linh_crazy
09-02-2008, 10:38 AM
1. Một lần tôi vô tình nhìn thấy hình một cô bé đeo kính cận rất dễ thương trong album hình bạn bè của nhỏ Quỳnh - em họ tôi. Cô bé với đôi mắt to tròn long lanh đẹp mê hồn sau cặp mắt kính khiến cho tim tôi nhảy loạn trong lồng ngực.
Ai nói mắt đẹp khi đeo kính cận sẽ làm cho mắt xấu đi chứ tôi thì ngược lại, tôi thấy đôi mắt đẹp mà đeo kính nữa càng đẹp hơn. Tôi luôn thích ngắm những cô bé đeo kính cận, vì theo tôi, con gái đeo kính trông rất thông minh và đáng yêu.
Tôi phải năn nỉ muốn gãy lưỡi, cộng với lời hứa dẫn nhỏ Quỳnh đi ăn uống đủ thứ nữa nó mới chịu cho tôi tấm hình cô bé. Có được tấm hình cô bé, tôi thích lắm. Mất cả một buổi sáng chọn chọn, lựa lựa như một ông cụ non khó tính tôi mới mua được một cái khung hình vừa ý. Tôi lồng hình cô bé vào khung hình mới mua rồi đặt lên bàn học, nơi tôi sẽ thấy cô bé hàng giờ mỗi ngày. Nhưng con người ở đời vốn có lòng tham không đáy, được voi đòi tiên, được hình còn muốn đòi... trái tim. Mà muốn có được trái tim cô bé thì trước tiên tôi không có cách nào khác ngoài việc dò hỏi thông tin từ nhỏ Quỳnh.
Tôi dẫn nhỏ Quỳnh đi ăn bún bò trước, sau đó dẫn nó đi ăn kem. Đó là hai món đặc biệt khoái khẩu của nhỏ Quỳnh.
Tôi kiên nhẫn đợi nó “tiêu diệt” xong li kem sôcôla thứ nhất, rồi đến khi nó cầm đến li kem thứ hai tôi mới mở lời:
- Cô bé trong hình đó tên gì vậy? Lần trước xin được tấm hình cô bé làm tôi vui quá nên quên mất cả việc hỏi tên.
- Hiền.
Nó trả lời cụt ngủn rồi tiếp tục “quất” tiếp li kem còn đang ăn dang dở. Tôi đinh ninh nó sẽ kể một lèo về cô bé cho tôi nghe sau câu “gợi ý” của tôi thế mà nó chả thèm nói gì thêm, tôi đành tiếp tục lấy “khẩu cung”:
- Hiền học lớp em à?
Nó ngước nhìn tôi cười cười rồi trả lời dài hơn chút:
- Ừ! Em ăn thêm li nữa nha!
Hừm, vấn đề chính tôi muốn nghe thì nó “khai báo” tiết kiệm lời thế, chỉ vỏn vẹn một chữ, còn vấn đề ăn uống của nó thì nó cứ tuôn ào ào tới sáu chữ lận. Tâm hồn ăn uống cỡ đó thảo nào thân hình nó cứ tròn vo. Tôi đã đoán từ trước rằng cô bé học Đ#ại học Y, nhưng khi nghe nhỏ em tôi khẳng định tôi cũng không kiềm được phấn khích trong lòng:
- “Hiền, bác sĩ Hiền, ôi sao mà tên đẹp thế! Dễ thương thế! Hiền dịu thế! #Đáng yêu thế!”
Tôi khoái trí ngoác miệng ra cười sau một tràng cảm thán. Thật ra lúc đó tôi chỉ nghĩ trong đầu thế thôi chứ có cho tiền tôi cũng chẳng dám thốt ra thành lời trước mặt nhỏ em tôi. Nó mà nghe thấy chắc nó sẽ gán cho tôi biệt hiệu “sến” cũng nên. Nhỏ Quỳnh nhìn cái mặt háo hức của tôi liền đế thêm, rõ ràng từng tiếng một:
- Chị ấy chưa có bạn trai.
