seerin
15-11-2007, 12:00 AM
Rain
By Rin Elric
Rain được viết ra cho một người mãi mãi không được đọc nó, và viết bởi một người đang điên cuồng.
Một kẻ đang phân vân giữa hai lựa chọn. Sẽ chìm trong bóng tối, hay cố gắng để đứng trong ánh sáng.
Ai biết được kẻ đó sẽ chọn cái gì?
Chỉ biết rằng, có thể sau cơn mưa trời sẽ nắng...
>>>>>>>>>>
Nhẹ nhàng lắm.
Người bước vào đời em tựa như một cơn gió thoảng. Người và em gặp nhau thật tình cờ, chỉ do cả hai cùng trốn học. Em còn nhớ Người đã đứng đó, trước nắng, đôi mắt rực lên cái gì đó thật kì lạ.
Có lẽ là sự tự do.
Người cuốn hút đến lạ kì. Em không rõ, khi em nhìn vào mắt Người, cái gì đã thu hút em đến vậy, nhưng, em chỉ nhớ rằng em điên dại vì Người.
Người hỏi em, không phải với một giọng nói tự tin, có phần còn ngại ngùng. Vậy nhưng, em thấy Người rất yên lặng khi nghe em nói. Tựa như từng lời em nói, Người đều hiểu và giữ trong lòng.
Khi Người hỏi em, em có buồn không khi cô ấy ra đi? Người đã nhận thấy sự ngập ngừng của em. Người mỉm cười thật khẽ và hỏi câu khác. Em đã thầm cảm ơn Người.
Em còn nhớ, khi tiếng trống trường vang lên, Người từ biệt em bằng thứ tiếng quen thuộc, không phải tiếng mẹ đẻ, không phải tiếng Anh, mà là thứ tiếng quen thuộc đó.
Và làm sao em quên được khi Người bước đi thật tự tin về phía gió...
Từ ngày hôm đó, em đã thuộc về Người. Một ngày tràn đầy nắng.
Vài ngày sau... lớp đi tham quan.
Người không thể hiểu được cảm giác của em.
Trong ánh sáng mờ mờ lúc năm giờ sáng, em vẫn cố gắng tìm Người. Trong cái đám người hỗn độn trong sân trường rộng lớn, em vẫn cố gắng tìm khuôn mặt của Người. Chiếc áo phông trắng. Và chiếc quần màu kem. Người nổi bật. Vì Người vẫn thế, luôn tự do, không thèm mặc bộ đồng phục, vì Người "không thích".
Và làm sao đây? Khi mà đi cùng với đứa bạn thân nhất, em vẫn luôn tìm kiếm Người. Để rồi khi mắt em gặp được Người, em lại không dứt ra được. Để rồi khi mặt em gặp mặt Người, em vội quay đi, coi như vô tình nhìn thấy Người. Lúc em đang ăn trưa, Người vô tình chạy qua mặt em. Chân Người vô tình sượt qua chân em, và em hoàn toàn mất trí. Em đã để rơi hộp sữa cùng với chiếc bánh mì trên tay. Người quay lại ngước nhìn em thật lạ lùng. Em vội đứng dậy, kéo theo đứa bạn. Không dám quay lại nhìn. Và em lại nghe thấy Người tiếp tục chạy đuổi theo người mà Người "yêu".
Người vẫn luôn như thế...
Tự do.
Tựa như cơn gió. Em chưa từng nắm giữ được Người, chưa từng.
Và đến lúc năm giờ chiều, khi cả lớp đã tập trung đầy đủ chuẩn bị về, thì Người và thằng bạn thân của Người vẫn chưa có mặt. Người vẫn luôn thế, bỏ qua mọi luật lệ. Em đã sợ, sợ đến điên cuồng khi mọi người bảo Người vẫn ở trong rừng. Em biết Người không thể quên đường, vì Người vốn nhớ đường giỏi đến kì lạ. Vậy vì sao?
