gió_đi_hoang
06-02-2008, 07:36 AM
Hải Phòng 6/2/2008
Bro ơi , trong sâu thẳm của mỗi con ngừơi đều có một khoảng lặng ko ai có thể chạm tới. Cái khoảng lặng ấy chất đầy những cái chẳng thể nhìn thấy đựơc nhưng lại khiến người ta chìm xuống thật sâu … sâu đến tận cùng …
Em gái trở về miền Bắc 17 ngày rồi … cũng là 24 ngày kể từ ngày bro ra đi … Hai tuần kể từ ngày bro xảy ra chuyện , em gái ko có một phút bình yên nơi đó … lúc nào cũng ở trạng thái hoảng loạn … cho đến tận bây giờ … cái cảm giác ấy vẫn còn đây … em gái ko thoát ra đựơc … Đôi lúc lắng thật sâu … em gái đã ngừng khóc … Ngày trở về cũng là ngày bro đã đi xa lắm rồi … em gái trở về với một cảm giác của trái tim đau … và một nỗi nhớ thương quặn thắt đến tuyệt vọng … Bứơc chân vào phi trừơng Tân Sơn Nhất với cảm giác chơi vơi … máy bay cất cánh cũng là lúc những giọt nứơc mắt lại lăn dài … Đắm mình trong những đám mây trắng xóa bồng bềnh chạy dài vô tận … em gái muốn mình tan ra hơn bao giờ hết … Nhắm nghiền mắt với những ứơc vọng vô thực …trái tim em gái lại đau … dừơng như lại muốn một lần nữa ngừng đập … Ai đó đã từng viết : “Giá như đựơc chết đi một lúc … Sẽ bình yên hơn một giấc ngũ dài … Nếu được xuống địa ngục thì càng tốt … Lên thiên đàng sợ chẳng gặp ai …” … Cảm giác của em gái cũng vậy đấy … Dường như ko còn đủ sức để cố gắng thêm nữa … bởi trái tim đau … bởi trái tim đã rơi xuống tận sâu nỗi tận cùng … Tận cùng của tuyệt vọng là sự bình thản… Còn tận cùng của sự bình thản là hạnh phúc hay đau khổ hả bro ?!? …
Ngày trở về, HN đón em gái với một cơn mưa phùn lạnh buốt … Phi trường Nội Bài cô đơn với những hạt mưa bay lất phất và những cơn gió lạnh … em gái ko có người đón … Đứng chết lặng … Nhìn vào khoảng không vô tận …nhìn những giọt nước bay bay … nhìn người ta có người thân ra đón … bất giác nứơc mắt lại lăn dài … Em gái nhớ bro … nhớ nhiều lắm !!! Nỗi nhớ thương đến tuyệt vọng thành những giọt nước mắt cứ rơi mãi… “Sáng hôm ấy anh ra sân bay rình thế nào cũng gặp được em gái của anh” … Nhớ lại buổi nói chuyện hôm ấy … em gái lại ko nén được nỗi đau chảy tràn … Vậy mà chỉ sau đấy có hơn một tuần … bro đã xa em gái … xa mãi mãi … Nứơc mắt có thể tan ra … nhưng nỗi đau … thì dừơng như ko thể …Đây là mùa đông thứ 2 em gái trở về … Mùa đông trước phi trường nắng ấm , có một người đứng đón em … đã ôm em vào lòng hôn nhẹ lên má em … Mùa đông năm nay , phi trường mưa bay … em gái bước ra với những ngơ ngác , bàng hoàng … Khẽ co mình với cơn gió lạnh … đôi mắt trống không … Em gái cô đơn hơn bao giờ hết … Mưa …!?! … Mưa hay nước mắt …bro ơi ?!? …
Một tuần ở Hn , mỗi ngày em gái đều cố tìm kiếm và góp nhặt những mảnh vụn ký ức về bro … Một tuần ở HN … một tuần em gái ko nhắn cho bro một tin nào … Một tuần lang thang mỗi chiều tối trên phố HN … Mỗi lần đi qua một con đường , em gái lại tự hỏi … “ko biết bro đã từng đi qua đây chưa ?” … để rồi khẽ co mình run rẩy nép sau tấm lưng ấm áp yêu thương … Đi giữa cái lạnh mưa bay của Hn , đôi lúc em gái lại khóc … khóc vì nhớ … khóc vì thương … khóc vì quá sức tuyệt vọng … Em gái cứ luôn mở to đôi mắt tìm kiếm giữa đám đông … nhìn vào những khoảng không vô tận … em gái thật sự rất mong nhìn thấy bro một lần … dù chỉ là cái bóng … dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua … Tại sao chứ ?!? … Tại sao ko gặp em gái một lần ?!? … Đêm nào em gái cũng mang nỗi mong chờ ấy vào trong giấc ngũ … đêm nào em gái cũng tìm kiếm trong cơn mơ … để rồi khi thức dậy nứơc mắt lại lăn dài xuống gối … Một đêm qua đi … một ngày mới lại đến … một tâm hồn lại lắng xuống một chút … một hi vọng lại tuyệt vọng hơn một chút … một mong chờ lại mòn mỏi hơn một chút … Rồi sẽ cạn khô … Gió thổi bất tận … Thời gian thật sẽ chở những nỗi đau về quá khứ để rồi lãng quên hay sẽ lại chở mọi thứ đến tương lai để dày vò con người ta suốt cả cuộc đời ?!?...
