akki
23-12-2007, 06:53 AM
P/S: Đây chỉ viết fic thôi. Sẽ có nhiều nội dung nhưng cũng có fic theo kiểu tình yêu song hành (ý là không phân biệt giới tính) cho nên cấm chỉ định những bạn bị dị ứng với thể loại này Và nếu lỡ có đọc thì không kiện tụng gì tui nhá!:D
H-O-H(mức độ: 0)
fic 1:
H-O-H, một nguyên tử oxi kẹp giữa hai nguyên tử hidro, thử liên tưởng đến chuyện của ba người hai nam và một nữ xem sao. Chuyện bình thường khi hai người nam đều cùng thích người nữ. Nhưng chuyện ở đây là tình cảm của một chàng trai và một cô gái dành cho tên còn lại. Và tên còn lại đều cùng yêu mến cả hai người kia. Họ không thể tách nhau ra được, đó chính là sự liên tưởng còn lại.......
Lam vẫn thường hay tự suy nghĩ về chuyện của mình. Nói đúng hơn là một số chuyện đã qua và một chuyện vẫn còn đang tiếp diễn trước mắt. Chuyện cũ thì cũng đã cũ lắm rồi, ít ra cũng gần một năm rồi chứ! Tuy nhiên Lam vẫn chưa thể quên hết chuyện đó. Từ câu nói của anh Sơn, hay đúng hơn là ánh mắt tha thiết của Viên lúc đó khi Viên nói về tình cảm của chính mình. Viên yêu cả hai người, yêu Lam nhưng cũng yêu cả anh Sơn nữa!
Đặt một đầu nguyên tử hidro trong phân tử nước là Lam thì đầu còn lại chắc chắn là anh Sơn. Lam không có đầy đủ diễm phúc để đứng chính giữa, mà Viên lại tròn trịa gánh cả hai người một cách hòa bình như thế. Phân tử đồng đều thì tồn tại, mất đi một nguyên tử thì không còn. Điều đó cũng giống như chuyện của Lam, Viên và anh Sơn vậy. Chuyện sẽ vẫn luôn mãi mãi dưới tình trạng một thước gánh ba. Phải ba mới đủ!
Viên sinh ra trong một gia đình khá giả, hay nói rõ ràng hơn là giàu có. Sống đầy đủ, sung túc nhưng hiếm ai có thể hiểu được mức độ tự lập trong con người Viên cao đến bao nhiêu. Cậu trai xinh đẹp như một bông hoa, trong sáng như pha lê nhưng cao ngạo, ngang tàng như một ông hoàng nhỏ tuổi. Này nhé! Tóc vàng ngắn cũn cỡn đúng theo kiểu “made in by he” , quần áo xốc xếch, phụ trang lỉnh kỉnh nhưng cũng không theo bất cứ cái moder mới nào (T_T). Ngang ngạnh, kiêu căng về vẻ đẹp của chính mình, đó chính là những nét phác thảo sơ khảo về Viên-cậu công tử của giới thượng lưu này. Tuy vậy, vẫn không biết tại sao bạn bè của Viên lại nhiều đến thế. Từ những cậu ấm con nhà giàu hiền ngoan, đến những tên bụi đời quậy phá khắp nơi, hầu như không chừa một ai cả. Đi đâu cũng nghe thân mật gọi Viên liên hồi. Không có Viên hai bên là hai thế giới tách biệt, có Viên rồi thì chỉ còn là một hội bạn thân, đủ mọi tầng lớp mà thôi. Sơn là một trong số ấy!
Một con ngừơi hiền hậu, hiền thật hiền. Không nhận định được ranh giới rõ ràng trong con người Sơn, chỉ biết Sơn là anh chàng hay cười và hay “Ờ!”. Uh thì Sơn là thế mà!
