì xấu xảy ra cho con gái bà , tát cả mị chuyện xấu trên đời này đầu có thể đổ vào người bà, chỉ xin hãy thương xót đứa con gái vô tội của bà…
Cộc cộc…tiếng gõ cửa khô khốc vang lên , bà Suzue lên tiếng:
-Ai đó?
-Thưa đại phu nhân , ông chủ lệnh cho tôi gọi bà và đại tiểu thư sang đó dùng cơm tối…
-Tôi biết rồi , ông đợi tôi lên kêu Zen rồi chúng ta sẽ sang đó…
Bà đứng rất lâu trước cửa phòng Zen nhưng chẳng biết phải kêu thế nào, thôi thì đành…
-Zen ơi ! Con ra đây được không? Hôm nay con phải đến dùng bữa ở nhà chính….
Đã bày ngày trôi qua rồi, Zen đứng lên mở cửa phòng, hình như ở nơi đó thời gian không còn chút nào gọi là giá trị. Zen chờ đợi một cái gì đó sẽ đến nhưng tất cả chỉ là vô vọng…
Xuất hiện ở cửa với một gương mặt đã được chải chuốt gọn gàng, Zen cùng mẹ trở về nhà chính dùng bữa bởi vì đó là nghĩa vụ mà cô phải thực hiện hơn nữa cô muốn ông ta giải thích…
Bữa ăn trôi qua một cách buồn chán và tẻ nhạt nhưng hôm nay có sự thay đổi…
-Tôi có chuyện muốn hỏi….! Lần đầu tiên trong một bữa ăn chính Zen là người mở màn cho câu chuyện…
-Cháu muốn biết gì?
-Những người xuất hiện cùng tôi vào tuần trước là ai ? Họ có phải là những người bạn trước đây của tôi không?..
-Cháu làm ta ngạc nhiên đó Zen bạn bè của cháu thì ta quả thật không thể nhớ hết được nếu cháu có thắc mắc gì về bốn người đó thì cháu nên đi gặp họ đi!
-Tôi không thể rời khỏi đây đó chính là giao kèo mà ông đặt ra cho tôi đúng không?
-Thôi được nếu cah1u muốn biết họ thực sự là ai ta nghĩ cháu nên tự tìm hiểu lấy, cháu có thể sử dụng danh phận đại tiểu thư dòng họ Koizimaru ma2ra lệnh cho bất cứ ai trong toà nhà này họ sẽ tìm hiểu giùm cháu!
-Họ không thể giúp tôi hơn nữa tôi muốn tự mình làm điều đó, tôi muốn ra ngoài….
-Cuối cùng cháu cũng đã muốn ra ngoài vậy mà ta đang sợ là cháu sẽ trốn ở đây cả đời….
-Ông đừng có hy vọng hão huyền đó!
-Thôi được nếu cháu muốn ra ngoài tìm hiểu về họ ta nghĩ cháu nên đến trường mà ta dành sẵn cho cháu sẽ có nghiều điều cháu cần học? Và biết đâu cháu sẽ thấy họ đó !
-Ngôi trường đó tên là gì?
-Học Viện hoàng gia Sanritsu cháu sẽ học ở đó như tất cả những đứa trẻ danh giá khác ? Yên tâm đi ta đã chuẩn bị sẵn cho cháu hai tuần nữa là cháu có thể đến đó bắt đầu năm học mới
golem
25-04-2008, 11:20 PM
thi xong môn Sinh roài thôi thì siêng một chút post bài đỡ buồn
-Được tôi sẽ đến đó học đó là tất cả những gì tôi cần nói với ông tôi về đây!Lại một kết thúc y như những kết thúc khác mỗi người một hướng…Nhưng hôm nay lại có thêm một chuyện khác. Bà Suzue đột nhiên lên tiếng đây quả tah65t là một chuyện lạ bởi vì bà là người kín tiếng:
-Tại sao ông lại muốn nó đến đó ? Chẳng lẽ ông lại muốn nó sẽ giống như Zogu ngày xưa sao ? Tôi biết ông chưa bao giờ chấp nhận tôi bởi vì trong mắt ông, ông không bao giờ chấp nhận một cô con dâu không phải một tiểu thư giàu có nhưng ông hãy làm ơn tha cho Zen ông có căm giận tôi đến thế nào cũng được, nhưng chỉ xin ông hãy yêu thương nó, trong dòng máu của nó có một nữa là của Zogu kia mà …
-Ta chưa bao giờ nói rằng ta không yêu thương Zen , trong mắt ta nó là hi vọng của toàn bộ tương lai . Ta đã tin tưởng nó, đùm bọc không phải là cách yêu thương duy nhất đôi khi trải qua khổ đau người ta mới trưởng thành . Ta yêu thương nó cũng giống như ta yêu Zogu vậy!
-Nhưng chính cách yêu thương đó đã làm hại Zogu ông biết rõ điều đó mà ! Tại sao vẫn tiếp tục chứ?
_Thời gian sẽ trả lời cho câu hỏi ngày hôm nay Suzue Koizimaru! Rồi ông Kennichi lặng lẽ rời khỏi bàn phía sau là những giọt nước mắt lăn dài ….
golem
26-04-2008, 04:20 PM
Ngày hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại đối với trường hoàng gia Sanritsu, ngôi trường đã có 700 năm lịch sử . Hôm nay cháu của bốn dòng họ đồng sáng lập sau một thời gian dài ẩn mình đã cùng xuất hiện để vào trường theo đúng truyền thống xưa nay.
Ngày khai trường hôm nay vô cùng sôi động h2ng nối hàng những chiếc xe đắt tiền giàu sụ , đầy khoa trương lần lượt đậu trước cổng trường nhưng hôm nay toàn thể hoc sinh trong trường rát mong muốn sẽ được trong tah61y những chủ nhân tương lai …
golem
27-04-2008, 03:01 AM
thông cảm cho golem mai thi roài hôm nay post một ít mai thi xong thì sẽ hoàn thành chương này
Đúng 8h trước cổng học viện cùng xuất hiện không phải một mà cùng lúc tới năm chiếc xe sang trọng , lần lượt là bốn người kế vị :
Zenkio Koizimaru
Tatsuya Zanakimaru
Akira Hannazawa
Kentaziro Aizawahara và người cuối cùng chính là : Neha Ajunkhaya –một cô gái người Ấn trong sắc phục truyền thống đầy bí ẩn với nụ cười duyên dáng .
Không hiểu tại sao khi cả năm người kia bước vào sảnh khuôn viên của trường thì tất cả mọi tiếng ồn đêu ngưng bặt . Tất cả lặng im chờ đợi một âm thanh nào đó phát ra từ người bên cạnh nhưng không có một ai…
Và đúng lúc đó âm thanh phá tan đi sự im lặng chính là âm thanh của chiếc loa phát ra:
-Toan thể hoc sinh, vui lòng đến sảnh chính của trường bắt đầu nghe buối phát biểu của hiệu trường. Mọi người bắt đầu bước đi nhưng dần tản ra ra cho 5 người kia dẫn đường.
golem
28-04-2008, 02:05 AM
http://ryuganji.net/images/news/hongokanata.jpg đây là hình của Ken nhn dễ thương nhất
hình của neha nè http://andhravilas.com/wp/1024/neha-1024.jpg
tatsuya không bí ẩn được như trong tưởng tượng của golem nhưng cũng đẹp http://www.myungga.co.uk/image/sub/visitor/Tatsuya%20Fujiwara2.jpg
cuối cùng là một Akira lạnh hoàn hảo nhất gần giống với tưởng tượng của golem nhất
http://i3.photobucket.com/albums/y61/Marie852/Gokusen/photo_36.jpg
golem
28-04-2008, 02:32 AM
hic hic hai cai post dc hai cai thi no chi hien link po tay roai
có hai người golem nghĩ tới khi tưởng tượng nhân vật bà Suzue nhưng cả hai đều không phải diễn viên nổi tiếng nên không thể tìm ra hình nếu ai có khả năng làm ơn giúp golem đi
golem
28-04-2008, 10:48 PM
Hic chắc topic của golem hết thời roài post hình lên mà chẳng nghe ai ý kiến nói năng gì, chắc golem viết hết hay roài mong mọi người bỏ loa64i vụ mỗi ngày post một đoạn nha vì viết đến đâu golem post đến đó cho mọi người thưởng thức nóng hổi mà…
Còn nữa ai có post truyện này qua diễn đàn khác làm ơn ghi tên golem là tg nha
-Xin chào các em hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng đối với chúng ta sau hai thang nghỉ ngơi chúng ta lại gặp nhau ! Hãy cùng các thầy cô bước vào một niên học mới đầy mới mẻ . Cùng nỗ lực vì danh tiếng của học viện Sanritsuuuuuuuuuuuuuuu……
Tất cả những học sinh ở đây đều không cần bước đến gần cái được gọi là “danh sách xếp lớp” bởi vì trước khi nhập học tất cả đều đã được gửi đến tận nhà một sanh sách những người bạn cùng học cũng như SBD và tên lớp … và trong đó có cả một cái được biết với tên gọi “ bản đồ trường học ”… nên Zen dễ dàng tìm thấy trường
Zen bước vào lớp một khung cảnh hoàn toàn khác với trường trước đây , con gái ở trường này có vẻ như rất thân thiện với nhau, chúng nói cười tíu tít và có một đứa đứng trước mặt Zen nói :
-Xin chào bạn đã đến với lớp 10-1 , mình là Erika Kinoshita , hân hạnh đã được làm quen…
-Tôi là Zenkio Koizimaru , tôi không cân phải quan tâm đặc biệt đâu . chỉ cần bỏ mặc tôi là là được- Zenkio đáp lại với một gương mặt dửng dưng lạnh lùng vì cô hiểu cách chào hỏi xưng cả tên họ là cách khoe khoang về dòng họ , là một kiểu khoe mẽ chán ngấy, ở đây dường như quen biết nhau là vì lợi ích “mai sau” .
Zen bước vào vị trí cuối lớp, một vị trí tốt thoát khỏi những cặp mắt tò mò đang soi mói vào cô khi cô nói về cái tên của mình về cái họ “Koizimaru” mà trong suốt 16 năm qua cô chưa từng dùng đến khi đến trường nhưng khi bước đến đó cô bắt gặp một cái nhìn lãnh đạm , bất cần đời , một ánh nhìn rất giống cô trước đây trước khi quen anh Tatsuya , một ánh nhìn trong vắt như xuyên thấu tâm can người khác và chủ nhân của ánh nhìn đó cũng là một con người “chân thật”.
Một học sinh có lẽ là con lai nhưng có lẽ cậu ấy là một sự hoà trộn hoàn hảo của hai dòng máu Đông Tây , mái tóc đen nhánh làn da vàng của người châu Á, nhưng đôi mắt của anh ta lại có màu xanh của biển cà , sóng mũi cao. Vẻ chán nản kết hợp với bộ đồng phục xộc xệch tạo cho anh ta một “style” rất riêng rất hoang dã như một con mãnh thú đang bị nhốt trong lồng nhìn con người với vẻ khinh thường
golem
30-04-2008, 06:55 PM
Nhưng có lẽ điều làm tất cả mọi người chú ý bây giờ không phải là Zen hay cậu học sinh kế bên mà là nhân vật vừa mới bước vào lớp , một người đàn ông có gương mặt trẻ măng có nụ cười quyến rũ , với phong thái ung dung bước vào lớp , bọn con gái lập tức hét lên:
-thầy Kimura ! trời ơi không tin được thầy Kimura làm chủ nhiệm , thầy ơiiiiiiiiiii!
Zen không có vẻ gì là chú ý đến người đang ở trên bục giảng , con người ai mà chả như nhau thế cả thôi nhưng….
-Các em năm nay là một năm đặc biệt đối với lớp này , thứ nhất là chúng ta có được cháu gái của hội đồng quản trị trong lớp.. và điều thứ hai là….
Bọn con gái trong lớp có vẻ chẳng quan tâm gì đến điều đều tiên thầy nói khi nhìn thấy hình ảnh của Zen sáng nay, nhưng khi nghe thầy có vẻ ngần ngừ điều thứ hai thì chúng nhao nhao lên :
-Điều thứ hai là gì vậy thầy….
-lớp chúng ta sở hữu được em học sinh có chỉ số IQ cao nhất trường đồng thời cũng là lưu học sinh duy nhất mang hai dòng máu em : Harry James Nishikado thầy mời cả hai đứng lên , Zen và Harry cùng đứng lên , không một nụ cười cả hai có cùng một gương mặt lạnh băng , chỉ đứng lên cho đúng phép tắc, xong rồi lẳng lạng ngồi xuống, sau đó trong lớp , lại diễn ra sôi nổi các tiết mục làm quen chọn lớp trưởng nhưng đối v71i Zen nó không quan trọng.
Reeeeeeeeeeeennnnnnnnnnggggggggggggggg
Hồi chuông báo hiue65 giờ ra chơi kết thúc, Zen bước ra khỏi cửa lớp bắt đầu rảo quanh các hành lang mặc kệ những người chỉ trỏ , và người đầu tiên bước đến trước mặt Zen để nói chuyện chính là …………
golem
02-05-2008, 01:31 AM
sai rùi người đó chính là
CHƯƠNG 7: GẶP LẠI
-Chào em Zen! Em vẫn không quên anh chứ ? –đó chính là người Zen mong gặp nhất hi vọng có thể nhìn thấy nhất , Tatsuya, vẫn nụ cười mà hằng đêm Zen mong có thể gặp lại, vẫn cái dáng đứng cao cao mảnh khảnh nhưng là chỗ dự vững chải, liệu Zen có nhìn lầm không nhỉ?
-Anh Tatsuya phải không?- Zen cảm thấy ngực như như bị dồn lại sau nhiều ngày nay tất cả dồn nén được giũ bỏ , đúng là anh ấy …
-Uhm anh đây , chúng ta ra chỗ khác nói chuyện nhé?
Trong khoảng sân sau vắng vẻ của học viện , có hai bóng người đang nói chuyện …
-Tại sao anh lại đến dây anh Tatsuya?-Zen hỏi với một giọng bình tĩnh đến mức nghe như có chút gì chua xót…
-Cũng giống như em , chúng ta đều có số mệnh được định sẵn và phải trở về đúng vị trí của mình vào thời điểm thích hợp !-Gương mặt của Tatsuya cúi gầm xuống khi nói điều này
-Có lẽ chúng ta không bao giờ được có những buổi gặp mặt như thế này nữa , vị trí hiện tại của chúng ta không cho phép điều đó ! Anh sắp nói những điều như vậy đúng không ?
Zen bắt đầu nói bằng giọng run run …
-Không ! Chúng ta vẫn gặp nhau vẫn cùng đi chơi như trước kia được không Zen ?
-Như trước kia ? Liệu chúng ta có còn được như xưa nữa không ? Hiện tại chúng ta đều bị trói buộc!
-Chúng ta không thay đổi , không bao giờ thay đổi dù em và anh có trở tah2nh gì thì tình bạn của chúng ta không đổi!!!!!!!!
-Đúng đó Zen cậu nghĩ thế nào mà lại bỏ rơi tình bạn của chúng ta như vậy mới xa nhau có 2 tháng mà tính rời xa bạn bè sao?-đó chính là giọng nói của Ken vẫn hồn nhiên ph chút tếu táo ngày nào
tYpR0
03-05-2008, 01:47 AM
oài... chào bạn golem. Mình là tYpR0 - thành viên của truongton.net nè. Thấy có người post truyện của bạn mà ko ghi tên tác giả. Mình đã đòi lại lẽ phải cho bạn rồi. Nhưng tiếc là Admin đã del topic đó rồi. Nếu khi nào bạn rãnh thì bạn qua đó post truyện này lên lại nha :D. Truyện của bạn phải nói là rất hay. Cũng ko biết dùng từ ngữ nào để diễn tả nổi cả. Thôi thì mình mong bạn post tiếp phần còn lại của bộ truyện để mọi người có thể thường thức. Thân !
golem
03-05-2008, 02:29 AM
cảm ơn bạn đã ủng hộ nếu được sự iu mến của các bạn mnh sẽ post lại truyện đó bên truongton.net cho những người đang theo dõi bên đó tiện đón đọc
golem
04-05-2008, 02:58 AM
thui thì trước khi thi cử làm nghĩa vụ tốt post tip nè
Nhưng Zen không ngờ rằng ngươi có đến bốn ánh mắt đang dõi theo ba người ở một góc khuất, đó chính là …cô gái Ấn Độ bí ẩn, cậu lưu học sinh kì lạ , người thầy mới…và một người mà mọi-người-đều-biết-đó-là-ai
Zen cảm thấy giờ đây mỗi ngày đến trường là mỗi ngày Zen cảm thấy được tự do được sống lại những ngày tháng ngày xưa ….
Đến một ngày Zen nhận được một bức thư màu đen với những hàng chữ bạc, nét chữ trong thư thuôn thuôn , rất đẹp nhưng cũng rất rắn rỏi , là nét chữ con trai và Zen mở lá thư ra
Gửi Zen Koizimaru !
Có lẽ cô không biết tôi là ai nhng tôi thì biết về cô khá rõ , nếu trí nhớ của cô còn lưu lại hình ảnh củ buổi lễ ra mắt thì có lẽ cô còn nhớ tôi, một trong ba người cùng cô có mặt ngày hôm đó…
Tôi là Akira Hanazawa rất mong cô sẽ đến để gặp tôi tại quán trà Uedo vào lúc 4 h chiều nay , tôi sẽ đợi cô ở quán ở bàn trong cùng bên trái
Ký thư [/COLOR]
Akira Hanazawa
hic hic o day ko the hien dc la thu Akira gui cho Zen bun we
golem
06-05-2008, 04:05 AM
hic hic sợ 2pic bị lãng quên nên đành vắt óc viết ra cho mọi người cùng đọc
Zen thoáng cau mày suy nghĩ thử người này là ai và trí nhớ của Zen dừng lại ở một người mặc bộ veste màu rượu chát sang trọng trong ngày ra mắt , là người có nụ cười bí ẩn đầy kiêu ngạo trong ngày ra mắt không biết hắn muốn gặp mặt mình có ý đồ gì…
Nhưng có lẽ Zen sẽ không đến chỗ hẹn nếu như không có sự kiện đó , khi Zen bước ra khỏi lớp thì trước mặt Zen là một dãy những bọn con gái đang chỉ chỉ trỏ trỏ ....bởi vì trước cưa lớp là hai “ hoàng tử” đẹp trai kiêu hãnh đang chờ đợi Zen trước cửa lớp và một trong hai chính là “hoàng tử lạnh lùng” của khối 11- Kentachiro. Biệt danh này được các cô bé phong tặng khi cậu ta lạnh lùng từ chối tất cả các thư làm quen của những cô bé và không hề mở miệng cười hay nói chuyện với bất cứ ai . Còn một người nữa là "hoàng tử băng" Tatsuya lí do của tên gọi này vì dù vẫn dáng vẻ nho nhã đầy quyến rũ nam tính nhưng anh không bao giờ tiếp cận với ai ,tất cả vẫn như đang tiếp xúc anh thông qua một tảng băng , một khoảng cách không bao giờ có thể rút ngắn….
Và nhận vật của chúng ta có một biệt danh rất ư là truyền thuyết “công chúa tuyết” và vì sao có biệt danh đó thì không một ai ngạc nhiên cả. Đó là biệt danh “có được” nhờ dáng vẻ “ băng thanh ngọc khiết” và kiểu đối đáp có “lưỡi dao băng” trong từng câu có thể cắt nát người đối diện khiến họ cảm nhận cái lạnh thấu xương như đang bị đổ nước đá từ đầu xuống đến chân …
-Zen ơi hôm nay em rỗi chứ ? Bọn con gái lần đầu tiên được nhìn thấy một nụ cười ấm áp thân thiện của hoàng tử Tatsuya chúng rối rít lôi ra hoàng loạt máy chụp ảnh để ghi lại khoảnh khắc lịch sử...... Nhưng điều làm chúng kinh hoàng hơn nữa là lần đầu tiên "hoàng tử lạnh lùng" Kentachiro nở một nụ cười ngây thơ như một đứa trẻ hét lên bay đến ôm chầm Zen – đó là một phút giây đáng được đi vào huyền thoại khi hoàng tử bay đến ôm chầm công chúa. Theo như bọn con gái thường bảo nhau khi “băng” đến gần “ băng” chúng sẽ tan chảy , Zen nở một nụ cười hồn nhiên như hoa , một nụ cười rạng rỡ như một ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi , khung cảnh lúc đó như lấp lánh những mảng nắng mùa xuân dầy ấm áp mặc dù trời lúc đó đang là mùa đông...
ShiningSakhalin
06-05-2008, 05:43 PM
Và nhận vật của chúng ta có một biệt danh rất ư là truyền thuyết “công chúa tuyết” và vì sao có biệt danh đó thì không một ai ngạc nhiên cả đó là biệt danh “có được” nhờ dáng vẻ “ băng thanh ngọc khiết” và kiểu đối đáp có “lưỡi dao băng” trong từng câu cắt nát người đối diện khiến họ cảm nhận cái lạnh thấu xương như đang bị đổ nước đá từ đầu xuống đến chân …
câu này thiếu dấu ngắt câu trầm trọng ' '-
golem
06-05-2008, 06:11 PM
sory post lên xong mới đọc lại trong word nhận ra lỡ xoá mất hai dấu phẩy để sa lại nghen
golem
10-05-2008, 02:43 AM
-Hôm nay tụi mày đi chơi bóng không? Lâu rồi mình không chơi !- Ken hào hứng rủ Zen, chỉ có trước mặt Zen thì chàng ta mới trở lại là một cậu bè ngây thơ về lại đúng tuổi thật của mình, những người bên cạnh cậu không vì tiền bạc thì cũng vì danh lợi tất cả chỉ vì gia đình cậu có thế lực cậu chỉ cảm thấy vui khi cậu là một học sinh bình thường những lúc khi bên Zen ngày nào… Nhưng bây giờ dù không còn là học sinh bình thường thì Zen vẫn không bao giờ thay đổi vẫn vui vẻ tự tin đầy năng động luôn thổi nguôn sinh hí vào cuộc sống của cậu. Đối với cậu, Zen mãi là cô gái đặc biệt là người luôn bên cậu , cậu muốn suốt đời này luôn có Zen kề bên …
-Uhm ! Mình đi đi 1 Ra sân sau chơi bóng rổ nhé!
-Uhm đi thôi!-Cả Tasuya và Keen đều đồng thanh dồng ý nhưng cả hai đều lo sợ mỗi khi Zen rủ chơi bóng rổ, Zen chơi bóng rất giỏi không kém gì tuyển thủ chuyên nghiệp nên mỗi lần chơi chung là cả 2 đều mệt nhoài vì đuổi theo cô
“Hôm nay sẽ là một ngày mệt mỏi đây”- Cả hai đều nghĩ vậy nhưng vẫn phải cố làm ra bộ mặt vui vẻ theo chân Zen đến sân bóng
golem
12-05-2008, 10:35 AM
Một cú jump tuyệt đỉnh , dunk nhẹ nhàng vào rổ , đúng phóng cách chuyên nghiệp của Zen hai người kia cũng không tầm thường tẹo nào , anh Tatsuya có những cú block rất chính xác gây ccho Zen rất nhiều khó khăn còn Ken là chuyên gia steal, và ném xa , Zen và hai chàng trai kia chơi bóng suốt 5 tiếng liền sau đó thì ai nấy cũng mệt nhoài ngồi thẳng cẳng trên saa6n bóng, Ken than thở :
-Zen cậu ăn cái giống gì mà dai sức vậy, y như một con ma sói , nhanh khủng khiếp!
-Haha tại cậu yếu thôi đừng có đổ thừa cho người khác , anh Tatsuya đâu có than thở gì đâu !
-Anh không than nổi nữa thì có, hic Zen em vẫn thường tập luyện rất chăm chỉ môn này hay sao thế! –Anh Tatsuya người luôn “bình thản” trước mọi việc hôm nay phải “bức xúc” thế này thì có lẽ là phải bị quần đến tả tơi chẳng chơi , hic chơi từ trưa đến giờ chẳng có gì bỏ bũng nhìn đồng hồ thấy đã gần 4 h Zen rủ hai người kia đi ăn sau khi tắm trong phòng thể dục . Học viện hoàng gia cũng giống như những ngôi trường khác có phòng tắm trong phòng thể thao chỉ có khác là phòng tắm ở đây vô cùng hoành tráng , bồn nước nóng vòi sen bạc , có cả những loại xà bông tốt nhất và sữa tắm chuyên dụng…
Y như một nhà tắm ở một khách sạn 7 sao …
Sau khi tắm xong thì Zen rủ hai người kia đi ăn và cô cảm thấy hình như mình đã quên cái gì đó mà chẳng nhớ nổi (hic IQ hình nư dành hết cho học tập rồi ). Cuộc hẹn với Akira dường như đã bị tống sạch ra khỏi não của Zen rồi ..
-Chà coi bộ hình như chúng ta đã trễ lắm rồi , tớ đói lắm rồi đi đâu ăn đây Zen? – Ken nhăn nhó , nhìn dễ thương không chịu nổi (><)
-Mình chẳng biết có cái quán ăn nào ở gần đây không mình cũng đói lắm rồi1 Zen than thở hic quần nhau với hai thằng con trai sau 5 tiếng không rã ruột mới là lạ , bó chíu…
-Nhắc đến đi ăn mới nhớ, em có nhận được một thứ tương tự như vầy không –Vừa nói anh Tatsuya vừa chìa ra một thứ tương tự như bức thư mà cô nhận được , thì ra một thứ cô ngờ ngợ đã quên thì ra chính là nó.
-Ưhm em cũng nhận được một cái tương tự như vậy… -Zen vừa nói vừa rút lá thư trong ba lô ra…chìa ra phía trước…
-Em cũng có nữa anh Tatsuya-vừa nói Ken vừa lật đật rút lá thư trong túi ra , thật là lúc nào cậu ấy cũng như con nít vậy …
-Vậy là có vẻ như cả bốn người chúng ta đều được cùng một người hẹn ! Em có biết hắn là ai không Ken? –Anh Tatsuya điềm tĩnh hỏi Ken trong khi Ken bắt đầu lôi từ trong ba lô của mình ra một thứ có vẻ là điện thoại di động và bắt đầu tra cứu…
Sau 20 giây Ken bắt đầu đọc:
-Hanazawa Akira con trai duy nhất của tập đoàn vận chuyển lớn nhất nước Nhật Otis là một đoàn đa quốc gia ngoài vận chuyển còn có làm ăn trên nhiều lãnh vực khác , một tập đoàn lớn trong tứ đại gia tộc …. Cũng khá có vai vế … -Ken bắt đầu để tay lên cằm ra chiều suy nghĩ …
-Có thông tin nào khác về hắn nữa không ví dụ như hoàn cảnh xuất thân hay gia đình?-Anh Tatsuya bắt đầu quan tâm tới những thông tin mà Ken đọc và bắt đầu suy nghĩ…
golem
15-05-2008, 06:38 AM
Không thể hiểu nổi tên Akira này muốn gì hắn quan tâm gì đến những người thừa kế này hay chỉ là vì một lợi ích nào đó về mặt kinh tế của gia tộc hắn , tất cả chỉ là những nghi vấn của mình , cần gặp hắn để thăm dò và tìm hiểu mục đích của hắn- tất cả những suy nghĩ của anh Tatsuya lướt qua trong giây lat , và anh quyết định:
-Chúng ta cần đi gặp cái gã tên Akira này để coi hắn muốn gì !
-Uhm đi thì đi , em sao cũng được cả , Zen trả lời với giọng chẳng bận tâm lắm , trong lòng Zen chỉ cần đến nơi nào có anh Tatsuya thì dù là địa ngục cũng là thiên đường ….
-Em cũng sẽ đi để coi gã này muốn giở trò gì!-Ken nói với giọng có vẻ thách thức ….
Ken đọc lại những thông tin của Akira và cậu phát hiện một chuyệnn rất thú vị, đó là:
-Anh Tatsuya có vẻ như gã này và chúng ta có khá nhiều điểm chung đấy!
-Hả? Em nói vậy là sao?
-Cũng như cả ba chúng ta hắn là người chỉ còn có một đấng sinh thành còn sống, không có bất cứ thông tin nào về hắn mà người khác biết cho đến khi hắn có mặt trong buổi ra mắt và điều đặc biệt nhất là ….
-Là gì?-Zen hối thúc Ken vào lúc này còn ngần ngừ bực thật!
-Sinh nhật của chúng ta là cùng môt ngày đúng không?
-Uhm! Đó là chuyện tình cờ nhưng cũng rất thú vị của chúng ta ! không lẽ tên đó cũng…
-Chính xác hắn có cùng ngày sinh và năm sinh với em và Zen đó anh Tatsuya !
-Cái gì? Có thật không?
-Thật vậy đó anh Tatsuya , hắn và ba người chúng ta quả thật rất giống nhau có tểh hắn đã phát hiện ra điều này nên muốn gặp chúng ta thế thôi!
-Tất cà chỉ là suy đoán thôi ! Chúng ta nên đi gặp hắn đi nào !- Anh Tatsuya dạo bước ra cửa và suy nghĩ theo sau có hai người lóc chóc đi theo…
golem
15-05-2008, 10:04 AM
có lẽ golem sẽ cố gng không làm gấu thất vọng hén
post típ nè hôm nay golem tăng công suât posst bù cho mấy ngày mất tích.
Ngồi trong xe của Tatsuya ( hic anh ấy khiêm tốn lắm không đi xe gì “sang trọng” lắm đâu chỉ chẫm chệ trên chiếc lexus RX Hybrid ) Zen bắt đầu hướng sự chú ý của mình vào cái vật cầm trên tay Ken , cái thứ mà từ nó hồi nãy cậu ta đọc ra cả đống thông tin bây giờ thì lại đang hí hoáy chọc chọc chích chích gắn vào lỗ tai bắt đầu nghe nhạc có vẻ như rất ư là khoái tỉ thế là Zen bắt đầu tỉ tê nói nho nhỏ vào tai Ken:
-Ken ui! Ken dễ thương! Có nghe Zen nói không?
Thôi rồi mỗi lần Zen giở cái giọng này ra là Ken hiểu y như rằng có chuyện gì cần nhờ vả , khôn hồn thì nên quay qua không là có chuyện.
-Uhm Zen có gì không?
-Ken cho Zen mượn đỡ cái đó coi thử nó là cái gì được không?
Thừa biết cái tính “phá hoại” ngang cái xe tăng của Zen thứ gì vô tay Zen mà không hư mới là lạ Ken “từ chối” khéo:
-Cái này khôngthích hợp cho con nít chơi đâu Zen kiếm cái khác chơi đi! Nói xong Ken thản nhiên quay mặt ra cửa
Hôm nay tên này ăn mật gấu rồi mới dám từ chối Zen nhưng dễ gì bỏ qua như thế, với tinh cách những thứ mình thích thì phải đoạt cho được , ngứa tay không chịu nổi Zen bắt đầu đưa tay ra và
…phựt…á… Điên hả Zen-cậu muốn gì thì nói sao lại nổi máu lên thế ! muốn giết người không dao hà? Ken hét lên đầy kinh hoàng khi Zen đưa tay giựt phắt cái headphone ra khỏi lỗ tai cậu còn suýt nữa là làm cho cái máy của Ken bay xuống đất .
-Ai biểu cậu không đưa cái máy cho mình thì mình phải giựt chứ sao? Ngoan ngoãn đưa ngay từ đầu có phải tốt hơn không ?
-Hic con gái gì mà tính tình ngang như cua 1 Sau này không biết có ai thèm lấy cậu không nữa ?
-Cậu chán cơm thèm đất hà Ken hôm nay dám lôi chuyện này ra nói toi hả cậu muốn về nhà trên bốn bánh xe không?
-Thì chúng ta đang ngồi trên xe hơi thì đương nhiên về đến nhà trên bốn bánh rồi rõ dở hơi…
Grừ…ừ được lắm đợi đó Ken cậu sẽ biếtt tay tôi
Hai đưa thôi đi lớn rồi mà cứ như con nít- nhận ra đại chiến thế giới sắp bùng nổ anh Tatsuya đành con thiệp bằng một câu vô cùng điềm đạm giữ hoà khí cho cả hai bên thế là hai đứa “con nít “ đặc biệt là Zen lập tức nín khe, vì Zen chỉ nghe lời mỗi anh Tatsuya mà thôi
golem
16-05-2008, 07:44 AM
merci! gấu đã ủng hộ golem sẽ cố gng không phụ lòng bà con hen
Nhưng đương nhiên là Zen không dễ dàng bỏ qua như thế bản tính muốn thứ gì thi phải có bằng được thứ đó và bằng đủ mọi cách thế là Zen giở một chiêu ra mà không bao giờ Ken từ chối mỗi khi Zen làm như thế , Zen bắt đầu quay ra “dụ dỗ” Ken:
-Ken ui ! ông là người dễ thương nhất thế giới, đẹp trai nhất hành tinh này (oẹ, quả thật là khả năng khen người “tuyệt hảo” ) mà làm ơn cho tui biết nó là cái gì điiii!!!!-Zen vừa nói cừa nói vừa hỉnh hỉnh cái mũi lên, cánh mũi xinh xinh phập phồng, đôi môi mọng đỏ chung lên và đôi má hồng như trái táo khiến người ta chỉ muốn cắn vào(><)(nhìn jolie không chịu được)
-Thôi được rồi tớ sẽ chỉ cho cậu. Làm ơn dẹp gương mặt đó đi!- Ke nói thế không phải vì ghét gương mặt Zen mà ngược lại đó là gương mặt cậu thích nhất của Zen. Nhưng chỉ cần mỗi lần cậu nhìn thấy gương mặt đó cậu sẽ là mọi chuyện Zen yêu cầu để Zen không làm thế nữa , cậu sợ. Cậu sợ rằng không thể kiềm chế tình cảm của mình khi nhìn gương mặt đó cậu sẽ đặt lên đó một nụ hôn nồng cháy của tình yêu nhưng cậu cũng sẽ phá bỏ luôn tình bạn đẹp đẽ và mối quan hệ tốt đẹp hiện tại. Cậu luôn luôn biết rằng trong trái tim thanh khiết của cô gái trước mặt cậu không có hình bóng của cậu , tình cảm duy nhấ mà nó ban phát cho cậu mãi mãi chỉ có thể là tình bạn bởi vì trái tim đó luôn hướng về người đối diện cậu, người duy nhất mà cậu cho rằng anh ta xứng đáng nhất với Zen vì anh ấy cái gì cũng hơn cậu-Tatsuya Zanakimaru..
-Vây thì chỉ mau đi mà Ken!Zen trở lại bình thường với nụ cười tươi tắn như hoa , nụ cười làm vàng cả nắng…
Thế là Ken bắt đầu vào công cuộc “giảng dạy” một kháo cấp tốc vâ cái àm Zen nghĩ là “đồ chơi mới lạ”
-Nghe nè Zen cái món trên tay tớ là Zout – một thiết bị thông minh do tập đoàn Omega –tập đoàn nhà Ken, sáng chế ra , nó phiên bản thử nghiệm thành công nhất sắp có trên thị trường, hiện nay tớ là người sử dụng đầu tiên , nó tích hợp máy vi tính , thiết bị định vị toàn cầu nhạy nhất có thể kết nối từ bất cứ đâu trên trái đất kể cả trong rừng rậm và trong những chiếc thang máy cũ kĩ , nó không dùng sóng mà dùng hợp chất neutrino làm chất dẫn truyền không gây hại cho người sử dụng .
-Vậy cậu đâu phải là người duy nhất có nó, nếu sau này nó được tung ra thị trường thị mọi người cũng sẽ có nó mà!Vậy mà làm thấy ớn luôn!-Zen “ ngây thơ” nói một câu làm đau lòng người quá!(><)
-Đúng là sau này cái này sẽ được tung ra thị trường nhưng sẽ không có cái nào giống cài này hết!
-ủa sao vậy? Zen hỏi , thật sự trí tò mò của cô với món đồ này càng lúc càng tăng lên , và cô quyết định sẽ tìm hiểu cho được về cái món đó và “chum” món đó từ tay Ken chơi vài ngày chán sẽ trả lại cho cậu ta…tính của Zen là thế mà nhanh thích nhưng cũng chóng chán lắm …
-Bởi vì cái này là cái duy nhất có bộ cảm ứng nhiệt nếu nó không nhận được nhiệt từ tay người chủ đầu tiên cầm vô tức là tớ thì sau 24h nó sẽ tự động mất điện và không có cách nào khởi động lại được nhưng nó cũng sẽ liên lạc với hệ thống cầu cứu của Omega bởi vì lúc đó nó sẽ cho rằng tớ đã gặp nguy hiểm, hiểu chưa ?
