PDA

Xem đầy đủ chức năng : Lời hứa



hoasaudongvn
23-09-2007, 08:47 PM
Mọi người đều giống nhau ở chỗ đã và đang hứa với người khác điều gì đó, không hứa nhiều thì hứa ít. Khác nhau chỉ ở chỗ cách thức thực hiện lời hứa mà thôi.

Thú thực chúng tôi thường hứa với bố mẹ nhiều điều. Và thường với đó là lời bảo đảm: “Mẹ cứ yên tâm, chúng con đã nói là làm”. Bây giờ nghĩ lại, thấy mình làm đúng lời hứa cũng không phải là ít lần, nhưng mà không thực hiện được thì nhiều hơn.

Lý do thất hứa thì nhiều lắm, nào là công việc bận bịu, nào là cuộc sống ngày càng khó khăn, nào chồng, nào con, nào cháu, việc nước việc nhà... và... Nhưng ngẫm cho cùng, nguyên nhân chính của việc thất hứa là suy nghĩ, vì thất hứa với ai thì còn sợ chứ thất hứa với bố mẹ thì chẳng sao cả. Mà đúng vậy thật. Mỗi lần thất hứa, chúng tôi chỉ cần cười trừ, thế là mẹ lại cười: “Thôi, không sao đâu các con ạ”. Có lẽ mẹ cũng biết rằng chúng tôi rất ít khi giữ lời hứa.

Có một lần, mẹ ngồi nói chuyện vui, buột miệng bảo: “Ngày xưa các con hứa là đến lúc mẹ về hưu sẽ mua tặng mẹ một ngôi nhà to, sớm tối chỉ tưới hoa chăm cây cảnh thôi. Đấy, mẹ đi kể với mọi người, ai cũng bảo để xem thế nào. Đến bây giờ, đã về hưu chục năm mà vẫn còn phải đi lo nhà cửa cho các con đấy thôi, nhà của mẹ, đã hứa rồi, lại cùng nhau quên cả”.

Bấy giờ chúng tôi mới vỡ lẽ ra một điều. Mẹ chúng tôi rất ít khi thất hứa với các con. Chúng tôi cần gì, thiếu gì, đã xin là mẹ cho. Thậm chí không có thì mẹ vay mượn mà cho con cái. Suốt đời không bao giờ thất hứa với con cái điều gì.

Có lẽ nhờ vậy mà cuộc đời của chúng tôi cũng không rơi vào cảnh quá khó khăn, dù mỗi đứa một cảnh. Bây giờ, mẹ đã về hưu, đồng lương ít ỏi, nhưng hằng năm mẹ vẫn dành dụm, lúc cho cháu cái này, lúc cho con cái nọ. Vẫn thói quen cũ, đã hứa là có, không có thì không bao giờ hứa.

Nếu như tất cả chúng tôi không thất hứa thì bây giờ mẹ chúng tôi đã “sướng như tiên” rồi. Nhưng mà mẹ thì vẫn thế, chẳng trách chúng tôi bao giờ.

hoasaudongvn
23-09-2007, 09:00 PM
- Một người cha có 4 người con trai. Ông muốn dạy các con mình không nên đánh giá mọi việc quá vội vàng nên đã bảo lần lượt từng người trong số họ đến thăm một cây lê ở rất xa.


Người con cả ra đi vào mùa đông, người con thứ hai đi vào mùa xuân, người con thứ ba vào mùa hè và người con út vào mùa thu.



Khi những người con quay về, ông đã gọi tất cả lại và yêu cầu họ tả lại những gì họ nhìn thấy.



Người con cả nói rằng cây lê đó xấu xí, khô cằn.



Người con thứ hai không đồng ý và nói nó có có rất nhiều chồi lộcvà đầy hứa hẹn.



Người con thứ ba thì nói cây lê đó hoa lá sum sê, mùi hương ngọt ngào và trông rất đẹp. Đó là cây lê đẹp nhất mà anh từng thấy.



Người con út không đồng ý với 3 người anh. Anh nói rằng cây lê đó trĩu nặng trái chín.



Nghe xong, người cha giải thích cho các con rằng tất cả họ đều đúng bởi họ đã nhìn thấy cây lê vào những mùa khác nhau. Tuy nhiên, những gì họ nhìn thấy chỉ là một mùa trong đời cây lê.



Ông bảo rằng họ không thể đánh giá một cái cây, hay một con người chỉ qua một mùa hay một giai đoạn và rằng bản chất của con người cũng như những niềm vui và tình yêu trong cuộc sống chỉ có thể được đánh giá vào giai đoạn cuối khi tất cả các mùa đã đi qua.



Nếu bạn quyết định bỏ cuộc khi mùa đông đến, bạn sẽ bỏ lỡ những hứa hẹn của mùa xuân, vẻ đẹp của mùa hè và sự thu hoạch của mùa thu.



Bài học:



Đừng để nỗi đau của một mùa phá hủy niềm vui của các mùa còn lại.



Đừng đánh giá cuộc sống chỉ thông qua một giai đoạn khó khăn. Hãy kiên trì vượt qua giai đoạn khó khăn, chắc chắn những điều tốt đẹp hơn đang chờ bạn phía trước

24-09-2007, 11:31 AM
Mình thì khác mình không hứa với bố mẹ bao giờ cả. Có lẽ vì không cần hứa và cũng chẳng hứa để làm gì ( lời nói vô giá trị quá rồi ). Thực hiện được bao nhiêu thì thực hiện thôi.
Có lẽ lý do thất hứa duy nhất của mình là lười, và thiếu kiên trì. Cũng không biết vì sao nữa. Đâu phải vì mình là một người lười và thiếu kiên trì tới vậy đâu. Nhưng mà nó vẫn cứ không làm được. Cho dù có cố gắng thế nào đi nữa. Chắc vậy mới là cuộc sống. Để đạt được một điều gì thì thật là khó nhưng đánh mất nó thì dễ. Mà cái dễ mất nhất lại là lòng tin. Nhất là lòng tin của những người thân. Ta có muốn thật lòng nói điều gì cũng chẳng bao giờ được ai tin cả. Thật lạc lõng. Vì vậy mà trở thành người cô độc muốn làm gì thì làm. Muốn nghĩ gì thì nghĩ chẳng quan tâm tới ai bao giờ sao.... nhảm quá.
Có lẽ từ giờ con sẽ không bao giờ thất hứa nữa. Và phải hứa chứ. Tại sao lại chẳng bao giờ đặt mình vào vị trí của một người phải thực hiện lời hứa nhỉ. Cho dù không ai nghe không ai tin đi chăng nữa thì chắc cũng phải hoàn thành lời mình đã hứa phải không.