PDA

Xem đầy đủ chức năng : Đêm nằm nghe mưa phố



TLH
03-11-2007, 12:01 PM
Đêm:

Khoảng không gian êm ắng nhất trong ngày, nhà mình nằm ở một khu khá yên tĩnh, nên về đêm càng tĩnh mịch lạ, đôi lúc chỉ vài tiếng xe chạy ngang qua, rồi lại thôi.

Mình hay thức khuya, chẳng làm gì cả, chỉ ngồi đó nghe nhạc, nhìn bâng quơ ra vườn, thỉnh thoảng lấy cuốn sổ ghi vội vài ý tưởng mình vừa nghĩ ra cho câu truyện.
Đêm, là giờ mà mọi người tìm lại với chính con người thật của mình, không mặt nạ, không giả dối. Là lúc để mình bình tâm mà nhìn lại cuộc đời.


http://images.vietnamnet.vn/dataimages/200710/original/images1440664_sao.jpg

Thoảng bước ra ban công, nhìn xuống con đường vắng ngắt, chỉ còn ánh đèn đường leo lét, đưa tay hái những chùm hoa tí ti trong hàng cây phía trước, hát vẩn vơ, đôi khi lại ngước lên nhìn trời...

Đêm còn là lúc để yêu, để thả hồn theo những suy nghĩ vu vơ nào đó, thoảng như tìm thấy những kí ức đã mất đi. Biết ở nơi nào đó, em có bình yên không?

Ngày:

Cái phố xá bụi bặm cứ làm chùn bước những ai muốn tìm quên giữa chốn đô thị phồn hoa này. Tiếng xe chạy náo nhiệt, để lại những làn khói cực kì ô nhiễm. Mọi người tấp nập, gặp nhau rồi lại lướt qua nhau, có thể sẽ chẳng bao giờ gặp lại.

Họ còn có cuộc sống riêng, những công việc riêng, nó cứ như một guồng máy khổng lồ, để con người mãi cuốn theo vòng quay của nó, để rồi một lúc nào đó, chợt nhận ra mình đã để mất những thứ thân yêu tự bao giờ.

Mưa:

Mình đã lớn, nhưng vẫn như thuở ấu thơ, ngồi lặng mình dưới cơn mưa, nhìn mưa rớt qua kẽ tay, vắng lạ. Lắm lúc ngồi ở bar, thả hồn theo những suy nghĩ vẩn vơ nào đó, ngoài trời mưa tầm tã, chợt nhận ra bản thân mình đang khóc. Khóc cho ai? Khóc cho cái gì, đó là điều mà chẳng bao giờ mình giải đáp được.


http://images.vietnamnet.vn/dataimages/200710/original/images1440658_mua3.gif

Buồn thật đấy, buồn cho những ước mơ không thành, buồn cho giấc mộng đầu đời chợt tan vỡ mất, phải chi nỗi nhớ cũng như hạt mưa, rớt xuống rồi tan đi, thì có lẽ lòng mình sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.

Phố:

Có ai đó đã từng nói "phố Sài Gòn không biết tâm sự", nhưng có lẽ người đó chưa từng đón nhận cái cảm giác sẻ chia mà phố đã đem đến. Có những chiều đi dạo quanh khu Nguyễn huệ ngắm cái được gọi là tập trung những tinh hoa, hiện đại nhất của thành phố mà chợt thấy vui lạ.
Ừ, đã 10 năm rồi đấy, từ cái thưở mà nhà hàng nổi Sài Gòn được xem là biểu tượng của sự sang trọng nơi đây, là nơi những đứa trẻ bán vé số thầm ao ước được một lần đặt chân, rồi đến toà nhà 33 tầng được dựng lên, đến Phi thuyền ở đối diện sông Sài gòn, bây giờ là Diamond, Parkson, biểu tượng của nền kinh tế và mức thu nhập của con người thành phố. Con người ta càng sung túc thì càng tự đặt cho mình những mục tiêu xa hơn, không chỉ đủ, mà còn phải dư. Có phải càng hiện đại thì càng hạnh phúc?


http://images.vietnamnet.vn/dataimages/200710/original/images1440666_ac86.jpg

Ngày xưa phố là nơi họ hàng chòm xóm quây quần bên nhau, cùng hát vang lời ca những ngày bội thu, cùng chia sẽ đau khổ cho nhau khi hoạn nạn, là nơi "bán bà con xa mua láng giềng gần", nhà nhà đều sống với nhau như ruột thịt. Nay, tên hàng xóm của mình là gì, cũng chẳng biết, có nhắc đến nhau thì cũng chỉ là những ấn tượng hời hợt thoáng qua, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, đó là hạnh phúc?