-uhm nghe có vẻ hay nhỉ ! Cậu cho tớ mượn một tẹo được không? Những thông tin hồi nãy cậu đọc nó ở đâu vậy?
-Mấy thứ tớ đọc được lấy từ kho dữ liệu bào mật của Omega đó nhưng thông tin này ngoài các tập đoàn lớn, có quan hệ với nhau mới được biết chứ các phương tiện thông tin đại chúng không có đâu?
-Xem ra tập đoàn Omega đã phát minh ra nhiều thứ thú vị nhỉ !- Người im lặng nãy giờ lắng nghe tình hình “ chiến sự thế giới” nay đã quyết định lên tiếng roài…
-uhm anh ơi hình như tụi mình cũng gần tới đó rồi đùng không? _Ken hỏi nhỏ
-phải qua ngã rẽ này là đến quán cà có tên là gì nhỉ ?-Anh Tatsuya hỏi
Zen lôi ra bức thư màu đen và đọc :
-Quán trà Uedo đó anh Tatsuya!
Xe rẽ trái và quán trà Uedo hiện ra trước mắt…
Chương sau sẽ có tên là Gặp mặt đon xem tiếp nha ủng hộ golem tiếp nha mấy ss
gaubien812
16-05-2008, 09:01 AM
gấu mất tem oy`
^_^
" thật sự trí tò mò của cô với món đồ này càng lúc càng tăng lên , và cô quyết định sẽ tìm hiểu cho được về cái món đó và “chum” món đó từ tay Ken chơi vài ngày chán sẽ trả lại cho cậu ta…tính của Zen là tthe61 mà nhanh thích nhưng cũng chong chán lắm …"
~~> pó tay luôn
gaubien812
18-05-2008, 12:02 AM
pó tay với Zen đó
chuyên gia bắt nạt Ken
^_^
golem
18-05-2008, 09:28 AM
tnh cách của Zen một phn lấy từ nguyên bản của tg thik ăn hiếp người khác nhưng cũng chi có một người im lặng khi bị ăn hiếp thoai
golem
22-05-2008, 09:08 AM
sorry hai ngày nay bệnh quá
hôm nay tình hình có khả quan một tí bò lên máy vi tính "lao động" phục vụ mọi người chap này còn khá dài
CHƯƠNG 8: GẶP MẶT
Một quán trà cổ kình ở đó toát lên một cảm giác thân thiện, ấm cùng, người có thể tìm ra một chỗ lí tưởng như thế này để gặp mặt ắt không phải là người tầm thường- những suy đoán đầu tiên của anh Tatsuya về người sắp gặp mặt Akia Hanazaa.
Quay qua Zen anh hỏi:
-Em thấy chỗ này thế nào Zen?
-Nó không hợp với em , nó gợi cho em về ngôi nhà hiện tại-cái địa ngục mà mỗi ngày em muốn trốn chạy…Em không thích chỗ này, chúng ta có cần thiết phải vào không ?=Zen nói giọng có chút bức bối . Quả thật bước vào một nơi giống nơi mình đang muốn trốn chạy không dễ tí nào… liệu có cái quái gì trong đó tốt hơn hết là không nên vào…
-Anh nghĩ chùng ta nên vào thử coi cái gã này cần gì
-Uhm có lã thế thì hơn dẫu gì cũng cò hai người đi chung mà- Zen “ngoan ngoãn” đi theo quả thật chỉ có mình anh Tatsuya làm cho Zen nghe lời ngoan ngoãn thôi chứ người khác thì đừng hòng nhé..
Cả ba người vào trong quán và tiến đến một chiếc bàn ngoài cùng bên trái của quán trà. Nơi này quả thật trang trí rất đặc biệt nó làm cho người ta có cảm giác ấm áp đến khó tả , phong cách cổ điển của Nhật Bản được kết hợp với lối kiến trúc độc đáo cổ điển của Châu Âu nhưng lại có chút phóng khoáng phá cách của Châu Mĩ , quả thật người có thể thiết kế ra được một không gian vừa gia đình vừa như mở cửa mời gọi mọi người như thế này là người không đơn giản …
Cả ba cùng tiến bước vào nơi hẹn bàn trong cùng bên trái. Ở nơi đó bên khung cửa những giọt nắng cuối ngày đang tắm vàng cho rem cửa trắng muốt, bên cạnh chiếc bàn là một thư sinh nho nhã đẹp trai khuôn mặt lạnh lùng với chiếc áo sơ mi màu rượu chát , cà vạt buông hở màu kem rất kool , tất cả đều hoàn hảo.
-Xem ra người muốn gặp chúng ta có bề ngoài không tệ lắm nhỉ- đó là ý kei6n đầu tiên của Ken “phát biểu”
-Ai biết được hắn ra sao chứ? Chọn một chỗ thế này cho lần đầu gặp mặt rõ chán- Zen quả thật “ác cảm đầy mình” với người này vì khung cảnh rồi.
-Anh nghĩ khoan suy đoán vội gặp mặt trước đã-May mà có một người còn bình tĩnh đoá đúng là anh Tatsuya vẫn suy nghĩ chín chắn nhất (><)
gaubien812
22-05-2008, 08:10 PM
mấy ngày golem mất tích
zờ quay lại mà post ngắn quá ah`
nhưng hok sao
có là tốt rồi
^_^
đoạn này Akira chưa ra mặt nên vẫn chưa thấy zì cả
cảm thấy đây chỉ là đoạn phụ thôi chứ chưa vào vấn đề chính
^_^
ShiningSakhalin
22-05-2008, 08:42 PM
em nhớ ... hình như .... lắm page lắm mà ~~
Cả ba người vào trong quán và tiến đến một chiếc bàn ngoài cùng bên trái của quán trà. Nơi này quả thật trang trí rất đặc biệt nó làm cho người ta có cảm giác ấm áp đến khó tả , phong cách cổ điển của Nhật Bản được kết hợp với lối kiến trúc độc đáo cổ điển của Châu Âu nhưng lại có chút phóng khoáng phá cách của Châu Mĩ , quả thật người có thể thiết kế ra được một không gian vừa gia đình vừa như mở cửa mời gọi mọi người như thế này là người không đơn giản …
câu in đậm thiếu dấu phẩy sí à
golem
23-05-2008, 08:42 AM
sorry nguyên văn câu đó là
Cả ba người vào trong quán và tiến đến một chiếc bàn ngoài cùng bên trái của quán trà. Nơi này quả thật trang trí rất đặc biệt, nó làm cho người ta có cảm giác ấm áp đến khó tả , phong cách cổ điển của Nhật Bản được kết hợp với lối kiến trúc độc đáo cổ điển của Châu Âu, nhưng lại có chút phóng khoáng phá cách của Châu Mĩ . Quả thật người có thể thiết kế ra được một không gian vừa gia đình vừa như mở cửa mời gọi mọi người như thế này là người không đơn giản …
do trong word vừa vit vừa xoá nên cứ làm mất hoài
mất hết mấy cái cm của mọi người roài
hum waa truyện này dc 23 trang hôm nay còn 13 trang trùi ui đau lòng quá
story95
24-05-2008, 04:57 AM
Truyện này hay wá! Típ ih golem!
golem
24-05-2008, 08:45 AM
trooi2 ơi chuyện gì đang diễn ra vậy tự dưng hôm qua còn dc 13 trang hôm nay còn 7 trang là sao chuyện gì ddie64e6n5 ra có ai cho tui bik ko
ShiningSakhalin
24-05-2008, 08:47 AM
Mod dọn dẹp đấy sis ạ
à, sis cho em xin nick chat nhé ^^
Chờ chap mới ^^
golem
24-05-2008, 09:27 PM
nick của golem là
[email protected] add thoải mái
golem
25-05-2008, 08:51 AM
-Tôi nghĩ các người đã có rất nhiều ý kiến về tôi cho lần gặp đầu tiên nhỉ ? – thư sinh đó đã đứng lên , giọng nói trầm trầm đặc biệt đem đến cảm giác tin tưởng nhưng có chút lạnh lùng xa cách …
-Đúng thì sao? Anh có ý kiến gì không? Tôi không nghĩ là anh không có toan tính gì với chúng tôi !-Zen nhanh chong “phản pháo” lại câu nói của Akira , phải công nhân Zen có thể im lặng khi mọi người nói đụng tới mình nhưng chỉ cần ai đó chạm tới Tatsuya là y như rằng Zen sẽ xù lên như một con nhím .
-Công nhận cô bạn dễ cáu nhỉ khác hẳn những gì trong trường người ta đồn đại !-Akira nhếch mép cười, nụ cười nhìn rất đẹp nếu là người khác có lẽ là đã đổ vì nụ cười đó rồi nhưng Zen thì không
-Cái bọn vô công rỗi nghề trong cái trường đó đồn đại cái gì tôi mặc xác chúng! Tôi không thèm bận tâm đến cái bọn ẽo à ẽo ợt hay bám đuôi tụi con trai, nhìn phát tởm!Còn nữa tôi không phải bạn bè gì của cái hạng người rãnh rỗi nghe chuyện thiên hạ như ai kia nếu không có chuyện gì nữa thì tạm biệt không hẹn ngày gặp lại.
-Nói cái bọn trong trường đó là vô công rỗi nghề , công nhận là cô bạn cũng chút nhận xét đúng. Nhưng nói không bám đuôi theo tụi con trai thì tôi nghĩ là không hẳn bởi vì theo tôi thấy hình như cô cũng đang đi theo hai tên con trai kia mà….-Akira ghé sát vào người Zen thì thầm.
-Haha! Anh có bị khùng không vậy chính anh mời chúng tôi cùng đến mà hay là trí nhớ tồi tàn của anh không cập nhật được những thông tin cần thiết!-gương mặt Zen đầy vẻ khiêu khích.
-À thì ra cô bạn không phải là bạn bè gì của những người này mà chỉ ngẫu nhiên gặp thôi nhỉ?- vẻ ngoài của Akira như thế nhưng thật tâm cậu đang mừng rỡ vì cô gái truốc măt cậu không hề yêu ai trái tim cô ấy còn tự do nhưng….
-Hình như anh hiểu sai nghĩa của bạn bè và theo đuôi rồi! Chúng tôi là bạn thân của nhau và tôi không phải là một đứa theo đuôi rảnh rỗi …-Zen hếch gương mặt lên đầy kiêu hãnh.
-Chà xem ra các người có một tình bạn rất thú vị nhỉ ?-có một cảm xúc là lạ chèn vào cổ Akira cậu không hiểu cảm xúc đó là gì trước giờ cậu chưa tùng có cảm xúc này, cô gái trước mặt cậu hình như không còn là một người tự do nữa rồi…
shin xin nick của golem rùi nhưng sao không thấy shin add
mur_crazystyle
25-05-2008, 08:59 AM
Tem... Típ ih Golem... Truyện hay lắm đóa... Càng ngày càng gây kấn...
golem
25-05-2008, 09:07 AM
đừng an ủi golem bạn sun bil bảo truyện golem vik dở ẹc đang buồn thúi ruột đây có lẽ cần nghỉ ngơi mt tí để truyện hấp dẫn hơn nhỉ
mur_crazystyle
25-05-2008, 09:34 AM
Hem phải an ủi đâu golem àh... Just động viên, khích lệ tinh thần golem hoy... Truyện hay thì bảo hay... Nhưng mà... Golem post ngắt wảng wá... => đọc hơi khó hỉu 1 chút...
However, Golem vẫn post típ ih nhóa...
golem
25-05-2008, 09:38 AM
uhm vì vik đến đâu post đến đó nên hơi ngắt quãng tí nên chc từ sau mỗi khi post một phần mới sẽ post lại một phần cũ cho mọi người dễ hiểu
Shana
28-05-2008, 06:41 AM
golem kệ thằng sun bill đi ^^ nó nói gì kệ nó chỉ có mình nó nói truyện ko hay thui,chưa kệ nó cũng ko nói ra được những sai sót mà nó dám chê thì đúng là gan cùng mình ^^golem cứ post típ đến khi nào nó nói được những sai sót chính xác nhất thì hãy bỏ ^^
golem
28-05-2008, 06:59 AM
lần này rút kinh nghiệm golem post lại nguyên chương 8 cũ và cả phần tiếp theo đó. Tg vì muốn thu thập thêm tư liệu đê miêu ta thực hơn câu chuyện nên có lẹ sẽ mất tích vài hôm nhưng yên tâm khi xuất hiỆn trở lại sẽ post cho mọi người chương 9: TÌNH YÊU ĐẾN
ĐỢI NHÉ
CHƯƠNG 8: GẶP MẶT
Một quán trà cổ kình ở đó toát lên một cảm giác thân thiện, ấm cùng, người có thể tìm ra một chỗ lí tưởng như thế này để gặp mặt ắt không phải là người tầm thường- những suy đoán đầu tiên của anh Tatsuya về người sắp gặp mặt Akira Hanazawa.
Quay qua Zen anh hỏi:
-Em thấy chỗ này thế nào Zen?
-Nó không hợp với em , nó gợi cho em về ngôi nhà hiện tại-cái địa ngục mà mỗi ngày em muốn trốn chạy…Em không thích chỗ này, chúng ta có cần thiết phải vào không ?=Zen nói giọng có chút bức bối . Quả thật bước vào một nơi giống nơi mình đang muốn trốn chạy không dễ tí nào… liệu có cái quái gì trong đó tốt hơn hết là không nên vào…
-Anh nghĩ chùng ta nên vào thử coi cái gã này cần gì
-Uhm có lã thế thì hơn dẫu gì cũng cò hai người đi chung mà- Zen “ngoan ngoãn” đi theo quả thật chỉ có mình anh Tatsuya làm cho Zen nghe lời ngoan ngoãn thôi chứ người khác thì đừng hòng nhé..
Cả ba người vào trong quán và tiến đến một chiếc bàn ngoài cùng bên trái của quán trà. Nơi này quả thật trang trí rất đặc biệt, nó làm cho người ta có cảm giác ấm áp đến khó tả , phong cách cổ điển của Nhật Bản được kết hợp với lối kiến trúc độc đáo cổ điển của Châu Âu, nhưng lại có chút phóng khoáng phá cách của Châu Mĩ . Quả thật người có thể thiết kế ra được một không gian vừa gia đình vừa như mở cửa mời gọi mọi người như thế này là người không đơn giản …
Cả ba cùng tiến bước vào nơi hẹn bàn trong cùng bên trái. Ở nơi đó bên khung cửa những giọt nắng cuối ngày đang tắm vàng cho rem cửa trắng muốt, bên cạnh chiếc bàn là một thư sinh nho nhã đẹp trai khuôn mặt lạnh lùng với chiếc áo sơ mi màu rượu chát , cà vạt buông hở màu kem rất kool , tất cả đều hoàn hảo.
-Xem ra người muốn gặp chúng ta có bề ngoài không tệ lắm nhỉ- đó là ý kiến đầu tiên của Ken “phát biểu”
-Ai biết được hắn ra sao chứ? Chọn một chỗ thế này cho lần đầu gặp mặt rõ chán!- Zen quả thật “ác cảm đầy mình” với người này vì khung cảnh rồi.
-Anh nghĩ khoan suy đoán vội gặp mặt trước đã-May mà có một người còn bình tĩnh đoá đúng là anh Tatsuya vẫn suy nghĩ chín chắn nhất (><)
-Tôi nghĩ các người đã có rất nhiều ý kiến về tôi cho lần gặp đầu tiên nhỉ ? – thư sinh đó đã đứng lên , giọng nói trầm trầm đặc biệt đem đến cảm giác tin tưởng nhưng có chút lạnh lùng xa cách …
-Đúng thì sao? Anh có ý kiến gì không? Tôi không nghĩ là anh không có toan tính gì với chúng tôi !-Zen nhanh chong “phản pháo” lại câu nói của Akira , phải công nhân Zen có thể im lặng khi mọi người nói đụng tới mình nhưng chỉ cần ai đó chạm tới Tatsuya là y như rằng Zen sẽ xù lên như một con nhím .
-Công nhận cô bạn dễ cáu nhỉ khác hẳn những gì trong trường người ta đồn đại !-Akira nhếch mép cười, nụ cười nhìn rất đẹp nếu là người khác có lẽ là đã đổ vì nụ cười đó rồi nhưng Zen thì không
-Cái bọn vô công rỗi nghề trong cái trường đó đồn đại cái gì tôi mặc xác chúng! Tôi không thèm bận tâm đến cái bọn ẽo à ẽo ợt hay bám đuôi tụi con trai, nhìn phát tởm!Còn nữa tôi không phải bạn bè gì của cái hạng người rãnh rỗi nghe chuyện thiên hạ như ai kia nếu không có chuyện gì nữa thì tạm biệt không hẹn ngày gặp lại.
-Nói cái bọn trong trường đó là vô công rỗi nghề , công nhận là cô bạn cũng chút nhận xét đúng. Nhưng nói không bám đuôi theo tụi con trai thì tôi nghĩ là không hẳn bởi vì theo tôi thấy hình như cô cũng đang đi theo hai tên con trai kia mà….-Akira ghé sát vào người Zen thì thầm.
-Haha! Anh có bị khùng không vậy chính anh mời chúng tôi cùng đến mà hay là trí nhớ tồi tàn của anh không cập nhật được những thông tin cần thiết!-gương mặt Zen đầy vẻ khiêu khích.
-À thì ra cô bạn không phải là bạn bè gì của những người này mà chỉ ngẫu nhiên gặp thôi nhỉ?- vẻ ngoài của Akira như thế nhưng thật tâm cậu đang mừng rỡ vì cô gái truốc măt cậu không hề yêu ai trái tim cô ấy còn tự do nhưng….
-Hình như anh hiểu sai nghĩa của bạn bè và theo đuôi rồi! Chúng tôi là bạn thân của nhau và tôi không phải là một đứa theo đuôi rảnh rỗi …-Zen hếch gương mặt lên đầy kiêu hãnh.
-Chà xem ra các người có một tình bạn rất thú vị nhỉ ?-có một cảm xúc là lạ chèn vào cổ Akira cậu không hiểu cảm xúc đó là gì trước giờ cậu chưa tùng có cảm xúc này, cô gái trước mặt cậu hình như không còn là một người tự do nữa rồi…
-Một kẻ lẫn lộn giữa tình bạn và sự theo đuôi thì khi thấy một tình bạn thực sự liền nghĩ đó là một chuyện thú vị , tôi nghĩ những kẻ như thế thường không nên nói chuyện là tốt nhất . Chúng tôi coi như đã gặp mặt anh theo thư yêu cầu vậy là đã xong chuyện, xin kiếu!- Zen quay ngắt ra cửa kéo theo Ken đang tức tối muốn quay lại mắng cho “cái thằng điên đó” một trận vì tội rãnh rỗi. Còn anh Tatsuya chỉ im lặng đi theo vẻ mặt đầy trầm tư suy ngẫm.
Sau khi cả ba yên vị trên xe thì Zen bắt đầu quay sang thẩm vấn anh Tatsuya
-Anh suy nghĩ gì mà có vẻ im lặng quá vậy.
-À không! Anh chỉ cảm thấy tên Akira này cư xử với em rất lạ thôi Zen! Bất giác anh Tatsuya quay qua nhìn Zen ánh mắt rất lạ, như đang lo sợ điều gì đó
-À có lẽ vì em là người đầu tên mắng thẳng vào mặt hắn ngay lần đầu gặp mặt nhỉ ?-Zen vẫn suy nghĩ rất giản đơn bởi lẽ trước giờ cô chưa từng để ý đến bất cứ phản ứng của tên con trai nào khác ngoài anh Tatsuya và Ken .
-Anh không nghĩ vậy đâu theo những gì anh biết về hắn thì hắn không bao giờ dễ dàng tiếp xúc hay gặp mặt bất cứ ai ! Anh Tatsuya nói với vẻ rất nghiêm trọng.
Zen phá lên cười.-Haha! Làm gì anh phải bận tâm hắn làm gì chẳng qua hắn là một tên rãnh rỗi quá không biết làm gì nên mới kiếm người gây sự cho đỡ buồn thôi!
-Anh thật sự nghĩ rằng hắn quan tâm đến em khá nhiều đó Zen! –anh Tatsuya đã nói ra được điều mình muốn nói.
-Đừng giỡn với em mà anh Tatsuya em không phải là một kẻ ngốc nghếch và hay bám đuôi hắn như cái bọn ngu ngốc trong trường thôi-Zen bĩu môi
-Bộ anh nghĩ hắn có ý đồ gì với Zen sao? Nếu không có chắc anh cũng không cần bận tâm đến hắn thế đâu- Ken đã xen vào khi nhận ra thái độ kì lạ của anh Tatsuya, đâu là lần đầu tiên anh Tatsuya có vẻ quan tâm đến một tên con trai có hành xử kì lạ đối với Zen.
-Anh không biết hắn có ý đồ gì nhưng anh nghĩ hắn không đợn giản hôm nay hẹn chúng ta chỉ để làm những chuyện rãnh rỗi như vậy. Dòng họ Hanazawa là một dòng họ luôn suy tính thận trọng trước khi làm việc.
-Vậy thì có lẽ đến đời này có một tên kế thừa “chệch đường ray” rồi. Mà thôi tên đó muốn gì thì kệ hắn chúng ta đi đâu chơi đi? Em không muốn phá hết một buổi chiều đẹp thế này vì một gã gàn dở đâu.- Zen kết thúc cuộc tranh luận
-Ưhm đúng đó anh Tatsuya chúng ta đến nơi nào đó để ăn rồi chơi đi – chúng ta đều đói đến “mốc meo” rồi. Không nên nghĩ đến một tên “bất bình thường” như thế.
-Vậy chúng ta ra bờ sông mua cái gì đó ăn đi –Anh Tatsuya tán thành bây giờ không phải là lúc nghĩ coi Akira muốn gì, nghỉ ngơi trước đã .
Bên ngoài khung cửa , một hoàng hôn đỏ như máu như đang báo hiệu một chuỗi nhưng đổi thay sắp tới đây cô tịch và tanh tưởi mùi tội ác cùng những dã tâm và sự chuyển mình của những con mãnh thú sắp thức dậy sau những giấc ngủ dài …..
mur_crazystyle
28-05-2008, 07:22 AM
Xin tem kái nè... Golem típ ih nè... Chẹp... Chiện tình nhìu tay... Dù sao... Vẫn ủng hộ truyện nàj...
golem
28-05-2008, 07:32 AM
đính chính một tí không phải là truyện tình càm đâu mà là nhiều thể loại hỗn hợp nhưng tnh tiết kinh dị mới là chủ đề chnh yên tâm là chưa bắt đầu gây cấn đâu
golem
29-05-2008, 09:19 AM
CHƯƠNG 9: TÌNH YÊU ĐẾN
Khi Zen và hai người bạn của mình trở về nhà trong tâm trạng khá là thanh thản thì có một người lại đang ngổn ngang tơ lòng.
Nỗi lòng Akira.
Cô ấy hoàn toàn không nhớ gì về tôi , không một chút gì cả sao? Chẳng lẽ người tôi luôn yêu thương bằng tất cả trai tim mình trong suốt1 12 năm lại là một người vô tình vô tâm như thế sao?
Ngày gặp lại em trái tim tôi vui mừng khôn tả , tình yêu đầu tiên và cũng là duy nhất của đời tôi đã trở lại, tôi cứ nghĩ ngày xưa tôi đã mất em mãi mãi . Vậy mà….được gặp lại em cứ ngỡ như tôi đã tỉnh lại sau một thời gian dài chìm đắm trong đau khổ. Nhưng rồi tôi lại đọc được trong mắt em một tình yêu nồng cháy, đầy khao kah1t nhưng bóng hình tên con trai trong tình yêu đó không phải là tôi mà lại là một kẻ khác đau đớn quá… nỗi đau như cắt nát tim tôi thành ngàn mảnh vụn …
_Smile_oftear_
29-05-2008, 09:31 AM
Ngắn quá golem =_= , đây là quà tăng do nhiều ngày quay lại fic à???Dù gì cũng poc tem
golem
29-05-2008, 09:47 AM
không phải vậy đâu đ6y chnh là mở đầu cho chương 9 với lại smile đọc lại chương8 đi golem đã post hết lại và thêm một khúc đó. golem sẽ cố gắng vik tiếp sau ngày 11/6 sẽ post hếtchu7o7ng đừng lo tại mấy hôm nay bệnh quá không vik dc
golem
12-06-2008, 09:20 AM
Hồi ức bên nhau:
-Zen ui trong tương lai chúng ta sẽ mãi không rời xa nhau nhé !- hình ảnh một cậu bé con cùng một cô bé gái đang tung tăng vui vẻ trên thảo nguyên xanh tươi và đang móc ngoéo vào tay nhau . Cả hai đã trao nhau một nụ hôn của trẻ con ngây thơ hồn nhiên vào má. Nhưng đến mãi sau này đó là nụ hôn duy nhất mà Akira trao cho một cô gái...Tình yêu của cậu dành cho cô gái bé nhỏ đó suốt một thời tuổi thơ và mải đến tận bây giờ sau 12 năm ròng cậu vẫn không thể quên không thể nào quên...
Và cậu bước đến gần một hộc tủ lôi từ trong đó ra một chiếc hộp được cẩn khá ti mỉ công phu. Cậu dùng một chiếc chìa khoá treo ngay trên cổ mở chiếc hộp ra. Bên trong hộp không phải là gì quí giá mà là một sợi dây chuyền bằng dây đai rất thô sơ nhưng lại mộc mạc đến khó tin, mặt của sợii dây là một khung hình nhò bên trong là hình một cô gái đang nở một nụ cười rất tươi rất vui vẻ , gương mặt cô bé rất thánh thiện....đó chính là Zen thưở nhỏ
[Lady] Eric [V.Pi]
13-06-2008, 01:20 AM
Tớ kết truyện này ... nhưng có điều tớ chẳng bik golem vik truyện theo trường phái nào : tình kủm hay bạo lực. Và cũng như sis Ù - chan đã nói từ đầu : Bạn lặp lại từ ''và'' quá nhìu, tứ đó khiến truyện của bạn thíu mạch lạc, mấy chap sau thì có đở hơn nhưng vẫn chưa thể hiện đc một sức hấp dãn ở giọng văn, đc cái nội dung rất hấp dẫn ^^"
golem
13-06-2008, 10:00 AM
có chứ hoangyen mnh đang vik đoạn giải thích nè nhưng do máy tính trụ́c trặc nên vik hơi lâu
golem post lại khúc đó nghen câu đó đúng la cần phải sửa một tí..
Hồi ức bên nhau:
-Zen ui trong tương lai chúng ta sẽ mãi không rời xa nhau nhé ! hình ảnh một cậu bé con cùng một cô bé gái đang tung tăng vui vẻ trên thảo nguyên xanh tươi và đang móc ngoéo vào tay nhau . Cả hai đã trao nhau một nụ hôn của trẻ con ngây thơ hồn nhiên vào má. Nhưng đến mãi sau này đó là nụ hôn duy nhất mà Akira trao cho một cô gái...Tình yêu của cậu dành cho cô gái bé nhỏ đó suốt một thời tuổi thơ và mải đến tận bây giờ sau 12 năm ròng cậu vẫn không thể quên không thể nào quên...
Và cậu bước đến gần một hộc tủ lôi từ trong đó ra một chiếc hộp được cẩn khá ti mỉ công phu. Cậu dùng một chiếc chìa khoá treo ngay trên cổ mở chiếc hộp ra. Bên trong hộp không phải là gì quí giá mà là một sợi dây chuyền bằng dây đai rất thô sơ nhưng lại rất dễ thương nó do hai bàn tay bé nhỏ cùng làm dù vụng về nhưng chúng đã dồn vào đó tất cả tâm trí, tình thương của chúng dành cho nhau , mặt của sợi dây là một khung hình nhò bên trong là hình một cô gái đang nở một nụ cười rất tươi rất vui vẻ , gương mặt cô bé rất thánh thiện....đó chính là Zen thưở nhỏ…xinh xắn như một thiên sứ đáng yêu nhưng lại có một nét tinh nghịch đềy cuốn hút…dường như thời gian không làm thay đổi được những đức tính đó …
Ngay từ ngày còn nhỏ Zen đã phải cùng mẹ chu du qua mọi miền đất nước để trốn tránh sự truy tìm của dòng họ Koizimaru . Vào năm Zen bốn tuổi hai me con đến một vùng quê nghèo hẻo lánh và heo hút để sinh sống. Ở nơi mà không một người thên thích hai mẹ con sống rất khổ sở nhưng đươc thửa hửa tính can trường từ bố mẹ Zen không bao giờ khóc, ngẩng cao đầu mà sống đầy tự tin .Zen nhanh chóng lấy được sự yêu thương của những người quanh vùng. Chỉ trong vòng có một tuần lễ cô bé Zen đã được mọi người yêu thương hết mực và rất chiều chuộng cô bé, cô bé ngoan ngoãn lễ phép được đưa đi khắp nơi được cho nhiều quà bánh.Nhưng có môt nơi mà khi đi ngang mọi người không cho cô bé vào…..
Đó là một ngôi nhà nhỏ nhắn khang trang xinh xắn nhưng lúc nào cũng đóng cửa im ỉm dường như không có người ở, đến một ngày Zen mới thấy ngôi nhà đó hé cửa, cô bé tò mò đi vào trong. Trong phòng khách có một chiếc dương cầm đen bóng loáng được lau chùi sạch sẽ mọi thứ có vẻ rt sạch sẽ và ngăn nắp không hề giống một nơi bị bỏ hoang. Zen lọ mọ bước ra khỏi đó đến một chân cầu thang từng bước từng bước một trống ngực đập liên hồi căng thẳng . Cô bé dừng lại ở một cánh cửa phòng khép hờ như có một lực thôi miên cô bé đưa tay lên cánh cửa đẩy nhẹ bước vào trong. Và cô bé ngỡ ngàng nhận ra mình không phải là người duy nhất trong nhà . Có một cậu con trai đang ở đó cậu bé trông không được khoẻ khắn lắm làn da hơi trắng xa nhợt nhạt như đang bệnh… nhưng làn da đó lại rất hợp với khung cảnh, một khung cửa sổ đóng lại chỉ chừa một khe hở nhỏ có thể nhìn ra ngoài , cậu bé đó ngồi trên một chiếc giường nhỏ chăn phủ đến eo cậu đang hướng đôi mắt của mình ra khỏi khung cửa xuống cánh đồng bát ngát ở một nơi xa. Nghe có tiếng động cậu quay lại nhìn ra một cô gái đang nhìn mình chòng chọc không chớp mắt. Cậu không khỏi ngạc nhiên vì trong ngôi nhà này lần đầu tiên có người viếng thăm vì lúc nào nhà cũng đóng cửa chỉ có hai mẹ con sống lủi thủi với nhau không có ai đến đây và vị khách đầu tiên lại là một cô bé con có lẽ trạc tuổi cậu. Cậu chưa kịp cất tiếng hỏi thì cô bé đã nhanh nhảu:
-Cậu là ai sao lại ở đây?-cô bé mở to đôi mắt tròn xoe ra hỏi…
-Hình như câu hỏi này là tôi hỏi cậu mới đúng …đây là nhà tôi làm sao cậu vào được đây?-cậu bé hỏi với một giọng thách thức nhưng có lẽ nói chuyện với cậu là một việc rất khó khăn vì hơi thở của cậu nặng nhọc cổ họng cậu phát ra những tiếng khò khè…
golem
16-06-2008, 09:24 AM
-Cậu có vẻ bệnh nhỉ- cô bé tò mò tiến lại gần cậu bé.
-Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi. Cậu là ai mà lại vô được đây?-Cậu bé hỏi với giọng có vẻ giận, cậu không thích sự thương hại mà cô bé đó dành cho cậu.
-Tôi sống ở cuối làng tôi mới đến đây được 3 tuần thui tui thường để ý căn nhà an2y đóng cửa. Tôi nghĩ nó là một ngôi nhà …
-…bỏ hoang đúng không? Nên trí tò mò nổi lên nên bạn mới đẩy cửa vào đây đúng không?- từng lời cậu bé nói ra đều chứa sự tức giận nên cô bé chỉ khẽ gật đầu….
-Tôi xin lỗi tôi không có ý đồ xấu khi vào đây đâu tôi chỉ muốn vào xem thui mà!!!-giọng cô bé nhỏ xíu khi xin lỗi , gương mặt cúi gầm dầy hối hận..
-Tôi tha lỗi cho bạn đó…!!!-giọng cậu bé đã dịu xuống khi thấy cô bé như thế.
-Thực sự cậu bé chỉ tức giận khi thấy cô bé dành cho mình sự thương hại chứ thực tâm cậu rất muốn cô bé đó đến đây…Ngày nào từ trên gác cao của mình cậu cũng nhìn xuống con đường nhỏ ồn ào đầy thân thiện những tiếng chào nhau thâm tình nhưng ánh mắt cậu không dừng lại ở những người lớn kia mà là ở một cô bé xinh xắn thường mặc áo đầm tung tăng mỗi sáng trên phố , c6 bé dường như toả ra một sự cuốn hút đặc biệt khiến cậu không thể dời mắt . Cậu đã theo dõi cô bé mỗi ngày như một thói quan không thể bỏ. Cô bé là niềm an ủi duy nhất cho một người luôn phải trong sự cô độc một thời gian khá dài…
Bởi lẽ cậu đã ở đây gần hai năm để dưỡng bệnh, hai mẹ con cậu đã trốn tránh sự truy lùng của người vợ chính của dòng họ Hanazawa. Họ cũng đi đến nhiều nơi và khi đến ngôi làng nhỏ này thì họ dừng chân vì đã được an toàn nhưng tình trạng sức khoẻ của cậu thì không được tôt lắm sức khoẻ của một đứa trẻ sinh ra thiếu tháng lại không được chăm sóc chu đáo. Cậu kiệt quệ hoàn toàn, người mẹ của cậu đã phải bôn ba hằng ngày đi làm từ tờ mờ sáng đến khuya khoắt để chắt chiu từng đồng nuôi cậu ở một đất nước có chi phí đắt đỏ là một điều không dễ dàng gì.Cậu chỉ là một đứa con trai của một nhân tình không hơn không kém mà thôi, người đàn ông mà cậu gọi là cha có lẽ đã quên hẳn hai mẹ con cậu . …Cậu luôn sống trong căn nhà này chỉ có một mình đối mặt với bức tường lạnh lẽo …và cô bé ấy đã đến mang sự nồng ấm vào cuộc sống quá đỗi lạnh lẽo của cậu. Dù chỉ nhìn cô bé từ xa cũng đã là niềm an ủi vô bờ của cậu rồi…
story95
16-06-2008, 08:56 PM
Bóc tem! Đọc đoạn này mà muốn khóc! Golem làm ơn post típ nhá!
golem
17-06-2008, 08:34 AM
-Vậy tôi có thể ở đây chơi với bạn được không? Giọng cô bé đã bớt rụt rè..
-Thật chứ bạn cứ đấn đây chơi cùng tôi hả? –giọng cậu bé không giấu đươc niềm vui sướng đó là điều cậu đã mong chờ từ lâu.
Ưhm , tôi sẽ đến đây hằng ngày cùng chơi với bạn nếu như bạn mở cửa cho tôi vào nhà nhé!- cô bé Zen cũng rất vui bởi lẽ lần đầu tiên cô bé được kết bạn với người cùng tuổi.
Hai tâm hồn cô độc, hai sinh linh bé nhỏ lẻ loi giữa cuộc đời, vòng quay số phận đã đưa chúng đến gần nhau đẻ an ủi lẫn nhau….
