Raining_Heart
30-01-2008, 08:56 AM
SeCrEt
Phần Một:
Tên tôi là Thiên Nhiên, sự đơn thuần và kinh điển của thế giới này đều nằm ở trong cái tên của tôi. Nhiều lúc tôi tự hỏi: nếu như cuộc sống của con người đúng là nằm trong thế giới của thiên nhiên thì có phải tốt hơn không? Cỏ cây..hoa lá..nó không làm cho con người suy nghĩ, nó không làm con người hối hận và rồi..để lại niềm đau cho người sau!
Tình yêu là gì? Có phải nó chỉ đơn thuần cũng nằm lẫn trong thiên nhiên không? Tôi cũng không chắc có phải tôi biết yêu hay chưa?
Đang làm trong một công ty thời trang lớn ở Sài Gòn, thành phố rộng lớn như vậy mà tôi lại chưa tìm được tình yêu lý tưởng cho riêng mình. Tình yêu đối với tôi là một khoảng rộng của thời gian, là một điều gì đó mà tôi muốn tìm hiểu và thấm nhuần nó.
___________________________
_ Thiên Nhiên, bảng vẽ lần trước tôi giao cho cô làm đã xong chưa? Ông trưởng phòng khó ưa ở đâu không biết bỗng xuất hiện ngay bàn làm việc của tôi.
Ngước lên nhìn, tôi tự tin đứng lên, đẩy cặp kính độ khá nhẹ của mình lên rồi trả lời
_ KHông phải tôi đã gởi người mang qua cho ông rồi sao?
Hơi ngạc nhiên xen lẫn "quê độ", ông đáp
_ Vậy tốt, tôi sẽ xem lại rồi cho người gọi cô vào văn phòng bàn việc
_ Ok
Ổng châm chít tôi cũng đúng, lý do đơn giản. Cũng chính vì tôi và con gái ông ta nộp đơn vô công ty luôn một lúc nhưng người được chọn vào lại là tôi. Trong ba tháng qua, những mặt hàng của tôi vẽ kiểu lại được xem duyệt và có lời khen nồng nhiệt từ cấp trên, càng khiến hắn tỏ ra ghét tôi hơn. Nhưng vậy thì sao chứ? Thiên Nhiên là nguồn sống của con người, thiên nhiên là vạn vật không bao giờ u sầu hay gục ngã.
_ Thiên Nhiên, chiều nay rảnh không? Đi uống nước với mình đi, có chút bản vẽ muốn cho Thiên Nhiên coi thử.
Thu Trân nở nụ cười tươi hỏi tôi trước bàn làm việc, người bạn thân nhất của tôi từ khi vào công ty tới nay. Thu Trân có cái răng khểnh nhếch ra ở mép, mái tóc dài nhuộm hơi nâu nâu buông xõa dài óng ả ngang lưng cùng làn da nõn nà thật khiến bao nhiêu chàng trong công ty chết mê chết mệt. Vậy mà cô ta không để mắt tới đâu, biết sao không? Từ từ, các bạn sẽ biết thôi!
_ Chiều nay hả? Mình nghĩ không được rồi, mình phải đi có công chuyện
Tôi lấy làm tiếc rẻ, Thu Trân mỉm cười thông cảm
_ KHông sao mà, tối mình sẽ tới nhà cho bạn xem cũng được
_ Okay
_ Vậy có gì tối, mình gọi cho
_ Uhm
Đồng hồ chỉ đúng năm giờ chiều, tan ca rồi, mừng quá! Tôi thong thả đứng lên sau khi đã sắp sếp mọi thứ đâu vào đó ngăn nắp tại bàn làm việc. Vừa vào thang máy, tôi không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Cũng như mọi hôm, thang máy lúc nào cũng đông và ngợp thở. Đành thôi, không ai muốn làm người cuối cùng chờ thang máy! Có gì đâu, tại không biết ai dở hơi đồn rằng ai ở lại sau cùng sẽ gặp "ma", vậy mà cả đám ai nấy đều tin! Tôi cũng đâu có ngoại lệ!
Đứng một lát, tôi chợt giật mình la lớn khi có cảm giác ai đó vừa đưa tay đụng ngay mông tôi.