Nghe được câu này miệng tôi đang sẵn đà ngoác ra đến tận mang tai luôn vì cười quá đỗi sung sướng. Hình như có luồng gió thổi tôi bay lên trời. Tôi bay bay rồi thấy một ngày kia tôi và cô bé nắm tay nhau đi dạo trên bãi biển, cùng ngắm cảnh mặt trời lặn quê tôi lúc hoàng hôn, rồi ngắm cảnh bình minh của buổi sớm, rồi vân vân và vân vân. Tôi mơ thấy đủ thứ mà thứ nào cũng đầy một màu hồng thơ mộng. Lòng tôi dậy lên lòng yêu mến ngập tràn cô em họ “tròn vo” bé bỏng, tôi tỏ ra mình là người hào phóng với chuyện ăn uống của nhỏ:
- Em ăn thêm cho thỏa thích đi.
Chắc nhỏ Quỳnh cảm động trước tấm lòng của tôi nên nó tỏ vẻ muốn kể tiếp về cô bé. Tôi liền căng tai tập trung tinh thần lắng nghe:
- Chị - Hiền - hơn - anh - hai - tuổi.
Một câu sáu chữ tiếp theo của nhỏ Quỳnh tôi nghe đầy đủ và rất rõ không sót chữ nào. Bị bất ngờ, miệng tôi cứ há hốc. #Đó là một thông tin tôi chả bao giờ muốn khai thác, là một gáo nước lạnh tạt vào đầu khiến tôi giật mình tỉnh mơ, chới với, thẫn thờ. Tôi quên mất rằng nhỏ Quỳnh vốn là đứa tai quái, nãy giờ nhìn cái mặt hí hửng của tôi nó thừa biết tôi đang nghĩ gì. Nó lừa cho tôi “vào tròng” ngon ơ, rồi nhẹ nhàng đập tan ảo tưởng nằm mơ giữa ban ngày của tôi. Nhỏ Quỳnh ác quá, nó nghịch ngợm thổi tâm hồn tôi thành một quả bóng xà phòng đầy màu sắc đẹp lấp lánh dưới ánh nắng ấm áp rồi cũng chính nó lạnh lùng đập cho nổ tung không thương tiếc. Nhưng nó đắc chí không được lâu:
- Ôi dào! Các cụ chả dạy rằng “gái hơn hai, trai hơn một” là gì.
Tôi dẫn chứng một câu tục ngữ được đúc kết từ hàng ngàn năm của các cụ để lại. Rõ ràng không thể cãi vào đâu. Khoái chí với suy nghĩ lạc quan đó, tôi lại nhe răng cười tít mắt tiếp tục mơ mộng về một tương lai gần đầy lãng mạn mà khi nãy tôi đang mơ thì bị nhỏ Quỳnh phá đám. Nhìn kiểu cười hạnh phúc đến nhắm tịt cả hai mắt không còn thấy tổ quốc đâu của tôi nhỏ Quỳnh chỉ còn biết nhún vai chào thua.
2. Sau việc đó tôi “phục thù” lại nhỏ Quỳnh bằng cách dẫn nó đi ăn liên tục, ngoài mục đích khai thác thêm thông tin về cô bé, tôi còn muốn trả đũa nó bằng cách ăn uống này, cho nó đã “tròn” càng “tròn” hơn. Tôi tưởng nó không đoán ra được “âm mưu đen tối” đó của tôi, nhưng tôi đã lầm, nó thông minh hơn tôi tưởng, nó âm thầm sắp đặt kế hoạch “xử đẹp” tôi thêm lần nữa. Nó hẹn cho tôi một buổi gặp mặt cô bé, tôi vui muốn phát điên lên vì sắp được gặp cô bé cho thỏa lòng tương tư của tôi bấy lâu nay mà không biết rằng mình đã thành con “cừu non” cho “con yêu quái” (là nhỏ Quỳnh - em họ tôi ấy) “ăn thịt”.
