PDA

Xem đầy đủ chức năng : Mẹ tôi



tuyennguyet
10-09-2007, 09:14 AM
Mẹ tôi trong những ngày giỗ chạp
Thường ngồi chắp tay cầu khẩn giờ lâu
Chiếc áo hoa hiên cũ đã bạc màu
Tôi chỉ thấy mẹ dùng khi lễ bái
Đời của tôi nhiều khổ đau oan trái
Mẹ bao giờ cũng cầu nguyện cho tôi
Đứa con trai tù tội mấy phen rồi
Hàng nước mắt chảy giòng trên má mẹ

Ngồi bên mẹ, tôi thấy mình nhỏ bé
Tình thương yêu của mẹ lớn bao nhiêu
Mẹ ơi, con lòng chỉ nguyện một điều:
Được gần sống, đừng lìa xa khỏi mẹ!

Giờ hẳn mẹ mỗi khi ngồi cầu lễ
Cho đứa con tù bệnh chốn rừng sâu
Chiếc áo hoa hiên cũ đã bạc màu
Phải đầm ướt biết bao hàng nước lệ!
:timvo: :timvo:

tuyennguyet
10-09-2007, 09:15 AM
Có người mẹ gầy nhom mắt lóa gần lòa
Có người cha quá già, quá yếu!
Có người con bất hiếu là tôi
Hết tù lại tội
Bệnh ốm không nuôi nổi thân mình...
Ôi người mẹ nặng tình yêu dấu!
Ôi người cha hiểu thấu lòng con!
Còn hay mất?
Ngày con đầy bụi đất trở về
Căn gác
Lá rụng xào xạc canh khuya
Bóng cha già gầy guộc đứng kia
Phất trần nhẹ đưa lặng lẽ
Trên bìa sách bụi bàn con
Bóng mẹ già sầu muộn héo hon
Quờ tay rờ mó
Nạm tóc củ gừng đánh gió lưng con
Chiều âm thầm lạnh tắt trên non...
Không còn được nữa
Những tình xưa thương mến vô vàn !
Gió núi mưa ngàn, lạnh buốt
Rau rừng ngoạm nuốt thân trâu
Kiếp sống về đâu\?
Bốn phía sậy lau một màu hoang xám
Đi về những đám tang câm
Trong ly tán thương tâm
Chết chóc âm thầm
Con vẫn nuôi mầm mơ ước
Xoay vần thủa trước xa xăm!
Mịt mù trời đất tối tăm
Mẹ thầy sống được bao năm trên đời!
Con sợ nỗi đời đau đớn
Ngày về, rợn buốt tim gan
Cuộc sống hoàn toàn vô nghĩa
Niềm lo rỉa rói tâm tình
Bạo lực hiện nguyên hình chó đẻ !
Ai thương người trai trẻ
Cùm gông nứt nẻ da xương
Mà vẫn mơ màng ảo tưởng
Cho đời bận vướng con tim
Đói lả sà-lim
Vẫn mộng làm chim vỗ cánh
Vượt trời xanh tới xứ yên lành!
Xương da mong manh
Đói rét tranh giành xác ốm
Đời như đốm lửa lụi tàn
Muỗi rệp từng đàn, cắn xé
Ta thương tiếc cuộc đời, tuổi trẻ
Ta lại thương người mẹ thương yêu
Người cha sớm chiều héo hắt
Xuân về nước mắt chan chan!
Bao giờ chết nỗi ly tan
Bao giờ giòng lệ khổ oan mới ngừng ?
Xuân này đau đớn vô chừng
Thân còn chôn sống xó rừng đắng cay
Bao nhiêu thương nhớ mẹ thầy
Con xin hẹn tới một ngày xuân vui
Rưng rưng hai giọt ngậm ngùi
Con xin Trời đất niềm vui cuối cùng !

