PDA

Xem đầy đủ chức năng : Cô Trò



tommy8xhaiphongboy
27-10-2007, 08:27 AM
Ngày cô vào lớp, Cả lớp đứng nghiêm chào cô. Trò đứng thẳng đến nỗi ưỡn cả ngực nhưng sau đó lại há hốc mồm nhìn cô. Tất nhiên là cô bối rối lắm nhưng rất dịu dàng cô cho cả lớp ngồi xuống.

Trò cũng ngồi xuống nhưng chống tay lên cằm tròn mắt nhìn cô; sau đó cô sinh họat đôi điều ngắn gọn đầu năm. Vừa phổ biến nội qui cô vừa như tình cờ mở nắp của cái giỏ xách rất mi-nhon để trên bàn. Ở mặt trong có cái gương nhỏ xinh xắn, đính vào giỏ. Cô chỉ xem mặt mình có gì lạ không? có dính lọ nghẹ không mà sao có 1 cậu học trò cứ chỉ có việc nhìn cô từ đầu đến giờ, không ghi chép gì mà dường như cũng không nghe gì. Nhìn thấy mình trong gương, cô tự tin trở lại. Chả có gì. Nếu có thì là vì cô quá dễ thương trong 1 khuôn mặt gọn, mắt sáng đàng sau đôi kính trắng, mũi nhỏ mà cao, thanh tú.Và cái miệng lúm đồng tiền hay cười khoe ra 1 chiếc răng khểnh mà thôi.

Thế là cô đi 1 vòng hỏi tên để làm quen với lớp. Và cô dừng lại trước trò, lúc này đang đỏ bừng mặt, nhưng vẫn cứ nhìn cô :

- Em tên là gì?

Trò ấp a ấp úng:

- Tên em ... xấu hoắc!

Cả lớp nhao nhao cười:

- Nó tên là Tèo đó cô!

Cô ngạc nhiên nhưng không cười:

- Tên Tèo dễ thương thôi, có gì là xấu nào?

Mắt trò sáng lên vui sướng và biết ơn:

- Thiệt hả cô!

- Thật mà!

À thì ra là tên Tèo. Cô vừa cảm thấy thú vị và tiếp tục đi hỏi tên các bạn khác. Và sau cái ngày sinh hoạt chủ nhiệm đầu năm đó, cô nhớ giỏi lắm chừng năm bảy tên là cùng. Nhưng tất nhiên là trong đó có cả tên Tèo.

Ngày lao động đầu năm. Cô chưa từng thấy ở đâu như ở đây. Học trò chịu khó dầm mình xuống sình lầy, hăng say chuyển từng tảng đất nhão nhoét - ít nhất là 3-4 kí lô, để đắp 1 con đường từ cổng vào 3 dãy lớp. Mà thực ra cô cũng chưa đi nhiều, chưa dạy nhiều để so sánh. Nếu có thì là lúc đi thực tập ở 1 trường trong thành phố. Lao động à? Học trò giỏi lắm là cầm 5-3 cây chổi quơ qua quơ lại bầy giáng nhện trên trần, sạt tới sạt lui 3 góc lớp. Còn thì cầm chổi rượt nhau chạy chí choé như 1 lũ khỉ ở vương quốc Tề Thiên. Bỗng dưng cô thấy thương học trò quá.

Trong cái hàng cong queo của lũ học trò lấm lem sình đất, cô nhìn thấy trò. Trò đi lao động từ rất sớm. Nhưng khi thấy con gái tíu tít quanh cô, thì trò lui ra ngồi trên băng đá. Vẫn đưa mắt về phía cô. Rất hiền. Và đến khi bắt đầu làm việc, trò làm rất say. Trò đứng ở đầu hàng chỗ dít đất. Mồ hôi đổ dán áo vào lưng - cái áo sơ mi dài bỏ bên ngoài mà bắt đầu khó phân biệt đâu là áo đâu là đất.

Cô ra căn-tin và chỉ trong chốc lát, cô gồng mình xách vào 1 thùng nước đá. Nhưng đi chưa được 5 bước vì thùng quá nặng, cô đã thấy trò bỏ len bỏ xẻng, chạy ào đến bên cô:

- Cô ơi sao cô không để mấy bạn làm?

Vừa nói trò vừa chộp tay vào đỡ lấy quai thùng. Cô và trò cùng nhìn thấy 1 cục đất nhỏ từ tay trò rơi tõm vào thùng. Trò lúng túng. Còn cô thì mĩm cười lúm đồng tiền:

- Bí mật nghen! Có cô và em biết thôi đấy! Không thì các bạn chả ai dám uống.

Trò cười theo cô và thấy nhẹ nhõm hẳn.

Ngày 20 tháng 11 (*). Cô đi theo học trò ra đồng. Nước đã bắt đầu rút, nhưng đồng vẫn còn mênh mang nước là nước. Cô cẩn thận gỡ đôi giầy xăng-đan để ở đầu xuồng. Rồi làm ra vẻ tỉnh táo, trong khi tay bấu chặt 2 mép xuồng, cô phó mặc mình cho bọn chúng chèo ra xa. Những bụi bông điên điển còn vài bông hoa vàng sót lại cúi rạp mình xuống khi xuồng cô đi qua. Nước trong vắt, có thể nhìn thấy rong rêu quấn lưng chừng ngọn cỏ. Lũ cá rô đã già hơn so với đầu mùa nước đang ve vẩy đuôi như không khề biết sợ là gì. Đồng nhẹ thênh và mát rượi. Trò cặp xuồng mình cạnh xuồng cô:

- Nón lá nè cô đội đi cô! Kẻo bữa nay cô về nắng ăn đen thui ba mẹ cô nhìn không ra!

Cô cười. Trò móc mồi tép vào cần câu cho cô, nói:

- Cô thả vào bụi và chờ. Đừng giở lên giở xuống xem chừng hoài dễ mắc gốc. Hễ cái phao chao nghiêng là cô giựt liền nghen!