Tôi liếc nhìn lại mình lần nữa trong gương, rồi leo lên con chiến mã thong thả tới chỗ hẹn với cô bé. Buổi hẹn có tôi, cô bé - nhân vật chính và nhỏ em tôi. Tôi đi sớm cả tiếng đồng hồ, mặc dù từ nhà trọ đến chỗ hẹn chỉ mất có mười lăm phút đạp xe. Tôi vừa đạp xe vừa huýt sáo vang lừng vài bản nhạc vui nhộn. Những hạt nắng tinh nghịch nhảy nhót trên lòng đường, từng cơn gió reo rì rào thổi dọc theo hai hàng cây cao to thẳng tắp đang vươn rộng những tán lá xanh mát. Dòng người đan xen qua lại như cùng biểu diễn một điệu múa tập thể với tiết tấu lúc nhanh lúc chậm hòa vào tiếng còi, tiếng xe nghe thật vui tai. (Cái thứ âm thanh chát chúa từ còi xe làm tôi khó chịu mọi ngày thì nay tôi lại nghe thấy vui ?!) Trong mắt tôi hôm nay, dường như mọi thứ đều đang nhảy múa, hát ca. Thế mới biết tình yêu có mãnh lực ghê gớm thế nào.
- Chào cô bé.
Tôi hí hửng nhe cái răng khểnh “chết người” của tôi ra cười duyên. “Chết người” là vì chưa một cô nàng nào có thể đứng vững trước tôi khi nhìn thấy tôi cười. Nhưng lần này khác, cái “duyên” chưa kịp nở, người cần chết chưa kịp chết tôi đã bị nhỏ em, vốn là một nha sĩ tương lai, thực hành ngay tay nghề cực kì điêu luyện “nhổ” luôn “cái răng - khểnh - chết - người” của tôi rất nhanh và dứt khoát:
- Anh ít tuổi hơn chị Hiền mà dám gọi cô bé.
Sau khi “nhẹ nhàng hạ bệ” tôi, nó vô tư ngồi ăn kem ngon lành. Tôi tức quá nhưng không biết làm gì hơn ngoài việc phóng những cái nhìn “căm hờn” về phía nó mà rủa thầm không tiếc lời. Cả buổi hẹn đó cô bé ngồi nhìn tôi cười tủm tỉm làm tôi chỉ muốn chui tọt xuống đất vì xấu hổ. Cái răng của tôi đúng là “chết người”, nhưng hôm nay người “chết” là tôi chứ không phải cô bé.
Sau lần hẹn hò “bể sô” đó, có lẽ phần vì thấy cái mặt tôi như đưa đám, phần thấy ân hận về việc hành nghề Nha quá “tàn bạo”, nhỏ em tôi mách nước rất nhiều cho tôi và tất nhiên, việc gì đến sẽ đến, những buổi hẹn lãng mạn giữa tôi và cô bé tăng đều đều.
3. Tôi ôm hộp quà vuông vắn được gói cẩn thận bằng lớp giấy kính, phía trên hộp đính thêm một dải nơ nhỏ màu xanh nhìn khá đẹp mắt. Đ#ây là hộp quà tôi sẽ tặng cho cô bé vào ngày mai - ngày sinh nhật của cô bé. Tôi hài lòng mỉm cười khi nghĩ đến đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên và thích thú trên khuôn mặt đáng yêu của cô bé khi mở quà.
Đ#ể có được món quà này, tôi phải lùng sục hơn một tuần nay khắp các tiệm sách trong thành phố. Món quà tôi sẽ tặng cô bé là bộ truyện tranh “Bác sĩ quái dị”. Đ#ây là bộ truyện tranh đã làm tôi say mê nhất khi còn học phổ thông, và cho đến giờ tôi đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần nhưng mỗi lần đọc lại tôi vẫn thấy thích thú kì lạ. Tôi rất ngưỡng mộ anh chàng Kijuto, có biệt hiệu “bác sĩ quái dị” với vẻ mặt lạnh lùng nhưng chứa trái tim đôn hậu và một sức sống rất mãnh liệt. Đ#ặc biệt Kijuto là một siêu bác sĩ có tay nghề giỏi nhất thế giới. Tôi còn nhớ rõ cảm giác khi lần đầu tiên đọc một tập truyện tranh này, tôi đã nhảy cẫng lên thích thú như một đứa trẻ được quà. Từ đó tôi luôn mơ ước được trở thành một bác sĩ tài giỏi chữa bệnh cứu người, tôi còn muốn chữa bệnh miễn phí cho người nghèo nữa. Tôi đăng kí thi #Đại học Y, nhưng sức tôi có hạn, thi không đậu nên đành ngậm ngùi theo học một trường khác, vì thế tôi luôn nhìn những sinh viên trường Y bằng ánh mắt đầy khâm phục. Bây giờ người yêu tôi là sinh viên trường Y, khỏi nói cũng biết tôi vui cỡ nào. (Từ lúc tôi có tấm hình của cô bé tôi đã tự “phong chức” cho cô bé là người yêu tôi rồi!)