(1968)

tuyennguyet
10-09-2007, 09:16 AM
Mẹ ơi!
Mẹ đã mất rồi!
Trái đất không còn có mẹ
Mẹ chẳng bao giờ còn thấy mặt con
Còn khóc nữa!
Con chẳng cần ra tù nữa
Nếu thầy không còn sống, mẹ ơi!
Mẹ đã mất rồi
Mãi mãi không còn thấy mẹ!
Mai hậu đời con cũng hết
Mà vẫn không thấy mẹ, mẹ ơi!

tuyennguyet
10-09-2007, 09:17 AM
Người có biết, ơn Cha hơn non thái.
Đức Mẹ Hiền, hơn biển cả trời xanh.
Mang công ơn, dưỡng dục đấng sanh thành.
Ta đâu nở, phụ phàng không hiếu đạo.

Phận làm con, giữ tròn câu hiếu thảo,
Ơn Mẫu từ ví tựa sánh trời cao,
Còn phần cha gian khổ cũng như nhau,
Cha săn sóc và có ơn bảo bọc.

Ân Cha dưỡng cũng nhiều công khó nhọc,
Tuy không sanh, mà sánh tợ như sanh,
Mẹ có thai, Mẹ mang nặng đã đành,
Cha gánh vác, thế moị điều cực nhọc.

Người có biết, công Cha như biển rộng,
Phận làm con, đạo hiếu phải cho đồng.
Hiếu hạnh cần, phải đền đáp cho xong.
Làm người khỏi thẹn cùng câu Hiếu tử.

Chữ Trung, Hiếu, Nghĩa-Tình ta nên giữ,
Chữ Nhẫn Hoà, Son Sắt chẳng mờ phai
Chữ Hiếu Trung, không vì thể chuyển lai,
Dầu biển cạn, núi mòn không thay đổi

Phận hiếu nhi, xin chớ nên lầm lổi
Hiếu hạnh không tròn, hổ phận làm con.
Mẹ cha thấu hiểu lòng son,
Tái lai vĩnh kiếp, hiếu trung xin tròn.

tuyennguyet
10-09-2007, 09:18 AM
Năm dài, tháng rộng dần trôi,
Mẹ ơi nhớ Mẹ, vàng môi ngóng chờ.
Thương thương, nhớ nhớ ơ hờ,
Giờ này mắt Mẹ hẳn mờ hơn xưa
Chiều nay trời đổ cơn mưa,
Con khờ nhớ Mẹ, song thưa lệ buồn.
Dí dầu trời đổ mưa tuôn,
Nhớ môi, nhớ mắt, nhớ khuôn mặt gầỵ
Hoàng hôn, nắng đổ về tây,
Mẹ ơi thương nhớ dâng đầy lòng con.
Nhớ thương lòng trẻ mỏi mòn,
Tin rằng quả đất vẫn tròn Mẹ ơi
Mẹ hiền xin lệ ngừng rơi,
Về bên gối mẹ cho vơi tủi hờn.
Chấp tay khấn nguyện ơn trên,
Mẹ hiền hưởng thọ, đáp đền ơn sâu
À ơ, điệu hát dí dầu,
Con khờ nhớ mẹ, lệ sầu Mẹ ơi

tuyennguyet
10-09-2007, 09:19 AM
Mẹ yêu hỡi..
Đêm nay con hầu quạt nhé!
Cho mẹ hiền yên ngũ giấc mộng say
Thương mẹ yêu vất vả tháng năm daì,
Nuôi con trẻ đến ngaỳ khôn lớn.

Hôn hôn mẹ trăm ngàn lần mẹ nhé!
Nhìn mâũ từ lòng dạ thấy nao nao
Vì đàn con mẹ lận đận lao đao...
Đôi vai gầy sớm hôm tần tảo.

Anh yêu ơi..
Giúp em vài câu dạ.ï..
Làm vần thơ ...kính dâng mẹ dấu yêu!
Nêú thương em...xin thương mẹ thật nhiêu....
Vì mẹ là tất cả trong lòng em đó !