Từ ngày trở về đây , em gái ít nhắn tin cho bro hơn … Mỗi lần cầm điện thoại tìm kiếm số của bro , em gái lại rơi vào khoảng không vắng lặng … chông chênh … Run rẩy … em gái ko biết phải nhắn gì cho bro nữa … Nỗi đau đọng lại … chìm sâu … lọt thỏm trong khoảng lặng ko ai có thể chạm tới … Mấy đêm trứơc em gái phone cho bro … Vẫn tiếng chuông quen thuộc … nhưng khác ngày bro vừa đi … hôm ấy có người bắt máy … Là giọng con gái … Em gái hoảng hốt tắt cuộc gọi … Bình tâm trở lại , em gái run rẩy cầm máy gọi thêm lần nữa … Lần này là giọng nam … Em gái đã rất hi vọng … hi vọng vào một vở kịch , vào một trò đùa … Nhưng những lời nói ở đầu dây bên kia kéo em gái về thực tại … Em gái xin lỗi rồi vội vã cúp máy … Đêm vốn dĩ đã dài … dường như lại càng dài hơn … Em gái muốn gì ?!? … Khẳng định một nỗi đau ư ?!? … Giá như ngày ấy em gái đừng do dự … giá như lúc ấy em gái đừng tính toán … Giá như … Mà “giá như” để làm gì ? … Em gái hiểu mà … những cái “đã rồi” sẽ ko bao giờ quay lại được … “giá như” chỉ là tiếng kêu gào thống thiết tuyệt vọng của một trái tim đau …
Rời Hn trở về HP đã được 10 hôm rồi … em gái cứ trốn mãi trong nhà , trong phòng , trong chăn , trong đống truyện lộn xộn … Em gái muốn gì nhỉ ?!? … Em gái cũng ko biết nữa … Thứ 7 vừa rồi em gái có ra đường một buổi chiều … HP thay đổi nhiều rồi … đông vui hơn , nhộn nhịp hơn … hình như người ta ra đường cũng nhiều hơn thì phải …?! … Chỉ có một thứ ko thay đổi mà em gái cảm nhận rõ nhất … đó là khoảng lặng …HP vẫn là một thành phố rất bình yên … ko quá xô bồ … ko quá vội vã … cũng ko quá vô tình ….Em gái nhớ đã có người từng nói với em gái cách đây ko lâu : “Hải Phòng vào đông rồi ...vẫn như ngày em chưa đi, chỉ có con người là trầm lặng đi thôi …” … Có lẽ anh ấy sai rồi … Hải Phòng giờ đây cũng đã chuyển mình … chuyển theo trái tim của mỗi người … Em gái đã ko còn sợ hãi , ko còn muốn rời xa HP như ngày xưa … Những ký ức đau thương cũng đã lắng thật sâu trong sâu thẳm nỗi tận cùng … Nếu công bằng mà nhìn nhận em gái là một người có một cuộc sống thú vị phải ko bro ?!? … Thật sự từ trước đến giờ em gái chưa bao giờ nghĩ đến điều ấy … Nhưng những ngày qua … càng lắng thật sâu em gái càng cảm nhận được nhiều thứ hơn … nhất là khi đi giữa đường phố đông người , đi giữa tiếng cừơi và niềm vui … giữa cái không khí Tết sắp đến này … em gái cảm nhận rõ hơn về sự sống và cái chết … Sống và chết có ý nghĩa gì đâu … đơn giản cũng chỉ là bắt đầu và kết thúc … Có bắt đầu chắc chắn sẽ phải có kết thúc… Chỉ là em gái ko cam lòng… Cái kết thúc ấy quá nhanh … Nhưng … con ngừơi ta ai cũng có số phận … ko thể cãi lại định mệnh được … Ngừơi muốn chết càng cố tìm đến cái chết càng ko thể chết được … Người muốn sống lại phải vội vã đi nhanh …Em gái thua rồi … đã thật sự thua rồi … Giờ em gái tin … dù ko cam lòng … nhưng thật sự … con người ta ko thể cãi lại số phận đã định trước … Dù ko cam lòng … nhưng thật sự … em gái thua mất rồi …