Người biết không. Khi cô bảo mọi người lên rừng tìm, em suýt định đi. Nhưng không, em đâu có quan hệ gì với Người? Em đâu có thể làm gì? Chân em chợt đông lại. Em muốn khóc.
Đau đớn làm sao... Cô gái mà Người "yêu", cô ấy đâu có quan tâm. Cô ấy bảo hãy mặc kệ Người, rồi Người sẽ phải tự về. Em chợt thấy phát điên. Cô gái đó đấy, cô gái đã nói rằng cô ấy cũng thích Người. Thế nhưng cô ấy cứ cố gắng che giấu, cố gắng tỏ ra không yêu Người. Vì cô ấy cho rằng như vậy mới khiến Người quan tâm nhiều hơn, khiến Người yêu nhiều hơn và đuổi theo cô ấy nhiều hơn.
Rồi khi Người trở về, em thấy mắt Người đỏ một cách bất thường. Tia nắng chiều yếu ớt rọi trên đôi mắt Người. Gió thổi bay chiếc khăn trên tay Người. Máu. Em nghe được rằng lúc đang đi trong rừng, Người không chú ý nên mấy con khỉ đáng ghét đã cào Người. Nhưng tay Người không những có vết cào, còn là vết của những cành cây mà Người không thèm gạt ra, không chú ý đến. Người trốn lên rừng, vì đau.
Vì Người nghĩ cô gái đó không yêu thương Người. Vì cô gái đó nói rằng loại người như Người không ai cần, không ai thèm.
Em đã ngủ trong suốt đoạn đường trở về.
Chiều tàn.
Rồi em chợt lấy hết can đảm đi gọi điện cho Người. Giọng Người trong điện thoại nghe không ấm áp như ngoài, trầm hơn, nhưng nghe quen, em vẫn thấy giọng nói đó tràn đầy tình cảm. Từng tối, em chia sẻ với Người mọi điều. Người cũng nói với em rất nhiều, nói với em vô vàn điều.
Tớ luôn nghĩ ngày mai, có thể mình sẽ chết, vì vậy tớ luôn cố gắng để sống một cách tốt nhất.
Người nói những điều khiến em ngạc nhiên, nói những điều em không thể ngờ. Và càng ngày, em càng yêu thương Người.
Người không khiêm tốn. Ngược lại, Người luôn nói rằng nhiều người thích Người, vô số con gái đuổi theo Người. Người bảo rằng Người không yêu "cô gái đó" một cách thực sự, Người đã lầm tưởng. Người nói rằng cô ấy và Người, chỉ có thể là bạn, Người đã quá quý cô ấy, chứ không phải Người yêu cô ấy thật sự. Và cái tối đó, Người hỏi em thật nhẹ nhàng rằng em có thích Người không.
Không suy nghĩ. Không cần phải suy nghĩ. Bởi em đã kìm nén điều đó quá lâu. Chiều hôm sau, em đã nói thẳng với Người rằng: Có.
Người mỉm cười thật lanh lợi rồi bảo em đợi. Người sẽ trả lời em sớm thôi. Trong thâm tâm, em luôn biết rằng Người sẽ trả lời có. Đúng. Em cảm nhận được điều đó.
Và lạ làm sao, đúng thế đấy Người, Người bảo rằng Người yêu em.
Ngày hôm đó, rực nắng. Chúng ta trở thành một đôi.
Em và Người. Người và em.
Chẳng có gì thay đổi. Chỉ là em biết rằng Người thích em, và Người biết rằng em thích Người. Không. Đâu có gì lạ lùng. Chỉ đơn giản đã xác định được tình cảm Người dành cho em. Vui sướng. Hạnh phúc.