Cô lại cười. Cầm cần câu hồi hộp gì đâu. Nhưng cô không phải chờ lâu. Một con cá rô không lớn lắm đã giãy rung cả cần câu. Mắt nó tròn như mắt trò nhìn cô. Cô thấy nó tội nghiệp nên gỡ nó ra thả nó lại đồng. Học trò cười bảo cô không "sát cá". Con cá nào được cô câu dính thật là phước đức. Sau 1 phen hú vía, thế nào nó cũng bơi tung tăng đi kể cho bạn bè nghe. Thế là chả con nào ăn câu nữa.

Cả bọn hét lên đòi nghỉ câu và tắm. Ở lớp, cô tự tin bao nhiêu, còn ở đồng mênh mông nước này cô lúng túng bấy nhiêu. Thật khó mà ngăn được niềm hứng thú hồn nhiên của học trò cô. Cả con trai lẫn con gái. Chúng nó bơi, lặn, hụp, tát nước nhau chí choé. Xem chừng thấy cô có vẻ buồn khi đứng ngoài cuộc, chúng nó bày ra trò đua xuồng.

Mọi chuyện "bình yên" cho tới lúc này. Đến khi cô té tõm xuống nước, cô mới biết là chúng giở trò đua xuồng để cô được hoà mình trong dòng nước mát lạnh đến chân tơ kẽ tóc. Xuồng lật úp. Cả bọn vỗ tay la hét, té nước tung mù trời đến lũ cá rô chắc cũng sợ hãi mà bơi đi mất. Lên xuồng trở lại, cô mới phát hiện ra đôi giày của cô đã mất tích. Lũ con gái tỏ ra rất lo lắng trong khi tụi con trai thì lại hơi hối hận. Chúng chuộc lỗi bằng cách dàn hàng ngang trên đồng đi mò giày lại cho cô. Trời ngả về chiều, gió bấc đầu mùa se se lạnh, ánh nắng chiều lấp lánh rợp mắt đồng. Lũ học trò hụp lặn bắt đầu lẩy bẩy run, răng va vào nhau lập cập nhưng chỉ tìm ra 1 chiếc. Cô tuyên bố tặng chiếc còn lại cho đồng nước. Đám con gái pha trò, chắc là lũ cá giữ lại 1 chiếc làm kỉ niệm rồi. Cô trò lên xuồng quay trở về. Đến lúc đó, cô thấy trò 1 mình giữa đồng, không bỏ cuộc. Sục sạo 1 đỗi nữa ở chỗ xuồng chìm, cuối cùng giơ lên khỏi mặt nước chiếc giày của cô, môi trò tím tái đi vì lạnh:

- Em xin lại của con cá rô nè cô!

Sau ngày hôm đó, lẽ ra trò bị bệnh mới phải. Nhưng không, lại là cô. Học trò đến thăm chật cả nhà. Chúng lăng xăng chíu chít uống của cô hết 3-4 bình trà, leo lên vặt sạch cây mận-trái già lẫn trái non-rồi biến. Nhưng chỉ 1 lát sau trò quay trở lại 1 mình:

- Tụi nó về hết rồi cô. Toàn là quậy thôi. Em phải quay lại hỏi cô đỡ chưa?

Cô rưng rưng cảm động nhưng vẫn cười lúm đồng tiền bảo rằng cô sắp trở lại dạy rồi. Trò rút trong ba lô học trò ra 1 nải chuối, quả nào quả nấy tròn căng:

- Cô ăn bồi dưỡng cho mau hết bệnh nghe cô!

Rồi ngồi im như củ khoai. Không nói. Cứ lâu lâu lại ngước nhìn cô. Và cười.

- Thế ở nhà có mấy anh em? Cô bắt chuyện
- Dạ 3, em là anh hai. Trò thưa và giới thiệu thêm
- À, vậy là anh hai giỏi lắm đây. Chắc là giúp mẹ nhiều việc lắm nhỉ?

Mắt trò đột nhiên buồn thiu.
- Má em mất 3 năm nay rồi cô ơi!

Cô ấp úng xin lỗi. Và ngờ ngợ nhận ra tình cảm của trò, từ cái ngày đầu tiên. Tiếng trò thật nhẹ bên tai cô:
- Má em có cái lúm đồng tiền và nụ cười y hệt cô.

Cô nghe mắt mình cay cay. Và ước chi mình là 1 ông thầy giáo để được ôm trò vào lòng.

Tết. Cô quyết định đi 1 vòng nhà học trò lớp chủ nhiệm. Tất nhiên nhà của trò, cô đến đầu tiên. Căn nhà lợp lá trên nền đất. Tài sản chỉ là chiếc giường, 1 bàn thờ, 1 tủ đứng gắn hình sau cửa kiếng. Cô nhìn thấy má trò, tấm hình trắng đen. Má trò cười lúm đồng tiền, ẵm bên hông 1 em bé, 2 đứa đứng phía trước đều đi chân không. Một đứa ốm nhom cao nhòng. Trò chỉ :

- Em đó cô!

Cô cười:

- May mà lớn lên em không còn là "cây tăm" nữa!

Trò cũng cười:

- Ra đồng vác lúa vài ba vụ là mập lên liền hà cô!

Đến khi tía của trò bước ra thì cả trò lẫn 2 đứa em đều lủi mất. Trò giống tía ở nụ cười rất hiền. Chỉ khác là cuộc sống "gà trống nuôi con" vất vả, đã tạo nên ở tía trò 1 sự khắc khổ toát ra từ nước da ngăm đen và đôi mắt sâu rất sâu.

- Thằng Tèo tui, nó nhắc hoài, hôm nay mới biết cô giáo đây. Nó thì khờ khạo lắm, có gì cô rầy nó dùm. Tội nghiệp, từ khi má nó mất, thằng nhỏ cực quá!

