tigonbuon
22-11-2007, 06:44 AM
" Có thể bạn mất 1 phút để say mê 1 người , 1 giờ để thích 1 người , 1 ngày để yêu 1 người nhưng sẽ mất cả cuộc đời để quên 1 người" cau noi nay H.Anh da doc dc dau do. tu cau noi nay ~~>cau chuyen nay.....
- dc roai, nếu như anh nghĩ chúng ta cần có 1 thời gian nghỉ giải lao thì hãy làm như vậy đi.em ko níu kéolàm gì
- anh xin lỗi. nhưng anh ko thể làm khác dc
đó là đoạn đối thoại cách đây 1 tuần của anh với em. nhưng bây giờ anh cảm thấy hối hận quá đỗi. một ngày dài của anh thiếu đi sự hiện diện của em làm anh chán nản. con tim anh thiếu đi những tin nhắn quan tâm của em. bàn tay anh thiếu đi hơi ấm từ tay em. đôi tai anh thiếu giọng nói ngọt ngào của em. và ánh mắt của em nữa, anh ko thể nhìn thấy ánh mắt thân thương đó nữa. anh hối hận rồi em ah. anh ko hề biết rằng anh đã yêu em như thế. anh chỉ nghĩ rằng anh yêu em, nhưng ko nhiều. nhưng 1 tuần qua, thời gian đã chứng minh điều ngược lại. anh yêu em, Phương. anh cần em hơn là em nghĩ. cho anh xin lỗi nhưng lời nói ko nên nói đó. cho anh xin lỗi những ánh mắt dành cho những cô gái khác. họ có thể xinh hơn em. nhưng đối với anh, em là tất cả.........tha lỗi cho anh.
đã 1 tuần em dằn lòng mình ko gửi thư cho anh. anh biết nó khó như thế nào ko anh?? nếu như anh là em, anh mới biết dc anh yêu. ah, hình như từ này em ko dc nói nữa anh nhỉ? vì bây giờ anh đã là của người khác. em làm sao có quyền tranh chấp với người khác hả anh?? ánh mắt em mỗi ngày vẫn dành cho anh đó. nhưng mà anhko hề nhận ra dc điều đó. vì trong mắt anh, có hàng ngàn người con gái khác. em vẫn tìm cách để nghe dc giọng nói của anh. nhưng nó ko còn ấm nồng như thời gian đầu. em cảm thấy lạnh. em thèm dc anh ôm vào lòng. nhưng mà hình như ko dc. vòng tay anh lớn quá.nó có thể ôm nhiều người 1 lúc. em biết, em rất ích kỉ...em ko bao giờ chia cho ai bất kì thứ gì...kể cả anh cũng vậy. 1 là anh của em hoàn toàn. 2 là anh cứ đi. em ko giữ người thay lòng đâu anh....;(
hình như thời gian như muốn ngừng lại. đã 2 tuần rồi mà anh cứ ngỡ như ngày hôm qua. ngày anh với em vẫn còn chung tay bước trên dg với nhau. hôm nay, một tình huống bất ngờ, anh đi ngang qua bộ fận của em. anh ko thể tin vào mắt mình. em ngồi ăn cơm vui vẻ với Tuấn. em nói cười vui vẻ. Tuấn cứ tiếp đồ ăn cho em. anh cảm thấy đau. bây giờ thì anh đã hiểu dc cảm giác của em khi nhìn thấy anh đi cùng người khác. anh xin lỗi em. anh hy vọng em sẽ vui vẻ bên người khác và quên dc anh. anh là thằng tồi. ko xứng đáng với em đâu.
hôm nay bỗng nhiên Tuấn mua sushi lên fòng rủ mình ăn cùng. trong fút chốc em quên đi khoảng thời gian buồn của mình. em biết là Tuấn thix em. nhưng từ trước vì em với anh cứ đi cùng với nhau nên Tuấn ko muốn làm kẻ thứ ba. hôm nay dc nói chuyện với anh ta em cảm thấy lòng mình nhẹ hơn. nhưng ko thể xóa bỏ dc hình ảnh của anh. em cứ tưởng tượng ra là anh có thể đang làm gì trong thời điểm đó, anh có nghĩ đến em ko?anh ơi, đây là 1 cực hình dành cho em...em muốn gửi tin nhắn cho anh, muốn gọi cho anh. nhưng mà niềm kiêu hãnh của em đã ngăn cản em làm điều đó. em đang mất fương hướng......