_ Aaaa!
Vừa quay mặt lại, tôi đã thấy hắn. Một tên nào đó, mặt mày sáng sủa mà! Không lẽ làm trò đó sao? Không đủ thời gian nữa, tôi đưa một ngón tay chỉ vào mặt hắn rồi nói
_ Anh tồi bại thật, sao anh lại sờ mông tôi?
Hắn bật cười quái gở rồi nói
_ Tôi không có
" Chưa thấy ai như hắn, đã làm bậy bị người ta bắt gặp rồi còn cười nữa. Đúng là..."
_ Anh có tin tôi gọi quản lý phía dưới lên không?
_ Cứ gọi, tôi không làm mà
Mọi người xung quanh bắt đầu nhìn chúng tôi. Một chị ghé tai qua người bên cạnh rồi nói nhỏ gì đó. Thang máy vừa xuống tới nơi thì mọi người đã vội đi ra, tôi nhanh nhảu tóm lấy áo hắn rồi nói
_ Anh hay quá vậy? Làm bậy rồi chối nhanh vậy sao?
Hắn bắt đầu nhăn mặt, chắc giận lên rồi đây
_ Tôi đã nói là tôi không hề làm. Tin hay không là tuỳ ý cô
_ Anh...Đứng đó!
Bỗng nhiên, tôi đứng khựng lại. Ngài giám đốc công ty vừa từ xe hơi bước ra và đi vào công ty nơi tôi đang đứng xỉ vả tên "tồi bại"
Nhìn tôi, giám đốc ôn tồn hỏi
_ Có chuyện gì hả cô Trịnh?
_ Giám đốc biết tôi? Tôi nhìn giám đốc đầy nghi vấn
Khẽ gật đầu rồi ông tiếp
_ Có vẻ cô đang ác cảm với con trai tôi thì phải, hai người có xích mích sao?
_ Con trai của ông? Một bên chân mày của tôi tự động hếch lên
_ À tôi quên
Nói rồi ông ta đẩy tên "tồi bại" ra trước mặt rồi nói
_ Xin giới thiệu đây là con trai thứ ba của tôi: Daniel Trần
Phần Một:
Tên tôi là Thiên Nhiên, sự đơn thuần và kinh điển của thế giới này đều nằm ở trong cái tên của tôi. Nhiều lúc tôi tự hỏi: nếu như cuộc sống của con người đúng là nằm trong thế giới của thiên nhiên thì có phải tốt hơn không? Cỏ cây..hoa lá..nó không làm cho con người suy nghĩ, nó không làm con người hối hận và rồi..để lại niềm đau cho người sau!
Tình yêu là gì? Có phải nó chỉ đơn thuần cũng nằm lẫn trong thiên nhiên không? Tôi cũng không chắc có phải tôi biết yêu hay chưa?
Đang làm trong một công ty thời trang lớn ở Sài Gòn, thành phố rộng lớn như vậy mà tôi lại chưa tìm được tình yêu lý tưởng cho riêng mình. Tình yêu đối với tôi là một khoảng rộng của thời gian, là một điều gì đó mà tôi muốn tìm hiểu và thấm nhuần nó.
___________________________
_ Thiên Nhiên, bảng vẽ lần trước tôi giao cho cô làm đã xong chưa? Ông trưởng phòng khó ưa ở đâu không biết bỗng xuất hiện ngay bàn làm việc của tôi.
Ngước lên nhìn, tôi tự tin đứng lên, đẩy cặp kính độ khá nhẹ của mình lên rồi trả lời
_ KHông phải tôi đã gởi người mang qua cho ông rồi sao?
Hơi ngạc nhiên xen lẫn "quê độ", ông đáp
_ Vậy tốt, tôi sẽ xem lại rồi cho người gọi cô vào văn phòng bàn việc
_ Ok
Ổng châm chít tôi cũng đúng, lý do đơn giản. Cũng chính vì tôi và con gái ông ta nộp đơn vô công ty luôn một lúc nhưng người được chọn vào lại là tôi. Trong ba tháng qua, những mặt hàng của tôi vẽ kiểu lại được xem duyệt và có lời khen nồng nhiệt từ cấp trên, càng khiến hắn tỏ ra ghét tôi hơn. Nhưng vậy thì sao chứ? Thiên Nhiên là nguồn sống của con người, thiên nhiên là vạn vật không bao giờ u sầu hay gục ngã.
