Lang thang
03-11-2007, 06:51 AM
Mùa thu đã đến , bắt đầu bằng những cơn gió và mưa phùn bay khắp phố, nhìn dòng đời trôi lẵng lẽ, hòa vào những cái lạnh anh chợt cảm thấy nhớ đến em, nhớ đến những ngày tháng mà mà mình bên nhau. Phải chăng anh đã quá ích kỷ khi bỏ em ra đi trong lúc này. Phải.....anh là một thằng đàn ông nhưng lại không dám đối đầu với sự thật, tự nhiên anh cảm thấy tủi thân, anh thấy trách bản thân mình tại sao? Đôi khi mọi việc đến quá đột ngột, tất cả dường như đổ hết lên anh, cảm giác sợ hãi....bao trùm lấy anh. EM nói đúng, anh đã ích kỷ, anh đã yếu đuối ít ra là đối với em, đối với cuộc sống này. Đã có lúc anh nghĩ rằng, anh sẽ đi thật xa, xa em, xa mọi người , nhưng khi nghĩ đến con, đến những ngày tháng mà ta đã trải qua, anh lại thấy nuối tiếc, lòng anh đau nhói. ANh biết những tháng ngày qua em cũng thật đau buồn, nhìn em như vậy mà lòng anh đau như cắt, Anh trách bản thân mình quá, anh trách chính mình, thật tồi tàn thật vô dụng , tại sao không thể bỏ qua để cùng em đi tiếp những khó khăn. Đầu óc anh cứ quay cuồng, trái tim anh như vỡ nát ra từng mảnh , nó đã không còn rỉ máu như xưa....!
hàng đêm khi nhìn ra cửa sổ, cái không khí im lặng của màn đêm buông xuống, anh tự hỏi mình không biết giờ đây em đang làm gì, em có khoẻ không?muốn nhắn một dòng tin cho em nhưng lại không dám, muốn gọi cho e một cú điện thoại, đơn giản chỉ được nghe giọng nói của em...! Đông đã gần về, cái lạnh ngày càng một lạnh hơn, lòng anh cũng vậy... ! Dần như cái lạnh ấy không bao giờ vơi đi, mà càng ngày càng băng giá theo thời gian. Cô đơn quá, chẳng biết rồi sau này em có tha thứ cho anh không, chẳng biết rồi thời gian có làm vơi đi những trống vắng, ánh nắng có rọi vào chiếu tan đi những cái lạnh giá trong tâm hồn và trái tim của anh không? Gió ơi hãy ngừng thổi, mây hãy tan đã ánh nắng có thể chiếu sáng vào tận trái tim của anh và ẹm, THời gian ơi hãy quay trở lại , để anh có thể lại yêu em như ngày xưa, thời gian ơi hãy ngừng trôi để anh biết rằng lòng em vẫn còn có anh, để biết rằng trái tim em vẫn chưa xóa đi bóng hình của anh.
Hãy đề thời gian làm phương thuốc hữu hiệu nhất chữa lành vết thương lành cho chúng ta, hãy để cuộc sống quyết định tất cả , dù có thế nào anh vẫn cầu chúc cho em luôn được hạnh phúc , luôn vui vẻ... em nhé !
LT cần để bài này cho BX 1woche, Danke Mod !
hàng đêm khi nhìn ra cửa sổ, cái không khí im lặng của màn đêm buông xuống, anh tự hỏi mình không biết giờ đây em đang làm gì, em có khoẻ không?muốn nhắn một dòng tin cho em nhưng lại không dám, muốn gọi cho e một cú điện thoại, đơn giản chỉ được nghe giọng nói của em...! Đông đã gần về, cái lạnh ngày càng một lạnh hơn, lòng anh cũng vậy... ! Dần như cái lạnh ấy không bao giờ vơi đi, mà càng ngày càng băng giá theo thời gian. Cô đơn quá, chẳng biết rồi sau này em có tha thứ cho anh không, chẳng biết rồi thời gian có làm vơi đi những trống vắng, ánh nắng có rọi vào chiếu tan đi những cái lạnh giá trong tâm hồn và trái tim của anh không? Gió ơi hãy ngừng thổi, mây hãy tan đã ánh nắng có thể chiếu sáng vào tận trái tim của anh và ẹm, THời gian ơi hãy quay trở lại , để anh có thể lại yêu em như ngày xưa, thời gian ơi hãy ngừng trôi để anh biết rằng lòng em vẫn còn có anh, để biết rằng trái tim em vẫn chưa xóa đi bóng hình của anh.
Hãy đề thời gian làm phương thuốc hữu hiệu nhất chữa lành vết thương lành cho chúng ta, hãy để cuộc sống quyết định tất cả , dù có thế nào anh vẫn cầu chúc cho em luôn được hạnh phúc , luôn vui vẻ... em nhé !
LT cần để bài này cho BX 1woche, Danke Mod !