Hằng ngày sau khi mẹ đi làm Akira đều lén mở cửa cho Zen vào , hai đứa trẻ đã lấp trống chỗ thiếu cho nhau, chúng luôn bên cạnh nhau, nhờ tinh thần ổn định mà sức khoẻ Akira dần hồi phục , cậu đã bắt đầu có thể đi lại chạy nhảy như bình thường tuy nhiên phổi của cậu chưa hoàn toàn bình phục .
golem
17-06-2008, 08:51 AM
bình tĩnh đi mà vì hôm nay tâm trạng không ổn lm viết tiếp sẽ không hay mai golem sẽ pst tiếp mỗi ngày một ít đọc cho đỡ ngán
NGOC DONG
18-06-2008, 08:00 AM
LÂu We' Ah` ? TruyỆn Hay We' Trui` Post Nhanh Len^ Nha BẠn !
golem
19-06-2008, 08:44 AM
mẹ của Akira bà Chisato bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của con trai mình, thằng bé không còn thui thủi một mình trong nhà , đã bắt đầu đi lại bình thường ,tình hình sức khoẻ đã có những dấu hiệu khả quan hơn. Bà vui mừng nhưng cũng bắt đầu lo sợ. Đâu chính là động lực giúp cho Akira có thể chiến đấu lại bệnh tẩt tinh thần của nó đã lạc quan yêu đời hơn.Ai đã giúp nó?
cậu hỏi luôn canh cánh trong lòng Chisato đã có lời giải?
hai đứa trẻ có lẽ có thể mãi bên nhau như thế , nếu như một ngày có một tai nạn đã xảy ra. Vào một buổi sáng đẹp trời tại thị trấn nhỏ , lần đầu tiên Akira cùng Zen đi ra phố, bước đi trên con đường ngoằn ngoèo , cả hai sóng bước bên nhau. Akira vui vẻ khám phá thế giới bên ngoài mà ngỡ như cả đời này cậu không bao giờ chạm tới , cậu hít đầy lồng ngực từng luồng khí mát mẻ , không khí của tự do...Cả hai đến một bờ hồ xanh mát , cả hai cùng ngồi xuống thảm cỏ bên hồ dưới một tán cây già, Zen lôi từ trong túi áo đầm ra những sợi dây đai nhỏ mà cô bé đã xin được từ người hàng xóm già tốt bung. Cô bé thì thầm vào tai cậu bé:
-Chúng ta cùng làm dây chuyền nhe Akira. Làm xong tụi mình cùng trao đổi nhe.
-uhm chúng ta cùng làm nha Zen xem cái của ai đẹp hơn nhe !- cậu bé Akira vui vẻ với ý định đó cậu luôn muốn được cùng làm với Zen một cái gì đó để lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ này.
khi trời đã nắng chói chang trên đỉnh đầu hai đưa trẻ, mồ hôi của chúng túa ra , hai đôi tay nhỏ bé kia đang gửi gắm vào tác phẩm này cả một tình cảm rất đỗi ngây thơ trong sáng- tình bạn vĩnh cửu...không chia xa nào có biêt...
e hèm dừng ở đây thui cho mọi người đoán tiếp
babyannie
19-06-2008, 11:09 AM
a, mem mới, lần đầu tiên đc cái tem. kakaka. hay wa' golem ui, hok bik cúi cug` zen chọn ai ta???
hoangtam6193
20-06-2008, 04:43 AM
lâu rùi mới được đọc típ,hay ghê
NGOC DONG
22-06-2008, 05:28 AM
bạn ơi sao ma` post có tí xíu dzậy ? post nhiu` nhiu` 1 chút đi bạn truyện hay ma` post có t1 xíu ah` !
golem
22-06-2008, 09:37 AM
hôm qua có một đoạn từ máy vi tính vô giờ nó biến mất tiêu rồi. Giờ golem post lại nè.
Tác phẩm hoàn thành xong cũng là cái nắng trưa hè đã bớt gay gắt hơn một chút, cả hai đứa trẻ đã làm xong hai sợi dây đeo nhỏ nhắn xinh xắn, hai sợi dây quả thật đã phản ánh tất cả hiu2nh ảnh hai đưa hiện tại. Cô bé Zen nở một nụ cười mỉm duyên dáng đề nghị:
-Akira đeo cho mình đi!
-Mình sẽ đeo cho bạn ! BẠn cũng phải đeo cho mình luôn nhe. –Akira mừng rỡ đồng ý.
Zen xoay lưng lại để lộ dôi vai nhỏ nhắn xinh xắn màu trắng hồng rất đẹp… cho Akira đeo vào sợi dây , sư tương phản giữa nước da và màu sắc của sợi dây càng làm nổi bật tôn thêm vẻ đẹp cho cả hai.
Zen cũng đeo sợi dây cho Akira trong khi anh chàng mặt đã đỏ như gấc , trống nhực đạp thình thích như muốn văng khỏi lồng ngực …
-Xong rồi đó ! Akira !- tiếng gọi như đưa cậu chàng trở về thực tại bởi vì hình như tâm hồn cậu đã phiêu lưu đến một nơi nào đó xa lắm rồi …
Để chữa ngượng Akira đã đưa ra một đề nghị làm thay đổi tất cả dự định của ca hai :
-Mình ra bờ suối chơi đi nhé!
-Ưhm tựi mình đến đó đi! Mình biết một nơi có rất nhiều cá đó …
Hai bóng hình nhỏ in bóng trân đồng cỏ . . Cả hai vui vẻ chơi đùa trong làn nước trong veo mùa hè, cùng tạt nước và chúng phát hiện ra….
-Akira ơi! Con cá đó đẹp quá ! –Zen hét lên mừng rỡ khi thấy một chú cá chép màu vàng rất đẹp
-Nó đẹp thật ! Cả hai say sưa ngắm nhìn chú cá xinh đẹp bơi lội tung tăng trong nước, vẻ đẹp chú cá đã hớp hồn cả hai.
- Mình muốn có nó quá! –Zen thốt lên câu nói đầy ngẫu nhiên nhưng lại hối thúc đưa Akira vào vòng nguy hiểm . Ánh mắt cả hai chỉ tập trung vào chú cá và bước chân của Akira đã bước theo chú cá chỉ với ý định sẽ bắt chú cá để tặng cho Zen. Cậu nhích từng bước từng bước đến gần chú cá nhưng bất chợt …chú cá bơi đi rất nhanh , cậu đuổi theo cậu muốn thực hiên mọi mong ước của Zen mếu Zen nói muốn có chú cá thì cậu sẽ đem chú cá về cho Zen. Cậu muốn mình sẽ đem đến cho Zen mọi thứ Zen yêu cầu , sẽ làm mọi chuyện cho Zen, bất cứ điều gì dù có phải hi sinh cả tính mạng…
NGOC DONG
24-06-2008, 12:15 AM
bạn ơi sao lâu post tiếp thế ? bữa nao` minh` cũng lên canh bạn post tiếp để koi thế ma` lân` nao` cũng thất vọng hết T_T
kennichishen
01-07-2008, 12:11 AM
trời ơi không bik là mấy lần muốn gửi rùi mà không được đành đổi nick để vô lại nè
nếu may mắn tối vô được lại trang này sẽ pót típ
Hồi ức bên nhau:
-Zen ui trong tương lai chúng ta sẽ mãi không rời xa nhau nhé ! hình ảnh một cậu bé con cùng một cô bé gái đang tung tăng vui vẻ trên thảo nguyên xanh tươi và đang móc ngoéo vào tay nhau . Cả hai đã trao nhau một nụ hôn của trẻ con ngây thơ hồn nhiên vào má. Nhưng đến mãi sau này đó là nụ hôn duy nhất mà Akira trao cho một cô gái...Tình yêu của cậu dành cho cô gái bé nhỏ đó suốt một thời tuổi thơ và mải đến tận bây giờ sau 12 năm ròng cậu vẫn không thể quên không thể nào quên...
Và cậu bước đến gần một hộc tủ lôi từ trong đó ra một chiếc hộp được cẩn khá ti mỉ công phu. Cậu dùng một chiếc chìa khoá treo ngay trên cổ mở chiếc hộp ra. Bên trong hộp không phải là gì quí giá mà là một sợi dây chuyền bằng dây đai rất thô sơ nhưng lại rất dễ thương nó do hai bàn tay bé nhỏ cùng làm dù vụng về nhưng chúng đã dồn vào đó tất cả tâm trí, tình thương của chúng dành cho nhau , mặt của sợi dây là một khung hình nhò bên trong là hình một cô gái đang nở một nụ cười rất tươi rất vui vẻ , gương mặt cô bé rất thánh thiện....đó chính là Zen thưở nhỏ…xinh xắn như một thiên sứ đáng yêu nhưng lại có một nét tinh nghịch đềy cuốn hút…dường như thời gian không làm thay đổi được những đức tính đó …
Ngay từ ngày còn nhỏ Zen đã phải cùng mẹ chu du qua mọi miền đất nước để trốn tránh sự truy tìm của dòng họ Koizimaru . Vào năm Zen bốn tuổi hai me con đến một vùng quê nghèo hẻo lánh và heo hút để sinh sống. Ở nơi mà không một người thên thích hai mẹ con sống rất khổ sở nhưng đươc thửa hửa tính can trường từ bố mẹ Zen không bao giờ khóc, ngẩng cao đầu mà sống đầy tự tin .Zen nhanh chóng lấy được sự yêu thương của những người quanh vùng. Chỉ trong vòng có một tuần lễ cô bé Zen đạ được mọi người yêu thương hết mực và rất chiều chuộng cô bé, cô bé ngoan ngoãn lễ phép được đưa đi khắp nơi được cho nhiều quà bánh.nhưng có môt nơi mà khi đi ngang mọi người không cho cô bé vào…..
Đó là một ngôi nhà nhỏ nhắn khang trang xinh xắn nhưng lúc nào cũng đóng cửa im ỉm dường như không có người ở, đến một ngày Zen mới thấy ngôi nhà đó hé cửa, cô bé tò mò đi vào trong. Trong phòng khách có một chiếc dương cầm đen bóng loáng được lau chùi sạch sẽ mọi thứ có vẻ rt sạch sẽ và ngăn nắp không hề giống một nơi bị bỏ hoang. Zen lọ mọ bước ra khỏi đó đến một chân cầu thang từng bước từng bước một trống ngực đập liên hồi căng thẳng . Cô bé dừng lại ở một cánh cửa phòng khép hờ như có một lực thôi miên cô bé đưa tay lên cánh cửa đẩy nhẹ bước vào trong. Và cô bé ngỡ ngàng nhận ra mình không phải là người duy nhất trong nhà . Có một cậu con trai đang ở đó cậu bé trông không được khoẻ khắn lắm làn da hơi trắng xa nhợt nhạt như đang bệnh… nhưng làn da đó lại rất hợp với khung cảnh, một khung cửa sổ đóng lại chỉ chừa một khe hở nhỏ có thể nhìn ra ngoài , cậu bé đó ngồi trên một chiếc giường nhỏ chăn phủ đến eo cậu đang hướng đôi mắt của mình ra khỏi khung cửa xuống cánh đồng bát ngát ở một nơi xa. Nghe có tiếng động cậu quay lại nhìn ra một cô gái đang nhìn mình chòng chọc không chớp mắt. Cậu không khỏi ngạc nhiên vì trong ngôi nhà này lần đầu tiên có người viếng thăm vì lúc nào nhà cũng đóng cửa chỉ có hai mẹ con sống lủi thủi với nhau không có ai đến đây và vị khách đầu tiên lại là một cô bé con có lẽ trạc tuổi cậu. Cậu chưa kịp cất tiếng hỏi thì cô bé đã nhanh nhảu:
-Cậu là ai sao lại ở đây?-cô bé mở to đôi mắt tròn xoe ra hỏi…
-Hình như câu hỏi này là tôi hỏi cậu mới đúng …đây là nhà tôi làm sao cậu vào được đây?-cậu bé hỏi với một giọng thách thức nhưng có lẽ nói chuyện với cậu là một việc rất khó khăn vì hơi thở của cậu nặng nhọc cổ họng cậu phát ra những tiếng khò khè…
-Cậu có vẻ bệnh nhỉ- cô bé tò mò tiến lại gần cậu bé.
-Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi. Cậu là ai mà lại vô được đây?-Cậu bé hỏi với giọng có vẻ giận, cậu không thích sự thương hại mà cô bé đó dành cho cậu.
-Tôi sống ở cuối làng tôi mới đến đây được 3 tuần thui tui thường để ý căn nhà an2y đóng cửa. Tôi nghĩ nó là một ngôi nhà …
-…bỏ hoang đúng không? Nên trí tò mò nổi lên nên bạn mới đẩy cửa vào đây đúng không?- từng lời cậu bé nói ra đều chứa sự tức giận nên cô bé chỉ khẽ gật đầu….
-Tôi xin lỗi tôi không có ý đồ xấu khi vào đây đâu tôi chỉ muốn vào xem thui mà!!!-giọng cô bé nhỏ xíu khi xin lỗi , gương mặt cúi gầm dầy hối hận..
-Tôi tha lỗi cho bạn đó…!!!-giọng cậu bé đã dịu xuống khi thấy cô bé như thế.
-Thực sự cậu bé chỉ tức giận khi thấy cô bé dành cho mình sự thương hại chứ thực tâm cậu rất muốn cô bé đó đến đây…Ngày nào từ trên gác cao của mình cậu cũng nhìn xuống con đường nhỏ ồn ào đầy thân thiện những tiếng chào nhau thâm tình nhưng ánh mắt cậu không dừng lại ở những người lớn kia mà là ở một cô bé xinh xắn thường mặc áo đầm tung tăng mỗi sáng trên phố , c6 bé dường như toả ra một sự cuốn hút đặc biệt khiến cậu không thể dời mắt . Cậu đã theo dõi cô bé mỗi ngày như một thói quan không thể bỏ. Cô bé là niềm an ủi duy nhất cho một người luôn phải trong sự cô độc một thời gian khá dài…
Bởi lẽ cậu đã ở đây gần hai năm để dưỡng bệnh, hai mẹ con cậu đã trốn tránh sự truy lùng của người vợ chính của dòng họ Hanazawa. Họ cũng đi đến nhiều nơi và khi đến ngôi làng nhỏ này thì họ dừng chân vì đã được an toàn nhưng tình trạng sức khoẻ của cậu thì không được tôt lắm sức khoẻ của một đứa trẻ sinh ra thiếu tháng lại không được chăm sóc chu đáo. Cậu kiệt quệ hoàn toàn, người mẹ của cậu đã phải bôn ba hằng ngày đi làm từ tờ mờ sáng đến khuya khoắt để chắt chiu từng đồng nuôi cậu ở một đất nước có chi phí đắt đỏ là một điều không dễ dàng gì.Cậu chỉ là một đứa con trai của một nhân tình không hơn không kém mà thôi, người đàn ông mà cậu gọi là cha có lẽ đã quên hẳn hai mẹ con cậu . …Cậu luôn sống trong căn nhà này chỉ có một mình đối mặt với bức tường lạnh lẽo …và cô bé ấy đã đến mang sự nồng ấm vào cuộc sống quá đỗi lạnh lẽo của cậu. Dù chỉ nhìn cô bé từ xa cũng đã là niềm an ủi vô bờ của cậu rồi…
-Vậy tôi có thể ở đây chơi với bạn được không? Giọng cô bé đã bớt rụt rè..
-Thật chứ bạn cứ đấn đây chơi cùng tôi hả? –giọng cậu bé không giấu đươc niềm vui sướng đó là điều cậu đã mong chờ từ lâu.
Ưhm , tôi sẽ đến đây hằng ngày cùng chơi với bạn nếu như bạn mở cửa cho tôi vào nhà nhé!- cô bé Zen cũng rất vui bởi lẽ lần đầu tiên cô bé được kết bạn với người cùng tuổi.
Hai tâm hồn cô độc, hai sinh linh bé nhỏ lẻ loi giữa cuộc đời, vòng quay số phận đã đưa chúng đến gần nhau đẻ an ủi lẫn nhau….
Hằng ngày sau khi mẹ đi làm Akira đều lén mở cửa cho Zen vào , hai đứa trẻ đã lấp trống chỗ thiếu cho nhau, chúng luôn bên cạnh nhau, nhờ tinh thần ổn định mà sức khoẻ Akira dần hồi phục , cậu đã bắt đầu có thể đi lại chạy nhảy như bình thường tuy nhiên phổi của cậu chưa hoàn toàn bình phục .
Mẹ của Akira bà Chisato bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của con trai mình, thằng bé không còn thui thủi một mình trong nhà , đã bắt đầu đi lại bình thường ,tình hình sức khoẻ đã có những dấu hiệu khả quan hơn. Bà vui mừng nhưng cũng bắt đầu lo sợ. Đâu chính là động lực giúp cho Akira có thể chiến đấu lại bệnh tẩt tinh thần của nó đã lạc quan yêu đời hơn.Ai đã giúp nó?
Câu hỏi luôn canh cánh trong lòng Chisato đã có lời giải?
hai đứa trẻ có lẽ có thể mãi bên nhau như thế , nếu như một ngày có một tai nạn đã xảy ra. Vào một buổi sáng đẹp trời tại thị trấn nhỏ , lần đầu tiên Akira cùng Zen đi ra phố, bước đi trên con đường ngoằn ngoèo , cả hai sóng bước bên nhau. Akira vui vẻ khám phá thế giới bên ngoài mà ngỡ như cả đời này cậu không bao giờ chạm tới , cậu hít đầy lồng ngực từng luồng khí mát mẻ , không khí của tự do...Cả hai đến một bờ hồ xanh mát , cả hai cùng ngồi xuống thảm cỏ bên hồ dưới một tán cây già, Zen lôi từ trong túi áo đầm ra những sợi dây đai nhỏ mà cô bé đã xin được từ người hàng xóm già tốt bung. Cô bé thì thầm vào tai cậu bé:
-Chúng ta cùng làm dây chuyền nhe Akira. Làm xong tụi mình cùng trao đổi nhe.
-uhm chúng ta cùng làm nha Zen xem cái của ai đẹp hơn nhe !- cậu bé Akira vui vẻ với ý định đó cậu luôn muốn được cùng làm với Zen một cái gì đó để lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ này.
khi trời đã nắng chói chang trên đỉnh đầu hai đưa trẻ, mồ hôi của chúng túa ra , hai đôi tay nhỏ bé kia đang gửi gắm vào tác phẩm này cả một tình cảm rất đỗi ngây thơ trong sáng- tình bạn vĩnh cửu...không chia xa nào có biêt...
Tác phẩm hoàn thành xong cũng là cái nắng trưa hè đã bớt gay gắt hơn một chút, cả hai đứa trẻ đã làm xong hai sợi dây đeo nhỏ nhắn xinh xắn, hai sợi dây quả thật đã phản ánh tất cả hiu2nh ảnh hai đưa hiện tại. Cô bé Zen nở một nụ cười mỉm duyên dáng đề nghị:
-Akira đeo cho mình đi!
-Mình sẽ đeo cho bạn ! BẠn cũng phải đeo cho mình luôn nhe. –Akira mừng rỡ đồng ý.
Zen xoay lưng lại để lộ dôi vai nhỏ nhắn xinh xắn màu trắng hồng rất đẹp… cho Akira đeo vào sợi dây , sư tương phản giữa nước da và màu sắc của sợi dây càng làm nổi bật tôn thêm vẻ đẹp cho cả hai.
Zen cũng đeo sợi dây cho Akira trong khi anh chàng mặt đã đỏ như gấc , trống nhực đạp thình thích như muốn văng khỏi lồng ngực …
-Xong rồi đó ! Akira !- tiếng gọi như đưa cậu chàng trở về thực tại bởi vì hình như tâm hồn cậu đã phiêu lưu đến một nơi nào đó xa lắm rồi …
Để chữa ngượng Akira đã đưa ra một đề nghị làm thay đổi tất cả dự định của ca hai :
-Mình ra bờ suối chơi đi nhé!
-Ưhm tựi mình đến đó đi! Mình biết một nơi có rất nhiều cá đó …
Hai bóng hình nhỏ in bóng trân đồng cỏ . . Cả hai vui vẻ chơi đùa trong làn nước trong veo mùa hè, cùng tạt nước và chúng phát hiện ra….
-Akira ơi! Con cá đó đẹp quá ! –Zen hét lên mừng rỡ khi thấy một chú cá chép màu vàng rất đẹp
-Nó đẹp thật ! Cả hai say sưa ngắm nhìn chú cá xinh đẹp bơi lội tung tăng trong nước, vẻ đẹp chú cá đã hớp hồn cả hai.
- Mình muốn có nó quá! –Zen thốt lên câu nói đầy ngẫu nhiên nhưng lại hối thúc đưa Akira vào vòng nguy hiểm . Ánh mắt cả hai chỉ tập trung vào chú cá và bước chân của Akira đã bước theo chú cá chỉ với ý định sẽ bắt chú cá để tặng cho Zen. Cậu nhích từng bước từng bước đến gần chú cá nhưng bất chợt …chú cá bơi đi rất nhanh , cậu đuổi theo cậu muốn thực hiên mọi mong ước của Zen mếu Zen nói muốn có chú cá thì cậu sẽ đem chú cá về cho Zen. Cậu muốn mình sẽ đem đến cho Zen mọi thứ Zen yêu cầu , sẽ làm mọi chuyện cho Zen, bất cứ điều gì dù có phải hi sinh cả tính mạng…
Cậu chạy theo chú cá nhỏ giữa làn nước trong veo kia mà không hề biết dưới chân mình đầy những hốc đá sâu hoắm đầy những viên đa nhọn hoắt. Chú cá bé nhỏ đang dẫn cậu đến nơi nào cậu không hề biết cậu chỉ mải đuổi theo thôi. Cậu đuổi theo chú cá mà cũng đang đuổi theo chính hạnh phúc của mình mà không hề biết rằng đằng sau cậu là tiếng gọi mỗi lúc càng to của cô bé Zen. Cô bé chạy theo cậu , chạy mãi cứ như trò cút bắt không có điểm dừng rồi bỗng….
Ùm ào…ọc ọc … Akira đã sảy chân cậu bước vào một hố nước sâu hoắm khiến cho toàn bộ thân thể cậu ngã cúi về trước , cậu không hề biết bơi , cả cơ thể cậu đang chím dần vào nước, trong đầu cậu mơi thứ dường như bị quét sạch chỉ còn lại hình ảnh duy nhất của Zen mà thôi và chính lúc đó cậu đã cảm nhận được một bàn tay nhỏ nhắn đang níu cậu lại giữ cậu bằng tất cả sức lực bé nhỏ , cậu nhìn thấy Zen đang ra sức vẫy vùng để giữ không cho cậu chìm xuống trong khi miệng cô bé réo gọi tên cậu và lời cậu mong giúp đỡ. Cô bé thét lên giữa không gian yên tĩnh này hi vọng có một người sẽ nghe thấy nhưng dường như chỉ là vô vọng… cả hai chi biết bám víu vào nhau đôi chân Zen rỉ máu để giữ cho cả hai không chìm xuống dần …nhưng rồi hốc nước mà Akira rơi xuống là do một xoáy nước nhỏ tạo ra tuy nó không làm ảnh hưởng gì đến mặt nước nhưng lực kéo của nó đối với hai đứa trẻ này là rất lớn . Sức của Zen càng lúc càng kiệt dần và ….
_Zen ơi có phải là cháu không?-tiếng của bác Tora vang lên , Zen nở một nụ cười mừng rỡ và đá trả:
Bác…ơi cháu..!!! chỉ còn là những âm thanh tắt lịm bởi vì do quá vui khi trông thấy người đến cứu Zen đã nơi tay và xoáy nước đã cuốn cả hai vào trong , Zen bị xô về phía trước , đầu cô bé va rất mạnh vào đá , máu tuôn ra xối xả….nhưng cô bé vẫn nắm chặt tay Akira đôi môi hé một nụ cười… đó là tất cả những gì Akira còn lưu lại trong trí nhớ mình, cậu không hề biết đươc ai đã cứu cậu và tại sao khi tỉnh lại cậu không còn thấy Zen ở bên cạnh mình nữa.. cậu nghĩ rằng mình sẽ được gặp lại vậy mà …
girl_codoc
01-07-2008, 02:06 AM
Tui có tem mới à ,hiếm ghê , cố gắng post tiiếp nghen golem
kennichishen
02-07-2008, 08:30 AM
Đằng sau cậu chuyện trên là còn một đoạn dài nữa.
Hai đứa trẻ được người hàng xóm tốt bụng cứu sống, khi được đưa lên bờ đôi bàn tay nhỏ nah81n của Zen vẫn còn nắm chặt đôi tay gầy của Akira mãi không buông. Người hàng xóm tốt bụng đã đưa cả hai đến một bệnh viện nhỏ trong tị trấn , và đó chính là nguyên nhân khiến cả hai phải xa nhau.
Người vợ chinh thức của gia tộc Hanazawa luôn biết rằng đưa con riêng của chồng cô ta luôn ốm đau bệnh hoạn , đứa trẻ đó sẽ không sống được nếu không đến khám ở bệnh viện trong một thời gian dài, cho nên cô ta đã ra lệnh cho ac1c bệnh vei65n trong nước phải luôn theo dõi tất cả những trẻ em từ độ tuổi 4-5 khi được đưa đến bệnh viện đều phải báo cáo về cho tập đoàn Hanazawa (xin nói thêm rằng các tập đoàn tài chính rất có thế lực trong giới chính trị tại Nhật, và tập đoàn Hanazawa lại là tập đoàn hàng đâu trong lĩnh vực y tế , họ đường như nắm toàn bộ các bệnh viện lớn nhỏ trên toàn lãnh thổ nước Nhật). Khi hai đứa trẻ nhập viện , thông tin vế chúng ngay lập tức được chuyển đến tập đoàn Hanazawa…
-Báo cáo phu nhân đã tìm được tung tích và nhân dạng của một đứa trẻ rất giống với nhửng thông tin chúng ta đang tìm kiếm. –một nhân viên mặc veste đen đang báo cáo lại những thông tin cho một quý bà ăn mặc cực kì sang trọng trong một căn phóng khá là tối, nó chỉ được chiếu sáng bắng đèn cầy trắng đươc thắp trên những chân nến bằng bạc ròng của pháp. Người đàn bà xinh đẹp tóc búi cao, làn da trắng hồng đó là Chieko Hanazawa , phu nhân chính thức duy nhất của Akito Hanazawa.
-Hãy gữi bản mẫu ADN của chúng ta đến cho họ để so sánh , hi vọng lần này chúng ta không cần phải thất vọng nữa.- Người đàn bà lặng lẽ ra lệnh đôi mắt vẫn chăm chú vào li rượu trên tay. Tên nhân viên nghe xong lặng lẽ bỏ đi để lại trong phòng người đàn bà một mình. Bà nằm dài xuống trên trường kỉ bọc nhung mấm mại, bà cầm li rượu lên nhin kĩ ánh lửa lập loè phát ra từ trong những ngọn nến được oha3n chiếu trên thuỷ tinh Tiệp khắc đắt tiền, bà ném mạnh li rượu vào góc nhà
Xoẻng…âm thanh trong trẻo của thuỷ tinh vỡ phát ra khiến bà cảm tah61y nhẹ nhõm bà nhắm mắt lại thiếp đi trên trười kỉ, đôi mắt bà khép hờ trong rất đẹp , xa xa trong góc nhà đáy li thuỷ tinh còn sót lại vài giọt rượu đang rơi từng giọi từng giọt xuống sàn . Những giọt rượu trong vắt tí tách rơi tựa như máu chảy chầm chậm từ từ… thời điểm tìm ra sắp đến gần …..
kennichishen
06-07-2008, 06:41 AM
hic ngày vô dc ngày vô ko dc nên nếu ai xui mà ko thấy pót ở đây thì qua bên truongton coi nhe vì bên đó dễ vô hơn
Ở một nơi khác, có hai người mẹ đang lo lắng cho tính mạng của những đứa con thân yêu…
-Akira! Tỉnh lại đi ! Làm ơn mở mắt ra nhìn mẹ đi Akira , mẹ xin con đó!- Chisato khóc nắc lên , đối với bà đứa con này là minh chứng duy nhất cho mối tình sắc son của bà .
-Zu Zu ơi! Con làm ơn tỉnh lại đi đừng đùa với mẹ nữa mẹ sẽ không chịu nổi đâu , con hãy dậy đi! Hãy chơi đùa những thứ con thích đi làm ơn đừng yên lặng như thế , mẹ không quen thế này đâu ! Tỉnh lại đi! Cầu xin con đó Zu Zu ! (e hèm giải thích một tí ZuZu là tên gọi thân mật của Zen >< nghe dễ xương đúng không?)
Hai người phụ nữ cùng một nỗi đau và họ đang cùng cảnh ngộ: đó là đang chạy trốn khỏi những thế lực khổng lồ. họ cùng ngồi trong căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng cạnh chai nước biển đang rơi tí tách kia . là hai chiếc giường trắng toát nằm trên đó là hai sinh linh bé bỏng đang phải đối diện với tử thần…
Một vị bác sĩ đi vào phòng vẻ mặt lo lắng của ông ta hiện khá rõ trên mặt. Ông ta bước vào phòng cẩn thận kiểm tra huyết áp , và ông ta bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ từng vết thương và các chỉ số trên hai cơ thể đó, và ông phát hiện một điều mà mãi sau này mẹ của Zen cũng không biết… cô bé Zen có một chỉ máu rất lạ chạy từ lỗ tai cô bé xuống tận vùng lưng vẽ ra một hình ảnh kì lạ như dấu ấn của một thanh gươm dài chỉ vào một biểu tượng mặt trời, và một dòng sông đỏ được ánh trăng chiếu sáng. Vị bác sĩ rất kinh ngạc nhưng ông nhanh xua đi ý tưởng đó bởi ông nghĩ mình đã bị hoa mắt , ông không hề bết rằng hình ảnh đó chỉ hiện thân khi người kế thừa gặp nguy hiểm , nó cầu cứu đến những đồng loại của nó, và chính nhờ điều đó ông Zogu đã truy ra tung tích của đứa cháu gái đang gặp nguy hiểm tính mạng . Ông lập tức ra lệnh:
-Hãy nhanh tím trên vùng phiền Nam nước ta những đứa trẻ từ 3-5 tuổi đang gặp nguy hiểm tính mạng !
-Dạ vâng thứ ông chủ!-người hầu nghe lệnh liền bỏ ra ngoài
Ông Zogu ôm cảm giác cháy bỏng da thít đang đốt cháy không những thân the63o6ng mà cả trái tim ông! Đứa cháu gái kế thừa duy nhất đang gặp nguy hiểm liệu chuey65n gì đang xảy ra với nó, nếu tính mạng nó gặp nguy hiểm gì thì ông hi vọng năng lực đặc biệt của nó có thể kềm giữ tính mạng của nó giùm ông. Ông cần thời gian để tìm ra nó!!!
Vị bác sĩ sau khi khám xong cho Zen và Akira thì theo lệnh tập đoàn Hanazawa, ông liền đem hai mẫu máu của hai đứa trẻ đi so sánh với bản mẫu AND vừa được gửi đến… Nhưng trước khi ông rời được khỏi phòng bệnh thì hai người mẹ đau khổ liền giữ ông lại để hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của hai đứa trẻ. …
Vị bác sĩ rời khỏi phòng bệnh nhưng ông vẫn cảm thấy những hình ảnh kì lại vừa rồi cứ mãi ám ảnh ông, hình như ông đã từng trông thấy hình vẽ đó ở đâu đó, nhưng trong phút chốc ông không thể nhớ ra được. Nhưng ông biết chác một điều bằng linh cảm của một người thầy thuốc, cô bé và cậu bé kia , dù có xảy ra nguy hiểm gì thí tính mạng của chúng cũng sẽ được an toàn.
Ông bước lặng lẽ trở về phòng lẩn quẩn trong đầu những suy nghĩ về một cái gì đó không thực nhưng nó lại khiến ông có cảm giác tò mò và cần tìm hiểu kĩ hơn về nó.
Nostradamus, Leonardo DaVinci, Emanuel Swedenborg, Jean Dixon và nhân vật mà người ta thường chỉ nhớ đến qua những trận đánh kinh bang tế thế mà ông là người vẽ nên chiến lược – Gia Cát Lượng hay Khổng Minh nhưng người ta còn quên mất một thứ đó là khả năng vẽ lại những bức hoạ vẽ sao trên trời. Số bức hoạ ông vẽ trên dưới chỉ khoảng mười bức nhưng lại rất có giá trị. Vốn là người say mê tìm hiểu những bí ẩn vè những điều tiên tri và các di vật cổ xưa, vị bác sĩ đó đã lưu vào trong máy vi tính của mình rất nhiều hình ảnh về các tuyệt tác còn được lưu lại đến ngày nay của những nhà tiên tri vĩ đại và ông tìm được những điều rất bất ngờ thú vị…
Cộc…cộc…cộc … thưa bác sĩ Miyamoto, có một bức fax khẩn gửi đến từ trung ương , xin bác sĩ đến nhận. Lưu lại trên máy những gì vừa tìm được, ông vội vã đi ra nhận bức fax , sau khi đọc xong. Ông vội vã đến ngay phòng bệnh kia để thăm hai đứa trẻ kia. Khi ông trở lại phòng bệnh với vẻ căng thẳng hiện trân mặt, ông lập tức trích máu của đứa bé gái đem đi kiểm tra khiến cho hai người phụ nữ kia rất lo lắng, họ lập tức hỏi ông về tình trạng hiện tại.Vẫn những câu trả lời mang tính chất trấn an thân nhân , nhưng trong thâm tâm vị bac sĩ kia đang hiện lên những thắc mắc xoay quanh hai đứa trẻ, tại sao cả hai đứa trẻ này lạ lam cho cả hai tập đoàn lớn nhất Nhật Bản này ra sức truy lùng , liệu hai đứa trẻ kia chúng là ai?
kennichishen
06-07-2008, 09:12 AM
Cứ như có bàn tay sự sắp đặt của thưỡng đế(he he thực ra tg sắp xếp chứ ai) mẫu ADN của hai đứa trẻ hoàn toàn trùng hợp với hai mẫu được gửi đến từ hai tập đoàn lớn , theo như thái độ của hai tập đoàn này thi thân phận của chúng rất quan trọng và theo suy đoán của ông thì chúng chính là những đứa trẻ trong dòng họ nhưng có lẽ chúng vì một lí do nào đó phải rời khỏi đó, và ông chợt nhớ đến những sự kiện cách đây 5 năm , đám cưới bí mật của ZoguHanazqwa- con trai độc nhất của tập đoàn Koizimaru và một cô hầu gái trong gia đình . Đó là một scandal thời bấy giờ, nhưng không một ai bik dc gương mặt của cô gái ấy. Còn Akito Hanazawa là một người đàn ông nổi tiếng đào hao lãng tử phong trần , có rất nhiều tình nhân trên khắp nơi, và đương nhiên trong đó có một người có con với ông ta cũng không có gì là lạ . Vậy thì lồng vào những tin đồn trước đây thì có thể giải thích về thân phận hai đứa trẻ. Nhưng ông có cần phải báo cáo với hai dòng họ về sự có mặt của hai đứa trẻ ở đây không khi mà tính mạng của chúng đang lâm nguy?
hoangtam6193
09-07-2008, 08:41 PM
đăng dùm tg nè
-------------------------------------------
Sự đấu tranh nội tâm quyết liệt diễn ra , bác sĩ Miyamoto không biết hiện giờ sự lựa chọn nào là tốt nhất cho cả hai đứa nó, ông hiểu rằng dù có cố che giấu đến đâu đi nữa thì hai đứa trẻ kia sẽ bị tìm ra chỉ có điều là nó sớm hay muộn mà thôi?Rồi ông đưa ra một ý tưởng táo bạo tại sao không báo chỉ cho một gia tộc về số phận của một đứa trẻ? Vậy đứa trẻ còn lại sẽ được an toan. Tuy nhiên điều khiến ông băn khoăn chính là đứa nào trong hai đứa trẻ sẽ là đứa được báo ra tung tích và đứa còn lại có đủ sức khoẻ để trốn chạy khỏi đây. Và ông biết chắc một điều để có thể trả lời những câu hỏi trong trái tim ông thì ông cần nói chuyện với cả hi bà mẹ một cách thật lòng…
Ông đem theo tất cả bệnh án theo. Bước vào phòng vẻ mặt nghiêm trọng ông nói với cả hai bà mẹ:
-Tôi có thể nói chuyện với cả hai vị được không ?
-Thưa bác sĩ có chuyện gì vậy?- Cả hai bà mẹ lo lắng hỏi.
- Trước khi nói chuyện này với hai vị , tôi yêu cầu hai vị phải nói thật với tôi tất cả những câu hỏi tôi sắp hỏi!!!. – vẻ mặt ông rất nghiêm túc không có vẻ gì là một sự ra lệnh nhưng điều ông vừa yêu cầu có thể nói là rất quan trọng vào lúc này.
-Thưa bác sĩ cứ hỏi chúng tôi sẽ trẻ lời. – hai bà mẹ đưa mắt nhìn nhau , trong trái tim họ cũng đang dần lo sợ bí mật của mình sẽ bị người khác biết.
-Trước khi hai bà chắc chắn điều đó thì tôi xin nói trước là những câu hỏi tôi sắp đưa ra đây có thể *****ng chạm đến những bí mật mà các vị đang cố che giấu.
