Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Những con đường



Quyên xinh
07-11-2007, 06:34 AM
Những con đường
http://www.muctim.com.vn/article/media/2007/11-1/15320/minhd.jpg

Ngày tôi bắt đầu bước đi trên con đường của mình, hai bên đường rợp đầy bóng mát, mặt đường êm như được trải hoa hồng phía dưới.
>> Đậu phộng rang
>> Thư gởi ba


Bàn tay mẹ dìu dắt từng bước chập chững, những lời cổ vũ nhiệt tình của chị em và họ hàng, tôi bắt đầu bước đi trên con đường đó một cách dễ dàng...

Rồi khi tôi cao hơn, lớn hơn lúc trước, mẹ buông tay tôi ra, nhưng mẹ vẫn âm thầm đi phía sau để bảo vệ tôi, con đường bắt đầu có những khúc cua, cỏ cây thưa dần và tôi bước đi khó khăn hơn. Rồi tôi thấy những người bạn đang chạy đến bên và đi cùng tôi, chúng tôi trò chuyện vui vẻ cho đến khi gặp một ngã ba, là lúc tôi quyết định con đường tương lai cho mình.Tôi và bạn bè, mỗi người chọn cho mình một con đường riêng.

Khi ấy, tôi trưởng thành hơn và trông xa hơn, tôi cảm thấy thế giới đang thu nhỏ lại. Khác với khi còn bé, đối với tôi thế giới rất rộng lớn. Phải chăng khi tôi nhận thức được càng nhiều, thì tôi sẽ lớn hơn trong suy nghĩ, và thế giới bắt đầu nhỏ lại. Con dường bây giờ bắt đầu u ám hơn, cạm bẫy được đặt nhiều hơn, và tôi đang đi -chỉ có một mình.

Bất ngờ tôi vấp ngã, một cú ngã khá đau khiến tôi mệt mỏi và không muốn đứng dậy. Tôi nằm đấy và nhìn về phía con đường của mình, quá nhiều khó khăn mà đích đến lại xa vời quá. Tôi sẽ không bao giờ đến nổi.

Chợt tôi nghe từ phía sau tiếng của mẹ, thì ra mẹ đã đứng đó trông theo từng bước đi của tôi vào đời, mặc dù mẹ đã không đi cùng tôi, nhưng tôi luôn mang trong lòng tình cảm của mẹ, thứ tình cảm linh thiêng mà tôi biết, dù tôi có đi xa đến đâu, nó cũng không bao giờ ra ngoài vùng.. phủ sóng.

Có một bàn tay đã giúp tôi đứng dậy, cùng đôi vai cứng cáp cho tôi làm điểm tựa. Tôi phát hiện có một chàng trai đã quyết định bước vào con đường này và đi cùng tôi. Hai đứa tôi cùng đi chung một đường, tôi cảm thấy đỡ sợ hơn, và cũng yêu đời hơn trước. Đi bên người ấy, con đường bây giờ trở nên đẹp hơn bao giờ hết.

Rồi thời gian sau, anh ta rẽ sang một con đường khác với một cô gái khác. Hai đứa tôi đã không còn đi chung một đường. Tôi suy sụp, và khi tôi tưởng mình sắp ngã xuống một lần nữa, thì tôi thấy những con đường khác, và những người bạn của tôi đang chạy trên con đường đó, một cách mạnh mẽ.

Tôi tự hỏi làm sao họ có thể vượt qua rất nhiều thử thách trên con đường mình đang đi tới như thế? Những người bạn quay lại nhìn tôi và nói tôi hãy cố lên. Tôi biết rằng dù cuộc sống có đổi thay đến đâu, và bạn bè tôi có cuộc sống cũng như con đường riêng của mình đi nữa. Họ vẫn là bạn tôi và vẫn luôn ủng hộ tôi hết mình.

Tôi thấy có một con đường giống với con đường tôi đã đi hồi nhỏ, và cũng có một cô bé đang bước đi trên đó. Nhưng em không được cha mẹ dìu dắt như tôi, và một chân của em đã bị liệt. Tôi thấy con đường của em khó khăn hơn tôi gấp bội, nhưng ý chí của em lại mạnh mẽ đến bất ngờ.