Bạn:

Bạn là người ta có thể sẻ chia mọi thứ, là người ta có thể để ta gục đầu vào vai mà khóc, họ có thể đứng lặng trong đám đông để mỉm cười khi ta thành công, nhưng lại là người đầu tiên ôm ta khi ta thất vọng nhất.

Mình hạnh phúc vì có nhiều bạn, họ có hiểu mình hay không? Điều đó chỉ có bạn biết. Trong cuộc sống không phải lúc nào cũng đạt được những điều mình muốn. Cuộc sống sẽ đẹp biết bao nếu chúng ta có thể sống thật lòng với nhau, thanh thản.


http://images.vietnamnet.vn/dataimages/200710/original/images1440668_363c.jpg

Mình hạnh phúc vì có thể sẻ chia với những vui buồn của bạn, lúc đó mình chợt nhận ra rằng, ít ra mình cũng có ý nghĩa với một người nào đó. Bởi vì hạnh phúc cũng như nước hoa, khi bạn mang lại hạnh phúc cho ai đó, nó cũng sẽ vương vấn một chút gì trên chính bản thân bạn.

Yêu:

Đã từ lâu trong cái profile, mình đã ghi Love = 10 Like. Thật ra nó còn hơn thế, Love như cơn giông mà bạn sẽ chẳng biết nó ập xuống bạn khi nào.

Có những lúc trong lòng nghe trống vắng,
Chỉ vì giấc mơ đã vắng tên em,
Có những lúc lòng anh như khép lại,
Vì con đường ta đi giờ chỉ còn lại mình anh.


http://images.vietnamnet.vn/dataimages/200710/original/images1440676_8355.jpg

Bạn đã từng thức thật khuya để tận hưởng cuộc sống ban đêm vắng lặng, chỉ mỗi bạn với biết bao dòng suy nghĩ miên man, nhớ "người ta" đến nao lòng, có thể gọi điện thoại hay nhắn tin cho người đó nhưng lại... không thể, vì một lý do "ngốc nghếch’’ nào đó... Chạnh lòng và muốn quên đi, khóc thật nhiều, thật nhiều để ngày mai bắt đầu một ngày mới không có những nỗi nhớ day dứt khôn nguôi và tập trung hết mình vào công việc. Bởi khi người ta khóc thật nhiều và buồn đến mức không thể nào buồn được nữa thì sẽ rơi vào cảm giác ’’trung hoà’’.


http://images.vietnamnet.vn/dataimages/200710/original/images1440662_mua5.gif

Người ta bảo cũng đúng thật, có lẽ chỉ một phút phải lòng nhau, một ngày yêu nhau nhưng phải mất cả đời để quên nhau... Thời gian sẽ làm người ta ’’thôi nhớ’’ nhưng không có nghĩa là ’’không nhớ’’...

Sài gòn trời lại mưa, mưa cho những giấc mơ bất tận, mưa cho một ngày mai sẽ chỉ còn những nụ cười rực nắng. Ngày mai trời lại sáng, phải vậy không?

Rồi ngày mai sẽ khác...


Lovely Forever [Blog Việt]

Lost.
06-11-2007, 10:46 AM
Vẫn van xin đời vẫn van xin người đừng phụ tôi.... (http://dactrung.net/nhacnghe/../ram/chut_tan_phai_bao _chan_le_hieu.wma)

Phố !!

Mùa này phố buồn hơn bao giờ hết...khẽ khẽ nhắc lại những câu thơ cũ kỹ "phố em chẳng giống phố người ta" - khe khẽ cười - và những nỗi vui cũ kỹ cũng thoang thoảng....
Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu trong đêm , thấy phố hiền hoà quá đỗi....