Chàng chàng ơi..
Đây mấy lời em tỏ...
Với lòng thành cho em ngỏ đôi câu!
Nêú thương em...xin chữ "hiêú" đi đâu....
Cho trọn đạo "rể hiền", "dâu thảo




Hôn mẹ kính yêu...
con trai yêu dấu

tuyennguyet
10-09-2007, 09:21 AM
Mẹ ơi, đây một đóa hồng

Con dâng lên mẹ ghi công sinh thành

Ghi đêm thức đủ năm canh

Khi con trở gió ươn mình không vui

Ghi ngày miếng ngọt miếng bùi

Nhường cho con để con tươi tuổi hồng

Quản chi tháng Hạ ngày Đông

Thương con mẹ biết bao công vun bồi

Lớn khôn, con đã nên người

Mong manh, mẹ, nắng cuối trời, hoàng hôn

Cầu xin mẹ khoẻ vui luôn

Cho con muôn một ghi ơn, báo đền

Yêu thương săn sóc mẹ hiền

Mong cao tuổi hạc, mong thêm nụ cười

Con cầu xin lượng đất trời

Ban ơn cho mẹ như lời con mong

Lòng con, một đóa hoa hồng

Xin dâng lên mẹ nhớ công sinh thành

tuyennguyet
10-09-2007, 09:23 AM
...Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười\.
ĐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI

Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi

Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về

Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương

Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau

Đừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ

Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười\.

tuyennguyet
10-09-2007, 09:24 AM
Con chẳng về đâu dù mưa hay nắng
Sông Thu Bồn trăng tháng bảy còn in
Mười năm trời con làm mây viễn xứ
Mười năm dài biền biệt dấu chân chim

Ngày mẹ chết con chưa tròn một tháng
Cha tảo tần sớm nắng với chiều mưa
Thiếu sữa mẹ đời con thành đại hạn
Thiếu lời ru con lớn với lọc lừa

Ngày mẹ chết con nằm trong máng cỏ
Có hay đâu mây kéo một phương trời
Cha vấn cho con một vành tang nhỏ
Con mang đi, đi suốt phận con người

Từ mẹ chết cha một đời góa bụa
Sống âm thầm trong mái lá tường xiêu
Xin cho con bú từng hơi sữa lạ
Giọt mồ hôi nhỏ xuống chén cơm chiều

Những đêm mưa con nằm nghe cha kể
Chuyện đời cha dài như một giòng sông
Mẹ có đẹp? Cha nhìn xa không nói
Nhưng con nghe dao cắt ở trong lòng

Chuyện cha mẹ gặp nhau không cưới hỏi
Buổi giao thời xiêu lạc cả bà con
Rượu tân hôn cha thay bằng nước vối
Dưới hàng tre Nghi Hạ nắng hanh vàng
Và phương ấy bao mùa mưa sẽ đến
Nấm mồ hoang hương khói lạnh từ đây
Cầu xin mẹ bình yên qua chín cõi
Trên dương gian con nối cuộc lưu đày

tuyennguyet
10-09-2007, 09:25 AM
Mẹ ngồi suốt hai giờ trên xe buýt
Chỉ mong đến tận nơi để nghe đọc thơ con
Những vần thơ chan chứa vạn nỗi buồn
Những vần thơ chảy ra từ tim mẹ.

Bảy mươi lăm năm
Cuộc đời bao dâu bể
Mẹ vẫn còn nguyên vẹn một tình thương
Bụi thời gian không lấp kín tủi buồn
Đời đất khách chẳng làm phai quá khứ
Lòng mẹ vẫn nương về cố xứ
Nhìn trời xanh hoài vọng phút thanh bình.

Mẹ chờ lâu không ?
Như chờ ngày đất nước được hồi sinh
Vườn trầu cũ, hàng cau xưa ai bón
Mẹ để lại quê hương, láng giềng, hàng xóm
Mồ mả tổ tiên, thân thuộc xa gần.

Mẹ buồn lắm không ?
Một đời mẹ long đong
Bảy mươi lăm tuổi, ngọn đèn dầu sắp cạn
Lỗi là ở chúng con
Những con chim trúng đạn
Mang vết thương quằn quại bốn phương trời
Thơ con buồn hay máu chúng con rơi\.