thật lạ, anh từng nói: sao em ghen thế?? em ích kỉ như vậy thì làm sao anh chịu dc? nhưng hôm nay và cả những ngày trước nữa, anh ghen. máu anh như sôi lên khi nhìn thấy em cười với Tuấn. mà ko chỉ hắn, mà emcòn cười với tất cả. sao vậy em?? à ko, anh fải tự hỏi mình mới đúng. anh đã đánh mất mối tình dài 6 năm đằng đẵng với em. anh biết, anh mất em thật rồi. em ko còn của riêng anh. anh ko trách em đâu. anh chỉ trách mình sao quá xem nhẹ những gì mình có. để rồi 1 ngày nào đó nó mất đi, chỉ còn mình anh nuối tiếc....nuối tiếc
ước gì có anh bên em. những nụ cười của em từng ngày như cứa vào tim em. ba em sẽ cho anh về vườn nếu như ông biết chúng ta chia tay. và em đau khổ. em fải cố nuốt từng giọt nước mắt vào trong. em cừoi với tất cả để che dấu đi nỗi đau trong lòng mà chỉ mình em hiểu. em ko muốn vì em mà anh bị sa thải, cũng ko muốn vì emmà tương lai của anh bị thay đổi. đã 3 tuần chúng ta xa nhau. 3 tuần với em như 3 năm. em thấy mìh đuối sức rồi anh ơi. Tuấn đã ngỏ lời với em. em bàng hoàng. và thay vì suy nghĩ nên trả lời thế nào thì em đã nhớ đến lần đầu tiên anh nói câu yêu em. nó nghe sao ngọt quá, dù đã là quá khứ
tuần thứ 4. anh cảm thấy mình thật sự kiệt quệ. ko fải vì công việc. anh vẫn nhớ lúc chúng ta còn bên nhau. dù công việc có nhiều đến bao nhiêu anh vẫn ko cảm thấy mệt. chỉ cần nghe giọng anh mệt mỏi trên điện thoai là 5´sau em đã ở bên anh. em chăm cho anh như 1 cậu bé. anh ko mệt mỏi vì điều đó mà chỉ cảm thấy nhàm chán. nhưng bậy giờ, anh nhớ cách em nấu chè. nó có vị gìđó đặt biệt. anh nhớ cách em nấu gà hầm cho anh. anh nhớ....Tuấn thật sự diễm fúc khi có em bên mình. anh xin chúc mừng hai người từ tận đáy trái tim kiệt quệ vì yêu của anh...
em bị ba ép buộc. em fải quen với Tuấn. ông cho rằng anh ta ít trăng hoa hơn anh. và sẽ yêu em. chỉ mình em. em sợ lắm anh. Tuấn có khuôn mặt chững chạc và giọng nói trầm. trong giọng nói ấy em cá là đã ko ít cô bị chới với. nhưng ko hiểu sao em vãn cảm thấy mìnhlạnh nạht với tất cả. anh ấy lo lắng và quan tâm cho em. nhưng ko giống anh. em đã quen fải lo cho người khác. càng gần anh ấy em lại càng nhớ anh. ko fải vì anh Tuấn tệ hay như thế nào. mà chỉ 1 điều đơn giản. trong trái tim em, mãi có anh....
tuần thứ 5
- này Hoa, con Phương có bị làm sao ko đây? ông Tuấn đẹp zai như thế lại chê
- mày nói bé thoai. ai nghe thấy là có chuyện đóa.
hai cô bạn cùng fòng anh bàn tán về em. em tù chối Tuấn sao?? tại sao em lại bỏ lỡ 1 cơ hội như vậy. anh ta là người có điều kiên nhất trong công ty này. em còn muốn gì Phương??
- này Long, ra đây tôi có chuyện muốn nói với ông.
Tuấn gọi anh ra ngoài vườn của công ty. anh bồn chồn ko hiểu chuyện gì sẽ đến với mình.
- ông làm khổ cô ấy như vậy là đủ roài đấy
1 câu nói ko hề trong mong đợi của anh. anhlàm khổ em?? cái đó ai cũng biết. nhưng...