Chập chùng - chợt thấy nhớ nao nao cái tiếng guitar cũ kỹ ngày xưa mỗi độ đông về. Hoa sữa đã giã biệt mùa như đã hoàn thành trọn vẹn một lời hứa từ nghệ thuật sắp đặt từ muôn kiếp đã thế !!

Mặc định những lắt lay mang tên nỗi nhớ

Mặc định một giấc mơ của phố và rằng vẫn có những chiếc cầu vồng 7 màu phía cuối con đường để những linh hồn không lạc đường trở về những dòng sông.

Mặc định nụ cười về ngày hôm qua - của ngày hôm qua và rằng nhốt nỗi cô đơn đặc quánh của đêm nay - phố bao dung như một người mẹ để những cơn lạc loài trở về than thở, che chở những lầm lỗi .

Mặc định một vầng trăng mải chơi trên nóc phố già nua... để những cơn gió không làm cho những lời hứa nhạt màu ban đầu.

Mặc định những khung cửa binh yên một thời khép kín...


http://tn3-1.deviantart.com/300W/i/2003/7/4/c/SeaFairys_Home_AT_NIGHT.jpgMặc định đêm !!!

heo con ũn ĩn
07-11-2007, 02:19 AM
đọc cái này làm ĩn nhớ đến cái chất van của Planet, mặc dzù chú í giờ chả viết nhiều cho lắm ^^. Mấy bài của TLH toàn có ý nghĩa và thú vị, nó có 1 điểm chung là nói về TP nên tớ thik thik :D

TLH
07-11-2007, 02:25 AM
Ều có cần phải quote lại nguyên bài thế hông ^^" TLH là nick của 1 nhóm bạn, đc sử dụng chung bởi nhiều ng`. Và ng` dùng nick này để gửi những bài về SG - TP HCM là 1 ng` con của nơi này, nên hay tìm đọc và gửi những bài về nơi mình sinh ra và lớn lên cũng ko có gì là lạ cả :P

heo con ũn ĩn
07-11-2007, 02:31 AM
thói wen bất di bất dịch của ĩn là khoái Quote :D... hố hố. Những bài viết không theo kiểu viết để lấy điểm , để nhiều người đọc. Mà viết vì cảm xúc lun hấp dẫn ũn ĩn nà :D

PS: TLH có ai là con gứa dưới 20 hem :P (spam phân nữa , viết phân nữa Mod đừng xoá nhá :D)

TLH
08-11-2007, 11:46 AM
"Đừng quay đầu ngoái lại".

Vậy mà, với Sài Gòn, em, đã từng "không chấp nhận". Có lúc, tưởng như không chịu nổi. Ừ, thì quá tấp nập. Ngỡ như mình bị nuốt chửng. Ừ, thì cháy da, ngày nắng. Ừ, ngập đường, những ngày mưa lớn. Ừ, thì tắc đường những lúc tan tầm. Rồi khói, rồi ồn, rồi bụi, rồi đủ thứ mùi ngột ngạt, tức tức nơi lồng ngực. Ừ, thì đồ ăn vừa béo vừa ngọt. Ừ, thì lạ lẫm này, giọng Nam, giọng Bắc. Ừ, lạ lẫm này thì đường xá, số cũ, số mới. (Mà anh biết đầy, em là kẻ hay đi lạc). Với Sài Gòn, em đâu chỉ lơ ngơ những lúc lạc đường, mà sợ làm sao, những lúc cảm thấy lạc lòng. Em đã từng mơ về chốn quen, nơi có cả bốn mùa, nơi có những buồn, vui đã cũ.


http://images.vietnamnet.vn/dataimages/200711/original/images1445911_Hik291.jpg

Với Sài Gòn. Rồi cũng phải quen. Tin không? Hôm nay, em đã bắt đầu yêu Sài Gòn. Theo một cách, không quá lạ lẫm...

Em đã bắt đầu yêu những con phố rợp cây xanh mát. Những loài hoa rực rỡ của xứ sở nhiều mặt trời. Em không biết hết tên. Rất thích, mỗi buổi sáng đi bộ trên con phố gần, ngước nhìn hoa nở, hít hà chút không khí trong lành hiếm hoi của buổi sáng sớm chưa nhiều xe cộ.