4. Đường Tăng được Tôn Ngộ Không cùng hai sư đệ là Trư Bát Giới và Sa Tăng hộ tống, trải qua nhiều kiếp nạn mới thỉnh được chân kinh. Còn tôi đơn phương độc mã đi “thỉnh trái tim” cô bé, gặp phải nhỏ em tai quái làm điêu đứng, tưởng đã yên chuyện. Nhưng không ngờ tôi còn phải trải qua cửa ải của thằng bạn cùng phòng nữa, rõ ràng con đường “thỉnh chân tim” của tôi cũng có lắm chông gai. Lần này thằng bạn tôi không học gì liên quan đến Nha khoa nên không “nhổ” tôi cái răng nào (tôi chợt nghĩ nhỏ em tôi mà học Ngoại khoa, đụng chạm dao kéo thì hôm đó chắc nó chả thèm “nhổ” cái răng của tôi mà “cắt bỏ” luôn trái tim tôi quá !), nhưng thằng bạn tôi học luật, lí sự là nhất. Sau một hồi xăm xoi hộp quà, nó nhìn tôi “thâm hiểm” rồi phán rất chi là logic:
- Mày đem tặng em truyện “Bác sĩ quái dị” em lại nghĩ ý mày nói “Em là bác sĩ quái dị” cũng nên.
Câu phán nghe lạnh sống lưng. Tôi tím mặt, định phản bác lại nhưng tôi cứ đứng trơ ra, cứng cả họng. Lại thêm một “tiểu yêu” cản đường tôi, nhưng rõ ràng thằng “yêu quái” này nói có lí. Bỗng chốc mặt tôi đang đỏ tím vì giận chuyển sang ngờ nghệch rồi dừng lại ở vẻ khổ sở nhăn nhó khó coi. Thằng “yêu quái” sau khi “ăn thịt” được tôi thì khoái chí lăn đùng ra mà cười lăn lộn. Đường Tăng ngoài anh em Tôn Ngộ Không còn có cả Bồ Tát giúp trị mấy tên yêu quái cứng đầu chứ tôi bây giờ chả có ai giúp cho một tay, đành trơ mắt nhìn thằng “tiểu yêu” này cười lăn cười bò hả hê mà vô phương trị lại nó. Nghĩ mãi chẳng ra cách giải quyết, tôi lại bực mình, ném cho nó một câu:
- Thằng mắc dịch.
5. Các bạn phải ở trong trường hợp của tôi khi đó mới biết tôi đã khó xử thế nào. Sau lời tiên đoán của thằng bạn về thái độ của nàng dành cho bộ truyện tranh, tôi đành ngậm ngùi gác lại món quà độc đáo, gác lại chàng bác sĩ “quái dị” mà tôi hằng yêu mến để đi tìm một món quà khác. Tôi bước vào một cửa hàng bán thú nhồi bông, loay hoay một hồi tôi đành đi ra. Các bạn biết vì sao không? Vì nếu tôi tặng nàng gấu bông hay chó bông hay gì gì đó bông nhỡ nàng nổi hứng nói tôi coi nàng là gấu mẹ vĩ đại, tệ hại hơn là... chó lông xù thì sao?! Thế là tự dưng công việc mua quà tặng sinh nhật của tôi trở nên muôn vàn khó khăn vất vả. Tôi loay hoay mãi cũng không biết nên chọn quà gì vì mỗi khi cầm xem một món gì tôi đều xét đến khả năng xấu có thể xảy ra...
- Mình ơi!
Ôi, nàng gọi tôi đấy! Chúng tôi đã cưa nhau và có một ngày cưới hạnh phúc và...
- Mình ơi!
- Ơi! Ơi! Anh đây nè!