Trở về HP 10 ngày thì 9 ngày em gái ốm, lúc nào cũng thuốc và thuốc … Mỗi lần trở bệnh em gái lại nhớ bro vô cùng … mỗi lần phải uống thuốc em gái lại nghe trái tim nhói đau … lại ko cầm được nước mắt … Mấy bữa nay nhà ăn bắp cải suốt … cứ nhìn bắp cải em gái lại lặng đi … Món ăn bro dạy cho em gái để chữa bệnh tim em gái vẫn nhớ nhưng ko dám làm … cứ nhìn thấy những thứ ấy em gái lại run rẩy ko ngừng … Mỗi lần nhớ lại những lời nói cuối cùng của bro dành cho em gái … em gái thật sự đau đến thắt lòng … Mặc dù giờ đây ko còn thường xuyên nhắn tin cho bro nữa nhưng ko phải em gái quên bro đâu. Bro vẫn ở đây … vẫn tồn tại trong trái tim và trong suy nghĩ của em gái mỗi ngày … Dù câm lặng … dù ko thể thốt thành lời … dù cừơi thật tươi … nhưng em gái vẫn nhớ bro nhiều lắm … vẫn đau nhiều lắm …Thật lòng em gái rất muốn nhắn tin cho bro … nhưng … ko được … Em gái ko làm được …Chỉ là … em gái ko biết phải nói gì nữa thôi … Thật sự tuyệt vọng quá rồi … Phải im lặng … cao đầu mà bước tiếp … cuộc sống ở phía trứơc còn dài …Đấy là cuộc sống , là số phận của em … em ko có quyền chối bỏ … Em vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ như thế …mọi thứ đều giấu chặt trong khoảng lặng thật sâu … ko ai chạm đến được … Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu thì con ngừơi ta cũng có lúc đuối lòng … cũng có lúc ko cầm được nứơc mắt … cũng có lúc mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi … Em gái cũng vậy … nên bro đừng giận em gái nhé … cũng đừng lo lắng cho em gái … nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua thôi … Mặt biển rồi cũng sẽ lặng sóng sau bão tố … chỉ có lòng biển … thật sâu … đang lặng lẽ thét gào … Gió vô hình … nhưng tình gió thì đầy mãi … đầy mãi ko vơi …
Hôm nay là 30 Tết rồi . Mỗi ngày em gái đều cố nhìn mọi thứ bằng đôi mắt của mình nhưng ko phải nhìn cho riêng mình … Em gái đang cố nhìn , cố quan sát mọi thứ cho cả bro … Tết này bro ko được nhìn thấy hoa đào , hoa mai , bánh trưng , dưa hấu , mứt , kẹo bánh … ko được nhìn thấy cuộc sống đang tràn ngập không khí ngày xuân … người ta đua nhau đi sắm Tết vui cười … Tết năm nay đến sớm hơn … em gái cảm nhận được cuộc sống lại đang tiếp tục chuyển mình … HN của bro cũng thế … HP của em gái cũng thế … Bro ơi , bro đang ở nơi nào vậy ?!? … Những ngày qua , bro có buồn ko ?!? … Có bao giờ bro nhớ về em gái …?!? … Có bao giờ … có bao giờ ko , bro ơi ?!? …
… Nhắm mắt lại !!! …
…Gió ơi … gió ơi , đừng khóc ….!!!....