Người ta thường nói hai người yêu nhau vì hiểu nhau. Nhưng hình như, chúng ta yêu nhau rồi mới hiểu nhau. Em không hiểu Người lắm trước khi nói yêu Người. Nói trắng ra, em yêu Người một phần vì ngoại hình của Người. Nhưng, càng ngày, em không còn quan tâm Người trông có đẹp không, Người có phải là mẫu người lí tưởng của bọn con gái không. Em yêu Người. Đơn giản vì Người là Người.
Từng ngày trôi qua nhanh thật nhanh.
Không phải ngày nào cũng êm đềm. Không phải ngày nào cũng vui vẻ. Nhưng em trân trọng từng ngày, vì Người luôn ở cạnh em. Em phát điên vì nhớ Người khi không được gặp Người trong hai ngày. Em phát điên khi Người bỏ đi biền biệt mà không nhắn trước với em.
Người vẫn luôn như thế...
Có bao giờ em nắm giữ được Người đâu...
Không phải ai trong lớp cũng nghĩ rằng em xứng đáng với Người. Và cũng không ít người nghĩ rằng Người không xứng đáng với em. Những người thuộc loại đầu tiên thì thần tượng anh. Họ bảo em không xinh đẹp, không xứng với một người nổi vì ngoại hình như Người. Còn những người còn lại bảo em học giỏi và dễ thương, không nên thích một người quá bất cần đời, trốn học, và cũng không đạt được những thành tích nổi bật trong học tập như Người.
Nhưng em không quan tâm.
Người đã nói Người yêu em, em chỉ cần vậy. Em không quan tâm những người khác họ nói gì. Vốn dĩ, đâu có ai không xứng với người còn lại. Vốn dĩ, đâu có ai quan tâm xem người kia có xứng đáng với mình không. Bởi lẽ, hình như cả hai quan niệm, dù thế nào đi nữa, quan trọng là tình cảm cả hai dành cho nhau.
Ngày em can đảm bỏ đi cái chức vụ mình ghét cay đắng. Ngày em can đảm nói thẳng với cô giáo rằng em không màng cái chức đó. Cũng là ngày ấm áp nhất trong đời em. Em đã khóc, vì em tức khi bị cô hạ nhục như vậy. Em đã khóc, chỉ đơn giản bởi trong em muốn thế. Em xin nghỉ tiết cuối cùng. Và Người đã đi theo em. Người đã theo em đến cùng. Người vẫn học, nhưng giữa tiết, Người bỏ ra, vì Người bảo Người thấy em đi lang thang trong sân trường. Em bật khóc khi thây Người. Em sợ Người sẽ ghét em vì em từ bỏ chức vụ, vì em cãi lại cô giáo. Nhưng Người đã bảo em thật dũng cảm, và Người nhìn em với ánh mắt trìu mến nhất.
Lần đầu tiên, em cảm nhận được tình yêu Người dành cho em sâu sắc đến thế nào.
Người đã ôm em vào lòng. Ấm áp lắm Người à... Người đã lau đi những giọt nước mắt vương trên má em. Người còn cười một cách hài hước, bảo rằng Người đã được nhìn thấy em khóc, còn em thì chưa. Người đã hôn lên môi em... Ngọt đến kì lạ, cho dù lúc đó có một giọt nước mắt chảy vào miệng em. Nụ hôn đó vẫn ngọt đến lạ...
Rồi em và Người đi chơi với nhau. Người đối xử với em đặc biệt hơn hẳn. Người lôi em ngồi cạnh Người khi ăn, Người đèo em khi đi xe, Người mà không thấy em cười nói nhiều thì Người sẽ hỏi ngay. Em cảm thấy, quãng thời gian đó quá hạnh phúc, cho dù em đã bỏ học thêm, đã nói dối.
Vẫn luôn không hối hận.
Nhưng Người ơi...
Có người đã nói với em rằng không có gì là mãi mãi. Có người đã nói với em rằng con người dễ thay đổi.
Và Người đã thay đổi.