Nói về lúc quen nhau của Viên và Sơn chắc chắn ai cũng sẽ thấy ngồ ngộ. Sơn là anh chàng nhân viên dễ mến trong nhà hàng thức ăn nhanh của gia đình Viên. Một ngày trời không nắng cũng không mưa, đủ mát để Viên và đám bạn nửa này nửa kia của cậu keó nhau đi vào nhà hàng ăn…… “chùa”! Viên kết Sơn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu bắt luôn anh chàng nhân viên sau khi rời khỏi nhà hàng và tự cho phép sát nhập anh vào hội bạn của cậu. Cũng kể từ lúc đó, Sơn đã trở thành một người rất quan trọng ảnh hưởng đến Viên.
Người thứ hai ảnh hưởng nhiều đến Viên còn có Lam. Trên danh nghĩa là cô bạn thân, cô hàng xóm, thầy dạy môn học chống shock trước mọi tình huống, Lam gần như trở thành một phần cuộc sống của Viên. Ở cạnh Lam, Viên là Viên, đúng như là một cậu trai thật sự. Vô tâm, vô tư, dễ nổi nóng, hay ghen tị đúng nghĩa là một cậu choai đang lớn. Bên cạnh Lam, Viên cảm thấy trọn vẹn tâm tư mình cho dù là Lam lúc nào cũng rất phong độ. Cãi nhau rất hay, rất lịch sự, rất văn hóa. Khả năng trêu ghẹo người khác đạt tới đỉnh cao, và năng lực chai lì chống shock thì trên cả tuyệt vời nhưng không vì thế mà Lam thiếu đi nét nữ tính của con gái. Tất cả những tính cách đó của Lam nằm gọn gàng trong trái tim Viên, điều đó Lam cũng biết!
_Viên chỉ là người yêu cái đẹp thôi!
Lam nhìn Viên bằng đôi mắt đẹp của chính cô rồi nói như thế Nhưng Viên không bao giờ nghĩ như thế! Với Viên, Lam là tất cả, cả một cuộc sống của Viên luôn luôn có Lam hiện diện cho đếnkhi anh Sơn từ từ đi vào! (ToT)
Ai ai cũng biết cuộc sống của Viên là một bầu trời đêm, với Viên là hoàng tử mặt trăng. Xung quanh là hàng ngàn vì sao xinh xắn. Trong cái thế giới đó Viên là duy nhất. Nhưng đến khi Sơn xuất hiện, anh đã rẽ tấm màn đêm, cho Viên nhìn thấy một bầu trời rộng hơn, sáng hơn và xinh đẹp hơn. Viên thấy được thế giới của Sơn với nhiều màu sắc. Viên cảm thấy mình nhỏ bé trong thế giới đó, không còn một ông hoàng ngang bướng nữa! Bên cạnh Sơn, Viên trở thành một đứa bé. Cậu trai ngây ngô, bỡ ngỡ với nhiều thứ, ngây ngô đến độ có lần đi lạc đướng rồi khóc tu tu. Đi một mình không người đưa đi thì lạc là phải!
Lam vẫn đi bên Viên từng phút. Với Lam quen biết với Sơn là một điều may mắn. Sơn thật thú vị! Biết nhiều, hiểu nhiều hơn Lam và có lẽ là chững chạc hơn Viên. Điều đó làm Lam cảm thấy hay ho. Còn một điều nữa ở Sơn khiến Lam thích thú, hay có thể nói thích đến khó chịu. Sơn chưa từng biết giận bao giờ. Chỉ điều đó thôi đã làm Lam phát điên.
Viên cảm thấy rất kì lạ. Giữa mối quan hệ giữa Viên, Lam và Sơn thì dường như cậu lại không có cảm giác ghen tức. Chứ như mọi lần Viên đã nổi giận khi Lam huyên thuyên đủ thứ với người khác mà không thèm nói gì đến mình. Nhưng Lam với anh Sơn thì Viên lại cảm thấy bình thường, hay rõ ràng hơn cậu cảm thấy rất an toàn. Viên nghĩ rằng Lam và Sơn thì chẳng thể có gì được. Ngay cả chính cậu cũng không biết vì sao lại có ý nghĩ đó nữa!