Tía trò còn nói nhiều nữa. Chuyện nhà, chuyện của trò và các em trò. Rồi cuối cùng, 2 tía con trò tặng cô 2 chậu hoa vạn thọ và 1 nhánh mai ở nhà trồng. Cô chỉ biết vâng dạ rồi nhận quà. Và chợt nhận ra cô mắc nợ học trò mình nhiều quá.

Từ đó đến cuối năm cô làm việc không ngừng nghỉ.Cô dạy trên lớp hết cả sức mình. Trống đánh hết tiết, cô cũng "oải" cả người. Học trò có thể hỏi bài cô bất kỳ ở đâu, bất cứ lúc nào. Cô lại dạy phụ đạo thêm cho ai học yếu. Trò học thuộc loại khá cũng lò dò xách tập vào ngồi. Rồi ngoại khoá, rồi đi tham quan ... Trường không đủ kinh phí, cô về năn nỉ ỷ ôi mẹ của cô làm "mạnh thường quân". Mẹ cô chỉ còn biết mắng yêu: "Tôi nuôi cô chưa đủ hay sao còn phải nuôi luôn cả lũ học trò của cô đây hử?" May mà bố mẹ cô kinh doanh mua bán đã lâu, lại chỉ có mỗi mình cô nên "bảo trợ" cho cô tha hồ dạy học. Công việc bề bộn nhưng có nhiều niềm vui. Cô nghĩ đôi khi công việc và tình cảm học trò hoà lẫn vào nhau đến cô còn khó phân biệt được. Nhưng cũng nhiều khi, cô nghĩ, không biết vài năm sau, liệu cô có còn nhiệt tình như thế này không? Giả dụ như mai mốt cô lấy chồng thì sao? Hay khi bố mẹ cô già, cần có cô thay thế trong việc kinh doanh chẳng hạn?

Cô chia xẻ những điều đó với trò. Trò trầm tư hơn. Rồi sau đó nói 1 câu tưởng chừng không ăn nhập gì đến băn khoăn suy nghĩ của cô:
- Em chỉ mong thằng Tơ và thằng Tí em của em sau này được học với cô thôi!

Trò đâu biết rằng khi cô tiễn trò tốt nghiệp ra trường, chính cô cũng mong như vậy. Mong ước và cố gắng. Nhưng ngày mai như thế nào, làm sao cô biết được, trò ơi!

tommy8xhaiphongboy
27-10-2007, 08:34 AM
Ðó là thằng con trai cao nhòng nhòng như cây tre, mắt to "đại tướng" và có chiếc răng khểnh không chê vào đâu được. Thằng con trai này mới gia nhập vào vương quốc của tôi từ buổi sáng hôm qua. Người chi lạ kỳ, lễ gia nhập chẳng có cái gì gọi là... mỗi một câu giới thiệu cộc lốc ngang như cua:

- Tôi là Quang Khánh, thành viên mới của vương quốc ta và các quan muốn nhét tôi ngồi chỗ nào thì nhét.

Hết nói nổi, hắn ta cứ làm như mình là vua quan gì không bằng, đã vậy khi nói xong hắn còn nhe răng ra cười làm cho các nữ nhi của vương quốc đều chết lịm với chiếc răng khểnh ấy và tim tôi cũng hẫng đi một nhịp rồi mới co bóp bình thường... Quái lạ, tại sao vậy nhỉ, nụ cười của hắn có sức quyến rũ vậy sao? Hay hắn là phù thủy giả dạng? Chịu, chỉ nghe Trang lẩm bẩm: "Cũng khá đấy anh bạn ạ!", còn Huyền thì thầm: "May mà trái tim tao đúc bằng kim cương, nếu không thì nó tan mất tiêu rồi, hú vía!"

Ở trên kia hắn vẫn đứng như phỗng, mắt tròn vo nhìn thần dân của tôi đang mơ màng chết lịm mà chẳng hiểu lý do tại sao, chỉ có Phương - anh chàng lớp phó lao động - là tỉnh táo nhất. Anh ta reo ầm lên như bắt được vàng... ngoài chợ vậy:

- Vâng! Xin mời bạn, thích ngồi ở đâu thì ngồi, thế là bọn mày râu tụi mình đã chẵn chục. Ha ha...

Ra vậy đấy, chả là trước kia bọn con gái luôn chọc bọn "đóng thùng" là quá ít, chỉ bằng số lẻ của bọn con gái mà thôi, tưởng đùa chơi ai ngờ bọn đó vẫn nhớ và hôm nay có cơ hội lên mặt với bọn áo dài. Tôi vênh mặt trả đũa:

- Nhưng chục mười hai cơ bạn ạ, đừng mơ sớm nhé!

Và ngay lập tức, cái miệng tôi và hai mươi tám cái miệng của bọn con gái đều tròn vo khi nghe tên lính mới trả đũa:

- Họ bán cá mới tính chục mười hai bạn ạ!

Tính lém lĩnh trong tôi bỗng trỗi dậy, ráng cười thật tươi, tôi nói:

- Vậy hả bạn? Thế mà tôi không biết đấy. Ủa, thế bạn đi mua cá thường lắm hả?

Cả lớp cười lăn khi thấy vẻ mặt hả hê của tôi và gương mặt đỏ như gất chín của hắn; và cả lớp còn bị lên ruột vì hắn gật đầu trả lời tỉnh queo:

- Tôi đi chợ hoài à!

Lý lịch trích... dọc của hắn được bổ sung thêm: thích đi chợ và khoái mua cá. Mặt đứa nào đứa nấy đỏ bừng vì cười rồi cuối cùng hắn cũng chọn được chỗ ngồi thích hợp cho thân hình... tốn vải của mình là ngồi ở góc lớp. Hắn cười toe không có vẻ gì phàn nàn về chỗ ngồi tối tăm mù mịt ấy. Và thật bất ngờ, từ tiết đầu tiên hắn làm cho cả lớp phải kinh ngạc, hắn học "siêu" tất cả các môn, từ Toán, Lý cho đến Sử, Ðịa, nhưng oái oăm thay môn Văn lại là môn cực hình đối với hắn, trong khi cả lớp rất khá môn này. Giờ Văn chúng tôi tiếp thu bài giảng cứ như là ăn một ly chè hoặc một ly kem ba màu, còn hắn mặt mày nhăn nhó như là đang uống thuốc... diệt chuột, ngó thấy thảm luôn. Trang cười:

- Ông trời có mắt hay sao ấy!

