PDA

Xem đầy đủ chức năng : Mọi người giúp em làm đê` văn này với :(



thuthao98
16-09-2007, 08:20 PM
mọi người làm giúp em 1 bài văn về đề tài : " Cảm xúc chân thực về một người thân yêu nhất của em " Mong mọi người giúp đỡ cho em với nha ^^ :ham: :botay: :slider:

loannguyen
17-09-2007, 12:20 AM
chài, khó đây. Để hỏi ý kiến các sư phọa đã ^_^

p3_pr0
17-09-2007, 05:54 AM
có cần gấp h0k khi nào mình post lên cho mình làm đề nà rùi được 9 điểm chứ hẻm p? ít

ooYukioo
17-09-2007, 11:03 PM
thế bạn ko có cảm xúc à? hay là ko có ng` thân iu nhứt?

Tháng Tư
18-09-2007, 12:12 AM
điều wan trọng em muốn viết về ai? bố mẹ? nếu là mẹ thì nên nói 1 cách giản dị và thật nhất
bài này iu cầu em nói lên cảm xúc chân thật cho nên em nghĩ sao cứ nói vậy em nhé

inu_yasha_91
18-09-2007, 07:19 AM
cái này là cảm xúc thực nên dễ viết mà
bạn học 11 hả cũng sắp làm bài số 1 đúng ko giống mình nà :khocnhe:
theo mình thì cứ viết theo những gì mình cảm thấy, mình thick đề này đấy

bff_173
20-09-2007, 02:10 AM
đề này dễ mà ! bạn tự viết đi vì đây là cơ hội cho bạn bày tở tc với người thân ui của bạn mà!cố lên chỉ cần bạn thiệt lòng là ổn

nhox_gau93
20-09-2007, 04:44 AM
^^ chán chít tui ngu van lém , sr nha chã giup ji' dc dâu ^^

(¯`°•.¸¤_KEN_PRO_¤¸.•°´¯ )
29-09-2007, 01:27 AM
Em hỏi sai chỗ rồi , vì bài này là theo cảm xúc của mỗi người , làm sao anh có thể làm giúp em trong khi tình cảm đó là của anh ,......... hãy chân thành , anh tin là em sẽ làm tốt bài văn này............. Chúc em vui..............

ttkh
30-09-2007, 12:47 AM
hãy tự cảm nhận đi bạn.Văn học cần hiểu và cảm thông

tiểu_muội_muội
30-09-2007, 05:05 AM
tụi nó chép văn mẫu tụi nó đc 9 đc 10
dốt văn rùi ngu chi tự cảm nhận tự viết để mà 5 6 :rain:...có bài nào ko dựa vào văn mẫu mà đc 8 9 chứ :rain:...cái đó là số ít, những người hay văn thôi :rain:
câu này nói thật tự đáy nòng :sr:

(¯`°•.¸¤_KEN_PRO_¤¸.•°´¯ )
01-10-2007, 02:31 AM
điểm hay tình cảm của bạn hay hơn , bạn tự suy nghĩ được chứ , mình không phải là HSG m,ôn văn nhưng mình vẫn lưôn tự hào là những bài văn mình viết ra là ý tưỏng cảm xúc của mình , không ăn cắp của ai cả................................

toi yeu ban
03-10-2007, 08:26 PM
hãy viet theo những gì con tim ấy mánh bảo:thatall:

pe_Boo
18-12-2007, 12:07 AM
Noel bùn wó mí anh mí chj. ơy

muathutim
18-12-2007, 05:02 AM
Hhii , dạo này toàn đề văn đạ loại thế thích nhỉ , có thể viết theo những gì mình nghĩ , bằng cảm xúc thật của mình.
Người mà em định việt là ai.
Bố , mẹ , ông bà , hay một người bạn nào đó.
Hãy viết về tình cảm em dành cho người đó , qua bao nhiêu năm tháng gần gũi.
Viết về những kỉ niệm mà em nhớ , nó đã khiến cho em có những suy nghĩ gì.
Những người đó , quan trọng ra sao với cuộc đời em.
Cứ viết thoải mái đi , nếu viết một cách chân thật nhất , cô giáo đọc sẽ cảm nhận đc mà :)

p/s : Bạn nào viết rồi , chịu khó post lên mình đọc với , Tím thích đọc lém :D

Daisuke Niwa
18-12-2007, 06:36 AM
Thì bạn cứ viết chân thực về người thân của mình,tốt ra sao,xấu ra sao!Chỉ thế thôi!

Trang Sassy
18-12-2007, 07:50 AM
cảm xúc về ng nào m` yêu thương nhất thìg viết ra

Ko lẽ bạn k có cảm xúc j với ng bạn iêu quý?? kì quá :)

Cát
18-12-2007, 08:29 AM
Đây là một bài để bạn tham khảo.Bài này rose sưu tầm được trên net.Bạn hãy đọc và cảm nhận nó.Rose hy vọng bạn sẽ tìm được cảm xúc để viết.

Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.

Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.

Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.

Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…

Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.

Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.

Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.