Có lần Lam đã nghe anh Sơn nói: “Anh thích Lam chứ! Nhưng tình cảm đó chỉ như một người em gái thôi!” Lam đã nghe và Lam đã bật cười. Nụ cười không có vẻ gì là sung sướng. Rõ ràng Lam biết, với Lam, Sơn là một người anh trai. Không hơn không kém! Nhưng Lam lại cảm thấy rất đau lòng khi người hỏi câu đó là Viên. Không biết lí do tại sao con tim Lam đau nhói lên như vậy! Lam cảm thấy mình như vừa phải san sẻ một cái gì đó cho Sơn. Một cái gì đó mà Lam rất yêu quí! Lam không thể làm gì được. Bởi vì Lam biết Viên cũng mến anh Sơn!
Lam viết blog. Thật ra là viết tâm tư mình lên đó! Lam gửi đó qua cho anh Sơn. Lam muốn anh Sơn vào, muốn anh xem những câu truyện đó và hi vọng anh có thể hiểu cho tâm tư Lam lúc này! Một sự ích kỷ tí teo vì nó vẫn còn chưa trở thành thói quen.
Sơn quen Viên, anh đã không định hướng rằng mình sẽ mến Viên. Mà lại yêu mến rất nhiều! Đã nói rằng không có ranh giới rõ ràng trong con người Sơn. Chính Sơn còn không ngờ rằng mình lại yêu mến một người con trai. Với Sơn, Viên như là một cái gì đó sâu thẳm và xa xôi. Xa nhưng đầy quyến rũ, điều đó càng làm cho anh không thể ngăn cản được mình. Càng ngày anh càng mến Viên hơn.
Khi trời yên biển lặng thì ẩn đằng sau đó luôn luôn có thể là một cơn giông! Một cơn giống không lớn thì cũng nhỏ!
Lam bỏ chạy. Lam đã đến điểm cực hạn rồi! Lam không thể chịu nổi sự giằng xé trong tâm. Và Lam đã chạy trốn! Trốn khỏi Viên, trốn khỏi Sơn và hi vọng trốn luôn tình cảm của mình. Không phải là Lam sợ nhưng cô muốn tháo bỏ cái cảm giá mệt mỏi đang quấn lấy mình. Lam quyết định đi SaPa chơi mấy ngày. Lam đi và Lam chắc chắn không cho Viên và anh Sơn biết!
_Lam đi rồi.
Sáng sớm Viên giật mình khi biết Lam đã đi SaPa từ ngày hôm qua. lần đầu tiên Lam đi mà không rủ Viên theo cùng, lần đầu tiên Lam đi mà không báo cho Viên một tiếng. Lúc đầu là giật mình sau chuyển sang giai đoạn khó chịu. Dạo này cô bạn của cậu thay đổi hơi nhiều quá! Ít nói hơn, ít gây sự với cậu hơn và có vẻ buồn hơn. Lam buồn về cái gì Viên cũng không rõ nữa! Sáng giận rồi chiều lại cảm thấy buồn. Thiếu Lam, Viên cứ ủ rũ như gà mắc mưa. Viên cảm thấy nhớ Lam kinh khủng. Nhớ nhất là đôi mắt đẹp của Lam. Đôi mắt sắc sảo, trong sáng không gợn một chút mây mờ. Đôi mắt đó đẹp lắm! Đẹp đến nỗi làm Viên nhớ quay quắt. Viên đang mong, Lam mau quay về!
Ngày hôm sau nữa, Sơn giật mình khi nghe tin Lam một mình đi SaPa. Không biết sao khi nghe tin đó đột nhiên Sơn lại cảm thấy buồn buồn. Không còn ai phá rối mình nữa, điều đó làm Sơn có cảm giác thiếu thiếu. Rồi cái cảm giác bắt Sơn muốn nghe lại giọng cười của Lam, muốn nhìn thấy đôi mắt đẹp mà trong đó anh biết nó chất đầy hình ảnh của Viên. Sơn còn mong Lam quay về.