- ông đừng làm như mình vô tội như thế. ông còn muốn gì nữa hả?? có người bạn gái nào như cô ấy ko?? anh có biết..........
những lời sau đó của Tuấn làm anh như giật mình. em đã fải đóng kịch trước mọi người ư? em ngốc của anh, tại sao fải làm thế?? anh ko hề cần đến những thứ anh đang có. điều anh cần duy nhất - em-.
đã 5 tuần em ăn ko ngon. hôm nay, em muốn mình hãy tỉnh táo giải quyết mọi chuyện. em muốn quay lại cuộc sống của mình khi chưa có anh. vào siêu thị em vơ ngay luôn mấy bịch gà ác như 1 fản xạ tự nhiên. đi dc mấy bước em mới nhận ra. em làm sao có thể nấu gà tiềm cho anh dc nữa mà mua nhiều. lại quay ngược lại để bỏ mấy bịch gà vào lại thì em nhìn thấy mẹ anh. bà nhìn em với ánh mắt..em ko biết fải nói thế nào, vì em đã quay lưng ngay đi. nhưng bà đã nhìn thấy em.
- con thấy bác là bỏ đi như vậy sao??
- ko,con xin lỗi..con...
bà lắc đầu nhìn em. mẹ anh từng quý em như người trong nhà. nhưng hôm nay, sao xa cách quá.
- con có bận lắm ko??
- dạ ko. đã qua mùa du lịch rồi bác ạ
- uh, thế nhưng sao thằng Long ngày nào cũng fải làm đêm vậy?
- bộ fận anh ây ko cùng với cháu
- ah thì ra là vậy. chúng mày giận nhau thật hay là...
em ko bít fải trả lời câu hỏi này như thế nào. em cứ cúi người mình xuống. em vẫn chưa muốn tin đâu anh..........
đây rồi. cuối cùng anh cũng đã đến nơi. thằng Tùng chạy ra:
- anh đến đây làm gì??
- anh muốn nói chuyện với c.Phương
anh xuống giọng năn nhỉ nó. trái ngược với thái độ thành khẩn của anh, nó fang ngay 1 câu:
- để làm gì?? làm khổ chị ấy chưa đủ ah?? về đi
nếu là bình thường thì anh đã cho nó 1 trận. nhưng hômnay anh ko thể làm gì. nó nói đúng quá em ạ. anh chỉ làm khổ em.
Tùng nói, hôm anh có đến gặp em. ngạc nhiên em hỏi nó xem thái độ anh thế nào. nó mắng anh thậm tệ, ko thương tiếc. nào là, tên trăng hoa sở khanh lại còn gọi anh là kẻ lừa tình nữa. bt nó rất bênh anh. nhưng từ hồi nó đọc dc nk của em, nó đã như vậy. em suy nghĩ đến lời nói của mẹ anh nữa. anh fải làm khuya ah?? thế chắc là anh mệt lắm....em ko cản dc mình......................
từ lúc từ nhà em về, anh như muốn ngủ luôn 1 giấc cho hết đời. anh thấymình yếu đuối quá em. mẹ về nhà chỉ lườm anh 1 cái. bà vẫn còn đang tiếc 1 cô con dâu ngoan hiền và đảm đagn. còn anh?? anh đang tiếc cho khoảng thời gian bên nhau. anh ko trân trọng em, ko nâng niu em. anh có lỗi. ngày mai anh sẽ đi. rời xa khỏi tầm mắt em. em sẽ tìm lại dc hạnh fúc cho mình thoai. đừng lo em nhé. để lại tờ giấy "đơn xin thôi việc" trên bàn, anh tìm cho mình 1 ly wodka. lại 1 đêm dài đây. sẵn tiện, anh đi ra ngoài đầu hẻm mua thuốc. đã lâu anh ko hút. vì em. nhưng hômnay anh fải fá lệ thôi.
đã hơn 1 thángem ko đến đây. ngôi nhà vẫn thế, vẫn yên lặng và bình yên. em những tưởg mình đã có thể là 1 thành viên nhưng...em bỗng giậtmình. mình làm gì ở đây thế này?? em ko thể. em quay lưng bỏ đi nhanh thì 1 bàn tay giữ em lại. là mẹ anh.