-Bác sĩ nói thế là là sao ạh . Chúng tôi đang che giấu bí mật gì sao ? -Cả hai bà mẹ đều run run khi hỏi điều này, họ thừa biết rằng mình không thể nào che giấu đượv nữa nhưng họ muốn bí mật này càng ít người biết càng tốt, gương mặt họ đã dần chuyển sang tái tái, còn bàn tay họ đang lạnh dần , nồ hôi túa ra.
-Tôi nghĩ là cả hai đều hiểu mà phải không ? Cả hai vị chính là vợ của con trai hai chủ tịch tập lớn nhất hiện nay, phu nhân Koizimaue, và bà là phu nhân Hanaawa. Ánh mắt ông lướt từ gương mặt mẹ của Zen sang mặt của Akira.Ông cảm nhận được một nỗi sợ hãi bất an toả ra tư hai người . Và đường như cả hai đều chết đứng sũng sờ bởi lẽ hình như con người đang đứng trước mặt họ không chỉ là vị bác sĩ điều trị cho con của họ mà còn là một vị quan toà đang lặng lẽ quan sát những phạm nhân đang được đưa đến trước vành móng ngựa, chờ đợi họ một lời thú tội, và họ cũng khá bất ngờ về người phụ nữ đứng cạnh bên mình dường như cả hai người phụ nữ đang cùng chạy trốn một cái gì đó….
- Thôi được nếu ông đã nói như vậy thì chắc ông đã điều tra về tôi khá rõ đúng không ông Miyamoto ?- mẹ của Zen đã lên tiếng trước. Bà hiểu rằng không tểh che giấu được nữa, vòng vo chỉ tổ tốn thêm thời gian vô ích mà thôi.
-Tôi không điều tra bất cứ điều gì về hai vị, tôi có thể chắc chắn về điều đó bà đã dám khẳng khái nói ra sự thật về mình thì tôi cũng không muốn giấu , khi cả hai đứa con của hai vị được đưa thì chưa đầy 1h chúng tôi đã nhận được chỉ thị của tập đoàn Hanazawa về sự có mặt của cậu bé này ở đây họ yêu cầu chúng tôi so sánh mẫu ADN, còn cô bé này thì chúng tôi cũng vừa mới nhận được những yêu cầu tương tự từ tập đoàn Koizimaru. Ban đầu tôi cũng đã khá bất ngờ vì những yêu cầu này được đưa ra từ hai tập đoàn lớn và gần như cùng một lúc, tôi hiểu rằng đây là một chuyện rất quan trọng nên tôi buộc lòng phải đến gặp hai vị để bàn luận về một vấn đề khá bào mật này.
-Ông có thể nói rõ hơn một chút không bác sĩ Miyamoto !- mẹ của Akira sau giây phút bất ngờ đã dần bình tĩnh lại .
-Thôi được như tôi đã nói rằng cả hai tập đoàn đã ra lệnh cho chúng tôi mỗi khi chúng tôi biết được thông tin hay bất cứ một tin tức nào về một trong hai đứa trẻ thì phải ngay lập tức báo cáo về trụ sở, và theo như tình hình hiện tại thì hai tập đoàn đã biết đến sự có mặt của hai đứa trẻ tại đây điều đó có nghĩa là họ sẽ tìm ra hai đứa trẻ vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
-Chúng tôi phải làm gì thưa bác sĩ ? Chúng tôi không thể đưa hai đứa chúng nó đi trong tình hình hiện tại. Chúng sẽ chết mất. - Cả hai người phụ nữ cùng cảnh ngộ, họ cùng hiểu họ sẽ phải trải qua điều gì nếu bị tìm ra.
-Tôi nghĩ với tình trạng hiện tại của chúng thì một trong hai sẽ phải xuất hiện để thoả mãn yêu cầu của một trong hai tập đoàn kia, và chúng tôi có thể phủ nhận sự có mặt của người đứa trẻ còn lại. Và điều tôi muốn nói chính là ai trong hai vị sẽ là người phải xuất hiện.Tôi sẽ để cho quí vị 2h để suy nghĩ thật kĩ, bởi vì tôi chỉ có thể cầm chân họ không quá 4h đâu.Chúng ta cần nhanh chóng quyết định để rồi đưa người còn lại ra khỏi đây càng sớm càng tốt.-Bác sĩ Miyamoto nói xong ông bước ra khỏi phòng, ông hiểu họ sẽ phải lựa chọn một điều rất khó khăn.
Hai bà mẹ trong phòng nhìn nhau đầy lo lắng họ không biết phải làm sao, họ không dám trở về họ sợ rằng họ sẽ không thê tiếp tục ở bên con của họ nếu trở về, vậy thì tương lai của của con họ sẽ ra sao ?
Những câu hỏi cứ thay phiên nhau luẩn quẩn trong trí óc họ, họ cứ nhìn đồng hồ, vẻ mặt họ càng luc càng gấp rút. Họ không dám quyết định bởi một quyết định hiện tại sẽ làm mất tất cả công sức của thời gian qua , và tương lai , hoàn cảnh hiện tại cũng thay đổi . Chưa bao giờ họ phải đối diện với hoàn cảnh hiện tại , họ hoàn toàn bất lực. Đúng lúc đó…
mấy bữa nay tg hok thể vào HHT nên ai coá nhu cầu xem thì vào truongton.net nhá
-----------------------------------------------------------
-Mẹ ơi ! Con sẽ trở về nhà đó…mẹ hãy đồng ý những điều mà bác sĩ nói đi !- Akira thều thào gương mặt cậu tái nhợt đi.
-Chuá ơi Akira ! Con đã tỉnh dậy mẹ không thể tin được , cảm ơn thượng đế vì đã mang con trở lại. –Bà Chisato mừng rỡ trên gương mặt bà những giọt nước mắt vui sướng đang rơi, nó rơi vì niềm hạnh phúc , và bởi vì bà đã trút được được một sự lo lắng mà bà tưởng như nó có thể chèn bà đến nghẹt thở .
-Mẹ …con chưa từng cầu xin mẹ điều gì đây có lẽ là lần đầu tiên và duy nah61t trong đời con. Con xin mẹ hãy đưa con trở về nhà đó…-Akira thều thào, đây là lúc cậu cần một quyết định để chuộc lại loi64i lầm của mình.
- Akira , con đang nói gì vậy ? Con đang sốt mà đừng nói nữa.- bà Chisato nói một cách gấp rút , bà gần như hoảng loạn.
-Không đâu mẹ ! Con đang rất tỉnh táo, con biết mình đang nói gì mà ! Cô Suzue chuyện xảy ra hôm nay hoàn toàn là lỗi của cháu. Vì cháu mà hai người gặp nguy hiểm….-Akira hướng đôi mắt thành khẩn về hướng bà Suzue.
-Cháu đừng nói như vậy mọi chuyện đâu hẳn hoàn toàn là lỗi của cháu. Ta không trách gì cháu đâu cháu không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì về chuyện này- bà Suzue nói bằng một giọng vị tha đầy tình thương trong mắt bà Akira cũng là một cậu bé rất đỗi dễ thương , cậu bé là một đứa trẻ ngây thơ vô tội cậu cũng giống như ZuZu .
-Con hiểu cô là một con người đầy tình thương nhưng con cảm thấy con nợ Zen rất nhiều, bạn ấy đã đem đến cho con cả thế giới này, là bạn ấy cứu con , vậy mà con không làm gì được cho bạn ấy , thứ duy nhất con đem đến cho bạn ấy chính là những đau khổ bất hạnh, con không muốn mình lại hại bạn ấy thêm lần nữa. Trở về nhà đó con sẽ cứu được Zen và cô . Con muốn đền đáp lại tình cảm của Zen và chuộc lại lỗi lầm của con.- Akira thật sự đã đem hết tất cả những gì cậu có ra để trả nợ. Cậu muốn ra đi trong thanh thản , cậu muốn Zen lúc nào cũng hạnh phúc như hiện tại. Mãi mãi cậu chỉ muốn trên mặt Zen hiện ra nụ cười thơ ngây, nụ cười của thiên thần đã cứu sống cậu, nụ cười đưa mọi người tìm đến hạnh phúc.
kennichishen
10-07-2008, 08:58 AM
Chính quyết định đó của Akira đã khiến cho bà Suzue phải suy nghĩ, đúng là bà đã trốn tránh quá lâu, bà đã không dám đối diện với người phụ nữ đó để nói ra tình cảm của mình. Bà thừa biết trong mắt người đời bà chính là kẻ phá hoại cuộc sống của gia đình người khác nhưng bà yêu người đàn ông đó. Trong trái tim bà tình yêu bà dành cho Akito bà có thể can đả nói rằng bà yêu ông hơn bất cứ gì , bà đã yêu ông bằng tất cả tấm lòng của mình, bà sẵn sàng hi sinh bản thân mình cho tình yêu này, bà đã trao trọn cả thân thể lẫn tình yêu cho ông, dù ông không yêu bà có thể chỉ nghĩ bà là một người để thoã mãn để giải khuây thì ông trong trái tim bà mãi là người tuyệt vời nhất . Ông là người yêu đầu tiên và cũng là duy nhất trong suốt cuộc đời bà…Bà quay sang nhìn Akira nó quả thật rất giống Akito , đôi mắt to sáng cương nghị,đội chân mày rậm, sóng mũi thẳng, , nụ cười nửa miệng. Bà không nhớ đã bao lâu rồi bà không nhìn con trai bà rõ ràng như hôm nay, khi bà đi làm thì cạu bé hãy còn ngủ và lúc bà trở về vào nửa đêm thì cậu bé cũng đã ngon giấc, bà không còn thời gian chăm sóc con trai mình nữa, bà thật có lỗi, bà biết giờ đây điều cậu bé cầu xin mình là điều nó hi vọng nhất. Con trai bà đã thiếu vắng tình thương của mẹ chính cô bé kia đã lắp vào khoảng trống trong tâm hồn nó, bà hiểu bà nên thận theo yêu cầu này không chỉ vì con trai bà, mà cũng là bà muốn trả ơn cho cô bé đó vì đã ở bân cạnh con trai bà đến tận bây giờ.
-Được rồi ! Akira mẹ sẽ nghe theo con ! Mẹ sẽ đi nói với bác sĩ Miyamoto.- bà Chisato dọm bước đi …một cánh tay giữ bà lại, bà Suzue nhìn bà gương mặt như sắp khóc,bà Suzue cất tiếng:
-Chị không cần phải làm vậy vì chúng tôi đâu!, chúng ta còn 1h chúng ta sẽ tìm ra cách mà, chị không cần phải vì chúng tôi mà hi sinh thế này.-đôi mắt của bà Suzue đã lưng tròng.
-Tôi làm điều này không phải chỉ vì hai mẹ chị mà còn vì hai mẹ con tôi nữa , tôi đã trốn tránh sự thật, trốn tránh tình yêu và hôm nay là ngày tôi cần kết thúc tất cả. – bà Chisato bước nhanh ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại để lại bên trong Akira và bà Suzue.
-Cháu muốn nói với cô điều này! Cô Suzue! –Akira biết rằng thời gian của cậu bên Zen không còn nhiều nữa, cậu cần phải nói cho cô Suzue biết .
-Cháu muốn nói gì với cô sao?- giọng của Suzue bây giờ là những âm thanh xụt xịt đầy đau khổ.
-Cháu biết rằng khi Zen tỉnh lại thì có lẽ cháu đã không còn bên bạn ấy được nữa!Cho nên…
-Cháu đừng nói vậy mà Akira- bà Suzue hiểu rằng những điều Akira sắp nói ra rất quan trọng nó lớn hơn hẳn những điều mà một cậu bé 4 tuổi hiểu được.
Cháu biết mà cô Suzue nếu cháu bị pah1t hiện thì cháu sẽ bị đem đến một nơi rấtt xa không thể ở bên Zen được nữa. Nhưng cháu hi vọng bác sẽ nói với Zen rằng cháu sẽ luôn giữ sợi dây chuey62n này bên cạnh. Cháu sẽ không quên bạn ấy đâu. Mãi mãi cah1u sẽ không quên bạn ấy. –Akira nắm chặt bàn tay mình trong bàn tay của bà Suzue.
Bà Suzue ôm cậu bé vào lòng, bà thổn thức dôi mắt bà những giọt lệ cứ thi nahu tuôn rơi. Bà nói trong làn nước mắt:
-Ôi Akira con trai tôi , hi vọng thượng đế sẽ luôn bên con, con giống như một đưa con trai khác của bác, bác yêu con rất nhiều!....- hai con người tuy không cùng máu mủ nhưng quả thật cả hai đã coi nhau như người thân trong cùng một gia đình…
vô được trang nì mừng quá, mấy ngày rùi không vô được buốn kinh khủng
kennichishen
12-07-2008, 09:43 AM
-Bác có thể giúp cháu một chuyện được không ?- Akira nói trong hơi thở khó nhọc, vừa tỉnh lại đã phải quyết định một chuyện lớn lao đối với sức khoẻ một đứa bé yếu ớt thật quá sức.
-Cháu cứ nói đi Akira . Bác sẽ giúp cháu. – Bà Suzue hiểu rằng đây là chuyện quan trọng nhất đối với cậu bé vào lúc này.
-Bác có thể giúp cháu nhắn với Zen một câu không ?- Akira tự nhủ rằng rồi sẽ đến lúc thôi , cậu sẽ được gặp lại.
-Cháu cứ nói đi bác sẽ nhắn mà- Bà Suzue không thể tin được rằng chuyện mà Akira muốn nhờ trước khi đi chỉ là chuyển cho Zen một câu nói.
-Bác hãy nói với bạn ấy rằng : Akira sẽ luôn nhớ về bạn ấy, Akira sẽ giữ sợi dây này đến ngày gặp lại. – Chỉ có có thể nói thế với Zen, bây giờ chỉ cần tếh là đủ.
-Bác sẽ chuyển lời cho nó ngay sau khi nó tỉnh lại. Cháu còn chuyện gì nữa không ?- bác sẽ nói với nó mà … - những tiếng nói của bà Suzue không còn lọt vào tai của Akira nữa, nó đang hồi tưởng lại khoảng thời gian hạnh phúc nah61t cuộc đời nó giống như một con người vừa đước đến thiên đường hưởng sự sung sướng thần tiên thì ngày hôm sau đã bị đạp vào chốn ngục tù u tối.
Bà Suzue thấy gương mặt Akira rât lạ dường như nó còn có điều gì đó cần nói với Zen nhưng không tiện nói trước mặt bà. Bà liền đứng dậy nói một câu lấy cớ với Akira :
-Bác ra ngoài gặp bác sị Miyamoto một lát , con ở đây coi chừng Zen giùm bác nha. Bác sẽ quay lại ngay …không để ý những gì bà Suzue nói , Akira chỉ khẽ gật đầu rồi nhìn theo một nơi nào đó xa xa ngoài cửa số, nơi những chú ve đang cất lên tiếng kêu nãu nề.Bà Suzue chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra bà hiểu hai đứa cần một cái gì đó rất riêng tư dù rằng chúng chỉ là hai đứa trẻ nhưng chúng cũng cần có những bí mật riêng.
Sau khi bà Suzue ra khỏi phòng chỉ còn lại hai đứa trẻ trong phòngAkira lắng nghe những âm thanh rất riêng của mùa hè hoà vào tiếng tít tít khô khan của chiếc máy điện tâm đồ trên người cậu và Zen . Cậu khẽ nâng người lên tiến gần đến chiếc giường của Zen. Cậu với đôi tay gầy còm xanh xao sang giường Zen , cậu nắm chặt đôi tay hồng hào nhỏ bé kia, cậu nói cho Zen nhưng cũng như đang an ủi chính bản thân mình :
-Mình sẽ đến gặp cậu vào một ngày nào đó không xa đâu Zen chúng ta sẽ còn có tểh bên nhau. Bạn không được quên mình đâu đấy nhấtt định phải nhớ mình là ai cho đến khi gặp lại, chúng ta sẽ tiếp tục những thứ mình chưa làm xong , sẽ cùng nhau thực hi65n giấc mơ đó nhé. Mình mến bạn nhiều lắm Zen ơi ! Hãy giữ thật kĩ sợi dây chuyền nhé mìn sẽ tìm được bạn nhờ nó đó. Khi Zen nói những lời đó thì bên ngoài có hai người thiếu phụ đang ôm nhau khóc. Thời gian của họ chỉ còn được đếm ngược mà thôi….
hic sao mà không thấy ai ý kiến gì nữa hết vậy làm ơn cho chút xíu bình phẩm để học hỏi nữa chứ
rei_mai_mai_la_rei
15-07-2008, 11:15 AM
Tác giả có cái lỗi truyền kỳ là sai chính tả nhá :D
À,mà tác giả để phông chữ thường cho dễ nhìn đc hok,thú thật,chác tại mắt tớ hok ổn lắm,nhìn mà hoa cả mắt :(
latdat
16-07-2008, 10:26 AM
golem ơi, cậu viết font chữ bình thường đi . Viết font chữ như mấy bài gần đây khó đọc lắm.
kennichishen
17-07-2008, 09:57 AM
sory tất cả mọi người do dạo àny trang hht khó vô quá nên tg không pót thường xuyên được mong mọi người thông cảm nha, còn chuyện viết sai chính tả là vì sơ suất khi đánh máy mong mọi người bỏ qua cho golem sẽ cố gắng khắc phục
ShiningSakhalin
17-07-2008, 10:20 AM
nếu sí khó vô thì để em post giúp cho
cứ liên hệ nick yahoo anna_emadol
kennichishen
17-07-2008, 10:46 AM
Bóng tối và ánh sáng luôn song hành trong suốt cuộc đời mỗi con người khi cái này vừa chiếm ưu thế thì cái kia ngay lập tức cũng sẽ tranh lại. Cuộc đời của Akira quả thật đã như thế , cậu vừa nhìn thấy ánh sáng loé lên trong cuộc đời mình thì ngay lập tức bóng tối đã nuốt chửng lấy cậu. Cậu đã chấp nhận vì cô ag1i mà mình thương yêu nhất hi sinh đi tự do bản thân và có thể , cậu sẽ phải hi sinh luôn cả tình mẫu tử hiện tại nhưng cậu chấp nhận tất cả vì cậu tin vào một tương lai , vì những mục tiêu cao cả hơn , hi sinh không hẳn là điều tệ nhất. nhưng trong trái tim đứa trẻ bốn tuổi này những ý nghĩa kia thực sự quá lớn , cậu không hề toan tính gì chỉ làm theo bản năng chính bản năng đã đưa cậu đến những ý nghĩ vượt tầm của những người bình thường biến cậu bé ngày nào trở thành một con người lạnh lùng đầy toan tính thiệt hơn trong cuộc đấu tranh sinh tồn dành được quyền thừa kế của một trong bốn gia tộc hùng mạnh nhất của Nhật Bản và tầm cỡ không nhỏ trên thế giới. Ánh sáng hào quang của thế giới bên ngoài đã chiếu sáng cậu nhưng trong ngần ấy năm tâm hồn cậu luôn sống trong bóng tối, trái tim cậu khát khao tình thương . Cậu khắc khoải mong chờ ngày được tìm lại : Người con gái của vận mệnh đã an bài cho cậu.chính cô gái bé nhỏ ngày nào đã trở thành động lực giúp cậu giữ cho mình không quỵ ngã trong suốt những ngày tháng bị hành hạ , phải đạp lên người khác mà sống, khoá chặt trái tim giữ cho trái tim mình luôn lạnh, cái đầu sáng suốt nhất, toan tính trong chính nơi mình đang sống. Là môt thiên tài kinh doanh nên cậu rất được ông nội của mình chú ý trong số đám cháu. Tất cả chúng đều không rõ mẹ chúng đang ở đâu , bởi vì từ khi chúng bước vào Nhà lớn thì chúng đã hoàn toàn bị chi phối bởi cô con dâu đầy bản lĩnh nhưng lại quá sắc xảo , và đầy lòng ghen tuông . Bà mang chúng về không hành hạ chúng nhưng bà bắt chúng phải tự sống bằng chính khả nang của chính mình. Trong ngôi nhà đó , mỗi con người đều sống theo bản năng của loài thú , cấu xé nhau, tranh giành lẫn nhau. Kẻ mạnh nhất sẽ trở thành người kế thừa. Akira đã được tôi luyện trong môi trường đó… Cậu chính là chiến thắng trong mọi cuộc tranh tài nhưng cái giá để có được thì không hề nhỏ …
Quả thật vật đổi sao dời, tình người cũng thay đổi , cậu đã yêu và chỉ nhớ về một mình cô ấy nhưng cô ấy lại vui duyên mới bên người . Sự dời trớ trêu thật, cậu mỉm cười nhưng trong nụ cười của cậu có cái gì đó cay đáng đến ghê sợ. Trái tim cậu đang rỉ máu, và nó đang thốt lên :
-Zu Zu tại sao lại quên mình chứ ? Đã dặn cậu phải luôn nhớ về mình mà. Nhưng mình sẽ không chịu thua đâu. Bởi vì mình biết đầu hàng bây giờ mình sẽ mãi mất cậu.Đôi bàn tay của Akira nắm chặt sợi dây chuyền, bàn tay cậu siết mạnh đến nỗi những ngón tay cậu nổi lên những sợi gân.
Trong lúc Akira đã nghĩ rằng Zen đã quên mất câu thì cậu hoàn toan không biết đến sự thật liên quan đến chuyện tại sao Zen quên cậu ?
Khi Akira được đưa ra trước dòng họ Hanazawa thì Zen phải được đưa ra khỏi ba65nh viện một cách nhanh nhất và ít người biết nhất nhưng cũng phải đảm bảo tính mạng cho sức khoẻ của cô bé. Một kế hoạch tỉ mỉ đến từng chi tiết đã được bác sĩ Miyamoto thiết lập . Ông đã bí mật liên lạc với một tổ chức phi chính phủ do quốc tế lập ra theo chương trình bảo vệ nhân chứng. Ông đã nói dối họ rằng Zen chính là một nhân chứng còn sống duy nah61t đã chứng kiến một vụ thảm sát. Cô bé cần được bảo vệ trong vòng bí mật để trốn tar1nh sự theo dõi của những kẻ ám sát đầy thế lực .
Họ đã hoàn toàn tin lời của bác sĩ Miyamoto, Zen được tổ chức bảo vệ an toàn rời khỏi bệnh viện . Cả hai mẹ con được đưa đến một nơi an toàn nhưng trên đường vận chuyển , họ gặp một đoạn đường xấu .
Két…két…… chiếc xe mất phanh bị trượt xuống một đoạn đường lây lội đang thi công. . chiếc máy thở của Zen trượt ra ngoài. Mọi người bị trật khỏi vị trí của mình. Nhưng may thay lúc đó người tài xế đã kịp bẻ lái cho xe đi vào một đoạn đường đầy đá nên chiếc xe mới có thể dừng lại do vướng bánh. Mọi người lồm cồm ngồi trở dậy và mẹ của Zen vô cùng hoảng hốt khi nhìn thấy ống dẫn thở của Zen đã trật khỏi vị trí , huyết áp của cô bé tuột xuống nhanh chóng. Máy điện tâm đồ dừng hoạt động. Hi vọng sống của cô bé tuột xuống gần như chỉ còn bằng không . Các y bác sĩ trong xe dùng ác phương pháp cấp cứu sơ bộ nhất hi vọng có thể níu giữ mạng sống của cô bé đến khi nào họ đến được bệnh viện gần nhất.
……nhanh…… lên … Bệnh nhân Zenkio Hanabusa 4 tuổi tình trạng nguy hiểm mức độ tỉnh táo II-3 , có hiện tượng tràn dịch não, huyết áp tuột , nhịp tim hạ xuống, có dấu hiệu truỵ tim, xuất huyết trong.
Mau đưa vào phòng phẫu thua65tt số 4. chuẩn bị máy sốc tim , chuẩn bị chup cắt lớp não….rầm rập…..
Tíc…. tắc……. tic ..tắc đồng hồ treo tường cứ tíc tắc trôi , bên ngoài phòng bệnh mẹ của Zen như một người mất hồn , cứ lẩm bẩm một mình, toàn thân bà bất động…
Cửa sổ phòng phẫu thuật mở ra bà tiến đến gần bác sĩ , gương mặt như không còn chút sinh khí nào. Dôi mắt bà rưng rưng, bà kềm giọng :
-Thưa bác sĩ con tôi sao rồi ?
-Tình trạng bệnh nhân đã tạm thời ổn định, nhung chúng tôi cần giữ bệnh nhân ở phòng săn sóc đặc biệt để theo dõi . nhưng phải đến sáng mai chúng tôi mới biết được chính xác chuyển biến của bệnh nhân .
ps: mấy đoạn post in nghiêng là nỗi lòng của Akira nên khác với mạch chính của truyện nên golem mới có hai font chữ khác nhau để mọi người tiện theo dõi thôi.
kennichishen
20-07-2008, 07:00 AM
Đôi chân của Suzue khuỵu xuống dường như tất cả sức lực của bà đã dồn hết vào sự lo lắng cho Zen, Zen tạm thời ổn định đối với bà đã là điều quan trọng nhất bây giờ. Nó là niềm hi vọng lớn nhất, an ủi nhất mỗi khi bà đau khổ hay khó khăn. Nó chính là nguồn động viên lớn nhất cho bà. Nếu nó có mệnh hệ nào bà sẽ không còn mặt mũi nào để gặp lại Zogu ở nơi chín suối.
7 h sáng phòng hội chẩn bệnh viện :
-Tình trạng cô bé có khả quan không ?- viện trưởng nhướn mày lên hỏi các bác sĩ cùng khoa…Ông chính là người sáng lập bệnh viện tư nhân này không phụ thuộc vào các bệnh viện trực thuộc chính phủ đồng thời là một trong những nhà tình nguyện giúp đỡ cho tổ chức phi chính phủ..
-Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng có một khoảng thời gian não của cô bé không nhận được oxi . tim hoàn toàn không bắt được mạch, xuất hiện hiện tượng gan ứ nước, thận bị tràn dịch. …tình hình hoàn toàn không khả quan, nếu khong muốn nói là hi vọng mong manh.- trưởng khoa ngoại báo cáo với gương mặt rất mệt mỏi.
-Sức đề kháng của cô bé rất yếu phát hiện đã có khuẩn Cosinzalues, ngoài ra trong người cô bé còn hai loại khuẩn rất hiếm có trong giới tự nhiên. Chúng thuộc biến tính của một loại vi khuẩn cổ đại- Các bác sĩ thuộc khoa nội thở dài.
Cả phòng hội chẩn rơi vào yên lặng, họ không hiểu với ngần ấy những vết thương phép màu nào đã giúp đứa trẻ nhỏ bé kia có thể sống tới giờ . Điều nhiệm màu duy nhất chính là các vết thương của cô bé dường như đã tự được chữa lành dần dù rất chậm cứ như có một sức mạnh vô hình nào đó ngoài sự hiểu biết khoa học đng cứu giúp cô bé. Còn hai loại khuẩn kia có tểh giết chết bất cứ người bình thường nào nếu bị lây nhiễm vậy mà hình như chúng dã sống trong cơ thể cô bé một thời gian khá dài chúng đồng háo với cơ thể cô bé , chẳng những không giết mà còn giúp hệ miễn dịch cô bé đạt đến mức độ hoàn hảo.
-Chúng ta phải làm hết sức mình thôi, vì những lí tưởng của chúng ta – bác sĩ viện trưởng kết thúc buổi họp bằng một câu như thế. Chính câu nói của ông đã động viên rất nhiều cho mọi người.
kennichishen
23-07-2008, 08:59 AM
thanks bạn,đã ủng hộ mình sẽ cố gắng hơn..
Lặng lẽ ngồi ở trong phòng một mình , viện trưởng suy nghĩ với ly cà phê nghi ngút khói, nhìn đứa bé gái ông nhớ đến đứa con gái bé bỏng của mình, lúc nó còn sống nó cũng bằng cô bé bây giờ. Con gái ông vì vô tình nhìn thấy một vụ giết người mà bị thủ tiêu , vì lúc đó chưa có chương trình bảo vệ nhân chứng nên con gái ông đã không có được sự bảo vệ cần thiết, chính vì điều đó mà ông đã tình nguyện tham gia chương trình này khi nó vừa mới thành lập . Ông muốn rằng không có một nhân chứng nao phải hi sinh một cách oan uổng như tình trạng của con gái ông nữa. Bệnh viện này là tập hợp những bác sĩ tài năng đầy nhiệt huyết có cùng lí tưởng như ông vì họ cũng có những người th6n phải chết những cái chết đầy bi kịch chỉ vì họ là những nhân chứng.
Nhìn lại bệnh án của cô bé, ông không khỏi ngạc nhiên, một cô bé mà trong người đã mang rất nhiều căn bệnh lạ , hơn nữa những vết thương mà cô bé đang mang khi lành lại cũng sẽ để lại rất nhiều di chứng. Liệu có cách nào có tểh giúp cô bé không ?
Cùng lúc đó trong phòng bệnh , cơ thể Zen đang có những chuyển biến rất kì lạ , các tổ chức gân và mạch máu bị hoại tử đang dần bị loại bỏ . Các đoạn xương gãy động tự sắp lại vị trí, hộp sọ bị nứt tự động được liền lại. Các thể dịch tràn từ hệ nột tiết xử lí rất tốt, chúng đang dần dược làm sạch nhuư có ai đưa nước vào rử vậy, nước từ gan thì theo đường máu hoà tan được thải ra ngoài. Không thể hiểu dc không một cuộc đại phẫu an2o, không có dấu tích của dao kéo mà các bộ phận trên người cô bé cứ như trải qua một cuộc đại phẫu cực kì thành công vậy…
-A…ki ……ra…….. đừng……. rời………. xa………. mình tuy cấu tạo đặc biệt của cơ thể Zen đã giúp cô bé thoát khỏi cơn nguy hiểm nhưng nó cũng toả ra nguồn năng lượng cực lớn khi làm thế , toàn thân cô bé sốt rất cao, các thiết bị hỗ trợ gần như đang chịu áp lực ar61t lớn từ thân nhiệt của cô bé.
Tít….tít…..tit………reng ………reng…….bệnh nhân phòng săn sóc đặc biệt có chuyển biến xấu yêu cầu các bác sĩ mau đến phòng mổ số 1.
Rầm… rập…một mũi thuốc trợ tim , đồng tử của bệnh nhân có hei65n tượng giãn nở, có hiện tượng co giật , mau chích combivent giúp bệnh nhân thở.
-Bác sĩ con gái tôi sao thế ? – Suzue không hiểu tại sao ac1c bác sĩ vội vã chạy đến phòng bệnh đưa con bà đến phòng mổ. Bà chạy đến gần một ai đó có thể cho bà biết.
-Xin lỗi bà chúng tôi đang cấp cứu cho bệnh nhân do tình trạng có chuyển biến xấu , chúng tôi sẽ cố hết sức.
Cứ như có một luồng điện chạy qua toàn cơ thể Suzue bà như không tểh nghe tea61y gì nữa. Toàn bộ cơ thể bà như không cón có thể cử động được nữa. Bà khuỵu hẳn chân xuống, đôi tay bà không còn có thể bám víu vào gì nữa.
littledark
24-07-2008, 03:20 PM
mình rất thix truyện của bạn vì nội dung thật sự hấp dẫn và thú vị
nhưng mình đọc đến trang 7 thì mình rất nản
đầu tiên, bạn lập lại 1 từ nhìu lần trong 1 đoạn văn và ít khi sử dụng tới dấu chấm phẩy (cái này nhìu bạn nói rồi)
hơn nữa mấy trang gần đây bạn hầu như tập trung kể quá nhìu về quá khứ, làm mình có cảm giác nó đang dần xa "hiện tại", (như là toa tàu đang dần đi chệch đừong ray ấy mà ^^)
có thể nó là ý đồ của tác giả
mình ko phủ nhận sự cần thiết của nó, nhưng mình nghĩ nếu nói ngắn hơn 1 chút thì hay hơn
mình rất thix truyện này và mong muốn nó có thể "rù quến" mình nhìu nhìu nữa (với 1 tinh thần tự nguyện 100% ^^)
P/S: mong chủ nhà ko khó chịu vì một kẻ hơi-bất-bình-thường chạy vào đây lảm nhảm nãy h ^^
ZzTuanAnhzZ
24-07-2008, 08:37 PM
Ặc ...tự nhiên đọc truyện này tưởng tượng ra ''Say that U love me'' . Cảm giác máu tươi cứ lượn quanh đầu . Khủng hoảng !
kennichishen
27-07-2008, 08:29 AM
uhm bởi vì truyện cần phải nói về quá khứ do nó có ảnh hưởng hiện tai. nHững con người trong quá khứ liên quan rất lớn đến diễn biến của 5 nhân vật chính, không nói đến thì không thể giải thich cho các bạn được nên thông cảm cho mình nghen, hi vọng chuyện vẫn tip tục rù quen dc bạn
kennichishen
27-07-2008, 09:19 AM
Cuộc hội chẩn khẩn cấp diễn ra , tình hình bệnh nhân đột ngột chuyển xấu. Tất cả y bác sĩ đều đang vô cùng lo lắng những biệp pháp cấp cứu hiện tại chỉ là tạm thời, các máy móc không thể tiếp xúc với cơ thể cô bé, nếu không toàn bộ hệ vi mạch của nó sẽ hư hết. Chỉ có một giải pháp.
-Tôi sẽ đứng ra làm cuộc phẫu thuật này…- viện trường đã đứng lên.Thời gian của cô bé chi là những giọt cát tí tách cuối cùng trên chiếc đồng hồ sinh mệnh.
-Có lẽ đây chính là cơ hội cuối cùng của cô bé bởi lẽ đó chính là dôi tay vàng của giới phẫu thuật toàn thế giới, thiên tài Aizawahara Yoshito…
-7h 30 phút sáng ngày…..tháng……năm…. ca mổ do bác sĩ Miyamoto thực hiện ê kíp gồm có…….. trong phòng mổ hiện tại chỉ có dao mổ và bình oxi dùng tay dể kích hoạt, tất cả ac1c thiết bị y tế tân tiến đều phải đưa ra khỏi phòng vì sợ chúng sẽ không chịu nổi.Tất cả ê kíp đều sử dụng loại áo chuyên dụng của nhân viên cứu hoả có thể chịu được nhiệt độ lên đến 1000 0C . Tất cả họ đều đã sẵn sàng để bước vào ca mổ kì lạ trong lịch sử y học.
-Cơ thể cô bé đột nhiên phát nhiệt ra như thế này, chúng ta cần mổ não đầu tiên để cân bằng áp suất của não. Bỗng nhiên …….
Xoẹt….xoẹt….những bóng đèn trong phòng xẹt lửa rồi pụt tắt ác thiết bị kim loại kêu lên những tiếng va chạm đinh tai, cơ thể cô bé giông như đang bị nung bởi một thứ gì đó , nó phát ra những ánh sáng đỏ lấp lánh , mái tóc cô bé như đang cuốn lấy mọi thứ chung quanh . Cô bé từ từ được nâng lên bằng một sức hút rất kì lạ. Tất cả mọi ngườ trong phòng mổ đều như không tin vào mắt mình. Đôi tay cô bé ôm một vầng sáng rực rỡ như ánh mặt trời. Cô bé đã cất một giọng trấm ấm nhưng đó không phải là giọng của một cô bé mà là giọng của một người phụ nữ đứng tuổi :
-Hỡi những con người của hành tinh này, cơ thể ta không thể chịu được những tác động bằng các phương tiện khoa học của các ngươi, các ngươi chỉ làm tình hình thêm trầm trọng mà thôi. Chúng ta có thể tự chữa những chấn thương này. Chỉ cần các ngươi hãy cho ta vào môi trường biễn. Mẹ đại dương sẽ giúp chúng ta có năng lượng cần thiết. Đừng cho co tểh ta tiếp xúc với bất kì kim loại nào nữa chỉ làm thêm tệ hại mà thôi. – Cơ thể cô bé từ từ được hạ xuống, luồng ánh sáng mờ dần rồi tắt hẳn. Không ai hiểu chuyện gì xảy ra. Cô bé là ai ? Hay là giống gì trên thế thế gian này ???
kero&yue
30-07-2008, 01:15 PM
thế rốt cuộc ken & golem là 1 à?
thế zenkio of 2T là ai thế nhỉ?
cười
nhanh cho cho chap mới nhá
tính dọn sang đây ở lưôn nhưg tình hình này e fải bỏ về sớm wá
hiz hiz
happyhoabien
30-07-2008, 06:59 PM
Mọi người trong phòng mổ hàn toàn sửng sốt trước cảnh tượng vừa được diễn ra. Cứ như một giấc mơ không ai có tểh tin vào mắt của mình. Tại sao một cảnh tượng như thế có tểh xảy ra trong thời đại này. Nếu họ không phải chứng kiến mà chỉ được nghe kể lại thì có lẽ họ chỉ nghĩ đơn giản đó chỉ là một chuyện hù trẻ con mà thôi. Chỉ riêng một người hiểu rằng vật thể đó là gì !