Bro ơi , trong sâu thẳm của mỗi con ngừơi đều có một khoảng lặng ko ai có thể chạm tới. Cái khoảng lặng ấy chất đầy những cái chẳng thể nhìn thấy đựơc nhưng lại khiến người ta chìm xuống thật sâu … sâu đến tận cùng …
Em gái trở về miền Bắc 17 ngày rồi … cũng là 24 ngày kể từ ngày bro ra đi … Hai tuần kể từ ngày bro xảy ra chuyện , em gái ko có một phút bình yên nơi đó … lúc nào cũng ở trạng thái hoảng loạn … cho đến tận bây giờ … cái cảm giác ấy vẫn còn đây … em gái ko thoát ra đựơc … Đôi lúc lắng thật sâu … em gái đã ngừng khóc … Ngày trở về cũng là ngày bro đã đi xa lắm rồi … em gái trở về với một cảm giác của trái tim đau … và một nỗi nhớ thương quặn thắt đến tuyệt vọng … Bứơc chân vào phi trừơng Tân Sơn Nhất với cảm giác chơi vơi … máy bay cất cánh cũng là lúc những giọt nứơc mắt lại lăn dài … Đắm mình trong những đám mây trắng xóa bồng bềnh chạy dài vô tận … em gái muốn mình tan ra hơn bao giờ hết … Nhắm nghiền mắt với những ứơc vọng vô thực …trái tim em gái lại đau … dừơng như lại muốn một lần nữa ngừng đập … Ai đó đã từng viết : “Giá như đựơc chết đi một lúc … Sẽ bình yên hơn một giấc ngũ dài … Nếu được xuống địa ngục thì càng tốt … Lên thiên đàng sợ chẳng gặp ai …” … Cảm giác của em gái cũng vậy đấy … Dường như ko còn đủ sức để cố gắng thêm nữa … bởi trái tim đau … bởi trái tim đã rơi xuống tận sâu nỗi tận cùng … Tận cùng của tuyệt vọng là sự bình thản… Còn tận cùng của sự bình thản là hạnh phúc hay đau khổ hả bro ?!? …
Ngày trở về, HN đón em gái với một cơn mưa phùn lạnh buốt … Phi trường Nội Bài cô đơn với những hạt mưa bay lất phất và những cơn gió lạnh … em gái ko có người đón … Đứng chết lặng … Nhìn vào khoảng không vô tận …nhìn những giọt nước bay bay … nhìn người ta có người thân ra đón … bất giác nứơc mắt lại lăn dài … Em gái nhớ bro … nhớ nhiều lắm !!! Nỗi nhớ thương đến tuyệt vọng thành những giọt nước mắt cứ rơi mãi… “Sáng hôm ấy anh ra sân bay rình thế nào cũng gặp được em gái của anh” … Nhớ lại buổi nói chuyện hôm ấy … em gái lại ko nén được nỗi đau chảy tràn … Vậy mà chỉ sau đấy có hơn một tuần … bro đã xa em gái … xa mãi mãi … Nứơc mắt có thể tan ra … nhưng nỗi đau … thì dừơng như ko thể …Đây là mùa đông thứ 2 em gái trở về … Mùa đông trước phi trường nắng ấm , có một người đứng đón em … đã ôm em vào lòng hôn nhẹ lên má em … Mùa đông năm nay , phi trường mưa bay … em gái bước ra với những ngơ ngác , bàng hoàng … Khẽ co mình với cơn gió lạnh … đôi mắt trống không … Em gái cô đơn hơn bao giờ hết … Mưa …!?! … Mưa hay nước mắt …bro ơi ?!? …
Một tuần ở Hn , mỗi ngày em gái đều cố tìm kiếm và góp nhặt những mảnh vụn ký ức về bro … Một tuần ở HN … một tuần em gái ko nhắn cho bro một tin nào … Một tuần lang thang mỗi chiều tối trên phố HN … Mỗi lần đi qua một con đường , em gái lại tự hỏi … “ko biết bro đã từng đi qua đây chưa ?” … để rồi khẽ co mình run rẩy nép sau tấm lưng ấm áp yêu thương … Đi giữa cái lạnh mưa bay của Hn , đôi lúc em gái lại khóc … khóc vì nhớ … khóc vì thương … khóc vì quá sức tuyệt vọng … Em gái cứ luôn mở to đôi mắt tìm kiếm giữa đám đông … nhìn vào những khoảng không vô tận … em gái thật sự rất mong nhìn thấy bro một lần … dù chỉ là cái bóng … dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua … Tại sao chứ ?!? … Tại sao ko gặp em gái một lần ?!? … Đêm nào em gái cũng mang nỗi mong chờ ấy vào trong giấc ngũ … đêm nào em gái cũng tìm kiếm trong cơn mơ … để rồi khi thức dậy nứơc mắt lại lăn dài xuống gối … Một đêm qua đi … một ngày mới lại đến … một tâm hồn lại lắng xuống một chút … một hi vọng lại tuyệt vọng hơn một chút … một mong chờ lại mòn mỏi hơn một chút … Rồi sẽ cạn khô … Gió thổi bất tận … Thời gian thật sẽ chở những nỗi đau về quá khứ để rồi lãng quên hay sẽ lại chở mọi thứ đến tương lai để dày vò con người ta suốt cả cuộc đời ?!?...
