LD_Forever
01-08-2007, 03:55 AM
BỐN MẮT – ĐANH ĐÁ
(Phần đầu)
Bốn mắt đanh đá – đó là cái biệt danh mà cả khối gọi nhỏ. Nhắc đến cái biệt danh “bốn mắt” ai cũng biết đó là Vân Anh, 1 cô nàng có dáng người nhỏ nhắn với khuôn mặt khá xinh cùng cặp kính cận dày cộp, học hành thì khỏi chê mà bằng chứng là tên nhỏ luôn có trong top 10 học sinh giỏi của trường. Nhỏ không những học giỏi mà còn là tiểu thư của 1 gia đình giàu có, đi học luôn có kẻ đưa người đón. Còn cái biệt danh “đanh đá”, thoạt nghe như đó là tính cách của nhỏ, nhưng không phải. Ngoài việc ít bạn bè (có lẽ do cuộc sống tiểu thư), thì nhỏ không có gì là “đanh đá”. Mà cái biệt danh đó là do những tên theo đuổi nhỏ không thành đặt cho. Dường như nhỏ không thích con trai, hay nói đúng hơn là có ác cảm với những đứa con trai đặc biệt là những gã theo săn đuổi nhỏ. Mà vụ scandal nổi tiếng nhất là vào Valentin năm ngoái ( năm học lớp 10). Một gã cùng lớp theo đuổi nhỏ, gia thế của tên này cũng đâu thua kém gì nhỏ,hôm đó hắn cho trang phòng học thật hoành tráng, rồi để 1 bông hồng với 1 tấm thiệp ngay hộc bàn của nhỏ chỉ mong nhận đc sự để ý của nhỏ. Nhưng mọi việc lại diễn ra ngược lại, nhỏ không những không chấp nhận mà còn xé tấm thiệp trước mặt hắn rồi quẳng ngay nó cùng với bông hồng vào sọt rác một cách không thương tiếc. Thế là từ đó cái biệt danh “ bốn mắt – đanh đá” đi theo nhỏ.
____Lang mang thế là đủ rồi, chắc mọi người cũng muốn bắt đầu câu chuyện. Đó là một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác của tôi lúc đó (nhưng sau này thì đó là ngày đẹp nhất trong đời tôi). Giờ ra chơi, chúng tôi rủ nhau xuống căn tin tìm cái gì đó cho vào bụng (sáng chưa ăn sáng mà). Chúng tôi vừa đi vừa nói, cửa căn tin thì chật mà lại lắm ngườI ra kẻ vào. Bỗng 1 cái bịch, ôi trời ơi, tôi đã đụng vào cái cốc nước của nhỏ, bốn mắt – đanh đá, thế là cả người tôi và nhỏ đều ướt, nhưng tôi có cố ý đâu chứ. Trong phút chốc mọi thứ như dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, à mà ko, bốn con mắt của nhỏ với sát khí đằng đằng đang uy hiếp hai con mắt của tôi. Nhỏ giận dữ bỏ đi không kịp cho tôi nói 1 câu xin lỗi và không quên để lại một câu nói :
- Bạn bị mất kính cận ah ? Lo về mà mua kính mới đi.
Ôi, người bị cận lại bảo mình là cận, tôi mỉm cười rồi cũng bỏ đi để giải tán đám người tò mò đang bao quanh tôi.
____Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc cái duyên phận của tôi với nhỏ, nhưng ông trời đã sắp đặt tất cả. Hôm đó, đầu tuần, chúng tôi có tiết sinh hoạt dưới cờ, nhưng vì trời mưa nên được nghỉ tiết. Cả trường ra về, bỗng tôi thấy nhỏ đang đứng trên hành lang có vẻ sốt ruột. Thì ra là do về sớm nên người nhà chưa đến đón nhỏ được. Tôi nán lại và thầm nghĩ, có lẽ đây là cơ hội để xin lỗi nhỏ. Tôi chờ cả trường về hết, hành lang lạnh tanh, gió từng cơn lùa vào, chỉ còn mình nhỏ đứng đó, tôi dắt con “chiến mã” ra đứng trước hành lang nói vọng vào
- Này cô bạn, chắc còn nhớ ai đây chứ ?
- Có muốn đi nhờ không ?
Nhỏ nhìn tôi với nét mặt giẫn dữ như cái hôm mà tôi đụng phải nhỏ. Tôi nói tiếp :
- Nếu muốn giận dữ thì cứ đứng đó suy nghĩ, còn nếu cho tôi xin lỗi thì ra đây tôi cho đi nhờ.