Còn Phương thì vỗ vai hắn ra vẻ thông cảm:

- Ráng lên mày, khéo mày ế... người yêu đấy!

Thu Hà lớp phó học tập chuyển sang trường khác học, và thế là cái ghế lớp phó học tập nghiễm nhiên rớt cái tỏm vào tay hắn vì chẳng có ai xứng đáng hơn. Cả lớp cười ra nước mắt khi nghe hắn nói lúc nhậm chức:

- Em hứa sẽ học giỏi à mà khá thôi môn Văn để thầy cô và các bạn vui lòng!

Anh chàng Phương thích chí cười khanh khách và tiện tay vò đầu hắn khiến cho mớ tóc rối bòng bong như cái tổ quạ, càng làm cho cả lớp cười sặc sụa, hơn cả khi xem phim hề Sáclô nữa.

Với chiều cao "lý tưởng" ấy, hắn làm được nhiều việc ra phết. Bọn con gái quét mạng nhện là hắn sẵn sàng cống hiến chiều cao để phục vụ lợi ích chung, và chính hắn đem về cho lớp chiếc huy chương vàng môn chạy 1.500 mét, hắn phóng đi ào ào khiến đối thủ chạy theo muốn đứt hơi nhưng chẳng thể làm gì nổi hắn. Lúc nghỉ mệt, tôi đem ly nước cam ra mời, hắn cười hì rồi hỏi chuyện tỉnh queo, như chẳng biết mệt là gì:

- Lớp trưởng ấy tên gì nhỉ?

- Lính mới mà không biết tên lớp trưởng sao? Họ tên là Ðậu Quyên!

- Ðậu Quyên? Sao không đặt là Ðỗ Quyên?

- Ðỗ hay đậu gì chả vậy, muốn biết rõ thì hỏi ba má tôi á. Cả lớp úa ra vây kín lấy hắn, đứa nào cũng săm soi chiếc huy chương vàng hắn mới nhận được rồi kéo nhau đi ăn chè. Phương hùng hồn tuyên bố:

- Từ bữa có mày tụi tao đỡ bị bắt nạt hơn đấy!

Huyền đốp lại ngay:

- Chớ hai mươi chín đứa con gái biết làm gì hơn? Nói vậy mà không biết dị!

Phương nhe răng cười hì hì xí xóa rồi tấn công tới tấp vô ly chè vô tội. Cả bọn tấn công ào ào như vũ bão, chẳng thèm để giành thời gian nghĩ rằng hậu quả của những ly chè này có thể sẽ dẫn cả bọn đi thẳng đến bệnh viện hoặc... bác sĩ tư. May mà chị bán chè có nụ cười xinh như mộng đã đứng cạnh đấy canh chừng, chớ không sẵn đà bọn tôi đã ăn luôn ly, muỗng, bàn, ghế. Hú vía, và cho đến bây giờ mỗi khi nghe ai nhắc đến chữ chè (dù vô tình hay cố ý) là tôi cứ run cầm cập như người bị sốt rét và bỏ cơm liền... bữa rữa vì quá sợ. Mà hình như đứa nào cũng vậy, đến nỗi chị bán chè sắp nẩy ra ý định dẹp tiệm vì ế kia mà! (Không tin bạn cứ hỏi... tôi thì rõ!)

Giờ Văn, mặt đứa nào cũng tươi hơn hớn, mặt của anh chàng lớp phó có khá hơn rồi thì phải. Cô vào lớp, với nụ cười trên môi nhưng không phải là nụ cười của mọi ngày (!?)... Vừa đặt túi xách xuống bàn, cô đã nói luôn:

- Giờ này cô trả bài cho các em thay vì học bài mới, cô sợ giữ xấp bài này lại trong nhà e sáng mai con trai cô phải mua vật liệu xây nhà sớm quá!

- Sao vậy cô?

- Răng rứa cô?

Cô vuốt vuốt mái tóc cố giấu nụ cười:

- Rồi các em sẽ biết.

Như thường lệ, cô nhận xét về chất lượng của bài kiểm tra và đọc mẫu những bài cao điểm hay những đoạn văn hay của bài nào đó. Cuối cùng cô bật mí!

- Có một em trong lớp ta đã làm một bước nhảy vọt khá cao, từ vũng trâu đằm của Việt Nam sang vùng đầm lầy của châu Phi. Các em nghe nhé!

Cả lớp cười sặc cụa ngả nghiêng theo từng lời cô đọc. Chúa ơi, chẳng có bài văn nào có thể hay hơn thế nữa, hình ảnh hình tượng được hình dung qua đôi mắt của người cận rất... rất nặng. Cả lớp biến thành cái chợ trời thật nhanh chóng với 101 kiểu cười, ha ha, há há, nhất là tiếng cười rùng rợn của Phương... "... Tổ quốc ta đẹp như một bông hồng sau cơn bão, vì đẹp nên bướm ong sẽ đến vây quanh. Nếu có thể em xin được làm một cành gai để bao bọc, chở che cho bông hồng khỏi bị sự... ve vãng của bướm ong..."

Cô lập lại trật tự lớp rồi nói:

- Câu văn rất sinh động phải không các em, nhưng đẹp như bông hồng sau cơn bão thì còn phải... xem lại đã, cô chưa thể quyết định được.

Có một gương mặt chuyển từ tái xanh sang đỏ hồng, anh chàng cứ vò mãi mái tóc của mình cho dù những sợi tóc đang kêu cứu thảm thiết. Nhiều con mắt dồn hết xuống cuối lớp nhưng chẳng ai nói một lời chế giễu chê bai, hết thảy đều thông cảm vì biết rằng anh chàng đang cố gắng vươn lên để thực hiện lời hứa của mình. Phương lên tiếng:

- Thôi đọc bài mới đi cô ơi, em buồn ngủ quá! ...