_ Thiên Nhiên, chiều nay rảnh không? Đi uống nước với mình đi, có chút bản vẽ muốn cho Thiên Nhiên coi thử.
Thu Trân nở nụ cười tươi hỏi tôi trước bàn làm việc, người bạn thân nhất của tôi từ khi vào công ty tới nay. Thu Trân có cái răng khểnh nhếch ra ở mép, mái tóc dài nhuộm hơi nâu nâu buông xõa dài óng ả ngang lưng cùng làn da nõn nà thật khiến bao nhiêu chàng trong công ty chết mê chết mệt. Vậy mà cô ta không để mắt tới đâu, biết sao không? Từ từ, các bạn sẽ biết thôi!
_ Chiều nay hả? Mình nghĩ không được rồi, mình phải đi có công chuyện
Tôi lấy làm tiếc rẻ, Thu Trân mỉm cười thông cảm
_ KHông sao mà, tối mình sẽ tới nhà cho bạn xem cũng được
_ Okay
_ Vậy có gì tối, mình gọi cho
_ Uhm
Đồng hồ chỉ đúng năm giờ chiều, tan ca rồi, mừng quá! Tôi thong thả đứng lên sau khi đã sắp sếp mọi thứ đâu vào đó ngăn nắp tại bàn làm việc. Vừa vào thang máy, tôi không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Cũng như mọi hôm, thang máy lúc nào cũng đông và ngợp thở. Đành thôi, không ai muốn làm người cuối cùng chờ thang máy! Có gì đâu, tại không biết ai dở hơi đồn rằng ai ở lại sau cùng sẽ gặp "ma", vậy mà cả đám ai nấy đều tin! Tôi cũng đâu có ngoại lệ!
Đứng một lát, tôi chợt giật mình la lớn khi có cảm giác ai đó vừa đưa tay đụng ngay mông tôi.
_ Aaaa!
Vừa quay mặt lại, tôi đã thấy hắn. Một tên nào đó, mặt mày sáng sủa mà! Không lẽ làm trò đó sao? Không đủ thời gian nữa, tôi đưa một ngón tay chỉ vào mặt hắn rồi nói
_ Anh tồi bại thật, sao anh lại sờ mông tôi?
Hắn bật cười quái gở rồi nói
_ Tôi không có
" Chưa thấy ai như hắn, đã làm bậy bị người ta bắt gặp rồi còn cười nữa. Đúng là..."
_ Anh có tin tôi gọi quản lý phía dưới lên không?
_ Cứ gọi, tôi không làm mà
Mọi người xung quanh bắt đầu nhìn chúng tôi. Một chị ghé tai qua người bên cạnh rồi nói nhỏ gì đó. Thang máy vừa xuống tới nơi thì mọi người đã vội đi ra, tôi nhanh nhảu tóm lấy áo hắn rồi nói
_ Anh hay quá vậy? Làm bậy rồi chối nhanh vậy sao?
Hắn bắt đầu nhăn mặt, chắc giận lên rồi đây
_ Tôi đã nói là tôi không hề làm. Tin hay không là tuỳ ý cô
_ Anh...Đứng đó!
Bỗng nhiên, tôi đứng khựng lại. Ngài giám đốc công ty vừa từ xe hơi bước ra và đi vào công ty nơi tôi đang đứng xỉ vả tên "tồi bại"
Nhìn tôi, giám đốc ôn tồn hỏi
_ Có chuyện gì hả cô Trịnh?
_ Giám đốc biết tôi? Tôi nhìn giám đốc đầy nghi vấn
Khẽ gật đầu rồi ông tiếp
_ Có vẻ cô đang ác cảm với con trai tôi thì phải, hai người có xích mích sao?
_ Con trai của ông? Một bên chân mày của tôi tự động hếch lên
_ À tôi quên
Nói rồi ông ta đẩy tên "tồi bại" ra trước mặt rồi nói
_ Xin giới thiệu đây là con trai thứ ba của tôi: Daniel Trần