Cảm giác lành lạnh nơi vùng núi SaPa làm Lam cảm thấy thoải mái hơn. Cảm giác ẩm ướt và cái lạnh của không khí quấn chặt làm cho tâm hồn trở nên thơi thả. Lam là thế! Chỉ một ít cảnh đẹp của thiên nhiên thôi cũng có thể làm cô thay đổi 180o. Không còn cảm giác khó chịu nữa. Lam đã trở về là Lam đúng nghĩa!
Lam dt về. Có vẻ như sau một tuần vui vẻ ở SaPa cô bé đã khá hơn rất rất nhiều. Giọng nói sôi nổi hơn hẳn:
_ “Người yêu ơi! Mấy ngày nữa em về hén!”
Lam nói với Viên rồi với Sơn cũng cùng một câu như vậy. Hai cậu con trai nghe xong thì chưng hửng chẳng biết làm gì! Rồi không biết lí do sao cậu nào cậu nấy lại bật cười. Cười dữ dội, đến nỗi nằm lăn ra đất. Đã nghĩ quá xa rồi, Lam vẫn mãi là Lam thôi! Chẳng bao giờ khác đi được.
_Anh mến em lắm đấy! Em biết không?
Anh Sơn nói với Viên như thế! Không có cái vẻ nào ngạc nhiên thể hiện trên khuôn mặt Lam. Cô bé chỉ mỉm cười. Còn Viên? Khuôn mặt xinh như hoa ấy bình thản như không có gì. Hình như chuyện này cả Lam và Viên đều đã nghĩ ra cả rồi.
_Không có gì là em không biết cả, bởi vì em cũng thế mà! Nhưng như anh thấy đấy. Anh, em và cả Lam nữa chúng ta đều mến nhau. Tình cảm có lẽ cao hơn tình bạn. Như thế chuyện của chúng ta không thể thiếu một ai trong chúng ta giống như thế này vậy!
Sơn im lặng, Lam gật gù còn Viên thì mỉm cười.
Giọt nước nhỏ men theo ngón tay thon dài rũ xuống. Giọt nước long lanh tinh khiết và hoàn chỉnh. Giọt nước mỉm cười vì nó biết rằng mình chắc chắn luôn luôn có ba thành phần. Hai hidro và chỉ có một oxi, mãi mãi vẫn sẽ như thế!
end.
H-O-H(mức độ: 0)
fic 1:
H-O-H, một nguyên tử oxi kẹp giữa hai nguyên tử hidro, thử liên tưởng đến chuyện của ba người hai nam và một nữ xem sao. Chuyện bình thường khi hai người nam đều cùng thích người nữ. Nhưng chuyện ở đây là tình cảm của một chàng trai và một cô gái dành cho tên còn lại. Và tên còn lại đều cùng yêu mến cả hai người kia. Họ không thể tách nhau ra được, đó chính là sự liên tưởng còn lại.......
Lam vẫn thường hay tự suy nghĩ về chuyện của mình. Nói đúng hơn là một số chuyện đã qua và một chuyện vẫn còn đang tiếp diễn trước mắt. Chuyện cũ thì cũng đã cũ lắm rồi, ít ra cũng gần một năm rồi chứ! Tuy nhiên Lam vẫn chưa thể quên hết chuyện đó. Từ câu nói của anh Sơn, hay đúng hơn là ánh mắt tha thiết của Viên lúc đó khi Viên nói về tình cảm của chính mình. Viên yêu cả hai người, yêu Lam nhưng cũng yêu cả anh Sơn nữa!
Đặt một đầu nguyên tử hidro trong phân tử nước là Lam thì đầu còn lại chắc chắn là anh Sơn. Lam không có đầy đủ diễm phúc để đứng chính giữa, mà Viên lại tròn trịa gánh cả hai người một cách hòa bình như thế. Phân tử đồng đều thì tồn tại, mất đi một nguyên tử thì không còn. Điều đó cũng giống như chuyện của Lam, Viên và anh Sơn vậy. Chuyện sẽ vẫn luôn mãi mãi dưới tình trạng một thước gánh ba. Phải ba mới đủ!