Và hôm nay cả lớp đã có mặt tại quán kem mới khai trương, bài kiểm tra Văn của lớp phó đã đạt tới con số tám tròn trịa đỏ chói, và tất nhiên bữa kem này do lớp phó tài trợ, ăn mừng mà lị! Ấn ly kem mát lạnh vào tay tôi, lớp phó nheo mắt cười:

- Mời Ðỗ Quyên, không phải "Ðậu" đâu nghen!

Những tia nắng cuối ngày len qua tán dừa chiếu vào chỗ chúng tôi, ly kem không còn là ba màu nữa mà đã thành nhiều màu sắc trộn lẫn.

Phương gào lên:

- Tổ quốc ta đẹp như một bông hồng trong trận mưa phùn rồi, nào nâng ly!

Và có lẽ chẳng bao giờ tôi lại ngán những ly kem hấp dẫn đến thế này

tommy8xhaiphongboy
27-10-2007, 08:43 AM
Hôm nay trời nắng sớm. Mới sáu giờ rưỡi mà nắng đã rọi vào tận hiên. Chẳng bù cho mấy hôm trước, trời mưa rả rích. Tiếng chú chim sâu lích chích trên rặng cây đầu ngõ, vui vui tai. Nghêu ngao vài câu nhăng nhít, tôi nhảy chân sáo ra hiên. Tiếng mẹ ra theo tới tận ngõ:

- Hôm nay nắng đậm đấy! Nhớ mang mũ không lại ốm.

Tôi lè lưỡi chạy biến ra đường. Không nhanh chân thế nào cũng được mẹ "tặng" cho "bài ca hy vọng".

Như mọi sáng, Hùng vẫn đứng đợi tôi dưới tán phượng già đầu ngõ, cặp kính cận trề xuống sống mũi. Cậu ta đang loay hoay thắt lại chiếc ba lô "Made in USA" chính hiệu. "Hello!" - Tôi hét vào tai Hùng làm cậu giật bắn mình. Hùng vui vẻ xốc lại chiếc ba lô trứ danh, hấp tấp bước cho kịp tôi. "Chết nhé" - Tôi cười giòn giã khi Hùng vấp phải cái rễ cây xù xì nổi trên mặt đường, loạng choạng suýt ngã. Hùng cười hiền lành, chẳng có vẻ gì là giận dữ, mặc tôi cười thỏa thuê.

Hùng và tôi học khác lớp nhưng lại chơi thân từ ngày mới vào trung học. Có lẽ vì đi học cùng đường, hoặc cũng có lẽ vì tôi thấy Hùng "hay hay". Mặc dù tôi là một đứa con gái rất hiếu thắng và đanh đá (điều này đã được mẹ tôi công nhận), song Hùng vẫn luôn tỏ ra thân thiết và nhường nhịn, trừ những khi tôi tỏ ra quá quắt như bắt Hùng gọi bằng "chị" chẳng hạn.

Lớp tôi hôm nay có chuyện gì lạ thế nhỉ? Bọn con trai thì chẳng nói làm gì, chúng nó lúc nào chả mãi mê với cái quả cầu, quả bóng. Lũ con gái mới đặc biệt chứ. Chả thế mà lớp tôi mang biệt danh "Tây lương nữ quốc". Nhưng hôm nay thì khác. Chúng nó đang xúm xít ở cuối lớp, đang lắng nghe Oanh "điệu" đọc cái gì đó. Quái! Mọi hôm chúng nó ghét những đứa "yểu điệu thục nữ" như cái Oanh lắm kia mà. Tôi e hèm một tiếng rõ to, chẳng đứa nào thèm quay lại. Hạnh "Sa tăng" ngồi tựa lưng vào thành ghế suy tư như một nhà hiền triết. Vân "liêu trai" mơ màng nhìn lên trần nhà nơi có hai chú thạch sùng cụt đuôi đang tặc lưỡi đuổi nhau. Quỳnh, Anh, Yến... những "nữ yêu" như đang bị tờ giấy trên tay Oanh hớp hồn. Tôi cáu tiết hét lên:

- Ðại hồng thủy hay sao chổi sắp quệt vào trái đất vậy?

- Suỵt! Lặng yên nào! - Ngót nghét hơn hai chục cái miệng chỏ vào tôi dạy bảo. Phục tùng đa số, tôi đành im miệng len vào giữa. Ðược thể, Oanh cao giọng:


... Mắt em là hồ nước
Anh là cành liễu buông
Nước mênh mang xa thẳm
Liễu đứng ngắm trăng suông...
Tôi phá lên cười, tất cả nhìn tôi khó chịu. Mắt Oanh cân cấn nước. Ðúng là cá sấu. Tôi bĩu môi.

Cái Thanh lườm tôi:

- Mày lắm chuyện quá đi mất. Phải nói mãi nó mới cho xem. Thế mà...

- Làm gì mà ghê thế? - Tôi tròn mắt.

- Chứ lại không! Ðây là thơ của sinh viên, hiểu chưa? Có một anh sinh viên trường Y tặng nó đấy! - Ba bốn cái miệng tranh nhau hét vào tai tôi.

- Tưởng gì - Tôi bĩu môi nói cứng - Thơ sinh viên thì tao có cả đống.

Hơn hai chục cặp mắt "chiếu tướng" tôi.

- Mày nói thật?

Tôi quắt mắt làm giá:

- Tao mà thèm nói phét à? Bảo cho mà biết, tao sẽ mang đến lớp không chỉ thơ đâu, mà còn là một sinh viên ngữ văn hẳn hoi nữa cơ.

Trước sự ngỡ ngàng của đám bạn, tôi ngạo nghễ bỏ đi. Chợt cái Yến "tồ" kéo tay tôi:

- Thế Thi định bao giờ?