Tôi vẽ ra viễn cảnh này khi đang ôm quà đến tặng nàng đấy. Bạn nghĩ sao nếu thấy tôi lúc này nhỉ, nếu tôi với nàng cưới nhau thì sao ta? Thôi thì, trước mắt, tôi vẫn có quyền mơ tưởngchút chứ nhỉ?
Ai nói mắt đẹp khi đeo kính cận sẽ làm cho mắt xấu đi chứ tôi thì ngược lại, tôi thấy đôi mắt đẹp mà đeo kính nữa càng đẹp hơn. Tôi luôn thích ngắm những cô bé đeo kính cận, vì theo tôi, con gái đeo kính trông rất thông minh và đáng yêu.
Tôi phải năn nỉ muốn gãy lưỡi, cộng với lời hứa dẫn nhỏ Quỳnh đi ăn uống đủ thứ nữa nó mới chịu cho tôi tấm hình cô bé. Có được tấm hình cô bé, tôi thích lắm. Mất cả một buổi sáng chọn chọn, lựa lựa như một ông cụ non khó tính tôi mới mua được một cái khung hình vừa ý. Tôi lồng hình cô bé vào khung hình mới mua rồi đặt lên bàn học, nơi tôi sẽ thấy cô bé hàng giờ mỗi ngày. Nhưng con người ở đời vốn có lòng tham không đáy, được voi đòi tiên, được hình còn muốn đòi... trái tim. Mà muốn có được trái tim cô bé thì trước tiên tôi không có cách nào khác ngoài việc dò hỏi thông tin từ nhỏ Quỳnh.
Tôi dẫn nhỏ Quỳnh đi ăn bún bò trước, sau đó dẫn nó đi ăn kem. Đó là hai món đặc biệt khoái khẩu của nhỏ Quỳnh.
Tôi kiên nhẫn đợi nó “tiêu diệt” xong li kem sôcôla thứ nhất, rồi đến khi nó cầm đến li kem thứ hai tôi mới mở lời:
- Cô bé trong hình đó tên gì vậy? Lần trước xin được tấm hình cô bé làm tôi vui quá nên quên mất cả việc hỏi tên.
- Hiền.
Nó trả lời cụt ngủn rồi tiếp tục “quất” tiếp li kem còn đang ăn dang dở. Tôi đinh ninh nó sẽ kể một lèo về cô bé cho tôi nghe sau câu “gợi ý” của tôi thế mà nó chả thèm nói gì thêm, tôi đành tiếp tục lấy “khẩu cung”:
- Hiền học lớp em à?
Nó ngước nhìn tôi cười cười rồi trả lời dài hơn chút:
- Ừ! Em ăn thêm li nữa nha!
Hừm, vấn đề chính tôi muốn nghe thì nó “khai báo” tiết kiệm lời thế, chỉ vỏn vẹn một chữ, còn vấn đề ăn uống của nó thì nó cứ tuôn ào ào tới sáu chữ lận. Tâm hồn ăn uống cỡ đó thảo nào thân hình nó cứ tròn vo. Tôi đã đoán từ trước rằng cô bé học Đ#ại học Y, nhưng khi nghe nhỏ em tôi khẳng định tôi cũng không kiềm được phấn khích trong lòng:
- “Hiền, bác sĩ Hiền, ôi sao mà tên đẹp thế! Dễ thương thế! Hiền dịu thế! #Đáng yêu thế!”
Tôi khoái trí ngoác miệng ra cười sau một tràng cảm thán. Thật ra lúc đó tôi chỉ nghĩ trong đầu thế thôi chứ có cho tiền tôi cũng chẳng dám thốt ra thành lời trước mặt nhỏ em tôi. Nó mà nghe thấy chắc nó sẽ gán cho tôi biệt hiệu “sến” cũng nên. Nhỏ Quỳnh nhìn cái mặt háo hức của tôi liền đế thêm, rõ ràng từng tiếng một:
- Chị ấy chưa có bạn trai.