Từ ngày trở về đây , em gái ít nhắn tin cho bro hơn … Mỗi lần cầm điện thoại tìm kiếm số của bro , em gái lại rơi vào khoảng không vắng lặng … chông chênh … Run rẩy … em gái ko biết phải nhắn gì cho bro nữa … Nỗi đau đọng lại … chìm sâu … lọt thỏm trong khoảng lặng ko ai có thể chạm tới … Mấy đêm trứơc em gái phone cho bro … Vẫn tiếng chuông quen thuộc … nhưng khác ngày bro vừa đi … hôm ấy có người bắt máy … Là giọng con gái … Em gái hoảng hốt tắt cuộc gọi … Bình tâm trở lại , em gái run rẩy cầm máy gọi thêm lần nữa … Lần này là giọng nam … Em gái đã rất hi vọng … hi vọng vào một vở kịch , vào một trò đùa … Nhưng những lời nói ở đầu dây bên kia kéo em gái về thực tại … Em gái xin lỗi rồi vội vã cúp máy … Đêm vốn dĩ đã dài … dường như lại càng dài hơn … Em gái muốn gì ?!? … Khẳng định một nỗi đau ư ?!? … Giá như ngày ấy em gái đừng do dự … giá như lúc ấy em gái đừng tính toán … Giá như … Mà “giá như” để làm gì ? … Em gái hiểu mà … những cái “đã rồi” sẽ ko bao giờ quay lại được … “giá như” chỉ là tiếng kêu gào thống thiết tuyệt vọng của một trái tim đau …
Rời Hn trở về HP đã được 10 hôm rồi … em gái cứ trốn mãi trong nhà , trong phòng , trong chăn , trong đống truyện lộn xộn … Em gái muốn gì nhỉ ?!? … Em gái cũng ko biết nữa … Thứ 7 vừa rồi em gái có ra đường một buổi chiều … HP thay đổi nhiều rồi … đông vui hơn , nhộn nhịp hơn … hình như người ta ra đường cũng nhiều hơn thì phải …?! … Chỉ có một thứ ko thay đổi mà em gái cảm nhận rõ nhất … đó là khoảng lặng …HP vẫn là một thành phố rất bình yên … ko quá xô bồ … ko quá vội vã … cũng ko quá vô tình ….Em gái nhớ đã có người từng nói với em gái cách đây ko lâu : “Hải Phòng vào đông rồi ...vẫn như ngày em chưa đi, chỉ có con người là trầm lặng đi thôi …” … Có lẽ anh ấy sai rồi … Hải Phòng giờ đây cũng đã chuyển mình … chuyển theo trái tim của mỗi người … Em gái đã ko còn sợ hãi , ko còn muốn rời xa HP như ngày xưa … Những ký ức đau thương cũng đã lắng thật sâu trong sâu thẳm nỗi tận cùng … Nếu công bằng mà nhìn nhận em gái là một người có một cuộc sống thú vị phải ko bro ?!? … Thật sự từ trước đến giờ em gái chưa bao giờ nghĩ đến điều ấy … Nhưng những ngày qua … càng lắng thật sâu em gái càng cảm nhận được nhiều thứ hơn … nhất là khi đi giữa đường phố đông người , đi giữa tiếng cừơi và niềm vui … giữa cái không khí Tết sắp đến này … em gái cảm nhận rõ hơn về sự sống và cái chết … Sống và chết có ý nghĩa gì đâu … đơn giản cũng chỉ là bắt đầu và kết thúc … Có bắt đầu chắc chắn sẽ phải có kết thúc… Chỉ là em gái ko cam lòng… Cái kết thúc ấy quá nhanh … Nhưng … con ngừơi ta ai cũng có số phận … ko thể cãi lại định mệnh được … Ngừơi muốn chết càng cố tìm đến cái chết càng ko thể chết được … Người muốn sống lại phải vội vã đi nhanh …Em gái thua rồi … đã thật sự thua rồi … Giờ em gái tin … dù ko cam lòng … nhưng thật sự … con người ta ko thể cãi lại số phận đã định trước … Dù ko cam lòng … nhưng thật sự … em gái thua mất rồi …