- con đến sao ko vào??
rồi như người mộng du, em bước vào ko lời fản đối. mẹ anh để em lên fòng anh 1 mình rồi đi xuống, sau khi nói:
- con, cho nó 1 cơ hội dc ko?? nó sắpvề rồi đó
em đứg hoang mang. đặt cà mên gà ác tiềm lên bàn, em tìm thấy 1 tờ đơn
có gì đó làm anh hồi hộp khi bước vào nhà. mẹ nhìn anh như tiếp cho anh nghị lực...miệng thổi khói,tay cầm ly rựoi, anh mở cửa fòng. dường như anh đang mơ. em ở đó. em đứng đó. cạnh bàn làm việc của anh. em cầm tờ giấy gì đó mà anh cảm thấy quen lắm bước đến chỗ anh:
- như vậy là sao?? tại sao anh muốn thôi việc?? anh bị làm sao vậy hả??
em lo cho anh?? anh ko biết fải nói sao
- lại còn hút thuốc? anh biết nó có hại lắm ko hả?? anh ko nhớ, anh đã fải vất vả lắm mới cai dc ko?
em rút ngay điếu thuốc trên miệng anh dí vào tờ đơn. ngang ngược. đó là bản tíh của em. em ko hề nghĩ đến hậu quả của nó. tờ giấy trên tay em bỗng cháy lên. ko hề sợ hãi, em cầm luôn ly rượi trên tay anh tạt vào. quá bất ngờ anh chỉ trố mắt ra nhìn. đến khi bít dc hậu quả của nó thì đã quá muộn. tờ giấy bùng cháy lớn làm em hoảng loạn thả nó xuống sàn nhà. và bay đến chiếc giường của anh. em hoảng loạn la lên. pó tay với em. anh liền chạy sang fòng vệ sinh cạnh fòng lấy nước sang dập nó. em cũng lanh chanh chạy sang. nhìn dáng người nhỏ nhỏ của em và cái xô to ềnh của nhà anh làm anh thật chạnh lòng.
may mà đám cháyko lớn lắm. tại sao em lại ngu như thế hả anh?? em ko hề nghĩ đến hậu quả của nó. suýt nữa là đốt cả nhà anh roài. em với anh dập xong đám cháy đó. ko gì thiệt hại lớn cho lắm. ngoại trừ cái giường bị xém 1 góc và bức tường có vết đen. sorry anh, em ngốc. ngồi fịch xuống cái ghế gần đó em thở hổn hển. nghĩ lại sợ thật. nhìn người anh đầm đìa mồ hôi làm em thấy xót xa. anh bước đến gần chỗ em:
- hồi nãy em nói gì đó. nói lại anh nghe??
- em xin lỗi. em ko cố ý làm cho giường anh cháy đâu
- em đến đây làm gì??
ah, em đến đây làm gì?? anh nhì sang cái bịch em mang tới. em bỗng nhớ ra là mình muốn làm gà tiềm cho anh. nhưng với tư cách gì?? anh mở nó ra. nứoc vẫn còn nóng. anh nhìn em khó hiểu. em lắp bắp:
- à em..em..nghe nói.....n.ói anh làm khuya nên..
ko biết nên kết thúc thế nào, em bỏ lửng nó. anh đưa mũi mìnhdí vào cà mêm:
- anhko fải làm khuya
-vậy sao mẹ anh nói, đêm nào anh cũng fải thức tới khuya
- đó là vì anh nhớ em.
anh ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt em. anh nhớ em....ko nghe nhầm
- anh ko fải nói dối.
- tại sao anh fải nói dối?? anh, lúc trước đã ko nhận ra dc sự quan trọng của em đối với anh. chỉ khi em ra đi anh mới nhận ra dc diều đó. cho anh 1 cơ hội sửa sai đi em
đứng trước mặt anh em nhăn nhó suy nghĩ.. em có biết lúc này em nhìn xinh lắm ko?? ko fải Mai Phương như mọi khi, chỉ biết làm như thế nào để câu nhiều khách cho công ty,mà là 1 Mai Phương thơ ngây. mặt em đỏ lên dần dần, em khờ của anh. bỗng nhiên em lắc đầu 1 cái:
- ko
- tại sao?? anh fải làm sao em mới chịu??