- À... ờ... - Tôi thoắt lúng túng, nghĩ kế hoãn binh - Ít nhất cũng một tuần nữa.

- Lâu vậy sao?

Trời! Cái óc ngu tồi này. Mày nghĩ ra lời huênh hoang thì cũng phải nghĩ ra lý do vắng mặt cho anh-sinh-viên-tưởng-tượng ấy chứ. Lời nói khó nhọc ở đầu lưỡi:

- Anh ấy... anh ấy đang cố gắng hoàn thành một tập thơ để tặng cho mình nhân ngày... (tôi nói liều)... ngày sinh nhật.

Yến gật đầu, vẻ tin cậy. Tôi bực mình bỏ về, không để ý tới Hùng đang lẻo đẻo bên cạnh.

Chiều nắng nhạt, tôi cầm sách lững thửng ra hồ. Cái hồ nhỏ cách nhà tôi hơn trăm thước là nơi lý tưởng đối với những cặp trai gái. Nhưng buổi chiều, nơi đây lại là thế giới riêng của bọn trẻ ở các khu tập thể lân cận. Tôi thường ra đây đọc sách hay hóng mát, ngắm nhìn bọn trẻ bơi lội, đùa nghịch. Hùng thì khác. Cậu ta ưa chúi mũi vào những quyển sách ở một xó vắng vẻ nào đó. Nhưng hôm nay cả hơi gió lồng lẫn tiếng trẻ la hét cũng chẳng làm tôi chú ý. Trong lòng tôi bứt rứt không yên.

Chung qui chỉ tại cái tính hiếu thắng của tôi mà ra cả. Ðã từng có lần tôi nổi máu huênh hoang tuyên bố với cả lớp là sẽ giới thiệu một bộ sưu tập tem - ăn đứt bộ sưu tập tem của Thọ, một "chuyên gia" về lĩnh vực này. Nói xong, không hối kịp. Ba ngày trời tôi khóc dở mếu dở, huy động lũ em lùng sục mà chẳng được con tem nào ra hồn. Ngày cuối cùng, khi mà tôi tưởng đã òa khóc vì thua cuộc thì Hùng, tươi cười sau cặp kính cận cố hữu, mang sang cho tôi một cuốn an-bum tem cực quý mà bố Hùng dày công sưu tập. Kết quả là tôi được một chầu khao thỏa thuê với uy tín tăng lên bội phần. Vậy mà... - Tôi tự rủa thầm mình - Ðánh chết cái nết không chừa. Có lúc tôi đã tính nhờ Hùng, rồi lại thôi... Cậu ta là dân chuyên toán, cả đời chỉ chúi mũi vào những con số, biết cái gì đến văn thơ. Cả đám bạn cậu ta cũng vậy. Cứ làm như không có con số thì bọn họ không sống được hay sao ấy. Tôi bật cười vì lời buộc tội vô lý của mình.

Gió lại ào tới mát lộng. Tóc xấp xõa xuống mặt. Vương vướng dưới chân mấy tờ giấy. Tôi cúi xuống... Mơ hay thức đây? Chẳng lẽ tiên ông xuống giúp tôi? Mấy tờ giấy tôi bắt được đầy ắp những dòng thơ:

Em trong trắng quá như trang giấy
Chưa kịp kẻ ô, chưa kẻ dòng
Anh thì bụi bậm như đời vậy
Mực đã bao lần đục lẫn trong
Giá như giấy ấy đừng trắng quá
Thì anh viết tiếp số phận mình
Ðời lắm khó khăn nhiều cay nghiệt!
Em còn trong trắng đến rưng rưng...

Tim tôi nhảy lên vui sướng. Chủ nhân những dòng thơ này - anh ta (phải! Mong rằng đây là một chàng trai) hẳn là người tôi đang mong tìm kiếm. Chưa kịp định thần, tôi đã thấy xuất hiện trước mặt mình một chàng trai. Ái chà, anh ta mới đúng "mốt" làm sao!

Một bộ đồ "Jin" chính hiệu, cặp kính cận dày cộp (điểm này làm tôi nhớ tới Hùng) và... chiếc bị to đùng nữa chứ.

Nhận lại những trang thơ bị gió cuốn tới tay tôi, anh ta đỏ mặt, ấp úng mãi mới nói nên lời:

- Cảm... cảm... ơn... bạn.

Ồ, tôi muốn cười phá lên trước cái bộ dạng lúng túng ngờ nghệch ấy, nhưng ghìm lại được. Một kế hoạch được vạch ra chớp nhoáng trong óc. Tôi nhích qua một bên nhường chỗ cho anh chàng lạ mặt. Câu chuyện dần dần trở nên thân mật. Qua đó tôi được biết tên anh ta là Minh - Nguyễn Anh Minh (một cái tên nghe cũng "có vẻ" lắm), sinh viên Tổng hợp văn. Tôi muốn hét toáng lên vì vui sướng. Có lẽ kiếp trước tôi tu nhân tích đức thật. Thắng lợi đã ở trong tầm tay, chỉ cần...

Lựa lúc anh chàng đang thao thao giảng giải về Puskin, Hainơ, về Xuân Diệu, Huy Cận... tôi ngước cặp mắt đầy vẻ thơ ngây cắt ngang:

- Anh đọc nhiều thơ thế, chắc cũng sáng tác?

Lập tức hai tai "chàng" đỏ lên, dáng điệu trở lại vẻ luống cuống ban đầu:

- Có đôi... đôi... chút...

- Anh sẽ tặng em vài bài chứ? - Tôi tấn công tiếp.

- Sẵn... sẵn... lòng.

Trong đầu tôi như vang lên khúc ca khải hoàn. Bước một kế hoạch đã thành công tốt đẹp. Bây giờ chuẩn bị cho giai đoạn hai...