Trong khi mọi người còn đang sửng sốt chưa hiểu chuyện gì đã diễn ra thì bác sĩ viện trưởng liền đứng dậy. Ông tháo đôi găng tay rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng mổ. Đúng là cuộc sống mọi người dù có trốn tránh đến đâu cũng không tểh chối bỏ thân phận thất sự của bản thân. Dù có muốn trốn đền đâu ông cũng phải nghĩ cho người thân của mình. Dưa theo những gì ông biết thì cô bé này phải có một thân phận rất cao quý mà trong những gia tộc lớn thì người có thể là thân nhân của cô bé này chỉ có gia tộc Koizimaru.
Dứa trẻ này vì một nguey6n nhân nào đó đạ phải rời khỏi gia tộc mà nó còn nằm trong chương trình bảo vệ nhân chứng, thật vô cùng khó hiểu . Tạm thời ông cần phải điều tra về người đã đưa hai đứa trẻ đến đây để tìm hiểu tại sao người đó lại nói dối.
minh post gium tac giạ
congchua2008
04-08-2008, 12:49 AM
bạn viết hay wá áh nhớ post thuờng xuyên nha
kennichishen
11-08-2008, 08:14 AM
Văn phòng của viện trưởng giờ đây đang chìm trong bóng tối , số phận con người thật treo ngoe, ông từ bỏ tất cả địa vị , tài sản , kề cả chính những người thân trong gia đình của mình để được sống yên bình vậy mà ông vẫn không thể thoát khỏi sự thật ông là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Aizawahara Makura. Ông có tất cả tài sản địa vị và danh vọng và một gia đình hạnh phúc . Nhưng rồi ông như phát điên lên khi phát hiện vợ mình ngoại tình mà người tình cô ấy lại chính là cha ruột của ông. Đau khổ đến cùng cực, ông dắt theo đứa con gái bé bỏng Aizawahara Keitamiro. Ông dẫn đưa con gái phiêu bạt khắp nơi, ông đã dừng chân ở một làng nhò , hai cha con sống tại một nhà trọ nhỏ cùng vợ chồng hai già. Họ đối xử với hai cha con ông rất tốt, mỗi sáng khi ông đi làm thì họ trông Keito(tên thân mật của Keitamiro) giùm ông.
Nhưng mà ngờ đâu có một ngày một tên cướp đã xông vào nhà giết hai người già vơ vét tất cả tài sản. May mà lúc đó cô bé Keito do trốn trong góc tử gối tami khi đang chơi bán đồ hàng nên đã không bị giết. Sau đó cảnh sát điều ra cô bé trở thành nhân chứng quan trọng vì đã chứng kiến toàn bộ vụ án. Nhưng lúc đó do cảnh sát địa phương đã không bảo vệ chu đáo con bé . Tên hung thủ đã sai đồng bọn thủ tiêu con bé trước ngày ra toà. Dù chúng đã bị trừng trị thích đáng nhưng nỗi đau đó ông không bao giờ có thể quên được . Thế là ông trở thành người tiên phong mở đường cho tổ chức bảo vệ nhân chứng , ông đã xây dựng bệnh viện này bằng chính sức lao động của mình, tìm những người cùng chí hường. Bởi vì ông không muốn lại có một người nào chết như con gái của ông.
Nhưng giờ đây khi đứa trẻ thuộc dòng họ Koizimaru này xuất hiện ở đây thì có nghĩa là những mối liên hệ cũ đang càng lúc càng nhích lại gần dù muốn chối bỏ cũng không thể.
sory vì bắt mọi người phải chờ, chỉ mong mọi người đừng giận, tất cả chỉ tại áci máy vi tính hại người thui
kennichishen
11-08-2008, 08:59 AM
hem phải muốn thế đâu tại nick golem ko vô được đành tạo nick này để vô, còn bên tt thì nick golem ko đang kí được nên đành dùng tên Zenkio thế thui
kero&yue
11-08-2008, 10:14 AM
à, ra thế,
thế zen mún kero gọi zen = Golem hay Zen hay Ken gì gì đoá đây? [cười]
thax vì đã ghé qua fic of kero nhé
^^
kennichishen
14-08-2008, 10:14 AM
muốn gọi gì cũng dc chuyện đó hem quan trọng đâu
Xếp lại mọi thứ trên bàn, vị bác sĩ không muốn quá khứ đã ngủ yên bị khuấy động một lần nữa. Ông chuẩn bị cho người mẹ kia , những chứng từ hồ sơ đầy dủ thay đổi họ tên, ông không muốn lại một lần nữa phải đối diện với những con người mà ông muốn quên.
Sáng hôm sau , khi mọi người trong ca mổ ngày hôm qua còn đang được ông cho nghỉ phép để điều dưỡng tinh thần, ông gặp người mẹ kể cho bà nghe về những gì ông đã chứng kiến. Người mẹ vô cùng sửng sốt đến mức không thể tin nổi nhưng khi nhìn vào đôi mắt của vị bác sĩ kia, bà hiểu những lời nói kia là thật. Cả hai đi đến một quyết định đứa trẻ sẽ được đưa đến một vùng biển rất xa thuộc đảo Abashim( một đảo nhỏ nằm ở cực Bắc Nhật Bản gần Hokkaido)
Muốn biết chi tiết mời coi hình nhe
http://vietsciences.free.fr/lichsu/lichsucacnuoc/images/nhatban.gif
Tất cả mọi việc đều đã xong, Hai mẹ con Zen đã sống tại đó trong 5 năm cho đến khi phải lên đường chạy trốn lần 2, vì….
Kết thúc cái chương dài hơi nhất , hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ tg, dù còn nhiều sai sót cứ góp ý thoải mái. Mọi người có ai muốn coi truyện dạng nhiều kết thúc hem?
kero&yue
14-08-2008, 10:29 AM
có, có
kero nè
để kero học hỏi chút nghen zen
happyhoabien
16-08-2008, 12:43 PM
minh post dum tac gia
CHƯƠNG 10: LÀM SAO QUAY LẠI ?
Quá khứ hay tương lai đều không quan trọng nếu như hiện tại em không thể nhớ ra tôi- tôi sẽ làm mọi cách để em nhớ ra tôi, người con gái duy nhấttrong trái tim tôi- Akira đang tự hỏi mình hằng trăm lần như thế, cách nào để em nhớ ra tôi , để quay lại một quá khứ đầy yêu thương. Chỉ vì ngày hôm nay mà tôi đã phải đánh đổi nhiều thứ. Tất cả chỉ vì em. Dẫu có đánh đổi mạng sống một lần nữa thì tôi vẫn muốn một lần nữa được bên em, tôi không muốn bất cứ ai khác ngoài tôi được ở bên em ngoài tôi . Tôi muốn em chỉ thuộc về tôi. Em là nữ thần của của đời tôi, em không chỉ là mơ ước thời trai trẻ mà là ước vọng cả đời vươn tới được sống bên em, được sóng bước cùng em trên cả quãng đường còn lại…em đừng xuất hiện bên cạnh tôi chỉ trong chốc lát rồi lại xa tôi , để lại tôi với những hoài niệm ngọt ngào nhưng cũng thật đắng cay...
kennichishen
25-08-2008, 08:23 AM
moị người ui đừng bỏ fic mà làm ơn góp ý giùm 1 tẹo
Đặt tay lên bàn giấy, Akira bắt đầu viết một lá đơn thôi học cậu cần có thời gian để có thể xa rời hiện tại mà cậu đang sống để trở về cái ngày hôm ấy….
Hằng ngày Zen đầu chăm chỉ đến trường học đến khi mệt nhoài cả người . Zen muốn cố gắng theo kịp anh Tatsuya và Ken ch8a3ng hiểu họ làm thế nào mà lại có thể đứng đầu lớp về kết quả học tập, Ken thì đang nhăm nhe muốn tranh hơn thua với cái tên ngồi kế Zen, cả hai cứ cò kè nhau chỉ suýt soát vài điểm trên tổng sắp toàn trường , còn anh Tatsuya thì là prince của toàn trường rồi khi mà tất cả các môn đều đạt điểm tối đa từ xả hội đến tự nhiên rồi các hoạt động ngoại khóa anh không hề nhường cho ai ngôi vị quán quân của mình. Đi chung với hai người đó mà học hành lẹt đẹt thì chỉ có thiệt thân mà thôi , những ánh mắt dè bỉu là những thứ không thể tránh khỏi . Nhưng mà nhờ ai dạy cho mình bây giờ ? Anh Tatsuya thì không đươc dù anh ấy rất giỏi nhưng không ai muốn lộ những điểm yếu kém trước mặt người mình thích cả đặc biệt với tính tình như Zen thì càng không. Ken cũng là một ứng cử viên có thể suy nghĩ nhưng tên đó thì không tin tưởng chút nào hết nhờ hắn dạy mình thì dạy thì ít mà trêu thì nhiều. hic iQ của mình thì không tồi chút nào nhưng so với hai con quái vật kia thì chỉ tổ thiệt thân. Và một suy nghĩ lóe lên nhờ bạn bè không được thì đành nhờ thầy giáo vậy.
Nghĩ là làm luôn là tác phong của Zen, sáng hôm sau , đến trường với một tâm trạng vui vẻ sau khi đã giải quyết được hết tất cả vấn đề (hic IQ 180 mà còn thua hai tên kia chả hiểu bố mẹ cho ăn cái giống gì mà thông minh quá àh) . May mắn nhất là hai tiết của thầy Kimura ở cuối nhờ thầy ấy giúp giùm vài bài chắc không sao.
Chương trình học ở trường này chả liên thông cái quái gì đến chương trình cấp 3 mà cô đã từng được học hết. Các môn xã hội thì còn có tểh tự đọc được nhưng các môn tự nhiên ở đây thì quả thật được lấy từ chính trong những giáo trình thực tiễn phổ biến. Tùy theo từng ngành kinh doanh của gia đình mà các đại tiểu thư , các đại công tử có tểh chọn lựa tiết nào cần . ở đây sẽ dạy cho chúng những bài học thực tiễn , những đối sách kinh tế mang tính khả thi nhất. Chúng sẽ được đưa ra những tình huống cụ thể để xử lí. Và đây chính là vấn đề mà Zen đau đầu nhất.
Tính cách của Zen không thích hợp trở thành một nhà kinh doanh giỏi, cô không đủ bình tĩnh kiên nhẫn , hay nhìn vấn đề một ac1ch thấu đáo để giải quyết. Rất hay xử lí tình huống theo cảm tính. Dó là khuyết điểm chết người. và Zen muốn có người có tểh hướng dẫn cô chuyện này, chuyện mà dù có đầu óc thông minh cũng không làm được. Mà thầy Kimura thì lại là người giỏi nhất trong những tình huống này, thầy là giáo viên của bộ môn Kinh tế học …
Một buổi học trôi qua trong sự chờ đợi mòn mỏi. Tiếng chuông reng chưa bao giờ làm Zen mong đến thế. Khi thầy Kimura bắt đầu rời khỏi lớp. Zen bắt đầu vác ba-lô chạy theo. Thầy đi rất ung dung nhưng sải bước rất dài cảm tưởng đi chậm nhưng khi đuổi theo thì đủ hộc cả hơi. Nhưng đôi chân đã đượ rèn luyện hằng ngày quả không tầm thường chút nào, chỉ cần qua được 2 hành lang là đuồi kịp ( e hèm hành lang của bon nó dài chỉ sơ sơ khoảng 100m thui không có gì “dài” lắm ).
-hic may quá em đuổi…… kịp…kịp ….thầy rồi !- hộc…hộc… vừa thở Zen vừa nói khi đang chắn trước mặt thầy Kimura.
-Em có chuyện gì mà đuổi theo tôi hà Zanakimaru . Tôi đem theo thứ gì của em àh.- phong cách nói chuyện của thầy quả thật lúc nào cũng hóm hỉnh , nụ cười của thầy luôn thường trực trên môi.
-em có môt chuyện cần nhờ thầy-khi nói câu này mặt của Zen thực sự không được tự nhiên tẹo nào, hiện tượng này là vô cùng bình thường mỗi khi Zen nhờ một ai đó điều gì, cô không quen với việc phải nhờ vả một ai đó.....
-Em mà có chuyện cần nhờ tôi hả. tôi không biết có giúp em được không ? nếu em cần giúp hẳn chyện đó không đơn giản nhỉ- gương mặt thầy có vẻ rất "trầm tư" khi nói câu này....
-em thực sự rất cần chuyên môn của thầy trong chuyện này.- gương mặt của Zen phải giả bộ nghiêm trọng vì cô biết đối với ông thầy ưa cà rỡn này thì vui vẻ lại là mũi tên ngược chi bằng cứ hình sự cho xong.
-Chuyện môn của tôi? Chuyên môn của tôi là bộ môn kinh tề học, em có chuyện gì cần nhờ tôi hay sao ?-thầy Kimura có vẻ nhìn ra tình hình không đơn giản chỉ là những cô học trò vì ái mộ mà chạy theo thầy như mọi lần.( thông cảm cho ông này mắc bệnh tự tin quá đáng lúc nào cũng tưởng mình là sao trên trời, mà không ngờ mình chỉ là hòn đá bên đường thôi )
-em cần một người có tểh giảng cho em một cách tường tận về quản lí nhân sự trong chi hệ Kinh tế học. Thầy có thể giúp em được không?-Zen đành vô đề luôn dây dưa chi bằng dứt khoát.
Thôi được tôi sẽ giúp em nhưng tôi có một thắc mắc.-thầy Kimura hơi tò mò một tí.
-thầy có thắc mắc gì?- thôi thì cứ cho ông ta hỏi đại để giải quyết chuyện này vậy, suy nghĩ thẳng thắn một cách”tính toán” thật.
-Em là cháu gái chủ tịch tập đoàn Koizimaru , nếu em cần một thầy giáo thì tôi tin gia đình em có thể tìm một người giỏi hơn tôi nhiều….
-Đúng là em cháu gái tập đoàn Koizimaru nhưng em không muốn dựa dẫm vao họ, việc của học của em , em muốn tự giải quyết. Nếu thầy không muốn dạy em thì em sẽ tìm một người khác. Chào thầy- Zen quay mặt bươc đi nhanh, “ đáng lẽ không nên bảo ông ta có thể hỏi mọi thứ, hôm nay đúng là công cốc rồi”.- suy nghĩ của con gái quả thật luôn thay đồi…..
-Tôi có nói là không giúp em đâu , Tôi sẽ nhận lời làm gia sư riêng của em .” một cô bé kiên cường đây, bọn con gái trong trường này chẳng biết còn được mấy người như thế này nhỉ”
Quả thật là Zen không ngờ sau câu đó của mình mà ông thầy này còn chịu giúp đỡ. , nhưng có lẻ nên hỏi lại cho chắc:
-Thầy nói thật chứ? Thầy sẽ làm gia sư riêng cho em?
-Tôi sẽ làm gia sư riêng cho em sau giờ học những chiều 3.5.7 . Em nên chuẩn bị những thứ cần thiết.
-Em cảm ơn thầy !- Zen hét lên đầy vui vẻ khiến cho cả một hành lang đầu phải nhìn coi đang xảy ra chuyện gì.
-Nhưng mà tôi có một điều kiện!
-Hả điều kiện, vậy thầy muốn gì ? Tiền hay là thứ gì quý giá!
-Không tôi không cần những thứ đó, tôi chỉ cần em hãy hòa đồng vơi các bạn trong lớp hơn , em mà cười trong lớp một lần là mọi người sẽ bớt căng thẳng .
-Điều kiện gì quái dị quá vậy thầy!
- Không phải vô duyên mà tôi nói điều đó đâu , Tôi muốn lớp của tôi luôn hòa đồng vui vẻ, với lại nụ cười của em vốn rất đẹp mà ….
Khi ông thầy Kimura nói điều này khiến Zen hơi giật mình, nụ cười của mình rất đẹp có nghĩa là ông ta đã nhìn thấy mình cười rồi àh?????
bekute^^
26-08-2008, 07:23 AM
hì mình ủng hộ nè tác giả ơi vô phát triển pic đi đừng để nó ngủ yên nữa
gooddythin_nd1996
27-08-2008, 05:08 AM
topic này hay thật đấy? Đừng bỏ nhé
xoài xanh
27-08-2008, 11:34 PM
golem ơi 2 hôm rồi kìa, post part mới đi thôi, mô típ mới toe, đọc hay học hỏi đc nhiều, ủng hộ này :X
kennichishen
02-09-2008, 03:03 AM
Bỏ đi khỏi đó mà những câu hỏi cứ liên tiếp ùa về. Đúng là khi đến trường này mình không bao giờ cười chỉ có khi đi chung với anh Tatsuya thì mình mới cười nhưng những lúc đó không có ai bên cạnh chúng tôi hết . Chẳng lẽ ông thầy đó đã bắt gặp mình ở đâu đó rồi sao????Hic bực mình quá chẳng muốn nghĩ gì nữa hết . Ông ta nhìn tah61y cũng được , mà đoán mò cũng được . Chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng bây giò là thành tích của mình. Mình không muốn là cái bóng của anh Tatsuya .
Cứ mỗi buổi chiều Zen lại lục tục ôm sách vở đền văn phòng của thầy Kimura , cô phải nối dối với Ken và anh Tatsuya là cô phải về nhà vì phải học các nghi thức cổ truyền …Ken thì không mấy nghi ngờ nhưng Tatsuya thấy thái độ của Zen rất lạ khi nói như thế , anh linh tính Zen đang giấu anh một điều gì đó, và anh muốn tìm hiểu coi cái mà Zen muốn giấu
Một buổi chiều như mọi buổi chiều 3.5.7 khác Zen lại đến văn phòng thầy Kimura, vẫn rèm cữa xanh , căn phòng tắm mình trong những tia nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn, mặt trời xa xa kia đáng có màu cam đỏ xen vào giữa những tầng mây….
Cộc… cộc…vào đi
Zen đứng trước cửa phòng trong bộ đồng phục học sinh , mài tóc xoã dài bay trong gió, còn thầy Kimura ngồi đó sau chiếc bàn giấy màu đen tuyền , một con người lịch lãm , có gương mặt điển trai đang cúi xuống , mái toá lãng tử có vài cọng loà xoà trước trán , đôi kính trắng càng làm tăng phần trí thức. Nếu là một người con gái bình thường nh2in tah61y cảnh tượng này thì hẳn đã có tiếng sét diễn ra, hay ít nhất trái tim cũng hơi loạn nhịp nhưng Zen thì không… Cô thản nhiên bước vào phòng kéo cái ghế nhìn đối diện vào thầy Kimura , rút ra một cuốn tập và thông báo:
-Tới giờ học của em rồi, thầy làm ơn sửa giùm bài tập hôm trước đi !
-Uhm , em đã hoàn thành bài tập tôi giao rồi àh, xem ra em đã có tiến bộ rất nhiều so với 1 tháng trước nhỉ!
Bài tập của thầy Kimura giao cho Zen từ trước đến nay luôn là sự thử thách lòng kiên nhẫn cũng như khả năng tư duy một cách bình tĩnh, 1 tháng trước bài tập mà thầy giao cho Zen căn bản là Zen chẳng thể làm được nhưng qua những buổi chiều phụ đạo thầy , không chỉ giao bài tập mà còn hướng dẫn một cách rất chi tiết cụ thể , phải công nhận 1 điều là ông thầy này là 1 thầy giáo xứng đáng . Ông ta ko chỉ quan tâm dến tình hình học tập của Zen , mà còn quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như tính cách cũng như khả năng bộc lộ tình cảm và chiều hướng suy nghĩ của Zen, ngoài chuyên ngành kinh tế học ông ta còn lá tiến sĩ Tâm lý học , không khó khăn lắm để ông ta mở ra tấm lòng của Zen, và Zen cũng không biết từ bao giờ đã có thể nói chuyện với ông như với một người bạn tâm giao .
Có lẽ thời gian sẽ mãi dần trôi yên ả , bình lặng nhưng càng ngày Zen phát hiện ra một điều người thầy giáo nổi tiếng của cô có một sự đối xử đặc biệt dành cho Zen, lúc đầu Zen chỉ nghĩ vì cô chính là cháu gái của chu tịch hội đồng quản trị , nhưng rồi Zen lai thấy cách đối xử đó rất chân tình không vụ lợi. Ông dần có vị trí khá đặc biệt trong lòng cô, một người mà cô có thể tin tưởng
e hèm năm nay tg hoc 12 rùi mama siet ghe lem nen chac chi co chu nhat la mo len may vik dc thui neu ngay nao tron dc thi tg se post tip ha moi ngươi dung gian nha hem phai tg mươn ma la hoan canh ep bươc
gooddythin_nd1996
02-09-2008, 03:20 AM
ko sao đâu mà, lớp 12 thì phải ôn luyện là đúng rồi còn gì!
kennichishen
07-09-2008, 06:51 AM
sory hôm nay hem posst được tg bệnh rùi mai có ji post típ
gooddythin_nd1996
07-09-2008, 09:37 PM
nếu tác giả bệnh thì cứ nghỉ đi để khỏi hẳn bệnh !
khỏi còn post tiếp cho bọn tớ đọc truyện nữa chứ! hì
xoài xanh
08-09-2008, 04:26 AM
up ủng hộ tác giả, fic hay lắm đừng bỏ bạn nhé
gooddythin_nd1996
08-09-2008, 05:11 AM
đúng rồi đó, chúng tớ ai cũng ủng hộ bạn, cố lên nha!
kennichishen
08-09-2008, 08:00 AM
cảm ơn mọi người mong mọi người tip tục ủng hộ nhe
CHƯƠNG 11: LỜI TỎ TÌNH ĐẦU TIÊN
Zen đang cùng anh Tatsuya và Ken ăn trưa tại sân bóng rổ - nơi duy nhất không bị đám fan của cả hai người kia quấy rầy…Đang ăn Zen bị một thứ gì đó lành lạnh dính dính ịn vào má, quay qua nhìn thấy trên tay của Ken là một bịch tương mayonaise, dở dang còn trên tay hắn thì đầy xốt, và hắn đang nhìn Zen với một ánh mắt rất chi là ngây thơ cụ, Zen hỏi một cách rất chi là tử tế vì dẫu gì anh Tatsuya vẫn đang ăn bên cạnh mà:
-Ken hình như cậu vừa lấy cái thứ gì đó trên tay cậu trét vào mặt tôi đúng không?
-À! Nó không phải là thứ gì đặc biệt lắm đâu chỉ là một ít xốt mayonaise loại thượng hảo hạng thui. Cậu sẽ thơm phức cả ngày ấy mà !- Ken trả lời với một gương mặt rất chi là từ là dễ bị ăn đập.Nhưng Zen không những không nổi giận chuyện (chuyện lạ thế kỉ đó bình thường là thể nào tên này cũng bị “ăn” ít nhất là vài cái đấm)
-Vậy hả Ken , vậy thì hôm nay thế nào cũng sẽ được “nóng” cả gày đấy!!- Vừa nói Zen vừa thẳng tay cầm nguyên một bịch tương ớt loại ngon nhất cũng như là loại nóng nhất cho nó phi ngay vào gương mặt hớn hở của Ken, trông Ken lúc đó thật thảm thương , hai mặt của anh chàng may mà kịp nhắm lại không thì chắc là mù luôn quá!
-Cậu chơi gì ác vậy Zen, nếu có giận cùng lắm cậu đánh lại như mọi lần sao hôm nbay chơi ác thế hả?-Ken hét lên trông bây giờ cậu như một quả núi lửa đang phun phừng phừng cực kì tức giận .
-Cậu đừng tưởng cậu giân là tôi sợ cậu, cậu có biết thứ cậu xịt vào mặt tôi là gì không? Nó là loại tương có mùi vương lên rất lâu, mà hơn nữa cậu chính là người xịt trước đừng có làm như mình không có lỗi gì hết. Nếu cậu thích thì đừng mở đầu!- Zen không thua gì Ken , cô cũng đang vô cùng tức tối, chiều nay cô còn một buổi học với thầy Kimura vác cái bản mặt này này tới, cộng thêm mùi hương thì còn học hành gì được. ken hậm hực xách cái ba lô bỏ đi chỉ nhắn lại môt câu với anh Tatsuya:
-Hẹn anh ngày mai ở đây ! –Zen thậm chí còn không thèm nhìn lấy mặt Ken lấy một cái. Trong khi đó thì Ken đang vô cùng hối hận vì thái độ của mình. Cậu biệt rằng mỗi lần Zen giận mình thế này thì đừng hòng trong vòng một tháng cô ấy sẽ nhìn mặt cậu, cô ấy sẽ coi như cậu vô hình trên thế giới này, ức không chịu nổi, tại sao lúc đó dại dốt thế chứ. Cậu vò đầu bức tai, suy nghĩ cách làm lành. Anh Tatsuya lúc này mới lên tiếng:
-Anh nghĩ em nên đi rửa mặt và đắp đá lên đó đi nếu không muốn ngày mai anh phải xin phép nghỉ giùm em vì không thể đến trường với dương mặt xưng to như cái bánh Pizza cỡ lớn nhất đâu.
-Em sẽ đi đắp đá ngay đây nhưng mà xem ra lần này Zen sẽ giận em lâu đây!-hic bạn bè mà nỡ thế đấy, Ken nghĩ, cậu đứng dậy đến gần bồn nước gần nhất và xịt những tia nước mát lạnh để rửa đi thứ hỗn hợp nóng đang làm gương mặt cậu muốn chín.
gooddythin_nd1996
08-09-2008, 07:14 PM
woa, hay tuyệt luôn đó, nhưng đáng tiếc chỉ có mỗi 1 đoạn!
kennichishen
11-09-2008, 08:11 AM
tranh thủ lên lên post truỵên nè, vì có thể cn hem lên post đưcc, iu mọi người nhìu
-Xem ra cậu và cô bạn của cậu đang giận nhau nhỉ?- một giọng nói lơ lớ đặc biệt nhưng có gì đó rất thu hút khiến Ken trước giờ vốn chẳng buồn nghe những giọng nói khác ngoài Zen phải ngước nhìn lên. Chủ nhân của giọng nói đó là một cô gái Ấn Độ mà cậu đã gặp trong trong ngày khai trường, cô mặc trang phục Ấn Độ truyền thống trong màu trắng tinh khôi . một miếng vải che mặt mỏng không giấu đi nét đạp duyên dáng của cô mà ngược lại nó tăng thêm một sự hấp dẫn lôi cuốn tôn lên vẻ đạp của cô gái. Nhưng mà những điều đó không quan trọng vấn đề là hình như cô ta đã trông thấy cuộc cãi vã giữa Zen và cậu . Điều đó thật không hay chút nào!!!
-Tôi không nghĩ là chuyện tôi và bạn của tôi có liên quan gì đến cô!- giọng Ken có pha chút bực bội(tâm trạng không tốn nên tính tình cũng không tốt theo)
-Anh không cần phải bực mình vì câu hỏi của tôi chẳng qua tôi vô tinh nhìn thấy chuyện vừa rồi thôi, và tôi chỉ hỏi thăm như một phép chào xã giao thế thôi.
-Nếu đã hỏi thăm xong cô có thể rời khỏi đây được rồi đó!-càng nghe càng thêm bực mình, Ken đúng là luôn bị Zen ảnh hưởng cảm xúc cũng như khả năng kiềm chế tình cảm.
-Tôi sẽ đi, chỉ muốn nói một điều , xin chào Ukaragiutama- cô gái Ấn đi ngang qua mặt của Ken để tay lên môi cô và cô để ngón tay phớt qua mặt cậu, Ken nhìn theo bóng chiếc áo saree trên người cô gái đang tung tung bay và tự hỏi, thứ cô gái chào cuối cùng là gì?
gooddythin_nd1996
12-09-2008, 06:26 AM
tranh thủ lên lên post truỵên nè, vì có thể cn hem lên post đưcc, iu mọi người nhìu
-Xem ra cậu và cô bạn của cậu đang giận nhau nhỉ?- một giọng nói lơ lớ đặc biệt nhưng có gì đó rất thu hút khiến Ken trước giờ vốn chẳng buồn nghe những giọng nói khác ngoài Zen phải ngước nhìn lên. Chủ nhân của giọng nói đó là một cô gái Ấn Độ mà cậu đã gặp trong trong ngày khai trường, cô mặc trang phục Ấn Độ truyền thống trong màu trắng tinh khôi . một miếng vải che mặt mỏng không giấu đi nét đạp duyên dáng của cô mà ngược lại nó tăng thêm một sự hấp dẫn lôi cuốn tôn lên vẻ đạp của cô gái. Nhưng mà những điều đó không quan trọng vấn đề là hình như cô ta đã trông thấy cuộc cãi vã giữa Zen và cậu . Điều đó thật không hay chút nào!!!
-Tôi không nghĩ là chuyện tôi và bạn của tôi có liên quan gì đến cô!- giọng Ken có pha chút bực bội(tâm trạng không tốn nên tính tình cũng không tốt theo)
-Anh không cần phải bực mình vì câu hỏi của tôi chẳng qua tôi vô tinh nhìn thấy chuyện vừa rồi thôi, và tôi chỉ hỏi thăm như một phép chào xã giao thế thôi.
-Nếu đã hỏi thăm xong cô có thể rời khỏi đây được rồi đó!-càng nghe càng thêm bực mình, Ken đúng là luôn bị Zen ảnh hưởng cảm xúc cũng như khả năng kiềm chế tình cảm.
-Tôi sẽ đi, chỉ muốn nói một điều , xin chào Ukaragiutama- cô gái Ấn đi ngang qua mặt của Ken để tay lên môi cô và cô để ngón tay phớt qua mặt cậu, Ken nhìn theo bóng chiếc áo saree trên người cô gái đang tung tung bay và tự hỏi, thứ cô gái chào cuối cùng là gì?
Cô gái Ấn Độ đó nói gì vậy bạn, hình như thấy nhân vật này hơi quen
kennichishen
12-09-2008, 08:06 AM
Trong khi Ken còn đang nghĩ về những gì cô gái Ấn kia nói, thì anh Tatsuya đang có một mối bận tâm khác, anh đang cầm trên tay một tấm thiệp màu trắng trên tấm thiệp là một dòng chữ bạc : HAPPY BIRTDAY- MON ANNIVERSAIRE anh không thể hiều nổi làm cách nào mà người ta có thể dễ dàng mời người mình thích đến sinh nhật mình.7 ngày nữa là sinh nhật anh và anh muốn mời Zen đi dự sinh nhật của mình, nhưng anh hiểu 1 điều mời một cô gái sóng tay cùng anh trong sn thứ 18 cũng đồng nghĩa với việc tuyên bố cô ấy có thể là hôn thế chính thức của anh. Đó là điều anh sợ nhất. Anh bik rằng Zen dành cho anh một tình cảm rất đặc biệt nhưng anh cũng bik rằng Ken cũng có một tình cảm rất sâu đậm với Zen, nếu anh và Zen trở thành một cặp thì liệu Ken sẽ ra sao?
-Anh đang cầm gì vậy?- trong khi anh Tatsuya chìm trong những suy tưởng thì Ken đã trở lại, gương mặt cậu mang một màu đỏ hồng cực kì đáng yêu, nhưng nó cũng có nghĩa là cậu đang khổ sở vì nó rất làm bỏng rát gương mặt cậu . Ánh mắt của Ken hướng vào thứ mà anh Tatsuya đang cầm trên tay , ánh mắt dò xét, anh Tatsuya vội giấu tấm thiệp đi nhưng điều đó càng khiến Ken tò mò hơn…
-Không có gì đâu chỉ là một tấm thiệp của một người hâm mộ anh thối- anh Tatsuya vội trả lời cho qua chuyện nhưng câu trả lời lại đưa anh ngay vào rắc rối khác
-Anh mà cũng chịu nhận thiệp của bọn con gái trong trường sao? Xem ra tủ đựng đồ của anh sắp bị oanh tạc rùi? Từ trước giờ anh vốn đâu nhận thứ gì của ai !- Ken suy nghĩ thật là” chu đáo”
-Đây là một ngoại lệ, cô bé này chỉ gửi thiệp giùm một người bạn thôi, không có gì đâu!- vừa trả lời nhưng trong câu nói của Tatsuya có gì đó rất lúng túng, điều đó không qua được mắt Ken nhưng hôm nay , anh ấy đã không muốn nói thì đừng ép vậy:
-Thôi đó là chuyện của anh nhu7nganh làm ơn nghĩ thử cách nào làm cho Zen nguôi giận giùm em đi!
-Cái đó thì em đành tự thân vận động thôi!- nói xong anh Tatsuya đứng dậy quảy ba lô ra đi. Còn lại một ình trên sân, Ken nằm vật xuống gào lên:
-trời ơi, sao ai cũng làm lơ tui hết vậy!!!!!!!!
đọc lại đi cô gái ấn này chính là cô gái lần đầu gặp trong hôm khai giảng đó, còn tiếng chào của cô gái thì sau này sẽ rõ, bí mật chưa được bật mí đâu ráng chờ đi)
wind199
13-09-2008, 09:47 AM
hay wá đi nhưng sao ma ngan wá dzậy pạn post dài dài tí đi
kennichishen
14-09-2008, 06:31 AM
sorry nghen vì tg giờ đang trong tnh trạng ngập đầu trong bài vở không bik còn thời gian để vik ko na, nên nếu có post ngắn mọi người thông cảm nghen
gooddythin_nd1996
16-09-2008, 05:57 AM
ok, phải chờ thôi chứ bít làm sao nữa!
kennichishen
26-09-2008, 07:32 AM
tg trở lại rùi xin lỗi vì thời gian qua biến mất nhưng hôm nay sẽ post bài đầy đủ
Hôm sau, anh Tatsuya với gương mặt có một quầng thâm nơi mí mắt, anh đã mất cả đêm để suy nghĩ cách để đưa Zen đến buổi dạ vũ . Anh mất cả đêm để suy nghĩ ra một kế hoạch. Không biết là có phải là may mắn không khi Zen đang Ken, điều đó có nghĩa là anh co thời gian riêng để nói chuyện với Zen mà không bị ai khac quấy nhiễu ( công nhận anh Tatsuya phong độ tuấn tú mà nhát gái dễ sợ). Sáng nay anh đã nhắn một tin nhắn cho Zen :
Anh muốn gặp em tại phòng học piano số 3 lúc …..
Anh đã chọn một nơi hoàn toàn đối lập với nơi mà cả nhóm hay tập hợp chỉ vì anh muốn tránh bị Ken bắt gặp, hơn nữa anh biết nơi đó rất ít người lai vãng, ở đó chỉ chứa một cây dương cầm dài màu trắng dành riêng cho những dịp lễ hội mơi cất lên.
Anh đên chỗ hẹn sớm hơn nửa giờ , anh đang cố gắng sắp xếp lại những gì mình muốn nói , trông anh khác với hình ảnh đạo mạo hàng ngày mà như một đứa trẻ lần đầu phải ra thuyết trình trước đám đông. Tâm trạng anh cực kì xao động và đội mắt anh dán av2o chiếc dương cầm.
Âm nhác luôn có tác dụng thần kì , nó xoá đi những muộn phiền lo âu. Những âm thanh đầu tiên phát ra hoảng loạn nhưng sau đó chậm dần, âm thanh đan vào nhau mượt mà như suối tóc người thiếu nữ xoã trên dòng nước . Âm nhạc phản ánh tâm trạng. Tâm trạng anh thao dòng chảy đó đã như mặt nước cốn xoáy dữ dội giờ đây trầm tĩnh như mặt hồ không con gợn sóng.