Viên sinh ra trong một gia đình khá giả, hay nói rõ ràng hơn là giàu có. Sống đầy đủ, sung túc nhưng hiếm ai có thể hiểu được mức độ tự lập trong con người Viên cao đến bao nhiêu. Cậu trai xinh đẹp như một bông hoa, trong sáng như pha lê nhưng cao ngạo, ngang tàng như một ông hoàng nhỏ tuổi. Này nhé! Tóc vàng ngắn cũn cỡn đúng theo kiểu “made in by he” , quần áo xốc xếch, phụ trang lỉnh kỉnh nhưng cũng không theo bất cứ cái moder mới nào (T_T). Ngang ngạnh, kiêu căng về vẻ đẹp của chính mình, đó chính là những nét phác thảo sơ khảo về Viên-cậu công tử của giới thượng lưu này. Tuy vậy, vẫn không biết tại sao bạn bè của Viên lại nhiều đến thế. Từ những cậu ấm con nhà giàu hiền ngoan, đến những tên bụi đời quậy phá khắp nơi, hầu như không chừa một ai cả. Đi đâu cũng nghe thân mật gọi Viên liên hồi. Không có Viên hai bên là hai thế giới tách biệt, có Viên rồi thì chỉ còn là một hội bạn thân, đủ mọi tầng lớp mà thôi. Sơn là một trong số ấy!
Một con ngừơi hiền hậu, hiền thật hiền. Không nhận định được ranh giới rõ ràng trong con người Sơn, chỉ biết Sơn là anh chàng hay cười và hay “Ờ!”. Uh thì Sơn là thế mà!
Nói về lúc quen nhau của Viên và Sơn chắc chắn ai cũng sẽ thấy ngồ ngộ. Sơn là anh chàng nhân viên dễ mến trong nhà hàng thức ăn nhanh của gia đình Viên. Một ngày trời không nắng cũng không mưa, đủ mát để Viên và đám bạn nửa này nửa kia của cậu keó nhau đi vào nhà hàng ăn…… “chùa”! Viên kết Sơn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu bắt luôn anh chàng nhân viên sau khi rời khỏi nhà hàng và tự cho phép sát nhập anh vào hội bạn của cậu. Cũng kể từ lúc đó, Sơn đã trở thành một người rất quan trọng ảnh hưởng đến Viên.
Người thứ hai ảnh hưởng nhiều đến Viên còn có Lam. Trên danh nghĩa là cô bạn thân, cô hàng xóm, thầy dạy môn học chống shock trước mọi tình huống, Lam gần như trở thành một phần cuộc sống của Viên. Ở cạnh Lam, Viên là Viên, đúng như là một cậu trai thật sự. Vô tâm, vô tư, dễ nổi nóng, hay ghen tị đúng nghĩa là một cậu choai đang lớn. Bên cạnh Lam, Viên cảm thấy trọn vẹn tâm tư mình cho dù là Lam lúc nào cũng rất phong độ. Cãi nhau rất hay, rất lịch sự, rất văn hóa. Khả năng trêu ghẹo người khác đạt tới đỉnh cao, và năng lực chai lì chống shock thì trên cả tuyệt vời nhưng không vì thế mà Lam thiếu đi nét nữ tính của con gái. Tất cả những tính cách đó của Lam nằm gọn gàng trong trái tim Viên, điều đó Lam cũng biết!
_Viên chỉ là người yêu cái đẹp thôi!
Lam nhìn Viên bằng đôi mắt đẹp của chính cô rồi nói như thế Nhưng Viên không bao giờ nghĩ như thế! Với Viên, Lam là tất cả, cả một cuộc sống của Viên luôn luôn có Lam hiện diện cho đếnkhi anh Sơn từ từ đi vào! (ToT)
Ai ai cũng biết cuộc sống của Viên là một bầu trời đêm, với Viên là hoàng tử mặt trăng. Xung quanh là hàng ngàn vì sao xinh xắn. Trong cái thế giới đó Viên là duy nhất. Nhưng đến khi Sơn xuất hiện, anh đã rẽ tấm màn đêm, cho Viên nhìn thấy một bầu trời rộng hơn, sáng hơn và xinh đẹp hơn. Viên thấy được thế giới của Sơn với nhiều màu sắc. Viên cảm thấy mình nhỏ bé trong thế giới đó, không còn một ông hoàng ngang bướng nữa! Bên cạnh Sơn, Viên trở thành một đứa bé. Cậu trai ngây ngô, bỡ ngỡ với nhiều thứ, ngây ngô đến độ có lần đi lạc đướng rồi khóc tu tu. Đi một mình không người đưa đi thì lạc là phải!