Người lạnh nhạt với em. Em cảm nhận được mà. Người miễn cưỡng chúc em ngủ ngon. Người mắng em khi em gọi điện cho Người lúc hơn mười giờ đêm, vì Người bảo em gọi muộn quá. Thế mà chỉ vài ngày trước đó, Người đã gọi điện nói chuyện với em đến hơn mười hai giờ đêm. Mệt mỏi đến lạ kì...
Em hỏi Người còn yêu em không. Người vẫn bảo có. Người vẫn hôn em, nhưng nụ hôn đó lạnh lắm Người à, tựa như nụ hôn cho qua chuyện. Mỗi khi Người hôn em, em chỉ muốn gạt Người ra, nhưng em không làm thế.
Và cái sáng hôm đó, khi thức dậy, đầu em hoàn toàn trống rỗng. Em gọi điện chào buổi sáng Người. Người đáp cộc lốc và chán nản. Khi Người vừa dập máy, em mất một giây để hiểu ra rằng Người quá lạnh, mất thêm vài giây để nhấn nút recall. Và chỉ mất có thêm vài giây để nói lời chia tay. Người đồng ý không chần chừ nghĩ ngợi.
Đau.
Đau đớn lắm Người à.
Và đến tối, em biết được rằng Người sẽ đi.
Em đã cố ép mình nghĩ rằng Người tỏ ra lạnh nhạt để đi cho dễ, nhưng không phải thế...
Mười ba ngày đã trôi qua từ khi Người đi. Và em đã làm hành động điên rồ nhất, dùng nick của em họ em để chat với Người.
Người nói rằng Người không còn yêu em. Người nói rằng em cố gắng tỏ ra dễ thương trước mặt Người, nói rằng em nói thích người khác sau lưng Người và đã bỏ Người trước.
Em không tin được.
Sau tất cả những gì đã xảy ra, em không tin được lời Người nói.
Người dễ tin người khác quá. Người nói rằng không muốn hỏi em vì có hỏi thì em cũng chối. Phải, và em đã nói hết, nói thẳng ra em suy nghĩ thế nào, rằng em không thích người khác, rằng em đang sống trong thế giới của riêng mình. Người bảo Người hiểu hết, nhưng bản thân Người đang thay đổi. Người không thể tìm thấy bản thân Người nữa...
Và rồi, em nói rằng em vẫn yêu Người, sẽ yêu Người mãi mãi, và sẽ không bao giờ quên Người. Người hỏi em rằng, khi nào Người về Việt Nam, em sẽ hát cho Người nghe chứ? Em không suy nghĩ, trái tim em bảo rằng em sẽ hát, và em nói "Có" một cách dễ dàng, như lúc em nói rằng em thích Người.
Chỉ duy nhất ngày hôm đó mưa, Người à... Chỉ duy nhất ngày hôm đó mưa.
Giờ em chỉ biết để thời gian trả lời tất cả. Để Người có thể suy nghĩ chín chắn hơn. Để Người xác định lại tình cảm của mình.
Còn em, em đã có quá đủ thời gian để xác định tình cảm.
Em sẽ mãi yêu Người.
Người ơi...
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Nhưng đối với em, trời có sáng hay không, còn tùy thuộc vào Mặt Trời có muốn chiếu sáng hay không...
Won't you say...
I can make it through the rain. I can stand up once again on my own and I know that I’m strong enough to mend. And every time I feel afraid, I hold tighter to my faith and I live one more day...
... And I make it through the rain...
Có thể lắm... Nhưng đó chỉ là nếu Người quay trở về...
Em đã đọc trong một quyển truyện...
"You and I - It seems that we're very much alike. Not by our appearances or personalities, and not even by the circumstances that have culminated from the 16 years of our lives. But it's like...
... the manner of our thinking is the same.
And that why I fell in love with you...
... and why you fell in love with me."
Nhưng, em yêu Người, chỉ đơn giản bởi, Người là Người.