Nhưng anh không ngờ chính âm thanh đó đã đem đến sự tò mò cho một người mà anh không ngờ tới
Những âm thanh du dương trầm bổng đưa lối cho Zen đến được nơi mà cô đang tìm kiếm, vì cô là học sinh mới nên chuyện tìm kiếm này là cả một điều khó khăn lang thang vô định thứ âm thanh trong trẻo quen thuộc đã đưa cô tìm đến nhưng khi đến trước cửa phòng cô đã không cẩn thận nhìn xung quanh, một ánh mắt đã dõi theo hình bóng hai người
Zen đẩy cửa phòng bước nhẹ vào trong, ánh nắng chiều tà rọi qua khung cửa , từ hướng nhìn của Zen , anh Tatsuya như một thiên thần đang có đôi cánh màu cam đỏ đẹp tuyệt, thứ âm nhạc anh đang cất liên như bản đồng ca của các thiên sứ. Nó như đưa Zen về một miền nào đó xa, xa lắm…
Bản nhạc kết thúc, anh Tatsuya ngước lên thấy Zen đang nhìn mình nhưng có vẻ tâm hôn cô bé đang chu du ở nơi nào đó. Anh đi đến gần cô, nhưng dường như Zen không còn cảm nhận được những gì chung quanh nữa, cơ thể cô như rơi vào trạng thái vô thức. Nhưng rồi bỗng hai hàng nước mắt cô tuôn rơi , những hình ảnh của kí ức có gì đó đang lướt qua trong não cô. Cô không biết đó là gì ,nó làm trái tim cô như thắt lại, cô cảm nhận được rằng trước đây lâu lắm rồi cô đã từng nghe thấy thứ âm thanh đó , cô không nhớ chút chút gì về nó , cô đã đánh mất điều gì đó rất đỗi quý giá……
gooddythin_nd1996
28-09-2008, 04:52 AM
chắc là ký ức của ngày xưa khi chưa mất trí nhớ!
xoài xanh
28-09-2008, 10:54 PM
Có phải akira là người bị tiếng nhạc làm tò mò ko ken?
kennichishen
30-09-2008, 06:59 AM
Mặt đất dưới chân cô dường như đang dao động rất dữ dội, trời đất quay cuồng…Zen lảo đảo, anh Tatsuya vội đưa bàn tay của mình ra ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô, anh đỡ cho cô và đưa cô đến góc phòng ngồi nghỉ, gương mặt cô lúc này trông như một người bệnh nặng, nó trắng bệch, lấm tấm mồ hôi. Anh Tatsuya lo lắng nhìn cô, anh vội chạy lại góc phòng lấy trong ba lô ra một chai nước, và cầm chai nước đưa cho Zen :
-Em uống đi, rồi nghỉ ngơi một lúc, có chuyện gì xày ra mà khiến em trở nên như vậy lần đầu anh mới thấy đấy!- giọng của anh trầm ấm, nhưng pha lẫn trong đó là một sự lo lắng.
Giọng nói của anh như truyền cho Zen thêm sức mạnh, một luồng khí nóng theo dòng máu của cô chạy đi toàn cơ thể, cả con người đang lạnh toát mà giờ lại được sưởi ấm…
Cô mấp máy môi trả lời tuy gắng gượng nhưng gương mặt đã có chút thần sắc chứ không còn trắng xanh như hồi nãy nữa:
-Em không sao đâu anh Akira chỉ là em hơi choáng thối Nhưng bài nhạc hồi nãy anh đàn là gì thế? Em cảm thấy nó rất quen!
-Em biết bài hát này àh? Anh không nghĩ là em biết nó đó? Vì hiếm có người nào biết về nó lắm! Nó là một đoạn ngắn trong vở “âm hồn” của César Franck, nó không nổi tiếng nhưng anh rất thích nó, nó chính là một tác phẩm dễ dàng bộc lộ cảm xúc…
e hèm sory vì hơi ngn sẽ post típ phn mới vào thứ 6
thanhvy1413
30-09-2008, 08:08 AM
"Em không sao đâu anh Akira chỉ là em hơi choáng thối Nhưng bài nhạc hồi nãy anh đàn là gì thế? Em cảm thấy nó rất quen!" sao khúc này lại ghi là AKIRA mình nhớ tg ghi là anh tatsuya mà!tg cho ZEN nhớ lại chuyện thời bé thơ đi!nhớ lại AKIRA đi mà!tg mình xin đấy!làm ơn nha!
kennichishen
02-10-2008, 08:21 AM
sory đoạn đó vik nhm mt tí , nhưng có vẻ như thanhvy là một fan của Akira đúng không? nếu vậy phần tip theo nhất đnh phải đọc nhe, mà sao anh Tatsuya hoàn hảo thế mà hem ai iu hết vy, tôi anh ý quá
thanhvy1413
03-10-2008, 06:40 AM
nhưng vy lại thấy tội anh Akira đấy chứ!có ai mà đên người mà mình yêu cũng kô nhớ mình là ai mà cứ tối ngày tò tò theo hai thằng con tri mà cười nói vui vẻ rồi còn ghét mình nữa!vậy mình hỏi bạn kennichisen nhé!vậy ai là người đau khô?chờ đợi suốt mười mấy năm mà lại nhận đc như thế đó!(vy hơi đả kích chút xíu ken thông cảm nha!mà từ nay gọi bạn là ken nha!nghe dễ thương lắm!)
kennichishen
04-10-2008, 08:06 AM
-Em biết bài hát này àh? Anh không nghĩ là em biết nó đó? Vì hiếm có người nào biết về nó lắm! Nó là một đoạn ngắn trong vở “âm hồn” của César Franck, nó không nổi tiếng nhưng anh rất thích nó, nó chính là một tác phẩm dễ dàng bộc lộ cảm xúc…
-Em nghĩ em đã từng nghe về nó rồi, đã nghe từ trước đây lâu lắm rồi đoạn điệp khúc của nó , nó rất quen cứ như trước đây em đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần…
-Điệp khúc của Âm hồn là một đoạn sáng tác đềy ngẫu hứng từ người đánh tùy theo trướng hợp có thể biến đổi để phù hợp với hoàn cảnh. Đây chính là điều đặc biệt của nó.
-Uhm , nhưng em không nhớ là đã từng nghe nó ở đâu rồi, em không tểh nhớ ra được…
-Nếu em không thể nhớ ra thì đừng cố ép bản thân nữa . Anh có một chuyện rất quan trọng muốn nói với em !- giọng anh Tatsuya hơi ngập ngừng khi nói đến điều này.Và Zen đươngnghiên nhận ra sự lúng túng đó.
-Anh có chuyện gì muốn nói với em vậy. Mà sao trông anh lạ quá vậy?
-Uhm! Zen ơi mình quen nhau bao lâu rồi?
-Uhm nếu tính đúng thì chúng ta quen nhau được 4 năm 8 tháng rồi. Mà anh có chuyện gì mà hỏi như thế vậy?
-Uhm quen nhau hơn 4 năm rồi nhưng bây giờ , anh muốn mời em đến ……dự sinh nhật anh được không?-Anh Tatsuya ấp úng trông anh lúc này rất dễ thương.Gương mặt anh đỏ lên , , ngập ngừng , mắc cỡ như đang làm gì đó kì cục lắm.Nhưng Zen thì vẫn vô tư:
-Sinh nhật anh àh, lần này anh vẫn muốn tổ chức bên bờ sông như mọi lần chứ?
-Zen àh , lần sinh nhật này anh đã 18t, có nghĩa là đây là sinh nhật kỉ niệm trưởng thành của anh, cho nên chúng ta không thể tố chức sinh nhật đơn giản như mọi lần được.
-Vậy hả? Vậy là lần này không được cùng anh anh bánh kem nữa rồi!!!!- Gương mặt Zen trông tiu nghỉu rất dễ thương.
-Đương nhiên là em sẽ được cùng anh ăn bánh kem, chỉ là lần này chúng ta không ngồi bên bờ hồ để ăn nữa mà thôi!- khi anh Tatsuya dỗ dành Zen trông như là cha đang dỗ dành con gái vậy.
-Thật sao? Chúng ta sẽ cùng ăn bánh kem nữa hà? Vậy chúng ta sẽ đốt pháo bông chứ? –Trông Zen như đưa trẻ mới được quà vậy, dương mặt sáng lên niềm vui.
-Uhm đương nhiên là sẽ có pháo bông rồi? Đây là thiệp mời của anh, em nhớ đến nha. – Anh Tatsuya lôi từ trông túi ra tấm thiệp. Nhìn qua tấm thiệp, Zen hiểu rằng cô được mời tới một nơi rất sang trọng . Zen lo lắng nhìn anh Tatsuya :
-Anh Tatsuya em có cần phải ăn mặc trịnh trọng khi đến đó không?
-Anh sẽ chọn và gưi đến cho em một bộ váy . Em chỉ cần trang điểm nhẹ thôi . Em đã là một cô gái rất xinh đẹp rồi không cần phải trang điểm cầu kì làm gì nữa đâu.
-Em ghét anh quá đi cứ trêu em hoài!- vừa nói Zen vừa cố đứng lên để đánh yêu vào người anh Tatsuya .Nhưng vừa đứng lên thì một cơn chóng mặt đã làm cô choáng vàng, và anh Tatsuya đành đỡ cô dậy rời khỏi phòng.
-Để anh đưa em về nhé!-một lời đề nghị mà những luc khác có lẽ Zen đã đồng ý, nhưng hôm nay thì không được , cô còn môt giơ học với thần Kimura .
-Thôi không cần đâu em còn vài chuyện cần làm nữa ! Anh cứ về trước đi! Tối nay em sẽ nói chuyện với anh nhé!
-Em chắc là không cần anh đưa em về chứ? Em trông không ổn tí nào!- giọng anh đầy lo lắng khi nhìn Zen.
-em không sao, em về lớp thu dọn rồi ra xe về ngay mà, vì hôm nay em có hẹn về nhà lớn rồi?- Zen đã nói dối để đây anh Tatsuya đi. Anh đành đứng lên đi , nhưng đầu anh vẫn ngoái lại nhìn Zen, gương mặt anh đầy lo lắng . Zen thì cứ xua tay để anh đi. Khi bóng anh đã khuất, cô bắt đầu gượng đứng dậy , bắt đầu bước lên đi thì …….
Dừng ở đây cho hồi hộp
PS:thanh vy ui đúng là nỗi đau của Akira rất lớn, nhưng những nỗi đau của nhân vật nam khác cũng không thua gì đâu, như Ken đó, cậu ấy không hề có quá khứ yên bình đâu, còn anh Tatsuya cũng không được hạnh phúc yên bình đâu nên cứ từ từ, hạ hồi phân giải nghen
thanhvy1413
04-10-2008, 05:57 PM
ok!nhưng tg cho ZEN nhớ lại kí ức đi!coi như Vy xin tg đó!làm ơn nha!
gooddythin_nd1996
05-10-2008, 05:02 AM
thì sao... hồi hộp quá!
kennichishen
05-10-2008, 08:03 AM
ngày mai bui trưa tg sẽ post lên mt khúc cho mọi ngưi đoc chữ thì đó sẽ từ từ rõ nghẹn
kun_kon
05-10-2008, 09:18 AM
hixhix. Đang hay thì đứt dây đàn :timvo:.
kennichishen
06-10-2008, 03:03 AM
yên tâm đi không đứt đâu
-em không sao, em về lớp thu dọn rồi ra xe về ngay mà, vì hôm nay em có hẹn về nhà lớn rồi?- Zen đã nói dối để đây anh Tatsuya đi. Anh đành đứng lên đi , nhưng đầu anh vẫn ngoái lại nhìn Zen, gương mặt anh đầy lo lắng . Zen thì cứ xua tay để anh đi. Khi bóng anh đã khuất, cô bắt đầu gượng đứng dậy , bắt đầu bước lên đi thì …….
-Xem ra em đang rất hạnh phúc với lời mời đó đúng không?- thầy Kimura bước ra từ một góc tối của phòng nhạc.
-thầy nghe lèn chuyện của em àh?-trông Zen lúc này rất giận, cô ghét nhất là bị người khác nghe lén chuyện của mình. Đặc biệt là những lúc mà cô đang nói chuyện với anh Tatsuya. Ngược lại với vẻ mặt của Zen , thầy Kimura rất bình tĩnh:
-Thầy không có ý nghe lén chuyện của em đâu! Chỉ là trước cả khi em đến đây thì thầy đã ở đây rồi!
-Thầy ở đây trước cả em.- Nghe buồn cười nhỉ? Vậy sao thầy không ra mặt.- Zen mỉa mai được một người trong tình trra5ng tức giận kể cũng là hiếm hoi lắm rồi. Nếu là trước đây thì ông thầy Kimura lãnh đủ.
-Trước khi em đến đây thầy đã bị cuốn hút bởi tiếng đàn của Tatsuya. Thầy là một fan hâm một trung thành của César Frank, không như Beethoven hay mozart, âm nhạc của César khá là kén người nghe và “ Âm hồn” không phải là một tác phẩm nổi tiếng lắm, nhưng có một người đang đàn tác phẩm này, với những cảm xúc rất mãnh liệt, và thầy muốn nhìn tận mắt người đang đàn nó, nên thầy đã lần theo tiếng nhạc đến đây, và thầy đã không ra mặt để Tatsuya có thể đàn trọn vẹn chương “ Hoài niệm” . một chương đầy ngẫu hứng. Và lúc đó , thì em dến, còn chuyện của hai đứa đang nói thì thầy không tiện xen vào, nên …
-Thầy đứng nhìn và nghe hết chứ gì?- lí luận nghe hay thật nhỉ?- zen thật sự giận rồi.
-Em có thể không tin, nhưng thầy nói cho em hiểu chuyện này thầy không muốn , cũng không cần thiết khi nghe lén chuyện của hai em. Em đang giận nói chuyện lúc này chẳng ích lợi gì.Buổi học chiều nay có lẽ không cần thiết nữa đâu. Nhưng có một chuyện thầy cần lưu ý em , sinh nhật của cháu trai độc nhất dòng họ Zanakimaru không phải là môt sự kiện đơn giản đâu.- nÓi rồi thầy xoay lưng bỏ đi, để lại trong Zen sự tức tối và một cái đầu đầy những suy ngẫm.
Nhưng cô không ngờ mẩu đối thoại vừa rồi của cô và thầy Kimura đã bị Tatsuya bắt gặp, vì anh lo lắng cho cô nên đã quay lại, để chắc là cô trở về nhà bình an, mà không ngờ anh đã tah61y những điều rất lạ. “ buổi học” mà thầy Kimura nói đến là gì, trước giờ anh chưa từng nghe Zen nhắc đến chuyện học với thầy Kimura, và thầy Kimura cũng không phải là người thích dạy thêm cho học sinh đặc biệt là những học sinh nữ. Trước giờ thầy ấy vốn dĩ rất ít khi tiếp xúc với nữ sinh. Toàn những điều khó hiểu mà anh cần phải làm rõ đây.
Zen lê từng bước chậm chạp. Ra khỏi phòng, cơn choáng váng đã qua nhưng tác hại của nó để lại thì to lớn vô cùng. Cô cảm thấy đầu cô rất nặng, toàn thân như có đá đè, cô lê từng bước chậm chạp ra khỏi phòng băng qua sân trường dài ngoẵng thật là chuyện không đơn giản gì, nhìn cái sân trường là Zen thật sự nản chí, nhưng đúng lúc đó:
-Tiểu thư hôm nay lảo gia mời cô đến nhà lớn cùng với phu nhân, xin mời tiểu thư lên xe về ngay ạh!-một người hầu đứng trước mặt cô nói như thế. Không biết nên nghĩ chuyện này là vui hay buồn nữa, có người đón ra khỏi trường không cần lết bằng cái thân tàn tạ ra khỏi đây quả là may lắm rồi, nhưng lại rước mình về nhà lớn đối mặt với ông ta thì kinh khủng cũng không kém gì chuyện kia .
gooddythin_nd1996
06-10-2008, 10:53 PM
tiếp tục post nha, tôi luôn ủng hộ!
thanhvy1413
07-10-2008, 06:50 AM
kính gửi tg thân mến! Vy mong tg làm ơn đi tg !cho hôm sinh nhật của anh Tatsuya thì AKIRA cũng đến nhé!rồi sẽ có đoạn AKIRA thông báo cho mọi người biết vị hôn thê của mình là ZEN nha!tg ơi lần này Vy xin tg thật đó làm ơn nha Vy không biết diễn đạt bằng lời làm sao cho tg thông cảm và hiểu cho Vy nhưng Vy rất mong tg giúp Vy lần này thôi!xin tg đấy!thật sự nếu tg cho anh Tatsuya nhân dịp sinh nhật mà nói đại loại như là ZEN là vị hôn thê của ảnh thì Vy rất buồn và bứt rứt lắm đó!Vy biết tâm trạng của Vy thế nào cũng không liên quan và không đáng để tg quan tâm đến nhưng Vy thật sự xin tg đó làm ơn nha!
Mong tg hiểu và thông cảm cho Vy_một fan hâm mộ AKIRA điên cuồng và quá ích kỉ!
kennichishen
07-10-2008, 07:13 AM
vy ui bật mí cho Vy một chút nè , Zen sẽ gặp Akira trong buổi sn đó nhưng anh Tatsuya chỉ tỏ tình với Zen thui , bình tĩnh nha, có yêu Akira thì những nhân vật khác cũng đừng quên nha
Wei.Zhi
07-10-2008, 11:33 AM
tg ơy post típ ih tg :X
kennichishen
07-10-2008, 10:55 PM
yên tâm là sẽ co truyn vào thứ 7 nha mọi ngưi cứ từ từ dọc đi
kennichishen
10-10-2008, 08:09 AM
-Em có thể không tin, nhưng thầy nói cho em hiểu chuyện này thầy không muốn , cũng không cần thiết khi nghe lén chuyện của hai em. Em đang giận nói chuyện lúc này chẳng ích lợi gì.Buổi học chiều nay có lẽ không cần thiết nữa đâu. Nhưng có một chuyện thầy cần lưu ý em , sinh nhật của cháu trai độc nhất dòng họ Zanakimaru không phải là môt sự kiện đơn giản đâu.- nÓi rồi thầy xoay lưng bỏ đi, để lại trong Zen sự tức tối và một cái đầu đầy những suy ngẫm.
Nhưng cô không ngờ mẩu đối thoại vừa rồi của cô và thầy Kimura đã bị Tatsuya bắt gặp, vì anh lo lắng cho cô nên đã quay lại, để chắc là cô trở về nhà bình an, mà không ngờ anh đã tah61y những điều rất lạ. “ buổi học” mà thầy Kimura nói đến là gì, trước giờ anh chưa từng nghe Zen nhắc đến chuyện học với thầy Kimura, và thầy Kimura cũng không phải là người thích dạy thêm cho học sinh đặc biệt là những học sinh nữ. Trước giờ thầy ấy vốn dĩ rất ít khi tiếp xúc với nữ sinh. Toàn những điều khó hiểu mà anh cần phải làm rõ đây.
Zen lê từng bước chậm chạp. Ra khỏi phòng, cơn choáng váng đã qua nhưng tác hại của nó để lại thì to lớn vô cùng. Cô cảm thấy đầu cô rất nặng, toàn thân như có đá đè, cô lê từng bước chậm chạp ra khỏi phòng băng qua sân trường dài ngoẵng thật là chuyện không đơn giản gì, nhìn cái sân trường là Zen thật sự nản chí, nhưng đúng lúc đó:
-Tiểu thư hôm nay lảo gia mời cô đến nhà lớn cùng với phu nhân, xin mời tiểu thư lên xe về ngay ạh!-một người hầu đứng trước mặt cô nói như thế. Không biết nên nghĩ chuyện này là vui hay buồn nữa, có người đón ra khỏi trường không cần lết bằng cái thân tàn tạ ra khỏi đây quả là may lắm rồi, nhưng lại rước mình về nhà lớn đối mặt với ông ta thì kinh khủng cũng không kém gì chuyện kia .
Khi chiếc xe lăn bánh chậm rãi vào khuôn viên của trang viên dòng họ Koizimaru, kể từ ngày đầu tiên đến đây cô chưa bao giờ đi lại con đường, những ngày trước cô luôn đi thẳng về nhà riêng của mình, bằng lối khác không thông qua nhà lớn , còn nếu cần đến nhà lớn thì cô chỉ đi từ biệt thự của mình bằng những con đường nối, ngắn. Tâm trạng hôm nay của Zen đã thay đồi rất nhiều, Zen còn nhớ ngày đầu mình đến đây mang một tâm trạng sợ hãi, và có phần bất lực , mọi thứ dường như quá lạ lẫm. Nhưng giờ đây cảm giác đó đã bị thay bằng cảm giác khinh thường và chán ghét đến độ muốn phá hoại tất cả.
-Thưa tiểu thư đã đến nơi mời cô vào nhà!- Người tài xế kính cẩn mở cửa mời cô bước xuống. . Cô chán nản bước xuống xe, đôi chân nặng như chì , đầu nặng như búa bổ, toàn thân như đeo đá không có chút sinh lực nào hết
Căn phòng trà vẫn giữ được phong thái cũ, yên tịnh chỉ có tiếng nước róc rách , và tiếng chiếc bếp lửa tí tách. Chủ nhân của căn phòng, ngài chủ tịch Kennichi đang ở ngồi đó ung dung thưởng thức một cốc trà do một nữ Trà nhân pha chế.Hương trầm lan tỏa cùng mùi lá trà làm tinh thần của con người rất dễ thả lỏng. Nhưng điều đó chỉ đúng ở những trà thất khác , còn ở đây thì mọi người trong phòng bị một không khí nặng nề bao trùm. Mẹ của zen đang ngồi đó đầy lo lắng, gương mặt bà đầy nét sợ hãi , bà không bao giờ muốn ở một mình cùng ông Kennichi , bà cầu mong có một ai đó bước vào phòng .Và người phá tan bầu không khí đó, chính là……
-Có chuyện gì mà ông cần gặp tôi và mẹ tôi? – Zen bước vào phòng một cách mạnh bạo, cô muốn nhanh chóng bắt đầu và kết thúc câu chuyện này .
-Ta nghĩ là cháu có thể ngồi xuống dùng một tách trà và nghe ta nói một chuyện.- giọng ông Kennichi không quá to, nó trầm thấp dù là một lời mời nhưng người ta biết rằng không thể từ chi61 lời mời mang tính ra lệnh đó.
Bất đắc dĩ phải ngồi xuống, Zen không khỏi cảm thấy khó chịu, cô không bao giơ muốn bản thân mình bị người khác điều khiển . Cô biểu lộ một khuôn mặt cực kì chán nản, và ông Kennichi biết là nên vào thẳng vấn đề trước khi cô nổi giận và bước ra khỏi đây.
-Ta đoán hôm nay cháu đã nhận được thiệp mời đén dự sinh nhật của thiếu gia duy nhất của dòng họ Zanakimaru đúng không ?
-Tại sao ông biết được điều đó? Ông cho người theo dõi tôi sao?- Zen chuyển từ chán nản sang tức giận cực kì, chưa bao giờ chuyện của anh nói với Tatsuya bị người ngoài biết mà hôm nay lại đến những hai người. thật xui xẻo!
-ta không cần phải theo dõi cháu, chỉ cần suy luận một tí thôi. Chỉ còn 7 ngày nữa là đến sinh nhật của cậu ta. Hôm nay ta cũng nhận được thiệp mời từ bố cậu tanên ta đoán cháu cũng nhận được.
-Đúng là tôi có nhận được nhưng có chuyện gì mà quan trong như vậy, chỉ là tiệc sinh nhật thôi đúng không?
-Sinh nhật của những người thừa kế trong tứ đại gia tộc không phải là một sự kiện đơn giản, mà hơn nữa đây la sn công nhận sự trưởng thành của cậu ta, người đầu tiên trong tứ gia tộc tổ chức sn 18 nên đây là một sự kiện mang tầm cỡ lớn, r6a1t nặng vấn đề lợi ích chứ không đơn giản đâu. Nhưng sn của cậu ta còn có một vấn đề khác quan trọng hơn?
-Vấn đề gì? Ông có thể nói rõ hơn được không? –Zen bắt đầu sốt ruột, rồi mỗi khi liên quan đến anh Tatsuya cô đều vậy.
-Như cháu đã thấy : ngay trong nag2y ra mặt đầu tiên , trong tứ đại gia tộc thì chỉ mình cah1u là người thừa kế là nữ.
-Vậy thì sao chứ? Đâu có ảnh hưởng gì đến anh Tatsuya .
-Liên quan rất lớn, khi tiểu thư của dòng họ danh giá nhất cùng xuất hiện với một trong 3 công tử của 3 gia tộc kia, thì người ta sẽ đặt câu hỏi: Liệu tiểu thư của dòng họ koizimaru sẽ kết thân cùng ai. Và khi cháu đã xuất hiện cùng ai thi , mối liên hệ của chúng ta với gia tộc đó sẽ tăng lên , nhưng những quyền lợi của ta với những gia tộc kia sẽ suy giảm nên ta cần bàn với cháu về một vấn đề nhỏ…….
thanhvy1413
13-10-2008, 06:51 AM
tg cho zen xuất hiện cùng AKIRA đi tg!giúp Vy đí!^^ giúp nghen!thiệt hổng biết nối sao cho tg hiểu nhưng mong tg giúp cho tui nghen!place!
xoài xanh
13-10-2008, 11:03 AM
trời ơi ghét ken quá đi dừng lại ở đoán nè ai mà chiu. Sinh nhật anh Tas đi tác giả ui
gooddythin_nd1996
14-10-2008, 10:29 PM
vấn để gì vậy ta? ghét cái ông đấy....................
cogaihaycuoi
15-10-2008, 03:04 AM
Tiếp nữa hen bạn .....
kennichishen
15-10-2008, 07:14 AM
vy ui tg chỉ có thể cho Vy bik là có gặp Akira thôi còn chi tiết thế nào thì từ từ nhe mọi chuyn còn trong vòng bí mt mà
kun_kon
27-10-2008, 02:18 AM
tiếp đi tg ơi...............
kennichishen
06-11-2008, 08:15 AM
sorry vì đã lâu không posst truyện nha vì có một số lí do bất khả kháng nhưng bây giờ tg đã trở lại và sẽ posst truyện đầu
-Liên quan rất lớn, khi tiểu thư của dòng họ danh giá nhất cùng xuất hiện với một trong 3 công tử của 3 gia tộc kia, thì người ta sẽ đặt câu hỏi: Liệu tiểu thư của dòng họ koizimaru sẽ kết thân cùng ai. Và khi cháu đã xuất hiện cùng ai thi , mối liên hệ của chúng ta với gia tộc đó sẽ tăng lên , nhưng những quyền lợi của ta với những gia tộc kia sẽ suy giảm nên ta cần bàn với cháu về một vấn đề nhỏ…….
Lần đầu tiên Zen lặng yên nghe ông Kennichi nói , khi hai người ngồi đối mặt nhau , cả hai như một bức tranh vẽ về một thế giới bị chia đôi. Một người mang phong cách cổ điển . Một người mang theo phong cách hiện đại hai gam màu tương phản nhưng có gì đó rất cuốn hút.
-Ta biết cháu sẽ đến bữa tiệc đó với tư cách là một người bạn của cậu Tatsuya . vậy cháu đã từng nghĩ đến chuyện cháu sẽ xuất hiện như thế nào trong bữa tiệc đó chưa?
-Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó? Mà mắc gì phải nghĩ chứ?-Zen vẫn còn cố tỏ ra ương bướng ..với kinh nghiệm của một người từng trãi ông Kennichi dĩ nhiên nhận ra thái độ ương bướng của Zen chỉ là để che giấu tình cảm thực.
-Ta nghĩ khi cháu đến buổi sn đó thì cháu chỉ nghĩ đơn giản là chúc mừng một người bạn của mình đúng không? Nhưng ta phải cho cháu biết rằng nếu cháu tiếp xúc thân mật hay chỉ cần tỏ ra có mối quan tâm đến Tatsuya thì sẽ không nên chút nào!
-trong tứ đại gia tộc thì Ken, anh Tatsuya và tôi đã là bạn , tại sao tôi phải tỏ ra không biết anh ấy . Cái tên còn lại trong tứ đại gia tộc chỉ là Akira , mà mắc chứng gì vì một mình hắn mà tôi không thể mừng sn anh tatsuya một cách đàng hoàng chứ?
-Đúng là trong 3 vị công tử kia thì chỉ có cậu Akira không là bạn của cháu. Nhưng cháu đừng quên người đứng đầu các gia tộc đó không phải là bạn của cháu, những người đứng đầu các gia tộc là những kẻ cáo già thao túng toàn bộ nền kinh tế của chúng ta không phải là những kẻ nói đến tình cảm, tất cả mọi thứ đều được đưa lên bàn cân tính toán lợi ich của gia tộc . Nên ta nghĩ lần này khi cháu xuất hiện trước các đại công tử thì ta đã dặn dò bọn người làm chẩn bị . Ta hi vọng rằng trong lần xuất hiện này cháu sẽ không làm gì khinh suất, không thì chỉ vì cháu mà cậu Tatsuya và cậu Kentachiro có thể bị liên lụy đó
gooddythin_nd1996
06-11-2008, 08:53 AM
lâu lắm rồi bạn mới quay trở lại post bài mà post có tẹo đọc chẳng sướng mắt tẹo nào!
kennichishen
07-11-2008, 08:55 AM
bình tĩnh bạn ui tại đang sưu tm vài hình ảnh cho ngày sn của tatsuya ấy mà ráng chờ nghen
kennichishen
30-11-2008, 08:10 AM
-Đúng là trong 3 vị công tử kia thì chỉ có cậu Akira không là bạn của cháu. Nhưng cháu đừng quên người đứng đầu các gia tộc đó không phải là bạn của cháu, những người đứng đầu các gia tộc là những kẻ cáo già thao túng toàn bộ nền kinh tế của chúng ta không phải là những kẻ nói đến tình cảm, tất cả mọi thứ đều được đưa lên bàn cân tính toán lợi ich của gia tộc . Nên ta nghĩ lần này khi cháu xuất hiện trước các đại công tử thì ta đã dặn dò bọn người làm chẩn bị . Ta hi vọng rằng trong lần xuất hiện này cháu sẽ không làm gì khinh suất, không thì chỉ vì cháu mà cậu Tatsuya và cậu Kentachiro có thể bị liên lụy đó
-Anh Tatsuya và Ken có thể bị liên lụy….họ sẽ ra sao?
-Cháu nên hiểu rằng cuộc sống hiện tại của cah1u và họ được xây dựng trên rất nhiều cuộc sông của người khác, nếu có sự thiên lệch trong vị thế của tứ đại gia tộc , thì sẽ làm mất đi sự cân bằng vốn có , sẽ có rất nhiều người bị liên lụy đó, cháu nên nhớ đó tiểu thư Koizimaru Zenkio
Trở về nhà riêng với một tâm trạng đầy những câu hỏi ,những thắc mắc, những băn khoăn trăn trở cứ mãi ám ảnh cô, cô bước đi mà trong lòng không có một sự định vị nào
, cô để mặc đôi chân mình bước một cách chầm chậm theo quán tính,cô bước vào phòng tắm cô ngâm mình vào bồn tắm với hương cam nhè nhẹ và tinh dầu oải hương làm thư thái tâm hồn, ngẫm nghĩ rất lâu, cô mong biết bao mình có thể trở về như trước đây, những ngày vui vẻ kia rôi còn đâu , cô khao khát một lần nữa trở về ngày xưa một con người tự do tâm hồn hoàn toàn thư giãn, cô tự ngắm mình trong gương , cô bé tinh nghịch với cái nhìn đầy ma mãnh như một thằng con trai con trai đã mất đi, cô bây giờ cư như một con người khác, lúc nào chung qunh cô cũng dầy những người hầu, họ dần dần biến cô thành một cái gì đó, trước đây cô còn tôi nghiệp họ khi phải chăm sóc cô nhưng dần dần cô trở nên lãnh đạm cô coi chuyện họ phục vụ mình là chuyện đương nhiên , nhưng rồi cô chợt nghĩ, nếu cô làm gì đó thì họ sẽ mất đi cuộc sống hiện tại của họ.
Cô bước từng bước thật chậm như đang mong sẽ níu kéo được một cái gì đó , níu kèo chính tâm hồn chính cảm xúc của mình, níu kèo lại chính trái tim mà cô sắp đánh mất…những giây phút cuối cùng cô còn có thể khống chế bản thân trước khi “ thứ đó “ xâm chiếm……
Cô nhìn thấy trên bàn một hộp quà rất to trên đó có một at61m thiệp nhỏ rất xinh.
Zen !
Anh hi vọng có thể nhìn thấy em trong bộ váy này trong sinh nhật anh , anh hi vọng em sẽ xinh đẹp như một nàng công chúa!
Tatsuya !
Cô thầm bật cười đùng là chỉ những khi viết thư anh Tatsuya mới dám nói ra những điều như thế này , cô mở nắp hộp quà ra , một bộ váy trắng với một chiệc nơ màu đen làm điểm nhấn, rất đẹp, nhưng rồi Zen lại đóng nắp hộp quà lại, cô không thể mặc một bộ váy có thể làm cô trở thành một tâm điểm cùng với anh Tatsuya được, cô không thể mặc được, cô khẽ mở tủ quần áo ra, trừ bộ váy màu rượu chát mà cô mặc hôm ra mắt tất cà đều là quần jean các loại và áo thun bình thường , cô cần một bộ quần áo có thể mặc ngày hôm đó.
Sinh nhật Tatsuya diễn ra tại tư dinh của gia tộc Zanakimaru, những hàng xe sang trọng nối đuôi nhau tiến vào một khoảng sân rộng lớn, ánh đèn flash chớp liên tục , những nhân vật nổi tiếng từ nhiều giới đều đến chúc mừng, và chủ nhân bữa tiệc hôm nay xuất hiện trong bộ veste trắng, đầy nam tính qyến rũ , nhưng chàng lại có vẻ sốt ruột , lo lắng nhìn xung quanh như đang tìm kiếm một ai đó
Và khi từ đằng xa một chiếc xe mang cờ hiệu của gia tộc Koizimaru đến thì gương mặt lo lắng của cậu , giãn ra thành một nụ cười , khi chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh đến bục tam câp mà cậu đang đưng để tiếp khác thì cậu đã bước ra khỏi đam đông để tiến lại gần.Từ trên xe bước xuống , một ông cụ quắc thước với đôi mắt sắc biến, gương mặt nghiêm nghị và một tiểu thư xinh đẹp đó chính là Zen của chúng ta, nhưng nụ cười của Tatsuya gần như vụt tắt khi Zen không xuất hiện trong bộ váy mà cậu lựa chọn mà lại là một bộ váy màu khác, cô sang trọng quý phái, nhưng cô lại có gì dó rất xa cách với anh, cô không nở nụ cười với anh một ách vui vẻ như ngày thường mà là một nụ cười xã giao vô thưởng vô phạt. Anh thật sự rất bất ngờ nhưng anh không biết trong trái tim cô, cô cũng đang gào thét cho chính mình…
snow_duck
03-12-2008, 07:13 AM
golem lên tay nhìu lém goỳ..........^^..........cốt truyện của bạn hay lắm
kennichishen
03-12-2008, 09:08 AM
uhm cám ơn snow ủng hộ nhe, mình sẽ cố gắng post một số hnh ảnh về những trang phục của Zen
snow_duck
04-12-2008, 09:46 AM
mình là duck mờ..........hic...............cốt truyện của bạn hấp dẫn lém, nhưng cái mình thĩ nhất lại là.........^^..........cách viết mơ nhưng hok say của bạn........^^.......từ đầu đến zờ mình vẫn cảm nhận dc cái lạnh của zen, vẫn cá tính rất cứng cỏi đó......không như 1 số truyện đọc 1 hồi thấy ai cũng ấm áp, thân thiện hết trơn, chẳng còn cảm giác là hotboy ******* zì nưa......tuy nhiên mình thấy nhân vật của bạn hoàn mĩ wá.....anh Tatsuya, Ken, Akira, Zen: ai cũng là con nhà giàu, học giỏi nhất nhì trường, là hotboy, *******, IQ 180,...hok 1 xíu khuyết điểm......đôi khi mình cảm giác họ xa cách wá
kennichishen
05-12-2008, 07:41 AM
ah họ là mẫu người mà tất cả ai nhn cũng thầm ganh tị về tất cả những gì họ có nhưng mà những khoảng tối trong tâm hồn họ thì lớn hơn bất cứ ai,mình muốn viết về những người mà xã hội luôn ngưỡng mộ nhưng không bao giờ hiu đưc những gì họ đang nghĩ những gì họ có lo lắng, những khao khát rất đỗi tầm thường nhưng mãi mãi là họ không thể có, những tình cảm rất người mà bất cứ ai cũng có thì họ lại chẳng co.....họ đng1 thương hơn là đang ngưng mộ đó, họ là loại người ai cũng ghen tị nhưng lại rất gần bên ta
kennichishen
05-12-2008, 07:46 AM
đây là hình cái áo của Zen trong bui lễ ra mắt
kennichishen
05-12-2008, 07:53 AM
còn cái này la trong bưổi sn anh Tatsuya
kennichishen
05-12-2008, 07:58 AM
còn đây là trọn bộ trang sức trong hôm ra mắt
kennichishen
05-12-2008, 08:00 AM
còn đây là chiếc nhn mà anh Tatsuya sẽ tặng cho Zen
map_th
14-12-2008, 09:01 AM
truyện hay đó bạn , tớ mới đọc thui nên vít lại chi bạn mấy dọng cố lên nha!
kennichishen
24-12-2008, 06:21 AM
Và khi từ đằng xa một chiếc xe mang cờ hiệu của gia tộc Koizimaru đến thì gương mặt lo lắng của cậu , giãn ra thành một nụ cười , khi chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh đến bục tam câp mà cậu đang đưng để tiếp khác thì cậu đã bước ra khỏi đam đông để tiến lại gần.Từ trên xe bước xuống , một ông cụ quắc thước với đôi mắt sắc biến, gương mặt nghiêm nghị và một tiểu thư xinh đẹp đó chính là Zen của chúng ta, nhưng nụ cười của Tatsuya gần như vụt tắt khi Zen không xuất hiện trong bộ váy mà cậu lựa chọn mà lại là một bộ váy màu khác, cô sang trọng quý phái, nhưng cô lại có gì dó rất xa cách với anh, cô không nở nụ cười với anh một cách vui vẻ như ngày thường mà là một nụ cười xã giao vô thưởng vô phạt. Anh thật sự rất bất ngờ nhưng anh không biết trong trái tim cô, cô cũng đang gào thét cho chính mình…
Suốt buổi tối , Zen dường như bận rộn với những cuộc bắt tay gặp gỡ , những câu hỏi mang tính xã giao mang đêm tính thương mại, còn anh Tatsuya thì bị cuốn vào những câu hỏi của những bậc tiền bối, với tư cách người thừa kế đầu tiên trong tứ đại gia tộc bước đến tuổi trưởng thành , anh có được một sự quan tâm đặc biệt, tuy anh đang trả lời câu hỏi của mọi người nhưng một câu hỏi lớn hơn :
-TẠI SAO HÔM NAY ZEN LẠI CU XỬ KÌ LẠ NHƯ VẬY? HÔM NAY CÔ ẤY GẶP CHUYỆN GÌ VẬY, VÀ BỘ ÁO CÔ MẶC ĐẾN DÂY HÔM NAY KHÔNG PHẢI LÀ BỘ VÁY MÀ TÔI CHỌN CÔ ẤY?