- anh hãy tự suy nghĩ đi
nói rồi em đứng fắt dậy bỏ anh ở đó. em đi rồi mình anh ở lại. dù chỉ là trong chốc lát, nhưng anh cảm thấy như mình dc hồi sinh. anh sẽ làm cho em fải cho anh 1 cơ hội. Mai Phương, em cẩn thận đó:)
- dc roai, nếu như anh nghĩ chúng ta cần có 1 thời gian nghỉ giải lao thì hãy làm như vậy đi.em ko níu kéolàm gì
- anh xin lỗi. nhưng anh ko thể làm khác dc
đó là đoạn đối thoại cách đây 1 tuần của anh với em. nhưng bây giờ anh cảm thấy hối hận quá đỗi. một ngày dài của anh thiếu đi sự hiện diện của em làm anh chán nản. con tim anh thiếu đi những tin nhắn quan tâm của em. bàn tay anh thiếu đi hơi ấm từ tay em. đôi tai anh thiếu giọng nói ngọt ngào của em. và ánh mắt của em nữa, anh ko thể nhìn thấy ánh mắt thân thương đó nữa. anh hối hận rồi em ah. anh ko hề biết rằng anh đã yêu em như thế. anh chỉ nghĩ rằng anh yêu em, nhưng ko nhiều. nhưng 1 tuần qua, thời gian đã chứng minh điều ngược lại. anh yêu em, Phương. anh cần em hơn là em nghĩ. cho anh xin lỗi nhưng lời nói ko nên nói đó. cho anh xin lỗi những ánh mắt dành cho những cô gái khác. họ có thể xinh hơn em. nhưng đối với anh, em là tất cả.........tha lỗi cho anh.
đã 1 tuần em dằn lòng mình ko gửi thư cho anh. anh biết nó khó như thế nào ko anh?? nếu như anh là em, anh mới biết dc anh yêu. ah, hình như từ này em ko dc nói nữa anh nhỉ? vì bây giờ anh đã là của người khác. em làm sao có quyền tranh chấp với người khác hả anh?? ánh mắt em mỗi ngày vẫn dành cho anh đó. nhưng mà anhko hề nhận ra dc điều đó. vì trong mắt anh, có hàng ngàn người con gái khác. em vẫn tìm cách để nghe dc giọng nói của anh. nhưng nó ko còn ấm nồng như thời gian đầu. em cảm thấy lạnh. em thèm dc anh ôm vào lòng. nhưng mà hình như ko dc. vòng tay anh lớn quá.nó có thể ôm nhiều người 1 lúc. em biết, em rất ích kỉ...em ko bao giờ chia cho ai bất kì thứ gì...kể cả anh cũng vậy. 1 là anh của em hoàn toàn. 2 là anh cứ đi. em ko giữ người thay lòng đâu anh....;(
hình như thời gian như muốn ngừng lại. đã 2 tuần rồi mà anh cứ ngỡ như ngày hôm qua. ngày anh với em vẫn còn chung tay bước trên dg với nhau. hôm nay, một tình huống bất ngờ, anh đi ngang qua bộ fận của em. anh ko thể tin vào mắt mình. em ngồi ăn cơm vui vẻ với Tuấn. em nói cười vui vẻ. Tuấn cứ tiếp đồ ăn cho em. anh cảm thấy đau. bây giờ thì anh đã hiểu dc cảm giác của em khi nhìn thấy anh đi cùng người khác. anh xin lỗi em. anh hy vọng em sẽ vui vẻ bên người khác và quên dc anh. anh là thằng tồi. ko xứng đáng với em đâu.
hôm nay bỗng nhiên Tuấn mua sushi lên fòng rủ mình ăn cùng. trong fút chốc em quên đi khoảng thời gian buồn của mình. em biết là Tuấn thix em. nhưng từ trước vì em với anh cứ đi cùng với nhau nên Tuấn ko muốn làm kẻ thứ ba. hôm nay dc nói chuyện với anh ta em cảm thấy lòng mình nhẹ hơn. nhưng ko thể xóa bỏ dc hình ảnh của anh. em cứ tưởng tượng ra là anh có thể đang làm gì trong thời điểm đó, anh có nghĩ đến em ko?anh ơi, đây là 1 cực hình dành cho em...em muốn gửi tin nhắn cho anh, muốn gọi cho anh. nhưng mà niềm kiêu hãnh của em đã ngăn cản em làm điều đó. em đang mất fương hướng......