Tôi giả vờ đi, thì nhỏ kêu lại :
- Thôi được tôi bỏ qua.
- Thế thì ra đây tôi cho đi nhờ.
Như đã hứa, tôi chở nhỏ về nhà nhỏ. Nhỏ rất ít nói nên tôi phải bắt chuyện để không khí bớt ảm đạm.
- Sao cô bạn không tự đi đến trường mà phải để người nhà đưa đón ?
- Gia đình tôi không cho với lại đi đường thường bị bọn con trai trêu chọc
- Cô bạn có cái biệt danh “đanh đá” mà ai dám trêu chọc chứ ?
- Tụi con trai các người lắm chiêu còn hơn con gái
- Có vẻ cô bạn thích cái biệt danh “đanh đá” đó nhỉ ?
- Không thích cũng không đúng, nó như lớp bảo vệ của tôi khỏi bọn con trai háo sắc các người.
Tôi ồ lên 1 tiếng rõ to như để phản kháng lời của nhỏ rồi lại tiếp
- Sao cô bạn lại có ác cảm với con trai chúng tôi thế, tôi có thể biết lý do không ?
- Con trai thời nay nói đó quên đó, chả có ai đáng để tin
Tôi lặng im một hồi, thì nhỏ lại hỏi :
- Mà ấy tên gì nhỉ tôi chưa được biết ?
- Tùng, còn cô bạn là Vân Anh ?
- Uhm !!
Một lúc sau nhỏ lại nói tiếp :
- Ấy có thích trời mưa không ?
- Có, lúc nhỏ tôi thích tắm mưa lắm
- Thế còn bây giờ ?
- Hum, thỉnh thoảng đi dầm mưa chơi. Khi đi dưới mưa dường như mọi thứ đều
được rửa trôi, tôi thấy nhẹ nhõm cả người. Thế còn cô bạn ?
- Tôi cũng thích trời mưa lắm, nhưng mỗi khi mưa tôi chỉ nhìn ra cửa sổ ngắm
mưa thôi chứ không được dầm mưa như ấy nói.
- Sao thế ?
- Mẹ tôi không cho, mẹ bảo dầm mưa dễ bị cảm lắm
Cũng phải, nhỏ là tiểu thư con nhà giàu nên được quan tâm như thế là đúng. Cổng nhà nhỏ đã hiện ra trước mắt, quả là nhà giàu có khác, đúng là kín cổng cao tường. Nhỏ xuống xe, cảm ơn tôi rồi chạy nhanh vào nhà. Lúc này trông nhỏ thật dễ thương, không giống với cái biệt danh “đanh đá” tí nào. Thế là tôi không những xin lỗi được nhỏ mà còn làm quen được với nhỏ, đôi khi có lỗi cũng có lời đó chứ (tôi thầm nói 1 cách đắc chí).
Mấy hôm sau tôi tình cờ gặp nhỏ ngay cổng trường. Hôm nay nhỏ đã tự đạp xe đến trường, nhỏ nhìn tôi cùng với 1 nụ cười trên môi.
- Chào !
- Chào cô bạn. Bố mẹ cô bạn chịu để cô bạn đi 1 mình đến trường ah ? Cô bạn
ko sợ tụi con trai trêu chọc sao ?
- Dĩ nhiên là cho tôi mới đi chứ. Còn về tụi con trai nếu ấy sợ chúng trêu chọc
tôi thì hãy chịu khó đưa tôi về nhà đi, dù sao cũng cùng đường mà.
- Thế cũng đựợc. Tôi trả lời 1 cách sung sướng.
Cảm giác của tôi lúc này giống như 1 người thợ săn vừa mới hạ gục một con thú dữ mà bao người đã phải bó tay.
Thế là từ đó, tôi trở thành người bạn đường của nhỏ. Hằng ngày cùng nhỏ đến trường, rồi cùng nhỏ đi về. Còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ, tôi cứ nghĩ đó là 1 giấc mơ.
___Trời đã sang đông, những cơn mưa dai dẳng của nó luôn làm mọi người khó chịu. Một hôm cuối giờ học thì trời lại mưa, với tôi thì đó không có vấn đề gì, nhưng đằng này lại có nhỏ nữa. Tôi đang lo lắng thì nhỏ nói :
- Hay là chúng ta dầm mưa đi, dù sao trời mưa cũng còn lâu mới hết.
- Không được, tôi phản kháng. Lỡ về nhà Vân Anh bị cảm thì sao ? Còn sách vở nữa chứ ?