Câ hỏi đó cứ ám ảnh tâm trí anh, và ánh mắt anh cứ thỉnh thoảng lại quanh quất tìm kiếm một bóng hình , và ánh mắt anh bặt gặp Zen đang ở đó lạnh lùng như một pho tượng , anh cảm tưởng như anh đã gặp lại cô gái trong buổi ra mắt đó. Cô gái đó không phải là Zen mà anh biết, cô gái đó xa lạ , và hoàn toàn không có một chút biểu cảm nào trên gương mặt đó, cô ta cứ như một con robor xinh đẹp nhưng vô cảm , là một sản phẩm khiếm khuyết đến lạ lùng……
Khi chiếc kim đồng hồ trên tay anh Tatsuya điểm 10h, có một sự kiện mà tất cả các buổi tiệc đầu trải qua- khiêu vũ, từ xa xưa trong ác buổi tiệc thì khiêu vũ chính là cách hay nhất để các cặp trai gái yêu thương nhau có thể tiếp xúc trò chuyện riêng với nhau mà không ai để ý . Và đêm nay chính khiêu vũ lại một lần nữa giúp cho tình cảm của hai người có thể được bộc lộ.
Khi người dẫn chương trình lên tuyên bố rằng anh Tatsuya sẽ là người khiêu vũ mở màn, và anh Tatsuya sẽ mời một bạn nhảy. Theo đúng nghi thức , anh Tatsuya cầm một cành hoa diên vĩ tím – loài hoa tượng trư cho sự cao quý và màu tím là màu để chỉ hoàng tộc, anh cầm bông hoa trên tay đi thật chậm , các cô gái trong khán phòng đầy hồi hộp, hôm nay tất cả những cô gái có mặt đều diện trên người bộ cánh lộng lẫy nhất của họ, họ nín thở chờ đợi, nhưng anh Tatsuya cứ đi thật chậm, và bông hoa được đưa đến trước mặt Zen, anh Tatsuya , nở một nụ cười lịch lãm và chìa một cánh tay cho Zen:
-Tiểu thư cô có thể trở thành bạn nhảy của tôi chứ?
-Đôi mắt Zen mở to , trong thoáng chốc chiếc mặt nạ lạnh lùng đã bị rơi ra,vỡ tan như thủy tinh , gương mặt Zen hồng lên , một phản ứng rất bình thường của một cô gái khi được một người con trai mời nhày, và Zen e lệ gật đầu.
Zen không hề biết rằng khi Zen đồng ý thì có 2 người con trai đang cực kì đau khổ, Ken nhìn Zen , 2 người làm bạn với nhau đã khá lâu, vậy mà đây là lần đầu tiên , Zen đã đễ lộ cho cậu thấy một biểu hiện rất lạ, nó khác hẳn Zen mà cậu biết, cô gái tính tình mạnh mẽ cứng cỏi như con trai….. Và người còn lại chính là Akira, gương mặt anh mang một màu xám xịt, gương mặt trông vô cùng tức giần nhưng nó còn mang một cái gì đó nặng nề hơ, và đôi tay anh nắm chặt lại……và hàng trăm cô gái khác trong khán phòng cũng đang vô cùng ghen tị, nhưng họ cũng phải thừa nhận rằng người xứng đáng nhảy với 1 trong tam đại công tử thì chỉ có đại tiểu thư của gia tộc hùng mạnh, họ là những người cùng vai phải lứa với nhau, nhảy với nhau là quá hợp.
Khi điệu nhạc nhè nhẹ của điệu valse quyến rũ vang lên , cặp đôi khai mạc dìu nhau ra giữa trung tâm , dưới ánh sáng lấp lánh , họ trông thật đẹp, Zen tựa vào anh Tatsuya thì thầm thật nhỏ:
-Em không ngờ anh lại mời em nhảy đó? Anh biết rõ là em không rành những chuyện nhảy múa này mà !!
-Em không biết nhảy nhưng anh có thê dìu em mà ! thứ này đốii với em sẽ rất dễ dàng thôi, thả lỏng người ra , hãy cùng anh cảm nhận nhịp điệu.
Zen cảm thấy vô cùng yên tâm , ở bên cạnh anh Tatsuya luôn có một cảm giác dễ chịu, một cảm gíac tin tưởng tuyệt đối, cô có thể phó thác mọi thứ của cô cho anh.
Khi bản nhạc đầu tiên kết thúc, mọi người bắt đầu bước vô sàn đông hơn, anh Tatsuya nói nhỏ vào tai Zen:
-Chúng mình rời khỏi đây nhe ,anh có một thứ muốn đưa cho em, mà ở đây thì không được.
Zen gật đầu đồng ý, và họ nắm tay nhau lặng lẽ rời khỏi sàn , họ không hay biết rằng có 2 đôi mắt đã luôn nhìn theo, và có hai bóng người lặng lẽ theo họ…..
snow_duck
24-12-2008, 06:37 AM
chúc ken x'mas dzui dzẻ nhá.........^^
kennichishen
24-12-2008, 10:53 PM
chúc duck có một giáng sinh vui vẻ thoải mái bên người những người bạn yêu, Zen đã co 1 mt phép màu cho đêm giáng sinh
thanhvy1413
25-12-2008, 02:08 AM
cái đồ tatsuya đáng ghét ta đâm này ta giết này rồi zen nữa!tức!tội nghiệp akira,ghét cả zen!hừ ghét luôn tg!sao an bày trớ trêu quá!bực!tg thật tàn nhẫn,ac độc và đáng ghét!hic hic hic...=>buồn
oa.oa..oa...
bắt đền tg!đền cho em một chap tiếp theo có diễn biến tốt cho akira (cuối cùng cũng lòi đuôi!nãy giờ chỉ mong tg cho một đều tốt cho akira thôi nên..thất lễ rôi.!^^)
kennichishen
28-12-2008, 06:47 AM
hic thành thật mà nói thì tg cũng muốn chiều theo ý của Vy lắm nhưng có lẽ phải làm vy buồn thui, bởi vì cháp sau vik về khoảng thi gian hạnh phúc của Zen bên anh Tatsuya , và mợ6t5 chui ngày kinh khủng mà Akira phải vượt qua để có thể ở bên cạnh Zen
kennichishen
02-02-2009, 08:23 AM
Zen gật đầu đồng ý, và họ nắm tay nhau lặng lẽ rời khỏi sàn , họ không hay biết rằng có 2 đôi mắt đã luôn nhìn theo, và có hai bóng người lặng lẽ theo họ…..
Trong vườn hoa của dinh thư gia tộc Zanakimaru , có một đài phun nước xây theo hình bán nguyệt, anh Tatsuya nắm tay Zen bước vào đó , đây là một đài phun nước khá cao, , chính giữa đài phun nước theo lệ thường là một bức tượng bằng thạch cao phỏng theo các tác phẩm ngệh thuật nổi tiếng, nhưng đài phun nước lại đặc biệt hơn cả, nó không phải là là một bức tượng bằng thạch cao mà là một pho tượng bằng đồng đen tạc một con chó sói , và chính giữa trán con sói là một hình mặt trăng khuyết bằng đá cẩm thạch trắng vùng Rajasthan , và từ chính giữa mõm của con sói, một dòng nước đỏ chảy ra sôi ùng ục trông như máu đỏ, Zen thoáng nhăn mặt khi nhìn con chó sói, dù biết rằng thứ chảy ra từ giữa miệng nó là nước chỉ được chiếu bằng ánh sáng đỏ nhưng cô vẫn cảm thấy ghê rợn chạy dọc sống lưng. Từ nhỏ Zen đã đặc biết ghét chó sói, nhìn thấy chúng dù chỉ là trong công viên cũng khiến cô rùng mình quay đi hoặc chạy thật xa khỏi chỗ nhốt chúng, cô thật sự không hiểu tại sao lại như vậy, cô chỉ nhớ loáng thoáng trong một giấc mơ cô đã bị một con sói hung hãn cắn vào cổ , cô chảy rất nhiều máu, giấc mơ đó đã ám ảnh khiến cô không bao giờ muốn nhìn thấy một con sói nào hết…
Zen thoát ra khỏi những suy nghĩ của mình khi anh Tatsuya nắm lấy tay cô , anh hít một hơi thật sâu vào lồng ngực , mỗi khi anh làm như thế là Zen biết anh sắp nói một điều gì đó rất quan trọng. Anh siết tay Zen thật chặt và thì thầm một điều nhẹ tựa làn gió mang theo một thứ mật rất ngọt ngào rót vào tận trái tim Zen :
-Anh yêu em thật sự rất yêu em! Em có biết rằng anh đã yêu em nagy từ lần đầu nhìn thấy em. Em không giống bất cứ một ai khác , là em giúp anh nhìn ra được những tình cảm con người mà anh ngỡ đã quên lãng từ rất lâu trong tâm hồn mình . Em đã cho anh thấy được sự ấm áp giữa những nơi lạnh lùng nhất thế gian này, em có thể làm người dẫn lối, trở thành bạn gái của anh nhé!
Đôi má , Zen ửng hồng, cô gất đầu e thạn, khi anh Tatsuya đạt vào tay cô một chiếc hộp bằng nhung đỏ bên trong là một chiếc nhẫn mặt hình trái tim. Anh Tatsuya nhẹ nhàng đeo nó vào tay Zen, sau khi đeo vào tay Zen anh nhẹ nâng bàn tay cô lên đặt vào nó một nụ hôn nhẹ, và anh ngước lên thật chậm, họ nhìn nhau không ai nói gì nhưng tất cả tâm tư tình cảm của họ đã được đối phương thấu hiểu, và anh Tatsuya đặt lên môi Zen, nụ hôn đầu tiên, nhẹ nhàng, run rẩy như cánh hoa hồng trước gió mang chút gì đó, cảm giác lạ lẫm nhưng quá đỗi hạnh phúc,
Nụ hôn trôi qua để lại những cảm gíac lâng lâng , như men rượu vang, nó không nồng nhưng đủ làm bạn say bởi hương thơm quyến rũ của nó. Họ buông nhau ra và cùng nhìn nhau nở một nụ cười thật tươi, và Zen có một đề nghị:
-Dưới ánh trăng đẹp như thế này, em muốn cùng anh nhảy một điệu vũ , một vũ điệu đánh dấu ngày đạc biệt này…….
Họ củng nhau khiêu vũ đưới ánh trăng mà kh6ong hay biết rằng những gì họ làm đã bị Ken và Akira nhìn thấy, Akira làm bễ tan ly rượu trong tay cậu, còn Ken thì đấm rầm rập vào chiếc cột mà cậu đang nấp ……..
kennichishen
03-02-2009, 07:29 AM
tg phải tạm đình chỉ công tác dài hạn vì sắp phải thi ùi, năm cuối ùi, cho nên có lẽ cháp típ theo: Con đường máu sẽ mất rất lâu để ra mắt, mong mọi người thông cảm, khi nào tg có thời gian sẽ cố gắng tiếp tục công việc, hứa là sẽ để truyện dang dở đâu
snow_duck
03-02-2009, 10:23 AM
chuẩn bị thi cử dữ dội wé hok có thời gian lên đọc ............zờ chúc tết muộn nhe ken .............^^
bee²_T_khỉ_lùn
15-02-2009, 10:37 AM
ma mới zay!! xDDD
vì mún xem váy của Zen mặc như thế nào....... Bee²_T đành phải đăng ký!! ^^
nhưng đọc đến đây............ Bee²_T thấy tác giả....... quá đáng wa!!!:ham::ham:
tại sao lại để Zen với Tatsuya 2gether dc????
Zen lại còn d´ acord nữa chứ!!!:cuane::cuane::cuane::cuane:
nói thật thì đúng là mấy chap đầu, lúc Akira chưa xuất hiện thì Bee²_T thik 2 người ♥ thật, nhưng đến khi....... t/g decribe quá khứ của Zen và Akira thì bee²_T lại rất mong Zen có thể nhớ lại Akira!!!
còn đoạn Zen nằm trong bệnh viẹn lúc nhỏ nữa chư............... :hum::hum::DD::DD:
t/g tả cứ như là Zen là một Superwoman ey chứ.............xDDD
nhưng cũng công nhận là tr hay!!!
chỉ mong t/g làm cho Zen và Tatsuya break out thui....:hum::hum:
cheer 4 U & wait 4 the next chap!!
Bee²_T
gooddythin_nd1996
15-02-2009, 11:16 PM
lâu lắm rồi mới được đọc truyện của tg,
tớ thấy hình như cả 3 người đều thích Zen thì phải,
ủng hộ tg, post tiếp cháp nha!
sao chổi xui xẻo
09-03-2009, 10:26 AM
nào típ tục đi tác giả ơi.ủng hộ cho tác giả đi bà kon
Mettamdaica
13-03-2009, 04:10 AM
Không phải 3 đâu mà là 4 đấy !!!! Không tính thầy giáo nữa àh?????? Mà lâu quá rồi tg không post rồi đấy nhỉ !!!!!!!!!!!!!!!!1
kennichishen
23-03-2009, 09:09 AM
hơ hơ tg đã trở lại cám ơn mọi người còn quan tâm tg (dù rằng tg đã biến mất 1 thời gian dài
CHƯƠNG 12: CON ĐƯỜNG MÁU
Trở về nhà mình, Akira cảm thấy trái tim cậu như đang bị ai đó đâm vào, vết thương rỉ máu, sau đó loang loang dần, máu cứ chảy ra mãi nhưng không ai có thể làm cho trái tim cậu lành lãi, mà người ta như lại vô tình xát muối lên vết thương đó, làm cho cậu đau hơn, nỗi đau quằn quại xé nát tâm hồn. Cậu muốn bất hét thật to cho cả thế gian này biết được nỗi đau mà cậu đang chịu đựng, và cậu vô tình nhìn lại vết thương trên cổ tay mình.
Vết thương tâm hồn đang đau đớn , nhưng thể xác cậu cũng chẳng hơn được, nó cũng đang trải qua những dày vò khủng khiếp, cậu đang trải qua những ngày tháng không có Rồi và những buổi lễ nokoma – nghi thức hành xác khi rời khỏi giới yakuza . Cậu quằn quại trong đau đớn, bà Chieko Hanazawa- người đã nhận nuôi cậu , chính xác hơn là tước đoạt cậu từ tay người mẹ yếu đuối. Nhưng cậu cũng hiểu rằng ngày hôm nay là kết quả tất yếu của lựa chọn ngày đó. Nhưng cậu chưa từng hối hận, dẫu rằng phải sốg xa mẹ, dẫu rằng mỗi ngày là một cuôc chiến mà cậu phải trải qua, và mỗi ngày nhìn thấy ánh mắt trời là mỗi ngày cậu phải đấu tranh tư tưởng ghê gớm để không vùng ra khỏi vỏng kìm hãm này tìm đến bên cạnh Zen , mỗi ngày cậu lại đếm từng giây từng phút cậu rời xa Zen , cậu âm thầm chờ đợi ngày mình có thể chạm đến “Huyết Quyền trượng”. Là ngày cậu sẽ có thể ở bên cạnh Zen , trở thành hộ huyết ….(từ từ tg sẽ cho biết là gì nghen bây giờ thì nên để nó là bí mật) Bảo vệ cô ấy cho đến tận giọt máu cuối cùng
Bee²_T ơi bạn có học tiếng pháp ko vây?
cám ơn mọi người vcui2ng xin lỗi vì biến mất
gooddythin_nd1996
23-03-2009, 10:45 PM
Được bóc tem rồi nè, chào mừng kenni đã quay trở lại sau 1 thời gian vắng mặt, thz vì đã post cháp mới nhưng ngắn quá, đọc tẹo là xong! Đợi cháp mới nhá dù biết sẽ rất lâu ^^^
Zen, 3 người của 3 dòng họ lớn đều thích Zen, về sau Zen sẽ chọn lựa ai đây để cho cả 4 người đều ko bị tổn thương......
kennichishen
24-03-2009, 07:03 AM
sory vì là lớp 12 nên kenni bận kinh khủng cho nên ko có thời gian vik tip (dù nhiều ý tưởng tuôn chảy) nhưng sẽ cố gắng để post típ dù rằng là ko đc nhìu
Tiểu Hổ Bivian
24-03-2009, 08:05 PM
Nội dung rất hấp dẫn. Và đúng như các bạn khác nhận xét , cách em viết , cách sử dụng từ ngữ và ngắt câu có vẻ phóng túng, tùy tiện , làm mất đi kịch tính và cao trào của truyện.
Nếu chăm chút cách viết hơn 1 chút thì Fic sẽ rất hay.
Hi vọng em tiếp tục sáng tác (nhg nhớ cân bằng sở thích viết truyện và việc học nhé ! ^_^ )
gooddythin_nd1996
24-03-2009, 09:41 PM
sory vì là lớp 12 nên kenni bận kinh khủng cho nên ko có thời gian vik tip (dù nhiều ý tưởng tuôn chảy) nhưng sẽ cố gắng để post típ dù rằng là ko đc nhìu
ừ, tớ biết là lớp 12 phải bận lắm, nhưng nếu lúc nào rảnh thì có thể viết 1 ít để mọi người đỡ phải đợi lâu, tiện thể có thể giảm stress mà, học nhiều quá cũng ko tốt đâu ^^
phudung
31-03-2009, 04:40 AM
hu...hu...hu..bắt đền tác giả đó sao lại để Akira phải chứng kiến cảnh đau lòng như vậy chư. ác wa. e ung hộ Aki, chỉ có Aki mới xứng với Zen thụi chứ 2 anh chàng kia đã ai hi sinh nhiều như vậy vì Zen đâu. mới 4 tuổi mà đã vì Zen mà hi sinh tự do của bản thân. một người như thế mới xứng với Zen chụ
đề nghị t/g cho T và Zen break đi.
------------------------------------------------------------------
mà mí bác ụi em là ma mới mong mấy bác giúp đỡ nghen
kennichishen
06-04-2009, 08:36 PM
Trong bóng tối , âm thầm và lặng lẽ , cậu đang lo sợ , muốn chạm đến “ Huyết Quyền trượng” cậu phải trải qua sự hành hạ ngày càng tăng lên của nokoma-sau đó cậu sẽ được khoác vào mình áo của “ Huyền thuật sĩ” , và trải qua thêm hai cuộc trích huyết – hiến huyết để tầy uế thể xác và tiến hành nghi thức nhập thiền tuyệt đại tĩnh tu,chỉ cần trong thất nhật nguyệt , tâm không tĩnh thì máu sẽ bị rút sạch thể xác sẽ bị phá hủy linh hồn sẽ mãi điên loạn , vất vưởng . Từ xưa đến nay chỉ có một người có thể đạt đến trình độ đó,người đólà huyền nhân Atula . không một ai có thể chịu đựng được. Nhưng một khi hoàn thành được nghi thức đó . Cậu sẽ trở thành người thừa kế của huyền nhân trở thành người đứng đầu nắm trong tay “ Huyết quyền trượng” là người thừa kế chính thức của gia tộc Hanazawa.Lúc đó cậu có thể có được “tự do” ,cậu sẽ thoát khỏi sự khống chế của Chieko. Cậu sẽ được bên cạnh Zen ,sẽ lại được như ngày xưa ở bên cô ấy mãi mãi.
Cậu từ từ bước lại chiếc dương cầm đen và ngôi vào đàn, những ngón tay cậu lướt trên phím đàn đầy điêu luyện, cậu từng được xem là một thần đồng âm nhạc khi chỉ một mình cậu đàn hết bản số phận của Beethoven . Nhưng năm cậu không bao giờ còn đàn trước bất cứ ai nữa, cậu âm thầm luyện tập, cậu muốn chỉ có một người được nghe bài hát của cậu, người con gái duy nhất chiếm lấy tâm hồn cậu , nắm giữ sinh mệnh cậu người duy nhất- ONLY YOU- SEUL TOI
Chỉ còn 7 ngày nữa thì nghi thức nokoma cuối cùng kết thúc , cậu còn 7 ngày để thu xếp mọi chuyện nếu như cậu không thể vượt qua được …….
demon_mylove1
10-04-2009, 03:13 AM
ac ac doc truyen thay cung hay nhung ma khong thich hinh anh cho lam vi no khong nhu minh tương tương
hi hi! co lẽ mỗi người co một con mắt thẩm mĩ nhưng mình chẳng có tí cảm tình nào cả coa thể góp ý ko mình rất thích 4 anh tràng trong bof và thấy cũng khá hợp với 4 vai nam còn vai nữ thì chưa thấy ai hợp hi hi
à còn về phần cặp xứng đôi thì mình nghĩ là cứ đọc truyện đã nhỉ vì còn chưa biết rõ quá khứ của ken và tatsuya và còn một nhiều điều chưa biết như nv thầy kimura và cô bạn ấn độ lại cả cậu bạn lai nữa nói chung cứ chờ xem
còn hiện tại mình chưa chọn đc ai cho ren cả
mình thật sự rất thương arika đấy nhưng mình nghĩ là nên cho ren nhớ lại nhưng ko có nghĩa là yêu arika vì khi đó mới có 4 tuổi ko thể bắt ren yêu đc nhỉ
chỉ góp ý thui còn quyền vẫn ở tg và có sai xót thì các bạn khác cũng thứ lỗi nha
ps: kimbum rất hợp vs vai trẻ con như ken, leemin ho thì hợp vai arika và jihoo(ko nhớ tên thật)hợp vai anh tatsuya và thầy kimura mình nghĩ cũng là một vai quan trọng chọn anh won bi đi ka ka bạn thử xem ảnh đi nhé
demon_mylove1
10-04-2009, 03:34 AM
các bạn xem link vậy nhá kim bum đây http://i468.photobucket.com/albums/rr46/iloveyou_0203/932bum090307_207.jpg
lee min hoo http://i468.photobucket.com/albums/rr46/iloveyou_0203/vuon2.jpg
anh ji hoo http://i468.photobucket.com/albums/rr46/iloveyou_0203/vuon3.jpg
anh won bi nữa http://i468.photobucket.com/albums/rr46/iloveyou_0203/vuon4.jpg
nếu các bạn thấy ko hợp thì cứ cho là mình khoe thần tượng nhá sr
kennichishen
25-04-2009, 07:43 AM
Chỉ còn 7 ngày nữa thì nghi thức nokoma cuối cùng kết thúc , cậu còn 7 ngày để thu xếp mọi chuyện nếu như cậu không thể vượt qua được …….
Cậu mở một cuốn sổ nhỏ màu đen , trang đầu tiên của quyển sổ là hình một cô gái bé nhỏ trobng bộ váy trắng bên cạnh là một cậu bé, cả hai đang nở một nụ cười, nụ cười hạnh phúc , trong sáng…. , nhựng trang sau của quyển sổ chính là những dòng nhật kí của cậu bé , kể tử ngày cậu rời xa cô bé năm nào.
Cậu mở trang cuối cùng của quyển sổ ra, cậu bắt đầu chuẩn bị cho ngày “cuối cùng” của cuộc đời mình, tất cả những giấy tờ quan trọng cậu đã bàn giao hết cho lại cho quản gia của dòng họ Hanazawa, cậu có một tài khoản riêng ở ngân hàng Thụy Sĩ- món quà duy nhất từ cha cậu ông Akito Hanazawa, món quà dành cho đứa con nào có thành tích cao nhất trong tất cả những đứa trẻ được ông tạo ra. Akira chưa từng 1 lầ được gặp mặt bố của mình, người đàn ông đó chưa một lần nào đến gặp bất kì đứa con nào kể từ lúc chúng có mặt trên cõi đời này . Ông ta là một kẻ lãng tử ích kỉ đào hoa vô trách nhiệm, đối với ông ta , phụ nữ trên thế giới chỉ là một món đồ chơi, người duy nhất ông ta coi trọng không phải ông yêu người phụ nữ đó mà là sợ hãi bà ta đó chính là Chieko.
Tuy không hề yêu thương thậm chí còn có phần căm hận Chieko, nhưng Akira cũng cảm phục bà,1 mình bà lèo lái tập đoàn Hanazawa, trong khi ông chồng không giúp đỡ được gì chỉ toàn gây sự bên ngoài và xài hoang phí…. Nhưng bà vẫn giữ được cho tập đoàn Hanazawa nằm trong tứ đại gia tộc, không ngừng phát triển… bà không có con nhưng không một ai có thể thay thế chức vị phu nhân Hanazawa của bà , bà là người được Ayusa – bố của Akito giao phó mọi thứ chính bà là người thừa kế tập đoàn Hanazawa….Người duy nhất được tin tưởng …. Người phụ nữ quyền lực nhất và cứng rắn nhất…Nhưng cũng là người cô đơn nhất…
Akira sống trong nhà lớn của tập đoàn Hanazawa suốt 12 năm , trong 12 năm đó cậu chưa bao giờ thấy gương mặt của Chieko biến sắc về bất cứ điều gì , bà lạnh lùng giải quyết mọi việc , sắp xếp chuyện gia đình và chuyện công việc một cách hoàn hảo , nhưng qua những người hầu thân cận lâu năm trong gia đình kể lại, bà trước đây là một người vô cùng yếu đuối và nhút nhát , bà là một tiểu thư từ nhỏ đã sống trong nhung lụa , đối với bà cuộc sống bên ngoài thật đáng sợ, bà sống thu mình trong gia đình Hanazawa, người bà lấy làm chồng là người đã làm bà bị thu hút trong lần sinh nhật thứ 16.
Cuộc hôn nhân đó là do bố mẹ bà cố gắng lấy về cho bà , nhưng Akito đã không yêu bà, ông ta yêu một cô hầu gái trong gia đình . Ngày bà về nhà chồng cô gái đó đã bỏ đi và tự sát ngay ngày hôm đó trong bụng của cô ấy một bào thai đã tượng hình, Akito đã căm hận bà , ông đã hét rằng chính vì bà mà cuộc đời ông ta đã bi hủy hoại , cả cuộc đời ông ta không thể đến được bên người ông ta yêu. Ông ta lao vào ăn chơi trác táng không hề ngó ngàng đến bà , và dù bà có năn nỉ khóc lóc như thế nào ông ta cũng mặc kệ. Đối với một cô gái như bà , bị người mìh yêu thương nhất nói câu đó đã khiến bà tổn thương đến tột độ, bà thay đổi trở thành 1 con người khác lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng bà không rời khỏi Akito vì bà yêu ông , một tình yêu trọn vẹn ….Bà mãi mãi vẫn là một trinh nữ dù Akito tăng hoa nhưng ông ta không bao giờ đụng chạm vào bà- đối với Akito bà nhưng một thứ bệnh dịch cần tránh xa tránh thật xa .
Nhưng mẹ cậu và nhiều người phụ nữ khác chỉ là những người bị lợi dụng để trả thù Chieko , bà đau khổ , mẹ anh cũng đau khổ những người đàn bà khác của đau khổ… người đàn ông lợi dụng họ cũng đau khổ , tình yêu duy nhất của ông ta đã rời ông ta vĩnh viễn, và tất cả bi kịch vì ông là người thừa kế Hanazawa, và Chieko là người thừa kế Tokoshima . Tất cả chỉ vì “ thừa kế”
Cậu để lại mọi thứ của mình cho mẹ cậu , nhưng cậu hi vọng mẹ cậu sẽ trao cho Zen một thứ :sợi dây ngày xưa. Nếu cậu chết cậu xin mẹ hãy hỏa táng mọi thứ theo cậu , kể cả nhật kí …. Và không được cho Zen biết gì hết , cậu không muốn Zen bị tổn thương vì cậu. Nếu Zen đã quên thì hãy để chjo quá khứ ngủ yên , tất cả ngủ yên….
kennichishen
25-04-2009, 07:50 AM
hơ hơ mnh ko bit nói sao nhưng mấy nhân vật bạn đưa tg có xem qua, nhưng thú thật là trong đó tác giả ko thích nhân vật mà bạn chọn cho thầy Kimura hôm nay cho mọi người diện kiến mama Zen nhe bà Suzue
http://img.photo.zing.vn/file_uploads/zingphoto/2009/04/25/226375c687508037251c744ddc3caffb.jpg
đây là Chieko- ngươi phụ nữ cô độc
http://i91.photobucket.com/albums/k307/tieutra/Truyen/TGLT/201751479s.jpg
mama anh Akira-nv mờ nhạt nhưng không thể không nhắc đến - một người phải mất rất lâu mới dám thổ lộ lòng mình
http://i91.photobucket.com/albums/k307/tieutra/Truyen/TGLT/chisato.jpg
papa của Zen ông Zogu
http://i91.photobucket.com/albums/k307/tieutra/Truyen/TGLT/1ade6c9cph8.jpg
papa của anh Akira 1 người lãng tử
http://i91.photobucket.com/albums/k307/tieutra/Truyen/TGLT/akito.jpg
gooddythin_nd1996
25-04-2009, 04:34 PM
cháp này buồn quá, liệu Akira có sống sót nổi trong cuộc chơi này.......................................... Zen phải biết sự thật, đó là 1 điều chắc chắn....................... tớ chỉ đoán vậy thôi, ủng hộ kenni nhé, dù bạn đưa ra quyết định thế nào cho số phận của các nhân vật tớ cũng ủng hộ, truyện là của bạn, fic là của bạn mà :D
kennichishen
26-04-2009, 04:06 AM
trả li 1 tẹo nà bạn ui m,ẹ anh Akira có mt vẻ đẹpnhư thế thui chứ đâu có trẻ lm đâu , mnh có nhiu hnh cô ấykhi trẻ lm bữ nào sẽ post cho mọi ngưi thung thc
kennichishen
29-04-2009, 08:35 AM
Hôm nay là ngày Akira phải chuẩn bị cho nghi thức nokoma cuối cùng , cậu thức dậy từ rất sớm vệ sinh cá nhân . Sau đó cậu ngồi yên lặng đợi chờ , đúng 7h có tiếng gõ cửa, và một nữ nhân trong trang phục kimono đến bên cạnh cậu trên tay cô ta cầm một chiếc khăn lụa màu tím , cô ta trao nó cho Akira và buộc nó vào mắt cậu . Và cô ta đưa cậu rời khỏi phòng…
Không có bất cứ ai trong những người trải qua nokoma được nhìn thấy nơi mà mình sắp thực hiện nghi lễ đó . họ được mặc kimono màu đen truyền thống và đưa vào 1 hang động không rõ ở đâu , trải qua 7 ngày 7 đêm sống trong cảnh không ánh sáng, không âm thanh , không mùi , không vị , không có thức ăn và cái uống và quan trọng hơn dưỡng khí ở đây cực thấp , nếu trong 7 ngày đó mà không giữ được thần trí minh mẫn và bình tĩn thì chính tay mình đã kết thúc cuộc sống của bản thân
Và điều quan trọng nhất trong nokoma là người bị nhốt phải tìm cách rời khỏi hang bằng linh cảm của mình….
kennichishen
04-05-2009, 08:35 AM
Trong 7 ngày đó , thứ duy nhất khiến cho Akira còn giữ cho lòng mình thanh thản để trái tin có thể đập 1 cách bình thường và mọi giác quan trong trạng thái cân bằng đó là hình ảnh của Zen , và 1 hi vọng sẽ được gặp lại Zen và nói ra tình cảm của mình….. đó không phải là cảm giác hạnh phúc mà là quyết tâm vì chỉ có quyết tâm mới không bị những cảm giác sợ hãi bủa vây và nuốt chửng……
Nhưng dù là người có tinh thần thép đến đâu thì sang đến ngày thứ 5 mọi giác quan của cậu đầu đã rã rời , cậu như muốn kiệt sức toàn thân cậu bắt đầu mất cảm giác và cậu không tể ngờ rằng chính vào lúc toàn bộ giác quan của cậu mất đi giới hạn chịu đựng , cậu vô tình đã bước vào cảnh cảnh giới : vô trung sinh hữu . Mọi thừ hóa vô hình, vạn vật hóa hữu hình. Vạn vật trong trạng thái tĩnh như không trải qua thập tử can qua từ vô hóa hữu . Mọi thứ từ hư không mà sinh ra. Tĩnh chính là trạng thái cao nhất của động . Ở nơi cuối con đường đó Akira đã tìm ra được 1 người dẫn đường tốt nhất.
Trong trạng thái vô thức , cơ thể Akira bắt đầu cử động còn trong tiềm thức của cậu 1 hình ảnh đã hiện lên. Cậu đi theo 1 cậu bé ( mà chắc mọi người đã bik đó chính là hình ảnh Akira lúc bé) , cậu chỉ bước theo cậu bé đến 1 nơi, trời xanh mây trắng non nước hữu tình , phong cảnh của mùa hè 10 năm trước như chưa bao giờ biến mất nó vẫn ở đó hiện diện trong tâm hồn cậu mãi mãi …. Cậu bé chỉ cậu đến một con suối, con suối làm thay đồi cuộc đời cậu, và khi cậu nhìn xuống mặt nước hồ , 1 bàn tay nắm lấy cậu lôi cậu đi , mọi thứ chung quanh như những khối màu sắc loang lổ cuồn cuộn và xoáy vào nhau, mọi thứ như một cuộn băng bị tua nhanh , mọi thứ hòa vào nhau hỗn độn
- Akira!!!Akira!!!- chung quanh mọi thứ âm thanh như đang vỡ ra như 1 bức tường bị 1 dòng nước phá vỡ , mọi âm thanh tràn vào cậu , lá phổi sau 1 thời gian bị bó hẹp giờ đang hít tràn vào lồng ngực những luồng khí tươi mát , đôi bàn tay cậu đang cảm nhận được cái gì đó ấm nóng và ẩm ướt , hình như là nước mắt của ai đó , cậu muốn mở mắt ra nhưng đôi mắt đã 7 ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời , khi cậu mở ra , ánh mặt trời làm chói đôi mắt cậu , cậu hé từ từ mi mắt và khung cảnh đập vào mắt cậu….
p3_n4_kut3
08-05-2009, 08:53 PM
truyện hay quá. tiếp đi golem ơi
matxanhbuon
13-05-2009, 08:20 PM
Ôi lấu thế nồi mà không post tiếp sao, hic buồn quá đi, vào tìm truyện mà mãi không có để đọc, bạn ơi post típ đi ^-^
kennichishen
20-05-2009, 07:36 AM
hu hu còn 13 ngày nữa tg thi tốt nghiệp roài pà con ráng chờ tg thixong sẽ có hoàn thành chương này
pee_map_love_angel
04-06-2009, 10:42 PM
t/g oi,t/g dau rọi nhanh nhanh post bai cho pa kon xem voi lau qua
kennichishen
25-06-2009, 08:21 AM
sorry pà con đag trong giai đoạn dầu sôi la bỏng ôn thi đại học nên mama cắt mạng rùi
kennichishen
09-08-2009, 08:13 AM
Người đàn bà mà cậu mong được gặp lại nhất , người mà suốt 10 năm qua cậu mong muốn được ôm ấp vỗ về trong vòng tay người đó…Chisato Hanazawa – người đó đang khóc từng giọt nước mắt như đang xóa tan đi bức tường ngăn cách 10 năm nay, tình mẫu tử thiêng liêng như đưa Akira trở về với chính bàn thân mình là một chàng trai đang ở tuổi trưởng thành cần 1 bàn tay người mẹ chăm sóc vỗ về….Đôi môi Akira mấp máy , âm thanh mà suốt 10 năm qua cậu không được gọi:
- mẹ.. mẹ……- vòng tay của mẹ luôn là như vậy ấm áp , hiền hòa như vầng thái đương là nơi mà linh hồn mỗi con người lại tìm về trú ngụ mỗi khi quá mệt mỏi . Được nằm trong vòng tay của mẹ luôn là điều tuyệt vời nhất ….