Nghe được câu này miệng tôi đang sẵn đà ngoác ra đến tận mang tai luôn vì cười quá đỗi sung sướng. Hình như có luồng gió thổi tôi bay lên trời. Tôi bay bay rồi thấy một ngày kia tôi và cô bé nắm tay nhau đi dạo trên bãi biển, cùng ngắm cảnh mặt trời lặn quê tôi lúc hoàng hôn, rồi ngắm cảnh bình minh của buổi sớm, rồi vân vân và vân vân. Tôi mơ thấy đủ thứ mà thứ nào cũng đầy một màu hồng thơ mộng. Lòng tôi dậy lên lòng yêu mến ngập tràn cô em họ “tròn vo” bé bỏng, tôi tỏ ra mình là người hào phóng với chuyện ăn uống của nhỏ:
- Em ăn thêm cho thỏa thích đi.
Chắc nhỏ Quỳnh cảm động trước tấm lòng của tôi nên nó tỏ vẻ muốn kể tiếp về cô bé. Tôi liền căng tai tập trung tinh thần lắng nghe:
- Chị - Hiền - hơn - anh - hai - tuổi.
Một câu sáu chữ tiếp theo của nhỏ Quỳnh tôi nghe đầy đủ và rất rõ không sót chữ nào. Bị bất ngờ, miệng tôi cứ há hốc. #Đó là một thông tin tôi chả bao giờ muốn khai thác, là một gáo nước lạnh tạt vào đầu khiến tôi giật mình tỉnh mơ, chới với, thẫn thờ. Tôi quên mất rằng nhỏ Quỳnh vốn là đứa tai quái, nãy giờ nhìn cái mặt hí hửng của tôi nó thừa biết tôi đang nghĩ gì. Nó lừa cho tôi “vào tròng” ngon ơ, rồi nhẹ nhàng đập tan ảo tưởng nằm mơ giữa ban ngày của tôi. Nhỏ Quỳnh ác quá, nó nghịch ngợm thổi tâm hồn tôi thành một quả bóng xà phòng đầy màu sắc đẹp lấp lánh dưới ánh nắng ấm áp rồi cũng chính nó lạnh lùng đập cho nổ tung không thương tiếc. Nhưng nó đắc chí không được lâu:
- Ôi dào! Các cụ chả dạy rằng “gái hơn hai, trai hơn một” là gì.
Tôi dẫn chứng một câu tục ngữ được đúc kết từ hàng ngàn năm của các cụ để lại. Rõ ràng không thể cãi vào đâu. Khoái chí với suy nghĩ lạc quan đó, tôi lại nhe răng cười tít mắt tiếp tục mơ mộng về một tương lai gần đầy lãng mạn mà khi nãy tôi đang mơ thì bị nhỏ Quỳnh phá đám. Nhìn kiểu cười hạnh phúc đến nhắm tịt cả hai mắt không còn thấy tổ quốc đâu của tôi nhỏ Quỳnh chỉ còn biết nhún vai chào thua.
2. Sau việc đó tôi “phục thù” lại nhỏ Quỳnh bằng cách dẫn nó đi ăn liên tục, ngoài mục đích khai thác thêm thông tin về cô bé, tôi còn muốn trả đũa nó bằng cách ăn uống này, cho nó đã “tròn” càng “tròn” hơn. Tôi tưởng nó không đoán ra được “âm mưu đen tối” đó của tôi, nhưng tôi đã lầm, nó thông minh hơn tôi tưởng, nó âm thầm sắp đặt kế hoạch “xử đẹp” tôi thêm lần nữa. Nó hẹn cho tôi một buổi gặp mặt cô bé, tôi vui muốn phát điên lên vì sắp được gặp cô bé cho thỏa lòng tương tư của tôi bấy lâu nay mà không biết rằng mình đã thành con “cừu non” cho “con yêu quái” (là nhỏ Quỳnh - em họ tôi ấy) “ăn thịt”.
Tôi liếc nhìn lại mình lần nữa trong gương, rồi leo lên con chiến mã thong thả tới chỗ hẹn với cô bé. Buổi hẹn có tôi, cô bé - nhân vật chính và nhỏ em tôi. Tôi đi sớm cả tiếng đồng hồ, mặc dù từ nhà trọ đến chỗ hẹn chỉ mất có mười lăm phút đạp xe. Tôi vừa đạp xe vừa huýt sáo vang lừng vài bản nhạc vui nhộn. Những hạt nắng tinh nghịch nhảy nhót trên lòng đường, từng cơn gió reo rì rào thổi dọc theo hai hàng cây cao to thẳng tắp đang vươn rộng những tán lá xanh mát. Dòng người đan xen qua lại như cùng biểu diễn một điệu múa tập thể với tiết tấu lúc nhanh lúc chậm hòa vào tiếng còi, tiếng xe nghe thật vui tai. (Cái thứ âm thanh chát chúa từ còi xe làm tôi khó chịu mọi ngày thì nay tôi lại nghe thấy vui ?!) Trong mắt tôi hôm nay, dường như mọi thứ đều đang nhảy múa, hát ca. Thế mới biết tình yêu có mãnh lực ghê gớm thế nào.