Em đã bắt đầu yêu những vỉa hè. Những vỉa hè rất rộng, bán cà phê. Những vỉa hè, đơn giản, thoáng đãng, em đã thấy gần gũi.

Cà phê vỉa hè, chị em tán dăm ba câu chuyện vui vui. Im lặng, cũng vui kiểu im lặng.


http://images.vietnamnet.vn/dataimages/200711/original/images1445907_dona.jpg

Cà phê vỉa hè, những hôm mưa. Ngồi trên những chiếc ghế dây thật thoải mái, trên đầu che bạt, cà phê và ngắm mưa, chốc chốc, bị té ướt nhè nhẹ, vui đáo để. Ngắm những người đi đường, hối hả, lúp xúp. Đi bộ, hối hả kiểu đi bộ. Xe bán hàng rong, lúp xúp, nhọc nhằn kiểu bán hàng rong, xe tay ga chạy vè vè, cũng hối hả lướt, người bán hủ tiếu gõ, trong mưa, vẫn gõ, có khi, không gõ, bưng đi thật nhanh, những tô hủ tíu bốc khói trong áo che mưa.


http://images.vietnamnet.vn/dataimages/200711/original/images1445909_icon28.jpg

Vỉa hè, cà phê những tối không mưa, lồng lộng gió, trên trời mây trắng là là bay. Có khi không tán chuyện, im lặng, rồi ngắm nhìn những người đi đường thật thú vị làm sao. Những người đi bộ vào buổi tối. Có bà bầu lặc lè, đi bên ông chồng trẻ, mặt rạng ngời. Có đứa bé chạy lon ton rồi bị ngã khóc mếu máo chờ bà đỡ dậy. Những người đang yêu, tay trong tay, thênh thang hạnh phúc. Và xe đẩy bán hàng rong, đủng đỉnh. Này thì trái cây, này thì bắp luộc, này thì khoai nướng, này thì kem... Rồi cả những xe bán chong chóng, bóng bay đủ sắc màu. Đủng đỉnh, đủng đỉnh, vì trời không mưa. Đủng đỉnh, đủng đỉnh, vì không thưa người mua, cũng không đông đến mức phải vội vàng.

À, phố đi bộ, và cà phê vỉa hè. À, là những góc "sống chậm" của một Sài Gòn tưởng như đâu đâu cũng vội vã?

Em đã bắt đầu yêu Sài Gòn, và có lẽ sẽ yêu nhiều hơn thế. Tin không?


Donacamela [Blog Việt]

love_chippro_forever
08-11-2007, 12:50 PM
đường :
Đj dọc những quán cóc ven đường wen thuộc mà lòng tư nhjen bâng khuâng lạ. cái cảm giác như thể bị aj đó khuấy đông tâm tư...
gió nhè nhẹ thổi làm tung bay mấy tà áo dài của các cô học trò tjnh nghjck... gió đua hồn về vớ những kj' ức vụ tượ của thờ i áo trắng đẹp đẽ. Xa xôj quá những ngày tung tăng cùng ban bè lượn hết con đường đầy lá mà không hề để ý đến xung quanh... xa xộ quá những lần cùng nắm tay nhau bước trên con đường...
cây nghjeng nghjeng , rung nhẹ làm cho những chiếc lá không muốn rời cành cũng phải buồn bã thả mjnh` xuống cùng những ngườ bạn lá khác... mùa đông đến rôj`...
laj một mùa đông....
Con đường hjnh` như càng vắng vẻ hơn khj những đợt jo' lạnh tràn về... lạnh...
cái lạnh của không khj' , của gjo'... cứ như xoáy vào tâm hồn...
Yêu con đường , yêu những chjec' lá nhỏ... bắt đầu từ khj nào cn dường khjen' ngườ ta cảm thấy ấm áp lạ
hạnh phúc chăng khj tâm hồn đang buồn đến thế
Lạnh quá... buồn quá... ảm đạm quá nhưng cũng đẹp quá đôj~...