thật lạ, anh từng nói: sao em ghen thế?? em ích kỉ như vậy thì làm sao anh chịu dc? nhưng hôm nay và cả những ngày trước nữa, anh ghen. máu anh như sôi lên khi nhìn thấy em cười với Tuấn. mà ko chỉ hắn, mà emcòn cười với tất cả. sao vậy em?? à ko, anh fải tự hỏi mình mới đúng. anh đã đánh mất mối tình dài 6 năm đằng đẵng với em. anh biết, anh mất em thật rồi. em ko còn của riêng anh. anh ko trách em đâu. anh chỉ trách mình sao quá xem nhẹ những gì mình có. để rồi 1 ngày nào đó nó mất đi, chỉ còn mình anh nuối tiếc....nuối tiếc
ước gì có anh bên em. những nụ cười của em từng ngày như cứa vào tim em. ba em sẽ cho anh về vườn nếu như ông biết chúng ta chia tay. và em đau khổ. em fải cố nuốt từng giọt nước mắt vào trong. em cừoi với tất cả để che dấu đi nỗi đau trong lòng mà chỉ mình em hiểu. em ko muốn vì em mà anh bị sa thải, cũng ko muốn vì emmà tương lai của anh bị thay đổi. đã 3 tuần chúng ta xa nhau. 3 tuần với em như 3 năm. em thấy mìh đuối sức rồi anh ơi. Tuấn đã ngỏ lời với em. em bàng hoàng. và thay vì suy nghĩ nên trả lời thế nào thì em đã nhớ đến lần đầu tiên anh nói câu yêu em. nó nghe sao ngọt quá, dù đã là quá khứ
tuần thứ 4. anh cảm thấy mình thật sự kiệt quệ. ko fải vì công việc. anh vẫn nhớ lúc chúng ta còn bên nhau. dù công việc có nhiều đến bao nhiêu anh vẫn ko cảm thấy mệt. chỉ cần nghe giọng anh mệt mỏi trên điện thoai là 5´sau em đã ở bên anh. em chăm cho anh như 1 cậu bé. anh ko mệt mỏi vì điều đó mà chỉ cảm thấy nhàm chán. nhưng bậy giờ, anh nhớ cách em nấu chè. nó có vị gìđó đặt biệt. anh nhớ cách em nấu gà hầm cho anh. anh nhớ....Tuấn thật sự diễm fúc khi có em bên mình. anh xin chúc mừng hai người từ tận đáy trái tim kiệt quệ vì yêu của anh...
em bị ba ép buộc. em fải quen với Tuấn. ông cho rằng anh ta ít trăng hoa hơn anh. và sẽ yêu em. chỉ mình em. em sợ lắm anh. Tuấn có khuôn mặt chững chạc và giọng nói trầm. trong giọng nói ấy em cá là đã ko ít cô bị chới với. nhưng ko hiểu sao em vãn cảm thấy mìnhlạnh nạht với tất cả. anh ấy lo lắng và quan tâm cho em. nhưng ko giống anh. em đã quen fải lo cho người khác. càng gần anh ấy em lại càng nhớ anh. ko fải vì anh Tuấn tệ hay như thế nào. mà chỉ 1 điều đơn giản. trong trái tim em, mãi có anh....
tuần thứ 5
- này Hoa, con Phương có bị làm sao ko đây? ông Tuấn đẹp zai như thế lại chê
- mày nói bé thoai. ai nghe thấy là có chuyện đóa.
hai cô bạn cùng fòng anh bàn tán về em. em tù chối Tuấn sao?? tại sao em lại bỏ lỡ 1 cơ hội như vậy. anh ta là người có điều kiên nhất trong công ty này. em còn muốn gì Phương??
- này Long, ra đây tôi có chuyện muốn nói với ông.
Tuấn gọi anh ra ngoài vườn của công ty. anh bồn chồn ko hiểu chuyện gì sẽ đến với mình.
- ông làm khổ cô ấy như vậy là đủ roài đấy
1 câu nói ko hề trong mong đợi của anh. anhlàm khổ em?? cái đó ai cũng biết. nhưng...
- ông đừng làm như mình vô tội như thế. ông còn muốn gì nữa hả?? có người bạn gái nào như cô ấy ko?? anh có biết..........
những lời sau đó của Tuấn làm anh như giật mình. em đã fải đóng kịch trước mọi người ư? em ngốc của anh, tại sao fải làm thế?? anh ko hề cần đến những thứ anh đang có. điều anh cần duy nhất - em-.