* * *


Hôm nay, nghĩa là đúng một tuần sau cái ngày-thứ-ba-đáng-ghi-nhớ ấy, tôi hân hoan đón mừng thắng lợi. Nếu có một tấm gương trước mặt, tôi sẽ được ngắm nhìn gương mặt hả hê, thỏa mãn của chính mình. Khỏi phải nói tới tâm trạng của bọn con gái lớp tôi, khi tận mắt trông thấy chàng-thi-sĩ-sinh-viên trứ danh của tôi.

Cả tập thơ của anh chàng bị chúng lôi ra ngốn ngấu. Những câu "phỏng vấn" tới tấp làm "chàng" toát cả mồ hôi (chả gì chàng ta cũng là đại diện cho một bậc học "đáng kính nể"). Tôi đứng bên cạnh, như vị anh hùng vừa làm nên chiến thắng oanh liệt. Vô tình, tôi nhìn ra cửa sổ. Dáng Hùng gầy gầy với cặp mắt kính cận trông đơn độc lạ. Suốt tuần qua, mãi theo đuổi mục đích của mình, tôi quên hẳn cậu. Chiều nay nhất định tôi sẽ sang nhà Hùng, sẽ chia sẻ vinh quang với cậu ta, mình sẽ...



* * *


Mình sẽ... sẽ... Nhũng dự định nhòe ướt run rẩy trong óc tôi. Tất cả, cả cái bàn gỗ lim vững chắc, cả giỏ phong lan treo bên cửa sổ, cả cuốn nhật ký của Hùng trước mắt tôi... tất cả đều như hoen nước mắt.

"Ngày... tháng..."
Thấy Thi có vẻ buồn, muốn trêu vài câu cho "hắn" tức. Rẻ qua nhà Minh. Nhân tiện nhờ anh..."

"Ngày... tháng..."

Tôi không đọc được nữa. Hóa ra tất cả là do sự sắp xếp của Hùng. Vậy mà tôi cứ tưởng...

Tôi nhớ lại vẻ mặt dương dương tự đắc của chính mình khi sáng. Thật là lố bịch... thật là...

Tôi vùng chạy.

Cơn gió vời vợi làm chậm bước chân tôi. Mặt hồ hiện ra lung linh trước mặt. Nắng nhảy nhót lấp lóa. Cái ghế đá quen thuộc còn nóng hơi ấm của mặt trời. Vạt cỏ xung quanh chỗ tôi ngồi đã trụi. Tiếng chân bước sẽ... ngập ngừng. Tôi quay lại. Im lặng giây lát, giọt Hùng cất lên rụt rè:

- Thi... Thi... đã biết...

Tôi không đáp. Vài chiếc lá bạch đàn rụng lả tả xuống mặt ghế.

- ... Hùng chỉ muốn Thi vui... Thế thôi...

Lại yên lặng. Tiếng chân se sẽ quay đi. Tôi ngước lên:

- Thi vui lắm! Thật đấy!

Thật đấy. Gió và nắng như reo lên trong buổi chiều rạng rỡ. Mặt hồ lấp lánh như dát bạc...

- Thi này, Hùng sẽ thi vào Tổng hợp văn... nếu Thi muốn...

Nắng nhảy nhót trong mắt Hùng, tinh nghịch. Ai mà biết được. Ồ, năm sau chúng mình đã là sinh viên đại học rồi.

xxxx
27-10-2007, 08:49 AM
cám ơn ox nghen!!!iu õ nhìu nè

tommy8xhaiphongboy
27-10-2007, 09:02 AM
Có lần khi còn học trung học, tôi thấy thằng bạn cùng lớp đang trên đường về. Tên nó là Kyle. Có cảm tưởng như nó đang vác trên người tất cả số sách học. Tôi tự nhủ: “Sao thứ sáu rồi mà có người lại mang cả đống sách như thế kia về nhà nhỉ? Thằng này hẳn là một con mọt sách”.


Riêng với tôi, tôi đã có hẳn kế hoạch cho những ngày cuối tuần (tụ tập với bạn bè và đá bóng cùng lũ bạn trong chiều mai), thế là tôi nhún vai mặc kệ nó và tiếp tục đi.



Nhưng khi đi qua Kyle, tôi thấy một lũ trẻ con đang chạy theo nó. Chúng xông vào đánh, đá tung tất cả số sách nó đang ôm trong tay và ngáng chân khiến Kyle ngã xuống đất. Kính của nó cũng bị văng ra tận bãi cỏ cách đó chừng ba mét. Lúc nó nhìn lên, tôi nhận thấy ánh mắt nó buồn thê thiết khiến tôi thực sự thương cảm. Tôi lại gần và khi nó đang mò mẫm tìm kính, tôi thấy trong mắt nó có nước.



Lúc đưa kính cho nó, tôi bảo: “Những thằng đó chỉ là lũ xuẩn ngốc. Cậu mặc xác chúng đi”.



Kyle nhìn tôi và bảo, “cảm ơn cậu!” rồi trên khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười của nó rõ là biểu thị lòng biết ơn thành thực. Tôi liền giúp nó thu lượm sách vở và hỏi nó sống ở đâu. Hoá ra nó ở gần chỗ tôi, tôi hỏi nó sao trước đây tôi không biết điều đó thì nó bảo, trước đây nó học trường tư mà tôi thì lại chẳng bao giờ chơi bời với bọn học trường tư cả.



Chúng tôi nói chuyện với nhau suốt trên đoạn đường về nhà và tôi nhận vác bớt sách giúp Kyle. Hoá ra nó lại là đứa rất dễ chịu. Tôi hỏi nó có muốn chơi đá bóng với chúng tôi hôm thứ bảy không, nó đồng ý.



Chúng tôi tụ tập suốt mấy ngày cuối tuần và càng hiểu thêm về Kyle, tôi càng thích nó. Bạn bè tôi cũng nghĩ vậy. Một sáng thứ hai nữa tới, tôi gặp lại Kyle với một đống sách trên tay. Tiến tới chặn đầu nó lại, tôi bảo: “Gã ngốc, cậu chắc hẳn sẽ rất cơ bắp với đống sách to ú mỗi ngày như thế này đấy!”. Song nó chỉ nhoẻn cười và đưa tôi cầm giúp nửa chỗ sách.