Mẹ đi xe buýt suốt hai giờ
Chỉ mong đến tận nơi
Để ghe đọc thơ con
Những vần thơ vốn buồn hơn nước mắt
Con biết lòng mẹ đau mà không khóc
Như chúng con vẫn gượng cười đi giữa điêu linh.

Có giống dân nào như một giống chim
Bay suốt bốn ngàn năm chưa dừng lại
Như đời mẹ mang nỗi buồn đi mãi
Bảy mươi lăm năm chưa một chỗ quay về
Mẹ ghé từng quán sách ở San Jose
Để rao bán những bài thơ con viết
Như bán tình thương mẹ chảy hoài không hết
Bán cả niềm đau cho nhân loại vô tình.

Có ai cần đọc thơ con
Một thi sĩ vô danh
Viết những chuyện chẳng còn ai muốn nhắc
Câu chuyện Việt Nam mịt mờ xa lắc
Mười tám năm bao nước chảy qua cầu
Xin mẹ đừng buồn dù chẳng ai mua
Hồn thơ đó nghìn năm sau vẫn đọng.
Nhờ có mẹ thơ con còn hy vọng
Mẹ là thơ nên đất nước sẽ hồi sinh.

tuyennguyet
10-09-2007, 09:26 AM
Thưa Mẹ
Chúng con là người Việt Nam lưu lạc
Ngày ra đi không hẹn buổi quay về
Chẳng phải là sương mù sao khóc lúc đêm khuya
Chẳng phải gió sao đời là giông bão
Chẳng phải mây sao miệt mài trôi nổi
Chẳng phải là rừng sao héo úa mỗi tàn thu\.

Mười tám năm
Chúng con sống trong âm thầm và chết giữa hoang vu
Biển cả, rừng sâu, non mờ, núi thẵm
Chúng con đi gót chân mòn vạn dặm
Ngơ ngác nhìn nhân loại, tủi thân nhau\.

Mười tám năm trời nuôi lớn một niềm đau
Mang một vết thương vẫn còn đang mưng mủ
Khi ngoảnh mặt trông về chốn cũ
Lòng chưa kịp buồn, nước mắt nhỏ trên tay\.

Dải đất Việt Nam
Nằm co ro như một kẻ ăn mày
Đang thoi thóp cuộc đời trên góc phố
Như giọt lệ chảy dài nhưng chưa nhỏ
Như chiếc lưng khòm Mẹ gánh cả trời thương.

Chúng con đã hơn một lần có được quê hương
Bãi mía, hàng tre , bờ dâu, ruộng lúa
Bài ca dao ngọt ngào như giọt sữa
Chảy vào hồn theo tiếng Mẹ à ơi
Những cánh diều xưa dây đứt rớt vào đời
Bay lạc lõng bốn phương trời vô định
Chúng con cũng đã bao lần suy niệm
Bốn ngàn năm lịch sử của ông cha

Thuở Hùng Vương
Đi chân đất dựng sơn hà
Bao nhiêu máu đã âm thầm đổ xuống
Khi Trưng Trắc trầm mình trên sông Hát
Chỉ mong giữ tròn trinh tiết với giang san
Trần Bình Trọng chịu bêu đầu để làm quỉ nước Nam
Cũng chỉ vì tấm lòng tha thiết
Mẹ ơi, trăng còn có khi tròn, khi khuyết
Nhưng tình yêu quê hương chẳng khuyết bao giờ.

tuyennguyet
10-09-2007, 09:27 AM
Thưa Mẹ
Chúng con là người Việt Nam lưu lạc
Ngày ra đi không hẹn buổi quay về
Chẳng phải là sương mù sao khóc lúc đêm khuya
Chẳng phải gió sao đời là giông bão
Chẳng phải mây sao miệt mài trôi nổi
Chẳng phải là rừng sao héo úa mỗi tàn thu\.

Mười tám năm
Chúng con sống trong âm thầm và chết giữa hoang vu
Biển cả, rừng sâu, non mờ, núi thẵm
Chúng con đi gót chân mòn vạn dặm
Ngơ ngác nhìn nhân loại, tủi thân nhau\.