đã 5 tuần em ăn ko ngon. hôm nay, em muốn mình hãy tỉnh táo giải quyết mọi chuyện. em muốn quay lại cuộc sống của mình khi chưa có anh. vào siêu thị em vơ ngay luôn mấy bịch gà ác như 1 fản xạ tự nhiên. đi dc mấy bước em mới nhận ra. em làm sao có thể nấu gà tiềm cho anh dc nữa mà mua nhiều. lại quay ngược lại để bỏ mấy bịch gà vào lại thì em nhìn thấy mẹ anh. bà nhìn em với ánh mắt..em ko biết fải nói thế nào, vì em đã quay lưng ngay đi. nhưng bà đã nhìn thấy em.
- con thấy bác là bỏ đi như vậy sao??
- ko,con xin lỗi..con...
bà lắc đầu nhìn em. mẹ anh từng quý em như người trong nhà. nhưng hôm nay, sao xa cách quá.
- con có bận lắm ko??
- dạ ko. đã qua mùa du lịch rồi bác ạ
- uh, thế nhưng sao thằng Long ngày nào cũng fải làm đêm vậy?
- bộ fận anh ây ko cùng với cháu
- ah thì ra là vậy. chúng mày giận nhau thật hay là...
em ko bít fải trả lời câu hỏi này như thế nào. em cứ cúi người mình xuống. em vẫn chưa muốn tin đâu anh..........
đây rồi. cuối cùng anh cũng đã đến nơi. thằng Tùng chạy ra:
- anh đến đây làm gì??
- anh muốn nói chuyện với c.Phương
anh xuống giọng năn nhỉ nó. trái ngược với thái độ thành khẩn của anh, nó fang ngay 1 câu:
- để làm gì?? làm khổ chị ấy chưa đủ ah?? về đi
nếu là bình thường thì anh đã cho nó 1 trận. nhưng hômnay anh ko thể làm gì. nó nói đúng quá em ạ. anh chỉ làm khổ em.
Tùng nói, hôm anh có đến gặp em. ngạc nhiên em hỏi nó xem thái độ anh thế nào. nó mắng anh thậm tệ, ko thương tiếc. nào là, tên trăng hoa sở khanh lại còn gọi anh là kẻ lừa tình nữa. bt nó rất bênh anh. nhưng từ hồi nó đọc dc nk của em, nó đã như vậy. em suy nghĩ đến lời nói của mẹ anh nữa. anh fải làm khuya ah?? thế chắc là anh mệt lắm....em ko cản dc mình......................
từ lúc từ nhà em về, anh như muốn ngủ luôn 1 giấc cho hết đời. anh thấymình yếu đuối quá em. mẹ về nhà chỉ lườm anh 1 cái. bà vẫn còn đang tiếc 1 cô con dâu ngoan hiền và đảm đagn. còn anh?? anh đang tiếc cho khoảng thời gian bên nhau. anh ko trân trọng em, ko nâng niu em. anh có lỗi. ngày mai anh sẽ đi. rời xa khỏi tầm mắt em. em sẽ tìm lại dc hạnh fúc cho mình thoai. đừng lo em nhé. để lại tờ giấy "đơn xin thôi việc" trên bàn, anh tìm cho mình 1 ly wodka. lại 1 đêm dài đây. sẵn tiện, anh đi ra ngoài đầu hẻm mua thuốc. đã lâu anh ko hút. vì em. nhưng hômnay anh fải fá lệ thôi.
đã hơn 1 thángem ko đến đây. ngôi nhà vẫn thế, vẫn yên lặng và bình yên. em những tưởg mình đã có thể là 1 thành viên nhưng...em bỗng giậtmình. mình làm gì ở đây thế này?? em ko thể. em quay lưng bỏ đi nhanh thì 1 bàn tay giữ em lại. là mẹ anh.