Lam vẫn đi bên Viên từng phút. Với Lam quen biết với Sơn là một điều may mắn. Sơn thật thú vị! Biết nhiều, hiểu nhiều hơn Lam và có lẽ là chững chạc hơn Viên. Điều đó làm Lam cảm thấy hay ho. Còn một điều nữa ở Sơn khiến Lam thích thú, hay có thể nói thích đến khó chịu. Sơn chưa từng biết giận bao giờ. Chỉ điều đó thôi đã làm Lam phát điên.
Viên cảm thấy rất kì lạ. Giữa mối quan hệ giữa Viên, Lam và Sơn thì dường như cậu lại không có cảm giác ghen tức. Chứ như mọi lần Viên đã nổi giận khi Lam huyên thuyên đủ thứ với người khác mà không thèm nói gì đến mình. Nhưng Lam với anh Sơn thì Viên lại cảm thấy bình thường, hay rõ ràng hơn cậu cảm thấy rất an toàn. Viên nghĩ rằng Lam và Sơn thì chẳng thể có gì được. Ngay cả chính cậu cũng không biết vì sao lại có ý nghĩ đó nữa!
Có lần Lam đã nghe anh Sơn nói: “Anh thích Lam chứ! Nhưng tình cảm đó chỉ như một người em gái thôi!” Lam đã nghe và Lam đã bật cười. Nụ cười không có vẻ gì là sung sướng. Rõ ràng Lam biết, với Lam, Sơn là một người anh trai. Không hơn không kém! Nhưng Lam lại cảm thấy rất đau lòng khi người hỏi câu đó là Viên. Không biết lí do tại sao con tim Lam đau nhói lên như vậy! Lam cảm thấy mình như vừa phải san sẻ một cái gì đó cho Sơn. Một cái gì đó mà Lam rất yêu quí! Lam không thể làm gì được. Bởi vì Lam biết Viên cũng mến anh Sơn!
Lam viết blog. Thật ra là viết tâm tư mình lên đó! Lam gửi đó qua cho anh Sơn. Lam muốn anh Sơn vào, muốn anh xem những câu truyện đó và hi vọng anh có thể hiểu cho tâm tư Lam lúc này! Một sự ích kỷ tí teo vì nó vẫn còn chưa trở thành thói quen.
Sơn quen Viên, anh đã không định hướng rằng mình sẽ mến Viên. Mà lại yêu mến rất nhiều! Đã nói rằng không có ranh giới rõ ràng trong con người Sơn. Chính Sơn còn không ngờ rằng mình lại yêu mến một người con trai. Với Sơn, Viên như là một cái gì đó sâu thẳm và xa xôi. Xa nhưng đầy quyến rũ, điều đó càng làm cho anh không thể ngăn cản được mình. Càng ngày anh càng mến Viên hơn.
Khi trời yên biển lặng thì ẩn đằng sau đó luôn luôn có thể là một cơn giông! Một cơn giống không lớn thì cũng nhỏ!
Lam bỏ chạy. Lam đã đến điểm cực hạn rồi! Lam không thể chịu nổi sự giằng xé trong tâm. Và Lam đã chạy trốn! Trốn khỏi Viên, trốn khỏi Sơn và hi vọng trốn luôn tình cảm của mình. Không phải là Lam sợ nhưng cô muốn tháo bỏ cái cảm giá mệt mỏi đang quấn lấy mình. Lam quyết định đi SaPa chơi mấy ngày. Lam đi và Lam chắc chắn không cho Viên và anh Sơn biết!