Tôi thoáng thấy nét buồn hiện lên trên khuôn mặt của nhỏ. Tôi cũng không nỡ để nhỏ phải buồn. Tôi tiếp
-Thôi được. Đưa sách vở đây Tùng đi gửi cho thằng Nam đem về rồi mai Tùng mang sang cho.
Nhỏ ngoan ngoãn nghe theo, niềm vui lại hiện trên khuôn mặt nhỏ.
Chúng tôi dắt xe ra khỏi trường. Tôi leo lên xe thì nhỏ kéo lại :
- Mình dắt xe đi bộ đi, nếu đi xe thì về nhanh lắm.
Không còn cách nào khác tôi đành chiều theo ý của nhỏ. Chúng tôi vừa dắt xe vừa tận hưởng cái cảm giác tự do giữa những hạt mưa bất tận. Cuối cùng cũng đến nhà của nhỏ, nhỏ có vẻ lạnh lắm nhưng vẫn cố gắng gượng mỉm cười chào tôi rồi chạy vào nhà.
Sáng hôm sau tôi đem cặp qua cho nhỏ. Thì không thấy nhỏ đâu chỉ thấy người nhà của nhỏ ra nhận. Tôi mới hỏi :
- Vân Anh đâu thưa cô ?
- Hôm qua dầm mưa về bị cảm, sáng nay mẹ Vân Anh đã đưa nó đến bác sĩ rồi.
Tôi chào cô rồi ra về, trong lòng cảm thấy nặng trĩu như có lỗi với nhỏ. Tôi biết kết cục là thế nhưng vẫn không ngăn cản được nhỏ. Thế là ngày hôm đó nhỏ phải nghỉ học. Hôm sau gặp lại tôi nhỏ vẫn cười như chưa có việc gì xảy ra. Biết tôi giận, nhỏ bảo :
- Không có gì đâu mà, do mẹ Vân Anh làm lớn chuyện thôi chứ Vân Anh có bị
làm sao đâu.
Cũng chẳng có lý do gì để giận nhỏ, tôi uh cho qua. Rồi mọi chuyện lại đi vào nếp cũ
____Thấm thoắt đó mà đã hết năm 11, chúng tôi bước vào năm học cuối cấp, cũng là năm học quyết định của đời học sinh. Nhưng cùng từ lúc này tôi không còn được đi học cùng nhỏ.
.............................
Đã có phần cuối ở p3
(Phần đầu)
Bốn mắt đanh đá – đó là cái biệt danh mà cả khối gọi nhỏ. Nhắc đến cái biệt danh “bốn mắt” ai cũng biết đó là Vân Anh, 1 cô nàng có dáng người nhỏ nhắn với khuôn mặt khá xinh cùng cặp kính cận dày cộp, học hành thì khỏi chê mà bằng chứng là tên nhỏ luôn có trong top 10 học sinh giỏi của trường. Nhỏ không những học giỏi mà còn là tiểu thư của 1 gia đình giàu có, đi học luôn có kẻ đưa người đón. Còn cái biệt danh “đanh đá”, thoạt nghe như đó là tính cách của nhỏ, nhưng không phải. Ngoài việc ít bạn bè (có lẽ do cuộc sống tiểu thư), thì nhỏ không có gì là “đanh đá”. Mà cái biệt danh đó là do những tên theo đuổi nhỏ không thành đặt cho. Dường như nhỏ không thích con trai, hay nói đúng hơn là có ác cảm với những đứa con trai đặc biệt là những gã theo săn đuổi nhỏ. Mà vụ scandal nổi tiếng nhất là vào Valentin năm ngoái ( năm học lớp 10). Một gã cùng lớp theo đuổi nhỏ, gia thế của tên này cũng đâu thua kém gì nhỏ,hôm đó hắn cho trang phòng học thật hoành tráng, rồi để 1 bông hồng với 1 tấm thiệp ngay hộc bàn của nhỏ chỉ mong nhận đc sự để ý của nhỏ. Nhưng mọi việc lại diễn ra ngược lại, nhỏ không những không chấp nhận mà còn xé tấm thiệp trước mặt hắn rồi quẳng ngay nó cùng với bông hồng vào sọt rác một cách không thương tiếc. Thế là từ đó cái biệt danh “ bốn mắt – đanh đá” đi theo nhỏ.