Liệu sau cơn mưa trời có sáng không Người?
By Rin Elric
Rain được viết ra cho một người mãi mãi không được đọc nó, và viết bởi một người đang điên cuồng.
Một kẻ đang phân vân giữa hai lựa chọn. Sẽ chìm trong bóng tối, hay cố gắng để đứng trong ánh sáng.
Ai biết được kẻ đó sẽ chọn cái gì?
Chỉ biết rằng, có thể sau cơn mưa trời sẽ nắng...
>>>>>>>>>>
Nhẹ nhàng lắm.
Người bước vào đời em tựa như một cơn gió thoảng. Người và em gặp nhau thật tình cờ, chỉ do cả hai cùng trốn học. Em còn nhớ Người đã đứng đó, trước nắng, đôi mắt rực lên cái gì đó thật kì lạ.
Có lẽ là sự tự do.
Người cuốn hút đến lạ kì. Em không rõ, khi em nhìn vào mắt Người, cái gì đã thu hút em đến vậy, nhưng, em chỉ nhớ rằng em điên dại vì Người.
Người hỏi em, không phải với một giọng nói tự tin, có phần còn ngại ngùng. Vậy nhưng, em thấy Người rất yên lặng khi nghe em nói. Tựa như từng lời em nói, Người đều hiểu và giữ trong lòng.
Khi Người hỏi em, em có buồn không khi cô ấy ra đi? Người đã nhận thấy sự ngập ngừng của em. Người mỉm cười thật khẽ và hỏi câu khác. Em đã thầm cảm ơn Người.
Em còn nhớ, khi tiếng trống trường vang lên, Người từ biệt em bằng thứ tiếng quen thuộc, không phải tiếng mẹ đẻ, không phải tiếng Anh, mà là thứ tiếng quen thuộc đó.
Và làm sao em quên được khi Người bước đi thật tự tin về phía gió...
Từ ngày hôm đó, em đã thuộc về Người. Một ngày tràn đầy nắng.
Vài ngày sau... lớp đi tham quan.
Người không thể hiểu được cảm giác của em.
Trong ánh sáng mờ mờ lúc năm giờ sáng, em vẫn cố gắng tìm Người. Trong cái đám người hỗn độn trong sân trường rộng lớn, em vẫn cố gắng tìm khuôn mặt của Người. Chiếc áo phông trắng. Và chiếc quần màu kem. Người nổi bật. Vì Người vẫn thế, luôn tự do, không thèm mặc bộ đồng phục, vì Người "không thích".
Và làm sao đây? Khi mà đi cùng với đứa bạn thân nhất, em vẫn luôn tìm kiếm Người. Để rồi khi mắt em gặp được Người, em lại không dứt ra được. Để rồi khi mặt em gặp mặt Người, em vội quay đi, coi như vô tình nhìn thấy Người. Lúc em đang ăn trưa, Người vô tình chạy qua mặt em. Chân Người vô tình sượt qua chân em, và em hoàn toàn mất trí. Em đã để rơi hộp sữa cùng với chiếc bánh mì trên tay. Người quay lại ngước nhìn em thật lạ lùng. Em vội đứng dậy, kéo theo đứa bạn. Không dám quay lại nhìn. Và em lại nghe thấy Người tiếp tục chạy đuổi theo người mà Người "yêu".
Người vẫn luôn như thế...
Tự do.
Tựa như cơn gió. Em chưa từng nắm giữ được Người, chưa từng.
Và đến lúc năm giờ chiều, khi cả lớp đã tập trung đầy đủ chuẩn bị về, thì Người và thằng bạn thân của Người vẫn chưa có mặt. Người vẫn luôn thế, bỏ qua mọi luật lệ. Em đã sợ, sợ đến điên cuồng khi mọi người bảo Người vẫn ở trong rừng. Em biết Người không thể quên đường, vì Người vốn nhớ đường giỏi đến kì lạ. Vậy vì sao?