- Chào cô bé.
Tôi hí hửng nhe cái răng khểnh “chết người” của tôi ra cười duyên. “Chết người” là vì chưa một cô nàng nào có thể đứng vững trước tôi khi nhìn thấy tôi cười. Nhưng lần này khác, cái “duyên” chưa kịp nở, người cần chết chưa kịp chết tôi đã bị nhỏ em, vốn là một nha sĩ tương lai, thực hành ngay tay nghề cực kì điêu luyện “nhổ” luôn “cái răng - khểnh - chết - người” của tôi rất nhanh và dứt khoát:
- Anh ít tuổi hơn chị Hiền mà dám gọi cô bé.
Sau khi “nhẹ nhàng hạ bệ” tôi, nó vô tư ngồi ăn kem ngon lành. Tôi tức quá nhưng không biết làm gì hơn ngoài việc phóng những cái nhìn “căm hờn” về phía nó mà rủa thầm không tiếc lời. Cả buổi hẹn đó cô bé ngồi nhìn tôi cười tủm tỉm làm tôi chỉ muốn chui tọt xuống đất vì xấu hổ. Cái răng của tôi đúng là “chết người”, nhưng hôm nay người “chết” là tôi chứ không phải cô bé.
Sau lần hẹn hò “bể sô” đó, có lẽ phần vì thấy cái mặt tôi như đưa đám, phần thấy ân hận về việc hành nghề Nha quá “tàn bạo”, nhỏ em tôi mách nước rất nhiều cho tôi và tất nhiên, việc gì đến sẽ đến, những buổi hẹn lãng mạn giữa tôi và cô bé tăng đều đều.
3. Tôi ôm hộp quà vuông vắn được gói cẩn thận bằng lớp giấy kính, phía trên hộp đính thêm một dải nơ nhỏ màu xanh nhìn khá đẹp mắt. Đ#ây là hộp quà tôi sẽ tặng cho cô bé vào ngày mai - ngày sinh nhật của cô bé. Tôi hài lòng mỉm cười khi nghĩ đến đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên và thích thú trên khuôn mặt đáng yêu của cô bé khi mở quà.
Đ#ể có được món quà này, tôi phải lùng sục hơn một tuần nay khắp các tiệm sách trong thành phố. Món quà tôi sẽ tặng cô bé là bộ truyện tranh “Bác sĩ quái dị”. Đ#ây là bộ truyện tranh đã làm tôi say mê nhất khi còn học phổ thông, và cho đến giờ tôi đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần nhưng mỗi lần đọc lại tôi vẫn thấy thích thú kì lạ. Tôi rất ngưỡng mộ anh chàng Kijuto, có biệt hiệu “bác sĩ quái dị” với vẻ mặt lạnh lùng nhưng chứa trái tim đôn hậu và một sức sống rất mãnh liệt. Đ#ặc biệt Kijuto là một siêu bác sĩ có tay nghề giỏi nhất thế giới. Tôi còn nhớ rõ cảm giác khi lần đầu tiên đọc một tập truyện tranh này, tôi đã nhảy cẫng lên thích thú như một đứa trẻ được quà. Từ đó tôi luôn mơ ước được trở thành một bác sĩ tài giỏi chữa bệnh cứu người, tôi còn muốn chữa bệnh miễn phí cho người nghèo nữa. Tôi đăng kí thi #Đại học Y, nhưng sức tôi có hạn, thi không đậu nên đành ngậm ngùi theo học một trường khác, vì thế tôi luôn nhìn những sinh viên trường Y bằng ánh mắt đầy khâm phục. Bây giờ người yêu tôi là sinh viên trường Y, khỏi nói cũng biết tôi vui cỡ nào. (Từ lúc tôi có tấm hình của cô bé tôi đã tự “phong chức” cho cô bé là người yêu tôi rồi!)