____Lang mang thế là đủ rồi, chắc mọi người cũng muốn bắt đầu câu chuyện. Đó là một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác của tôi lúc đó (nhưng sau này thì đó là ngày đẹp nhất trong đời tôi). Giờ ra chơi, chúng tôi rủ nhau xuống căn tin tìm cái gì đó cho vào bụng (sáng chưa ăn sáng mà). Chúng tôi vừa đi vừa nói, cửa căn tin thì chật mà lại lắm ngườI ra kẻ vào. Bỗng 1 cái bịch, ôi trời ơi, tôi đã đụng vào cái cốc nước của nhỏ, bốn mắt – đanh đá, thế là cả người tôi và nhỏ đều ướt, nhưng tôi có cố ý đâu chứ. Trong phút chốc mọi thứ như dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, à mà ko, bốn con mắt của nhỏ với sát khí đằng đằng đang uy hiếp hai con mắt của tôi. Nhỏ giận dữ bỏ đi không kịp cho tôi nói 1 câu xin lỗi và không quên để lại một câu nói :
- Bạn bị mất kính cận ah ? Lo về mà mua kính mới đi.
Ôi, người bị cận lại bảo mình là cận, tôi mỉm cười rồi cũng bỏ đi để giải tán đám người tò mò đang bao quanh tôi.
____Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc cái duyên phận của tôi với nhỏ, nhưng ông trời đã sắp đặt tất cả. Hôm đó, đầu tuần, chúng tôi có tiết sinh hoạt dưới cờ, nhưng vì trời mưa nên được nghỉ tiết. Cả trường ra về, bỗng tôi thấy nhỏ đang đứng trên hành lang có vẻ sốt ruột. Thì ra là do về sớm nên người nhà chưa đến đón nhỏ được. Tôi nán lại và thầm nghĩ, có lẽ đây là cơ hội để xin lỗi nhỏ. Tôi chờ cả trường về hết, hành lang lạnh tanh, gió từng cơn lùa vào, chỉ còn mình nhỏ đứng đó, tôi dắt con “chiến mã” ra đứng trước hành lang nói vọng vào
- Này cô bạn, chắc còn nhớ ai đây chứ ?
- Có muốn đi nhờ không ?
Nhỏ nhìn tôi với nét mặt giẫn dữ như cái hôm mà tôi đụng phải nhỏ. Tôi nói tiếp :
- Nếu muốn giận dữ thì cứ đứng đó suy nghĩ, còn nếu cho tôi xin lỗi thì ra đây tôi cho đi nhờ.
Tôi giả vờ đi, thì nhỏ kêu lại :
- Thôi được tôi bỏ qua.
- Thế thì ra đây tôi cho đi nhờ.
Như đã hứa, tôi chở nhỏ về nhà nhỏ. Nhỏ rất ít nói nên tôi phải bắt chuyện để không khí bớt ảm đạm.
- Sao cô bạn không tự đi đến trường mà phải để người nhà đưa đón ?
- Gia đình tôi không cho với lại đi đường thường bị bọn con trai trêu chọc
- Cô bạn có cái biệt danh “đanh đá” mà ai dám trêu chọc chứ ?
- Tụi con trai các người lắm chiêu còn hơn con gái
- Có vẻ cô bạn thích cái biệt danh “đanh đá” đó nhỉ ?
- Không thích cũng không đúng, nó như lớp bảo vệ của tôi khỏi bọn con trai háo sắc các người.
Tôi ồ lên 1 tiếng rõ to như để phản kháng lời của nhỏ rồi lại tiếp
- Sao cô bạn lại có ác cảm với con trai chúng tôi thế, tôi có thể biết lý do không ?
- Con trai thời nay nói đó quên đó, chả có ai đáng để tin
Tôi lặng im một hồi, thì nhỏ lại hỏi :
- Mà ấy tên gì nhỉ tôi chưa được biết ?
- Tùng, còn cô bạn là Vân Anh ?
- Uhm !!
Một lúc sau nhỏ lại nói tiếp :
- Ấy có thích trời mưa không ?
- Có, lúc nhỏ tôi thích tắm mưa lắm
- Thế còn bây giờ ?
- Hum, thỉnh thoảng đi dầm mưa chơi. Khi đi dưới mưa dường như mọi thứ đều
được rửa trôi, tôi thấy nhẹ nhõm cả người. Thế còn cô bạn ?
- Tôi cũng thích trời mưa lắm, nhưng mỗi khi mưa tôi chỉ nhìn ra cửa sổ ngắm
mưa thôi chứ không được dầm mưa như ấy nói.
- Sao thế ?