Người biết không. Khi cô bảo mọi người lên rừng tìm, em suýt định đi. Nhưng không, em đâu có quan hệ gì với Người? Em đâu có thể làm gì? Chân em chợt đông lại. Em muốn khóc.
Đau đớn làm sao... Cô gái mà Người "yêu", cô ấy đâu có quan tâm. Cô ấy bảo hãy mặc kệ Người, rồi Người sẽ phải tự về. Em chợt thấy phát điên. Cô gái đó đấy, cô gái đã nói rằng cô ấy cũng thích Người. Thế nhưng cô ấy cứ cố gắng che giấu, cố gắng tỏ ra không yêu Người. Vì cô ấy cho rằng như vậy mới khiến Người quan tâm nhiều hơn, khiến Người yêu nhiều hơn và đuổi theo cô ấy nhiều hơn.
Rồi khi Người trở về, em thấy mắt Người đỏ một cách bất thường. Tia nắng chiều yếu ớt rọi trên đôi mắt Người. Gió thổi bay chiếc khăn trên tay Người. Máu. Em nghe được rằng lúc đang đi trong rừng, Người không chú ý nên mấy con khỉ đáng ghét đã cào Người. Nhưng tay Người không những có vết cào, còn là vết của những cành cây mà Người không thèm gạt ra, không chú ý đến. Người trốn lên rừng, vì đau.
Vì Người nghĩ cô gái đó không yêu thương Người. Vì cô gái đó nói rằng loại người như Người không ai cần, không ai thèm.
Em đã ngủ trong suốt đoạn đường trở về.
Chiều tàn.
Rồi em chợt lấy hết can đảm đi gọi điện cho Người. Giọng Người trong điện thoại nghe không ấm áp như ngoài, trầm hơn, nhưng nghe quen, em vẫn thấy giọng nói đó tràn đầy tình cảm. Từng tối, em chia sẻ với Người mọi điều. Người cũng nói với em rất nhiều, nói với em vô vàn điều.
Tớ luôn nghĩ ngày mai, có thể mình sẽ chết, vì vậy tớ luôn cố gắng để sống một cách tốt nhất.
Người nói những điều khiến em ngạc nhiên, nói những điều em không thể ngờ. Và càng ngày, em càng yêu thương Người.
Người không khiêm tốn. Ngược lại, Người luôn nói rằng nhiều người thích Người, vô số con gái đuổi theo Người. Người bảo rằng Người không yêu "cô gái đó" một cách thực sự, Người đã lầm tưởng. Người nói rằng cô ấy và Người, chỉ có thể là bạn, Người đã quá quý cô ấy, chứ không phải Người yêu cô ấy thật sự. Và cái tối đó, Người hỏi em thật nhẹ nhàng rằng em có thích Người không.
Không suy nghĩ. Không cần phải suy nghĩ. Bởi em đã kìm nén điều đó quá lâu. Chiều hôm sau, em đã nói thẳng với Người rằng: Có.
Người mỉm cười thật lanh lợi rồi bảo em đợi. Người sẽ trả lời em sớm thôi. Trong thâm tâm, em luôn biết rằng Người sẽ trả lời có. Đúng. Em cảm nhận được điều đó.
Và lạ làm sao, đúng thế đấy Người, Người bảo rằng Người yêu em.
Ngày hôm đó, rực nắng. Chúng ta trở thành một đôi.
Em và Người. Người và em.
Chẳng có gì thay đổi. Chỉ là em biết rằng Người thích em, và Người biết rằng em thích Người. Không. Đâu có gì lạ lùng. Chỉ đơn giản đã xác định được tình cảm Người dành cho em. Vui sướng. Hạnh phúc.