_Lam đi rồi.
Sáng sớm Viên giật mình khi biết Lam đã đi SaPa từ ngày hôm qua. lần đầu tiên Lam đi mà không rủ Viên theo cùng, lần đầu tiên Lam đi mà không báo cho Viên một tiếng. Lúc đầu là giật mình sau chuyển sang giai đoạn khó chịu. Dạo này cô bạn của cậu thay đổi hơi nhiều quá! Ít nói hơn, ít gây sự với cậu hơn và có vẻ buồn hơn. Lam buồn về cái gì Viên cũng không rõ nữa! Sáng giận rồi chiều lại cảm thấy buồn. Thiếu Lam, Viên cứ ủ rũ như gà mắc mưa. Viên cảm thấy nhớ Lam kinh khủng. Nhớ nhất là đôi mắt đẹp của Lam. Đôi mắt sắc sảo, trong sáng không gợn một chút mây mờ. Đôi mắt đó đẹp lắm! Đẹp đến nỗi làm Viên nhớ quay quắt. Viên đang mong, Lam mau quay về!
Ngày hôm sau nữa, Sơn giật mình khi nghe tin Lam một mình đi SaPa. Không biết sao khi nghe tin đó đột nhiên Sơn lại cảm thấy buồn buồn. Không còn ai phá rối mình nữa, điều đó làm Sơn có cảm giác thiếu thiếu. Rồi cái cảm giác bắt Sơn muốn nghe lại giọng cười của Lam, muốn nhìn thấy đôi mắt đẹp mà trong đó anh biết nó chất đầy hình ảnh của Viên. Sơn còn mong Lam quay về.
Cảm giác lành lạnh nơi vùng núi SaPa làm Lam cảm thấy thoải mái hơn. Cảm giác ẩm ướt và cái lạnh của không khí quấn chặt làm cho tâm hồn trở nên thơi thả. Lam là thế! Chỉ một ít cảnh đẹp của thiên nhiên thôi cũng có thể làm cô thay đổi 180o. Không còn cảm giác khó chịu nữa. Lam đã trở về là Lam đúng nghĩa!
Lam dt về. Có vẻ như sau một tuần vui vẻ ở SaPa cô bé đã khá hơn rất rất nhiều. Giọng nói sôi nổi hơn hẳn:
_ “Người yêu ơi! Mấy ngày nữa em về hén!”
Lam nói với Viên rồi với Sơn cũng cùng một câu như vậy. Hai cậu con trai nghe xong thì chưng hửng chẳng biết làm gì! Rồi không biết lí do sao cậu nào cậu nấy lại bật cười. Cười dữ dội, đến nỗi nằm lăn ra đất. Đã nghĩ quá xa rồi, Lam vẫn mãi là Lam thôi! Chẳng bao giờ khác đi được.
_Anh mến em lắm đấy! Em biết không?
Anh Sơn nói với Viên như thế! Không có cái vẻ nào ngạc nhiên thể hiện trên khuôn mặt Lam. Cô bé chỉ mỉm cười. Còn Viên? Khuôn mặt xinh như hoa ấy bình thản như không có gì. Hình như chuyện này cả Lam và Viên đều đã nghĩ ra cả rồi.
_Không có gì là em không biết cả, bởi vì em cũng thế mà! Nhưng như anh thấy đấy. Anh, em và cả Lam nữa chúng ta đều mến nhau. Tình cảm có lẽ cao hơn tình bạn. Như thế chuyện của chúng ta không thể thiếu một ai trong chúng ta giống như thế này vậy!
Sơn im lặng, Lam gật gù còn Viên thì mỉm cười.
Giọt nước nhỏ men theo ngón tay thon dài rũ xuống. Giọt nước long lanh tinh khiết và hoàn chỉnh. Giọt nước mỉm cười vì nó biết rằng mình chắc chắn luôn luôn có ba thành phần. Hai hidro và chỉ có một oxi, mãi mãi vẫn sẽ như thế!
end.