- Mẹ tôi không cho, mẹ bảo dầm mưa dễ bị cảm lắm
Cũng phải, nhỏ là tiểu thư con nhà giàu nên được quan tâm như thế là đúng. Cổng nhà nhỏ đã hiện ra trước mắt, quả là nhà giàu có khác, đúng là kín cổng cao tường. Nhỏ xuống xe, cảm ơn tôi rồi chạy nhanh vào nhà. Lúc này trông nhỏ thật dễ thương, không giống với cái biệt danh “đanh đá” tí nào. Thế là tôi không những xin lỗi được nhỏ mà còn làm quen được với nhỏ, đôi khi có lỗi cũng có lời đó chứ (tôi thầm nói 1 cách đắc chí).
Mấy hôm sau tôi tình cờ gặp nhỏ ngay cổng trường. Hôm nay nhỏ đã tự đạp xe đến trường, nhỏ nhìn tôi cùng với 1 nụ cười trên môi.
- Chào !
- Chào cô bạn. Bố mẹ cô bạn chịu để cô bạn đi 1 mình đến trường ah ? Cô bạn
ko sợ tụi con trai trêu chọc sao ?
- Dĩ nhiên là cho tôi mới đi chứ. Còn về tụi con trai nếu ấy sợ chúng trêu chọc
tôi thì hãy chịu khó đưa tôi về nhà đi, dù sao cũng cùng đường mà.
- Thế cũng đựợc. Tôi trả lời 1 cách sung sướng.
Cảm giác của tôi lúc này giống như 1 người thợ săn vừa mới hạ gục một con thú dữ mà bao người đã phải bó tay.
Thế là từ đó, tôi trở thành người bạn đường của nhỏ. Hằng ngày cùng nhỏ đến trường, rồi cùng nhỏ đi về. Còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ, tôi cứ nghĩ đó là 1 giấc mơ.
___Trời đã sang đông, những cơn mưa dai dẳng của nó luôn làm mọi người khó chịu. Một hôm cuối giờ học thì trời lại mưa, với tôi thì đó không có vấn đề gì, nhưng đằng này lại có nhỏ nữa. Tôi đang lo lắng thì nhỏ nói :
- Hay là chúng ta dầm mưa đi, dù sao trời mưa cũng còn lâu mới hết.
- Không được, tôi phản kháng. Lỡ về nhà Vân Anh bị cảm thì sao ? Còn sách vở nữa chứ ?
Tôi thoáng thấy nét buồn hiện lên trên khuôn mặt của nhỏ. Tôi cũng không nỡ để nhỏ phải buồn. Tôi tiếp
-Thôi được. Đưa sách vở đây Tùng đi gửi cho thằng Nam đem về rồi mai Tùng mang sang cho.
Nhỏ ngoan ngoãn nghe theo, niềm vui lại hiện trên khuôn mặt nhỏ.
Chúng tôi dắt xe ra khỏi trường. Tôi leo lên xe thì nhỏ kéo lại :
- Mình dắt xe đi bộ đi, nếu đi xe thì về nhanh lắm.
Không còn cách nào khác tôi đành chiều theo ý của nhỏ. Chúng tôi vừa dắt xe vừa tận hưởng cái cảm giác tự do giữa những hạt mưa bất tận. Cuối cùng cũng đến nhà của nhỏ, nhỏ có vẻ lạnh lắm nhưng vẫn cố gắng gượng mỉm cười chào tôi rồi chạy vào nhà.
Sáng hôm sau tôi đem cặp qua cho nhỏ. Thì không thấy nhỏ đâu chỉ thấy người nhà của nhỏ ra nhận. Tôi mới hỏi :
- Vân Anh đâu thưa cô ?
- Hôm qua dầm mưa về bị cảm, sáng nay mẹ Vân Anh đã đưa nó đến bác sĩ rồi.
Tôi chào cô rồi ra về, trong lòng cảm thấy nặng trĩu như có lỗi với nhỏ. Tôi biết kết cục là thế nhưng vẫn không ngăn cản được nhỏ. Thế là ngày hôm đó nhỏ phải nghỉ học. Hôm sau gặp lại tôi nhỏ vẫn cười như chưa có việc gì xảy ra. Biết tôi giận, nhỏ bảo :
- Không có gì đâu mà, do mẹ Vân Anh làm lớn chuyện thôi chứ Vân Anh có bị
làm sao đâu.
Cũng chẳng có lý do gì để giận nhỏ, tôi uh cho qua. Rồi mọi chuyện lại đi vào nếp cũ
____Thấm thoắt đó mà đã hết năm 11, chúng tôi bước vào năm học cuối cấp, cũng là năm học quyết định của đời học sinh. Nhưng cùng từ lúc này tôi không còn được đi học cùng nhỏ.
.............................
Đã có phần cuối ở p3