Tôi thấy có một anh sinh viên nghèo đang đi trên con đường của mình, nhưng lạ thay, con đường của anh lại quá nhiều chông gai, khiến chân anh chảy máu nhiều lần. Anh vấp ngã, nhưng anh gượng đứng dậy. Thời gian đầu, anh vấp ngã nhiều lần, rồi về sau, có lẽ rút được kinh nghiệm, anh bắt đầu đi nhanh hơn, khi anh hoàn thành con đường của mình. Tôi thấy anh ở vị trí cao nhất.

Quay trở lại với con đường của chính mình, tôi mới thấy nó êm ái hơn những con đường gió bão chông gai của nhiều người khác, bên tai tôi là lời an ủi động viên của bạn bè. Tôi bắt đầu bước chậm lại, thả hồn theo những cơn gió mơn man trên tóc, nghe tiếng chim hót và những tia nắng đang nhảy múa. Có lẽ nhiều lúc chạy quá nhanh, tôi đã không nghe thấy những âm thanh này. Rồi tôi quay đầu lại, nhìn tất cả những gì mình đã trải qua, tự đúc kết kinh nghiệm cho bản thân, rút ra được nhiều bài học. Tôi nhắm mắt và dành một khoảng lặng trong tâm hồn. Mở mắt.. và tôi tiến về phía trước, trên con đường của mình.

...........

Đừng ngại những thử thách trên con đường mà bạn đang đi tới, hãy nhìn sang những con đường bên cạnh và bạn sẽ thấy người khác đã tận tuỵ với con đường của họ như thế nào.

Nếu chẳng may bạn đi sai đường, không có gì phải sợ cả, bạn rẽ sang một con đường khác và sẽ không bước vào con đường cũ kia nữa vì nó không phải là của bạn.

Đừng ngại những chông gai và thử thách trong cuộc sống, nó sẽ đưa bạn lên một vị trí cao, nếu bạn biết mạnh mẽ vượt qua.

PlanetVN
07-11-2007, 07:21 AM
Con người ta ai cũng có những lần vấp ngã trong cuộc đời mình... Đôi khi bế tắc, chán nản & thất vọng người ta muốn xa rời những gì thân thương nhất, để chìm dần vào nỗi đau mà chính họ tự huyễn hoặc bản thân... :( Mình rút ra điều đó từ chính bản thân & từ những người mà mình từng biết...

Nhưng điều đó là sai lầm... Đôi lúc, bạn bè có thể cư xử vô tình khiến ta có cảm giác bị bỏ rơi... -_-" Nhưng chỉ đến khi gặp khó khăn, những người bạn thật sự mới xuất hiện: ủng hộ & động viên... Ngoài ra, người mà luôn luôn dõi theo từng bước chân ta từ ngày ta mới có mặt trên cõi đời và không bao giờ bỏ rơi ta trong mọi hoàn cảnh, đó là cha mẹ ta... :)

Phải, người mà chúng ta thường hay cáu gắt vì thường không cho ta đi chơi khuya, người mà chúng ta thường chẳng bao giờ nhớ tới khi đang hạnh phúc, người mà dường như sự quan tâm của họ đối với ta là quá bình thường,... lại là người mà luôn ở bên cạnh ta những lúc khó khăn nhất... :) Khi mà người con trai (con gái) mà ta hết mực yêu thương lại có thể ngoảnh mặt với tấm chân tình của ta để đi theo một hình bóng khác thì đó là lúc ba mẹ ở bên cạnh ta, bạn bè ở bên cạnh ta... :)


http://img104.imageshack.us/img104/7881/special3820014vn4.jpg

Con đường bạn đi sẽ không bao giờ cô độc, hãy yên tâm với điều đó & mạnh dạn tiến thẳng tới con đường mà bạn lựa chọn... Nhiều người vẫn dõi theo bước chân bạn, chỉ có điều họ không muốn cho bạn biết điều đó mà thôi... :D