Người ta thường nói hai người yêu nhau vì hiểu nhau. Nhưng hình như, chúng ta yêu nhau rồi mới hiểu nhau. Em không hiểu Người lắm trước khi nói yêu Người. Nói trắng ra, em yêu Người một phần vì ngoại hình của Người. Nhưng, càng ngày, em không còn quan tâm Người trông có đẹp không, Người có phải là mẫu người lí tưởng của bọn con gái không. Em yêu Người. Đơn giản vì Người là Người.
Từng ngày trôi qua nhanh thật nhanh.
Không phải ngày nào cũng êm đềm. Không phải ngày nào cũng vui vẻ. Nhưng em trân trọng từng ngày, vì Người luôn ở cạnh em. Em phát điên vì nhớ Người khi không được gặp Người trong hai ngày. Em phát điên khi Người bỏ đi biền biệt mà không nhắn trước với em.
Người vẫn luôn như thế...
Có bao giờ em nắm giữ được Người đâu...
Không phải ai trong lớp cũng nghĩ rằng em xứng đáng với Người. Và cũng không ít người nghĩ rằng Người không xứng đáng với em. Những người thuộc loại đầu tiên thì thần tượng anh. Họ bảo em không xinh đẹp, không xứng với một người nổi vì ngoại hình như Người. Còn những người còn lại bảo em học giỏi và dễ thương, không nên thích một người quá bất cần đời, trốn học, và cũng không đạt được những thành tích nổi bật trong học tập như Người.
Nhưng em không quan tâm.
Người đã nói Người yêu em, em chỉ cần vậy. Em không quan tâm những người khác họ nói gì. Vốn dĩ, đâu có ai không xứng với người còn lại. Vốn dĩ, đâu có ai quan tâm xem người kia có xứng đáng với mình không. Bởi lẽ, hình như cả hai quan niệm, dù thế nào đi nữa, quan trọng là tình cảm cả hai dành cho nhau.
Ngày em can đảm bỏ đi cái chức vụ mình ghét cay đắng. Ngày em can đảm nói thẳng với cô giáo rằng em không màng cái chức đó. Cũng là ngày ấm áp nhất trong đời em. Em đã khóc, vì em tức khi bị cô hạ nhục như vậy. Em đã khóc, chỉ đơn giản bởi trong em muốn thế. Em xin nghỉ tiết cuối cùng. Và Người đã đi theo em. Người đã theo em đến cùng. Người vẫn học, nhưng giữa tiết, Người bỏ ra, vì Người bảo Người thấy em đi lang thang trong sân trường. Em bật khóc khi thây Người. Em sợ Người sẽ ghét em vì em từ bỏ chức vụ, vì em cãi lại cô giáo. Nhưng Người đã bảo em thật dũng cảm, và Người nhìn em với ánh mắt trìu mến nhất.
Lần đầu tiên, em cảm nhận được tình yêu Người dành cho em sâu sắc đến thế nào.
Người đã ôm em vào lòng. Ấm áp lắm Người à... Người đã lau đi những giọt nước mắt vương trên má em. Người còn cười một cách hài hước, bảo rằng Người đã được nhìn thấy em khóc, còn em thì chưa. Người đã hôn lên môi em... Ngọt đến kì lạ, cho dù lúc đó có một giọt nước mắt chảy vào miệng em. Nụ hôn đó vẫn ngọt đến lạ...
Rồi em và Người đi chơi với nhau. Người đối xử với em đặc biệt hơn hẳn. Người lôi em ngồi cạnh Người khi ăn, Người đèo em khi đi xe, Người mà không thấy em cười nói nhiều thì Người sẽ hỏi ngay. Em cảm thấy, quãng thời gian đó quá hạnh phúc, cho dù em đã bỏ học thêm, đã nói dối.
Vẫn luôn không hối hận.
Nhưng Người ơi...
Có người đã nói với em rằng không có gì là mãi mãi. Có người đã nói với em rằng con người dễ thay đổi.
Và Người đã thay đổi.