- con đến sao ko vào??
rồi như người mộng du, em bước vào ko lời fản đối. mẹ anh để em lên fòng anh 1 mình rồi đi xuống, sau khi nói:
- con, cho nó 1 cơ hội dc ko?? nó sắpvề rồi đó
em đứg hoang mang. đặt cà mên gà ác tiềm lên bàn, em tìm thấy 1 tờ đơn
có gì đó làm anh hồi hộp khi bước vào nhà. mẹ nhìn anh như tiếp cho anh nghị lực...miệng thổi khói,tay cầm ly rựoi, anh mở cửa fòng. dường như anh đang mơ. em ở đó. em đứng đó. cạnh bàn làm việc của anh. em cầm tờ giấy gì đó mà anh cảm thấy quen lắm bước đến chỗ anh:
- như vậy là sao?? tại sao anh muốn thôi việc?? anh bị làm sao vậy hả??
em lo cho anh?? anh ko biết fải nói sao
- lại còn hút thuốc? anh biết nó có hại lắm ko hả?? anh ko nhớ, anh đã fải vất vả lắm mới cai dc ko?
em rút ngay điếu thuốc trên miệng anh dí vào tờ đơn. ngang ngược. đó là bản tíh của em. em ko hề nghĩ đến hậu quả của nó. tờ giấy trên tay em bỗng cháy lên. ko hề sợ hãi, em cầm luôn ly rượi trên tay anh tạt vào. quá bất ngờ anh chỉ trố mắt ra nhìn. đến khi bít dc hậu quả của nó thì đã quá muộn. tờ giấy bùng cháy lớn làm em hoảng loạn thả nó xuống sàn nhà. và bay đến chiếc giường của anh. em hoảng loạn la lên. pó tay với em. anh liền chạy sang fòng vệ sinh cạnh fòng lấy nước sang dập nó. em cũng lanh chanh chạy sang. nhìn dáng người nhỏ nhỏ của em và cái xô to ềnh của nhà anh làm anh thật chạnh lòng.
may mà đám cháyko lớn lắm. tại sao em lại ngu như thế hả anh?? em ko hề nghĩ đến hậu quả của nó. suýt nữa là đốt cả nhà anh roài. em với anh dập xong đám cháy đó. ko gì thiệt hại lớn cho lắm. ngoại trừ cái giường bị xém 1 góc và bức tường có vết đen. sorry anh, em ngốc. ngồi fịch xuống cái ghế gần đó em thở hổn hển. nghĩ lại sợ thật. nhìn người anh đầm đìa mồ hôi làm em thấy xót xa. anh bước đến gần chỗ em:
- hồi nãy em nói gì đó. nói lại anh nghe??
- em xin lỗi. em ko cố ý làm cho giường anh cháy đâu
- em đến đây làm gì??
ah, em đến đây làm gì?? anh nhì sang cái bịch em mang tới. em bỗng nhớ ra là mình muốn làm gà tiềm cho anh. nhưng với tư cách gì?? anh mở nó ra. nứoc vẫn còn nóng. anh nhìn em khó hiểu. em lắp bắp:
- à em..em..nghe nói.....n.ói anh làm khuya nên..
ko biết nên kết thúc thế nào, em bỏ lửng nó. anh đưa mũi mìnhdí vào cà mêm:
- anhko fải làm khuya
-vậy sao mẹ anh nói, đêm nào anh cũng fải thức tới khuya
- đó là vì anh nhớ em.
anh ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt em. anh nhớ em....ko nghe nhầm
- anh ko fải nói dối.
- tại sao anh fải nói dối?? anh, lúc trước đã ko nhận ra dc sự quan trọng của em đối với anh. chỉ khi em ra đi anh mới nhận ra dc diều đó. cho anh 1 cơ hội sửa sai đi em
đứng trước mặt anh em nhăn nhó suy nghĩ.. em có biết lúc này em nhìn xinh lắm ko?? ko fải Mai Phương như mọi khi, chỉ biết làm như thế nào để câu nhiều khách cho công ty,mà là 1 Mai Phương thơ ngây. mặt em đỏ lên dần dần, em khờ của anh. bỗng nhiên em lắc đầu 1 cái:
- ko
- tại sao?? anh fải làm sao em mới chịu??
- anh hãy tự suy nghĩ đi
nói rồi em đứng fắt dậy bỏ anh ở đó. em đi rồi mình anh ở lại. dù chỉ là trong chốc lát, nhưng anh cảm thấy như mình dc hồi sinh. anh sẽ làm cho em fải cho anh 1 cơ hội. Mai Phương, em cẩn thận đó:)