Mười tám năm trời nuôi lớn một niềm đau
Mang một vết thương vẫn còn đang mưng mủ
Khi ngoảnh mặt trông về chốn cũ
Lòng chưa kịp buồn, nước mắt nhỏ trên tay\.

Dải đất Việt Nam
Nằm co ro như một kẻ ăn mày
Đang thoi thóp cuộc đời trên góc phố
Như giọt lệ chảy dài nhưng chưa nhỏ
Như chiếc lưng khòm Mẹ gánh cả trời thương.

Chúng con đã hơn một lần có được quê hương
Bãi mía, hàng tre , bờ dâu, ruộng lúa
Bài ca dao ngọt ngào như giọt sữa
Chảy vào hồn theo tiếng Mẹ à ơi
Những cánh diều xưa dây đứt rớt vào đời
Bay lạc lõng bốn phương trời vô định
Chúng con cũng đã bao lần suy niệm
Bốn ngàn năm lịch sử của ông cha

Thuở Hùng Vương
Đi chân đất dựng sơn hà
Bao nhiêu máu đã âm thầm đổ xuống
Khi Trưng Trắc trầm mình trên sông Hát
Chỉ mong giữ tròn trinh tiết với giang san
Trần Bình Trọng chịu bêu đầu để làm quỉ nước Nam
Cũng chỉ vì tấm lòng tha thiết
Mẹ ơi, trăng còn có khi tròn, khi khuyết
Nhưng tình yêu quê hương chẳng khuyết bao giờ.

tuyennguyet
10-09-2007, 09:28 AM
Gío chiều đưa lạnh em đan áo
Ngững cửa mơ màng Mẹ nhớ thương"

--Ngày xưa Mẹ đóng cho sách
Dành dụm cho con đến học đường
Ngày nay không vá non sông rách
Mẹ gởi con ra bải chiến trưòng

Mẹ nhớ con trong vòng đạn lửa
Tấm gan thường vơ vẫn không mòn
Mẹ yêu con tháng ngày lầm lửa
Dang lòng sông núi tấm lòng son

Ngẹn ngào lời Mẹ trao chưa hết
Mẹ biết nhờ ai gởi tới tay
Con là con của ngàn dân Việt
Nước loạn nhà tan Mẹ mới haỵ

Đi đi con rửa hồn oanh liệt
Hận thù bốc cháy thử lòng son
Một mai con chết bên rừng biếc
Thì có ngàn hoa phủ liệm con.

Tình Mẹ hy sinh cao cả quá
Tình trai quyết tử nói vô cùng
Ôi biết bao người trai thượng mã
Quên mình, quên Mẹ, nhớ đời chung!

Quên thân chiến sĩ lên đường
Ngoảnh về quê củ người thương Mẹ già
Quên thân như đã quên nhà
Gío rừng hứa hẹn sơn hà hát vang.

tuyennguyet
10-09-2007, 09:30 AM
Con về ăn cá với canh
bát cơm Mẹ nấu bát tình Mẹ thương
Ngoài đời có miếng cao lương
cũng không bằng bữa cơm thường Mẹ cho
mấy đời ai có thước đo
đại dương lòng Mẹ mà dò bao sâu

tuyennguyet
10-09-2007, 09:31 AM
con tuổi nhỏ bên sóng gầm tai họa
mẹ ngồi thương sông bên lở bên bồi
trắng cơ nghiệp là lưu đày xa lạ
bóng cò chiều bảng lảng bóng sông trôi

như đời mẹ chung thân cùng sông núi
giữa địa cầu sao nhẹ hẫng hai vai
năm châu đó ngọn đèn mù tăm tối
mạch đất ngầm cày xé cả tương lai


còn gió buốt một đời cha nặng nợ
quê nghèo trôi theo chú bác phiêu bồng
đầy cay nghiệt trong lòng cha người thợ
suốt bao thời quày quả mãi không xong


con khuất lấp cùng dặm mòn dâu bể
mẹ theo cha về với đất nghìn năm
còn di huấn là nụ cười ngạo nghễ
cho đời con càn lướt giữa xa xăm