Người lạnh nhạt với em. Em cảm nhận được mà. Người miễn cưỡng chúc em ngủ ngon. Người mắng em khi em gọi điện cho Người lúc hơn mười giờ đêm, vì Người bảo em gọi muộn quá. Thế mà chỉ vài ngày trước đó, Người đã gọi điện nói chuyện với em đến hơn mười hai giờ đêm. Mệt mỏi đến lạ kì...
Em hỏi Người còn yêu em không. Người vẫn bảo có. Người vẫn hôn em, nhưng nụ hôn đó lạnh lắm Người à, tựa như nụ hôn cho qua chuyện. Mỗi khi Người hôn em, em chỉ muốn gạt Người ra, nhưng em không làm thế.
Và cái sáng hôm đó, khi thức dậy, đầu em hoàn toàn trống rỗng. Em gọi điện chào buổi sáng Người. Người đáp cộc lốc và chán nản. Khi Người vừa dập máy, em mất một giây để hiểu ra rằng Người quá lạnh, mất thêm vài giây để nhấn nút recall. Và chỉ mất có thêm vài giây để nói lời chia tay. Người đồng ý không chần chừ nghĩ ngợi.
Đau.
Đau đớn lắm Người à.
Và đến tối, em biết được rằng Người sẽ đi.
Em đã cố ép mình nghĩ rằng Người tỏ ra lạnh nhạt để đi cho dễ, nhưng không phải thế...
Mười ba ngày đã trôi qua từ khi Người đi. Và em đã làm hành động điên rồ nhất, dùng nick của em họ em để chat với Người.
Người nói rằng Người không còn yêu em. Người nói rằng em cố gắng tỏ ra dễ thương trước mặt Người, nói rằng em nói thích người khác sau lưng Người và đã bỏ Người trước.
Em không tin được.
Sau tất cả những gì đã xảy ra, em không tin được lời Người nói.
Người dễ tin người khác quá. Người nói rằng không muốn hỏi em vì có hỏi thì em cũng chối. Phải, và em đã nói hết, nói thẳng ra em suy nghĩ thế nào, rằng em không thích người khác, rằng em đang sống trong thế giới của riêng mình. Người bảo Người hiểu hết, nhưng bản thân Người đang thay đổi. Người không thể tìm thấy bản thân Người nữa...
Và rồi, em nói rằng em vẫn yêu Người, sẽ yêu Người mãi mãi, và sẽ không bao giờ quên Người. Người hỏi em rằng, khi nào Người về Việt Nam, em sẽ hát cho Người nghe chứ? Em không suy nghĩ, trái tim em bảo rằng em sẽ hát, và em nói "Có" một cách dễ dàng, như lúc em nói rằng em thích Người.
Chỉ duy nhất ngày hôm đó mưa, Người à... Chỉ duy nhất ngày hôm đó mưa.
Giờ em chỉ biết để thời gian trả lời tất cả. Để Người có thể suy nghĩ chín chắn hơn. Để Người xác định lại tình cảm của mình.
Còn em, em đã có quá đủ thời gian để xác định tình cảm.
Em sẽ mãi yêu Người.
Người ơi...
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Nhưng đối với em, trời có sáng hay không, còn tùy thuộc vào Mặt Trời có muốn chiếu sáng hay không...
Won't you say...
I can make it through the rain. I can stand up once again on my own and I know that I’m strong enough to mend. And every time I feel afraid, I hold tighter to my faith and I live one more day...
... And I make it through the rain...
Có thể lắm... Nhưng đó chỉ là nếu Người quay trở về...
Em đã đọc trong một quyển truyện...
"You and I - It seems that we're very much alike. Not by our appearances or personalities, and not even by the circumstances that have culminated from the 16 years of our lives. But it's like...
... the manner of our thinking is the same.
And that why I fell in love with you...
... and why you fell in love with me."
Nhưng, em yêu Người, chỉ đơn giản bởi, Người là Người.
Liệu sau cơn mưa trời có sáng không Người?