[Lắng]
08-08-2007, 12:55 AM
Lục tìm lại một đôi dòng em đã viết, cảm xúc ùa về và sống mũi cay cay , vẫn là bài ca em đã hát từng ngày, để ủi an mình trong những đêm khuya vắng. Một nỗi đau trong em - một nỗi đau rất lặng , phút chốc trở mình sau giấc ngủ ngàn thu.
EM đã lặng nghe tiếng thở than của mùa, Và kỉ niệm từng bước chạm vào em - đau nhói. Giá như cảm xúc trong em cứ trơ ra như đá sỏi. Kí ức lòng khi ấy hẳn - vỡ tan.
Em đã từng hoang mang khi đem niềm tin đặt vào giấc mơ cổ tích. Một lần nữa thôi , em lại tìm em trong màn đêm tĩnh mịch , chơi vơi lòng - một nỗi nhớ không tên. CÓ phải anh đã quên? hay bởi tại em cố tỏ ra hờ hững?Em cũng đã yêu ...nhưng sao còn lấp lửng? Để thuyền tình cập bờ bến Lãng Quên?
Thương yêu ơi , em chẳng dám gọi thành tên , chỉ khẽ nhắc em khi lòng nhiều trống trải. Kỉ niệm là gì khiến lòng ghi nhớ mãi? Và....em là gì giữa mải miết đời anh?
Có thể là giọt kí ức mong manh, vẫn dội về trong em suốt bao ngày thao thức. Và..em vẫn tin giấc mơ rồi sẽ thành hiện thực , cổ tích chuyện tình chưa hẳn đã là mơ.
EM lại tìm em trong những vần thơ......
Thảng hoặc , em rơi vào trạng thái đơn độc , em vẫn biết mình như thế nhưng chẳng biết làm gì hơn là viết những dòng - chẳng - phải - thơ. Điều duy nhất trong em lúc đó là cố tìm cho mình 1 điểm tự dù là mong manh , dù là hư ảo , em chẳng cần gì ngoài cái đó. Lại có đôi lúc em cười - nhạt thếch - cười cho cái sự ngờ nghêch < có lẽ là ngốc nghếch> của mình ....Và ...em muốn mọi thứ LẮNG lại , chìm vào lãng quên như những gì em đã nói. Em chưa làm được , em chưa thể làm điều ấy.!
Lắng - vâng ạ , em vẫn cứ muốn nhắc nhở em hàng trăm, hàng ngàn , hàng vạn lần và hơn thế nữa .....
Lắng - đúng vậy để mọi thứ không thể cựa mình trong em một lần nữa.
Lắng - ừ , em đã nhận ra mình nên phải làm gì , đúng ko?
Lắng- 1 chút để em cảm nhận được cái bình yên của tuổi.
Lắng - thì sao.....???
Lắng ....
Lắng!
EM đã lặng nghe tiếng thở than của mùa, Và kỉ niệm từng bước chạm vào em - đau nhói. Giá như cảm xúc trong em cứ trơ ra như đá sỏi. Kí ức lòng khi ấy hẳn - vỡ tan.
Em đã từng hoang mang khi đem niềm tin đặt vào giấc mơ cổ tích. Một lần nữa thôi , em lại tìm em trong màn đêm tĩnh mịch , chơi vơi lòng - một nỗi nhớ không tên. CÓ phải anh đã quên? hay bởi tại em cố tỏ ra hờ hững?Em cũng đã yêu ...nhưng sao còn lấp lửng? Để thuyền tình cập bờ bến Lãng Quên?
Thương yêu ơi , em chẳng dám gọi thành tên , chỉ khẽ nhắc em khi lòng nhiều trống trải. Kỉ niệm là gì khiến lòng ghi nhớ mãi? Và....em là gì giữa mải miết đời anh?
Có thể là giọt kí ức mong manh, vẫn dội về trong em suốt bao ngày thao thức. Và..em vẫn tin giấc mơ rồi sẽ thành hiện thực , cổ tích chuyện tình chưa hẳn đã là mơ.
EM lại tìm em trong những vần thơ......
Thảng hoặc , em rơi vào trạng thái đơn độc , em vẫn biết mình như thế nhưng chẳng biết làm gì hơn là viết những dòng - chẳng - phải - thơ. Điều duy nhất trong em lúc đó là cố tìm cho mình 1 điểm tự dù là mong manh , dù là hư ảo , em chẳng cần gì ngoài cái đó. Lại có đôi lúc em cười - nhạt thếch - cười cho cái sự ngờ nghêch < có lẽ là ngốc nghếch> của mình ....Và ...em muốn mọi thứ LẮNG lại , chìm vào lãng quên như những gì em đã nói. Em chưa làm được , em chưa thể làm điều ấy.!
Lắng - vâng ạ , em vẫn cứ muốn nhắc nhở em hàng trăm, hàng ngàn , hàng vạn lần và hơn thế nữa .....
Lắng - đúng vậy để mọi thứ không thể cựa mình trong em một lần nữa.
Lắng - ừ , em đã nhận ra mình nên phải làm gì , đúng ko?
Lắng- 1 chút để em cảm nhận được cái bình yên của tuổi.
Lắng - thì sao.....???
Lắng ....
Lắng!