Nhưng đó chỉ mãi là giấc mơ của riêng cậu , hình ảnh mà cậu mong nhìn thấy nhất chỉ là hư ảnh đó chính là một trong những điều đáng sợ nhất của nokoma . Người ta sẽ rơi vào cái bẫy của nó, nó đánh vào những nỗi đau sâu thẳm nhất nó nhấm chìm họ mãi mãi . Dòng suối ký ức lại một lần nữa lôi tuột Akira đi và lần này nó vẽ nên một hình ảnh mà Akira sợ hãi nhất , hình ảnh mẹ đang chết , mẹ ở đó lạnh băng ánh mắt trừng trừng nhìn vào khoảng không vô định . Cậu chạy đến bên mẹ nhưng không thể hàng trăm cánh tay đang kéo cậu vào một biễn máu , xung quanh là nhựng mẩu xương trắng nhởn nhuộm máu đỏ tươi . Và trong khung cảnh tang thương đó có thi thể của một người mà Akira không bao giờ muốn tổn thương dù cho có chống lại cả thế giới này cậu cũng muốn người con gái đó còn sống , cô ấy là linh hồn cậu nếu không có cô ấy thì vĩnh viễn cả cuộc đời này cậu chỉ mãi là một cái xác vất vưởng trên cuộc đời này .
chicken309
21-08-2009, 08:39 PM
truyện hay lắm đọc một lèo đau cả mắt cả tác giả ơi nhưng vì cái hay nên chấp nhận hi sinh:D:D:D:D
matxanhbuon
30-08-2009, 08:35 PM
hic đợi muốn hụt hơi mà post có tí vậy sao huhuhuhuh tiếp đi
nh0c_c0n_209
04-09-2009, 11:22 PM
em đọc một lèo ak hay lém nhưng mà hơi khó hỉu có mấy đoạn về akira ý em không hỉu nũa nhưng mà tác giả post típ đi nha
kennichishen
08-09-2009, 03:04 AM
Như một dòng nước ngỡ êm ả nhưng một khi bùng nổ sức mạnh của nó chính là điều đáng sọ nhất. Khi con người ta đạt đến cực hạn của khổ đau thì lúc đó những cảm xúc khống chế bản thân sẽ mât đi mà thay vào đó là lí trí sẽ điều khiển . Nhưng lí trí lúc đó như một đứa trẻ vừa chào đời , hành động theo bản năng , lúc đó nó bộc lộ tất cả những khả năng hoang dã nhất . Bùng nổ như lốc xoáy , phá nát không gian giam cầm và trở lại là…..Xích tượng thuỷ hoả tương sinh , thần thú giáng thế : Xích thuỷ thần long .
Nhưng khoảnh khắc đó chỉ là trong tích tắc . Xoáy nước biến mất , lửa dần tắt , chỉ còn lại đó một thân hình với những vết khói ám trên người thân hình mềm nhủn quần áo trên người đã bị cháy nham nhở . Từ sâu bên trong Akira có một giọng nói như từ ngàn xưa vọng lại .
-Hỡi truyền nhân của long tộc , ta đã chờ đợi người ở đây từ rất lâu rồi .
Akira không còn biết là mình còn bám vào điều gì , thôi thì cứ thủ tin vào một cái gì đó , xuôi theo vận mệnh . nó đưa cậu đến một nơi đầy tuyết cậu cứ đi theo linh cảm của mình , cậu đến bên một thác nước đóng băng ở nơi đó có một ông lão đang chờ cậu, ông lạo như hoà mình vào khung cảnh xung quanh , ông ở đó trắng toát như khing cảnh nhung cũng thật dống độngmếu xung quanh chỉ có khí lạnh bao trùm thì ông như phát ra hơi ấm lan toả xung quanh , ở ông như phát ra cái gì đó bao bọc lấy Akira .
Akira tiến lại gần , càng lúc càng ấm áp dù xung quanh mọi thứ đang đóng băng nhưng cậu như có một ngọn lửa đang sưởi ấm.Sức mạnh như đang trỗi lên từ sâu thẳm bên trong, nó đã ở đây từ lâu lắm rồi chờ đợi chủ nhân đón nhận nó một cách tự nhiên âm thầm với vai trò người bảo vệ.
-Ta đã ở đây chờ ngày trở về của truyền nhân long tộc hơn 2000 năm . Đó là một sự chờ đợi đằng đẵng với một món nợ ân tình . Ngay cả khi bây giờ thân xác ta không còn trên dương thế này nhưng ta đã cố sử dụng chút hơi tàn này để duy trì ảnh thuật cho đến khi Người đến . Vòng quay của số phận đã không làm ta phải thất vọng , Người đã đến . Hậu nhân của ta chỉ có thể trao cho Người một Huyết quyền trượng nhưng đó chỉ là một quyền trượng thiếu mất đi một nửa năng lực ta trao cho người một nửa còn lại . Đây chính là Hoả thuỷ linh châu – chìa khoá sức mạnh của Huyết quyền trượng và cũng là thứ có thể đánh thức năng lực của Người. – Ông lão chậm rãi cói rồi trao cho Akura một viên ngọc với hai màu xanh đỏ trộn lẫn và ông lão nhạt dần rồi từ từ tan biến trong khoảng không. Ông đã hoàn thành lời hứa với người đó , vậy là ông có thể an tâm đi tìm người trong cõi bao la này .
Tỉnh lại trong hang đá với một thân thể rậu rã tinh thần của Akira như còn đang bị bao vây bởi hàng trăm câu hỏi . Liệu anh có thể tìm ra câu trả lời. Đường ra đến thế giới bên ngoài còn nhiều nguy hiểm đang chờ đợi anh
kt thúc cháp này hy vọng chap 13 : gặp lại em sẽ đưc mọi người đón đọc
lieuduongtuongvi
20-09-2009, 01:54 AM
hjz, chap mới tác giả uj. Đang đến đoạn hay?
"Hậu nhân của ta chỉ có thể trao cho Người một Huyết quyền trượng nhưng đó chỉ là một quyền trượng thiếu mất đi một nửa năng lực ta trao cho người một nửa còn lại . Đây chính là Hoả thuỷ linh châu – chìa khoá sức mạnh của Huyết quyền trượng và cũng là thứ có thể đánh thức năng lực của Người. – Ông lão chậm rãi cói rồi trao cho Akura một viên ngọc với hai màu xanh đỏ trộn lẫn và ông lão nhạt dần rồi từ từ tan biến trong khoảng không."
Ko hiểu lắm cái đoạn đó? Tác giả giảj thjk jum` đc hem?
nh0c_c0n_209
27-09-2009, 11:27 PM
khó hiểu quá tác giả ơi em đọc mà chẳng hiểu gì cả
gooddythin_nd1996
28-09-2009, 12:29 AM
Tớ nghĩ là Akira có thể vượt qua được chặng đường khó khăn này :D
sakura21
28-09-2009, 05:57 AM
đang đến đoạn hay mà sao t/g không post tiếp vậy
◊Yuki♪Hikaru☼
30-09-2009, 08:20 AM
Mem mới ! sis golem oy` post tiếp lẹ đi! yu nghiện rồi!
O ne gai si mas!
kennichishen
22-10-2009, 08:27 PM
giải thích cho lieuduongtuongvy và nhoccon2009 nè
ông lão đó là một con người nhưng người trong hộti kín là con cháu của ông ta , ông ta đã chết nhưng linh hồn chưa đưc giải phóng khỏi li hứa nên giờ ông phải thc hiên nó
xiazhi_0609
15-11-2009, 07:01 AM
:).. tuyệt.. câu chuyện của bạn.. mang nhiều màu sắc của manga.. chắc hẳn bạn là fan ruột của truyện tranh nhật bản.. câu chuyện này tạo cho mình cảm giác vừa thân quen vừa hiếu kì
Khi đọc những dòng đầu tiên mình cứ ngỡ là một fan fic nào đó về 1 cô nàng ngổ ngáo xinh đẹp , tự hóa trang bản thân xấu xí cơ.. nhưng càng ngày diễn biến câu chuyện càng làm mình ngạc nhiên...
Nhân vật tatsuya mình thấy rất giống với nhân vật nam chính trong " skipbeat "ý ( giờ thì mình quên mất tên anh ấy rồi ^^ ).. nhẹ nhàng.. chín chăn... luôn tạo cho người khác cảm giác an toàn.. nhưng lại thật trẻ con trước cô gái mà mình yêu thương.
Mỗi nhân vật trong câu chuyện của " golem" đều tạo cho mình cảm thấy thích thú.. tâm hồn họ đều ẩn chứa điều đặc biệt mà khiến mình rất tò mò : họ hoàn hảo nhưng mỗi người lại có một góc khuất..bi kịch.
Mà golem nè truyện của bạn còn có nhiều điều phi thực tế.. rất thú vị... chi tiết trong chap Hồi ức đó , lúc bé zuzu bay lên.. mình cứ tưởng zen là người ngoài trái đất chứ.. giống kiểu sailor môn Uagi ý :)) >"<..
Chuyện của golem như pha trộn nhiều tình tiết trong manga.. và mình nhận thấy golem hiểu biết rất nhiều đó chứ.. phải thế thì bạn mới miêu tả rất kĩ và chi tiết tình hình lúc ở trong bệnh viện _ cứ như bạn là bác sĩ vậy.. ^^ Cũng có nhiều chỗ trong truyện của bạn mình không hiểu lắm.. về phần mà akira phải làm nokamu gì đó.. giống kiếm hiệp trung quốc quá à ;)).. những ngôn từ và lời văn của golem ở phần đó rất lạ và sáng tạo nhá..
Mà có lẽ akira là nhân vật phức tạp nhất trong toàn mạch chuyện.. một con người rất mạnh mẽ.. lại cô độc... mình rất thích nhân vật akira.. thật buồn nếu akira không thể đến bên zen.. không biết akira sẽ phải như thế nào nữa.. còn ken thì mình nghĩ sẽ không quá khó để vượt qua nỗi mất mát zen.. vì ken luôn tin rằng tatsuya là người đàn ông xứng đáng nhất cho zen mà.. " yêu thực sự là khi nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc "...
^^ hỳ.. Đó là cảm nghĩ của mình sau khi hì hục mấy tiếng đọc " Thừa kế "
.. mình có góp ý nhỏ là khi bạn post chuyện nên post thành từng chap.. dài một chút.. chứ ngắn quá nó không hết được mạch truyện.. Mình nghĩ là bạn post chuyện không được chuyên nghiệp cho lắm.. chắc là gõ trực tiếp lên web luôn phải không nè ^^.. mà thấy sai chính tả tùm lum với cả không sử dụng cần thiết các dấu ". , " Khi mà topic này đông mem coment thì khó để mà nhìn thấy các chap của bạn lắm.. nó ngắn tý à ^^..Mà lúc bạn nêu ý kiến của mình với các mem cm thì lại ghi liền luôn với truyện.. ít ra ban cũng nên có chữ p/s thì nhìn nó sẽ khoa học hơn :)
Hỳ mình chỉ góp ý nho nhỏ vậy thôi.. chứ chuyện của golem hay lắm hà.. post tiếp đi nhá.. mình chờ đó ^^ :X
P/s : Mà hình như bạn vừa thi đại học đợt vừa rồi hả.. ^^ giờ chắc lên đại học rảnh hơn ha :).. chúc bạn tác giả ngày tốt lành nhá ( gọi bạn là golem hay kenichishen đây hả ^^)
matxanhbuon
26-11-2009, 09:46 PM
đi cả tháng quay lại vẫn chừng đó sao golem ơi, típ đi cho bà con có động lực chờ đợi chứ, mỏi mòn rồi
nhathy28
28-11-2009, 05:39 AM
sao lâu wa' vây???????golem ơi tui thấy tội nghiệp Akira wa' à !!!!! cho Zen nhớ lại nha năn nỉ đó nhanh nhanh nha
kennichishen
13-12-2009, 07:16 AM
huhu mừng là pà con còn nhớ yg nhưng thông cảm cho tg đi , lên đại học tưởng thanh thản hơn hôi cấp 3 nh7ng ai dè, căng thẳng như dây đàn, mỗi ngày mình phải về nhà ngồi ôm một đông tư liệu để đọc, rồi thi cử loạn cả lên , nên jo chưa có thoi gian phai sau ngày 24 tháng 12, tức là noel này tg sẽ cố gắng hìan thành chap 13 gửi đến mọi người, đừng giận nha dửi trước 1 đoạn
Tỉnh lại trong hang đá với một thân thể đầy thương tích, tinh thần của Akira như còn đang bị bao vây bởi hàng trăm câu hỏi . Liệu anh có thể tìm ra câu trả lời. Đường ra đến thế giới bên ngoài còn nhiều nguy hiểm đang chờ đợi cậu . với chút sức mạnh còn sót lại, cậu lê than tàn nhích từng chút , từng chút một , cứ đi theo tiếng gọi của trái tim, của bản năng, và cả đeiều gì đó mà người ta gọi là niềm tin…
…sọat, a…a…a… tiếng thét bật ra khỏi miệng của Akira , cậu cảm thấy mình đang trượt chân rơi vào khỏang không vô định.và Ùm ….những giọt nước như hàng nàgn mũi dao đâm vào vào thân thể cậu , những mảnh vải còn sót lại của bộ kimono mang trân người cậu lúc này không khác gì những tấm lưới bủa vây lúc này càng lúc càng soết chặt lấy than thể làm cậu không thể bơi, , cậu lả dần càng cố chống chọi lại dòng chảy càng làm hao hụt những sức mạnh vừa tom góp lại được nên cậu nhắm mắt để cho mình được trôi theo dòng nước.
Dòng nước cứ trôi , trôi mãi , Akira để dòng nước đưa mình đến …..một tầng hang khác, một tầng hang mà không một ai từ hàng trăm năm nay đặt chân đến.
p/s: hình như đa số trong topic này ai cũng ủng hộ Akira nhỉ, nhưng hi vọng sai khi đọc xong chap này và chap 14 thì mọi người sẽ yêu anh Tatsuya. và Ken. Bí mật cuộc đời họ cũng không kém phần hấp dẫn như Akira đâu
xiazhi_0609 oi , tg đầu tư khá nhiều vào đứa con tinh thần này nhưng cũng không tránh khỏi sai sót nơung có ji bỏ qua nhẹ Mình sẽ rút kinh nghiệm thêm
Yêu mọi người >:D<
baby__kute
17-12-2009, 07:55 PM
golem àk bạn lèm ơn vík nhanh nhanh đc ko zay
chờ lâu wa àk
xiazhi_0609
20-12-2009, 07:50 AM
^^..xiazhi rất rất mong chờ chuyện của golem ý.. :) chúc golem giáng sinh vui vẻ.. hạnh phúc.. và có thêm time rảnh rỗi để viết thừa kế cho.. mọi người đọc.. :x :x :x
hi vọng akira không sao ^^
a xjang
05-01-2010, 05:08 AM
hj truyện hay quá rất đặc biệt ! bạn post nhanh nhé
where is the love?
maya_19411
17-01-2010, 08:00 AM
trời ơi là trời,bạn ơi là bạn,tụi mình thi xong từ bao giở bao giờ,bạn cũng vít từ lâu ơi là lâu mà seo mãi chảng xong zậy,hihhix chờ đọc lâu quá à
kennichishen
24-01-2010, 07:28 AM
part 1:sự chuẩn bị
Để có thể gặp lại em , chỉ cần có thể được gặp lại em anh không còn gì để hối hận . Anh quyết định đặt cược với vận mệnh , cứ thả mình theo dòng nước này anh hi vọng sẽ còn được nhìn thấy em nở nụ cười như hoa hướng dương giữa bầu trời đầy nắng dẫu rằng nụ cười đó không dành cho anh , nhưng chỉ cần ở bên em là anh đã hạnh phúc . Tình yêu không chỉ có chiếm hữu người mình yêu mà chỉ đơn giản được hít thở chung bầu không khí với người đó , đươc nhìn thấy người đó mỗi ngày .
Nước cứ trôi , cuốn theo bao thứ , như tình yêu cuả anh dành cho em, cuốn anh đi vào bến bờ không lối thoát .
Hang đá sâu hun hút cuốn chàng trai trẻ vào một nơi tương đối rộng , với ánh sáng xanh ma quái , đã khá lâu đôi mắt chàng trai không tiếp xúc với ánh sáng , anh phải chớp mắt khá nhiều lần mới nhìn thấy cảnh vật trong hang . , bên mép nưốc có hai lối đi nhỏ , kế lối đi là một dãy chuồng khá rộng cao khoảng năm mét và trên đỉnh hang chính là ….
Một quang cảnh vô cùng hoành tráng đập vào mắt Akira . Mái trần được dát bằng bạc ròng trên đó có những bức điêu khắc vô cùng công phu và tỉ mỉ . Những điêu khắc đó bắt đầu từ chiếc cột to nhất ngay trước mặt Akira , đó là hình một sinh vật không phải là người mặc dù hình thù cuả ông ta khá giống người nhưng tay chân cuả ông ta là những móng vuốt và trên đầu cuả ông ấy chính là một đôi sừng mà người ta đã dùng vàng khôi để có thể miêu tả một cách hoàn hảo và chính xác nhất sự lộng lẫy và oai nghi cuả nó.
Nhưng thứ làm Akia ấn tượng nhất chính là đôi mắt cuả phù điêu, nó được nạm bằng hồng ngọc đỏ thắm trên nền bột ngọc trai quý hiếm . Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn là nơi phản chiếu tâm tư cuả một con người, đáng lẽ đôi mắt cuả bức tượng phải vô hồn nhưng…không nó rất đẹp , độ hòan mỹ cuả nó đã được đẩy lên cao nhất . Đôi mắt đó như đang nhìn thẳng vào Akira mang đến cảm giác nhỏ bé khiếp sợ uy phong cuả nó , nhưng cũng đem đến một sự thương cảm , một cảm giác thân thuộc . Không hiểu tại sao nhưng Akira nhìn thấy bức tượng đó như nhìn thấy một người thân cuả mình .
Trên tay cuả sinh vật đó là một chiếc gậy , một chiếc gậy rất giống vơí hình ảnh nguyên mẫu Huyết Quyền trượng được vẽ lại trong kinh thư , trước khi được biết đến với hình ảnh hiện tại sau khi Thuỷ Hoả linh châu thất lạc . Bất giác Akira nhìn vào long bàn tay mình nơi trong giấc mơ , ông lão đã trao cho anh Thuỷ Hoả linh châu , giữa long bàn tay là một hình tròn phát ra hai thứ ánh sáng xanh đỏ hoà lẫn vào nhau.
Sau khi nhìn sinh vật đó thật kỹ sinh vật đó, Akira mới nhìn kĩ xung quanh sinh vật đó , như một sự tái hiện một lịch sử hình thành một dân tộc , một sự tái hiện thật sinh động và rõ nét những sự kiện theo một hình trôn ốc bắt đầu ngay tại trung tâm chính là sinh vât nọ. Những chiến binh nửa người nửa rồng, cưỡi trên những con rồng đủ màu sắc mà mỗi màu sắc dường như thể hiện cho một kỹ năng cuả chú rồng . Khi Akira vô tình chạm bàn tay có dấu hiện phát sáng cuả mình vào chiếc cột . mái trần như nhận được một nguồn năng lưọng, những bức phù điêu bất động bắt đầu chuyển động . Những chú rồng được các chiến binh cưỡi bắt đầu rú lên những tiếng gầm hoang dại nhất.
Hoà long được tắm mình trong ngọn lửa
Thuỳ long phòng vệ bằng nước sai khiến bằng những chiếc vảy long lánh .
Thổ long có những cú dậm rung chuyển đất trời.
Kim long phóng ra điện từ đôi mắt trắng đục .
Mộc long sai khiến cây cỏ bằng những tiếng gào long cả đất trời.
Và sinh vật tuyệt đẹp ở trung tâm huớng đôi mắt đến Akira và “nó” bắt đầu cất tiếng noí , nhưng nó sử dụng một thứ ngôn ngữ rất đặc biệt, nhưng Akira lại cảm thấy ngôn ngữ này rất thân thuộc và cậu có thể hiểu nó đang noí gì.
- Xin chào cậu bé , có vẻ như đã rất lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau.-sinh vật kia bắt đầu nói bằng ngôn ngữ cuả nó, nhưng Akira không thể nào tin rằng khi mình đang bắt đầu mở miệng noí thì mình cũng bắt đầu sử dụng ngôn ngữ cuả nó
- Gặp lại, ông bảo là gặp lại. Nhưng cháu nhớ rằng trước đây cháu chưa bao giờ gặp ông
- Chúng ta đã gặp nhau trước đây rất lâu rồi nhưng khi đó cháu chỉ mới là một quả trứng được Thái tử Phi cuả chúng ta ấp giữ. Tuy lúc đó là chỉ là một quả trứng nhưng cháu đã làm chúng ta phải phì cười vì những gì cháu nói.
- Ông noí cái gì cháu là một quả trứng hả? không thể nào cháu là một con người mà.
- Haha con người? Cháu noí cháu là một con người, một con người mà có thể sử dụng “long ngữ ”, mà còn là long ngữ cuả Hoàng gia long tộc , nực cười
- Ông noí cái quái gì thế ? cháu là một con người thật, cháu có mẹ có bố, tuy rằng ông ta không thương gì cháu nhưng cháu chắc chắn rằng mình chính là một con người
- Cháu trai cuả ta ơi ! khi một thành viên cuả long tộc được các chiêm tinh gia dự đoán để ra đời thì mất hết 1000 năm để thụ thai 3000 năm để cháu có thể được sinh ra và gần 1000 năm nữa cháu mới có thể chui ra khoi trứng củ mình.
- Hả !!!!ông noí đuà đúng không làm gì có chuyện như thế được một sinh vật mà mất gần 5000 năm mới có thể chào đời.
- Không hề gì vì tuổ thọ cuả chúng ta gần như đồng hành cùng biển thời gian cuả tinh cầu này. Chúng ta phải mất rất lâu mới có được một thành viên mới trên lục điạ này, nên chúng ta rất trân trọng những long ấu .
- Hả??? Chẳng lẽ tuồi thọ cuả các vị đuợc tình bằng tỉ năm sao?
- Đúng , chúng ta là những sinh vật thượng đẳng nhưng không thuộc tinh cầu này . chúng ta đến từ một nơi rất rất xa. Tinh cầu cuả chúng ta rất xinh đẹp nhưng nó đã bị xâm lăng, chúng ta buộc phải rời khỏi đó . Chúng ta đã phải lang thang trong vũ trụ một khoảng thời gian rất rất dài, cho đến khi chúng ta tìm được tinh cầu này như một nơi trú thân mới.
- Chúng ta đã chứng kiến rất nhiều những biến đổi trên lục điạ này , chúng ta đa từng là những nhân chứng sống duy nhất cho lục điạ này từ hang tỉ năm trước khi nó chỉ là một tinh cầu sơ sinh, chúng ta đã chứng kiến sự hình thành và phát triển đến to lớn cuả những thực vật và động vật mà chúng ta đem đến từ hành tinh cuả chúng ta . Chính chúng ta đã đem đến cho hành tinh này sự sống . Những chú khủng long mà theo người trái đất gọi chính là những con thú kiểng xinh đẹp mà chúng ta đẽ đem đến . Nhưg khi hành tinh này được phủ một màu xanh mát thì chúng bị dòm ngó, một miếng bánh ngon ngọt giữa vũ trụ cằn cỗi thì khiến cho những kẻ tham lam sẽ muốn chiếm đoạt. – noí đến đây con sinh vật xinh đẹp đó thở một hơi râ`t dài, và giọng nói run lên.
- Khoảng triệu năm trước, cái gì phải đến thì sẽ đến…Những kẻ thôn tính đặt chân đến hành tinh này, chúng ta đã cố hết sức chóng chọi nhưng kẻ thù quá đông và quá mạnh, chúng ta buộc lng phải rút đến ở lục đia phiá đông cuả tinh cầu này.Sự tuyệt chủng cuả khủng long chính là ví chúng ta không thể chăm sóc được chúng, và chúng bị những kẻ thù giết để ăn hoặc làm thú tiêu khiển.
- Chúng ta ẩn mình trong nhữg hang đá sâu thẩm trong nhiều triêu năm . Trong thời gian ảm đạm đó thì việc kết hôn cuả Thái tử và Thái tử phi mang thai cháu là hai niềm vui lớn nhất cuả long tộc chúng ta. – giọng cuả sinh vật đã chuyển sang êm diụ và triù mến.
- Nhưng cũng trong thời gian chúng ta ẩn mình thì có một sinh vật đã nhìn thấy chúng ta , khi nhìn thấy chúng ta chúng đã bị mê hoặc bởi sự oai nghiêm và uy phong nên đã thần phục chúng ta , chúng tôn chúng ta làm thần cuả chúng, chúng ta đã dạy bọn chúng những kỹ thuật sơ đẳng nhất cuả chúng ta. Nhưng chúng ta không thích tiếp xúc quá nhiều với quá nhiều thành phần cuả sinh vật đó, chúng ta đã chọn ra một thành viên cuả chúng , và kẻ đó được goị là long tử , được tôn lên làm vua vì sinh vật đó nắm giữ những bí mật về tri thức để trị thuỷ để thống lĩnh thiên hạ , chúng ta đã tặng cho chúng một chiến bào bằng hoàng kim nên sinh vật đó được đồng loại tôn xưng là Hoàng thượng, đó là lí do tại sao Trung Hoa cổ đại có những kỹ thuật tuyệt vời được ngàn đời biết đến, và chúng ta cũng trở thành thần cuả những vùng lân cận.
- Vậy ra những sự kiện trên hành tinh này đều lien quan đến long tộc cuả các vị?
- Con không thể nói là “vị” bời vì con cũng là một thành viên cuả chúng ta . Chúng ta biết rất khó thuyết phục con in chùng ta nhưng con nên biết rằng khi một long ấu chào đời và phá bỏ lớp vỏ trứng thì nó sẽ quên hết mọi chuyện . Hơn nữa Thái từ phi cuả chúng ta đã muốn con đuợc sống trong nhân gian thấu hiểu nỗi đau, niềm vui cuả nhân giới một cách trọn vẹn không bị xa lánh hay cảm thấy mình quá kỳ quặc va quan trọng nhất là con có thể giấu được “long khí” ,tránh được sư truy sát cuả kẻ thù. Những kẻ thù tàn độc nhất .
- nhưng cháu vẫn không hiểu làm thế nào để cháu có thể được sinh ra bời một con người ? Cháu biết chắc rằng mình đuợc sinh ra như thế nào mà!
- Haha quả thật cháu đã được con người sinh ra và nuôi lớn nhưng cháu không bao giờ biết được những điều kì diệu cuả long tộc chúng ta. Khi cháu vừa được sinh ra mẹ cuả cháu đã dung long khí cuả mình niêm phong long khí cuả cháu. Khi long khí bị phong ấn cháu chỉ còn là một dạng linh thể như sương và mẹ chá đã gời cháu đến với bào thai trong bụng một thiếu phụ phù hợp, vì bào thai đó không có hồn nên cháu mới có thể nhập vào được nhưng nhân duyên nào đó đã đưa cháu đến gặp Ông lão đó , một người đã chịu ơn cuả mẹ cháu trước đây.
- Ông ơi ! vậy có thể cho cháu biết những thành viên khác trong long tộc có thể như ông noí chuyện với cháu được không?
Đôi mắt cuả long vương thoáng buồn nhưng ngài cũng trả lời Akira nhưng không thể giấu được xúc động trong giọng noí:
- Cháu yêu cuả ta , toàn bộ những thành viên cuả long tộc cuả chúng ta toàn bộ đã tử thương trong cuộc chiến với những kẻ thù truyền kiếp , hiện tại con có thể nhìn hấy ta vì ta đã dung toàn bộ khí cuả mình duy trì một hư ảnh, nhưng cũng không còn lau nữa đâu nên ta mới muốn noí cho hết những thứ cần nói cho người thưà kế cuối cùng huyết thống cuả long tộc , và ta sẽ cho cháu toàn bộ ký ức cuả ta thong qua nó cháu có thể nhìn thấy được kẻ thù cuả chúng ta , và nó cũng sẽ giúp cho cháu cách có thể sử dụng thành thục cuả Huyết quyền trượng . Nói xong một luồng khí trắng xoá bay ra khỏi phù điêu rồi cuộn tròn mâý vòng trên không sau đó nhắm thẳng hướng người cuả Akira , nó xoáy tròn vào hai hốc mắt , rồi cuống miệng Akira há ra, nuốt toàn bộ vào trong.
Khi luồng khí tan , hai tròng mắt cuả Akira mang một màu đỏ maú, cậu cảm nhận được mình đang có them một nguồn trợ lực không nhỏ , giờ mình phải ra khoỉ đây.
Nhờ vào kí ức cuả long vương mà Akira không khó khăn để tìm ra lối ra khỏi hang động một phần cũng nhờ vào năng lực ngũ long mà cậu vưà hấp thụ được.
Vừa ra khoỉ hang được mấy bước cậu nhìn thấy trước mặt mình một người . Một người mà trong giấc mơ khi bị ảo giác cậu đã nhìn thấy.
-Mẹeeee……. Nếu đã có ai đã từng được ấp ủ trong vòng tay ấm áp ngọt ngào cuả mẹ thì khi mất đi sẽ cảm thấy hụt hẫng trống rỗng và không con tin vào bất cứ điều gì sẽ hoàn hảo nữa. Tình mẫu tử luôn làm cho người ta có cảm giác thanh thản.Akira lao vào long thiếu phụ, và một thanh niên sau một thời gian dài chai đá cũng đã có thể nhỏ lệ.Họ cùng nhau rời khỏi đó trong sự bảo vệ cuả nhưng đồng đạo khác giờ đây , họ đã đoàn tụ, một thời gian quá dài chời đợi và hạnh phúc cuả Akira còn được tăng lên, hạnh phúc vì hắn sắp hoàn thành sứ mệnh cuả mình , anh sắp sưả được gặp lại người con gái đó.
Sau khi nghỉ ngơi tịnh dưỡng và được sống bên cạnh mẹ một thời gian rất hạnh phúc bù đắp khoảng thời gian xa cách Akira bắt đầu phần cuối cùng cuả nghi lễ để được nhận Huyết quyền trượng : Trích Huyết dâng thần .
Sáng hôm đó cậu được mặc cho một bộ đồ trắng như tuyết , chân mang guốc sứ trắng đầu quấn một dải băng trắng . cậu được hai tì nữ mặc trang phục màu đỏ sẫm dẫn đến lễ đường .
Một hành lang bằng gỗ , đơn sơ nhưng không kém phần trang trọng, bên ngoài sân có những con chim đang reo hót véo von, bên dươí là một hồ nước trong vắt với rất những chú cá đủ màu sắc đang tung tăng bơi lội , trên đỉnh giả sơn giữa hồ một đôi hoàng long đang cuốn chặt vào nhau , vô cùng quý phái và uy nghi . Và điều quan trọng nhất cái chúng ngậm chặt trong miệng chính là một phiên bản cuả Thuỷ Hoả long châu trong tay Akira .
“Quả nhiên trang viện này có lien quan mật thiết đến long tộc”- âm thanh khe khẽ bật ra khoỉ miệng Akira . nơi Akira đang đi ngang có một phong thái cuả một thế ngoại đào viên , phong cảnh hưũ tình , bài trí theo tương sinh theo ngũ tính : Kim -Mộc – Thuỷ - Hoả - Thổ . Nơi này cứ có cảm giác như tiên cảnh chẳng phải phàm trần lần trước phải bịt mắt đi ngang qua đây quả thật chính là một nỗi luyến tiếc nhưng lúc đó cho dù có được mở mắt có lẽ cậu cũng chẳng có tâm trí đâu mà thưởng lãm . Ngày đó trên vai là một cái án tử hình lơ lửng , dù có ở cõi tiên cũng không có tâm tình hưởng thụ . Bây giờ thì gánh nặng đã được trút bỏ và mọi việc đã dần ổn thoả . Cậu đã có thể gặp lại nguòi con gái đó …
Đến trước một của phòng một trong hai thiếu nữ kính cẩn quỳ xuống trước cửa kình cẩn bẩm bá:
-Thưa đại nhân Takamura, thiếu gia Hanazawa đã được đưa đến đang chờ truớc cửa!
- Cho vào!-một giọng nói âm trầm gảy gọt đầy uy nghiêm, người vừa lên tiếng nói đã cho người khác thấy một uy lực áp chế.
Cô gái còn lại khẽ đẩy nhẹ cánh cửa sang một bên rồi quỳ xuống hướng vào cửa đưa cánh tay mời Akira vào phòng.
Trong chiếc phòng dài với ánh sáng được lấy từ ánh mặt trời bên ngoài thng qua những miếng giấy dán cửa. Căn phòng chỉ được chiếu sáng một phần , bên trong có khong hai mươi người đang ngồi hai bên và ở điữa đầu bên kia giữa hai hang người là một người đàn ông, ngồi đối diện Akira gương mặt cuả ông ta hoàn toàn chím trong bóng tối căn phòng , kiểu ngồi trịnh trọng dung trong đại lễ.
Với thứ ánh sáng mờ nhạt chỉ chiếu sáng một phần gương mặt Akira khó có thể nhận ra được họ là ai nhưng nhìn vào vóc dáng cũng như cử chỉ cuả họ , Akira có thễ khẳng định rằng họ thuộc tầng lớp đại quý tộc .
-Xin mời cậu ngồi xuống thiếu gia Hanazawa! Giọng noí hệt như giọng đã ra lệnh cho hai thiếu nữ nó xuất phát từ người ngồi đối diện Akira , giọng noí mang âm hưởng thâm trầm vừa trang trọng mang tính mời gọi nhưng lại đậm phần ép buộc sắp đặt .
Akira hiểu rằng tốt hơn hết nên ngồi xuống , cậu tiến đến một miếng đệm tami đặt cách mình khoảng hai bước chân. Chỉ hai bước chân nhưng cậu cảm nhận được mình đang bước vào một thế giới khác
p/s: sorry vì chậm trễ nhưng em sắp thi nữa roài , trường em xog môn nào là xào môn đó, nên em ko có tg để làm jì mong pà con đừng giận em sẽ tiếp tục cống hến hết mình hứa rằng không thể để mọi người mong chờ trong vô vọng, dù thời gian có hơi lâu nhưng mong mọi người luôn đông hành cùng em
lastday
24-01-2010, 08:49 AM
bạn ơi lâu rùi mới có chap mới. Hay thì không bàn đến nữa vì tớ cũng mòn mỏi chờ đợi bao lâu rùi, vui vì bạn post chap mới nhưng mà bạn làm ơn edit lại một tí nha. Nhiều lỗi chính tả lắm đấy. Nếu có time thì tìm và sửa lại nha bạn.
jeny_lady_lovely
14-06-2010, 02:28 AM
oppss! Ấn tượng đầu tiên của truyện này là tgiả viết từng đoạn ngắn, quá ngắn làm tôi- một người đọc muốn phát điên. Anyway, tôi thix fic này! ^^
Powered by vBulletin® Version 4.2.5 Copyright © 2025 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.