Trở về HP 10 ngày thì 9 ngày em gái ốm, lúc nào cũng thuốc và thuốc … Mỗi lần trở bệnh em gái lại nhớ bro vô cùng … mỗi lần phải uống thuốc em gái lại nghe trái tim nhói đau … lại ko cầm được nước mắt … Mấy bữa nay nhà ăn bắp cải suốt … cứ nhìn bắp cải em gái lại lặng đi … Món ăn bro dạy cho em gái để chữa bệnh tim em gái vẫn nhớ nhưng ko dám làm … cứ nhìn thấy những thứ ấy em gái lại run rẩy ko ngừng … Mỗi lần nhớ lại những lời nói cuối cùng của bro dành cho em gái … em gái thật sự đau đến thắt lòng … Mặc dù giờ đây ko còn thường xuyên nhắn tin cho bro nữa nhưng ko phải em gái quên bro đâu. Bro vẫn ở đây … vẫn tồn tại trong trái tim và trong suy nghĩ của em gái mỗi ngày … Dù câm lặng … dù ko thể thốt thành lời … dù cừơi thật tươi … nhưng em gái vẫn nhớ bro nhiều lắm … vẫn đau nhiều lắm …Thật lòng em gái rất muốn nhắn tin cho bro … nhưng … ko được … Em gái ko làm được …Chỉ là … em gái ko biết phải nói gì nữa thôi … Thật sự tuyệt vọng quá rồi … Phải im lặng … cao đầu mà bước tiếp … cuộc sống ở phía trứơc còn dài …Đấy là cuộc sống , là số phận của em … em ko có quyền chối bỏ … Em vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ như thế …mọi thứ đều giấu chặt trong khoảng lặng thật sâu … ko ai chạm đến được … Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu thì con ngừơi ta cũng có lúc đuối lòng … cũng có lúc ko cầm được nứơc mắt … cũng có lúc mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi … Em gái cũng vậy … nên bro đừng giận em gái nhé … cũng đừng lo lắng cho em gái … nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua thôi … Mặt biển rồi cũng sẽ lặng sóng sau bão tố … chỉ có lòng biển … thật sâu … đang lặng lẽ thét gào … Gió vô hình … nhưng tình gió thì đầy mãi … đầy mãi ko vơi …
Hôm nay là 30 Tết rồi . Mỗi ngày em gái đều cố nhìn mọi thứ bằng đôi mắt của mình nhưng ko phải nhìn cho riêng mình … Em gái đang cố nhìn , cố quan sát mọi thứ cho cả bro … Tết này bro ko được nhìn thấy hoa đào , hoa mai , bánh trưng , dưa hấu , mứt , kẹo bánh … ko được nhìn thấy cuộc sống đang tràn ngập không khí ngày xuân … người ta đua nhau đi sắm Tết vui cười … Tết năm nay đến sớm hơn … em gái cảm nhận được cuộc sống lại đang tiếp tục chuyển mình … HN của bro cũng thế … HP của em gái cũng thế … Bro ơi , bro đang ở nơi nào vậy ?!? … Những ngày qua , bro có buồn ko ?!? … Có bao giờ bro nhớ về em gái …?!? … Có bao giờ … có bao giờ ko , bro ơi ?!? …
… Nhắm mắt lại !!! …
…Gió ơi … gió ơi , đừng khóc ….!!!....