Bốn tuần trôi qua, Kyle và tôi đã thành đôi bạn thân. Khi lên tới cấp ba, chúng tôi đã bắt đầu nghĩ tới chuyện chọn trường đại học. Kyle quyết định sẽ vào Georgetown còn tôi chọn Duke. Tôi hiểu rằng dù muôn dặm cách trở, chúng tôi sẽ mãi là những người bạn tốt của nhau. Kyle sẽ trở thành bác sĩ còn tôi theo ngành kinh doanh về học bổng bóng đá.



Kyle vinh dự sẽ là người đại diện cho lớp tôi đọc diễn văn từ biệt khi tốt nghiệp. Lúc nào tôi cũng trêu hắn là một tên mọt sách. Kyle phải chuẩn bị bài diễn văn còn tôi thì mừng vì may mà mình không phải trở thành diễn giả đứng trước bao người.



Ngày tốt nghiệp đã tới, tôi gặp Kyle, hắn trông thật sáng sủa. Hắn là một trong số ít những người biết được sở trường sở đoản của mình trong thời học trung học. Trông hắn lớn hẳn và chững chạc ra với cặp kính. Hắn cũng đã hò hẹn với bạn gái nhiều hơn tôi và có vẻ như tất cả các cô gái đều yêu hắn. Đôi khi tôi thoáng chút ghen tị với Kyle và hôm nay là một trong những số những lần hiếm hoi đó.Tôi nhận thấy hắn hơi hồi hộp về bài phát biểu. Thế là tôi vỗ mạnh lên lưng hắn bảo: “Này, gã béo, yên tâm đi, cậu sẽ làm tốt thôi!”. Hắn nhìn tôi mỉm cười, và lần này cũng là một nụ cười đầy vẻ biết ơn. “Cảm ơn cậu,” hắn nói.



Bài diễn văn của hắn bắt đầu, sau khi hắng giọng, hắn mở lời: “Lễ tốt nghiệp chính là thời khắc để chúng ta cảm ơn tất cả những người đã giúp đỡ ta trong suốt những năm học hành vất vả. Đó là cha mẹ, thầy cô, anh em, có thể đó là gia sư của ta… nhưng chủ yếu vẫn chính là những người bạn tốt của ta. Tôi muốn nói với tất cả các bạn rằng, khi trở thành bạn của ai đó chính là ta đã tặng họ một món quà quý giá nhất. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện của riêng tôi.”



Và rồi tôi đã không thể tin được khi chứng kiến gã bạn kể lại buổi đầu hai chúng tôi gặp nhau. Thì ra khi ấy hắn đã nung nấu ý định sẽ tự tử trong những ngày cuối tuần đó. Hắn bảo hắn đã tự mình dọn dẹp tủ sách vở ở trường để mẹ hắn không phải nhọc sức làm gì sau khi hắn chết và đem tất cả đồ đạc về nhà. Nói tới đây, hắn chăm chú nhìn tôi và mỉm cười nói: “Cảm ơn bạn, mình đã được bạn cứu sống. Tình bạn của chúng mình đã cứu mình thoát khỏi những điều không thể diễn tả được thành lời”.



Tôi cảm nhận được những hơi thở dồn nén đầy xúc động trong đám đông người nghe khi gã bạn tôi - một thằng đẹp trai và nổi tiếng - kể với tất cả về giây phút yếu đuối, tuyệt vọng nhất của hắn. Tôi còn thấy bố mẹ hắn đang nhìn tôi và cười với vẻ đầy biết ơn. Cho tới giờ phút ấy, tôi mới hiểu được hết ý nghĩa của sự biết ơn trong nụ cười hôm ấy của hắn.



Đừng bao giờ coi thường những hành động của bạn vì có khi chỉ một cử chỉ rất nhỏ thôi, bạn có thể làm thay đổi cuộc đời người khác, tất nhiên, theo cả chiều hướng tích cực hay tiêu cực.

tommy8xhaiphongboy
27-10-2007, 09:06 AM
Trong một giây phút nào đó trong cuộc sống, bạn tìm thấy đươc một người bạn thân...

Đó là người có thể thay đổi cuộc sống của bạn dù chỉ là một phần nhỏ nào đó

Là người có thể làm cho bạn cười đến ngặt nghẽo đến nỗi bạn không thể dừng lại

Là ngưởi làm cho bạn tin rằng thế giới này thật sự tốt đẹp

Là người đã ngồi hàng giờ để thuyết phục bạn rằng thật sự cánh cửa cuộc đời vẫn chưa đóng lại với bạn và nó đang cho bạn mở ra

Đó chính là người bạn mãi mãi...

Khi bạn ngã qụy và thế gíơi quanh bạn dường như qúa đen tối và trống rỗng, người bạn ấy sẽ nâng bạn lên và làm cho sự đen tối , trống rỗng của thế giới ấy bỗng vụt sáng lên và lấp đầy những trống rỗng ấy

Người bạn ấy có thể dắt bạn qua những giây phút khó khăn của cuộc sống, lúc buồn và cả những lúc rối trí, Người bạn ấy sẽ nắm lấy tay bạn và nói với bạn rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp

Và nếu bạn đã tìm thấy một ngừơi bạn như thế, bạn đã cảm thấy hạnh phúc và đầy đủ, bởi vì bạn không cần lo âu, bạn đã có một tình bạn mãi mãi trong cuộc đời và nó sẽ không bao giờ kết thúc...

Nghĩ về bạn và tôi muốn nói rằng ...những ý nghĩ của bạn làm sáng lên những ngày tháng cô đơn, bằng cách nào đó mà bạn luôn ở đó, với nụ cười và sự vui vẻ, với tình cảm dành để chia sẻ....Bạn làm tôi mỉm cừơi những khi tôi buồn bã nhất...Bạn là ngừơi bạn thân nhất mà tôi đã có ....Cảm ơn vì đã là bạn của tôi