4. Đường Tăng được Tôn Ngộ Không cùng hai sư đệ là Trư Bát Giới và Sa Tăng hộ tống, trải qua nhiều kiếp nạn mới thỉnh được chân kinh. Còn tôi đơn phương độc mã đi “thỉnh trái tim” cô bé, gặp phải nhỏ em tai quái làm điêu đứng, tưởng đã yên chuyện. Nhưng không ngờ tôi còn phải trải qua cửa ải của thằng bạn cùng phòng nữa, rõ ràng con đường “thỉnh chân tim” của tôi cũng có lắm chông gai. Lần này thằng bạn tôi không học gì liên quan đến Nha khoa nên không “nhổ” tôi cái răng nào (tôi chợt nghĩ nhỏ em tôi mà học Ngoại khoa, đụng chạm dao kéo thì hôm đó chắc nó chả thèm “nhổ” cái răng của tôi mà “cắt bỏ” luôn trái tim tôi quá !), nhưng thằng bạn tôi học luật, lí sự là nhất. Sau một hồi xăm xoi hộp quà, nó nhìn tôi “thâm hiểm” rồi phán rất chi là logic:
- Mày đem tặng em truyện “Bác sĩ quái dị” em lại nghĩ ý mày nói “Em là bác sĩ quái dị” cũng nên.
Câu phán nghe lạnh sống lưng. Tôi tím mặt, định phản bác lại nhưng tôi cứ đứng trơ ra, cứng cả họng. Lại thêm một “tiểu yêu” cản đường tôi, nhưng rõ ràng thằng “yêu quái” này nói có lí. Bỗng chốc mặt tôi đang đỏ tím vì giận chuyển sang ngờ nghệch rồi dừng lại ở vẻ khổ sở nhăn nhó khó coi. Thằng “yêu quái” sau khi “ăn thịt” được tôi thì khoái chí lăn đùng ra mà cười lăn lộn. Đường Tăng ngoài anh em Tôn Ngộ Không còn có cả Bồ Tát giúp trị mấy tên yêu quái cứng đầu chứ tôi bây giờ chả có ai giúp cho một tay, đành trơ mắt nhìn thằng “tiểu yêu” này cười lăn cười bò hả hê mà vô phương trị lại nó. Nghĩ mãi chẳng ra cách giải quyết, tôi lại bực mình, ném cho nó một câu:
- Thằng mắc dịch.
5. Các bạn phải ở trong trường hợp của tôi khi đó mới biết tôi đã khó xử thế nào. Sau lời tiên đoán của thằng bạn về thái độ của nàng dành cho bộ truyện tranh, tôi đành ngậm ngùi gác lại món quà độc đáo, gác lại chàng bác sĩ “quái dị” mà tôi hằng yêu mến để đi tìm một món quà khác. Tôi bước vào một cửa hàng bán thú nhồi bông, loay hoay một hồi tôi đành đi ra. Các bạn biết vì sao không? Vì nếu tôi tặng nàng gấu bông hay chó bông hay gì gì đó bông nhỡ nàng nổi hứng nói tôi coi nàng là gấu mẹ vĩ đại, tệ hại hơn là... chó lông xù thì sao?! Thế là tự dưng công việc mua quà tặng sinh nhật của tôi trở nên muôn vàn khó khăn vất vả. Tôi loay hoay mãi cũng không biết nên chọn quà gì vì mỗi khi cầm xem một món gì tôi đều xét đến khả năng xấu có thể xảy ra...
- Mình ơi!
Ôi, nàng gọi tôi đấy! Chúng tôi đã cưa nhau và có một ngày cưới hạnh phúc và...
- Mình ơi!
- Ơi! Ơi! Anh đây nè!
Tôi vẽ ra viễn cảnh này khi đang ôm quà đến tặng nàng đấy. Bạn nghĩ sao nếu thấy tôi lúc này nhỉ, nếu tôi với nàng cưới nhau thì sao ta? Thôi thì, trước mắt, tôi vẫn có quyền mơ tưởngchút chứ nhỉ?